Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 36

  1. Home
  2. Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng
  3. Chương 36
  • 10
Prev
Next

Chương 36

Khang Vu Thụ nhớ lại cảnh tượng khi ấy: “Không phải cô gái tên Lựu ấy nói sao? Gì mà tình cũ khó quên.”

Lê Thanh Mộng cạn lời.

“Đó là tình cũ của Châu Tân Bạch, không phải của tôi.”

“Hả?”

Vẻ mặt tức giận của Khang Vu Thụ lập tức trở nên cứng đờ.

“Anh ta từng theo đuổi tôi rất lâu, nhưng chúng tôi không có gì đã kết thúc. Tôi nhớ tôi từng nói tôi và anh ta không yêu nhau.”

“Không xảy ra chuyện gì không có nghĩa là trong lòng không có gì.”

Khoảnh khắc buột miệng nói, anh vô cùng sững sờ, vẻ mặt hiện lên sự mất tự nhiên.

Lê Thanh Mộng cũng ngây ngốc, sau đó cô nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói rồi, không có!”

Cho dù cô từng có chút cảm giác với anh ta, nhưng cô không muốn nói ra trước mặt Khang Vu Thụ.

Khang Vu Thụ vẫn không tin: “Tôi không hiểu, nếu như không phải cô đau lòng, vậy khi đó cô nổi cáu với tôi làm gì? Không phải cô nên vui vẻ khi bắt nạt được đám người đó sao? Khi bẫy tên đàn ông kia cô cũng đâu nương tay.”

Lê Thanh Mộng mím chặt môi.

Cổ họng cồn cào, cuối cùng cô nói ra đoạn tin nhắn Lựu gửi cho cô lúc đó: “Cho dù khi ấy tôi đã bị dồn tới bước đường có thể không từ thủ đoạn để kiếm được tiền, nhưng tôi không bao giờ để họ cười nhạo tôi! Tôi biết đây là thói xấu của tôi, chết cũng cần có thể diện.”

Khang Vu Thụ im lặng, gương mặt như bảng trộn màu, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Tối nay cô muốn ăn gì?”

Câu hỏi tới vô cùng đột ngột, lại mang theo ám hiệu nào đó.

Lê Thanh Mộng biết anh thấy áy náy, cô vốn cũng không có định đòi hỏi anh xin lỗi. Anh dùng cách mình tự cho là đúng giúp đỡ cô, cho dù dùng sai cách nhưng cũng không nợ cô gì cả.

Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Đừng nói anh muốn mời tôi ăn cơm.”

Khang Vu Thụ bị cô vạch trần, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Khang Gia Niên thấy thời cơ đã tới, vội dập lửa: “Không sao đâu chị, lương của anh em cũng ổn, không yêu đương cũng chẳng có chỗ để tiêu, không biết số tiền đó dùng làm gì nữa, sao không để anh ấy mời.”

Vẻ mặt Lê Thanh Mộng ngượng ngùng, cô rất muốn nói thẳng, thật ra anh em đã cho chị vay số tiền anh ấy tích góp rồi.

Nhớ tới chuyện vay tiền, cô lại thấy chột dạ, cảm thấy vừa nãy mình tranh cãi thật sự rất vô lý.

Cô thở dài: “Vừa nãy là tôi không tốt, để tôi mời hai người ăn.”

Khang Gia Niên liên tục lắc đầu nói không cần, để Khang Vu Thụ mời.

Cậu đã bị bức tranh vừa nãy thu phục hoàn toàn, cho dù lúc nãy có phải cô sai hay không, cậu đều kiên quyết bảo vệ Lê Thanh Mộng.

Lê Thanh Mộng lắc đầu, kiên định nói: “Nơi này là địa bàn của chị, mời hai người bữa cơm là chuyện nên làm.” Cô nhìn chằm chằm Khang Vu Thụ: “Thế nào, có nhận được không?”

Khang Vu Thụ nhìn cô, nói ngắn gọn: “Tôi mời.”

Cô không nhân nhượng: “Anh không cho tôi mời thì tôi không ăn nữa.”

Khang Gia Niên yếu ớt nói: “Hay là em mời hai người nhé?”

Hai người đồng loạt nhìn cậu.

“Bởi vì em nên hai người mới tới đây, bữa cơm này coi như em chuộc tội với hai người! Em còn có ít tiền mừng tuổi, hai người đừng tranh nhau nữa.”

Mặc dù hiện tại số tiền này vẫn đang thâm hụt, trên người còn gánh khoản nợ với Lê Thanh Mộng, đúng là của người phúc ta.

Cuối cùng Khang Vu Thụ vỗ bàn: “Vậy để Khang Gia Niên mời đi, nó hành hạ chúng ta thế, để nó chảy ít máu cho nhớ.” Sau đó anh đã lén chuyển tiền vào Wechat cho Khang Gia Niên.

Ba người bàn bạc một lúc rồi quyết định để Lê Thanh Mộng chọn quán.

Cô đưa họ vào con phố phía sau trường đại học, dưới ánh chiều tà, ngọn đèn lồng đỏ treo ở ngoài quán Izakaya* nào đó đã vụt sáng, lắc lư ở nơi sâu nhất trong con ngõ, phảng phất nét ẩn giật với thế giới bên ngoài trong tiếng chim kêu điên cuồng ngày hạ.

*Kiểu quán rượu truyền thống của Nhật Bản.

Đây là một quán Izakaya rất bình dân, trông rất giống các quán ăn đêm.

“Vốn dĩ tôi muốn đưa hai người tới quán khác.” Lê Thanh Mộng nói: “Đó là một nhà hàng ở thủy cung, khá nổi ở Kinh Kỳ, cũng khá đắt. Nhưng tôi rất thích nơi đó, có thể vừa ăn vừa ngắm cá nhiệt đới, cảm giác như đang đắm chìm dưới đáy biển vậy.”

“Vậy sao chúng ta không tới đó?”

Khang Gia Niên nghe thôi đã thấy tuyệt, Lê Thanh Mộng cười lắc đầu: “Tiệm đó đắt lắm, chị tiết kiệm ít tiền cho em đấy. Đồ ở quán Nhật này cũng ổn.”

Nói rồi cô đẩy cửa trúc ra, thuần thục đưa hai người đi vào trong.

Bên trong không rộng lắm, bàn đã kín người, chỉ có góc ở quầy bar là còn lác đác vài chỗ.

Ba người chỉ có thể chen chúc ở đó, trước yêu cầu của Khang Gia Niên, Lê Thanh Mộng ngồi chính giữa, bị hai người bao vây.

Ở chỗ cách họ một người là hai người Nhật còn chưa kịp cởi áo sơ mi công sở ra, dùng tiếng Nhật thoải mái trò chuyện với nhau.

Lê Thanh Mộng gọi món xong thì thấy Khang Gia Niên đang vểnh tai nghe cuộc trò chuyện của họ, cậu nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên em gặp người nước ngoài ngoài đường đấy! Trời nóng như vậy mà họ còn mặc nhiều thế.”

Hai người Nhật như phát giác ra Khang Gia Niên đang quan sát họ, họ nghiêng đầu qua, xì xào gì đó.

Khang Gia Niên căng thẳng: “Việc em đang nói tới họ bị phát hiện rồi sao? Họ đang chửi em sao?”

Khang Vu Thụ nhìn hai người đó, khí thế anh thích thì tôi chiều.

Hai người kia gãi đầu, lập tức quay đầu đi.

“Hai người thoải mái tí.” Lê Thanh Mộng không nhịn được cười: “Thật ra họ đang khen Khang Gia Niên rất đáng yêu.”

“Hả?”

Khang Gia Niên nghĩ Lê Thanh Mộng đang lừa mình.

Lê Thanh Mộng phản bác: “Chị nói thật mà, chị có thể hiểu một chút tiếng Nhật.”

Khang Vu Thụ nghi hoặc hỏi: “Không phải cô định đi Firenze du học sao? Sao lại biết tiếng Nhật?”

“Tôi học tiếng Nhật sớm hơn tiếng Ý nhiều, lúc mới lên đại học đã học rồi.”

Lê Thanh Mộng bình thản nhắc tới chuyện mình từng tới Nhật Bản du lịch, học tập.

“Khi đó tôi rất mê tranh Phù thế của Nhật, tôi nói với bố, thế là ông ấy đã cho tôi tới đó học trong thời gian ngắn. Nếu thích thì sau suy xét tới việc học thạc sĩ ở đó. Vậy nên vào kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi, tôi đã tự mình đi đăng ký lớp tiếng Nhật. Mặc dù không học giỏi lắm nhưng ít nhất vẫn nghe được mấy câu đơn giản.”

Khang Gia Niên chống cằm, vừa ngưỡng mộ lại kinh ngạc: “Vừa thành niên, chưa rành ngôn ngữ đã chạy ra nước ngoài, còn đi một mình sao?”

“Khi đó bố chị phản ứng y như em, lo muốn chết. Nhưng cuối cùng chị đã thuyết phục được ông ấy, chị nói sau này sớm muộn gì chị cũng phải ra nước ngoài, hơn nữa còn phải sống ở đó rất lâu, đi trước để va chạm là điều bình thường. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu chị đi Nhật, trước đó chị cũng tới đó nhiều rồi, không còn xa lạ nữa.”

“Vậy cũng rất giỏi…”

Khang Vu Thụ không xen vào cuộc trò chuyện của họ, lặng lẽ nghe Lê Thanh Mộng kể tiếp.

Đồ ăn liên tục được mang lên, cô còn gọi một chai rượu mơ, sau khi lấy được nó, cô đẩy tới trước mặt Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên.

“Hai người phải thử cái này, đây là rượu đầu tiên tôi uống ở Nhật Bản. Trước đó khi đi tới đó chơi với bố, bố tôi không cho tôi động vào rượu. Vậy nên lúc tới Nhật học, tôi đã thề mình phải thử nó. Nhưng thật ra ở Nhật, tuổi của tôi chưa được coi là thành niên, không thể uống rượu, nhưng ai kêu tôi là người Trung Quốc chứ.”

Cô lộ ra vẻ mặt tinh nghịch.

Đây là lần đầu tiên Khang Vu Thụ nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên mặt cô, có lẽ khi nghĩ về nơi quen thuộc, lại tràn ngập bao kỷ niệm mới khiến cô dần quay về dáng vẻ trước đó.

Đó là dáng vẻ cô không hề thể hiện khi tới Nam Đài, kiêu ngạo, thoải mái, hoạt bát.

Khang Vu Thụ sững sờ nhìn chằm chằm góc mặt cô, đột nhiên nhớ tới tiết Ngữ Văn rất nhiều năm về trước, giáo viên Ngữ Văn răng hô đó từng dạy bọn anh một câu thơ cổ.

Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa*.

*Dịch nghĩa: Gió xuân thoả chí ngựa phi, xem hoa cho hết trọn ngày Trường An (bản dịch của Nguyen Gia Dinh, anh không để tên có dấu nên mình chỉ có thể để nguyên tên này)

Nếu như là Lê Thanh Mộng, cô sẽ không cam tâm tình nguyện làm đóa hoa để người đời ngắm nhìn, rồi lặng lẽ rơi xuống đất. Cô đã được định sẵn là người không tầm thường, muốn đi năm châu bốn bể, là người sẽ đi thưởng hoa đó.

Khang Vu Thụ rất chắc chắn về điều này.

Mắt Lê Thanh Mộng sáng tựa ánh sao, cô nói tiếp: “Thật ra vốn dĩ chị cũng hơi sợ một mình phải ở đó mấy tháng, liệu có an toàn hay không, liệu có động đất, gặp biến thái không. Nhưng sự thật là chẳng có gì xảy ra cả. Ngược lại nó còn trở thành mùa hè đẹp nhất tới nay của chị.”

Khang Gia Niên hào hứng hỏi: “Chị đã gặp được điều gì thú vị thế?”

“Nhiều không kể hết. Cuối tuần không cần đi học, chị ngồi Shinkansen* đi từ Kanto tới Kwansei, đi tới cả Tokyo. Một năm bốn mùa của Tokyo đẹp mê ly, mùa xuân có hoa anh đào, mùa đông có tuyết rơi, mùa hè là mùa sắc xanh ngập tràn đất trời, nhất là Arashiyama. Đi thuyền từ bến tàu Kameoka có thể đi dọc tới bãi bè trên sông Hozu.”

*Tàu cao tốc kiểu Nhật.

Hai người còn lại im lặng lắng nghe.

“Người trên chuyến tàu đó hầu hết là người Nhật, họ túm năm tụm ba với nhau, chỉ có chị cô đơn lẻ bóng, người lái thuyền vẫy tay kêu chị tới ngồi hàng trước, sau đó bắt chuyện với chị. Chị nói với ông ấy chị một mình từ Trung Quốc tới, cả đường đi ông ấy đều nói chuyện với chị. Nhưng khi ấy chị chỉ biết những câu trò chuyện cơ bản nhất, giao tiếp rất khó khăn. Về sau chị và ông ấy bắt đầu dạy nhau tiếng Nhật, tiếng Trung.”

Lê Thanh Mộng nghĩ lại hồi ức, không nhịn được bật cười.

“Ông ấy nói ông ấy biết câu “Wo ai ni”, chị trả lời chị cũng biết, câu đó trong tiếng Nhật là aishiteru.”

Khang Vu Thụ đột nhiên khó chịu: “Liệu có phải ông già đó thấy cô đi một mình nên muốn lợi dụng cô không? Sao vừa mở miệng đã nói câu này?”

“Anh đừng suy nghĩ lệch lạc thế, không có đâu!” Lê Thanh Mộng trừng mắt với anh một cái: “Ông lái thuyền nói với tôi, ông ấy sống hơn nửa đời người nhưng chưa bao giờ nói aishiteru với ai.”

“Tại sao ạ?” Khang Gia Niên đoán: “Ông ấy là ông già độc thân sao?”

“Không phải, ông ấy đã kết hôn rồi.”

Khang Gia Niên lý giải: “Vậy ông ấy chưa bao giờ nói yêu vợ mình sao?”

“Ông ấy nói đó là quy tắc nói chuyện của ông ấy, ông ấy không bao giờ dùng câu anh yêu em để bày tỏ tình cảm của mình, ông ấy sẽ nói ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Khang Gia Niên bừng tỉnh: “Hình như em từng nghe rồi, không ngờ lại là thật.”

Lê Thanh Mộng gật đầu: “Về sau khi thuyền tới bến, lúc sắp xuống thuyền, chị nói tạm biệt với ông ấy, nhưng ông ấy chỉ vẫy tay cảm thán với chị, mùa hè sắp kết thúc rồi.”

Khang Gia Niên tổng kết: “Người Nhật rất kỳ lạ, không nói anh yêu em mà nói ánh trăng đêm nay thật đẹp. Cũng không nói tạm biệt mà chỉ nói mùa hè kết thúc rồi, trừu tượng quá.”

Lê Thanh Mộng đã nghĩ tới vấn đề này rất lâu trước đó, cô nói ra quan điểm của mình: “Thật ra bản chất của hai điều này đều là vì sợ hãi, sợ không thể ở bên nhau nên chỉ đành miêu tả như vậy.”

Khang Vu Thụ không tham gia vào cuộc thảo luận, Khang Gia Niên để ý tới sự im lặng của anh, cậu gọi anh: “Anh, anh đừng chỉ uống rượu thế, nói chuyện với bọn em đi!”

Vẻ mặt Khang Vu Thụ lập tức thay đổi, cà lơ phất phơ đáp: “Anh đang nhớ lại tiếng Nhật mà anh biết.”

Lê Thanh Mộng kinh ngạc: “Anh cũng biết tiếng Nhật sao?”

“Biết chứ.” Anh đột nhiên nở nụ cười xấu xa, khi anh mở miệng ra định nói, Lê Thanh Mộng đột nhiên đoán ra được câu tiếng Nhật đó là gì.

“Anh im miệng lại!”

Chắc chắn là mấy câu tục tĩu lặp đi lặp lại trong mấy phim con heo rồi.

Cô ảo não sao mình phải tiếp lời anh làm gì, con người này có bao giờ đàng hoàng đâu.

Khang Vu Thụ bật cười: “Được, không thể làm ô uế lỗ tai của công chúa được, tôi tự phạt mình một ly.”

Lê Thanh Mộng bĩu môi, công chúa gì chứ, chắc chắn lại đang châm biếm việc da mặt cô mỏng.

Quả nhiên Khang Vu Thụ đã rót cho mình một ly rượu mơ.

Khoảnh khắc cồn chảy xuống cổ họng, vị nồng nặc, cay xè y như rượu trắng khiến người ta không sao thích nổi. Nhưng sau khi cảm giác kích thích đó trôi qua, vị chua cay và ngọt thanh đã đọng lại khiến người ta không thể rời nửa bước.

Lê Thanh Mộng trêu anh: “Rượu công chúa giới thiệu ngon chứ?”

Anh không thể không thừa nhận: “Rất ngon.”

Cô càm ràm: “Này sao được gọi là phạt rượu, hời cho anh thì có.”

“Sao lại không được tính?” Khang Vu Thụ liếm rượu còn dính bên môi: “Tôi nói tự phạt một ly ý là cho dù nó có ngon tới mấy, tôi cũng sẽ chỉ uống một ly.”

Cô trừng mắt: “Vậy lãng phí bao nhiêu, tôi chỉ gọi một chai cho hai người thôi.”

Sau đó Lê Thanh Mộng lại tiếp tục chia sẻ những chuyện mình gặp khi ở Nhật, bữa cơm này diễn ra rất lâu, lại tựa như ngắn ngủi vô cùng, nháy mắt đã trôi qua.

Khi Khang Gia Niên tính toán nên trải qua đêm cuối cùng ở Kinh Kỳ thế nào, Lê Thanh Mộng nói mình rời đi chút.

“Chị có chút chuyện, hai người cứ đi đi.”

Cô từng nói mình có chuyện ở đây phải giải quyết là thật, không phải cái cớ để giữ họ ở lại đây.

Khang Gia Niên đề nghị: “Vậy bọn em đi cùng chị, buổi tối một mình chị ra ngoài nguy hiểm lắm.”

Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Không sao, chị tự đi được.”

Khang Vu Thụ nói thẳng: “Cô hẹn ai hả?”

Lê Thanh Mộng không biết nên trả lời sao, cuối cùng chỉ đành thật thật nói: “Tôi không hẹn ai cả, nhưng tôi thật sự phải đi gặp một người.”

Khang Gia Niên tiếc nuối: “Vậy bọn em thật sự không tiện đi theo rồi…”

Cô gật đầu: “Xong chuyện chị tới tìm hai người.”

Nhìn bóng lưng Lê Thanh Mộng rời đi, Khang Gia Niên lại nổi máu tò mò.

“Anh nói xem chị ấy sẽ đi gặp ai? Sao em cảm thấy là đàn ông nhỉ, nếu không sạo phải tránh chúng ta?”

Khang Vu Thụ vô cảm đưa hóa đơn cho Khang Gia Niên.

“Không phải chuyện của em, đi thanh toán đi.”

***

Lê Thanh Mộng thật sự sẽ đi gặp một người đàn ông, nhưng là một người đàn ông lớn tuổi, bác cả của cô.

Nói chính xác hơn là cô không cần phải gặp được ông ta, mục đích của cô là để trả tiền.

Cô không quên 400 tệ mình từng nhặt dưới đất của ông ta.

Lê Thanh Mộng gửi tin nhắn hỏi số tài khoản của ông ta, ông ta không trả lời. Cô thử kết bạn Wechat với đối phương, ông ta cũng ngó lơ, cô chỉ đành dùng cách trực tiếp nhất là đến tận nhà trả tiền.

Trước khi tới Kinh Kỳ, cô còn gửi tin nhắn cho ông ta, nói rõ mục đích tới, nhưng mãi vẫn không nhận được phản hồi.

Vậy thì như vậy đi.

Lê Thanh Mộng bỏ 500 tệ vào trong phong bì, dán kín lại, trong đó 100 tệ là tiền lãi, tiếp đó cô gửi cho bảo vệ ở tiểu khu chuyển cho ông ta.

Quá trình này diễn ra rất nhanh. Nhưng bởi vì tiểu khu này là khu của người giàu ở ngoại ô, đường đi tới đó rất mất thời gian.

Nhất là tình trạng tắc đường quen thuộc. Lê Thanh Mộng ngồi trên taxi, ngắm nhìn dòng xe đi lại không ngớt trên xa lộ, cô đột nhiên thấy không quen, cũng cảm thấy bực bội.

Hầu như cô không thể gặp được quá nhiều xe bốn bánh trên đường phố ở Nam Đài. Một chiếc xe điện là có thể đi khắp các phố phường, dạo quanh các nẻo đường ở thành phố nhỏ. Nếu xét về diện tích, Nam Đài có lẽ chỉ là một khu nhỏ của Kinh Kỳ.

Tắc trên xa lộ cả ngày trời, Lê Thanh Mộng không chịu nổi khi nhìn con số liên tục tăng lên trên máy tính tiền, cô bảo tài xế cho xuống xe trước, đi bộ tới tàu điện ngầm cách đó hai cây số, sau đó gửi tin nhắn hỏi mấy người Khang Gia Niên đang ở đâu.

Khang Gia Niên đáp: “Bọn em đang đi dạo.”

Lê Thanh Mộng kinh ngạc, thầm nghĩ lúc sáng vẫn chưa dạo đủ sao?

Cô hỏi: “Hai người lại tới trung tâm thương mại nào thế?”

“Không phải, bọn em đi dạo theo đúng nghĩa đen.”

Khang Gia Niên nói rồi gửi định vị cho cô.

Sau đó cậu gửi voice chat: “Chị không ở đây anh em bọn em cũng không biết đi đâu nên đi loanh quanh lúc, chị mau tới tìm bọn…”

Còn chưa nói xong, voice mới được mười giây đã ngắt, có lẽ trượt tay ấn gửi.

Có lúc cô cũng gửi tin nhắn rồi bị như vậy, rõ ràng đang ấn vào mic nói, không hiểu sao lại bị gián đoạn, hơn nữa còn phải dừng ở độ dài 10 giây.

Quả nhiên Khang Gia Niên đã gửi thêm một voice chat nữa.

Lê Thanh Mộng mở ra nghe, cô vẫn nghĩ là cậu nói, nào ngờ bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp: “Không cần đi đâu, tôi tới đón cô.”

Trên đường phố náo nhiệt, giọng Khang Vu Thụ đột nhiên len lỏi vào tai cô, máu trong người cô cũng chảy thẳng vào trong tim.

Cô không sao kiểm soát được trái tim mình, nó đang không ngừng loạn nhịp nơi lồng ngực.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 36"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online