Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 33
Chương 33
Lê Thanh Mộng từ bỏ việc nhớ lại tối qua đã mơ thấy gì, cô cầm điện thoại, híp mắt nhìn nhóm Wechat. Nhóm nhỏ của cô, Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên đã được Khang Gia Niên đổi tên thành “Biệt đội xông pha Kinh Kỳ”.
Một tiếng trước Khang Gia Niên đã báo trong nhóm chat mình dậy rồi, hơn nữa khi họ còn đang ngủ, cậu đã tranh thủ ra ngoài làm xong căn cước tạm thời.
Tiếp đó cậu còn gửi một bức ảnh ở quán mì bên dưới, tag tên hai người vẫn chưa dậy, hỏi họ có cần mang đồ ăn sáng lên không.
Lê Thanh Mộng không hề khách sáo đáp: “Cho chị sandwich trứng, mơn nha.”
Khang Vu Thụ không có động tĩnh gì.
Khang Gia Niên gửi một icon liếc mắt: “Anh em đúng là lợn.”
Nửa tiếng sau, Khang Vu Thụ bị chửi đã dậy, anh gửi một bức ảnh phản kích vào nhóm.
Lê Thanh Mộng mở ra xem, hay thật, trong ảnh là Khang Gia Niên ngủ trên sofa ở phòng khách, miệng hơi há ra, khóe miệng còn có dấu nước miếng, trông y như tên ngốc.
“!!!” Khang Gia Niên tức giận đánh một tràng dấu chấm than gửi đi, sau đó cũng gửi lại một bức ảnh.
“Anh ép em đấy!”
Sau khi Lê Thanh Mộng nhìn rõ bức ảnh đó, thỏi son đang tô đột nhiên chệch hướng.
Khang Vu Thụ trong ảnh lại cắt đầu trọc, mặt vô cảm khoác trên mình bộ váy màu đen, cổ chữ V khoét sâu, lồng ngực còn thoắt ẩn thoắt hiện.
Cứu bé.
Cô lập tức gửi vô số icon cười điên đảo vào nhóm.
Khang Gia Niên cười ranh ma: “Đây là chị Khang Vu Thục của em đấy, đẹp không?”
Khang Vu Thụ: “Anh cho em ba giây để thu hồi lại.”
Khang Vu Thụ: “3.”
Khang Gia Niên lập tức thu hồi tin nhắn.
Lê Thanh Mộng: “@Khang Vu Thụ, tôi không biết thì ra anh mới là người giấu kỹ nhất đấy, nhịn lâu như vậy chắc khổ lắm nhỉ? Anh có thể nói với tôi trước đó mà.”
Lê Thanh Mộng: “Như vậy đi, lát nữa hai người giả làm cặp chị em, ba chị em chúng ta ra ngoài vi vu.”
Khang Vu Thụ không trả lời.
Lê Thanh Mộng cười tới nỗi người run cầm cập, hiếm khi thấy Khang Vu Thụ bị “chơi” như vậy, còn im lặng không nói được gì.
Nào ngờ Khang Vu Thụ lại đi tới tận cửa phòng cô.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, anh thấp giọng gọi: “Ra đây.”
Cô cười, căng thẳng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Sandwich trứng gà của cô.”
“Ồ…”
Lê Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy ra mở cửa, ánh mắt anh nhìn vào khóe môi cô.
Cô đã quên béng mất chuyện vừa nãy mình cười tới nỗi tô lệch son, nhìn thấy ánh mắt của Khang Vu Thụ, bức ảnh kia lại hiện lên. Cô cắn môi, không để bản thân phát ra tiếng cười.
Nhìn vẻ mặt nín nhịn của cô, Khang Vu Thụ sầm mặt: “Không được cười, tôi mặc vì bị phạt thôi, cô quên đi ngay cho tôi.” Anh nhấn mạnh: “Tôi là trai thẳng, là nam tử hán đại trượng phu!”
“Được rồi Khang Vu Thục.”
Lê Thanh Mộng sao có thể dễ dàng tha cho anh như thế, cô lén dùng giọng điệu bình thản gọi cái tên khác của anh.
Khang Vu Thụ im lặng.
Anh đột nhiên giơ tay lên, làm Lê Thanh Mộng tưởng anh thẹn quá hóa giận định đánh cô một cái.
Nhưng hiển nhiên không phải.
Anh đưa tay ra nắm lấy cằm cô, ngón cái khẽ mân mê nó.
Lê Thanh Mộng cảm thấy ngón tay thô ráp của anh đang di chuyển bên khóe môi, sau đó thì rụt về.
Cô không khỏi hoảng loạn: “Anh làm gì thế?”
Anh lắc vết son đỏ ở ngón cái, khó chịu nói: “Có ngốc không cơ chứ, tô lem cả ra ngoài rồi.”
Cô vội cúi đầu lau miệng.
Anh hừ một tiếng: “Lau sạch cho cô rồi.”
Lúc này Khang Vu Thụ đã lấy lại quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này, điềm đạm phản kích: “Không cần cảm ơn tôi, dù sao cũng là chị em.” Anh cười: “Có đúng không em gái?”
Em con khỉ nhà anh.
Khoảnh khắc Lê Thanh Mộng bị anh gọi là em gái, toàn bộ lỗ chân lông trên người cô đều như giãn nở ra, da gà nổi lên hết, vẻ mặt cứng đờ.
Cô đột nhiên hỏi: “Anh lớn hơn tôi sao?”
Khang Vu Thụ sững sờ, nghẹn lời: “Vừa nhìn mặt cô đã biết cô nhỏ hơn tôi rồi.”
“Chưa chắc nha, anh bao nhiêu tuổi?”
“Cô nói trước đi.”
“Vậy anh lấy đâu ra tự tin nói mình lớn hơn tôi?” Lê Thanh Mộng cười anh: “Biết đâu anh còn phải gọi tôi là chị đấy.”
Anh cười khan: “Cô cứ nói cô bao nhiêu tuổi đã.”
“Tôi 24.”
“Chán ghê.” Khang Vu Thụ cong môi: “Đợt trước tôi cũng 24, nhưng ai kêu tôi đón sinh nhật rồi, bây giờ tôi 25 tuổi!”
Mặt Lê Thanh Mộng đen sì.
Anh đắc ý: “Cô chưa đón sinh nhật năm nay đúng không?”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
“Tôi quyết định rồi, lớn hơn cô mấy tháng cũng là lớn hơn cô một tuổi.” Khang Vu Thụ càng cười càng ngứa đòn: “Tóm lại cô phải gọi tôi một tiếng anh.”
Lê Thanh Mộng cướp lấy sandwich, đóng sầm cửa lại.
Trước khi đóng cửa cô còn nghe thấy anh càm ràm: “Cô còn chưa nói cô đón sinh nhật chưa.”
Ăn sáng xong, Lê Thanh Mộng nghĩ một hồi rồi lén hỏi Khang Gia Niên: “Em có muốn trang điểm không?”
Trước đây cô từng nhìn thấy lớp make up giả gái của cậu, chỉ là gương mặt mộc mạc, nhìn còn có chút kỳ lạ, cô không biết rõ cậu cố tình làm vậy hay không biết trang điểm nữa.
Nếu cậu muốn, cô có thể giúp một tay, để trải nghiệm làm con gái hôm nay của cậu hoàn hảo hơn.
Khang Gia Niên không trả lời, chưa tới một phút, cửa phòng cô lại bị gõ.
“Em tới rồi!” Khang Gia Niên kích động gọi.
Hai người này không hổ là anh em, thích tiền trảm hậu tấu này y như nhau.
Lê Thanh Mộng đưa cậu vào, kéo cậu tới trước bàn trang điểm mình vừa ngồi.
Khang Gia Niên tò mò nhìn chằm chằm những đồ make up, hai mắt sáng bừng.
“Thật ra em rất muốn thử, nhưng chưa làm được mấy đã đau hết cả đầu, chẳng phân biệt được cái nào với cái nào cả.” Cậu càm ràm: “Em cũng không dám hỏi mẹ em đây là cái gì, kia là cái gì.”
Lê Thanh Mộng chỉ đống đồ mỹ phẩm nằm trên bàn, giới thiệu đơn giản: “Thật ra chị cũng không mang nhiều lắm, vì để tiện cầm đi ra ngoài. Nếu em có hứng, khi nào quay về chị sẽ nói tường tận cho em nghe.”
Cậu ấy làm ra động tác bái lễ: “Vâng thưa cô giáo.”
Lê Thanh Mộng trang điểm cho cậu rất nhanh, vì cô nhớ ra lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc trả phòng.
Khi hai người thu xếp xong mọi chuyện, Khang Vu Thụ nhìn dáng vẻ của Khang Gia Niên, xoa mắt liên tục rồi nhìn Lê Thanh Mộng: “Đây là Khang Gia Niên sao?”
Lê Thanh Mộng cười nói: “Không thì tôi là Khang Gia Niên chắc?”
Khang Gia Niên lúng túng cúi đầu.
Khang Vu Thụ giơ tay lên, vỗ lưng cậu như thường ngày: “Đẹp đấy, gen nhà họ Khang chúng ta đúng là quá đỉnh, thẳng lưng lên xem nào, co rúm làm cái gì.”
Khang Gia Niên gật đầu, nhưng vẫn mất tự nhiên cúi người xuống.
Khi đi trên đường, cậu trốn sau Khang Vu Thụ và Lê Thanh Mộng, nhìn ngang liếc dọc, vẫn lấy khẩu trang trong túi ra theo thói quen, nhưng đã bị Lê Thanh Mộng ngăn lại.
“Em cứ đi một đoạn xem sao, nếu không thoải mái thì lại đeo sau?” Cô động viên: “Hơn nữa bây giờ em đâu có đi một mình, ai dám xem thường em cũng không tới mức một mình em gánh chịu, bọn chị đi bên cạnh em cũng sẽ giúp mà.”
Khang Gia Niên suy nghĩ hồi lâu, sau đó từ từ nắm khẩu trang lại, cất vào túi áo.
Cậu trịnh trọng gật đầu, hít sâu một hơi, kéo vali đi ra khỏi cửa tòa nhà.
Hôm nay Kinh Kỳ vẫn như mọi hôm, trời nắng khô ráo, bầu trời như vừa được rửa mặt, nhìn rất thoáng đãng, xa vời. Ai cũng có không khí để hít thở dưới bản thân nó.
Đây là thời tiết hiếm có ở Nam Đài.
Cuối cùng Khang Gia Niên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chiếu vào mắt khiến cậu không sao mở ra được, nhưng cậu vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, chống lại nguồn sáng màu vàng kia, đồng thời dùng nó che đi bao ánh mắt như có như không.
Cậu không quan tâm có người nhìn qua đây hay không.
Có lẽ vì đã cởi khẩu trang ra, cũng có lẽ vì thời tiết quá đẹp nên Khang Gia Niên cảm thấy việc hít thở chưa bao giờ dễ dàng như vậy.
“Đi thôi.” Cậu nhìn tòa nhà cao vời vợi phía xa: “Chúng ta xuất phát thôi.”
***
Ba người kéo vali tới trạm tàu điện ngầm, sau đó đi lên tàu, đến thẳng trung tâm thương mại.
Mặc dù cách ăn mặc của Khang Gia Niên cũng khiến một số người để ý, nhưng đa số chỉ tò mò nhìn cái rồi thôi. Vì vậy dáng vẻ vô cùng cứng ngắc của cậu cũng dần được thả lỏng.
Hơn nữa nghĩ tới ngày mai những người này sẽ biến mất trong cuộc sống của cậu, dáng vẻ đi đường của cậu cũng ngông nghênh hơn nhiều.
Lê Thanh Mộng không đưa họ tới mấy cửa hàng đồ nữ đắt đỏ mình thường tới, đó không phải là nơi cô có thể đi dạo nữa. Sau khi suy nghĩ, cô chọn một hãng đang giảm giá.
Những người xa lạ đi vào trong xem đồ, nhân viên cũng không tới tư vấn mọi lúc mọi nơi, đó là một nơi chọn quần áo rất thoải mái.
Hãng giảm giá này là thương hiệu có rất nhiều chuỗi cửa hàng, khắp nơi trên Kinh Kỳ đều có nó, nhưng lại không tìm thấy ở Nam Đài.
Trước đây Lê Thanh Mộng sẽ không đi vào tiệm như này, nhưng vì đã rất lâu không mua quần áo mới, tâm thái vốn dĩ chỉ “đi mua cùng” của cô cũng bắt đầu tung hoành.
Khang Gia Niên càng không phải nói, cậu đã như mất dạng khỏi cửa hàng từ lâu.
Nhưng nghĩ lại mới thấy, giờ trên người cô còn gánh một khoản nợ, nào có tư cách mua quần áo.
Lát sau toàn bộ suy nghĩ đều không còn hừng hực như lửa nữa.
Khang Vu Thụ đứng bên cửa, thấy cô bất động, anh hất cằm: “Cô không đi xem chút sao?”
Lê Thanh Mộng lạnh lùng lắc đầu: “Thôi.”
“Cũng phải.”
Ý nửa câu sau của Khang Vu Thụ là chắc cô không nhìn trúng mấy bộ quần áo thế này. Nhưng anh lại không nói ra, chỉ lén liếc nhìn logo trên quần áo cô mặc.
Vừa vào trung tâm thương mại này anh đã nhìn thấy các cửa hàng có logo như vậy, con số phải chiếm gần hết cả một tầng.
Nhân viên đón khách hiện rõ vẻ khó gần, ở cửa còn lắp cái lan can, vừa nãy có người muốn vào đã bị chặn bên ngoài, yêu cầu đứng đợi.
Anh không hiểu một nơi bán mớ vải lên tới năm con số sao còn có người xếp hàng tới chỗ đó, hệt như khi mẹ anh nghe nói chợ giảm giá mạnh nên vội chạy đi xếp hàng vậy.
Liệu có phải trong mắt những người này, thứ lên tới năm con số cũng giống như rau cỏ ngoài chợ không?
Anh thầm suy đoán.
Trước đây cô hay tới nơi như này sao?
Khang Vu Thụ xoa mũi, bất giác nhớ tới trung tâm thương mại cũ kỹ ở Nam Đài.
Nói không khoa trương thì đó là tòa nhà trong mơ của anh trước đây.
Khi còn nhỏ, mỗi lần tới hè, lúc trong nhà còn chưa lắp điều hòa, anh thích đợi tới lúc chập tối, chơi bóng rổ xong thì đi vòng qua đó, không khí mát lạnh phảng phất thổi qua cũng đủ khiến anh mát rượu, nhất là gót chân, tựa như đang được bước trên tảng băng.
Khi đó bên cạnh tòa nhà còn mở một tiệm gà rán, mùi hương và khí lạnh hòa vào nhau khiến bụng anh kêu ọc ọc.
Lúc ấy không chỉ có anh mà tất cả những người không chịu được tiết trời oi bức này đều đứng quanh cửa tòa nhà hoặc vào trong lượn quanh quanh, có người mua ít đồ, có người không, nói chung đồ bên trong cũng rẻ, không tốn mấy.
Nó cũng không có lan can, ai cũng có thể vào được, là một nơi chợ không thể chợ hơn.
Nhưng đó cũng là nơi cao cấp nhất mà anh được vào trước kia.
Khang Vu Thụ gói gọn dòng suy nghĩ, cơn thèm thuốc lại trào dâng. Sau khi ra hiệu rời đi với Lê Thanh Mộng, anh vốn định chạy tới con ngõ bên ngoài trung tâm thương mại hút vài điếu, nhưng khi đi qua một phòng có ký hiệu chỉ định hút thuốc, anh chợt dừng bước.
Trước đây anh rất không thích nơi như vậy, nhốt mấy tên nghiện thuốc lại với nhau, bên ngoài là cánh cửa kính, làm họ giống như những loài vật cỡ lớn mặc người đời ngắm nghía.
Mặc dù nơi này cũng được gọi là biểu hiện của sự “văn minh”, tiến bộ.
Trước đó anh cũng chẳng nghĩ nhiều, dân dã thì dân dã, anh cứ thích hút không kiêng nể dưới ánh mặt trời đấy.
Nhưng suy nghĩ này chợt giao với những suy tư còn đọng lại vừa nãy khiến anh đột nhiên thấy khó chịu.
Anh móc thuốc lá điện tử ra, đẩy cửa kính của phòng hút thuốc.
***
Sau khi hai người đều rời đi, Lê Thanh Mộng một mình đứng tại chỗ lướt điện thoại, cô còn mở Wechat ra xem một lượt.
Không biết có phải vì đang ở Kinh Kỳ hay không mà cô lại có dũng khí mở vòng tròn bạn bè đã lâu không động tới.
Tựa như có một loại ảo giác rằng mình và họ vẫn ở cùng một vị trí, một trình độ. Quả nhiên cuộc sống của họ vẫn muôn màu muôn vẻ, nhưng điều kỳ lạ là lần này tâm trạng của cô lại rất bình thản.
Ngón tay bình tĩnh lướt xuống dưới một lúc, bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo.
Mọi thứ đều là về triển lãm nghệ thuật, nhà hát, nhà hàng đồ Tây cao cấp… quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy nơi này.
Chắc chắn họ chưa từng đi tới Tường Vi đỏ, cũng chưa tới cửa hàng theo chuỗi đang giảm giá, Lê Thanh Mộng thấy tiếc thay cho họ.
Vì những bộ quần áo này tốt hơn cô nghĩ nhiều, nó như ẩn chứa một niềm vui bất ngờ.
Trước đây cô chưa bao giờ bước vào nơi này, giờ liếc nhìn một vòng lại thấy mấy bộ khá ổn.
Đương nhiên cũng có thể vì cô đã nín nhịn quá lâu, đồng bạc cũng biến thành đồng vàng.
Khi cô đang thất thần, Khang Gia Niên mặc một bộ váy đi ra, dáng vẻ khá giống với bộ lần đầu cô gặp cậu ấy.
“Thế nào chị? Có hợp với em không?”
Cậu ấy quay một vòng, tà váy tung bay như cánh bướm rập rờn.
Lê Thanh Mộng gật đầu: “Đẹp lắm. Chị phát hiện em rất thích kiểu này nhé.”
Khang Gia Niên mỉm cười; “Vì kiểu này có thể che được khung xương to của em.”
“Em đi xem tiếp đi, anh em ra ngoài hút thuốc rồi.”
“Quả nhiên anh ấy lại bắt đầu mất kiên nhẫn, kệ anh ấy đi.” Khang Gia Niên không quan tâm: “Chị thì sao? Chị có thích bộ nào không?”
Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Không.”
“Vậy sao? Em thấy vừa nãy chị cứ nhìn chằm chằm bộ đó mà.” Cậu ấy chỉ vào bộ vừa nãy cô luôn đi quẩn quanh, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: “À, có phải chị không mặc quen không?”
Lê Thanh Mộng rất muốn cứng họng nói phải, nhưng trước mặt Khang Gia Niên thẳng thắn, sự giả tạo của cô thật sự không cần thiết.
Cô thành thật nói: “Không phải, lâu lắm rồi chị không mua quần áo, chị cảm thấy cũng không cần phải mua.”
Ẩn ý là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, mỗi tội cách nói vô cùng uyển chuyển.
Khang Gia Niên như hiểu như không gật đầu.
Chẳng mấy chốc Khang Vu Thụ đã quay lại, Khang Gia Niên cũng chốt được bộ mình đang mặc, cậu bảo Khang Vu Thụ đi thanh toán, sau đó mặc luôn bộ này đi dạo trong trung tâm.
Ba người định giải quyết bữa trưa ở đây, họ tính ăn đơn giản chút nên đã tìm một cửa hàng nhỏ ở tầng một.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Lê Thanh Mộng đi vệ sinh, chỉ còn Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên ở lại bàn.
Khang Gia Niên lấy máy chụp ảnh quý báu mình đã mang từ Nam Đài tới đưa cho Khang Vu Thụ, bảo anh chụp mình và cảnh phía sau. Trước đây cậu chỉ có thể tự sướng trong tàu ngầm, khó lắm mới được chụp một tấm bên ngoài, trong lòng cậu vô cùng sung sướng.
Nhưng cậu chợt nhớ tới trình độ chụp ảnh của Khang Vu Thụ, do vậy đã lập tức lấy máy ảnh về, đưa điện thoại cho anh.
Khang Vu Thụ khó chịu: “Sao thế?”
Khang Gia Niên bi ai: “Anh, em không tin tưởng khả năng chụp ảnh của anh lắm, anh thử chụp bằng điện thoại trước đi, nếu không sẽ lãng phí phim mất.” Cậu lại không yên tâm dặn thêm câu: “Anh đừng chỉ chụp mặt em, phải chụp cả phía sau nữa.”
Khang Vu Thụ nói biết rồi, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi đưa ảnh chụp cho Khang Gia Niên xem, cậu ấy vẫn tức thở phì phò.
Cậu ấy đau lòng lắc đầu: “Anh đúng là hết thuốc cứu rồi, anh như vậy sao được lòng phụ nữ được, đúng là không biết mà.”
“Không biết gì?”
“Là biết cách làm trái tim phụ nữ rung rinh đó.”
Khóe miệng Khang Vu Thụ giật liên tục: “Anh không có hứng.”
“Được, lại bắt đầu giả ngầu. Em vẫn nên đợi chị Thanh Mộng quay về rồi bảo chị ấy chụp cho thì hơn.” Khang Gia Niên lườm anh: “Phải rồi, chúng ta có cần mua cho mẹ một bộ không? Em đột nhiên nhớ ra…”
Khang Vu Thụ vạch trần: “Em sợ lúc về bị mắng nên muốn mua đồ bịt miệng mẹ hả?”
Khang Gia Niên cứng miệng: “Đâu có, là vì đồ tiệm đó đẹp thôi, được không? Ngay cả chị Thanh Mộng cũng nhìn chằm chằm một bộ suốt đấy.”
Khang Vu Thụ nhíu mày: “Cô ấy thích sao?”
“Sao lại không thích, bộ đó đẹp lắm.” Khang Gia Niên lấy ảnh chụp điện thoại ra, vừa nãy cậu đã lén chụp dáng vẻ ngây ngốc của Lê Thanh Mộng lại: “Anh xem, có phải đẹp lắm không?”
Khang Vu Thụ nhìn một cái, hỏi: “Vậy cô ấy có mua không?”
Khang Gia Niên lắc đầu: “Hình như chị ấy không nỡ bỏ tiền ra.”
Không nỡ bỏ tiền, nghe có vẻ rất khó tin, nhưng vừa nãy cậu đã đọc hiểu ý này từ lời cô nói.
Khang Vu Thụ kinh ngạc: “Em chắc chứ?”
Khang Gia Niên nói lại nguyên lời Lê Thanh Mộng nói.
Ngón tay Khang Vu Thụ vô thức gõ lên mặt bàn, đột nhiên nói: “Anh cũng cảm thấy nên mua cho mẹ một bộ.”
Khang Gia Niên sững sờ, sao chủ đề lại quay về chỗ cũ rồi?
Khang Vu Thụ đứng dậy, nói với cậu: “Anh tự đi mua là được.”
Khi Lê Thanh Mộng quay lại, cô thấy chỉ có mình Khang Gia Niên ở chỗ ngồi.
“Anh em cũng đi vệ sinh rồi sao?”
Khang Gia Niên bĩu môi: “Anh ấy đi mua quần áo cho mẹ em rồi, chị nói xem gu thẩm mỹ của người như anh ấy có thể mua được bộ nào ra hồn? Đã thế còn kiên quyết tự đi.”
Lê Thanh Mộng tiếp lời: “Trước đây anh ấy chưa từng mua quần áo cho bạn gái sao?”
Khang Gia Niên bật cười, đưa cho Lê Thanh Mộng xem ảnh vừa nãy Khang Vu Thụ chụp.
“Nếu anh em mà từng có bạn gái thì đã không đạt tới trình độ chụp ảnh kinh hồn bạt vía vậy rồi.”
Cậu thấy Lê Thanh Mộng nhìn bức ảnh này, khóe môi cong lên, đôi mắt cong cong, nụ cười tựa như giọt nước ngày xuân.
Khang Gia Niên xấu hổ nói: “Bức ảnh này buồn cười vậy sao?”
Lê Thanh Mộng xua tay, cúi đầu uống nước, cố nhịn ý cười nơi đầu môi.
Nhưng cô biết rõ một điều, niềm vui này không liên quan gì tới bức ảnh đó.