Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 28
Chương 28
Vì lời nói đùa ngớ ngẩn của Khang Vu Thụ nên bầu không khí vốn bí bách đã thoải mái đi nhiều.
Lê Thanh Mộng không còn đắn đo về đáp án vừa nãy nữa, đứng dậy nói: “Phim chiếu xong rồi, tôi cũng phải đi đây.”
Khang Vu Thụ phủi tay đứng dậy: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi khá thuộc đường này.”
Ý cô nói là con đường từ tàu ngầm về tòa nhà, cô cũng nhớ được kha khá các tuyến đường đi qua.
Khang Vu Thụ kiên trì: “Tôi cũng không định tiễn cô, vừa hay tiện đường thôi. Tôi tới khu vui chơi đưa Khang Gia Niên về, tránh để nó chơi quá trớn.”
Lê Thanh Mộng mỉm cười: “Có khi chính anh muốn chơi ấy.”
Hai người dọn dẹp sân thượng xong thì cùng nhau lái xe điện xuyên qua từng cơn gió mùa hạ, tới phố Ban Công.
Vì nơi này khá gần đường bờ biển nên gió vô cùng ẩm ướt, bị nhà hai bên đường kẹp cho bẹp dí.
Một trận mưa bão ngày hè đang lặng lẽ lên men, còn họ lại không về phát giác ra. Người nhận ra đầu tiên là Khang Vu Thụ, anh không đội mũ bảo hiểm như Lê Thanh Mộng, khi vài giọt mưa lác đác rơi xuống, anh lập tức nhận ra trời đã mưa.
Không cả đợi Khang Vu Thụ nhắc nhở, trận mưa đã hóa vũ bão, giọt nào giọt đấy to như hạt đậu ập xuống.
Nếu phải nói ra trên thế giới này ai là người vui buồn thất thường nhất, đáp án không phải đàn ông hay phụ nữ, mà chính là ông trời.
Mũ bảo hiểm của Lê Thanh Mộng bị nước mưa bắn vào, vang lên những tiếng lộp độp, ông trời đang bắn đầu coi đầu cô như con chuột máy tính mà ấn.
Mưa to tới nỗi không thể đi tiếp được nữa. Hai người vội vã dừng xe trước cánh cửa chớp đã kéo xuống, sau đó chui vào quầy hàng bên cạnh trú mưa.
Quầy hàng này vốn cũng lộ thiên, chủ quầy đang vội vàng mắc lán che mưa lên, vừa mắc xong họ đã xông vào.
Chủ quầy trợn tròn mắt nhìn họ, nói: “Tới cũng tới rồi, có muốn hát một bài không?”
Lê Thanh Mộng hoang mang, liếc nhìn quầy hàng, lúc này cô mới biết đây là KTV di động ở đường.
Trong lán có lắp thiết bị hát karaoke đơn giản, hai tấm biển đặt trên hai cái loa, một tấm viết 5 tệ một bài, 10 tệ ba bài, tấm còn lại viết cho dù hát có hay hay không, chủ quầy cũng sẽ khen hết nấc.
Phản ứng đầu tiên của Lê Thanh Mộng là ngượng ngùng lắc đầu, Khang Vu Thụ lại thấy trong lúc đợi mưa tạnh cũng chẳng có gì làm, chi bằng hát bài giết thời gian. Anh tự thấy mình hát cũng không tới mức khó nghe, nên đã chậm rãi hỏi: “Chọn bài ở đâu?”
Chủ quầy vội đưa một hình vuông nhỏ cho anh: “Nó như điện thoại vậy, ấn vào bên trên là được.”
Lê Thanh Mộng thò đầu ra, lòng hiếu kỳ của cô đã bắt đầu hoành hành.
Khang Vu Thụ đã liếc thấy cảnh này, anh chọn một bài rồi đưa hộp cho cô: “Muốn hát không?”
Cô lập tức lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy kiểu chọn bài như này nên hơi tò mò.”
“Nếu đã tò mò thì tự trải nghiệm lần đi.”
Chủ quầy bên cạnh thấy vậy cũng động viên: “Loa quầy chúng tôi tốt lắm, khi âm thanh phát ra sẽ có chức năng tự động điều chỉnh cho giọng hay đấy!”
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười, bất giác biện minh: “Tôi không hát lệch nhịp.”
“Vậy cô còn chần chừ gì nữa.”
Khang Vu Thụ nhét máy chọn bài vào lòng cô.
Chủ quầy cười híp mắt: “Như vậy đi, gặp nhau là cái duyên, hai người hát hai bài tôi tính 5 tệ thôi.”
Hai người cứ người tung kẻ hứng, làm cô không từ chối được.
Lê Thanh Mộng do dự ấn mở máy chọn bài, thầm nghĩ hát một bài thì hát.
Nhưng máy chọn bài lại như có thù với cô, không thể tìm được bài cô muốn hát trong này. Xem ra hôm nay không thể hát bài này được rồi.
Cô thất vọng trả máy chọn bài cho Khang Vu Thụ: “Anh hát đi, không có bài tôi muốn hát.”
Chủ quầy vội nói: “Sao lại thế, kho bài hát của tôi nhiều lắm mà! Nào là nhạc vàng thịnh hành, nhạc hot trên mạng, cần gì có đó! Có phải cô thao tác sai rồi không, để tôi tìm giúp cô.”
Anh ấy nhiệt tình cầm lấy máy chọn bài, hỏi: “Bài hát của cô tên gì?”
Lê Thanh Mộng muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu: “Thật sự không cần, tôi tìm thử rồi.”
Chủ quầy nghĩ cô đang xấu hổ, bèn giục: “Không sao, cô cứ nói đi.”
Cô quay sang nhìn Khang Vu Thụ cầu cứu, nhưng anh lại cảm thấy cô và chủ quầy “chơi” với nhau rất vui, do vậy đã ôm cánh tay đứng bên cạnh hóng chuyện.
Không chịu được trước sự khuyên nhủ của chủ quầy, cô quay mặt nói: “Bloody mary girl.”
“Ồ, bài tiếng Anh hả… Chắc vẫn có…” Chủ quầy khựng lại, ngẩng đầu lên: “Viết thế nào?”
Lê Thanh Mộng đã đoán trước được kết quả này, cô xua tay: “Không cần đầu, tôi tìm rồi, thật sự không có. Hơn nữa đây không phải bài tiếng Anh, là bài tiếng Nhật.”
“Bài hát tiếng Nhật sao?” Giọng điệu chủ quầy trở nên kỳ lạ, anh ấy gợi ý cho cô: “Người Trung Quốc chúng ta sao lại đi hát bài của Nhật, cô đổi sang bài tiếng Trung đi.”
“Tôi không hay nghe nhạc Trung lắm.”
Chủ quầy lộ ra nụ cười khó nói, vẻ mặt viết rõ mấy chữ, được, cô gái này diễn được đấy.
Khang Vu Thụ lại không lộ ra vẻ mặt như vậy, anh bình tĩnh cắt ngang lời họ: “Đừng lề mề nữa, tôi hát trước đây.”
Anh cầm lấy máy chọn bài, nhanh chóng ấn một bài hát.
Lê Thanh Mộng nhìn màn hình tivi nhỏ ở chính giữa, trong màn hình phân giải 360p xuất hiện một dòng chữ vuông vắn: Người ra đi.
Tiếp đó, hình ảnh Trương Học Hữu khi còn trẻ hiện lên, anh ấy mặc áo cổ đứng màu xanh lam, quần bò, một tay khoác balo, tay còn lại đút vào túi quần, chầm chậm đi trên con đường rợp bóng.
Nhạc dạo là những nốt piano du dương, chậm rãi, tiếng huýt sáo nhàn nhã vang vọng trong cơn mưa mịt mù.
Chữ phồn thể nằm bên dưới, tiếp đó là bốn chấm trắng dần biến mất từng cái một, Khang Vu Thụ học theo tư thế của Trương Học Hữu, một tay cầm micro thô kệch, một tay đút túi quần, đứng phía trước, cất giọng.
“Con thuyền nhỏ màu bạc lắc lư, dao động, cong cong treo trên nền trời mềm mịn. Nỗi lòng vụn vặt của em thăm thẳm, u buồn, khẽ dừng lại nơi con tim anh…”
Anh mô phỏng lại giọng hát của Trương Học Hữu, cố tình nhả chữ không rõ, tone giọng cũng khá giống, mang theo sự quyến rũ nhất định.
Cổ họng hút nhiều thuốc khi hát những bản tình ca u buồn này thật sự mang lại cảm giác vô cùng hòa hợp, nhất là khi tiếng huýt sáo vang lên trong đêm trời đổ mưa, rất dễ khiến tâm hồn người ta phiêu bạt về phương nao.
Sau khi hết lượt lời một, chủ quầy liên tục vỗ tay, đúng như những gì trên biển hiệu có viết. Nhưng vẻ mặt anh ấy rất chân thành, vì anh ấy thật sự cảm thấy Khang Vu Thụ hát rất hay.
Lê Thanh Mộng cũng thấy vậy, nhưng cô không tỏ ra quá rõ ràng, chỉ nhìn anh chằm chằm.
“Anh thích Trương Học Hữu sao?”
Khang Vu Thụ không nói thích hay không, sắc mặt đột nhiên thay đổi, biến thành một gương mặt khó chịu, rướn cổ về phía trước, nói vào không khí: “Đi ăn shit đi!”
Đó là câu nói kinh điển của Trương Học Hữu tại Vương Giác Ca Môn.
“Phụt…” Lê Thanh Mộng bị cách bắt chước của anh chọc cười.
Khang Vu Thụ quay lại vẻ mặt bình thường, cũng cười theo: “Tôi thích những bài hát xưa cũ, trong đó chủ yếu là bài của anh ấy.”
Cô nói: “Ừm, quả thật rất hay.”
Khang Vu Thụ không nghe ra cô nói câu này là đang khen anh hay khen Trương Học Hữu.
Cô nói tiếp: “Hay là anh hát bài nữa đi, không phải chủ quầy nói 5 tệ hai bài sao, đừng lãng phí.”
“Thôi.” Anh nhìn cơn mưa bên ngoài: “Hình như tạnh mưa rồi.”
Lán che mưa vẫn đang nhỏ từng giọt mưa tí tách, là dư âm còn đọng lại của cơn mưa bão gõ cửa đột ngột này, nhưng bản thân cơn mưa đó đã dừng lại.
“Đi thôi.” Anh đặt micro xuống, trả tiền rồi đi ra ngoài quầy.
Lê Thanh Mộng nhìn theo bóng lưng anh, chợt cảm thấy trận mưa này tới thật đáng ghét, đi cũng thật đáng ghét.
Cô lặng lẽ đuổi theo, cùng Khang Vu Thụ đi lấy xe.
Đêm tối được một cơn mưa tưới mát khiến Nam Đài âm u như được xối rửa sạch sẽ. Đám mây chắn trên đỉnh đầu dần tan đi, vầng trăng vời vợi phủ kín lên những con đường nhỏ hẹp, kéo bóng người ra thật dài, tới tận mép cửa chớp bên đường, khiến họ như sát lại gần nhau.
Thật ra cô đi rất chậm, hai người phải cách nhau mấy bước chân.
Trái ngược với họ, xe điện của hai người lại thật sự dính sát vào nhau, bởi vì vừa dừng gấp nên đầu hai xe đã chụm vào nhau.
Khang Vu Thụ cẩn thận kéo xe mình ra ngoài, thân xe vang lên tiếng két két, vẫn không tránh khỏi việc va vào xe cô.
Thế là xe của cô như một người phụ mỏng manh, phát ra tiếng hét chói tai trong đêm khuya tĩnh lặng, khiến hai người giật nảy mình.
Lê Thanh Mộng luống cuống, mất phương hướng, đưa tay kéo xe về phía ngược lại.
Đầu hai xe được tách ra, trong quá trình đó, bàn tay hai người cũng va vào nhau mấy giây ngắn ngủi.
Bình thường Khang Vu Thụ sẽ không bao giờ suy nghĩ gì trước sự động chạm ngoài ý muốn, nhưng không hiểu sao khoảnh khắc vừa chạm vào tay cô, trong lòng anh chợt khó chịu.
Tựa như nhìn thấy đường thẳng song song đại diện cho họ đã hóa thành cơn mưa lớn này, từng mắt xích rơi xuống đất, ép hai xe điện dính chặt vào nhau. Vậy nên bàn tay vốn không thể nắm vào nhau mới vô tình chạm vào đối phương.
Nhưng điều kiện để họ chạm nhau là phải tách hai xe của họ ra. Bởi vì mục đích tiếp theo đã hoàn toàn khác biệt.
Khang Vu Thụ sững sờ suy nghĩ, đứng bất động tại chỗ, đầu xe Lê Thanh Mộng ngoảnh sang một bên, cô quay đầu nhìn về phía anh.
Trong cánh đồng phía xa, tiếng ếch vang lên không ngớt, ngoài tiếng đó ra, xung quanh chỉ còn mảnh yên tĩnh tới ngạt thở.
Ma xui quỷ khiến thế nào hai người lại im lặng nhìn nhau mấy giây, Lê Thanh Mộng nói trước: “Vậy tôi về đây.”
“Ừm, tôi đi bên kia.” Khang Vu Thụ chỉ vào một con đường.
Họ vẫy tay tạm biệt, hai bóng người chiếu lên cửa chớp đi về những phía khác nhau.