Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 29
Chương 29
Khang Vu Thụ lái xe điện tới khu vui chơi, chiếc xe xuyên qua bóng cây nhuốm màu đêm tối, khi có cơn gió lướt qua, nước mưa đọng trên cây sẽ rơi lả tả xuống gáy người đi đường.
Nhưng người bị mưa rơi trúng lại không phát giác ra.
Anh lái xe tới đích đến như người mộng du, lúc này đa số hàng quán trên đường đều đóng hết, khu vui chơi là nơi hiếm hoi vẫn còn náo nhiệt, nhất là vào đợt nghỉ hè, vô số cô cậu học trò đều tụ tập ở đây.
Khang Vu Thụ muốn tìm Khang Gia Niên trong đó, khi lướt tới một người, anh đột nhiên khựng lại.
Lúc này Chương Tử ra ngoài đi du lịch trước đó đang ngồi trước một máy chơi game, PK với người khác, một tay điên cuồng ấn phím, một tay đẩy tay cầm ra bên ngoài, dáng vẻ như đang đánh nhau hăng say.
Khang Vu Thụ lặng lẽ đi tới cạnh máy, khoanh tay nhìn anh ấy chơi xong một trận, kết quả không hay lắm, Chương Tử gần như bị người ta ấn xuống đất đánh suốt.
Chương Tử đập mạnh vào máy chơi game, người đàn ông bên cạnh anh ấy còn tức hơn, cố tình nói: “Sao thế hả? Tay tôi còn chưa cả nóng anh đã thua rồi?”
Khang Vu Thụ cũng quen người nói câu này, nhưng không thân lắm. Anh không hiểu sao hai người họ lại chơi với nhau.
Mặt Chương Tử tái mét: “Mẹ nó, đổi nhân vật khác!”
“Đổi cái gì? Đổi hàng tá người rồi, anh còn muốn đổi sang ai nữa?” Đối phương rất khó chịu.
Chương Tử tức tới run người, muốn cãi lại nhưng không cãi được, bả vai đột nhiên bị người ta ấn xuống.
Anh ấy quay đầu liền thấy Khang Vu Thụ đang sầm mặt.
Khang Vu Thụ nhìn người đàn ông kia, sau đó vén tóc gọn sang một bên, quay đầu ấn tay điều khiển, cúi người chọn nhân vật, nghiêng đầu, nhướng mày nói với anh ta: “Tôi chơi thay cậu ấy một ván nhé?”
Người đàn ông bĩu môi: “Chơi thì chơi, tôi vẫn sẽ hạ gục anh thôi.”
Chương Tử còn chưa hoàn hồn, người phụ nữ mặc áo dài Khang Vu Thụ chọn đã hạ gục người đàn ông cao lớn, hung hãn của đối phương.
Bàn tay cầm tay điều khiển của Khang Vu Thụ nổi đầy gân xanh, khi thấy kết quả, anh buông tay cầm ra, nở một nụ cười khiến người ta không rét mà run.
Hôm nay tâm trạng của Khang Vu Thụ rất tệ, không, nên nói là tệ nhất từ trước tới giờ.
Chương Tử chưa bao giờ nhìn thấy Vu Thụ như vậy, dường như ngay cả chính Khang Vu Thụ cũng không hiểu sao mình lại bực bội, thế là anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng càng làm vậy càng khiến con thú dữ trong người muốn thoát ra hơn.
Chương Tử lo lắng, cũng không muốn đôi co với người kia, với lại Khang Vu Thụ cũng đã lấy lại thể diện cho anh ấy, anh ấy bèn kéo anh ra ngoài khu vui chơi, rút điếu thuốc đưa cho Khang Vu Thụ.
Mắt Khang Vu Thụ lóe lên tia sáng, anh nhận lấy, đặt bên miệng.
Khoảnh khắc bật lửa châm sáng điếu thuốc, anh hít sâu một hơi, thở dài: “Cảm giác này mới đúng.”
Chương Tử không hiểu gì: “Đúng gì?”
“Mấy ngày trước tôi có cai thuốc.” Anh tự giễu: “Giờ nghĩ lại đúng là thấy mình thần kinh, cai con khỉ, tôi cứ thích vớ vẩn như này đấy.”
Chương Tử nhíu mày: “Cậu mà vớ vẩn thì tôi là cái thá gì?”
“Bớt nói nhảm đi, cậu chỉ hiền hơn chút thôi.” Khang Vu Thụ ngậm điếu thuốc, giọng điệu khó chịu: “Sao quay về rồi mà cậu không nói với tôi một tiếng?”
“Tối nay tôi vừa về đã bị tên ngốc kia kéo tới đây PK rồi.”
“Hai người có thù với nhau hả?”
“Cậu biết bạn gái cũ của anh ta không?”
Khang Vu Thụ nhớ lại: “Hình như có, nhưng không ấn tượng mấy.”
Chương Tử nuốt nước bọt: “Hai hôm trước cô ấy có tìm tôi rủ đi xem phim.”
Khang Vu Thụ kinh ngạc: “Cô ta thích cậu?”
Chương Tử ngại ngùng gật đầu: “Nhưng anh ta vẫn muốn làm hòa, bám lấy cô ấy suốt, do vậy anh ta đã tìm tôi, nói muốn đấu với nhau. Đúng là ấu trĩ.”
Khang Vu Thụ nhíu mày, rút nửa điếu thuốc ra, chậm rãi nói: “Vậy có phải cậu cũng muốn phát triển với cô ấy không? Nếu không cậu cũng không phải tới.”
Chương Tử ừ một tiếng.
Hai người không nói tiếp nữa, ăn cắp hả, bởi vì điều này sẽ liên quan tới một người khác.
Chương Tử biết ẩn ý sau lời Khang Vu Thụ nói, anh ấy nói thẳng: “Có phải cậu muốn hỏi tôi không còn ý gì với Lê Thanh Mộng nữa đúng không? Cậu yên tâm, người ta không thích tôi, tôi cũng không cần đâm đầu vào. Vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng không phải phong cách của Chương Tử tôi.”
Khang Vu Thụ mất hết hứng thú, gẩy tàn thuốc: “Liên quan quái gì tới tôi, tôi không lo lắng thì lấy đâu ra yên tâm? Cậu nghĩ thông là tốt rồi.”
“Tôi nghĩ thông rồi mà, nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn vướng mắc.”
Câu nói này khiến tàn thuốc bay tới cổ họng Khang Vu Thụ. Anh bất giác cảm thấy đau nhói, ném điếu thuốc ra xa, cười nói: “Cậu có ý gì?”
“Vu Thụ…” Chương Tử thở dài: “Cậu tưởng lần trước xe tôi phải mang đi sửa thật sao? Tôi cố tình để cậu đưa tôi đi tìm Lê Thanh Mộng. Tối hôm lễ hội bia chúng tôi đã nói chuyện với nhau, tôi nhìn ra cậu đối xử khác với cô ấy, vậy nên muốn tìm cơ hội để xác định lại.”
“Cậu xác định được gì?”
“Cậu nói xem? Về sau tôi không tới tìm Lê Thanh Mộng nữa.” Chương Tử vỗ vai Khang Vu Thụ: “Mấy năm nay tôi chưa bao giờ thấy cậu bận tâm tới cô gái nào, cậu tuyệt đối đừng kiêng kỵ tình anh em gì hết, tôi thích rất nhiều cô gái, nhưng anh em thì chỉ có mấy người. Cậu thì khác, cô gái cậu thích còn ít hơn cả anh em cậu có, chỉ có mỗi người này thôi, tôi phải nhường cậu chút chứ.”
Khang Vu Thụ im lặng hồi lâu, gạt tay Chương Tử ra, chột dạ nói: “Thôi ngay cái trò làm ông Tơ bà Nguyệt đi.”
Chương Tử thở phào, cuối cùng cũng có thể nói ra lời đã giấu kín bấy lâu.
“Vậy hai người tiến triển tới bước nào rồi?”
“Chẳng có bước nào cả.”
“Đã bảo rồi, cậu đừng nghĩ tới tôi!”
“Tôi nói rồi, tôi đâu có kiêng kỵ gì cậu, tôi không lừa cậu.” Anh mân mê điếu thuốc: “Chỉ là ngay từ ban đầu cậu đã xác định sai rồi thôi.”
Chương Tử ha một tiếng, sự cứng miệng này đúng là khiến anh ấy mở mang tầm mắt.
Khang Vu Thụ dập tắt điếu thuốc: “Không nói mấy chuyện này nữa, cậu có thấy Khang Gia Niên không?”
“Có, nó đi cùng bạn đúng không? Vừa nãy hình như tôi nghe thấy chúng nó cãi nhau, sau đó nó chạy ra ngoài một mình rồi.”
Khang Vu Thụ ừ một tiếng, không quá bận tâm tới việc cãi cọ của mấy cậu thanh niên này, anh nghĩ chắc cậu ấy đã về nhà rồi nên tạm biệt Chương Tử, sau đó lái xe về phố Ban Công.
Nhưng cả tối đó Khang Gia Niên vẫn không về nhà.
***
Khi Khang Vu Thụ về nhà, anh thấy cửa phòng Khang Gia Niên đóng chặt, gọi mấy câu mà không có ai đáp, anh còn tưởng cậu ấy đã ngủ say nên cũng kệ.
Nhưng hôm sau, lúc gọi cậu ấy ra ăn sáng, vẫn không có tiếng đáp lại nào.
Nghỉ hè mà, ngủ nướng cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng tới tận trưa, Khang Gia Niên vẫn chưa ra khỏi phòng, Khang Vu Thụ dần cảm thấy bất thường.
Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra, chăn gối vẫn còn ngăn nắp, không giống như có người từng nằm ngủ vào tối qua.
Vẻ mặt anh rét lạnh, lập tức gọi cho Khang Gia Niên nhưng không ai nghe máy.
Anh cố đè nén dự cảm chẳng lành, vừa cho ông nội ăn cơm vừa gọi điện cho bạn Khang Gia Niên, hỏi xem cậu có ở nhà họ không.
Nhưng khả năng này cũng rất thấp, bình thường Khang Gia Niên đi đâu cũng sẽ nói trước một tiếng.
Quả nhiên mọi người đều nói không.
Khang Vu Thụ nghĩ tới chuyện Chương Tử nói tối qua cậu và bạn học cãi nhau, anh vội thăm dò xem họ đã tranh chấp gì.
Ai nấy đều lắp bắp, nói thật ra cũng chẳng cãi gì cả, họ chơi ném bóng rổ ở đó, Khang Gia Niên thấp điểm nhất nên có lẽ cảm thấy mất mặt.
Khang Vu Thụ nhíu mày, nói anh biết rồi, sau đó tắt máy.
Nhân lúc ông nội ngủ trưa, anh lái xe điện đi tới tàu ngầm, kết quả cũng không thấy Khang Gia Niên.
Khang Vu Thụ không còn nghĩ ra được nơi nào nữa, anh chỉ đành đi tìm kiếm khắp các nẻo đường.
Mặt trời vào giữa trưa vô cùng chói chang, nền xi măng ở thành phố nhỏ phả hơi nóng như lò luyện đan. Thời tiết như này khiến các hàng quán cũng phải đóng cửa, rất ít người ra ngoài, vừa nhìn về phía trước đã thấy điểm cuối, như vậy cũng tiện cho việc tìm kiếm.
Chưa tới một tiếng, anh đã tìm khắp thành phố nhỏ, nhưng vẫn không tìm được Khang Gia Niên.
Mồ hôi đầm đìa nới nỗi vắt được cả xô, Khang Vu Thụ hết cách, lại đột nhiên nghĩ tới một người mình đã bỏ lỡ.
Anh quay đầu xe, đi về phía nào đó.
***
Khi Lê Thanh Mộng xách hộp giữ nhiệt ra khỏi tòa nhà nhập viện liền thấy một chiếc xe điện quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ.
Người trên xe mồ hôi nhễ nhại, ống tay áo xắn lên rất cao, để lộ ra hai bắp tay vạm vỡ.
Anh phanh gấp, dừng lại trước mặt Lê Thanh Mộng, vội vã hỏi: “Khang Gia Niên có liên lạc với cô không?”
Lê Thanh Mộng khó hiểu, kiểm tra điện thoại, không thấy Khang Gia Niên gửi tin nhắn gì cho mình, cô lắc đầu.
Khang Vu Thụ suy sụp, xoa huyệt thái dương.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Khang Vu Thụ bực bội: “Từ tối qua tới giờ nó chưa từng về nhà, cũng không gọi được.”
“Tôi thử gọi cho cậu ấy xem.”
Giọng điệu Lê Thanh Mộng rất bình tĩnh, tựa như có một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng.
Cơn phiền muộn của Khang Vu Thụ bất giác giảm đi một nửa.
Cô gọi cho Khang Gia Niên, đúng như mọi người nghĩ, không ai nghe máy, cô lại gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Tin nhắn không hề có vẻ vội vã hay trách móc, chỉ đơn giản là một tin nhắn quan tâm: “Nếu như em gặp phải chuyện gì không vui thì có thể nói với chị.”
Lê Thanh Mộng cất điện thoại đi: “Nếu như cậu ấy trả lời, tôi sẽ báo cho anh ngay.”
Khang Vu Thụ nói cảm ơn rồi vặn tay lái, điều khiển xe ra ngoài.
Cả ngày hôm đó, Lê Thanh Mộng luôn để ý tới điện thoại, đổi chế độ im lặng thường đặt sang âm báo.
Mãi cho tới chiều ngày hôm sau, Khang Gia Niên mới trả lời tin nhắn của cô.
“Chị, chị có thể chuyển ít tiền cho em không? [icon khóc], khi nào quay về em sẽ trả cho chị ngay!”
Lê Thanh Mộng gọi cho cậu nhưng Khang Gia Niên không nghe.
Cô bắt được từ quan trọng, quay về, cũng tức là bây giờ cậu ấy không ở Nam Đài?
“Em đang ở đâu? Để chị biết đường ước chừng nên gửi em bao nhiêu.”
Đối phương hiển thị trạng thái đang soạn tin nhắn…
Một lúc lâu sau, Khang Gia Niên gửi một bức ảnh tới, là ảnh tự chụp cậu đang đứng trên sân ga.
Phía sau sân ga hiện lên ánh đèn từ những tòa nhà cao chót vót, chiếu sáng cả đêm tối, khiến nó như quay về lúc hoàng hôn, ngón tay Khang Gia Niên đang chỉ vào biển tên trên ga tàu.
Lê Thanh Mộng không cảm thấy bất ngờ trước bức ảnh này.
Có lẽ đây cũng là lý do tại sao Khang Gia Niên gửi tin nhắn cho cô.
Khang Gia Niên vội nói tiếp: “Chị đừng nói với anh em nhé, chị cứ bảo anh ấy là em không sao.”
Lê Thanh mộng nhắn lại một chữ ok.
Tiếp đó cô tìm Wechat của Khang Vu Thụ, gọi cho anh, đối phương nghe máy ngay, vội hỏi: “Có tin gì rồi sao?”
“Ừm.” Cô đắn đo hồi lâu, thầm xin lỗi Khang Gia Niên: “Cậu ấy chạy tới Kinh Kỳ rồi.”