Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 27
Chương 27
Khang Vu Thụ cầm một tuýp thuốc bôi vừa lấy lúc đi xuống tầng. Anh châm chọc: “Tôi nói rồi, chỉ có cái này hữu dụng thôi, cô xem cô bôi thuốc bệnh viện kê cho đi, giờ thành ra như vậy rồi.”
Lê Thanh Mộng nhân lúc đó lập tức rụt chân về, thoát khỏi bàn tay anh.
“Cô còn trốn.” Anh mạnh mẽ nắm lấy gót chân cô đang trốn sau ghế, dễ dàng moi nó ra, nhưng lực không lớn lắm, vừa không khiến cô đau lại không để cô chạy thoát được.
Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy mình đang xúc phạm, nhưng sự xúc phạm này là tốt cho cô, khiến cô không có cớ để nổi giận.
Cô chỉ có thể thay đổi kế sách, không thể cứng với anh được, cô dịu giọng nói: “Được rồi, tôi biết rồi, anh đưa thuốc cho tôi đi, quay về tôi sẽ dùng.”
Khang Vu Thụ làm như không nghe thấy, mở nắp ra, bóp một ít ra tay rồi thoa lên da thịt đang thối rữa trên chân cô.
Ngón tay anh có những vết chai sần do lái xe nhiều năm, thô bạo chạm vào da thịt mềm mại của cô, sau đó xoay tròn đều xung quanh vết thương.
Hình dáng của vết thương như một vòng xoáy sâu thăm thẳm, ngón tay anh chính là trung tâm của cơn bão lốc này.
Kem bôi lành lạnh, hiệu quả có thể thấy ngay lập tức, cô lập tức cảm thấy da hơi ngứa, nhưng dưới sự chỉ đạo của ngón tay anh, sự ngứa ngáy đó còn tăng vọt lên gấp mười.
Do vậy, cô đã nhịn tới nỗi huyệt thái dương giật liên tục, nhưng vẫn bất cẩn để lộ ra tiếng hừ.
Ngón tay anh dừng lại. Khang Vu Thụ nắm lấy chân cô, có lẽ tưởng cô chỉ không chịu được tác dụng phụ của thuốc nên thấp giọng nói: “Nhịn chút.”
Lê Thanh Mộng cắn môi, đề phòng lại phát ra tiếng lần nữa, muốn rút chân ra nhanh hơn: “Đủ rồi, tôi tự bôi.”
Cuối cùng Khang Vu Thụ đã buông tay.
Anh ngả người ra sau, tay chống vào nền đất, mắt vẫn nhìn chằm chằm chân cô.
“Cứ bôi thuốc như tôi bôi vừa nãy là được, sáng một lần, tối một lần. Tuýp này là tuýp mẹ tôi dùng thừa, còn mỗi tí thôi. Lúc về cô tới tiệm thuốc tìm mua theo bao bì này, nhớ chưa?”
Lê Thanh Mộng đáp cho có lệ rồi nhanh chóng vén váy xuống, che đi tầm mắt của anh.
Kết quả anh lại ngồi xổm dậy, vén váy lên.
“Anh là lưu manh hả?” Lê Thanh Mộng hằn học trừng mắt với anh, sợi tóc rủ xuống che đi vành tai đỏ ửng.
Khang Vu Thụ lại cười ngồi xuống đất, chậm rãi giải thích: “Cô đừng quên vừa bôi thuốc xong, muốn dính hết vào váy hả?”
Lê Thanh Mộng cắn răng: “Chẳng sao cả.”
Cô cố chấp vén váy xuống, che đi da thịt, dáng vẻ cho dù thuốc có dính vào váy cũng chẳng sao.
Điều cô để ý không phải bị lộ da thịt như cô thiếu nữ nhỏ tuổi mà là làn da kinh khủng này không thể bị người khác nhìn thấy được, nhất là trước mặt Khang Vu Thụ.
Nhưng anh lại dùng hành động chứng minh mình không quan tâm.
Cho dù vừa nãy anh dùng giọng điệu ghét bỏ nói sẽ bôi thuốc cho cô, ấy vậy mà khóe miệng anh vẫn cong lên, sự chán ghét anh cố tỏ ra còn khiến cô không thể ngó lơ hơn cả sự dịu dàng khác.
Lúc này, cô cảm thấy bản thân như một tác phẩm chưa được hong khô đã bị anh vén vải ra, mang ra trưng bày, người đi qua không tuân thủ quy tắc tò mò đưa tay ra sờ.
Thế là họ không ngờ được một dấu bàn tay đã in lên trên đó.
Cô không quen với sự động chạm này, cô vừa thấy bực bội, hối hận lại sợ hãi. Sự hoàn hảo đã bị phá hỏng, không thể nào quay về như trước được nữa, đây có được coi là một loại hủy diệt không?
Cô không còn là tác phẩm được chính mình chi phối nữa, như vậy được sao?
Khi Lê Thanh Mộng cúi đầu suy nghĩ, Khang Vu Thụ vẫn ngồi dưới đất, đẩu ngẩng về sau, liếc mắt nhìn cảnh phim trên tường.
“Chiếu hết rồi.” Anh thẫn thờ nói: “Vừa nãy cô xem được kết cục không?”
“Không.” Cô cũng thẫn thờ đáp.
Khang Vu Thụ ồ một tiếng, dùng cằm ra hiệu cô đưa cho mình lon bia bên cạnh.
“Vậy không tua lại xem nữa nhé?” Sự cool ngầu anh cố tỏ ra đã bị tháo bỏ ngay lúc này: “Thật ra tôi chẳng hiểu gì cả.”
Lê Thanh Mộng lại hiểu, nhưng cô không thích.
“Có cần tôi giải thích cho anh không?”
Anh lập tức nói: “Không cần.”
Hai người im lặng, mỗi người có một tâm trạng riêng.
Khang Vu Thụ mở lon bia ra, uống vơi một nửa, sau đó ngẩng mặt nhìn cô chằm chằm.
“Nếu như tối nay là đêm cuối cùng của địa cầu, cô sẽ muốn làm gì?”
Anh đột ngột hỏi câu này khiến Lê Thanh Mộng sững sờ.
Đáp án rất đáng sợ nào đó trong lòng đột nhiên thoát ra khỏi sự đắn đo vừa rồi, vì để phủ định đáp án này, cô không chút suy nghĩ, buột miệng: “Đương nhiên là mua vé máy bay rời khỏi đây rồi, tôi không thể chết ở nơi như này được.”
Vẻ mặt Khang Vu Thụ khựng lại.
Anh kích động hỏi: “Nơi như này là nơi như nào?”
Lê Thanh Mộng mím môi: “Nơi không có ràng buộc gì với tôi cả.”
Vẻ mặt anh tốt hơn một chút, nhưng sau khi ngẫm lại, anh lại càng khó chịu hơn, cuối cùng chỉ ừ một tiếng: “Vậy nên cô muốn chết ở Kinh Kỳ, lá rụng về cội hả?”
Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Tôi muốn chết ở Firenze.”
Sự bực bội của anh đã sắp phun trào do hai lần trước đó, nhưng lúc này anh vẫn gật đầu, cố gắng đè nén nó xuống, giả vờ không quan tâm nói: “Ồ.”
Nhưng sau đó anh lại không nhịn nổi nữa.
“Firenze là nơi quỷ quái gì?”
“Ở Ý.” Lê Thanh Mộng kiên nhẫn nói: “Tên gốc của nó là Florence, cái tên Firenze này rất ít người dùng, anh không biết cũng bình thường.”
Khang Vu Thụ im lặng.
Lẽ nào không biết Florence ở Ý là điều rất không bình thường sao?
Anh thật sự không bình thường.
Anh chỉ biết Venezia của Ý, bởi vì anh không bao giờ nghe giảng trong giờ Địa lý cả. Ồ, biển tình, còn có cả Sicilia nữa. Phương Mậu từng nói với anh về bộ phim Truyền thuyết tươi đẹp của Sicilia, nói nữ chính của bộ đó vô cùng gợi cảm.
Cảm giác mất đi ngôn ngữ lại ập tới, giống như lúc họ nói về vòng xoay ngựa gỗ, Lê Thanh Mộng nhắc tới thị trấn nhỏ ở châu Âu, nhưng anh chỉ từng ngồi ngựa gỗ cũ kĩ ở thành phố Tô An.
Đừng nói là châu Âu, ngay cả ranh giới của nước này anh cũng chưa từng bước ra.
Nơi đó quá xa, xa tới nỗi anh không cả dám mơ tới đó.
Khang Vu Thụ giật cái vòng tròn trên nắp lon bia ra, không biết nên nói gì về thành phố đó: “Xa thật.”
Lê Thanh Mộng nhìn đèn thuyền chài lênh đênh trên biển, chợt nhận ra: “Công nhận, anh không tò mò sao tôi phải chạy tới nơi xa xôi đó sao?”
“Ồ, tại sao?” Anh máy móc hỏi lại như máy phục vụ.
Lê Thanh Mộng có thể cảm nhận được sự không vui của anh, nhưng cô cứ muốn nói ra, dường như đang muốn nói cho chính mình nghe.
“Nếu như mọi thứ đều thuận lợi, khi đó tôi đã ở đó rồi.”
“Offer của học viện Mỹ thuật Florence là điều tôi luôn tâm niệm khi còn học đại học. Tôi thích trường đó, cũng thích thành phố đó, nó lưu giữ linh hồn nghệ thuật thời kỳ Phục hưng của châu Âu. Nói thật, nếu như thật sự phải chọn một nơi để chết, chắc chắn tôi sẽ chết ở đó. Tro cốt của tôi phải được rải ở cửa nhà thờ lớn Santa Maria del Fiore hoặc dưới sông Arno.”
Có lẽ người bên cạnh sẽ cảm thấy những lời này nghe rất ra vẻ, rất giả tạo, nhưng đây thật sự là khao khát của cô.
Khang Vu Thụ không nói gì nữa.
Thì ra họ vốn là hai đường thẳng song song không thể nào giao nhau.
Nếu như mọi thứ thuận lợi, cô sẽ tới học thạc sĩ ở Firenze có nhà thờ lớn đó, anh sẽ tiếp tục lái xe chở hàng ở Nam Đài, nơi xa nhất anh có thể lái tới chính là Kinh Kỳ cô từng ở, họ hoàn toàn không thể giao nhau được.
Bây giờ là gì chứ? Là kết quả khi mọi thứ không thuận lợi với cô sao?
“Giỏi ghê, còn thi lên cả thạc sĩ.” Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh đã nói ra lời chúc mừng từ tận đáy lòng.
Anh học nghề nên trong mắt anh, học thạc sĩ ở nước ngoài thật sự rất rất giỏi.
Cô còn biết nói tiếng Ý, ngôn ngữ phức tạp như vậy vẫn có thể hiểu được, còn anh nói mấy chữ tiếng Anh còn ngọng líu ngọng lô. Không phải anh không học được, mà là anh không thích học, thứ anh hứng thú không phải chúng.
Nhưng anh hứng thú với điều gì? Chính anh cũng không biết. Anh quan tâm thứ những người khác thích hơn. Khang Gia Niên khao khát được ra ngoài, ông nội sợ cô đơn, bố mẹ mong được sống ổn định, anh cố gắng giúp họ hoàn thành tâm nguyện, điều này đã khiến anh tiêu hao quá nhiều sức lực, tinh thần.
Khang Vu Thụ suy nghĩ linh tinh, chút giọt bia cuối cùng đã tan biến trong miệng.
Lê Thanh Mộng cười khổ: “Giờ vô dụng rồi.”
Cô cúi đầu, giọng nói đang cố kiềm chế sự tiếc nuối sâu sắc.
Khang Vu Thụ giơ lon bia lên với cô: “Cơ hội còn nhiều, với khả năng của cô, cô có thể thi được, sẽ có một ngày chỉ cần cô muốn, cô có thể tới được nơi đó.”
Tiếp đó anh ngẩng đầu uống cạn lon bia, bọt bia dính đầy miệng.
Anh thô bạo lau nó đi, thầm nghĩ bia này chẳng ngon gì cả, càng uống càng đắng, lần sau không mua nữa.
Lê Thanh Mộng nghe được lời an ủi của anh, cô lại không cảm thấy được an ủi chút nào.
Cô không thể nói rõ do sự an ủi này quá bi thương khiến sự vô vọng trước mắt càng lún sâu hơn, hay là thật ra trong lòng cô không còn quá quan tâm tới sự khao khát này nữa, vậy nên khi nghe thấy nó, cô cũng không vui như trong tưởng tượng.
Cô ngầm thừa nhận, gật đầu, chuyển chủ đề: “Anh thì sao? Anh sẽ làm gì?”
Khang Vu Thụ như đang suy nghĩ, ngón tay bóp lon bia trống rỗng, bất cẩn bóp trật ra ngoài.
Anh ném nó vào một góc, hai tay lại chống xuống đất, người ngả về sau, nhìn bầu trời đêm.
“Tôi không có điều gì quá muốn làm cả, có lẽ tôi vẫn ngồi ở đây, chiếu lại bộ Đêm tối cuối cùng ở địa cầu cho hợp cảnh.”
Anh giơ tay chỉ bầu trời đêm, mỉm cười.
“Có lẽ khi máy bay chở cô tới Firenze bay qua đỉnh đầu tôi, tôi sẽ ở dưới hét một câu…”
Anh cố tình tỏ ra huyền bí, không nói ra nữa.
Lê Thanh Mộng lập tức nhíu mày, tò mò giục: “Hét gì?”
“Bây giờ nói ra thì không vui nữa.” Khang Vu Thụ không nghiêm túc: “Tới đêm cuối cùng của địa cầu cô sẽ nghe thấy thôi.”
“Anh đang chơi tôi sao?”
“Đâu có, tôi rất nghiêm túc.”
“Ít nhất phải mấy tỷ năm sau mới tới đêm cuối cùng của địa cầu.”
“Tôi biết chứ, tôi vẫn biết chút kiến thức cơ bản này. Đừng quên tôi còn biết nguyên lý của tia chớp đấy.”
Lê Thanh Mộng đã xác định được anh đang chơi mình.
Nếu thật sự tới lúc đó, cô làm gì, đi đâu để nghe được? Lỗ tai đã biến thành nguyên tử phân giải mấy vòng rồi.
Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ hét gì, anh chỉ đang thích thú khi thấy cô tò mò, không thể nào biết được đáp án thôi. Anh đúng là con người đáng ghét, thích trêu đùa người khác.