Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Next

Bán Yêu Tư Đằng Vĩ Ngư - Lời dẫn

  1. Home
  2. Bán Yêu Tư Đằng Vĩ Ngư
  3. Lời dẫn
  • 10
Next

Trước hôm sinh nhật hai mươi tuổi của Tây Trúc hai ngày, lúc ăn tối, ông Hình hỏi cô muốn quà gì.

Muốn quà gì ư? Nhà họ Hình giàu có, xưa nay cô không hề thiếu thứ gì có thể mua được bằng tiền, không bao giờ chịu cảnh thiếu thốn vật chất. Cô thích gì chỉ cần vừa nhướng mày thì đã có người mua cho cô ngay, không phải ba mẹ nuôi thì là hai ông anh trai.

Cô còn thiếu gì sao? Cô thông minh xinh đẹp, gia cảnh giàu có, có ba mẹ thương yêu, anh trai cưng chiều, còn có rất người theo đuổi. Biết bao người hâm mộ cuộc sống của cô.

Ông Hình ôn hòa cười: “Tây Tây, người một nhà đừng khách sáo, con thích gì cứ việc nói.”

Khách sáo ư? Sao cô lại phải khách sáo? Người khách sáo chính là nhà họ Hình mới đúng. Từ bé đến lớn, họ đối xử với cô như khách quý, sống chung sớm chiều nhiều năm như vậy nhưng bà Hình vẫn dè dặt, giống như sợ vừa chớp mắt cô sẽ bay mất vậy.

Thế nên, lời cô muốn nói nhất định phải châm chước thật nhiều, không thể kích động thần kinh nhạy cảm của bà Hình mới được.

“Ba, ba có thể sắp xếp cho con gặp chú Tần Phóng không?” Sợ ba mẹ nuôi cả nghĩ, cô vội giải thích, “Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, con vĩnh viễn là con gái của ba và mẹ. Chẳng qua đây chỉ là chuyện thường tình, con rất tò mò con từ đâu đến, sinh nhật thật sự của con là ngày nào mà thôi.”

Sinh nhật hiện tại của cô là lấy ngày cô được đưa đến nhà họ Hình. Người trên bàn đều im lặng như tờ, lát sau ông anh cả Hình Tử Hào mới lên tiếng: “Ba, Tây Tây nói cũng có lý.”

Đúng vậy, thời điểm Tây Tây đến nhà họ Hình đã hiểu chuyện, không phải con bé hai ba tuổi, quen thuộc với hoàn cảnh mới là có thể quên hết chuyện trước đây. Cô vẫn nhớ được Tần Phóng, người chú luôn cười hiền hòa và tỉ mỉ chăm sóc cho cô.

Có lần cô lén nói với Hình Tử Hào: “Anh cả, anh nói xem chú Tần Phóng kia có phải là ba em không?”

Con người chính là vậy, ta càng không cho họ đáp án, trí tưởng tượng của họ sẽ càng như mọc thêm cánh bay xa, tự miêu tả muôn hình vạn trạng thậm chí là huyễn hoặc bản thân.

Cô còn thiếu gì ư? Chỉ là thiếu một đáp án thật sự thôi. Cô là ai? Cô từ đâu đến? Tại sao ba mẹ ruột lại không cần cô nữa? Tại sao nhiều năm như vậy lại không hề đến thăm cô lần nào?

Ông Hình trầm ngâm: “Tần Phóng…”

***

Hồi xưa Tần Phóng đưa Tây Trúc đến đây đã nói rõ với ông Hình rằng mình sẽ không quay lại thăm Tây Trúc nữa. Ông Hình vô cùng cảm kích điều này, nhận con nuôi là muốn nhận một đứa bé nuôi nấng trở thành người nhà, chứ không phải bắt cầu kết thân với một gia đình khác.

Song, ông vẫn hỏi thêm cho an tâm: “Nếu con bé làm ầm ĩ nhất định đòi gặp cậu thì sao?”

“Nếu là chỉ là kiểu trẻ con ầm ĩ thì anh chị tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Nếu khi Tây Trúc trưởng thành, nhớ lại chuyện lúc trước, hoặc muốn tìm hiểu căn nguyên, tìm hiểu thân thế thì cứ tìm tôi theo địa chỉ này.”

Tần Phóng đã để lại địa chỉ cho nhà họ, ông Hình lấy tờ giấy kia ra, nó được xếp ngay ngắn, vì đã quá lâu nên trang giấy hơi ố vàng và khô giòn. Năm tháng chính là thế, sẽ im hơi lặng tiếng gặm nhấm tất cả.

Tây Trúc khá hồi hộp, cô đưa tay nhận lấy rồi cẩn thận mở ra, trải trên bàn. Địa chỉ đó là ở Thanh Thành, Tứ Xuyên.

Ông Hình kể lại: “Lúc ấy Tần Phóng nói, nếu con nhất định truy vấn đến cùng thì hãy đưa địa chỉ này cho con. Nhưng cậu ta có một điều kiện, con chỉ có thể đến đó một mình, không được dẫn theo bất cứ ai khác.”

Ông anh thứ hai Hình Tử Tuấn phản đối: “Vậy không được, một mình Tây Tây đi xa nhà, lỡ xảy ra chuyện thì thế nào? Bên ngoài rất nhiều người xấu.”

Đôi với Tây Trúc, ‘người xấu’ chỉ tồn tại bên ngoài, trong sách, trên phim ảnh và tưởng tượng. Trong đời thực của cô không hề có người xấu, nhà họ Hình đã cho cô một cái lồng kính công chúa trong suốt, ngay cả ánh nắng gay gắt soi vào cũng bị loại bỏ.

Ông Hình bất đắc dĩ bày tỏ: “Ba cũng có lo lắng này, nhưng Tần Phóng bảo chỉ cần có người đi cùng, Tây Tây sẽ không tìm được cậu ta. Hoặc là không đi tìm, nếu muốn tìm thì phải một mình lên đường.”

Tây Trúc dứt khoát quyết định: “Không sao, con đã sắp hai mươi tuổi rồi.”

Hai mươi tuổi vào thời cổ đại người ta đã thành gia lập nghiệp, công thành danh toại. Lẽ nào cô chẳng dám đi một chuyến xa nhà hay sao? Cô nhìn người xung quanh với ánh mắt mong mỏi nóng bỏng đến mức không ai đành lòng cự tuyệt.

Hình Tử Hào đành nói: “Nhưng mà Tây Tây, em phải nghĩ đến một khả năng, hồi em đến đây là năm tuổi, giờ đã sắp mười lăm năm trôi qua, cũng có nghĩa, đại chỉ kia cũng đã để lại mười lăm rồi.”

Tây Trúc hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh trai mình. Bây giờ không phải như trước kia, thời trước việc gì cũng chậm rãi, mười năm, hai mươi năm, ngoại trừ già đi một chút thì mọi sự vẫn còn đó. Thời nay thì khác, một hai năm thôi là đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Địa chỉ kia rất có khả năng không còn đó nữa, mà cô cũng không nhất định có thể tìm được chú Tần Phóng của cô.

Nhưng vậy thì đã sao?

Cô đăm đăm nhìn tờ giấy, nhấm nuốt kỹ từng chữ rồi khẽ khàng quyết tâm: “Tóm lại em muốn thử một lần, bất kể có tìm được hay không thì khi thử xong em sẽ yên lòng.”

***

Bà Hình thu dọn hành lý giúp Tây Trúc, cái gì cũng muốn bỏ vào, nào đồ ăn thức uống, quần áo giày dép, lo lắng những thứ bên ngoài không vệ sinh, sẽ gây hại cho sức khỏe của cô.

Tây Trúc bật cười: “Mẹ, một mình con không xách nổi đâu, kéo cũng nặng lắm.”

Đúng rồi, sao bà lại quên mất điều này! Bà Hình vội vàng lấy đồ ra, ông Hình cười đi đến: “Kéo valy như vậy người ta vừa nhìn đã biết người từ nơi khác đến, gây chú ý lắm. Tây Tây cứ đeo một chiếc balo gọn gàng, chỉ cần mang theo thẻ ngân hàng, tiền mặt và di động là được rồi. Con nhớ phải báo tin bình an cho nhà, lát nữa ba nhắn tin cho con số của bạn bè ba trên đường đi, lỡ như có chuyện gì thì con cứ gọi cho họ nhờ giúp đỡ. Đừng ngại ngùng gì cả, cứ làm phiền họ không sao đâu.”

Quả thật là nỗi lòng lo âu khi con cái xa nhà của ba mẹ, họ đã thu xếp từng đường đi nước bước, tỉ mỉ tính toán từ chuyện vặt vãnh nhất, dẹp trừ tất cả chướng ngại cho cô. Mắt Tây Trúc cay cay, trong khoảnh khắc ấy cô chợt có ý nghĩ không muốn để ba mẹ lo lắng, gần như định từ bỏ kế hoạch đi tìm Tần Phóng.

Trước khi ngủ, cô gấp tờ giấy địa chỉ lại, đặt trên đầu giường. Nằm xuống rồi vẫn không yên lòng, tờ giấy nhẹ như thế lỡ bay mất thì sao? Thế là bò dậy tìm chiếc bát dằn lên.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô chỉ bốn năm tuổi, khóc đến thảm thương, níu chặt cổ chú Tần Phóng, chất vấn: “Tần Phóng, chú muốn bán cháu hả?”

Tần Phóng quay đầu nhìn cô, ôn hòa hỏi ngược lại: “Tự cháu nói xem Tây Tây, chẳng phải chú đã tìm được người mua cháu rất tốt sao?”

Cô nghẹn lời. Đúng vậy, ba mẹ rất thương yêu cô, anh trai rất chiều chuộng cô, mọi việc đều tốt đẹp. Nhưng phải nói sao đây, cô luôn cảm giác mình thiếu gì đó, dù sao cũng rất khó an lòng.

Hành trình rất thuận lợi, cô bay thẳng đến Thành Đô, sau khi cúp điện thoại đã có xe đến đón, cô đưa cho tài xế tờ địa chỉ.

Anh tài xế chở cô đến thẳng viện cô nhi có tên là Ánh Nắng. Viện trưởng đang họp, Tây Trúc được dẫn vào phòng khách đợi chốc lát.

Trên tường phòng khách còn treo đầy vật kỷ niệm, chẳng hạn như tranh vẽ, ảnh những vị lãnh đạo trước đây, ảnh nhà hảo tâm, ảnh nhân viên xuất sắc có cống hiến cho viện cô nhi.

Trong đó có ảnh Nhan Phúc Thụy, chức danh là đầu bếp nhà ăn của viện cô nhi. Trong ảnh ông khoảng năm mươi tuổi, tay cầm rau cải, vấn búi tóc đạo sĩ, nhìn vào ống kính cười rạng rỡ. Giới thiệu vắn tắt về ông bên dưới khiến người đọc thổn thức. Đại khái mười lăm năm trước gặp tai nạn ngả xuống cầu thang, đầu bị va đập, luôn luôn hôn mê bất tỉnh đến tận hai năm trước mới qua đời trong bệnh viện.

Bên dưới có ảnh tang lễ, trước mộ bia chỉ có lác đác vài người, có lẽ là nhân viên của viện cô nhi. Song trong có một đôi nam nữ hoàn toàn khác biệt. Tây Trúc xem thật kỹ, dáng vóc người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác màu đen, chỉ chụp được góc mặt sắc nét. Đứng bên cạnh là cô gái cũng mặc áo khoác đen, may giày cao gót và đeo kính râm, mái tóc dài buông rủ, đưa sườn mặt về ống kính, hình như đang nói gì đó với người đàn ông bên cạnh.

“Cô Hình… Tây Trúc?”

Tây Trúc vội vàng quay đầu lại, cô xem ảnh quá nhập tâm, ngay cả viện trưởng đến lúc nào cũng không hay. Viện trưởng viện cô nhi chừng năm mươi tuổi, tướng mạo phúc hậu, gương mặt luôn ẩn chứa nét cười tươi tắn, là kiểu rất được lòng trẻ con.

Tây Trúc gật đầu chào đối phương.

“Cô đến tìm cậu Tần, Tần Phóng sao?”

Tây Trúc hơi kích động: “Bà biết chú ấy à?”

Viện trưởng cười rộ: “Cậu Tần giúp đỡ viện cô nhi rất nhiều, gần như cách hai năm là sẽ gửi một khoản tiền quyên góp cho chúng tôi.” Bà vừa nói vừa đi đến, chỉ vào tấm ảnh Tây Trúc xem khi nãy, “Đây là cậu ấy.”

Đây chính là Tần Phóng sao? Tim Tây Trúc đập cuồng loạn, nhìn không chớp mắt, rất lấy làm lạ: “Trông… chú ấy trẻ quá.”

Viện trưởng cảm khái: “Có lẽ một số người được thời gian ưu ái, tôi chỉ từng gặp cậu Tần vài lần, dường như cậu ấy không hề thay đổi gì cả.”

Từng gặp vài lần ư? Điều này đủ khiến Tây Trúc ganh tị rồi. Mười lăm năm qua cô chưa từng được gặp lại Tần Phóng lần nào cả.

Tây Trúc chỉ vào cô gái bên cạnh Tần Phóng: “Đây là…”

“Chắc là bạn gái.” Viện trưởng mỉm cười, “Cậu Tần không có giới thiệu với tôi. Trên thực tế…”

Nên nói thế nào nhỉ, bà cũng không biết phải nói sao cho đúng. Trên thực tế bà chỉ biết về Tần Phóng nằm ở giới hạn vài lần gặp mặt kia thôi, mà mấy lần ấy cũng chỉ vì ông Nhan Phúc Thụy.

Sau khi Nhan Phúc Thụy hôn mê, Tần Phóng từng xuất hiện một lần, nói với bà sẽ định kỳ quyên góp cho viện cô nhi, chỉ có một yêu cầu duy nhất là: Hi vọng họ có thể chăm sóc cho Nhan Phúc Thụy. Sau đó anh không hề xuất hiện nữa, tiền vẫn được chuyển vào theo định kỳ.

Tình huống Nhan Phúc Thụy luôn ổn định, nói cho chính xác là luôn ổn định trong vô tri vô giác. Thế nên lúc nhận được bệnh viện báo tin ông hấp hối, viện trưởng đã không kiềm được thở phào, nghĩ cuối cùng ông Nhan đã được giải thoát rồi.

Bà gọi điện thoại cho Tần Phóng, lại gọi báo một người khác trong danh bạ điện thoại của Nhan Phúc Thụy: Đạo trưởng Vương Càn Khôn.

Ngày đó bà đợi trước cửa bệnh viện, gặp được Vương Càn Khôn trước. Đó là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, là đạo sĩ chân chính, mặc đạo bào, mang giày cột dây cao, đầu cài trâm, thu hút vô số ánh mắt xung quanh.

Đang không biết bắt chuyện thế nào với đạo trưởng Vương thì chợt có một chiếc xe dừng lại. Tần Phóng bước xuống, cười gọi: “Đạo trưởng Vương.”

Vương Càn Khôn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tần Phóng hồi lâu mới bỗng như tỉnh ngộ, cười sang sảng: “Tần Phóng, chúng ta đã…” Hắn thầm tính toán, “Mười bảy, mười tám năm không gặp rồi nhỉ.”

Tần Phóng gật đầu: “Kể từ chuyện ở Hàng Châu đến giờ chưa từng gặp lại.”

Vương Càn Khôn thoáng buồn bã, ngập ngừng chốc lát: “Đúng là lâu quá rồi, giống như… đang nằm mơ vậy.”

Tần Phóng cười xòa: “Cho ông gặp lại bạn cũ này.”

Anh quay người đi mở cửa xe.

Không biết tại sao, nghe đến đây, Tây Trúc lại có chút khẩn trương, cô chỉ cô gái đứng bên cạnh Tần Phóng trong ảnh: “Là cô ấy sao?”

Viện trưởng gật đầu: “Chính là cô ấy.”

Từ đầu đến cuối, viện trưởng không hề được thấy toàn vẹn khuôn mặt của cô gái kia. Cô ấy luôn đeo kính, tóc dài xoăn lọn, đưa tay cho Tần Phóng rồi bước xuống xe. Trên người cô ấy có một khí chất khiến người ta cảm giác thời gian như đảo lộn, luôn cảm thấy cô ấy không thuộc về thời đại này.

Nhưng Vương Càn Khôn vừa nhìn đã nhận ra ngay, hắn trợn to mắt, giọng run lẩy bẩy: “Tiểu… tiểu thư Tư Đằng?”

Tư Đằng mỉm cười: “Chào tiểu đạo sĩ!”

Viện trưởng rất hoang mang, vị tiểu thư Tư Đằng này nom không lớn tuổi lắm, vậy mà lại gọi Vương Càn Khôn là tiểu đạo sĩ. Càng kỳ lạ hơn là Vương Càn Khôn lại rất kính sợ cô ấy.

Tây Trúc nhẹ giọng hỏi dò: “Sau đó thì sao?”

Viện trưởng cũng không biết chuyện sau đó nữa, bà chỉ biết ba người họ cùng nhau vào phòng bệnh của Nhan Phúc Thụy, rồi ở đó suốt cả đêm. Sáng hôm sau Nhan Phúc Thụy đã ra đi bình an.

Đêm hôm đó họ đã làm gì ư? Có lẽ là ôn lại ký ức, ôn lại câu chuyện mà chỉ có họ biết thôi.

(2)

Còn về Tần Phóng ở đâu, viện trưởng cũng không rõ, bà cho Tây Trúc một số tài khoản, số tiền Tần Phóng quyên góp định kỳ cho viện cô nhi đều từ tài khoản này chuyển đến, chủ tài khoản tên là Dịch Như.

Tây Trúc phải gọi về cầu cứu gia đình, anh cả Hình Tử Hào nhanh chóng điều tra rồi gửi địa chỉ Dịch Như cho cô, vừa khéo cũng ở Thanh Thành.

Kèm theo là thông tin đời tư của Dịch Như, ví dụ như khi còn trẻ Dịch Như từng gặp phải chuyện gì, bị chém tay chân nhưng không chết, mở một công ty giúp việc nhà, sống nương tựa với mẹ là Khổng Tinh Hoa.

Tây Trúc bắt xe đến mới biết, công ty của Dịch Như thật ra rất nhỏ, nhưng lại kinh doanh vô cùng phát đạt, có khá nhiều phụ nữ trung niên làm giúp việc theo giờ ra vào nơi đây.

Cô đứng ở cửa chốc lát mới đi vào. Một bà lão đầu tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bóc đậu que, cô đi ngang không cẩn thận đánh đổ giỏ đậu que của bà ấy, liền vội vàng ngồi xuống nhặt lại, luôn miệng xin lỗi.

Bà lão kia ngẩng đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, mắt bà thít chặt, cả người cứng đờ, thì thào gọi: “Tiểu thư Tư Đằng.”

Tây Trúc ngạc nhiên sửa lời bà: “Cháu tên Tây Trúc ạ.”

Bà lão nhìn cô chăm chăm, nỗi sợ hãi hằn lên trong ánh mắt dần nhạt, lại ánh lên nét hiền dịu: “Con tên là Tây Trúc sao? Tây Tây, con đã trưởng thành rồi.”

Tây Trúc hơi ngỡ ngàng: “Bà biết cháu á?” Tại sao lại nói ‘con đã trưởng thành rồi‘, bà ấy từng gặp cô hồi bé sao?

Cô khẩn trương nắm lấy bả vai bà lão: “Bà từng gặp cháu thật à? Bà biết ba mẹ cháu là ai không? Bà…”

Phía sau bỗng vang lên âm thanh nặng nề, Tây Trúc quay đầu lại thấy được Dịch Như. Dù rằng hiện giờ trên mặt đã có nếp nhăn do năm tháng để lại, nhưng vẫn Dịch Như còn thấp thoáng nét xinh đẹp thời trẻ, có điều nơi đuôi mày khóe mắt lại tràn đầy tâm sự.

Dịch Như đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, bèn gọi Tây Trúc: “Cô tên Tây Trúc đúng không, theo tôi vào đây đi.”

Dịch Như quay mặt đi vào trong nhà, dù tay chân giả khó khăn chống đỡ thân thể, đi rất vất vả nhưng cô ta vẫn điềm nhiên như không.

Dịch Như khom người kéo ngăn bàn cuối cùng, lấy ra một chiếc hộp sắt. Mở nắp hộp ra, bên trong đặt một lá thư dán kín.

Cả chiếc hộp to như thế lại chỉ đặt một lá thư, đủ thấy nó đáng quý cỡ nào. Ngoài lá thư được niêm phong bằng dấu bùn đỏ, uốn lượn cong cong như một áng mây nhỏ.

Dịch Như đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không biết Tần Phóng ở đâu, anh ấy chỉ để lại lá thư này, bảo đưa cho Tây Trúc.”

Lúc nói lời này, ánh mắt Dịch Như nhìn chăm chăm vào dấu bùn kia, trong ánh mắt đan xen khát vọng, thất vọng lẫn sầu bi. Tây Trúc hơi bất an, ngờ ngợ mình đã khám phá ra bí mật gì đó của người ta rồi.

Cô hỏi nhỏ: “Cô chưa từng mở ra xem sao?”

Dịch Như âu sầu đáp: “Tôi không mở ra được, Tư Đằng đã niêm phong nó, người khác không thể nào mở được cả.”

Không mở được á? Tây Trúc không hiểu, không phải là bùn niêm phong bình thường sao? Cô nhẹ nhàng xé phong bì, lấy lá thư ra.

Lúc rời đi, Tây Trúc có chút do dự hỏi Dịch Như: “Có phải cô cũng đang tìm Tần Phóng không? Trong thư có địa chỉ, cô muốn ghi lại không?”

Dịch Như lắc đầu. Thật ra bản thân cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Người trong lòng không có mình, dù mình có đi tìm hay không, có ở bên cạnh anh hay không, đều không có gì khác biệt.

Tây Trúc lại hỏi: “Rốt cuộc Tần Phóng là người thế nào?”

Dịch Như khẽ trả lời: “Tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi phải giữ bí mật cho anh ấy.”

“Vậy Tư Đằng thì sao?”

Dịch Như lại đáp bằng một câu rất quái gở: “Cô cứ soi gương xem mình là biết.”

Địa chỉ trong thư kia ở ngay trước mắt, đây là một căn viện kiểu cổ gần núi Thanh Thành, con đường rải đầy đá cụi kéo dài đến bậc thềm, sau nhà là khóm trúc rập rạp.

Cô đưa tay gõ cửa, cửa không hề khóa, chỉ “két” một tiếng đã mở ra. Cứ thế đi vào thì không hay, Tây Trúc dè dặt gọi to vào trong: “Có ai không?”

Tuy nhiên không ai trả lời. Mà cứ đứng ở cửa mãi thì cũng kỳ, Tây Trúc chần chừ chốc lát rồi cất bước đi vào.

Trong sân xanh mát tao nhã, giữa sân có một hồ nước mang hình dáng chiếc hồ lô, trong hồ trồng đầy trầu bà và phong tín tử. Tiếp theo là dãy hành lang với song màu đỏ, chiếc phong linh treo dưới mái hiên lay động leng keng theo từng cơn gió lướt qua.

Tây Trúc luôn cảm giác cảnh tượng này rất quen, giống như mình đã từng đến đây vậy. Cô lắc đầu, muốn xua ý nghĩ hoang đường này đi, làm sao có thể chứ?

Tây Trúc đi qua sân, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua mặt hồ rồi bỗng khựng bước. Trong nước phản chiếu bóng dáng của cô, thế nhưng gương mặt kia lại không giống cô thường ngày. Cô kinh hoàng sờ lên mặt mình rồi lấy gương ra xem, hai tay sợ đến mức run rẩy.

Trong gương là một khuôn mặt cô gái trẻ tuổi bình thường, đường nét mặt mũi chẳng có gì nổi bật. Trán Tây Trúc đổ mồ hôi.

Có người phụ nữ trung niên từ trong nhà đi ra, tóc vấn sau ót gọn gàng, khoác áo choàng ngắn, mặc quần ống rộng. Bà ấy hỏi: “Cô chính là người làm thay tôi hai ngày sao?”

Tây Trúc không hiểu gì cả: “Sao cơ?”

“Tần tiên sinh cho tôi nghỉ hai ngày, bảo sẽ có người làm thay cho tôi, chính là cô sao?”

Tần tiên sinh? Là Tần Phóng sao? Anh đã sớm biết cô sẽ đến ư?

Người phụ nữ trung niên kia dẫn cô vào nhà, căn dặn cô công việc cần chú ý như quét nhà tưới cây, là quần áo, cho cá ăn… Đầu óc Tây Trúc hỗn loạn, ngay cả bà ấy ra về khi nào cô cũng không biết.

Mặt của cô đã thay đổi từ lúc nào? Là kể từ lúc bước vào ngôi nhà này sao? Cô bỗng nảy sinh nỗi kinh sợ khủng hoảng với ngôi nhà này, lảo đảo chạy đi như trối chết.

Trên đường, cô lại lấy gương ra xem lần nữa rồi thở phào nhẹ nhõm. Lần này chính là gương mặt của cô, gương mặt quen thuộc, xinh đẹp đến mức khiến người ta xuýt xoa.

Suốt quãng đường này xảy ra đủ chuyện kỳ lạ, mỗi người, mỗi khuôn mặt, mỗi câu nói đều khiến cô mờ mịt như lọt vào sương mù. Trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo, bảo cô hãy quay về nhà đi, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Tần Phóng chẳng qua là khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ hồi bé của cô thôi, có quan trọng như vậy không?

Nhưng cô vẫn đứng yên thật lâu, nội tâm đấu tranh kịch liệt, cuối cùng vẫn không thể nào bỏ mặc như vậy.

***

Tây Trúc vắt giẻ cho khô, lau từng bức phù điêu trên tường, động tác rất vụng về nhưng lại hết sức nghiêm túc. Lau một hồi, cô nghiêng đầu nhìn bức tranh treo trên vách tường đối diện.

Tranh này vô cùng đơn giản, nhưng nói thế là đã nể tình lắm, bình tâm suy xét thì phải nói là tranh này xấu tệ, giờ ai mà vẽ vậy nữa.

Còn có mấy câu thơ đề trên tranh:

“Tuyết trắng mù mịt, cảnh tượng hoang tàn.

Hoàng hôn soi bóng nước, xương phơi trên đỉnh.”

Lại có một hàng chữ nhỏ: “Mùa đông năm 1946, dẫn vợ con đi chơi hồ, sáng tác trong lúc cao hứng.”

Lẽ nào là trưởng bối của Tần Phóng. Hoặc là…

Tim Tây Trúc đập loạn nhịp. Lẽ nào đây chính là Tần Phóng đề bút? Có thể anh giống như trên tivi hay chiếu, là người không già không chết, sống trong căn viện bí ẩn, tỉ mỉ cất giữ tất cả những vật cũ mang đầy hồi ức.

Trong sân vang lên tiếng bước chân, Tây Trúc giật nảy mình, quay đầu lại.

Cô thấy được một người đàn ông đi đến, dáng vẻ khoảng 26 27 tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày ôn hòa trầm tĩnh. Rõ ràng trùng khớp với gương mặt trong ký ức hồi bé của cô, lúc cô níu lấy cổ anh, ấm ức khóc nức nở: “Tần Phóng, chú dám bán cháu, cháu sẽ không thích chú nữa, cả đời này cũng không thích chú nữa…”

Cảm giác uất ức dường như chưa bao giờ nguôi, nó vẫn kéo dài đến tận lúc này.

Tần Phóng cũng nhìn thấy cô, liền mỉm cười: “Cô đến làm thay thím Trương à? Tên gì thế?”

Ồ đúng rồi, suýt nữa cô đã quên mất, bây giờ cô chỉ là cô gái trẻ với nhan sắc bình thường, trong tay cầm giẻ lau, làm người giúp việc theo giờ thôi. Đây không phải là cảnh tượng cô mong muốn, cô muốn mình xuất hiện trước mặt anh với hình dáng xinh đẹp mĩ miều cơ.

Cô khẽ nắm chặt giẻ lau, lí nhí trả lời: “Tây Trúc.”

Khi báo tên, tim cô đập như trống giục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh. Anh có ấn tượng không? Có nhớ ra cô không?

Tần Phóng chỉ đáp gỏn lọn: “Tên hay lắm.” Rồi lại bảo, “Tư Đằng sắp đi tản bộ về rồi, cô pha ấm trà đi, trà sư phong long tỉnh ấy, lát nữa mang ra sân.”

Pha trà? Pha thế nào? Tây Trúc chỉ biết uống trà thôi.

Cô vội vàng lên mạng tìm hiểu, trà sư phong long tỉnh thường dùng ly thủy tinh, bởi vì nước trà mang màu xanh biên biếc, hương thơm như hoa lan.

Nước đun sôi, nắp ấm vang lách cách, Tây Trúc vội đến mở nắp ra, đặt sang một bên. Nhưng ly thủy tinh ở đâu ấy nhỉ? Cô lục lọi rất lâu vẫn không thấy.

Đang lúc luống cuống tay chân thì Tần Phóng lại đi vào, giống như đã sớm dự liệu được cô sẽ chật vật, mỉm cười tự tay chỉ dẫn:

“Đừng dùng ly thủy tinh, Tư Đằng không thích, dùng chén thanh hoa có nắp đấy, bày ra đĩa đi.

Nước chỉ rót vào tám mươi phần trăm thôi, một tay giữa đĩa, một tay nắm quai chén. Lúc đưa cho cô ấy phải quỳ gối khom lưng, phải cung kính vào, tốt nhất là giơ đĩa qua đầu.”

Tây Trúc phản cảm từ tận đáy lòng: “Tại sao? Trong nhà tôi cũng có dì giúp việc, cũng có người lau quét nhà, chúng tôi đều tôn trọng họ, không bắt họ làm vậy bao giờ.”

Tần Phóng chỉ nói: “Cô nên kính cô ấy một chén trà.”

Cô nên kính cô ấy một chén trà ư? Những cảm xúc khó chịu của Tây Trúc lập tức bình tĩnh trở lại, cô nhìn xoáy vào mắt Tần Phóng.

Tần Phóng vẫn mỉm cười hiền hòa, nhắc nhở cô: “Nhớ kỹ hết rồi chứ?”

Anh quay người rời đi, Tây Trúc gọi với theo bóng lưng anh: “Tần Phóng, anh biết tôi là ai không? Tại sao tôi phải kính trà cô ấy, tôi đâu thiếu nợ gì cô ấy?”

***

Rốt cuộc Tây Trúc đã được nhìn thấy Tư Đằng.

Trong tiết xuân se lạnh mà Tư Đằng lại ăn mặc khá phong phanh, chiếc váy vải bông rộng rãi, chân mang giày đế bằng, tóc dài buông xõa, trông hết sức thoải mái. Tay cô ôm lấy cành thông xanh mướt, đầu cành còn có quả thông to đùng.

Tần Phóng đến đón, nắm lấy tay cô: “Sao đi lâu vậy?”

Tư Đằng thản nhiên đáp: “Ở trên núi thấy tự tại.”

“Em cứ tự tại như tiên giáng trần ấy.”

Tư Đằng đưa cành thông cho anh: “Ngửi thử đi, thơm lắm.”

Tần Phóng nhận lấy, trêu cô: “Càng ngày càng không tụt hậu, tranh cả thức ăn với bọn sóc.”

Tư Đằng cười rộ, vẻ mặt tươi tắn: “Con bé đến rồi à?”

“Đến rồi.”

“Em đi trang điểm đây.”

Tần Phóng can ngăn: “Như vậy cũng đẹp lắm rồi.”

“Thật không?”

“Thật.”

Đã lâu lắm rồi Tư Đằng không bôi son phấn. Trước đây cô luôn tỉ mỉ trang điểm, tinh xảo đến từng li từng tí, chải chuốt từ sợi tóc cho đến móng chân. Nhưng chính cô đã nói thật ra mình cũng không thích, cô chỉ là một bụi cây mây mà thôi.

Vậy thì tại sao lại phải trang điểm làm gì?

Ban đầu là vì lo âu thấp thỏm, không nắm chắc. Cô không phải con người, lại sống ở chốn nhân gian, tất nhiên phải ăn diện, tỏ ra khí thế hơn người, đè đầu người khác, dù sao con người là kiểu trông mặt bắt hình dong mà.

Sau đó thì sao, sau đó nổi tiếng như cồn, phải gìn giữ danh tiếng, phóng lao thì phải theo lao. Người khác luôn bàn tán về cô rằng: Tư Đằng đấy danh tiếng vô lượng, chưa từng bại trận bao giờ. Thế nên cô càng phải ăn mặc thể hiện.

Và rồi từ khi nào cô đã thay đổi? Là khi quyết sống mái với Bạch Anh, nồi da xáo thịt, đến lúc kết thúc chỉ thấy lòng hoang tàn, hết sức vô vị.

Sau đó nữa thì gặp lại Tần Phóng, tìm về chốn cũ, tất cả mọi khúc mắc như Thượng Hải, đạo sĩ, Bạch Anh, xích tán đều trở thành giấc mộng đã tan. Những gì cô không thích, không đoái hoài, không thuộc về cô, từng chút đều dần rời xa.

Bây giờ cô thấy rất tốt, nếu không phải Tây Trúc tìm đến tận đây hỏi về chuyện quá khứ, cô gần như sắp quên cả rồi.

“Bảo con bé qua đây kính trà cho em.”

(3)

Tây Trúc đi đến, tay run run, nắp và đĩa chén trà vang lên tiếng lách cách. Tần Phóng thấy thế vội đi đến giữ lấy: “Đừng làm nắp trà rơi vỡ, Tư Đằng sẽ không vui.”

Tư Đằng thoáng liếc Tần Phóng: “Anh tốt bụng với con bé quá nhỉ.”

“Có sao?”

“Có.”

Tần Phóng nhìn Tây Trúc: “Có thể do trong lòng cảm thấy có lỗi, khi đó còn khóc lóc không chịu buông anh ra mà.”

Mắt Tây Trúc ngân ngấn lệ, quả nhiên anh chính là Tần Phóng, là Tần Phóng năm xưa.

Tư Đằng vẫy tay gọi Tây Trúc: “Qua đây.”

Tây Trúc đi đến, chẳng hiểu sao bản thân lại có một cảm giác thân thiết kỳ lạ với Tư Đằng.

Tư Đằng ngẩng đầu nhìn cô: “Nghe nói, cô sắp hai mươi tuổi rồi.”

Tây Trúc im lìm, nhìn Tư Đằng giống như đang nhìn chính bản thân mình, nhưng là mình ở phiên bản khác. Tư Đằng không giống cô, ánh mắt, phong thái, thậm chí là nụ cười cũng khác. Cô ấy bình thản đến mức giống như gió lốc có cuồn cuộn kéo đến, núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt thì cô ấy vẫn là đầm nước sâu yên ả.

“Cô muốn hỏi gì?”

Muốn hỏi gì ư?

Thật ra thì cô có rất nhiều lời muốn hỏi, như: Tại sao Tần Phóng không già? Tại sao vừa bước vào căn nhà này mặt tôi liền thay đổi? Tại sao dáng vẻ cô lại giống hệt như tôi? Tôi là ai, đến từ đâu và ba mẹ tôi là ai?

Cô có muôn vàn câu hỏi nhưng trong lúc ngắn ngủi lại chẳng biết phải hỏi thế nào.

Tư Đằng nhắc nhở: “Có điều cô phải nghĩ kỹ có muốn hỏi hay là không nhé.”

Hỏi hay không? Đầu óc Tây Trúc như dời sông lấp biển. Cô rời khỏi nhà chạy đến đây, mục đích vô cùng đơn giản, chỉ cần một đáp án thật sự. Cô cho rằng chuyện này sẽ rất đỗi bình thường, dù có ẩn tình thì cũng chỉ là chuyện khó nói thôi.

Thế nhưng giờ đây, sự việc này dường như đã bắt đầu vượt xa trí tưởng tượng của cô rồi.

Tư Đằng nhẹ nhàng cất lời: “Nếu cô hỏi, tôi sẽ nói sự thật cho cô biết. Cô không hỏi, tôi cũng tặng cô một món quà, xem như là quà sinh nhật.”

Tây Trúc hơi do dự: “Tôi có thể suy nghĩ một chút hay không?”

Tư Đằng khẳng khái nhận lời: “Được, cô cứ từ từ suy nghĩ.” Rồi đứng dậy trở về phòng, lúc đi ngang qua Tần Phóng lại khẽ nói, “E là lại muốn chỉ điểm con bé nữa phải không.”

Tần Phóng bật cười: “Cô ấy là Tây Tây mà.” Là Tây Tây từng khóc thút thít trong lòng anh, khẩn cầu anh đừng đưa mình đi.

Trong sân chỉ còn lại Tây Trúc và Tần Phóng, Tây Trúc hỏi ý anh: “Tôi có nên hỏi không?”

Tần Phóng mỉm cười: “Câu hỏi này chỉ có mình cô mới có thể trả lời.”

Anh đi đến bên cạnh bụi hoa, bẻ một cành rồi ngồi xổm xuống đất, gọi Tây Trúc đến. Cô nghe lời, đi đến ngồi bên cạnh Tần Phóng.

Anh vẽ một vòng tròn trên mặt đất: “Đây là cuộc sống bây giờ của cô, có hài lòng không?”

Tây Trúc mím môi, mặc dù không mười phân vẹn mười, nhưng… không có gì không hài lòng.

Tần Phóng lại vẽ vòng tròn khác rất nhỏ rất nhỏ bên cạnh: “Đây có thể là chân tướng cô muốn biết, nó sẽ không hề đau khổ, biết hay không đều không thành vấn đề.”

Tây Trúc gật đầu. Cô hiểu ý Tần Phóng, biết ngày sinh thật sự của mình có chắc chắn quan trọng đến vậy không? Chưa chắc. Nó chẳng qua là một ngày nào đó trên lịch mà thôi.

Cành cây lại vẽ một vòng thật to dưới đất, to bằng vòng tròn cuộc sống của cô lúc nãy: “Chân tướng cũng có thể là vậy, khiến cô không cách nào chấp nhận, thậm chí nuốt chửng cả cuộc sống hiện giờ của cô. Vấn đề này chỉ liên quan đến mình cô, tự cô lựa chọn đi.”

Tay Tây Trúc từ từ nắm lại.

“Tần Phóng, tại sao ban đầu, anh lại đưa tôi đi?”

“Bởi vì muốn cho cô cuộc sống bình thường, không buồn không lo.” Tần Phóng hỏi ngược lại, “Có hài lòng với nhà họ Hình không?”

Tây Trúc cười ngấn lệ: “Anh đã tìm người mua tôi rất tốt.”

***

Ông Hình nhận được điện thoại của Tần Phóng, đây là lần đầu anh gọi cho ông suốt bao nhiêu năm trôi qua. Gạt công việc qua một bên, ông đưa vợ mình bay đến Thành Đô, hội hợp với Tây Trúc ở cổng Kiếm Môn quan. Cô vừa đi dạo điểm thăm quan xong, mệt đến thở hổn hển, ôm lấy bà Hình làm nũng.

Ông Hình cẩn thận quan sát Tây Trúc: “Tây Tây, con còn nhớ mình đến Thanh Thành làm gì không?”

Tây Trúc cười khanh khách: “Ba, ba sao thế? Con đến đây để đi du lịch và leo núi mà.”

Ông Hình thở phào nhẹ nhõm. Tần Phóng không gạt ông, trong điện thoại anh đã nói sau này chuyện Tây Trúc được nhận nuôi, nhà ông đừng nhắc đến nữa. Tây Trúc cũng sẽ không nhớ được mình từng có một người chú Tần Phóng thế nào. Ông Hình rất hoang mang, nhưng lại không muốn hỏi.

Ông cảm thấy, con người sống trên đời không cần rạch ròi quá, hồ đồ một chút cũng hay. Mắt sáng như đuốc thấu tỏ mọi thứ, ngược lại sẽ mệt mỏi hơn, vừa hao thân xác, vừa tổn tinh thần.

***

Tư Đằng đưa mắt nhìn Tây Trúc theo ba mẹ rời đi, lòng chợt hụt hẫng, cô quay sang than thở với Tần Phóng: “Con bé quyết định không hỏi nữa khiến em rất bất ngờ.”

Tần Phóng hỏi cô: “Nếu đổi lại là em, em có hỏi không?”

Tư Đằng nghĩ ngợi chốc lát: “Hỏi chứ.”

“Nếu là em, giờ có người nói cho em biết, nguyên thân của em không phải là cây mây mà là tảng đá, em chắc chắn sẽ điềm nhiên như không. Nhưng Tây Tây thì không, nếu em nói cho cô ấy biết cô ấy không phải là con người, thì nhất định cô ấy sẽ thức trắng hằng đêm đấy.”

Tư Đằng thở dài: “Chẳng giống em chút nào cả.”

“Làm sao giống em cho được. Em để con bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì đã định trước sẽ hoàn toàn bất đồng với em rồi. Ngoại trừ dáng vẻ ra, Tây Trúc và em rõ rệt là hai người, giống như em và Bạch Anh trước kia vậy.”

Tư Đằng lại thở hắt: “Em hơi mệt rồi.”

Cô đã vận dụng yêu lực xóa đi trí nhớ chút trí nhớ của Tây Trúc, có lẽ đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất cho cô ấy.

Tần Phóng đi đến, đưa tay ôm lấy cô. Tư Đằng khẽ tựa đầu vào vai anh, mắt khép hờ. Mỗi lần mệt mỏi, cô đều tựa vào lòng Tần Phóng nghỉ ngơi như vậy.

Tư Đằng khẽ khàng: “Bởi vì sự xuất hiện của Tây Trúc, lại khiến em nhớ đến rất nhiều việc, rất nhiều người.”

Ví dụ như là… Nhan Phúc Thụy.

Đêm đó trong phòng bệnh Nhan Phúc Thụy, Vương Càn Khôn nhìn ông ấy chăm chăm, cảm thán: “Hai người nói xem, người hôn mê lâu như vậy trong đầu sẽ nghĩ gì? Là trống rỗng, hay đang nhớ lại từng câu chuyện đã trải qua?”

Tần Phóng không nói gì cả, trái lại Tư Đằng bật thốt: “Vậy thì đi xem thử thôi.”

Vương Càn Khôn kinh hoảng: “Việc này có thể xem được á?”

Tư Đằng hết sức nghiễm nhiên: “Có thể chứ.”

“Ba người chúng ta, cộng thêm Nhan Phúc Thụy, đúng lúc vừa đủ tay đánh mạt chược.”

Họ ngồi vây quanh giường, tay người này nắm lấy tay người kia. Cuối cùng, Tư Đằng đưa tay đặt nhẹ lên trán Nhan Phúc Thụy.

Vương Càn Khôn gọi thầm: Lão Nhan à lão Nhan. Trí nhớ chợt trôi giạt về cái ngày Nhan Phúc Thụy nắm tay Nhà Ngói đứng chờ mình ở bến xe Thành Đô, nhớ đến buổi tối Nhan Phúc Thụy ôm cưa điện thở hồng hộc đuổi theo mình đang sợ đến mức mất hồn mất vía.

Thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua rồi!

Bỗng chốc đầu óc trống rỗng, như có âm thanh lật sách loạt soạt vang lên, và rồi cảnh tượng dần rõ ràng.

Con đường lát đá quanh co dẫn lên núi Thanh Thành được sương mù giăng kín xung quanh, dường như còn có mưa bụi lất phất. Trong không khí đậm mùi hương nhan khiến người ta thư thái.

Đằng trước là ngôi miếu nhỏ Thiên Hoàng Các, hương khói hưng thịnh, người đến người đi nối liền không dứt. Người ra khỏi miếu lại thoăn thoắt rẻ phải, bên phía đó là… quán lẩu Nhan Phúc Thụy.

Bên cạnh quán dựng một tấm bảng quảng cáo, nội dung giới thiệu là: Lẩu cay đậm chất Ba Thục người ăn người thích!

Phía dưới có đính kèm ảnh trông rất thu hút. Đứng đầu là đạo trưởng Thương Hồng, phía sau là Lưu Hạc Tường, Trương Thiếu Hoa, Mã Khưu Dương, Liễu Kim Đính, Thẩm Ngân Đăng, Đinh Đại Thành và cả giáo sư Bạch Kim… Ai ai cũng đứng khoanh tay tràn đầy tự tin.

Câu quảng cáo là: Tập thể đạo môn, đạo động cùng giới thiệu!

Đi vào cửa tiệm, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngát, đang không biết phải chọn bàn nào thì bên phải họ lại vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Tao rủa tiên sư cha nhà mày…”

Là Nhà Ngói chừng sáu bảy tuổi đang trợn trừng mắt, bím tóc cột cao cao: “Sư phụ tao từng làm đầu bếp ở viện cô nhi, làm sao mà dùng dầu cũ nấu ăn…”

Còn chưa nói xong đã bị tát vào đầu, Nhan Phúc Thụy mặc bộ vest bảnh bao la rầy Nhà Ngói: “Chú ý tố chất, chú ý tố chất!”

Bên cạnh ông là tên tổng giám sát công trình đang cúi đầu khom lưng, giở bản vẽ thiết kế ra cho Nhan Phúc Thụy xem.

Nhan Phúc Thụy vung tay lên: “Khai phá! Phải khai phá! Chúng ta nhất định phải đưa núi Thanh Thành ra thế giới, cứ để đạo trưởng Vương Càn Khôn bạn tôi viết bài tuyên truyền, cậu ta rất giỏi tiếng Anh.”

Vương Càn Khôn nhìn mà cười rộ, song chốc lát mắt lại ươn ướt, hỏi Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy không nhìn thấy chúng ta sao?”

“Không nhìn thấy, chúng ta chỉ đến thăm ông ta thôi.”

Một ông cụ vừa cầm sổ sách vừa chống gậy đi ra, dáng vẻ rất lọm khọm. Tần Phóng không biết đấy là ai, chỉ nghe Tư Đằng buông lời nhẹ tênh: “Là Khưu Sơn.”

Ồ, là Khưu Sơn xưa nay chỉ nghe danh mà chưa hề được gặp mặt đây sao.

Nhan Phúc Thụy nhìn sổ sách, nhíu mày: “Sư phụ, sổ sách này không rõ ràng gì cả, cứ tiếp tục như vậy, đến cuối năm sau con không thể nào trả tiền cho Tần Phóng được đâu.”

Tần Phóng buồn cười: Hóa ra là ông ấy vay tiền mình mở cửa tiệm này.

Khưu Sơn bày mưu tính kế cho Nhan Phúc Thụy: “Hay là con nhờ tiểu thư Tư Đằng nói giúp đi, xin Tần Phóng cho thư thả một chút. Tần Phóng nhất định sẽ nghe lời của tiểu thư Tư Đằng.”

Nhan Phúc Thụy cực kỳ tin tưởng việc này: “Tối nay con sẽ đến gặp tiểu thư Tư Đằng, sư phụ hãy đi chuẩn bị quà cáp giúp con, nhất là mấy khoản dưỡng da đấy.”

Nếu bị hôn mê bất tỉnh ở thế giới thực, đổi lại cảnh tinh thần phấn chấn, an nhàn vui vẻ ở thế giới khác, như vậy cũng không gọi là xấu.

***

Gió nổi lớn, bóng dáng Tây Trúc đã khuất dạng. Tần Phóng khuyên nhủ: “Mình về thôi em.”

Tư Đằng có chút buồn bã: “Mọi người đều đi cả rồi.”

Cô lại nhìn Tần Phóng: “Còn anh, liệu sẽ có ngày nào đó anh không nói một lời đột nhiên bỏ đi không?”

Tần Phóng hỏi ngược lại cô: “Thế nếu anh bỏ đi, em có đi tìm anh không?”

“Tìm chứ, tìm được rồi sẽ chặt chân anh, vậy sẽ không bỏ đi đâu được nữa.”

Next

Bình luận cho chương "Lời dẫn"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online