Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Đè Rồi - Chương 76
Chương 76: Quà tặng
_
Sau khi tạm biệt sĩ quan Hoàng, hai người sóng vai nhau đi về nhà.
Sĩ quan nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Dã, hắn đang nghiêng đầu không biết đang nói chuyện gì với Yến Hoa, ông chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với hắn vào mùng 2 tháng Giêng lần trước.
Khi đang thảo luận chi tiết về vụ án của Lục Cửu thì đột nhiên Giang Dã hỏi: “Sĩ quan Hoàng, trước đây chú và mẹ của Kiều có phải là bạn của nhau không?”
Sĩ quan Hoàng không ngờ đã gần ba mươi năm trôi qua, ông sẽ nghe được câu hỏi này từ miệng một thiếu niên hai mươi tuổi.
Im lặng một lúc, ông mới nói: “Ừ, mẹ của Yến Hoa và chú là bạn học cấp hai.”
Giang Dã không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Vậy chú có ảnh nào của mẹ anh Kiều không?”
“Sắp đến sinh nhật của anh Kiều nên cháu muốn cho anh ấy nhìn thấy mẹ mình.”
Sĩ quan Hoàng thì thầm: “Ảnh chụp cũng chỉ còn vài bức chân dung.”
“Còn bức ảnh khác thì sao ạ? Trước đây chú học trường cấp hai nào, chú có thể có tìm thấy bức ảnh nào khác của dì ấy hay không?”
Sĩ quan Hoàng lắc đầu, “Trường trung học cơ sở mà bọn chú học trước đây đã được sáp nhập với trường trung học thực nghiệm số 3, sao chú có thể tìm lại được hồ sơ từ bốn mươi năm trước đây?”
“Vậy là không còn gì nữa sao?” Giang Dã vẫn không chịu bỏ cuộc.
Sĩ quan Hoàng lục soát trí nhớ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra điều gì đó nên dẫn Giang Dã về nhà mình.
“Chú là một ông già độc thân, nhà có hơi bừa bộn, cháu đừng bận tâm.” Sĩ quan Hoàng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn ở một mình, thường xuyên ở lại đồn cảnh sát nên rất ít ở nhà.
“Không sao đâu.” Giang Dã không quan tâm đến điều này.
Ông dẫn Giang Dã đến tủ quần áo trong phòng ngủ, đứng lên một chiếc ghế đẩu rồi nói: “Chắc nó ở trong chiếc hộp trên kia, chú sẽ tìm lại.”
“Cảm ơn chú.” Giang Dã kiên nhẫn đứng sang một bên, đợi sĩ quan Hoàng lấy chiếc hộp ra.
Phía trên tủ chất đầy các loại đồ lặt vặt, ông đứng trên chiếc ghế đẩu lục lọi mấy lần mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng chỉ vào một chiếc hộp ở mép tủ nói: “Chắc là cái này rồi.”
Nhưng vừa cầm vào sĩ quan Hoàng đã vô tình làm rơi.
Giang Dã vội vàng giơ tay đỡ lấy nhưng nó quá nặng nên khiến cánh tay hắn tê rần.
Cảnh sát Hoàng lo lắng nói: “Thằng nhóc này, mau thả nó xuống đi, dù sao thì máy quay cũng hỏng rồi.”
“Tay cháu không sao chứ?”
Giang Dã rít lên đau đớn nhưng khóe miệng lại mỉm cười vui vẻ: “Cháu không sao đâu, lỡ đánh rơi nó hỏng luôn thì sao?”
Như vậy khả năng Yến Hoa nhìn thấy mẹ mình chẳng phải sẽ thấp hơn à?
Cảnh sát Hoàng cũng bước xuống ghế, nhìn thấy cẳng tay của Giang Dã bị va đập đỏ lên: “Nhớ bôi một ít dầu vào nếu không ban đêm sẽ đau.”
Giang Dã lại nghĩ hắn sẽ không thấy đau vì hắn được ngủ chung với Yến Hoa, đầu DVD lại không bị gãy nên hắn làm sao có thể đau đớn, hắn vui mừng còn không kịp.
Cả hai lôi ra một chiếc đầu DVD cũ kỹ lỗi thời từ trong hộp.
“Nhưng cái đầu DVD này đã bị đập vỡ, thẻ nhớ bên trong cũng bị hỏng rồi, nếu sửa được thì chắc chắn có thể xem được đoạn video của mẹ Tiểu Hoa.”
Vẻ mặt Giang Dã đầy cảm kích nói: “Cám ơn chú.”
“Trong video này là cái gì vậy?”
Vẻ mặt sĩ quan Hoàng trở nên ôn hòa hơn, “Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, có lần chú đã quay lại trường để chụp ảnh tốt nghiệp cho các đàn em cũ của mình, sau đó chú đã gặp lại mẹ của Tiểu Hoa đang mang bầu đi trên đường, có lẽ cảm thấy chiếc máy quay này khá mới lạ nên cô ấy muốn ghi lại một đoạn để sau này Tiểu Hoa lớn lên có thể xem được.”
Giang Dã nhìn đầu DVD trong tay.
Ông tiếp tục nói: “Cháu cứ thử sửa xem, nếu sửa được thì tốt, còn không được thì đừng nói với Tiểu Hoa trước, tránh cho việc làm nó thất vọng.”
“Cháu nhất đính có thể sửa được.” Ánh mắt Giang Dã nghiêm túc hơn bao giờ hết, như thể thứ hắn cầm trong tay không phải máy quay DVD mà chính là một bảo bối độc nhất vô nhị.
Giang Dã chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Nhân tiện chú Hoàng này, chú còn nhớ vụ anh Kiều bị bắt cóc trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không?”
“Người phụ trách lúc đó là ai vậy?”
Sĩ quan Hoàng sửng sốt một lát, “Vụ bắt cóc nào?”
Giang Dã im lặng hai giây lại hỏi: “Chú không biết sao?”
Sĩ quan Hoàng cảnh sát đột nhiên không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng lặp lại: “Tiểu Hoa không tham dự kỳ thi tuyển sinh cấp ba vì bị bắt cóc?”
Giang Dã kể lại ngắn gọn tình huống năm đó, sĩ quan Hoàng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ông không ngừng tự trách mình: “Tất cả là lỗi của chú, khi ấy chú chỉ hỏi Tiểu Hoa mấy câu vì sao không học cấp ba, nếu biết thì chú đã tìm cho nó một trường học tư, có lẽ bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học rồi.”
“Lúc đó anh Kiều đã nói gì với chú?”
“Nó chỉ nói là không muốn học và không nói gì với chú nữa.”
Sĩ quan Hoàng rơi vào tình trạng tự trách sâu sắc, “Chú phải đi công tác ở ngoại thành trong vài tháng vào khi ấy, khi chú trở về thì Tiểu Hoa đã không học nữa, thật là, nó không chịu nói gì cả, thằng nhóc này từ nhỏ đã như vậy rồi.”
Giang Dã cụp mắt nhìn về phía đầu DVD: “Chú có thể tìm được hồ sơ của vụ án bắt cóc năm ấy không?”
“Nếu như cháu hỏi về vụ án năm đó thì chú khẳng định vụ việc này thậm chí còn không được khởi tố vào thời điểm đó, Bùi gia khi ấy đang ở đỉnh cao quyền lực tại Nam Giang, đối phó với một đứa trẻ như Tiểu Hoa thì vô cùng dễ dàng.”
Đầu ngón tay cầm đầu đĩa của Giang Dã trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không thể nguôi ngoai.
Đúng vậy, đối phó với Yến Hoa mười lăm tuổi rất dễ dàng.
_
Đêm mùng 1 tháng Giêng âm lịch, ven đường không có quá nhiều người, vừa rồi Yến Hoa chỉ ăn một ít bánh bao do anh không có nhiều khẩu vị, ngày hôm nay anh đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu không có Giang Dã ở bên cạnh thì anh không biết phải trải qua như thế nào.
“Anh còn muốn xem quà sinh nhật không?” Giang Dã lên tiếng xoa dịu bầu không khí giữa hai người.
“Vẫn chưa quá nửa đêm, chưa qua sinh nhật của Kiều Kiều.”
Yến Hoa tò mò hỏi: “Không phải em đã đưa cho anh rồi sao?”
“Đó là thứ mẹ đưa cho anh, còn anh vẫn chưa nhìn thấy thứ em định đưa cho anh đâu.”
Yến Hoa có chút bối rối, cảm thấy có lỗi nói: “Không phải đã hủy bỏ rồi sao?”
“Chừng nào chưa đến giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật thì em sẽ không từ bỏ.” Giang Dã cười nói.
“Lỡ như anh đột nhiên đổi ý muốn xem thì sao?”
“Vậy bây giờ anh muốn xem rồi.”
Yến Hoa có thể đưa ra bất kì quyết định nào, nhưng chỉ cần quay đầu thì sẽ luôn nhìn thấy Giang Dã ở phía sau.
“Quà gì vậy?” Yến Hoa thật sự rất tò mò về món quà đó.
Giang Dã thần bí nói: “Sau này chúng ta sẽ biết.”
Hắn nắm tay Yến Hoa chạy nhanh về phía trước, trên đường không có ai, tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy bọn họ tay trong tay chạy trên con đường vắng.
Mãi cho đến khi hai người đi đến cầu Nam Giang, Giang Dã mới dừng lại, gửi tin nhắn nói: “Sắp bắt đầu rồi.”
“Còn mười giây nữa.”
“Anh nhìn lên bầu trời đi.”
Khoảnh khắc Yến Hoa ngẩng đầu, bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.
Sau đó, hàng loạt pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời, tạo thành con số 26 tràn ngập màu sắc.
Tiếp đến là một vòng pháo hoa hình vòm rực rỡ bay lên trên bầu trời, pháo hoa tuyệt đẹp chiếu sáng toàn bộ cây cầu Nam Giang, đồng thời chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoa, pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt anh, khung cảnh rực rỡ và lãng mạn không chỉ đọng lại trong mắt mà còn vương vấn trong lòng.
Giang Dã nhìn Yến Hoa nói lớn: “Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật thứ hai mươi sáu.”
Giọng nói của Giang Dã truyền vào tai Yến Hoa còn rõ ràng hơn cả tiếng pháo nổ.
Yến Hoa ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó nở nụ cười còn đẹp hơn cả pháo hoa, cũng lớn tiếng đáp lại: “Cảm ơn Tiểu Dã.”
Trên cây cầu Nam Giang không còn ai ngoại trừ xe cộ qua lại, vậy nên Yến Hoa đã duỗi tay ôm lấy Giang Dã.
Dù cho có người ở đây thì anh vẫn muốn ôm người ấy.
Giang Dã choáng váng trong giây lát trước hành động của Yến Hoa, nhưng nhanh chóng phản ứng lại ôm chặt Yến Hoa hơn.
Biển pháo hoa ngập trời ở trong lòng Giang Dã vĩnh viễn cũng không thể sánh với người trước mặt.
Nhưng hắn muốn biết liệu Yến Hoa có thích nó không.
“Anh thích.” Yến Hoa đáp, ngước mắt nhìn pháo hoa vô tận phía chân trời.
“Em đã tự mình thiết kế nó, thực ra em rất lo anh sẽ không thích bởi vì mắt thẩm mỹ kém cỏi của em.” Giang Dã kỳ thực rất khẩn trương, lo lắng hỏi rất nhiều chuyên gia pháo hoa rằng liệu những hoa văn này có ổn không, toàn bộ trình tự lập trình đều do hắn viết.
“Anh rất thích.” Yến Hoa chân thành trả lời.
Giang Dã hài lòng ôm Yến Hoa nói: “Anh thích là tốt rồi.”
Hắn chưa từng tiếp xúc với lập trình pháo hoa nên đã bắt đầu học mọi thứ từ đầu, ngoại trừ thuốc súng không phải do hắn chế tạo ra thì hắn đã làm tất cả mọi thứ, để pháo hoa bày tỏ nỗi lòng của mình.
“Khi anh nói không muốn quà, em thực sự đã rất buồn.” Giang Dã lại bắt đầu làm nũng.
Nhưng hắn thật sự không nói dối, khi Yến Hoa nói không muốn quà gì, hắn gần như đã khóc, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nửa năm, khi hai người chia tay trong kỳ nghỉ hè và bỏ lỡ thời điểm bắt đầu buổi trình diễn pháo hoa, hắn quyết định bồi thường cho Yến Hoa một màn trình diễn pháo hoa chỉ thuộc về riêng anh, nhưng Yến Hoa thậm chí còn không muốn hỏi quà của hắn là gì.
Yến Hoa hứa: “Về sau sẽ không thế nữa.”
Pháo hoa kéo dài tổng cộng 26 phút mới kết thúc.
Hai người đứng dưới pháo hoa vẫn ôm nhau không rời.
Giang Dã nhìn bầu trời tối đen rồi nói: “Kiều Kiều, pháo hoa chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng tình yêu của em thì không.”
“Em sẽ luôn yêu anh, bây giờ anh không cần phải tin em, nhưng em sẽ dùng cả đời để chứng minh cho anh thấy.”
“Được.” Yến Hoa đáp lại, giờ phút này, anh thật sự muốn tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu.
Anh cũng sẽ luôn yêu hắn.
Giang Dã xoa xoa má Yến Hoa, trìu mến nói: “Có phải lúc đó anh đã đoán được em sẽ nhân cơ hội để bày tỏ tình cảm với anh không? Vì không biết từ chối em thế nào nên anh đã nói không muốn quà, phải không?”
Suy nghĩ của Yến Hoa đã bị Giang Dã đoán được.
“Không đâu, ý nghĩa của món quà chỉ là để khiến ai đó vui vẻ, nếu như trong lúc đó em làm ra sự tình gì khiến anh khó xử thì món quà đó sẽ mất đi ý nghĩa.”
Giang Dã trịnh trọng nói: “Vậy thì từ nay trở đi anh hãy cứ thoải mái nhận quà của em, anh chỉ cần nói cho em biết anh có thích hay không.”
“Đừng lo lắng về bất cứ điều gì khác, anh nhé?”
Yến Hoa gật đầu, “Anh hiểu.”
Hắn gọi: “Kiều Kiều.”
“Ừ.”
“Em không thể đoán được chính xác những gì anh đang nghĩ, vì vậy anh có thể nói cho em biết được không?”
“Đừng giữ nó cho riêng mình.”
“Được rồi.” Từ lâu Yến Hoa đã quen với việc gánh vác mọi thứ một mình.
Giang Dã tiếp tục nói: “Em biết chuyện này không thể thay đổi trong một lần, nhưng chúng ta có thể thực hiện từng bước một.”
“Ví dụ như hiện tại anh có thể nói cho em biết anh đang nghĩ gì không?”
Yến Hoa yên lặng lắng nghe Giang Dã, đột nhiên ngước mắt lên nói: “Anh muốn đi gặp mẹ.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Giang Dã ủng hộ bất cứ điều gì Yến Hoa muốn làm.
Mười giờ tối ngày mùng 1 Tết Nguyên đán, Yến Hoa và Giang Dã đứng cạnh nhau trước mộ cô Yến trong nghĩa trang, nhìn vào bức ảnh của Yến Nghi Lệ.
Trong đêm tối, mặt trăng trên trời phát ra một tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên đôi mắt của cô Yến, rất giống với Yến Hoa.
Gió lạnh quất vào tai, anh đã đứng đó không biết bao lâu, tiếng gió rít cuốn theo giọng nói hơi khàn khàn nhưng vô cùng kiên định của Yến Hoa.
“Mẹ, con rất thích cái tên Yến Hoa, dù là Kiều Kiều hay Yến Hoa thì con cũng rất thích.”
“Cảm ơn mẹ.”
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã cho con một cái tên hay.
Lời vừa dứt, một cơn gió đêm nổi lên trước bia mộ, nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt, chạm vào mái tóc và đôi mắt sưng đỏ của Yến Hoa.
Yến Hoa xúc động nhìn bức ảnh của mẹ mình, vượt qua khoảng cách sinh tử, hai người đã nhìn nhau và cảm nhận được tình yêu vượt thời gian và không gian trong mắt.
Yến Hoa cụp mắt xuống nhìn mẹ mình, nhưng lại không nói những lời còn lại.
Mẹ, con và Giang Dã sẽ ở bên nhau, không chỉ là tình thân mà còn là tình nhân.
Con không biết quyết định này có đúng hay không, con cũng không muốn tìm hiểu xem liệu nó có đúng hay không.
Con yêu Giang Dã, luôn luôn là như vậy.
Con không biết liệu mẹ có thể chấp nhận con như thế này hay không, nhưng con vẫn tham lam hy vọng mối quan hệ của con và Giang Dã có thể được mẹ chấp thuận.
Con có một cái tên con thích, và con cũng muốn một người mà con yêu.
Im lặng hồi lâu, Giang Dã nhắc nhở: “Kiều Kiều, anh muốn quay về chưa?”
Yến Hoa lắc đầu nhìn Giang Dã, “Em không nói với bố mẹ em chuyện chúng ta ở cùng nhau sao?”
“Bây giờ?”
“Đi đi.”
Yến Hoa không muốn nói cho người sống biết chuyện giữa anh và Giang Dã, anh chỉ muốn nói với những người cha mẹ đã khuất này.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh điểm, Yến Hoa và Giang Dã đã đến thăm ba nghĩa trang trong một đêm, có một vài nghĩa trang đóng cửa vào ban đêm nên bọn họ đã trèo tường để vào.
Vào đêm mùng 1 Tết Nguyên đán năm 2009, có hai người trèo tường vào nghĩa trang để thông báo với người thân rằng họ đã ở bên nhau.
Yến Hoa và Giang Dã cũng đến thăm cô Uông Phù Dung hàng năm.
So với việc đứng trước bia mộ của mẹ mình, Yến Hoa có hơi căng thẳng khi đứng trước mộ bà Uông, không biết đặt tay chân như thế nào.
“Kiều Kiều đừng lo lắng, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của em, mẹ nhất định sẽ đồng ý để chúng ta ở bên nhau.” Giang Dã vuốt ve ảnh của mẹ, an ủi người yêu.
“Thật sao?” Yến Hoa đặt lòng bàn tay lên ngực nắm chặt bùa bình an.
Giang Dã khẳng định: “Là thật.”
Bất kể sự thật là đúng hay sai, Giang Dã cũng sẽ cho Yến Hoa một câu trả lời chắc chắn.
Không ai có thể ngăn cản hắn ở bên Yến Hoa.
Hơn nữa, dựa trên sự hiểu biết của hắn về mẹ mình, bà sẽ đồng ý. Người mẹ lúc đó còn quan tâm đến ý kiến của Yến Hoa hơn cả Giang Dã, người mẹ đã chuẩn bị bùa bình an cho Yến Hoa.
So với việc lo lắng trước mặt hai bà mẹ, Yến Hoa và Giang Dã không có nhiều cảm giác kiềm chế về mặt đạo đức trước mặt Chu Lệ Vi và Giang Thành.
Họ không phải là những người cha có tư cách, Yến Hoa và Giang Dã cũng không muốn trở thành những đứa con có tư cách.
Nhưng khi đối mặt với Chu Lệ Vi, Giang Dã hiếm khi giữ im lặng một lúc.
Tình cảm của hắn dành cho Chu Lệ Vi rất phức tạp, nếu như Chu Lệ Vi không che chở cho hắn trong vụ tai nạn thì dù không chết, hắn cũng sẽ bị tàn tật.
Nhưng hắn không thể không oán hận khi nghĩ tới những tổn hại mà Chu Lê Vi đã gây ra cho Yến Hoa.
Yến Hoa nhìn thấu suy nghĩ của Giang Dã, ngồi xuống cạnh bia mộ của Chu Lệ Vi, bình tĩnh nói: “Cả đời Chu Lệ Vi trong chưa từng dành cho anh mấy điều tốt đẹp.”
“Nhưng có một điều anh phải cảm ơn ông ấy, đó là việc ông ấy đã cứu mạng em trong vụ tai nạn năm đó.”
“Vậy nên đừng cảm thấy có lỗi với anh.”
“Em không làm gì sai cả.”
“Đừng tự trách mình.”
Giang Dã đứng trước mặt bia mộ chăm chú nhìn Yến Hoa, rõ ràng anh chính là người bị Chu Lệ Vi làm tổn thương, nhưng anh vẫn khuyên hắn đừng tự trách mình.
Nếu đổi ngược lại là hắn, Giang Dã sẽ không bao giờ có thể giống như Yến Hoa, nếu như phải chịu đựng nỗi đau tương tự, hắn chắc chắn sẽ sống tàn ác với tất cả mọi người chứ đừng nói đến việc nuôi dưỡng một đứa em trai không có quan hệ huyết thống với mình.
Bởi vì hắn đen tối và đáng khinh nên hắn muốn sở hữu ánh mặt trời.
Bất kể là thân phận, địa điểm hay thời gian nào, chỉ cần gặp được Yến Hoa, kết cục sẽ đều giống nhau, hắn sẽ yêu Yến Hoa mà không chút do dự.
Cuối cùng hai người đến gặp Giang Thành.
“Nếu bố em biết chúng ta ở cùng nhau thì sao?”
Yến Hoa nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đột nhiên hỏi.
Giang Dã nói mà không cần suy nghĩ: “Ông ta có thể nói cái gì? Chỉ là mấy câu chửi bới mà thôi, nếu như ông ta còn sống thì chắc là sẽ tức điên.”
Yến Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Cũng đúng.”
Dù sao thì anh cũng không quan tâm đến ý kiến của Giang Thành lắm mặc cho ông ta đã mắng anh nhiều lần trong mơ, nhưng thực tế thì ông ta có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.
So với Yến Hoa nhẹ nhõm, Giang Dã lại nghiêm túc hy vọng những người đã khuất đừng trách Yến Hoa mà hãy trách hắn. Mỗi ngày ám hắn trong giấc mơ cũng không sao, nhưng đừng quấy rầy Yến Hoa, tất cả đều là do hắn ép buộc Yến Hoa.
Một đêm trong đầu hắn lặp đi lặp lại những lời tương tự tận bốn lần, bất kể là ở trước mặt phụ huynh nào, Giang Dã đều cực kì nghiêm túc với lời cầu nguyện của mình.
Ngay cả trước mặt Giang Thành khó chịu nhất, hắn cũng bỏ xuống sự ghê tởm trong lòng và chân thành cầu nguyện ông ta đừng tới làm phiền Yến Hoa.
Nếu có ai phải gánh chịu nỗi đau trong mối quan hệ này thì người đó phải là hắn.
Yến Hoa không làm gì sai, đừng trách anh ấy.
Sau khi hai người về đến nhà, Giang Dã dùng bút đánh dấu một vòng tròn màu đỏ vào ngày 5 tháng Giêng âm lịch, Yến Hoa nhìn qua rồi hỏi: “Mùng 5 có chuyện gì sao?”
“Đó là một ngày tốt lành.”
“Hả? Hôm nay em sao vậy? Chọn ngày lành tháng tốt à?” Yến Hoa cười hỏi.
Giang Dã gật đầu: “Ừm.”
“Em định làm gì thế, không lẽ chọn ngày để mở cửa hàng?” Yến Hoa không thể nghĩ ra vì sao Giang Dã lại tốn nhiều thời gian để chọn ngày.
Giang Dã đặt bút xuống, ghé vào tai Yến Hoa, hưng phấn thì thầm: “Mùng 5 Tết thích hợp để làm tình.”
Đối với câu trả lời của Giang Dã, Yến Hoa nhất thời cạn lời, “Việc này cũng cần phải chọn ngày sao?”
Ở nhà chỉ có hai người bọn họ nên động tác của Giang Dã táo bạo hơn nhiều, hắn hôn dọc cần cổ thon dài của Yến Hoa: “Đây là lần đầu tiên cho nên rất quan trọng, dĩ nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt rồi, sau này không cần nữa.”
Đối với những chuyện liên quan đến Yến Hoa, Giang Dã đều muốn nó diễn ra tốt đẹp nhất.
“Có được không? Kiều Kiều.”
Yến Hoa dùng ngón tay đẩy trán Giang Dã ra, “Ngay cả ngày cũng định trước mà còn hỏi anh có được không.”
Giang Dã bị đẩy ra xa, một giây sau sán lại gần nói: “Nếu anh không thích ngày này thì chúng ta có thể đổi, nhưng tốt nhất là trước khi em vào học, nếu không em sẽ phải chờ rất lâu.”
Giang Dã hôn má Yến Hoa, “Ngày mùng 5 có được không?”
Yến Hoa ừ một tiếng.
Anh biết sau khi xác nhận mối quan hệ thì sẽ không tránh khỏi bước này, nhưng mà vẫn thấy có chút căng thẳng.
Thấy người yêu đã đồng ý, Giang Dã tiếp tục hỏi: “Vậy em muốn ở trên.”
Yến Hoa liếc hắn một cái, không nói gì.
“Được không?” Tim Giang Dã bất giác đập nhanh hơn.
“Muốn sao cũng được.” Yến Hoa vẫn luôn cưng chiều Giang Dã, muốn làm gì thì làm.
Giang Dã được sủng mà kiêu, hôn Yến Hoa thêm mấy cái: “Kiều Kiều là tốt nhất!”
Yến Hoa nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn, một lúc sau anh mới nhắc nhở: “Trong nhà không có bao cao su, nhớ đi mua.”
“A, có mà.” Giang Dã tranh thủ trả lời.
Đôi mắt nhắm nghiền của Yến Hoa đột nhiên mở ra, hoang mang hỏi, “Sao anh không biết?”
Giang Dã siết chặt tay Yến Hoa, tựa đầu vào vai anh nói nhỏ: “Lần trước lúc bỏ thuốc anh em đã mua.”
Nếu như ngày đó Yến Hoa thật sự đồng ý cùng hắn làm chuyện đó thì chẳng phải quá tốt rồi sao?
Đương nhiên hắn phải chuẩn bị thật đầy đủ, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị trước.
Yến Hoa cười nhạt, kéo giãn khoảng cách cả hai, “Thật là chu đáo.”
“Ừm.” Giang Dã im lặng thừa nhận.
Dám làm thì dám nhận.
Yến Hoa nhịn không được hỏi: “Em để ở đâu? Tại sao anh lại không thấy?”
“Dưới gầm giường của anh.”
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Giang Dã biết rõ điều này.
Trong mắt Yến Hoa hiện lên vẻ khó tin, nghe vậy, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, sải bước đi về phía phòng ngủ, từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp mà anh đã nhìn thấy nhiều lần, thậm chí còn không có khóa.
Gan của Giang Dã ngày càng lớn.
Nhưng đúng là Yến Hoa đã không mở nó ra xem.
Yến Hoa mở hộp ra, không thể không nói Giang Dã quả thực đã chuẩn bị rất đầy đủ, Giang Dã ngồi xổm xuống cạnh Yến Hoa giải thích: “Vì em muốn anh thấy thoải mái hơn.”
Trừ cái này ra, bên trong chiếc hộp còn chất rất nhiều ảnh chụp của cả hai.
Yến Hoa nhìn người bên cạnh, nhàn nhã nói: “Không phải em nói không muốn những bức ảnh này nữa sao?”
Nhắc đến chuyện lúc đó, sắc mặt Giang Dã khó tránh khỏi u buồn, những ngày đó quả thật là một cơn ác mộng đối với hắn.
Yến Hoa đã đuổi hắn ra ngoài và bảo hắn đi đi, anh không còn là anh trai của hắn nữa, ngày tháng đó quả là một nỗi ám ảnh khiến hắn không thể nào nguôi ngoai.
Giọng điệu của hắn không tránh khỏi có chút bi thương: “Ngày đó anh nhất quyết bắt em phải chọn, nếu như em nói mình muốn giữ lại những bức ảnh này thì anh lại giận em tiếp mất.”
Tâm trạng của Giang Dã không khỏi lây nhiễm cho anh, anh cụp mắt hứa hẹn: “Sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Giang Dã đến gần hôn anh, nỗi buồn trong lòng mới dần dịu xuống.
“Em còn giữ cả hoa sao?” Yến Hoa cầm bông hoa hướng dương đã được làm thành hoa khô rồi hỏi.
Giang Dã nhặt một bông hoa hướng dương như bảo bối rồi nói: “Dĩ nhiên là phải giữ lại, anh đã nhổ hết những bông hoa chúng ta từng trồng vào thùng rác, may là em đã đến sớm hơn một bước, nếu không thì toàn bộ sẽ bị xe rác mang đi.”
Giang Dã hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Nhưng rất nhanh hắn cũng phát hiện chính những bông hoa hướng dương này khiến tay Yến Hoa bị trầy xước, hắn đau lòng nói: “Sao anh lại dùng tay kéo nó ra? Anh có thể dùng dụng cụ để không làm mình bị thương.”
Thật khó để diễn tả cảm giác của anh vào lúc đó, anh chỉ muốn Giang Dã và mọi dấu vết của hắn biến mất trong nhà, vì vậy anh đã quên tìm dụng cụ, anh tuyệt vọng và bất an muốn xóa sạch hết tất cả về hắn, nhưng chỉ đơn thuần nhổ hoa rõ ràng không thể rút được rễ cây đã chôn sâu trong lòng.
“Lần sau tức giận cũng đừng làm tổn thương chính mình.” Giang Dã rất nghiêm túc nói.
“Sẽ không có lần sau đâu.”
Cả hai đều không muốn chuyện mùa hè năm đó tái diễn.
Giang Dã nhìn vào bên trong hộp, cau mày nhớ lại, “Em không thể tìm thấy một số bộ phận của Pikachu.”
“Luôn luôn có một lỗ hổng.”
Yến Hoa im lặng trong vài giây, đứng dậy đi về phía tủ đầu giường, mở ngăn kéo phía dưới rồi lấy thứ bên trong ra đưa cho Giang Dã.
Giang Dã sửng sốt một chút, nhìn lòng bàn tay Yến Hoa, đó chính là những mảnh Pikachu còn thiếu được anh nhặt lên.
“Em lắp thử lại xem.” Yến Hoa nói.
Đôi mắt của Giang Dã hơi chuyển động, nắm các mảnh Pikachu trong tay như thể đang giữ một báu vật quý giá.
Hắn lấy con Pikachu sứt mẻ ra rồi cẩn thận ghép chặt các phần rải rác lại với nhau, giống như nó chưa từng bị tách rời.
Giang Dã nhìn Pikachu đã lành lặn rồi chuyển tầm mắt về phía Yến Hoa, “Cảm ơn Kiều Kiều.”
Cảm ơn Kiều Kiều vì đã cho hắn cơ hội hết lần này đến lần khác.
Yến Hoa không biết lúc đó mình có tâm tư gì khi nhặt mấy mảnh vụn rải rác trong góc, rõ ràng là muốn tránh xa dấu vết của Giang Dã trong nhà nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận nhặt chúng lên. Các bộ phận của Pikachu được anh giấu ở nơi sâu nhất trong tủ. Thậm chí ngày hôm sau anh còn lo lắng Giang Dã không có đủ tiền nên đã đưa cho Lục Cửu ba ngàn, hy vọng cậu ta sẽ đưa cho Giang Dã.
Yến Hoa tiếp tục nhìn vào chiếc hộp, sau đó đột nhiên nheo mắt lại, tập trung vào thứ gì đó.
Giang Dã chột dạ sờ mũi.
“Vẫn còn giữ?” Yến Hoa nhặt những viên thuốc còn lại lên vẫy vẫy trước mặt Giang Dã.
Yết hầu của Giang Dã giật giật, trong đầu chợt nhớ lại thái độ của Yến Hoa sau khi uống thuốc ngày hôm đó và những việc họ đã làm.
“Còn sót lại một ít nên em giữ lại.” Giang Dã đặt Pikachu xuống, đi đến bên cạnh Yến Hoa.
Yến Hoa cầm viên thuốc hỏi: “Sao lại giữ?”
“Để cho anh uống lần nữa?”
Giang Dã không nhìn viên thuốc, muốn lấy lòng hôn Yến Hoa nhưng anh lại nghiêng đầu tránh được.
“Kiều Kiều.” Giang Dã nhẹ giọng nói: “Em sẽ không cho anh uống thuốc nữa.”
Cho nên không cần vứt thuốc đi.
Bất quá Yến Hoa lại chậm rãi nhắc nhở hắn: “Lần trước gọi điện em đã nói gì?”
Giang Dã cũng không quên, “Em nói là khi về em sẽ uống, không đưa cho anh nữa.”
Yến Hoa im lặng đưa viên thuốc ra trước mặt hắn, dứt khoát nói: “Vậy thì em có thể uống rồi.”
“Bây giờ?”
Bây giờ hắn không thể uống được.
Hôm nay vẫn chưa phải là ngày tốt lành.
“Vậy em muốn uống khi nào?” Yến Hoa lười biếng hỏi.
Giang Dã cúi đầu hôn từng đầu ngón tay của anh: “Ngày mùng 5 âm lịch.”
Ngày mùng 5 âm lịch thì có thể.
Yến Hoa mím môi suy nghĩ một chút: “Được.”
Thuốc này anh đã uống một lần, Giang Dã cũng phải uống một lần.
Công bằng thôi.
Giang Dã cất thuốc vào tủ, hứa hẹn: “Kiều Kiều cầm đi để cho yên tâm.”
Yến Hoa tiếp tục cúi đầu xem xét bên trong hộp, phía dưới có một túi đựng tài liệu.
Anh rút nó ra, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Giang Dã liếc nhìn nói: “Di chúc.”
Yến Hoa vô thức cho rằng đây là di chúc của Giang Thành, “Là di chúc năm đó Giang Thành để lại sao?”
“Không phải của ông ta.”
“Vậy của ai?” Yến Hoa vừa mở túi đựng tài liệu vừa hỏi.
“Của em.”
Khi Giang Dã nói ra hai chữ này, Yến Hoa cũng đã nhìn thấy nội dung văn kiện.
Người lập di chúc: Giang Dã.
Sau khi hắn qua đời, toàn bộ tài sản đứng tên sẽ được chuyển cho Yến Hoa.
Tài liệu nêu chi tiết về một số bất động sản đứng tên Giang Dã cũng như thông tin cụ thể và số ID của chúng.
Bên dưới còn có chữ ký và con dấu công chứng của Giang Dã.
Trái tim Yến Hoa chợt siết chặt, lập tức hỏi: “Tại sao lại có thứ này?”
Cổ họng anh không khỏi run rẩy.
“Có phải em đang giấu anh điều gì không?”
Anh không khỏi nghi ngờ Giang Dã đã mắc bệnh nan y nên mới bày ra chuyện như vậy, sự hoảng loạn bắt đầu chiếm trọn tâm trí anh.
Giang Dã nhanh chóng giải thích: “Không sao đâu Kiều Kiều, em thực sự ổn, cái này được lập ra khi em mười tám tuổi.”
Yến Hoa vẫn không tin, nghiêm giọng hỏi lại lần nữa: “Tại sao lại có thứ này?”
Ngữ khí dù lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự sợ hãi.
Giang Dã không còn cách nào khác ngoài việc lấy ra một túi tài liệu, trong đó là báo cáo khám sức khỏe khác nhau của hắn.
“Thật sự không có việc gì, thể chất của em rất tốt, Kiều Kiều yên tâm.”
Yến Hoa vội vàng mở báo cáo kiểm tra thể chất, xem xét tất cả các chỉ số, đều ở trong phạm vi bình thường, ngoại trừ có hơi nóng trong người quá mức.
“Cái này không phải giả đúng không?” Yến Hoa nghiêm túc hỏi, chỉ vào bản báo cáo.
“Đừng nói dối.”
“Thật sự không có vấn đề gì.”
“Chỉ cần uống nhiều canh đậu xanh là được.” Giang Dã cắn vành tai Yến Hoa thủ thỉ: “Nhưng có lẽ Kiều Kiều sẽ giúp em hạ hỏa được.”
Yến Hoa thấy hắn vẫn còn có tâm tư đùa giỡn thì biết tám phần là không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn còn chưa yên tâm, bất an hỏi: “Sao em lại lập di chúc?”
Giang Dã đè Yến Hoa xuống giường, cười khúc khích: “Trước đó một khoảng thời gian, em luôn bị chảy máu cam.”
“Tại sao?” Yến Hoa vẫn đang theo dõi hành động của hắn, lông mày nhíu lại đầy lo lắng.
Sắc mặt Giang Dã hơi cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Bởi vì trong khoảng thời gian đó em nghĩ về Kiều Kiều nhiều quá.”
Yến Hoa còn chưa kịp phản ứng, “Nhưng mà không phải anh đều ở cạnh em sao, nghĩ cái gì?”
Giọng nói của Giang Dã hơi vặn vẹo, vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, vừa cắn vừa mơ hồ nói: “Chính vì ngày nào cũng nhìn thấy nên mới nghĩ đến, nhưng cái gì cũng không làm được.”
Tuổi dậy thì dễ xúc động, còn chưa kể được sống chung một mái nhà với người mình thích nhưng lại không thể làm gì, hắn phải học cách che giấu suy nghĩ của mình để không bị phát hiện, kìm nén và sống hết mình với cơn nghiện.
Đặc biệt là vào mùa hè, Yến Hoa luôn mặc rất ít, mỗi ngày đi lại trước mặt hắn mà không hề phòng bị, hắn không nhịn được nên mới chảy máu mũi liên tục.
Yến Hoa nghe xong lời giải thích liền tức giận đẩy Giang Dã ra.
Giang Dã bị đẩy ra nhưng vẫn cười nói: “Lúc đó em còn tưởng mình mắc bệnh nan y, em nghĩ nếu thật sự có bệnh hiểm nghèo thì em sẽ không chữa trị, dứt khoát rời đi.”
“Tiền và nhà của em đều giao cho anh, cho nên em đã đi lập di chúc.”
“Không dễ dàng anh mới sống khá lên, không thể bị hủy hoại vì em được.”
Yến Hoa không biết phải nói gì.
“Có phải em rất ngớ ngẩn khi nghĩ rằng chảy máu mũi là mắc bệnh nan y không?”
Nghĩ lại khoảng thời gian đó, hắn cảm thấy thực sự lo lắng, nghĩ rằng mình mắc bệnh nan y nên thời gian ở bên Yến Hoa ngày càng ngắn lại.
So với cái chết, hắn còn sợ Yến Hoa sẽ mất tất cả vì căn bệnh của mình.
Anh Kiều của hắn sẽ không tiếc công sức để cứu hắn.
Nếu cuộc sống của Yến Hoa bị hủy hoại vì hắn thì thà rằng để hắn chết đi còn hơn.
Nếu mắc bệnh nan y, hắn sẽ để lại toàn bộ tiền bạc và nhà cửa cho Yến Hoa rồi lặng lẽ rời đi.
Ít nhất thì cái chết của hắn sẽ khiến cuộc sống của Yến Hoa dễ dàng hơn.
Lông mi Yến Hoa run run, mí mắt khép hờ trả lời: “Không ngớ ngẩn.”
Anh không biết khi lập di chúc Giang Dã đã cảm thấy thế nào, nhưng nếu là anh, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Giang Dã.
Bạn không thể cùng kéo người đó xuống, bởi vì hạnh phúc của người đó quan trọng hơn mạng sống của chính bạn.
Yến Hoa nhéo sống mũi cao của Giang Dã, lo lắng hỏi: “Bây giờ em còn chảy máu cam không?”
Chảy máu mũi liên tục không phải là chuyện tốt.
“Kiều Kiều giúp em hạ hỏa, như vậy em sẽ không chảy máu nữa.” Giang Dã xoa xoa Yến Hoa nói.
“Không phải em đã chọn được ngày đẹp rồi sao?” Yến Hoa liếc nhìn hắn.
“Như lần trước có được không?” Đôi mắt hắn nhìn người trước mặt sáng rực như sao.
Yến Hoa cũng không từ chối mà chỉ nói: “Cất bản di chúc lại, anh không muốn lấy nó ra nữa.”
Cả đời này Yến Hoa cũng sẽ không cho phép bản thân có cơ hội lấy bản di chúc này ra.
Giang Dã gấp lại gọn gàng rồi cất nó sâu dưới đáy hộp, bản di chúc này mỗi năm hắn sẽ đều cập nhật, tài sản thừa kế dưới tên hắn ngày càng tăng theo năm tháng, điều duy nhất không thay đổi chính tên của người thừa kế tài sản luôn luôn là Yến Hoa.
Cái chết là thứ mà con người không bao giờ có thể trốn thoát, Giang Dã chưa bao giờ thoát khỏi cái chết của chính mình, người duy nhất mà hắn không muốn rời xa chỉ có Yến Hoa.
Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, nếu ngày nào đó hắn thật sự gặp tai nạn thì tài sản của hắn có thể đảm bảo cho Yến Hoa có đủ cơm ăn áo mặc suốt đời.
Vì vậy, hắn phải tiếp tục nỗ lực để tiến về phía trước, vượt qua khoảng cách thời gian để tạo ra một tương lai tốt đẹp.
Cho dù Yến Hoa không ở bên hắn, cho dù hắn có ra đi thì ít nhất tương lai của Yến Hoa cũng phải thuận lợi suôn sẻ.
Hai người không có người thân, dịp Tết Nguyên đán cũng không có việc gì làm, lúc nào cũng ở nhà.
Yến Hoa sẽ xem TV và chơi game trên ghế sofa, trong khi Giang Dã sẽ dựa vào người anh quan sát mọi thứ. Khi Yến Hoa không muốn chơi nữa thì Giang Dã sẽ ngồi trước máy tính làm việc, hắn và Tiểu Võ đang thực hiện một dự án bên ngoài.
Trong hộp tin nhắn, Tiểu Võ đã gửi lại ảnh cap cuộc ghi trò chuyện giữa cậu ta với khách hàng để khiếu nại.
[Cái tên khách hàng này lại đưa ra thêm yêu cầu?]
[Không định để tôi yên trong kì nghỉ lễ hay sao! ! ! ]
Tiếp theo là một số kí hiệu biểu thị sự giận dữ của cậu ta.
Giang Dã liếc nhìn khung trò chuyện rồi nhẹ nhàng gõ phím trả lời.
[Khách hàng suy cho cùng vẫn là thượng đế, hãy tôn trọng và thấu hiểu.]
Tiểu Võ cau mày trước câu trả lời của Giang Dã, gãi đầu.
Từ từ, chứ lần trước là ai đã cho rằng tên khách hàng này quá ngu ngốc, không muốn hợp tác với hắn, cũng không muốn làm dự án này nữa, sao bây giờ đột nhiên lại tôn trọng và thấu hiểu?
Tiểu Võ không nghĩ ra được nguyên nhân.
[Thêm tiền rồi? ]
[KHÔNG.]
Nếu không thì chẳng lẽ… Giang Dã bị bỏ thuốc lắc?
“Thuốc lắc” vẫn không biết tác dụng của nó, thản nhiên ở nhà ăn trái cây.
Đêm ngày mùng 4 Tết, Yến Hoa ngồi trên ghế sofa nhìn Giang Dã chuẩn bị cho ngày tốt lành sắp tới.
Ánh mắt anh lướt qua lướt lại Giang Dã, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Ai sẽ chọn ngày để làm một việc như vậy?
Giang Dã thậm chí còn thắp hương.
“Chúng ta cùng tắm nhé.” Giang Dã đi tới, có chút mong đợi nói với Yến Hoa: “Tắm xong cũng đã gần nửa đêm rồi.”
Yến Hoa không tự nhiên ừ một tiếng.
Nước nóng trút xuống, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trong nhà tắm khiến nó càng thêm chật hẹp.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa nhìn rõ thân thể Giang Dã dưới ánh sáng.
Trước đây hai người nằm trên giường tối, tầm nhìn mờ mịt nên không rõ ràng.
Đứa trẻ gầy gò đầy vết sẹo đã lớn thành một người đàn ông cao lớn, cường tráng, toàn thân toát ra khí chất nội liễm, một nơi trú ẩn an toàn của Yến Hoa.
Giang Dã kiên nhẫn và chu đáo làm hết các bước chuẩn bị cho Yến Hoa, hai người trở lại phòng ngủ sau nửa đêm.
Ngày tốt lành đã đến.
Yến Hoa vẫn thích làm những việc bí mật trong bóng tối, Giang Dã hiểu rõ thói quen của anh nên đã tắt đèn trong phòng ngủ, kéo rèm lại để đảm bảo không có một tia ánh sáng lọt vào.
Nằm trên giường, Yến Hoa liếc mắt nhìn thuốc trên bàn đầu giường, nhắc nhở: “Nhớ uống thuốc.”
“Anh muốn em uống thật sao?” Giang Dã tựa vào trán Yến Hoa hỏi, còn chưa uống thuốc nhưng cả người đã hưng phấn, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, vì đây là lần đầu tiên Yến Hoa nên hắn muốn kiềm chế để không làm anh bị đau.
Hắn không chắc chắn liệu mình có thể kiểm soát được cảm xúc sau khi uống thuốc hay không.
Hắn muốn Yến Hoa trải qua một đêm đầy thoải mái và đẹp đẽ.
Yến Hoa khẽ nhíu mày, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, không vui nói: “Em định đổi ý sao?”
Biết là phải uống thuốc nhưng lại không muốn uống.
“Em không đổi ý, hay là đợi anh thoải mái một chút rồi em uống có được không?” Giang Dã mặc cả.
Những gì hắn nói không chứa nhiều tâm tư đen tối.
Nhưng hiển nhiên, Yến Hoa hiện tại không muốn nghe, trực tiếp cự tuyệt: “Không được.”
Anh thậm chí còn bỏ thuốc vào miệng Giang Dã.
“Hai viên, lúc đó anh cũng uống hai viên.”
Yến Hoa ghi thù nói.
Giang Dã xoa xoa lông mày, biết anh nhất quyết muốn báo thù nên đành phải nuốt viên thuốc được đưa vào miệng.
Yến Hoa đã dành cả một đêm để nhìn nhận về sai lầm chết người của chính mình.
Não anh nhất định đã bị úng nước nên mới nhất quyết muốn Giang Dã uống thuốc.
Giang Dã vừa tròn 20 tuổi, đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, chỉ cần nhìn thấy Yến Hoa cũng giống như được tiêm máu gà, giờ lại còn uống thêm hai viên thuốc.
Yến Hoa chỉ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác, chính tay anh đã nhét thuốc vào miệng người ta, có hối hận cũng không thể bắt hắn nôn ra.
Yến Hoa đã không ngủ cho đến khi mặt trời mọc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh thề rằng đời này cũng không bao giờ để Giang Dã uống thuốc nữa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đều của hai người.
Giang Dã nhìn thời gian, đã là hai giờ chiều, nếu không dậy ăn cơm thì Yến Hoa sẽ đau bụng.
“Kiều Kiều.” Giang Dã nhẹ nhàng gọi mấy lần.
Yến Hoa cau mày, co rúm trong chăn, vô thức nói: “Đừng tới nữa.”
Khoảng cách nhau sáu tuổi cũng đồng nghĩa với năng lượng và thể chất cũng cách xa nhau, hơn nữa Giang Dã chưa bao giờ từ bỏ luyện tập Sanda, nguồn năng lượng dồi dào cũng dành hết lên người anh vào tối qua.
Trên mặt Giang Dã hiện lên một nụ cười, dùng ngón tay vuốt ve đôi mày nhăn nhúm của Yến Hoa, nói rất khẽ như sợ làm phiền anh.
“Em không tới, nhưng anh phải dậy ăn cơm.”
Yến Hoa nửa mở mắt, nhìn thấy người trước mặt tinh thần phấn chấn, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Tuổi trẻ thích thật.
“Mấy giờ rồi?” Yến Hoa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt dần dần rõ ràng, nghĩ tới chuyện tối qua dái tai lại nóng bừng, đành phải quay mặt nhìn lên trần nhà.
“Bây giờ là hai giờ, em đi hầm canh, làm cá, nấu cháo bí.”
Sự thỏa mãn về mặt thể xác khiến tinh thần và tâm lý Giang Dã cực kỳ hưng phấn, hắn căn bản không ngủ được, cứ nằm ôm Yến Hoa, nheo mắt nhìn một lúc mới ngủ thiếp đi. Hắn đã làm cơm xong mà Yến Hoa vẫn chưa tỉnh nên đành phải đi vào gọi anh.
Yến Hoa nhắm mắt lại, không muốn đứng dậy.
“Ăn xong rồi ngủ.” Giang Dã nói: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì.”
Nhất định phải ăn.
Giang Dã thậm chí còn muốn đút đồ ăn cho anh nhưng bị từ chối thẳng mặt.
Yến Hoa nằm ở nhà cả ngày, ngày mùng 6 âm lịch mở cửa hàng.
Anh rất mừng vì ngày tốt lành mà Giang Dã chọn không phải là ngày hôm nay, nếu không anh chắc chắn không thể đứng dậy mở cửa được.
Khi một cửa hàng mở cửa sau Tết, người ta có phong tục đặt pháo trước cửa để tượng trưng cho sự thịnh vượng.
Yến Hoa đứng ở cửa lặng lẽ nhìn tiếng pháo nổ lách tách, không khỏi nhớ tới ngày Cửa hàng sửa chữa Kiều Giang khai trương.
Sau ba năm, Giang Dã là người duy nhất còn ở cạnh anh.
“Ông chủ Yến, chúc anh mau phát tài!”
“Hoan hỉ, hoan hỉ!”
Những cửa hàng khác cũng chọn mùng 6 tết để mở cửa trở lại, không ngừng dành cho nhau những lời chúc phúc tốt lành.
Yến Hoa đã chuẩn bị phong bao màu đỏ cho nhân viên để họ rút thăm may mắn, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều đến nhận phong bao đỏ, Giang Dã chợt đưa tay ra trước mặt Yến Hoa, nháy mắt tinh nghịch nói: “Ông chủ Yến, phong bao màu đỏ của em đâu?”
“Em không làm việc, đòi phong bao đỏ làm gì?” Yến Hoa vỗ nhẹ vào tay hắn nói.
“Không phải em cũng làm việc hay sao?” Giang Dã lắc đầu thở dài, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà nói: “Nhưng em nhớ rõ ràng mình đã làm việc rất cố gắng.”
Đồng tử Yến Hoa hơi giãn ra, vành tai đỏ bừng, khẩn trương nhìn bốn phía, may mắn là xung quanh không có người nên cũng không nghe thấy mấy lời của Giang Dã.
Anh trừng mắt nhìn hắn, dùng ngón trỏ chỉ vào người trước mặt nhưng lại không thể nói được gì, mấu chốt là kẻ đầu sỏ vẫn cứ nhìn anh đầy vô tội.
Thằng nhóc con.
Trước khi chính thức mở cửa vào ngày mùng 6 Tết, Trương Văn Minh đã đến nhà Yến Hoa vào ngày mùng 4.
“Đều là đặc sản rẻ tiền, gà thả vườn và thịt xông khói, anh Yến Hoa, anh cầm đi.” Trương Văn Minh rất biết ơn Yến Hoa vì đã chiếu cố cậu ta.
“Bình thường anh ở nhà một mình không ăn nhiều như vậy.”
“Đừng cứ mỗi lần về quê lại mang nhiều đồ lên.”
Yến Hoa có chút lo lắng nhìn túi lớn túi nhỏ, mỗi lần anh chỉ ăn đối phó một hai miếng, đây đều là món chính, Giang Dã chỉ cần tốn chút thời gian là có thể làm được.
Trương Văn Minh ngồi trên ghế, hai tay đặt lên chân, lúng túng nói: “Em không có gì quý giá để cho anh nên mới mang một ít đặc sản vô giá trị.”
Dù gì cũng mang đến rồi, Yến Hoa cũng không từ chối nữa, ngược lại lấy ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho Trương Văn Minh: “Năm mới tốt lành, chúc em thêm một tuổi mới.”
Trương Văn Minh đang muốn từ chối, cậu đưa cho Yến Hoa một vật gì đó không phải vì muốn tiền.
“Lì xì lấy may.” Yến Hoa không cho Trương Văn Minh cơ hội từ chối.
Trương Văn Minh nhận phong bì màu đỏ bằng cả hai tay, đây là lì xì đầu tiên cậu nhận được trong năm nay.
Giang Dã liếc nhìn Trương Văn Minh hai lần, khịt mũi không vui.
Trương Văn Minh ngồi ở nhà một lúc rồi mới tạm biệt Yến Hoa.
Nhân tiện cũng chào Giang Dã một cách có lệ.
Cậu ta vừa rời đi, Giang Dã liền ôm lấy Yến Hoa, bất mãn phàn nàn: “Hàng năm anh đều cho cậu ta một phong bao đỏ.”
“Năm nào Văn Minh cũng mang quà quê cho chúng ta.” Yến Hoa bất đắc dĩ giải thích.
Một đứa trẻ luôn mang theo những túi đặc sản lớn nhỏ dù anh đã nói không cần, vậy nên không tặng phong bao màu đỏ trong dịp Tết Nguyên Đán là điều bất hợp lý.
“Anh cũng đưa tiền lì xì cho em vào mỗi năm.” Yến Hoa xoa đầu con cún của mình.
“Cho nên trong lòng anh, cậu ta và em có cùng trọng lượng?” Giang Dã buồn bã hỏi.
Yến Hoa xoa lông mày, biết rằng hắn lại bắt đầu.
“Không giống, em so với cậu ấy quan trọng hơn.”
Anh biết Giang Dã muốn nghe điều gì.
Đây cũng là điều anh muốn nói.
“Không có ai quan trọng bằng em.”
“Em biết mà.” Giang Dã đắc ý nói.
Giang Dã hôn anh mấy cái, bộc lộ tình yêu cùng kiêu ngạo: “Nhưng cậu ta rất khó chịu, nhìn rất ngứa mắt.”
Yến Hoa nằm lại trên giường.
“Em thấy cậu ta khó chịu, nhất định cậu ta cũng khó chịu khi nhìn thấy em.” Giang Dã cũng nằm xuống, nghịch nghịch ngón tay của Yến Hoa, thỉnh thoảng hôn lên vết sẹo trên lòng bàn tay anh.
“Vì sao cậu ấy lại khó chịu với em?” Yến Hoa kiên nhẫn hỏi.
Giang Dã nghiêng người về phía Yến Hoa, vẻ mặt không thay đổi nói: “Bởi vì cậu ta ghen tị với em.”
Yến Hoa nhéo nhéo má Giang Dã, cười nói: “Tại sao lại ghen tị?”
“Ghen tị vì anh là anh trai của em, anh trai của cậu ta không tốt nên mới ghen tị với em.” Giang Dã biết rất rõ Trương Văn Minh đang nghĩ gì.
“Chắc chắn cậu ta đang ước anh là anh trai của mình, em sẽ ra khỏi đây.”
Yến Hoa cũng biết Trương Văn Minh và Giang Dã không ưa nhau vì bọn họ thường không nói gì với nhau trong cửa hàng.
“Trương Văn Minh luôn làm tốt công việc trong cửa hàng, chưa từng phạm phải sai lầm lớn nào.”
Giang Dã nói: “Em cũng đâu có yêu cầu anh sa thải cậu ta.”
Yến Hoa lặng lẽ nhìn Giang Dã.
Giang Dã dời ánh mắt đi, tựa đầu vào vai Yến Hoa, chột dạ nói: “Thì cũng có nghĩ như thế.”
“Bàn Tử đã nghỉ việc rồi, cậu ấy làm việc một mình cũng không dễ dàng gì.” Yến Hoa vỗ vỗ lưng Giang Dã giải thích.
“Cậu ấy không phải gay, cũng không thích đàn ông.”
Giang Dã biết rõ Trương Văn Minh thích phụ nữ.
Nhưng nếu thì sao?
Nếu một ngày nào đó cậu ta đột nhiên phát hiện mình thích đàn ông, cậu ta nhất định sẽ không chút do dự yêu Yến Hoa.
Giang Dã hoàn toàn chắc chắn về điều này.
Yến Hoa tiếp tục an ủi cún con nhà mình: “Cậu ấy chỉ coi anh như anh trai thôi.”
“Còn anh thì sao?” Giang Dã nhướng mày, lạnh lùng nói: “Anh coi cậu ta như em trai à?”
Yến Hoa giải thích: “Anh coi cậu ấy là nhân viên.”
Một nhân viên tương đối trẻ, quan hệ khá tốt.
Anh quan tâm thiếu niên này là bởi vì cậu ta cùng tuổi với Giang Dã.
Anh hy vọng tương lai khi Giang Dã đi làm ở bên ngoài cũng sẽ gặp được một ông chủ đối xử tốt với hắn.
Em trai duy nhất của Yến Hoa là Giang Dã, người yêu duy nhất của anh cũng là hắn.
“Đáp án này khiến đại gia hài lòng chưa?”
“Miễn cưỡng chấp nhận.” Giang Dã bất an nói: “Nhưng anh đối xử với người khác rất tốt, có rất nhiều người thích anh.”
“Có rất nhiều sao? Nhưng hiện tại anh chỉ thích một người thôi.”
Yến Hoa hoặc là không nói gì, hoặc là không để ý tới Giang Dã, nhưng bất cứ khi nào anh muốn thì đều có thể dỗ cho Giang Dã vui vẻ.
Từ nhỏ đã như vậy.
Bây giờ cả hai đã xác nhận quan hệ, những lời này càng dễ nói ra hơn.
Đã lâu rồi Giang Dã không nghe thấy Yến Hoa dỗ dành mình như vậy, vui vẻ hôn anh hai cái.
Hắn lại một lần nữa trở thành thiếu gia được hưởng thụ mọi tình yêu vô tận của Yến Hoa trong câu truyện cổ tích.
Chỉ là lần này câu chuyện sẽ không kết thúc, thiếu gia đã trở thành người yêu, một người mà anh trai luôn có thể dựa vào, tin tưởng để sát cánh cùng nhau tiến về phía trước.
Giang Dã ôm Yến Hoa, đôi mắt đào hoa sáng cười như trăng lưỡi liềm, “Không ai thích em bằng anh cả.”
“Em là người mà Kiều Kiều thích nhất trên đời.”
“Ừ, chính là em.” Yến Hoa đưa ra kết luận.
Giang Dã vui vẻ một hồi chợt cảnh cáo: “Anh không thể quá tốt với người khác, nếu như mọi người đều thích anh, bọn họ sẽ cướp anh khỏi tay em.”
“Không được tốt quá, tốt vừa vừa thôi.”
“Hừ.”
Giang Dã lắc lắc cánh tay Yến Hoa nói: “Rõ ràng anh đã đối xử với bọn họ rất tốt, anh cho Trương Văn Minh một phong bao lì xì, giúp Lục Cửu tìm luật sư kiện tụng, ngay cả Lục Thất đang quay phim ở nội Mông Cổ anh cũng gửi tiền cho cậu ta.”
Yến Hoa giải thích cho từng người một: “Anh đưa cho Trương Văn Minh lì xì vì cậu ấy luôn mang cho chúng ta nhiều đặc sản ở quê, mặc dù cậu ấy nói những thứ đó là đồ rẻ tiền nhưng thực tế thì không, chúng ta cũng không thể lấy đồ của người khác miễn phí.”
“Anh giúp Lục Cửu trong vụ kiện vì cậu ấy là học trò của anh, cậu ấy đã giúp anh rất nhiều công việc trong cửa hàng.”
“Hơn nữa, là một nhân viên trong cửa hàng gặp chuyện, thân là ông chủ, anh không thể trơ mắt bỏ mặc cậu ấy.”
“Về phần Lục Thất, vì cậu ấy là em trai của Lục Cửu.”
Yến Hoa dừng một chút, lông mi lóe lên như cánh bướm rơi vào trong mắt Giang Dã.
“Điều quan trọng nhất là họ đều bằng tuổi với em, khi nhìn thấy họ, anh luôn nghĩ về tương lai của em.”
“Anh đối xử tốt với họ vì anh hy vọng trong tương lai em cũng có thể tìm được một người chủ đối tốt với mình.”
Bởi vì Giang Dã nên những người có điểm tương đồng với hắn cũng được anh chiếu cố nhiều hơn.
Nghe được lời giải thích, Giang Dã càng thêm hài lòng ôm lấy Yến Hoa.
Giang Dã bắt đầu quay lại trường vào ngày 16 tháng Giêng âm lịch, càng gần đến ngày khai giảng, hắn càng chán nản, ban đêm càng trăn trở, sức lực càng dồi dào.
Bao cao su trở thành mặt hàng được tiêu thụ nhanh nhất tại nhà trong dịp Tết Nguyên đán.
Trong đêm tối, Yến Hoa nhắm mắt lại, yếu ớt đẩy Giang Dã ra, “Lên giường em ngủ đi.”
Giang Dã đáp ứng, “Được, lên giường của em tiếp tục.”
“Anh bảo em ngủ một mình, đừng có ngủ với anh.” Yến Hoa biết thừa Giang Dã nghe hiểu nhưng cố tình giả ngu, lại phải nhấn mạnh từng chữ để hắn không có cơ hội lươn lẹo.
“Em không đi.” Giang Dã đã không ngủ một mình kể từ khi hai người xác nhận mối quan hệ.
“Vậy em không được phép tiếp tục.”
“Nhưng em rất muốn, em sắp phải đi học rồi, thật lâu thật lâu sau mới gặp được anh.” Giang Dã lại bắt đầu giả vờ đáng thương, thì thầm vào tai Yến Hoa nói, “Kiều Kiều cũng thoải mái mà.”
“Dù thoải mái đến đâu thì cũng không thể ngày nào cũng làm.” Yến Hoa lại nhớ lại những gì Phong Tử đã nói ngày hôm nay về sự ham mê tình dục quá mức của mình.
Hôm nay Phong Tử đi ngang qua tiệm sửa xe, tiện thể ghé vào nói chuyện với anh một lát.
Yến Hoa ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, lười biếng nói chuyện với anh ta.
Phong Tử sờ sờ cằm, nhìn anh từ trên xuống dưới nói: “Tại sao anh ngày càng ít vận động vậy? Chẳng lẽ do thận yếu?”
Yến Hoa đang chơi game với đôi mắt u ám, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Phong Tử.
Nhưng rất nhanh lại chột dạ quay mặt đi.
Phong Tử nói đúng, ngày nào cũng làm đến nửa đêm có tránh khỏi bệnh thận không?
“Tết này anh đang làm gì thế? Ngày nào trông Tiểu Dã cũng rất hưng phấn như cắn phải thuốc vậy, ai không biết còn tưởng nó uống máu gà, còn anh thì ngược lại, lúc nào cũng uể oải.”
Giang Dã vốn đang ngồi cạnh xem Yến Hoa chơi game, nghe vậy thì mới ngước mắt nhìn Phong Tử, cười giải thích: “Anh Kiều gần đây ngủ không ngon.”
“Ra là do ngủ không ngon nên mới như vậy.” Một thẳng nam như Phong Tử vốn không thể ngờ hai đứa bạn của mình đều đã cong queo.
Đàn ông thích đàn ông, đàn bà lại thích đàn bà.
Phong Tử nói xong lại cười hề hề: “Nếu như không phải Yến Hoa chưa có người yêu thì anh cũng nghi ngờ buổi tối anh ấy làm cái gì đó.”
Kỳ thật Yến Hoa nói dối rất kém, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Giang Dã nâng cằm cười nói: “Anh Kiều ngày đêm ở bên em.”
“Đúng vậy, không có bạn gái nên chỉ có thể mắt to mắt nhỏ nhìn em mỗi ngày.” Phong Tử chẳng thấy lời của Giang Dã có vấn đề gì.
Chỉ có Yến Hoa yên lặng nhìn Giang Dã.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện ban ngày, Yến Hoa đột nhiên mất đi ý chí sống, liệu anh có bị suy thận không
Tại sao chỉ có mình anh bị suy thận mà Giang Dã lại không sao?
“Không được tới đây.” Yến Hoa quấn chặt người trong chăn.
“Được rồi.” Giang Dã ôm Yến Hoa, không có động tác gì nữa, chỉ chậm rãi đếm ngày tháng: “Em sẽ bay đến Bắc Kinh vào sáng ngày 15 âm lịch, tức là ngày 28 tháng 2, ngày lễ duy nhất nửa đầu năm nay là Lễ hội Thanh Minh, ngày 1 tháng Năm là Lễ hội Thuyền rồng.”
“Lễ hội Thanh Minh diễn ra từ ngày 3 đến ngày 5 tháng Tư, em có ba ngày nghỉ.”
“Em sẽ bay về nhà vào tối mùng 2 tháng Tư.”
“Nói cách khác, chúng ta sẽ xa nhau trong ba mươi ngày, hơn một tháng em không được gặp anh.”
“Ba mươi ba ngày là khái niệm gì?” Giang Dã buồn bã tự hỏi tự trả lời: “Đủ để những bông hoa hướng dương cao thêm 10 cen ti mét.”
Người bên cạnh Giang Dã im lặng, cuối cùng phát ra tiếng động xột xoạt.
Yến Hoa bất lực đồng ý.
Một người đàn ông sống trong sạch và độc thân suốt hai mươi sáu năm đã trải qua một năm mới đầy trụy lạc.
Sáng ngày 15, Yến Hoa không ra sân bay tiễn Giang Dã.
Anh không thể đứng dậy sau một đêm dài vật vã, hai mắt căm hận nhìn Giang Dã từng bước đi xa.
Vụ án của Lục Cửu kết thúc trước ngày mùng 1 tháng Năm, tốn rất nhiều sức lực và tài chính của Yến Hoa và Giang Dã.
Nhưng ít nhất kết quả cũng tốt.
Lục Cửu bị kết án nửa năm quản chế.
Ngày cậu ra ngoài tình cờ là ngày Giang Dã được nghỉ nên cả hai đã cùng nhau đi đón cậu ấy.
Yến Hoa nhìn thiếu niên đã gầy đi, tinh thần sa sút thì vỗ vai nói: “Ra ngoài đi.”
“Cảm ơn thầy, cảm ơn ông chủ nhỏ.” Lục Cửu nghẹn ngào cảm ơn.
Cậu biết rất rõ nếu như không có Yến Hoa và Giang Dã bỏ tiền và công sức tìm luật sư thì cậu sẽ phải ngồi tù rất lâu và khó có thể được hưởng án treo.
Lục Cửu nhìn quanh mà không thấy Lục Thất, không khỏi lo lắng: “Thầy, Tiểu Thất đâu rồi?”
“Lên xe trước đã, đừng nói chuyện ở đây.” Yến Hoa mở cửa xe.
Trên đường đi, Yến Hoa giải thích toàn bộ câu chuyện: “Lục Thất đang đóng phim cho một đạo diễn khá nổi tiếng.”
“Cách hai ngày cậu ấy sẽ gọi điện báo rằng mình vẫn an toàn, cậu ấy cũng biết hôm nay cậu ra ngoài nên sẽ gọi lại sau, có chuyện gì thì hai anh em trực tiếp nói với nhau.”
Yến Hoa ngồi ở ghế phụ, nhìn Lục Cửu ngồi ở ghế sau với vẻ mặt đờ đẫn và khó chịu.
Yên Hoa chuyển sự chú ý sang cậu nói: “Lát nữa đi ăn tối, sau đó dẫn cậu đi xem nhà.”
“Nhà nào?” Lục Cửu hỏi.
“Lục Thất thuê nhà cho cậu, đừng sống trong cửa hàng nữa.”
“Làm sao em ấy có tiền?” Lục Cửu do dự rồi nói tiếp: “Nếu em không sống trong cửa hàng, chẳng lẽ từ nay trở đi em không thể tiếp tục làm việc trong cửa hàng nữa sao?”
Cũng đúng thôi, cậu đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho thầy, cậu không thể tiếp tục ở lại cửa hàng để gây phiền phức nữa.
Yến Hoa giải thích: “Đoàn phim trả trước một phần tiền lương cho Lục Thất, sau khi quay phim xong sẽ đưa nốt phần còn lại, sở dĩ thuê nhà là vì trong cửa hàng quá nhỏ, ra ngoài sẽ thoải mái hơn, Lục Thất đã đề nghị như thế.”
Lục Thất vừa nhận được tiền đã gửi hết cho Yến Hoa, bảo anh giữ lại chi phí sinh hoạt, cậu ta nói rằng bọn họ vẫn nợ tiền của thầy, đợi khi nào kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho anh.
Yến Hoa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm tiền Lục Thất đưa rồi gửi nó vào sổ tiết kiệm.
Lục Cửu nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu vẫn lo lắng khi Lục Thất ở bên ngoài một mình.
Giang Dã nhìn kính chiếu hậu, trong mắt không có chút cảm xúc nào, đột nhiên ngắt lời hỏi: “Sau này cậu không muốn làm việc ở cửa hàng nữa sao?”
“Không có.” Lục Cửu buột miệng nói.
Tất nhiên là cậu muốn tiếp tục làm việc ở cửa hàng vì cậu phải báo đáp lại lòng tốt của thầy.
Chỉ cần ông chủ không đuổi cậu đi thì cậu vẫn sẽ tiếp tục làm việc trong cửa hàng.
Giang Dã đặt hai tay lên vô lăng, nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Tôi tưởng cậu không muốn làm việc nữa, cửa hàng đang thiếu người, gần đây thắt lưng của thầy cậu lại đang đau.”
Yến Hoa chưa bao giờ cần người khác báo đáp ân huệ, nhưng Giang Dã nhất định không cho phép bất kì ai cô phụ Yến Hoa.
“Tôi muốn làm.” Giọng nói của Lục Cửu gấp gáp: “Lát nữa tôi sẽ đến cửa hàng.”
“Trước đó đi xem nhà một chút rồi đi ăn cơm, nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, đừng lo lắng về chuyện trong cửa hàng.” Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, biết là hắn cố ý.
Nhưng mà nào có chuyện để cậu ấy làm việc ngay khi mới ra khỏi tù.
“Một phòng ngủ và một phòng khách, có bếp và phòng tắm riêng.” Yến Hoa mở cửa, đưa chìa khóa cho Lục Cửu, “So với trước tốt hơn nhiều.”
“Tôi đã thu dọn hết quần áo và đồ đạc rồi cất vào trong tủ cho cậu rồi, cái này cho cậu, đây là sổ ngân hàng chứa tiền thù lao đóng phim của Lục Thất, mật khẩu cậu đã biết rồi, tôi không nhắc lại nữa.”
“Tiểu Dã đã mua mọi thứ trong đó cho cậu, nếu cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ tự đi mua, dù sao tiền cũng ở đây rồi.”
Bất kể là thầy hay ông chủ nhỏ, không thể nghi ngờ là họ đã giúp cậu hết sức mình, không chê vào đâu được.
Lục Cửu không nhận sổ ngân hàng, chân thành nói: “Thầy, anh giữ tiền đi, trước đây em đã tiết kiệm được một ít tiền rồi.”
“Số tiền kiện tụng em còn chưa trả lại cho thầy nữa, nhưng em sẽ trả lại, thầy đừng lo.”
Lục Cửu đã nợ Yến Hoa rất nhiều, tuy rằng cậu không biết phí luật sư là bao nhiêu, nhưng mỗi lần nhìn thấy luật sư mặc áo vest thắt cà vạt, cậu có thể cảm giác rõ ràng ba chữ, “Tôi rất đắt.”
Yến Hoa bất đắc dĩ nói: “Số tiền cậu tiết kiệm được đã bị Lục Thất dùng làm một phần chi phí pháp lý.”
Dù chỉ là giọt nước trong xô.
Lục Cửu bây giờ không còn một xu, túi tiền còn sạch sẽ hơn cả mặt cậu.
Yến Hoa nhìn con đường phụ cận bên ngoài cửa sổ: “Tiền trong sổ ngân hàng không nhiều, chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt, trong thời gian ngắn không thể trả lại được, nhưng cậu phải lo cho bản thân mình đã.”
“Nếu như muốn trả nợ thì ở lại làm việc cho tôi thêm 20 năm.”
Anh cũng không phải là người hiền từ mà ngay cả chi phí pháp lý cũng từ chối.
Mấu chốt là tiền trong sổ ngân hàng không đủ để đóng phí luật sư, thà ăn no trước rồi làm việc chậm rãi để trả lại.
Anh tin vào tính cách của Lục Cửu, gia đình anh cũng không thiếu tiền lắm.
Ông chủ Yến giàu có.
Người yêu của ông chủ Yến cũng giàu có.
Nhưng tóm lại đều là tiền của Yến Hoa.
Lục Cửu âm thầm ghi nhớ đáp ân tình của anh, trong lòng cậu ngoài Lục Thất ra, người quan trọng nhất chính là Yến Hoa và Giang Dã.
Cuốn sổ ngân hàng cứ bị đẩy qua lại nên Giang Dã đã dứt khoát cầm lấy rồi đưa cho Lục Cửu, “Thiếu tiền thì cứ đến tìm chúng tôi.”
Giống như cặp phụ huynh chu cấp chi phí sinh hoạt cho con cái.
Trước khi Lục Cửu vào tù, mối quan hệ giữa thầy và ông chủ nhỏ vẫn vô cùng căng thẳng, nhưng sau nửa năm thì hai người lại trở nên thân thiết, ngọt ngào trở lại, tựa hồ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau kỳ nghỉ lễ tháng Năm, Giang Dã quay lại trường học, Lục Cửu tiếp tục làm việc trong cửa hàng.
“Thầy, vừa rồi ông chủ nhỏ gọi điện cho thầy sao?”
Nụ cười trên môi Yến Hoa vẫn chưa tắt.
“Ừ.” Yến Hoa đáp lại.
Ở tầng dưới ký túc xá về đêm, ánh đèn đường vàng rực chiếu lên bộ lông mượt mà của đàn anh.
Giang Dã vừa cúp điện thoại, hắn lại bắt đầu nghĩ đến Yến Hoa.
Lại một tháng nữa không gặp ai.
Hắn thực sự muốn.
Hắn muốn gặp Kiều Kiều, muốn nói chuyện với Kiều Kiều, muốn hôn Kiều Kiều, muốn làm tình với Kiều Kiều.
Ngay khi Giang Dã vẫn đang nghĩ về Kiều Kiều, hắn nhìn thấy đàn anh đã bắt được con mèo cái nhỏ, dưới ánh đèn đường cắn vào cổ nó.
Giang Dã tặc lưỡi, hai tay ôm lấy đàn anh để giải cứu cho mèo cái nhỏ, nghiêm túc dạy dỗ: “Đây là khuôn viên trường đại học, các học sinh cuối cấp phải chú ý hành động của mình.”
Ngay cả mèo cũng có tình yêu, ngày ngày nô đùa vui vẻ, mà hắn thì lại không.
Điều này rất không công bằng.
Giang Dã nhìn đàn anh với ánh mắt nhàn nhạt, đàn anh thậm chí còn vẫy đuôi để tỏ lòng tốt với đàn em mà không hề nhận ra rằng mình sắp phải trải qua một cuộc phẫu thuật mất đi nội tạng quan trọng.
Vài ngày sau, tại một bệnh viện thú cưng nào đó.
Giang Dã xách theo một chiếc túi, trong đó có một vị đàn anh đang nhàn nhã liếm lông.
“Khử trùng đi.”
_
Tác giả có điều muốn nói:
Đàn anh: Định làm cái trò gì đấy!