Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 32
Chương 32
Thứ phá vỡ sự kết dính này là âm báo tin nhắn của điện thoại Lê Thanh Mộng.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, liếc nhìn điện thoại, nhỏ giọng nói: “Hình như là Khang Gia Niên nhắn lại.”
Khang Vu Thụ chớp mắt mấy cái, thu lại những cảm xúc thoáng qua kia, đứng cách xa khỏi bể cá, chột dạ: “Nó có nói ở phòng nào không?”
“Ở Bom nổ nước sâu.”
“Tôi biết rồi.”
Khang Vu Thụ nghe thấy cái tên này không khỏi cạn lời, anh lập tức chạy ra ngoài. Lê Thanh Mộng sợ hai người cãi nhau nên cũng vội đi xem.
Họ đi tới ngoài cửa có gắn tên Bom nổ nước sâu, cửa đã hé ra một khoảng.
Khang Vu Thụ muốn đẩy cửa vào ngay, Lê Thanh Mộng kéo anh lại, khẽ lắc đầu, sau đó gõ mấy cái.
“Khang Gia Niên, em có ở trong không?”
Bên trong vang lên giọng Khang Gia Niên: “Em có!”
“Bọn chị vào được không?”
Khang Gia Niên yếu ớt đáp lại.
Lê Thanh Mộng đẩy cửa đi vào, căn phòng này không giống phòng họ đặt lắm, bởi vì nó tên Bom nổ nước sâu nên cả căn phòng được sơn thành màu xanh lam đậm, tựa như dung hòa với giường nước.
Khang Gia Niên dè dặt ngồi ở một bên giường, vừa thấy Lê Thanh Mộng và Khang Gia Niên đi vào, cậu lập tức quỳ xuống.
“Em xin lỗi anh! Em sai rồi, em không nên bỏ nhà đi. Em xin lỗi chị, còn phiền chị tới đây một chuyến!”
Tốc độ cậu nói rất nhanh, Lê Thanh Mộng tỏ ý không sao, Khang Vu Thụ đen mặt, tay vẫn nghịch thuốc lá điện tử màu đen vừa mua.
Nhìn sắc mặt anh, Khang Gia Niên càng thấp thỏm, lo âu hơn.
Lần đầu tiên cậu làm ra chuyện xốc nổi như vậy, Khang Vu Thụ có lo tới nổi giận cũng là điều khó tránh.
“Anh, anh bớt giận…”
Cậu cắn răng cầu xin, nhưng Khang Vu Thụ lại hỏi: “Đám bạn kia của em là sao? Anh nghe nói mấy đứa cãi nhau.”
Khang Gia Niên sững sờ, người ngây ngốc còn có cả Lê Thanh Mộng.
“Em không phải người hở tí là bỏ nhà đi, anh biết rõ. Có gì ấm ức em cứ nói ra, anh ra mặt cho em.”
Thì ra đối tượng Khang Vu Thụ nổi cáu không phải Khang Gia Niên.
Lê Thanh Mộng còn nghĩ nếu lát nữa anh định dạy dỗ Khang Gia Niên, cô sẽ khuyên ngăn thế nào, hay là không xen vào sẽ tốt hơn. Kết quả Khang Gia Niên lại cho “kẻ phạm tội” sự dung túng lớn nhất. Hay nói thẳng ra là sai lầm của em cũng đều có nguyên nhân cả, nói ra là được.
Cô khó tin quay đầu nhìn Khang Vu Thụ.
Mặc dù cô không thể biết được liệu sự dung túng thẳng thừng này có đúng đắn không, có phải nên phê bình chút cho thỏa đáng không, nhưng đúng sai quan trọng vậy sao?
Con người càng trưởng thành càng khó nhận được sự nuông chiều, bênh vực.
Cô cũng từng là người được nuông chiều, nhưng bây giờ người đó vẫn đang nằm trong bệnh viện Nam Đài, cơ thể vô cùng yếu ớt. Ngày tháng sau này còn cần cô chăm sóc, cưng chiều ông, dù sao cô cũng đã là người trưởng thành.
Có lẽ đây chính là thế giới của người trưởng thành, ngày càng có nhiều thứ phải gánh vác hơn, chuyện có thể làm một cách tùy hứng, thỏa thích ngày một ít đi.
Đúng vậy, đâu thể tùy hứng mãi được.
Mày phải nhớ rằng phía sau mày không còn ai thu dọn hậu quả cho mày nữa, vậy nên có những chuyện phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Lê Thanh Mộng thầm nghĩ, sau đó ánh mắt đã rời khỏi người Khang Vu Thụ.
Khi cô thất thần, Khang Vu Thụ cũng im lặng, ba người không ai nói gì.
Cuối cùng Khang Gia Niên mới giải thích: “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Khi đó bọn em chơi trò chơi ở khu vui chơi, lúc mọi người chơi ném bóng rổ, em là người đứng cuối. Họ nói đùa sao em làm gì cũng giống con gái thế, thật ra trước đây em cũng nghe những lời như vậy rồi, nghe mãi rồi cũng quen. Nhưng tối đó em không nhịn được, em hỏi cậu ta giống con gái thì sao.”
Ánh mắt Khang Gia Niên nhìn về phía Lê Thanh Mộng: “Em không nhịn được cũng là vì lời chị đã nói với em, nếu họ không thể chấp nhận được cả điều này của em, vậy còn gì là bạn nữa? Em luôn cố tỏ ra hòa nhập với họ, như vậy mệt lắm.”
Lê Thanh Mộng bàng hoàng, lẽ nào một câu nói bâng quơ của cô lại khiến họ cãi nhau sao? Sau đó còn khiến Khang Gia Niên bỏ nhà đi?
Chuyện này rất giống trò domino, mà cô chính là người vô tình ra tấm bài đầu tiên.
Khang Vu Thụ cũng không ngờ tới điều này, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Khang Gia Niên cảm thấy lời mình nói còn có ý khác nên vội xua tay: “Em không có ý trách chị đâu, em cảm thấy chị nói rất đúng. Khi họ rủ em đi chơi, em nghĩ có lẽ họ thật sự coi em là bạn, nhưng khi họ nói em như vậy, em mới không nhịn được, em muốn hỏi rốt cuộc họ có coi em là bạn không?”
“Kết quả hai người cũng thấy rồi đó. Mặc dù cuối cùng em vẫn không có dũng khí nói cho họ biết chuyện em thích mặc đồ con gái ra, vì em không dám.” Khang Gia Niên nhỏ giọng: “Em tới đây cũng chẳng có mục đích gì cả, chỉ là muốn xả stress thôi. Kỳ này mấy người bọn em vốn đã hứa nghỉ hè sẽ cùng tới Kinh kỳ chơi, nhưng bây giờ em không muốn đi cùng họ nữa nên đã một mình chạy tới đây.”
“Sao em không gọi anh?”
“Nếu em nói với anh, chắc chắn anh sẽ đi gây rối với họ trước.”
Khang Vu Thụ nghiến răng: “Chắc chắn phải dạy dỗ chúng một trận rồi, khi quay về anh sẽ đấm chúng nó cho em.”
“Đừng, như vậy em lại càng khó xử hơn.” Khang Gia Niên ra sức lắc đầu: “Ít nhất tới giờ em vẫn cảm thấy em không làm gì sai. Em thích làm con gái không phải lý do để họ có thể cười cợt em bất cứ lúc nào, đúng không?”
Khi nói tới cuối, giọng cậu mang theo sự hoang mang, không chắc chắn.
Khang Vu Thụ đi lên trước, xoa đầu cậu, nhíu mày nói: “Không thì sao, chẳng lẽ lũ ngứa mồm đó đúng? Em khiến anh lo lắng vì lũ ngốc đó, đây chính sai lầm duy nhất của em.”
Vẻ mặt Khang Gia Niên dần thoải mái hơn, cậu kiên định gật đầu: “Vâng.”
Lê Thanh Mộng bình tĩnh nói: “Nếu đã tới Kinh Kỳ rồi thì mai tôi đưa hai người đi chơi một ngày nhé, tôi rành nơi này lắm.”
Khang Gia Niên và Khang Vu Thụ bất ngờ nhìn cô.
“Ngày mai chị đưa em tới trung tâm thương mại mua quần áo nhé? Em có thể mặc bất cứ đồ gì em muốn, không cần đeo khẩu trang che mặt, muốn cười thì cười, muốn nói to thì nói, dù sao nơi này cũng chẳng có ai quen em cả.”
Nghe thấy đề nghị của Lê Thanh Mộng, Khang Gia Niên sững sờ, sau đó dè dặt nói: “Được không ạ?”
“Tại sao không được?” Lê Thanh Mộng chắc như đinh đóng cột: “Chốt vậy nhé.”
Khang Vu Thụ do dự: “Cô không vội về sao? Như này đã phiền cô lắm rồi.”
Lê Thanh Mộng không bận tâm, đáp: “Cũng chỉ một ngày thôi mà. hơn nữa tôi cũng có chuyện ở đây cần giải quyết, vừa hay làm luôn một thể.”
“Vậy cũng được.” Anh mím môi, xách Khang Gia Niên dậy, đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi, anh còn chưa hỏi em sao em lại tới nơi quỷ quái này?”
Khang Gia Niên rụt cổ, lắp bắp: “Lúc ở trên xe, ví tiền và căn cước của em đều bị trộm hết, đâu thể ngủ ngoài đường được đâu. Vừa hay nơi này không cần dùng tới căn cước nên em càng không dám nói với anh…”
Khang Vu Thụ thật sự không còn gì để nói, anh biết chắc chắn Khang Gia Niên đã gặp chuyện ở bên ngoài.
Cũng may chỉ mất căn cước, ban đầu khi nhìn thấy địa chỉ nhà nghỉ này, anh căng thẳng tới nỗi tưởng Khang Gia Niên đã bị bắt tới đây mua bán nội tạng.
Khang Vu Thụ tức giận: “Lần sau còn xảy ra chuyện này nữa nhớ phải báo cảnh sát, làm căn cước tạm thời! Mẹ nó tên trộm này…”
Dường như anh đang nghĩ tới ai đó nên lại nuốt lời chửi tục vào trong.
Khang Gia Niên nào dám cãi gì nữa, liên tục gật đầu nói em biết rồi.
Khang Vu Thụ thở dài: “Được rồi, tối nay ở đây tạm một đêm, sáng mai anh đưa em đi làm căn cước tạm thời, rồi đổi chỗ nghỉ khác.”
Hai người đi ra khỏi phòng Khang Gia Niên, sau đó đi tới quầy lễ tân ở tầng tám, đổi phòng vừa thuê theo giờ vừa nãy thành qua đêm cho Lê Thanh Mộng ở, Khang Vu Thụ đặt thêm một phòng đơn khác cho mình.
Khi lễ tân nghe thấy tách phòng, cô ta nhìn chằm chằm Khang Vu Thụ và Lê Thanh Mộng, để lộ ra vẻ mặt “người đàn ông này không được rồi”, còn làm như vô tình liếc xuống đũng quần của Khang Vu Thụ.
Khang Vu Thụ đỏ mặt, hằn học trừng mắt với cô ta, khiến cô ta sợ hãi nhìn đi chỗ khác.
Lê Thanh Mộng không bỏ lỡ cảnh này.
Hiếm khi cô thấy Khang Vu Thụ quẫn bách tới đáng yêu như vậy, không nhịn nổi cười thành tiếng.
Khang Vu Thụ luôn liếc về phía cô, cô vừa cười đã bị anh bắt được. Anh nghiến răng, vẻ mặt thay đổi, tay đột nhiên khoác lên vai cô.
Lê Thanh Mộng giật mình.
Khang Vu Thụ chậm rãi nói: “Cười cái gì, đừng tưởng hôm nay tôi sẽ tha cho cô, cầm thẻ phòng đi rồi ở phòng đợi tô.”
Trái tim Lê Thanh Mộng như ngừng đập.
Câu nói đó nổ tung bên tai cô, cô chớp mắt, ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng, như đang ẩn ý anh nói gì vậy.
Anh thấp giọng, thì thầm vào tai cô: “Tôi phải khiến người ta nghĩ cô không ngủ một mình, sợ là nơi này không an toàn.”
Không biết lời nói này có mấy phần là thật, mấy phần là giả, là thật sự muốn tốt cho cô hay đang cố tình kéo cô xuống nước.
Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, cô quyết định gậy ông đập lưng ông.
Lê Thanh Mộng xoa vành tai đỏ ửng, cầm lấy thẻ phòng, khi lễ tân đang đặt phòng khác cho Khang Vu Thụ, cô đi vào thang máy trước.
Khi thang máy sắp đóng lại, Lê Thanh Mộng đột nhiên gọi tên anh.
Anh nghe thấy bèn quay đầu lại.
Cô nháy mắt, giục: “Anh nhanh lên nhé.”
Khang Vu Thụ sững sờ, cửa thang máy đã đóng lại.
Mẹ kiếp, lần này tới lượt tim anh sắp nổ tung rồi.
***
Sau khi quay lại căn phòng Sự quyến rũ đẫm máu, tới khi đồng hồ điểm tới hai giờ sáng, cô mới bắt đầu buồn ngủ.
Đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ trong cuộc đời cô, đó là ngủ ở một nhà ngủ tình nhân hỗn tạp. Tới hơn một giờ, tiếng hét như sóng dập dình ở phòng bên mới dừng lại, thể lực tốt thật.
Khi phòng bên đang lâm trận, Lê Thanh Mộng trằn trọc trên giường, cuối cùng cô nghiêng người, vừa hay nhìn thấy bể cá trên bàn.
Đèn trong phòng đã tắt, nhưng ngọn đèn nhỏ trong bể cá vẫn đang mở, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Thế là cả căn phòng tăm tối chỉ có nước xanh rờn và cá vàng đang rong ruổi/
Đôi mắt cô dần trùng xuống, tựa như bản thân đã chìm xuống một hồ nước tĩnh lặng.
Tối đó cô đã mơ thấy một giấc mơ rất đẹp.
Đẹp tới mức nào sao? Có lẽ cô chỉ muốn bản thân không bao giờ tỉnh lại, tới mức còn muốn nhân lúc bản thân còn nhớ, lập tức vẽ lại giấc mơ đó.
Nhưng đáng tiếc khi bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, Lê Thanh Mộng đã không nhớ rõ mình mơ thấy gì nữa.
Trong đầu chỉ còn sót lại những mảnh ký ức mơ hồ, đáy nước trong vắt, cảnh tượng kẹt lại ở đó. Trong lúc đang nghĩ lại, cô như nhìn thấy gương mặt của Khang Vu Thụ, cô còn mọc một chiếc đuôi rất dài màu đỏ.
Cảm giác không nhớ ra được này rất khó chịu, cũng khiến người ta bất lực. Tựa như bạn yêu một người, nhưng khi nhận ra, anh ấy đã rời đi, bạn không tìm được dấu vết anh ấy cũng đã từng yêu bạn, cảm giác từng được yêu duy nhất còn sót lại vô cùng rõ ràng.