Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 34

  1. Home
  2. Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng
  3. Chương 34
  • 10
Prev
Next

Chương 34

Lê Thanh Mộng đưa tay nhận lấy máy ảnh của Khang Gia Niên: “Để chị chụp cho.”

“Vâng!” Khang Gia Niên chớp mắt, chỉ chờ cô nói câu này.

Lê Thanh Mộng mày mò máy ảnh, tò mò: “Đây không phải máy kỹ thuật số sao?”

“Không phải, nó có âm bản, sau phải tới buồng tối rửa ảnh.”

“Buồng tối sao…” Đúng là một từ cũ: “Chị không biết Kinh Kỳ có nơi nào có buồng tối.”

“Không sao, có thể về Nam Đài rồi rửa, có mấy tiệm lận, em rành lắm.”

Khi Khang Gia Niên nói, Lê Thanh Mộng sững sờ, cô chợt nhận ra thì ra Nam Đài cũng có điểm vượt qua Kinh Kỳ.

Đó chính là sự xưa cũ của nó.

Sự xưa cũ này khiến nó lưu giữ được những thứ đã bị thời đại đào thải nhưng lại khiến người ta nuối tiếc.

Trong khi Lê Thanh Mộng chụp ảnh cho Khang Gia Niên, Khang Vu Thụ xách túi đựng quần áo vừa mua quay lại.

Anh vừa ngồi xuống, Khang Gia Niên đã vội lục túi xem quần áo anh mua thế nào.

Khang Vu Thụ cướp túi về, để ra sau lưng mình: “Xem gì mà xem, mua cũng mua rồi.”

Khang Gia Niên hậm hực, tưởng anh e dè Lê Thanh Mộng nên không muốn gu thẩm mỹ của mình bị công khai tử hình.

Sau khi ăn trưa xong, mấy người cũng đã đi dạo gần hết trung tâm thương mại, Khang Gia Niên đề nghị đổi nơi khác.

Lê Thanh Mộng nói được, cô vừa định gửi một vài nơi có phong cảnh đẹp vào nhóm để hai người bàn bạc, Khang Gia Niên lại rất có chủ kiến, nói cậu đã nghĩ ra nơi định đi rồi.

“Em muốn tới xem trường đại học chị từng học.” Cậu khao khát: “Hai năm nữa em cũng phải thi đại học, tới lúc đó em cũng sẽ xem xét đại học ở Kinh Kỳ, không biết chị có muốn về lại trường không? Nếu không tiện thì không sao cả.”

Cả buổi sáng đi dạo ở trung tâm, Khang Vu Thụ đều chán chường, nghe thấy đề nghị của Khang Gia Niên, vẻ mặt lười nhác của anh mới trở nên nghiêm túc hơn.

Lê Thanh Mộng sững sờ, sau đó gật đầu: “Được thôi, chẳng có gì không tiện cả.”

Ba người ngồi tàu điện ngầm tới đại học của cô.

Nam Đài không có tàu điện ngầm xuyên tới các nơi, giao thông đường bộ chỉ có bus và xe điện, do vậy Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên không quen đi tàu điện ngầm lắm. Cho dù Khang Vu Thụ đã đi rất nhiều nơi, nhưng đa phần anh đều tự lái xe, hiếm khí cần phải đi phương tiện công cộng.

Hai người chen chúc trên tàu cả ngày trời, vẫn chỉ có Lê Thanh Mộng là thành thạo với tàu điện ngầm.

Thật ra cô cũng không quen, nhưng vẫn ổn hơn hai người kia.

Đang là ngày trong tuần nên rất nhiều người đi tàu điện ngầm, từng chuyến xe như đoàn tàu hỏa cuốn theo vô số đợt gió lạnh, khoang xe chở đầy người mở cửa ra trước mặt họ, đoàn người chen chúc bên trong như những cây nấm rơm màu đen, ai có chứng sợ lỗ chắc chắn sẽ khiếp hồn bạt vía.

Lê Thanh Mộng cắn răng chen lên, trong quá trình đó, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh rộng rãi hơn chút.

Khang Vu Thụ hung hăng đẩy người đàn ông đang nhăm nhe tới gần ra, tay nắm vào cột trụ của tàu, che chắn trước mặt cô. Anh như cây đại thụ đột nhiên xuất hiện trong đống nấm, vừa rộng rãi lại thoáng mát.

Cô nhìn bóng lưng anh, bỗng chốc có cảm giác an toàn. Tựa như vào ngày sấm chớp đùng đùng, cô lại có thể ngồi trên sofa ấm áp, mặc cho những hạt mưa ngoài kia dữ dằn tát vào ô cửa kính.

Lúc này, Khang Gia Niên cùng lên xe lại bị dòng người đẩy sang một bên, cậu bị chen cho nghẹt thở tới nơi, tóc giả mới mua suýt chút rơi ra.

Đúng là anh ruột.

Khang Gia Niên khóc không ra nước mắt khi thấy bản thân bị anh trai ngó lơ.

***

Các trường đại học cũng đã bước vào kỳ nghỉ hè, nhưng cổng trường vẫn mở, tiện cho mấy sinh viên ở lại trường, ngoài ra cũng có một số triển lãm, tọa đàm được tổ chức vào dịp hè.

Lê Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn mấy chữ dát vàng, mặc dù mới ra trường có mấy tháng nhưng cảm giác quen thuộc kia đã biến mất, chỉ còn lại hư vô.

Cô không còn quen những người ra vào trường nữa, nhưng điều đó cũng tốt, nếu không mấy người đó lại giả vờ tới quan tâm, sau lưng thì bàn tán, dị nghị.

“Trường rộng quá…” Vừa đặt chân vào trường, Khang Gia Niên đã cảm thán không ngớt. Nơi này khác hoàn toàn so với trường cấp ba đi mấy bước là hết của cậu.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đài phun nước và bức tượng nằm chính giữa quảng trường, cảm thấy bản thân đã bước vào vườn hoa trong thành trì thời kỳ trung cổ. Mỗi một ngóc ngách đều ngập tràn hơi thở nghệ thuật, điều này khiến cậu đi đường cũng tay chân lóng ngóng.

Khang Vu Thụ huých vai Lê Thanh Mộng, đột nhiên nói: “Có phải nơi này rất giống Firenzo mà cô nói không?”

“Là Firenze.”

“Ồ, cũng gần thế.”

“Khác hoàn toàn.” Lê Thanh Mộng cạn lời: “Firenze còn đẹp hơn nhiều.”

“Còn đẹp hơn được nữa sao.”

Vẻ mặt anh không một gợn sóng, dường như không bị tòa kiến trúc mang khí thế bức người của nơi này ảnh hưởng, trông còn chán nản hơn cả lúc ở trong trung tâm thương mại.

“Ấy, người ở trên đó có phải chị không?”

Lúc này Khang Gia Niên dừng lại trước cửa sổ kính ở hành lang tầng một, chỉ vào bức ảnh nào đó bên trên.

Đó là bảng ảnh sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, thường sẽ giữ lại hai khóa gần nhất, do vậy ảnh cô mặc đồ cử nhân vẫn còn dán trên đó.

Khang Vu Thụ tiến lên xem: “Cũng ra gì đấy.”

“Sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc đấy…”

Khang Gia Niên cảm thán, giọng điệu mang theo mấy phần hãnh diện, tựa như danh xưng này thuộc về cậu ấy.

Khang Vu Thụ liếc nhìn: “Em kêu gì mà ghê thế.”

Khang Gia Niên chỉ muốn vác loa ra nói tới nơi: “Còn không được sao, em là học trò đầu tiên của sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc đấy.”

Lê Thanh Mộng nghe cuộc trò chuyện của hai người, mặc mũi đỏ bừng, cô vội che ảnh đi: “Có gì đẹp đâu mà nhìn, đi về phía trước đi, phía trước là thư viện.”

Sự chú ý của Khang Gia Niên đã chuyển sang chỗ khác.

Lê Thanh Mộng nghiêm túc nói: “Nếu em muốn bước vào con đường nghệ thuật, chị có thể giới thiệu cho em mấy cuốn trước đây chị từng đọc ở đó.”

Khang Gia Niên ra sức gật đầu: “Vâng, vậy chúng ta mau đi thôi.”

Khi hai người nói chuyện, Khang Gia Niên bị ghẻ lạnh vẫn nhìn bảng ảnh đó. Nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm một bức ảnh khác.

Bên dưới có ghi một cái tên nhỏ: “Châu Tân Bạch.”

Đương nhiên Khang Vu Thụ vẫn nhớ gương mặt này, trước đó anh còn moi được một số tiền từ anh ta khi ở Nam Đài, vì vậy mà cãi nhau một trận với Lê Thanh Mộng.

Anh vẫn còn nhớ lời người phụ nữ đó nói, hình như hai người từng có gì đó.

Hai bức ảnh được xếp gần nhau, bức ở trên, bức ở dưới, nhìn vậy có thể xác nhận hai người chắc chắn từng có chuyện với nhau, điều này cũng không bất ngờ mấy.

Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm bảng ảnh, trên tấm thủy tinh còn phản chiếu lại góc mặt mờ ảo của anh.

***

Ba người đi dọc theo hành lang, đích đến là thư viện. Họ đi tới cửa thư viện thì bị quản lý chặn lại.

Lúc này Lê Thanh Mộng mới nhận ra bản thân không có thẻ sinh viên nên không thể ra vào tự do như trước được nữa.

Cô vô cùng ngượng ngùng.

Quản lý liếc nhìn nhóm bọn họ, sau đó nhìn Lê Thanh Mộng, đột nhiên nói: “Không sao, em vào đi.”

“Dạ?” Ba người đều rất bất ngờ.

Cô quản lý bình thản: “Trước đây em chạy tới đây suốt, cô có ấn tượng với em lắm. Đi vào đi, dù sao cũng đang nghỉ hè, chẳng có người mấy, các em vào mà xem, đi nhẹ nói khẽ thôi.”

“Cảm ơn cô nhiều lắm.” Lê Thanh Mộng vội đáp, hai người kia cũng cảm ơn theo.

Khang Gia Niên nhỏ giọng: “Chị, bây giờ em thật sự tin chị là sinh viên xuất sắc rồi, quen mặt tới nỗi tốt nghiệp một năm rồi mà cô thư viện vẫn nhớ chị.”

Khang Vu Thụ nhìn Lê Thanh Mộng như nhìn người ngoài hành tinh.

Khi còn đi học, thư viện chính là nơi anh hay ngủ nhất, nhưng hiển nhiên cách sử dụng của Lê Thanh Mộng lại khác hẳn.

Anh thật sự không đọc nổi số sách đó, vừa chạm vào đã đau đầu, chóng mặt, anh thích nghe hơn là đọc.

Ba người được châm chước đi vào, Khang Vu Thụ ngẩng đầu nhìn số sách bạt ngàn trong thư viện, cảm giác đau đầu, to não lại ùa về.

Lê Thanh Mộng liếc nhìn dáng vẻ khoanh hai tay của anh, tựa như bất cẩn chạm vào sách là sẽ nổ tung vậy, dáng vẻ ghét bỏ tới buồn cười.

Cô đưa hai người đi tới chỗ mình hay lấy sách, kiễng chân rút mấy quyển sách ra đưa cho Khang Gia Niên.

“Đây là những sách chị có ấn tượng khi đọc, em có thể ngồi ở kia đọc, nếu thích có thể ghi tên lại rồi về mua. Chị tìm mấy quyển khác cho em.”

“Vâng.”

Khang Gia Niên tin tưởng ôm sách chạy ra bàn phía xa, cẩn thận kéo ghế ra, bắt đầu đọc.

Lê Thanh Mộng thấy Khang Vu Thụ vẫn bất động, không nhịn được nói: “Tôi tưởng anh sẽ qua đó ngủ.”

Anh dùng ánh mắt ra hiệu về bàn chân vừa kiễng lên của cô.

“Sách nào đó ở tầng cao hơn thì nấm lùn như cô không lấy được, tôi có thể giúp một tay.”

“Không cần.”

Nghe thấy hai chữ nấm lùn, cô rất khó chịu, nhưng lại thấy rung động vì anh đã để ý tới chi tiết nhỏ như vậy, do vậy khi nói ra câu không cần, giọng cô lại rất đỗi dịu dàng.

Khang Vu Thụ “xí” một tiếng, dựa vào giá sách, nhìn chằm chằm cô. Khi thấy cô định kiễng chân, đưa tay ra, anh đã nhanh hơn cô một bước, lấy số sách cô muốn xuống, còn đắc ý đưa cho cô.

Hơn nữa sau khi lấy được sách, anh còn nhìn tên quyển đó một cái, cuối cùng mới đưa cho cô cầm.

Lê Thanh Mộng dùng khẩu hình miệng nói với anh hai chữ: Trẻ con.

Khang Vu Thụ dùng khẩu hình miệng đáp lại cô: Nấm lùn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giá sách phía sau đột nhiên vang lên tiếng sách rơi.

Hai người không bận tâm, dù sao trong thư viện còn có người khác, có lẽ ai đó bất cẩn làm rơi sách trong khi lấy đồ.

Lê Thanh Mộng nhìn qua khe hở, nhưng sau khi nhìn rõ đó là hai cái đầu chồng lên nhau, cô đột nhiên nhận ra họ đang làm gì.

Họ đang trốn trong góc hôn nhau, vô tình va vào kệ sách nên sách mới rơi xuống.

Cô xấu hổ nhìn ra chỗ khác.

Trước đây cô cũng hay gặp phải chuyện này, vì thư viện có rất nhiều góc khuất nên các đôi yêu nhau thường thích tới nơi này tìm cảm giác kích thích, cô đã không còn xa lạ với cảnh này nữa.

Nhưng lần này không biết có phải vì lâu lắm rồi không thấy hay không mà cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Khang Vu Thụ không nhìn thấy, góc anh đứng là góc khuất.

Do vậy anh còn cảm thấy kỳ lạ trước sự sững sờ của cô, anh giục: “Cô còn tìm nữa không?”

“Còn.” Cô cố tình tỏ ra bình tĩnh, gật đầu, vô thức đưa tay lấy sách.

Lần này Khang Vu Thụ vẫn cố tình muốn cướp công.

Lê Thanh Mộng cảm thấy anh đang lại gần mình từ phía sau, đưa tay ra cướp sách, gần như đã che kín cả người cô.

Rõ ràng người anh không chạm vào người cô, nhưng lại gần trong gang tấc.

Cô không khỏi bàng hoàng, giả dụ đôi kia hôn nhau xong, vô tình liếc thấy bọn họ, có phải hai người đó cũng nghĩ họ là cặp nào đó trong trường đang hôn nhau không?

Thế là cảnh tượng vừa nhìn thấy, hai bóng người bị che mặt dần biến thành mặt của cô và anh.

Cô bị Khang Vu Thụ ghì xuống chỗ khuất nhất trong thư viện, dưới chân toàn là sách.

Tiếng hôn nhau vang lên như thủy triều trào dâng, anh vừa hôn vừa cười nói, có phải cô quản lý bảo em nhỏ tiếng chút không.

Tiếp đó quả nhiên giọng cô quản lý đã vang lên, cô ấy lớn giọng trách mắng: “Ai đang làm chuyện xấu bên trong đấy!”

Lê Thanh Mộng bị tiếng hét này kéo về thực tại.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy cô quản lý có nói câu này thật, cặp đôi vừa nãy đã đi ra từ kệ sách khác.

Lê Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, mặt chợt đỏ bừng, sau đó lan nhanh ra cả vành tai.

Khang Vu Thụ còn thêm dầu vào lửa.

Anh đã biết tiếng động vừa nãy là tiếng gì, quay đầu lại thấy vẻ mặt của Lê Thanh Mộng, anh khom người, sát lại gần quan sát cô, thu trọn sự túng quẫn của cô vào đáy mắt.

Anh tưởng cô như vậy là vì gặp phải cảnh mặn nồng của người ta, xấu xa nói: “Xấu hổ rồi sao?”

Lê Thanh Mộng cắn môi, mặt đỏ bừng, vội rút một quyển sách ra đánh lên mặt anh, sau đó đẩy anh ra.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 34"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online