Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 35
Chương 35
Lê Thanh Mộng vội vàng rời khỏi kệ sách, đưa toàn bộ sách vừa lấy cho Khang Gia Niên, vẻ mặt mất tự nhiên: “Chắc cũng đủ rồi.”
Khang Gia Niên thò đầu ra chỗ cô vừa đứng, tò mò hỏi: “Bên đó làm chuyện xấu gì vậy ạ?”
Khang Vu Thụ cũng đi tới, vỗ đầu cậu, thong dong đáp: “Không phải chuyện xấu mà mấy đứa nhóc bọn em nên để tâm.”
“Em nhỏ chỗ nào.”
“Còn chưa thành niên chẳng lẽ không được coi là nhỏ sao?”
“Xí.” Khang Gia Niên bĩu môi: “Không nói em cũng đoán ra.”
Lê Thanh Mộng hắng giọng: “Đại khái là như em nghĩ đấy.”
Cậu hỏi tiếp: “Bây giờ hai người kia bị phát hiện rồi sẽ thế nào?”
“Chẳng thế nào hết, giờ là nghỉ hè, có lẽ bị cảnh cáo chút thôi.”
“Ồ…” Khang Gia Niên cảm thán: “Lên đại học thích thật.”
Khang Vu Thụ lại gõ đầu cậu: “Nếu em lên đại học mà dám làm mấy chuyện vớ vẩn, cứ rửa sạch cổ rồi đợi đấy cho anh.”
Khang Gia Niên nhỏ giọng: “Không cho quan châu phóng hỏa cũng không cho dân lành thắp đèn à.”
Khang Vu Thụ cười ra hiệu im miệng.
Lê Thanh Mộng không hiểu cuộc trò chuyện của họ, cũng không dám nhìn vào Khang Vu Thụ, cô lấy bừa một quyển sách ra xem, cúi đầu không nói gì.
Khang Gia Niên để ý tới sự bất thường của cô, do dự nói: “Chị, chị sao thế?”
Cô giật mình: “Hả? Sao lại chị sao thế?”
“À thì, chị cầm ngược sách rồi.”
Khóe miệng cô giật liên tục.
Khang Vu Thụ quan sát phản ứng của cô, không nhịn nổi nhíu mày.
Từ lúc đầu cô đã rất bất thường, anh nghĩ có lẽ cô chỉ khó xử vì gặp phải chuyện kia thôi. Nhưng bây giờ cô còn thất thần như vậy, chắc chắn có vấn đề.
Có lẽ khi ở đây cô cũng sẽ nhớ lại vài chuyện, còn có Châu Tân Bạch kia nữa.
Lê Thanh Mộng phát giác ra ánh mắt Khang Vu Thụ nhìn mình trở nên kỳ quái, cô buột miệng: “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Anh liếc mắt.
“Đừng ở đây nữa.” Giờ Lê Thanh Mộng nhìn nơi này, cả người đều mất tự nhiên, cô không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa: “Tôi đưa hai người tới phòng tranh xem.” Cô dừng lại, bất giác nhớ tới tàu ngầm của ba người họ: “Lần này là phòng tranh thật sự.”
Phòng tranh trong lời cô nói là phòng tranh tự học, ngoại trừ thư viện ra, đây là nơi cô tới nhiều nhất.
Trần nhà ở đó rất cao, do đó không gian cũng rộng mở hơn, bên trong toàn là cửa kính không dính một hạt bụi, phía đối diện là bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng trong trường. Rất nhiều sinh viên đều nằm lên đó đọc sách, hai ba người túm tụm nói chuyện hoặc dã ngoại. Cô quen quan sát những người xa lạ này rồi vẽ tốc ký để luyện tập.
Khi họ tới phòng tranh, vì đang là kỳ nghỉ hè nên nơi này còn vắng hơn cả thư viện.
Lê Thanh Mộng đột nhiên nhớ ra số giấy vẽ và màu mình để lại ở phòng tranh, khi đó cô vẫn chưa dùng hết, trước khi rời khỏi trường cô đã cất nó lên tầng cao nhất của kệ, không biết giờ còn ở đó không.
Cô nói đợi một lúc, sau đó bê ghế tới, trèo lên ghế lục tìm tầng kệ cao nhất.
Khi cô thật sự tìm thấy đồ vẽ bám đầy bụi, cô sững sờ đứng trên ghế, mãi không hoàn hồn lại.
Tựa như bản thân vẫn còn chưa tốt nghiệp, chỉ ngủ một giấc ban trưa, nằm mơ thấy một giấc mơ hỗn loạn.
Trong mơ trời đất đã đảo lộn, nhưng khi tỉnh lại mọi thứ đều quay về lẽ thường. Thế là cô khẽ ngáp một cái, vươn vai, cầm bút vẽ tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lo trong buổi chiều đầy nắng và gió.
Nhưng…
“Chị ơi?”
Tiếng gọi của Khang Gia Niên từ phía sau đã kéo cô quay về thực tại.
Cô vội gạt bỏ cảm xúc kia đi, làm như không có chuyện gì, khua đồ trong tay: “Đồ chị để lại vào năm ngoái vẫn còn.”
Khang Gia Niên tán thưởng: “Oa, y như việc em tìm được 100 tệ trong bộ quần áo cũ vậy.”
Lê Thanh Mộng mỉm cười, đề nghị: “Hiếm lắm mới có cơ hội này, hay là chị vẽ cho em một bức ở đây nhé?”
“Hả, vẽ cho em sao?”
“Đúng vậy, giữ lại dáng vẻ hiện giờ của em làm kỷ niệm. Em xinh như vậy mà chỉ có ba người chúng ta nhớ thì đáng tiếc quá.” Cô nói: “Dù sao chị cũng tự dưng rất muốn vẽ.”
Khang Vu Thụ nói: “Tốt quá, cứ vẽ đi, lúc về em dán nó ở đầu giường ấy.”
“Thế không được, bị mẹ nhìn thấy là em no đòn. Bà ấy lại nói bệnh tim của mình tái phát.”
Khang Vu Thụ nghiêm túc gật đầu: “Không đâu, hôm nay em mặc như này, mẹ cũng không nhận ra em.”
Thế là mọi việc đã được quyết định chóng vánh như vậy. Lê Thanh Mộng kẹp giấy vẽ lên giá vẽ, bảo Khang Gia Niên tìm một chỗ để ngồi, cuối cùng cô cầm bút lên bắt đầu vẽ.
Khang Vu Thụ cũng tìm một chỗ ngồi ngáp ngắn ngáp dài, lặng lẽ nhìn họ.
Lê Thanh Mộng nói với anh: “Nếu anh chán có thể đi quanh quanh.”
“Thôi.” Anh lười biếng: “Cũng chẳng thú vị gì.”
“Tùy anh.”
Lê Thanh Mộng mặc kệ anh, dồn toàn bộ sự chú ý vào giấy vẽ trước mặt.
Giấy vẽ vang lên tiếng sột soạt, ánh nắng chan hòa, nhiệt độ trong phòng vẽ được chỉnh rất vừa phải, vô cùng thích hợp để ngủ. Khang Vu Thụ nhìn tới nỗi ngáp liên tục, khi anh sắp gật gù, cửa phòng vẽ đột nhiên bị đẩy ra.
Người đứng bên ngoài là một sinh viên nữ đeo balo, có lẽ là sinh viên năm hai, năm ba ở lại trường kỳ nghỉ hè. Cô ấy để mặt mộc, ăn mặc qua loa rồi tới phòng tự học.
Cô ấy liếc nhìn ba người bên trong, mặt vô cảm, nhưng ánh mắt khi liếc tới Khang Vu Thụ lại sáng bừng.
Tiếp đó, cô ấy rảo bước tới trước mặt anh, nói rất nhanh: “Bạn học, bây giờ cậu rảnh không?”
Khang Vu Thụ nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình, nói không rảnh hình như không thuyết phục lắm, nhưng anh vẫn hùng hổ nói: “Không.”
Từ khi cô sinh viên đi vào, Lê Thanh Mộng bắt đầu phân tâm. Ngoài mặt cô không tỏ ra gì nhưng trên giấy vẽ không ai thấy đã xuất hiện một đường bị lặp đi lặp lại mấy lần.
Cô liếc nhìn hai người bên cạnh, thấy vẻ mặt cô gái cứng đờ, nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ: “Tôi không có ý đó, tôi cảm thấy đường cơ bắp của cậu rất đẹp, còn cả tỉ lệ ngũ quan nữa, dù sao cậu cũng chỉ đang ngồi không, tôi có thể vẽ cậu được không? Tôi tới xin sự đồng ý của cậu.”
Khang Vu Thụ nghe xong, bâng quơ đáp: “Tùy cô.”
Mắt cô gái sáng lên, sau đó cô ấy lấy điện thoại ra, nói: “Vậy chúng ta kết bạn Wechat nhé? Vẽ xong tôi gửi tranh cho cậu được không?”
Xoẹt, cuối cùng đường vẽ lặp lại kia đã bay ra khỏi quỹ đạo ban đầu.
Lê Thanh Mộng vểnh tai nghe câu trả lời của Khang Vu Thụ.
Anh nói: “Không phải cô muốn vẽ tôi sao? Tôi cần tranh của cô làm gì?”
Cô gái cười gượng: “Như vậy đi, đợi tôi vẽ xong trước đã, biết đâu cậu lại thích nó?”
Lê Thanh Mộng nghe vậy thì thu tầm mắt về, tẩy dấu vẽ lệch vừa nãy, hành động vẽ đã nhập tâm hơn, tốc độ vẽ cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Chẳng mấy chốc cô đã cất bút vẽ đi: “Vẽ xong rồi.”
Khang Gia Niên bất ngờ: “Hả? Nhanh vậy.”
Lê Thanh Mộng: “Cũng bình thường, lần này chị khá có linh cảm.”
Khang Gia Niên thò đầu ra xem, sau đó sững sờ tại chỗ.
Cậu nghĩ Lê Thanh Mộng sẽ chỉ khắc họa đơn giản cho mình thôi, nào ngờ trong thời gian ngắn như vậy, cô còn gia công, chỉnh sửa thêm hai lần nữa.
Trong tranh, cậu mặc đồ gặp họ vào hôm qua, dáng vẻ vô cùng trẻ trung, buồn bã ngồi một góc trong phòng vẽ, ánh nắng phủ lên người cậu, kéo ra một cái bóng thật dài, cái bóng đó mới là dáng vẻ hôm nay của cậu.
Bóng còn sống động hơn cả người thật, còn được phủ thêm một lớp màu sáng rực.
Khang Gia Niên ôm bức tranh thật chặt: “Em cảm ơn chị.”
Cổ họng cậu khô khốc, nhìn bức tranh này mà suýt khóc.
“Em thích lắm.”
Lê Thanh Mộng thu dọn đồ, cười nói: “Thích là được.”
Khang Vu Thụ đứng lên, lấy bức tranh nhìn một cái, Khang Gia Niên coi nó như báu vật: “Tranh chị vẽ đẹp lắm đấy.”
Ngôn từ cậu nghèo nàn, quanh đi quẩn lại chỉ có có mấy chữ rất đẹp.
Khang Vu Thụ nhìn một lúc, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc.
Lê Thanh Mộng khựng người, quan sát biểu cảm của anh, cô cố tình trêu chọc: “Vẻ mặt của anh em cho thấy hình như anh ấy lại không cảm thấy vậy.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Ai nói thế?”
“Biểu cảm của anh.”
“Tôi đang thấy tiếc cho trường của cô.” Anh nghiêm túc nói: “Tôi không phải người có thể hiểu tranh, nhưng tôi dám nói cô không đi học viện Fi gì đó, người tiếc không phải cô mà là họ.”
Rõ ràng nội dung trong lời nói rất cảm động nhưng Lê Thanh Mộng lại dở khóc dở cười khi nghe anh nói học viện Fi gì đó.
Khang Gia Niên khó hiểu: “Hả? Học viện Fi?”
Lê Thanh Mộng nghiêm túc giải thích: “Ừm, là học viện ở Firenze.”
Khang Vu Thụ cảm thấy mất mặt, lặng lẽ trừng mắt với cô một cái.
Cô gái ở gần đó thấy Khang Vu Thụ đứng dậy, không quay lại chỗ ngồi, cô ấy không nhịn được nói: “Có thể phiền cậu ngồi lại được không?”
Khang Vu Thụ còn chưa trả lời, Lê Thanh Mộng đã nói: “Không thể.”
Cô gái nhíu mày.
Lê Thanh Mộng nhìn cô ấy, mỉm cười: “Chúng tôi đi cùng nhau, cô muốn vẽ anh ấy, bọn tôi sẽ phải đợi, vậy nên không tiện lắm, xin lỗi nhé.”
Nói xong, cô cầm đồ đã dọn xong, đi ra khỏi phòng tranh.
Khang Vu Thụ đi theo sau, hỏi cô: “Này, có phải cô đối xử không công bằng quá rồi không?”
“Anh có ý gì?”
“Cô chủ động vẽ cho Khang Gia Niên, không vẽ cho tôi cũng thôi đi. Người khác muốn vẽ cho tôi cô cũng không chịu đợi, tôi chẳng có gì cả, không phải không công bằng thì là gì?”
Lê Thanh Mộng dừng bước, nghiêng người hỏi: “Anh muốn để cô ấy vẽ?”
Anh bị hỏi vặn tới luống cuống tay chân, nhưng rất nhanh đã nói lại: “Đây không phải vấn đề tôi muốn vẽ hay không, mà là cô còn chưa hỏi ý kiến tôi.”
“Vậy nên không phải bây giờ tôi hỏi anh rồi sao? Nếu anh muốn được vẽ thì tôi ok, bớt chút thời gian đợi thôi.”
Giọng điệu có vẻ nhân nhượng nhưng nghe lại rất kỳ quái.
Khang Gia Niên vẫn ôm tranh đứng bên cạnh im lặng, không dám nói gì.
Khang Vu Thụ nhìn cô mấy giây rồi nói bỏ đi.
Lê Thanh Mộng nhíu mày, đôi co với anh: “Gì mà bỏ đi, anh muốn là muốn, không muốn là không muốn.”
Khang Vu Thụ tức giận: “Đây là giọng điệu thành tâm hỏi của cô sao? Rõ ràng không muốn lãng phí thời gian mà còn hỏi, quen bắt nạt người khác rồi hả?”
“Tôi bắt nạt người khác lúc nào?”
“Chuyện Châu Tân Bạch lần trước cô quên rồi sao?”
Lê Thanh Mộng đột nhiên cười châm biếm.
“Ồ, anh còn nói anh không để ý chuyện lần trước, quay sang tính nợ cũ nhanh đấy.”
“Tôi không muốn tính toán với cô. Vốn dĩ cô hiểu lầm tôi vì tên ngốc đó, làm ra chuyện không đâu với đâu, còn không cho tôi nói sao?”
Khang Gia Niên ngây người, không hiểu sao hai người lại đột nhiên cãi nhau, không phải vừa nãy còn ổn thỏa lắm sao?
Cậu muốn lên tiếng khuyên can, nhưng không thể xen vào được, chỉ có thể nói ra câu hai người đừng cãi nhau nữa.
Lê Thanh Mộng bình tĩnh lại: “Chuyện đó tôi đã nói xin lỗi với anh rồi, hơn nữa suy cho cùng tôi cũng không cảm thấy anh hoàn toàn vô tội. Xuất phát điểm của anh là tốt, nhưng cách anh dùng lại sai.”
Khang Vu Thụ tức tới bật cười: “Vậy cô nói xem đâu mới là cách không sai, lẽ nào phải mời người tình cũ của cô ăn cơm, tiếp đãi họ đàng hoàng thì cô mới vui?”
“Người tình cũ?” Lê Thanh Mộng sững sờ, hoang mang: “Ai cơ?”
Khang Vu Thụ cũng ngây người: “Lẽ nào ngoại trừ Châu Tân Bạch đó ra, cô còn có người khác sao?”
Lê Thanh Mộng không hiểu gì.
“Rốt cuộc anh đang nói gì? Không có ai là người tình cũ của tôi hết! Châu Tân Bạch cũng không phải!”