Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 31
Chương 31
Khi Lê Thanh Mộng quay người đi vào trong phòng, Khang Vu Thụ vẫn đứng bất động ở cửa.
Vẻ mặt anh mất tự nhiên: “Cô ở đây nghỉ ngơi, tôi xuống tầng mua bao thuốc.”
Cô đáp theo quán tính: “Không phải anh cai rồi sao?”
“Thất bại rồi.”
Khang Vu Thụ trả lời ngắn gọn, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Cho dù có phải anh thật sự thất bại trong việc cai thuốc hay không, hay chỉ viện cớ rời đi, điều này cũng không quan trọng nữa.
Khoảnh khắc nghe thấy cửa đóng lại, một tín hiệu đã vang lên trong đầu cô, hóa giải nguy cơ sắp tới.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mỗi một lỗ chân lông bí tắc trên người đều giãn ra hít thở.
Cảm giác như nghẹt thở này khiến cô liên tưởng tới trải nghiệm phải đứng dưới mái hiên trú mưa với cậu bạn mình cực kỳ ghét. Nhưng hai việc này cũng rất khác nhau.
Khi ở bên cậu bạn kia, cô sẽ khó chịu, chỉ muốn đối phương biến mất ngay, chỉ muốn cầm gối bịt chết đối phương cho rồi.
Nhưng nếu là Khang Vu Thụ, dường như cho dù có khó chịu tới mấy cô cũng không muốn anh rời đi, cho dù kết cục là cái gối sẽ che kín mặt cô, đè cô ngạt thở.
Này là tẩu hỏa nhập ma sao? Không ai có thể trả lời cô được.
***
Khang Vu Thụ vội vã đi vào thang máy, nhìn số tầng đang giảm dần, nhịp đập trái tim cũng giảm theo con số đó.
Chín, tám, bảy… cuối cùng khi tới tầng một, anh đã miễn cưỡng quay trở lại dáng vẻ bình thường.
Anh đi ra khỏi tòa nhà, nghe được tiếng xe cộ bon bon trên đường mới có ảo giác như mình đã nhảy được về trần gian.
Còn nơi vừa nãy là gì? Là tòa nhà nhỏ mọc lên giữa không trung vào đêm khuya ở Liêu Trai sao? Ai đi vào cũng hồn lìa khỏi xác?
Anh cảm thấy buồn cười trước sự so sánh này của mình, lại nghĩ tới việc mình hoảng loạn bỏ chạy, chợt thấy không thể mất mặt hơn được nữa.
Rõ ràng anh đã xem rất nhiều phim kiểu vậy, tiếng kêu của phụ nữ có là gì chứ? Chẳng làm gì được anh cả.
Nhưng trong căn phòng đỏ ấy, khoảnh khắc nghe được tiếng hét, khóe mắt anh liếc thấy mái tóc của Lê Thanh Mộng, khí nóng khắp người anh chợt trào dâng.
Nếu tiếp tục như vậy, đôi bên đều vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ anh thật sự cần thứ gì đó phân tán sự chú ý của mình.
Khang Vu Thụ hoảng loạn xoa mái tóc rối bời, chuẩn bị đi dọc bên đường tìm cửa hàng mua bao thuốc, nhưng trong lúc đó anh lại bắt gặp một cửa tiệm bán thuốc lá điện tử.
Nam Đài không có nơi nào bán thuốc lá điện tử, anh cũng chỉ từng nghe tới thứ này, chưa bao giờ hút thử, không biết nó thế nào.
Nhưng nghe nói hương vị của thuốc lá điện tử rất khác thuốc lá bình thường.
Vừa hay chủ tiệm đang nhàn nhã cầm một điếu nhả khói ra, nghi hoặc nhìn người đàn ông đang tới gần ngửi khói thuốc của anh ta.
“Anh làm gì thế?” Đừng nói nửa đêm còn gặp biến thái nhé.
Khang Vu Thụ lẩm bẩm: “Đúng là không giống mùi thuốc lá bình thường lắm.”
Chủ tiệm liếc anh một cái, thì ra là tên nhà quê chưa từng mua thuốc lá điện tử.
“Lần đầu hút sao? Cái tôi đang hút là loại Đá mật ong bưởi, vừa thanh mát lại ngọt ngào, anh có muốn mua thử loại này không?”
Khang Vu Thụ nhìn quầy hàng, bên trong xếp đầy những chiếc hộp hình chữ nhật dài được đóng gói như bộ bài, đủ màu sắc sặc sỡ, bên trên có in các loại hương vị: Hơi cam, dâu tây, nho, việt quất… trông như đang chọn vị kem vậy.
“Đây là cái gì?”
“Hương vị của thuốc, anh có thể mua mấy cái về dùng luân phiên, xem thích loại nào nhất.”
Chủ tiệm thấy người đàn ông kỳ lạ này suy nghĩ hồi lâu, sau đó anh đột nhiên hỏi: “Vậy có mùi sầu riêng không?”
***
Sau khi Khang Vu Thụ rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình Lê Thanh mộng, nhưng cô cũng không dám ngồi lên chiếc giường đàn hồi kia, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống.
Khi đi hẳn vào trong phòng cô mới nhận ra trên bàn cạnh giường có đặt một bể cá nước xanh, ở chỗ giáp mặt nước có gắn một ống đèn màu trắng, chiếu sáng cá vàng đang bơi trong bể.
Con cá vàng cũng có màu đỏ.
Căn phòng Sự quyến rũ đẫm máu này nên đổi tên thành bộ Đỏ do đạo diễn Krzysztof cô từng xem thì hơn, thứ gì cũng có màu đỏ hoặc liên quan tới màu đỏ. Vừa hay hôm nay đôi giày cô đi cũng là giày da màu đỏ, dưới ánh đèn, nó như được khoác thêm một lớp màu mới, trông vô cùng nổi bật.
Thế là khi Khang Vu Thụ mua thuốc lá điện tử mới bình tĩnh quay về, thứ anh nhìn thấy là cảnh tượng như trong phim điện ảnh như vậy.
Lê Thanh Mộng chống hai tay lên bàn, ngồi nhìn cá vàng trong bể.
Hai chân cô vắt lên nhau, phần đùi được che chắn cẩn thận, nhưng giày lại hơi lỏng, khi vắt lên có chiếc đã rơi xuống đất, đầu ngón chân vẫn kiên cường bám trụ vào một đôi giày, để lộ ra gót chân trắng ngần.
Ngón chân đó khẽ gõ theo tiết tấu di chuyển của cá vàng, để lộ ra sự căng thẳng của cô.
Anh dần nhìn lên trên mặt cô, dưới ánh đèn đủ màu sắc, gương mặt đó hiện ra vẻ mê ly tới xao xuyến cõi lòng.
Khang Vu Thụ như bị điện giật, vội nhìn ra chỗ khác, chột dạ rùng mình.
Mẹ nó, vừa nãy số thuốc anh hút coi như công cốc rồi.
Anh đang nổi nóng với chính mình.
Lê Thanh Mộng nghe thấy tiếng bước chân thì nghiêng đầu, ngửi thấy một mùi trên người anh.
Cô khịt mũi, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải anh mua thuốc sao? Sao lại…” Ngửi thấy mùi sầu riêng vậy?
Nghe được câu hỏi của cô, cảm giác khó chịu khi hút thuốc có mùi vị đó lại xộc vào tim gan, Khang Vu Thụ nuốt nước bọt, thản nhiên nói: “Thuốc lá điện tử, mùi không khó ngửi chứ?”
Lê Thanh Mộng sững sờ.
Anh đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình vô cùng ngớ ngẩn, thế là vội chuyển chủ đề: “Trong này còn nuôi cá sao? Liệu cá có cảm thấy nhức mắt không?”
Cô buồn cười đáp: “Có lẽ chúng đã bị cách nói cá vàng chỉ có trí nhớ bảy giây đánh lừa, cảm thấy thứ xung quanh chúng không còn quan trọng nữa.”
“Cá vàng chỉ có trí nhớ bảy giây là giả sao?”
“Ừm, thật ra chúng có thể nhớ được rất lâu.”
“Vậy sao?” Khang Vu Thụ đút tay vào túi áo, đi tới gần bể cá, dường như con cá vàng này đã thu hút sự tò mò của anh, anh bắt đầu nói chuyện với nó: “Vậy mày có nhớ tao không?”
Lê Thanh Mộng đối diện với Khang Vu Thụ qua bể cá, cô chợt có một góc nhìn mới mẻ.
Anh cúi người, mặt áp sát vào bể cá, tựa như người đang chìm dưới nước.
Nước màu xanh lam gọt đi những đường nét sắc bén trên gương mặt anh, con cá vàng bơi từ miệng anh tới bên mắt, lại vòng qua sống mũi thẳng tắp của anh, ánh nhìn của cô cũng bất giác chuyển động theo con cá, mượn quỹ đạo di chuyển của nó để nhìn một cách công khai.
Một người khác cũng nghĩ vậy.
Khi con cá bơi tới cằm cô, hơi thở anh như ngừng lại, anh ngước mắt lên nhìn, để mặc khát khao cồn cào trong người hoành hành.
Anh tự cho rằng mình đã rất cẩn thận, nào ngờ lại va phải ánh mắt của cô.
Chút tâm tư trong mắt hai người bị cá vàng ngăn cách, lại vô tình bị đối phương bắt gặp, nhưng tâm tư ấy đã bị nhốt lại trong bể cá này, cả hai đều có thể thuyết phục mình rằng đây chỉ là ảo giác do nước gây ra.
Do vậy sau giây phút sững sờ, họ không hề rời mắt đi.
Tựa như cái va chạm vào lễ hội bia đêm đó, ánh mắt họ đã quấn quýt lấy nhau. Nhưng khi đó không ai có thể lấy cớ che đi chút tâm tư ấy, do vậy họ không thể tiếp tục làm vậy.
Nhưng tối nay, có lẽ đây là căn phòng sẽ không quay lại lần thứ hai trong đời, họ có thể giả vờ với lương tâm cắn rứt.
Lê Thanh Mộng cảm nhận được ánh mắt của Khang Vu Thụ đang xuyên qua cá vàng, nhìn thẳng vào mắt cô, bàn chân cô co lại, giày cứ thế trượt xuống đất.
Cô để chân trần, dừng lại trong tư thế lắc lư, đối diện với anh.
Ánh mắt anh nhìn sang sống mũi hơi ửng đỏ do bị ánh đèn chiếu vào của cô, lớp da bị môi cắn rách, dưới ánh sáng đỏ, màu thịt non càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Cô cũng không yếu thế, nhìn vào mũi anh, rồi tới nốt ruồi ở vành tay anh, sau đó là yết hầu, sắc xanh lấp lánh phủ lên khiến nó trông thật cool ngầu.
Cuối cùng hai ánh mắt đã dịch chuyển lên trên, dừng lại ở mắt đối phương.
Mùi thuốc lá vừa ngọt ngào lại béo ngậy trên người anh lan ra không khí.
Nếu như tình dục có thể hóa thành một mùi hương, vậy nó chính là mùi hiện tại cô ngửi được, đều là chất nicotin có hại nhưng lại được bọc một lớp đường để giảm đi sự phòng bị của người khác, kéo họ xuống vực sâu chết người.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lê Thanh Mộng đột nhiên vang lên bài Bloody mary girl mình vừa nghĩ tới, tiếc nhạc mê man kích thích từng dây thần kinh, từng nhịp trống như bù vào sự tĩnh mịch vô cùng vô tận trong không gian bên ngoài.
Đây là giờ tắc đường chỉ thuộc về cô và anh, ánh sáng lạnh và ấm áp đan cài vào nhau, ánh mắt họ cũng va vào nhau trên con đường cao tốc, sau cùng họ đã mắc kẹt trên ấy, tiêu tốn sức lực trong cả đêm dài.