Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 30
Chương 30
Khang Vu Thụ ở đầu bên kia chửi thề một tiếng.
Lê Thanh Mộng vội nói: “Khang Gia Niên không cho tôi nói với anh, anh cứ giả vờ không biết gì, nếu không có lẽ cậu ấy sẽ không cả trả lời tin nhắn của tôi nữa.”
Anh cạn lời: “Cô hỏi nó sẽ tới chỗ nào của Kinh Kỳ? Tôi đi lôi nó về.”
Lê Thanh Mộng vừa nói chuyện với Khang Vu Thụ, vừa nhắn hỏi Khang Gia Niên ở đâu, tính ở mấy ngày.
Khang Gia Niên nhạy cảm phát giác ra đây là cái bẫy, cậu chỉ nói đồ ở đó đắt hơn cậu nghĩ nhiều, cậu không có đủ tiền.
Lê Thanh mộng gửi cho cậu một số tiền, cô không nói chuyện này với Khang Vu Thụ, chỉ nói: “Anh không cần quá lo lắng, cứ coi cậu ấy đang đi du lịch là được.”
“Nếu như thật sự chuẩn bị chu toàn rồi đi du lịch cũng chẳng sao.” Giọng Khang Vu Thụ trở nên nặng nề: “Nó và bạn cãi nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nó mới 16 tuổi, còn chưa thành niên đã kích động chạy tới Kinh Kỳ, sao tôi có thể không lo lắng được? Phải tìm được người trước khi bố mẹ về, tránh để họ bận tâm.”
Lê Thanh Mộng dừng lại, lúc này cô mới biết lý do khác phía sau hành động của anh.
“Nhưng anh chạy tới Kinh kỳ cũng vô dụng, nơi đó quá rộng. Nếu Khang Gia Niên muốn ở một mình, anh có tới cũng công cốc.”
“Tôi biết.” Khang Vu Thụ im lặng hồi lâu, ngại ngùng nói: “Vậy nên tôi có thể nhờ cô một việc không?”
Lê Thanh Mộng đoán được anh định nói gì.
“Có phải anh muốn tôi tới Kinh Kỳ với anh không?”
Khang Vu Thụ ngầm thừa nhận.
“Bây giờ cô là người duy nhất có thể liên lạc với nó, mặc dù cô hỏi chưa chắc nó đã nói ở đâu, nhưng nếu như cô cũng tới Kinh Kỳ tìm nó, nó sẽ không ngồi im mặc kệ. Hơn nữa cô rành Kinh Kỳ hơn tôi…”
Lê Thanh Mộng cắt ngang: “Không cần nói nhiều nữa, tôi giúp anh.”
Anh giúp cô bao lần như vậy, về tình về lý, lần này cô không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Cô dứt khoát nói: “Gặp nhau ở trạm xem.”
***
Sau khi y tá tới chăm sóc Lê Sóc, Lê Thanh Mộng xin nghỉ với bà chủ tiệm nail rồi tới trạm xe gặp Khang Vu Thụ, mua vé xe chuyến cuối tới Kinh Kỳ.
Trong khoang xe không có nhiều người lắm, khách ngồi ở ghế cũng xuống ở trạm sau.
Người đi cả chuyến như họ càng ít hơn, nhưng vé xuất ra lại rất kỳ lạ, một người vé C, một người vé D, bị lối đi ngăn cách.
Khang Vu Thụ nhìn chỗ trống cạnh cô, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi ở đầu bên kia lối đi.
Anh đắn đo nói: “Cảm ơn nhé.”
Lê Thanh Mộng cũng vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô lắc đầu: “Không có gì, tôi coi như tiện đường về thăm cảnh cũ thôi.”
Khang Vu Thụ xoa lông mày, Lê Thanh Mộng nhìn anh, an ủi: “Anh không cần áp lực quá đâu, an ninh ở Kinh Kỳ tốt lắm.”
Anh lắc đầu: “Tôi cảm thấy tôi có trách nhiệm rất lớn.”
“Không phải cậu ấy cãi nhau với bạn học sao?”
“Đó chỉ là mồi lửa thôi. Khi còn học cấp hai, Khang Gia Niên đã muốn tới Kinh Kỳ du lịch. Nhưng lần nào nghỉ hè tôi cũng bận chở hàng, không có thời gian. Bố mẹ tôi lại không nỡ bỏ ra số tiền đó nên chỉ đi quanh đây, Khang Gia Niên cũng chẳng tới đó được lần nào.” Anh bất lực: “Nếu tôi có thể đi cùng nó sớm hơn, có lẽ nó sẽ không nóng nảy rời đi vậy.”
“Như vậy… Lần này anh tìm được cậu ấy có thể tiện thể ở lại Kinh Kỳ chơi vài ba hôm với cậu ấy luôn, Kinh Kỳ nhiều chỗ chơi lắm.”
Anh không phủ định: “Tìm được người đã rồi nói.”
Trong chuyến xe dài đằng đẵng tiếp theo, hai người không nói gì. Nhìn từ góc độ của người bên cạnh, hai người chẳng khác nào người xa lạ. Lê Thanh Mộng đeo tai nghe, liên tục nhìn cảnh lướt qua bên ngoài, Khang Vu Thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, ngủ cả chặng đường.
Sáu tiếng sau, khi xe tới Kinh Kỳ đã là mười giờ tối.
Hai người không có hành lý, nhẹ nhàng đi xuống xe, Lê Thanh mộng hỏi: “Bây giờ tôi nói với Khang Gia Niên nhé?”
‘Ừ, cô đừng nói tôi cũng tới, cứ nói mình cô thôi.”
Lê Thanh Mộng biết ý gật đầu, sau đó gửi định vị cho Khang Gia Niên.
Khang Gia Niên lập tức nhắn lại ba gương mặt kinh ngạc.
“Chị, chị tới Kinh Kỳ rồi?”
“Ừm, bây giờ em có thể nói cho chị biết em đang ở đâu không?”
“Có phải anh em cũng tới không?”
Lê Thanh Mộng quay lưng vào Khang Vu Thụ, phát huy kỹ năng người âm dương*, đáp: “Đúng vậy, nhưng giờ cảm xúc của anh ấy rất ổn định, em không cần lo lắng.”
*Ý là lật mặt, đối phó với cả hai người.
Khang Gia Niên gửi icon áy náy: “Gây thêm rắc rối cho hai người rồi.”
“Vậy nên sự bù đắp tốt nhất hiện giờ của em là gửi địa chỉ cho bọn chị, chúng ta gặp nhau trước đã, thế nào?”
Quả nhiên Khang Gia Niên làm như Khang Vu Thụ nói, cuối cùng vẫn chần chừ gửi định vị qua.
“Nhà nghỉ tình nhân Hoa Tường Vy đỏ.”
Lê Thanh Mộng nhìn rõ tên vị trí, người sững sờ một lúc lâu.
Khang Vu Thụ vẫn đang mấp máy môi hỏi có dụ được cậu ấy không, anh vừa thò đầu ra xem đã bàng hoàng.
“Mẹ nó, rốt cuộc Khang Gia Niên đang làm chuyện vớ vẩn gì vậy?”
Khóe miệng Lê Thanh Mộng giật liên tục: “Qua đó xem đã. Có lẽ chỉ là cái tên nghe không đàng hoàng thôi.”
Hai người tức tốc bắt xe tới nhà nghỉ đó, cả chặng đường, ngón tay Khang Vu Thụ liên tục gõ lên đùi, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Lê Thanh Mộng cũng căng thẳng, sợ Khang Gia Niên thật sự đi lầm đường.
Khi hai người nhìn thấy biển hiệu nhà nghỉ từ phía xa, lông mày Khang Vu Thụ nhíu lại như sắp kẹp chết ruồi nhặng.
Biển hiệu đó vừa khiêm tốn lại xinh đẹp, khác hẳn với những nhà nghỉ riêng biệt khác. Nó nằm trong tòa nhà tám tầng, xung quanh là vô số đèn led màu đỏ.
Những tầng khác cũng treo những bảng hiệu tương tự, nào là mát xa, bi-a, lấy ráy tai… Tóm lại tòa nhà này là một nơi vô cùng hỗn tạp, tụ điểm ăn chơi đều tập hợp tại nơi tăm tối này.
Lối vào tòa nhà rất kín, nằm ở góc trong cùng bên trái. Sau khi hai người đi vào trong, hai đèn cảm ứng lạnh lẽo bên trong lập tức sáng lên, chiếu sáng cả khu thang máy nằm ở cuối hành lang.
Khang Vu Thụ vội vã ấn nút, thang máy chậm rãi đi từ trên xuống.
Lê Thanh Mộng cúi đầu gửi tin nhắn cho Khang Gia Niên, hỏi cậu ở phòng nào, nhưng Khang Gia Niên không trả lời.
“Tinh…” Thang máy đã tới.
Hai người đi vào, bên cạnh mỗi ký hiệu nút các tầng gần như đều có tên các khu, Tường Vy Đỏ họ cần tới nằm ở tầng tám.
Tránh để Khang Vu Thụ bấm hỏng thang máy, cô nhanh tay ấn số tầng trước.
Khang Vu Thụ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con số đang nhảy, hỏi cô: “Khang Gia Niên ở phòng nào?”
“Cậu ấy chưa trả lời.”
“Vậy tôi đi hỏi lễ tân.”
“Anh như vậy sao hỏi ra được.” Lê Thanh Mộng cạn lời: “Người ta còn tưởng anh là cảnh sát tới quét mua dâm ấy.”
Quan tâm quá thành ra làm loạn, mấy chữ này rất hợp với Khang Vu Thụ.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vậy phải làm sao?”
“Đợi tin của Khang Gia Niên trước đã, tiện thể quan sát tình hình nơi này. Nếu cậu ấy đã gửi định vị ở đây, vậy chắc chắn là nơi này.”
Khi hai người nói chuyện, cửa thang máy đã dừng lại, cửa vừa mở ra, một bàn tiếp tân đã xuất hiện ở chỗ dễ thấy.
Trông có vẻ rất bình thường, vẻ mặt Lê Thanh Mộng cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhân viên nữ ở quầy lễ tân nghe thấy tiếng thang máy lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn hai người: “Ở theo giờ hay qua đêm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhân viên thấy họ không nói gì, vẻ mặt nghi hoặc, cảnh giác.
“Hai người là…”
Lê Thanh Mộng nhìn điện thoại, Khang Gia Niên vẫn chưa trả lời, gọi cũng không nghe.
Cô ngẩng đầu lên: “Theo giờ.”
Khang Vu Thụ kinh ngạc nhìn cô.
Cô thấp giọng nói: “Nếu không anh muốn đứng ở chỗ lễ tân đợi hả? Hay là đứng ngây ngốc ở dưới tầng? Coi như nghỉ ngơi chút đi, tránh để lễ tân nghi ngờ.”
Khang Vu Thụ mất tự nhiên ừ một tiếng.
Lê Thanh mộng định lấy căn cước ra, nhân viên đã ném thẻ phòng tới.
“Phòng đều ở tầng chín, đi thang máy lên.”
“Không cần căn cước sao?”
“Hai người lần đầu tới chứ gì? Chỗ chúng tôi không cần, đưa tiền đặt cọc là được. Cảm thấy tiện thì lần sau nhớ tới nhé.”
Câu nói này đã lờ mờ tiết lộ sự không đàng hoàng của nơi này.
Cuối cùng hai người đã nộp tiền cọc, cầm lấy thẻ phòng, đi lên tầng chín.
Lần này khi thang máy mở ra, quả nhiên mọi thứ đã khác.
Thang máy đối diện với hành lang dài, thảm trải màu đỏ đậm cũ kĩ. Hai bên hành lang đều là phòng, ở cửa mỗi phòng đều gắn đèn vàng, trên cửa còn có các tên như Margaret, Bờ biển kích tình, Bình minh Tequila… Phòng nào cũng là tên của cocktail.
Còn phòng của họ có tên là Sự quyến rũ đẫm máu.
Bloody mary.
Lê Thanh Mộng sững sờ, nghĩ tới bài hát Bloody mary girl mà mình hay nghe nhất, cô gái quyến rũ đẫm máu, cô chợt có cảm giác kỳ diệu tới lạ khi vận mệnh đã kết nối mọi thứ với nhau.
Cô và Khang Vu Thụ đều đứng ngây ngốc ở cửa, cả hai đều không muốn là người đẩy cửa đi vào, dường như sau cửa có dã thú đang muốn nuốt chửng họ.
Cuối cùng Lê Thanh Mộng vẫn coi như không có chuyện gì, quẹt thẻ phòng, đi vào trong.
Khi nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, cô mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Cả căn phòng được sơn màu đỏ đậm, giường nước nằm chính giữa đập vào tầm mắt, có lẽ vì nó đã chiếm một phần ba diện tích căn phòng. Đầu giường có bật hai đèn màu hồng nhạt, ngay cả rèm ngủ cũng là màu đỏ. Nhưng màu đỏ đó không giống màu đỏ trong phòng tân hôn mà trông cực kỳ xa hoa.
Lê Thanh Mộng khựng người ở cửa, cô đã bắt đầu hối hận. Vừa nãy cô đã bị lễ tân đánh lừa, còn tưởng đây là nhà nghỉ rẻ tiền thôi, đặt tên mờ ám để hút khách hơn.
Kết quả nó thật sự là phòng tình nhân. Nghỉ ngơi ở đây chẳng khác nào ngồi trên đống kim châm, chi bằng xuống tầng đứng ngây ngốc còn hơn.
Khang Vu Thụ vỗ cửa, cửa phòng cũng tự động đóng lại, phát ra một tiếng “cạch.”
Cô như nghe thấy sét đánh ngang tai, run lên, vội quay người lại.
Anh buồn cười nhìn cô: “Sao phản ứng ghê vậy?”
Tiếp đó càng nhìn về phía sau cô, nụ cười chế giễu của anh càng cứng đờ.
Mẹ nó, trong lòng anh như muốn bùng lên ngọn lửa.
Sao lần nào gặp Lê Thanh Mộng cũng toàn chuyện kỳ quái thế? Từ trước tới giờ, trong đời anh có hai lần duy nhất đi đặt phòng với phụ nữ, cả hai lần đều là với cô. Lần đầu tiên là bẫy người ta, lần thứ hai là làm gì? Nhìn căn phòng mờ ám này, Khang Vu Thụ không khỏi hoảng loạn.
Vì để che giấu sự ngượng ngùng, anh lấp liếm: “Nhìn lâu màu này không đau mắt sao?”
Lê Thanh Mộng buột miệng: “Có lẽ nhà nghỉ muốn để khách đánh nhanh thắng nhanh.”
Đánh nhanh thắng nhanh cái gì?
Khang Vu Thụ sững sờ nhìn qua.
Lê Thanh Mộng nhận ra mình vừa nói lời vớ vẩn gì, cô lập tức bấu chặt tay, mặt đỏ ửng, tai và mũi cũng đỏ bừng bừng.
Nếu không phải ánh đèn đỏ ở đây đang phát sáng, có lẽ cô đã không thể nào che giấu sự quẫn bách như thủy triều dâng lên lúc này.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại: “Khang Gia Niên vẫn chưa trả lời.”
Khang Vu Thụ sững sờ: “Ồ…” Anh dừng lại một lúc, giọng điệu quay trở về bình thường: “Đợi thêm nửa tiếng nữa xem, nếu nó vẫn không trả lời, tôi sẽ đi gõ cửa từng phòng, dù sao tổng cộng cũng chỉ có cả hành lang này thôi.”
Dường như để tiếp lại lời anh vừa nói, tiếng rên rỉ sung sướng của phụ nữ phòng bên bắt đầu truyền tới.
Lê Thanh Mộng cảm thấy cảnh này vừa ngượng ngùng lại buồn cười, cô đáp lại: “Anh chắc chứ?”
Hai người đứng ở cửa phòng, khoảng cách không quá gần nhau. Nhưng trong làn sóng âm thanh mập mờ này, khoảng cách ấy cũng ám theo một bầu không khí mờ ám khó nói.
Lê Thanh Mộng đứng cách anh ra, lập tức đi vào bên trong, muốn dùng dáng vẻ thoải mái để xua tan sự mất tự nhiên này.
Chỉ cần không chột dạ, không nghĩ linh tinh thì sợ gì chứ? Đúng không?
Cô tự nói với mình như vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là trong lòng cô phải thật sự không nghĩ gì đã.
Nhưng con quỷ trong lòng cô lại xổng ra ngoài, đêm khuya là lúc âm khí dày đặc, cô còn ngây thơ cho rằng mình có thể khống chế được nó.