Bán Tiên - Chương 1474
Chương 1474: Còn tốt hơn tất cả đều không ra được (1)
Vân cô nhìn chầm chầm hướng lan huyên nói, quỳ xuống cầu xin đi, có lẽ bản tỏa sẽ tha mạng cho người. Hướng lan huyên trong miệng đắng chát, lúc trước nàng lo lắng đối phương đã đến, nhưng mãi mà không thấy Y xuất thủ nên cho rằng Y không tới. Nàng đoán chừng khi đối phương biết được tin tức thì đồ ăn đã lạnh rồi, cho nên mới dám ở lại đoạn hậu, thực sự không ngờ đối phương đến nhanh như vậy. Y không xuất phát cùng lúc với đám người Phổ Nhạ, mà đến sau một bước sao.
Nàng không biết bên phía Vân Côn có pháp khí truyền tin tức thời. Cây trăm xanh ngọc nắm ngược trong tay càng được nàng giấu kỹ hơn một chút, không dám để cho Vân Côn nhìn thấy. Bởi vì Hyland bị ám sát trước Vân Côn đều đã nhìn thấy thứ này, nếu lần thứ ba nhìn thấy mà vẫn không quen mắt và nghi ngờ thì không thể nào nói nổi. Nó có thể là hy vọng duy nhất để nàng thoát thân. Nhưng nàng biết rất rõ, ngay cả người ở bên cạnh Y cũng ám sát thất bại 2 lần.
Khả năng thành công của mình sẽ rất mong manh, tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể ngồi yên chờ chết, nàng phải tìm ra cơ hội làm thử một lần. Nàng muốn thử bất kỳ biện pháp nào có thể có hy vọng. Ánh mắt nàng lấp loe nghĩ giải pháp, nàng chật chú ý tới vầng sáng màu đen phía sau đối phương, trong đầu chật hiện lên một người, đó là cải tự xưng là Chi Linh Đại Thánh trong chư yêu chi cảnh. Nghĩ đến đây, đối mặt với yêu cầu miệt thị của đối phương.
nàng đáp lại bằng những ngôn từ kỳ quái, nói chính xác là đang cao rộng thi pháp tụng niệm ùm mani bá mễ hồng, ùm mani bá mễ hồng, ùm mani bá mễ hồng. Âm thanh tụng niệm lanh lành vang vọng trong thiên địa. Phổ nhã sửng sốt, không biết nữ nhân này đang làm cho quỳ gì. Vân Côn cũng thoáng sửng sốt, có vẻ rất bất ngờ. Trong trận chiến ẩm ẩm, lúc này ô ô người đầy thương tích, đã nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng ứng phó đối thủ.
Còn Kha Mật thì thỉnh thoảng cất tiếng cười khặc khặc quá dị. Rõ ràng đang thoải mái dễ dàng, lão ta vẫn bộc lộ sở thích hành hạ những nhân vật cao cao tại thượng này. Đối với Ô Ô mà nói, quả thực là không còn cách nào khác, lúc trước đã bị phổ nhạ đánh bị thương, nếu không y sẽ không đến nỗi như thế này khi đối đầu với Kha Mật. Đúng vào lúc này, âm thanh tụng niệm kia vang vọng tới, Kha Mật đang phi thân giữa không trung dơ tay sắp tung ra một trường đột nhiên cười không nổi nữa. Gương mặt cứng đờ.
ánh mắt nhìn thẳng đam đam, sau đó rơi xuống đất như một con rìu đứt dày. Cũng rất tình cờ, lão ta rơi xuống đúng vào lúc Ô Ô vụt doi tới, vì vậy doi vụt hụt vào khoảng không. Nhìn thấy khà mật đột nhiên rơi ẩm xuống đất, Ô Ô sửng sốt, không hiểu có chuyện gì xảy ra, Tuvi đến trình độ này, gần như không thể xuất hiện sai lầm như vậy, chứ khi bị người khác đánh rơi. Trận chiến rừng lại, Y liền nghe rõ tiếng tụng niệm kia, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đó là Phục ma chân ngôn. Y cũng biết chân ngôn này, vấn đề là lão ma đầu Kha Mật trước mặt vậy mà cũng bị Phục ma chân ngôn gây ảnh hưởng. Ô ô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên chính là lão già Kha Mật này bị người ta gọi là ma đầu nhiều năm. Vốn cho rằng đó chỉ là cái tên đặt cho lão ta vì cách hành động tàn ác của lão, thật sự không ngờ tới lão ma đầu này thật sự đã nhập ma rồi. Vui mừng chính là đã tìm được phương pháp đối phó lão ma đầu này.
Vậy thì cần gì phải khách khí chứ, y lập tức quất mạnh một doi về phía lão ta. Kha mật rơi xuống mặt đất, cơn đau làm lão ta tỉnh táo lại không ít, nhìn thấy ngọn doi vụ tới, lão ta nỗ lực né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, một vết máu thật sâu xuất hiện trên lưng lão ta. Lão ta muốn phản kích, nhưng âm thanh tụng niệm kia lại khiến đầu lão chóng váng, không chỉ có lão ta. Ngay cả đám con trùng trên người lão cũng trở nên sao động và bất an bởi tiếng tụng niệm đó.
30:08
Những hình ảnh nhìn thấy trong mắt xuất hiện bóng trồng, đầu đau muốn nứt cả da, đâu còn có thể. Chiến đấu, tiếp tục ở lại đây chính là muốn chết, lão ta lập tức liều mạng phi thân bay đi, nhanh chóng trốn thoát mới là quan trọng nhất. Chạy đâu cho thoát? Oh oh quá lớn, muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu lại nghe được âm thanh đánh nhau cách đây vài giảm. Đó là âm thanh đánh nhau sau khi Hoàng Tu Hùng và Long Hành Vân bị đuổi kịp, ngay từ đầu y đã nghe được và chú ý đến.
Từ động tĩnh Y liền biết hai người chưa thể chạy thoát, tuy nhiên, Y bị Kha Mật cuốn lấy nên không thể đến đó hỗ trợ. Lúc này, Y sợ hai người gặp chuyện nên không thể bận tâm đuổi theo Kha Mật, nhanh chóng bay về phía có rào chành. Hoàng Tu Hùng và Long Hành Vân Quả Thực đã bị ép đến cùng đường, trên người đầy máu và vết thương, không còn hy vọng đột phá được vòng vay, liều mạng chống đỡ trong vòng vay, dãi ruộ như khốn thú. Ô Ô thấy vậy, lập tức sông đến hỗ trợ.
Trong lúc từ trên không trung lao xuống, Y Liet nhìn về phía bầu trời xa xa và nhìn thấy được một cảnh tượng khiến Y sợ hãi, đó là hình ảnh hướng lan huyên đối đầu với Vân Côn. Dữu Khánh đang cầm một miếng sắt phế liệu ra sức hô giực giực giực, đột nhiên trận mắt ngã xuống, Thiên Dực lệnh trên tay cũng rời tay rơi xuống, được Minh tăng phản ứng nhanh chục lại. Lúc trước Thanh Nha thấy Hắn cứ lầm bẩm giực giực mãi không rứt, thật khó chịu, nên hỏi Hắn đang làm gì.
Dữu Khánh trả lời rằng có thể thoát khốn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thứ trên tay này, vì vậy Minh tăng biết thứ này có thể có tác dụng trọng yếu gì đó, nên nhanh tay bắt lại. Ngoài hắn ra, mục ngạo thiết cũng ngã xuống, mắt trợn trắng. Hai người vẫn bị vấn đề cũ, không chịu nổi ảnh hưởng của phục ma chân ngôn, nhìn mức độ nghiêm trọng, có vẻ như nhập ma còn sâu hơn cả khà mật, suyết chút nữa đã phải bất tỉnh. Những người khác không biết lý do, chỉ có thể nhanh chóng hỗ trợ đỡ lấy.
lo lắng xương cũng chỉ vỗ ích. Tụng niệm Trần Ngon một lúc, hướng Lan huyền thấy Vân Côn ở đối diện rất bình thường, Nàng Liên biết mình đã đánh giá sai. Người ta căn bản không bị mình tác động, nhưng Nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi. Trăm chú nghe một chút Vân Côn trợt chậm rãi nói, là phục ma Trần Ngon. Thân hình lão ta đột nhiên lói lên, hướng Lan huyền kinh hãi bỏ chạy, nhưng không thể chạy thoát, bị một tay bóp lấy cổ.
Tựa như lúc trước khà mật bóc cổ Phượng Quan Vân vậy, sức mạnh tuyệt đối khiến cho nàng không hề có một chút sức lực phản kháng nào, mặt đỏ bừng lên, có vẻ chịu không nổi. Cây châm giấu trong lòng bàn tay mấy lần muốn đâm ra ngoài, nhưng cuốn cùng vẫn nhịn lại, đây không phải thời cơ tốt nhất. Cử động khó khăn, thậm chí rãi rụ cũng khó khăn, làm sao có thể khiến đối phương tổn thương. Ô ô xuất thủ đánh giết một đám, giải cứu cho Long Hành Vân và Hoàng Tu hùng song, ngước lên nhìn về phía bên kia.
Thoáng thấy hướng lan huyên đã rơi vào ma chảo của Vân Côn, Y sao dám suy nghĩ thêm gì nữa, cũng không thể trách Y bất nhân bất nghĩa, Y lập tức trốn, vào trong rừng, mang theo hai người chạy trước đã rồi nói tiếp. Nhưng lượng lớn phi xí tư cước xả bay đến đây cũng rất đáng ghét, động tính quấy nhĩu khiến bọn Y không thể ẩn dấu hành tung, đành phải cưỡng ép xong phá vòng vây để rời đi. Vân Côn bóp cổ hướng lan huyên, nhìn trái nhìn phải rồi quay đầu hỏi Phù Nhạ, người còn ở đó làm gì?
Phổ nhạc hơi có vẻ bối rối, đáp vâng rồi nhanh chóng lướt đi, lao thẳng theo hướng ô ô bỏ chạy. Ánh mắt vân cô lại quay về trên khuôn mặt hướng Lan huyên, xem ra người quả thực đã tiến vào chư yêu chi cảnh. Chúng ta phải nói chuyện với nhau mới được. Ánh mắt y chuyển xuống thân hình của hướng Lan huyên, quan sát mấy lần, nói với ẩn ý sâu xa, người không phải là yêu, người là con người thực sự nha. Người hẳn là nữ nhân mạnh nhất trong số bọn họ phải không? Quả thực rất nữ tính.
34:00
Người nói xem, bây giờ không ra ngoài được rồi, có phải nên có kế hoạch cho tương lai hay không? Hướng lan huyên gương mặt đỏ bừng, bị ánh mắt quan sát và lời nói đầy ẩn ý của y làm cho trong lòng sợ hãi, nàng đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của đối phương, coi như đã rất rõ ràng. Một tiếng ẩm vang lên, ba người Ô Ô không thể chạy thoát, bị Phổ Nhạ đánh ngã ngay tại chỗ, bọn họ không bị giết, cô ta muốn bắt sống, nhất là Ô Ô.
người đã từng tiến vào tiên phủ khác. Nhìn thấy Thủ Hạ đã bắt sữa ba người, Phổ Nhạ lập tức đến một điểm do chiến khác, lại chỉ cần một chiêu đã đánh gục A-Lang Đại Cô, người đang đánh nhau với Kiều Hạp. Không thấy những người khác, Phổ Nhạ vừa sợ vừa giận, hỏi những kẻ khác đâu. Kiều Hạp có chút bối rối, ta lập tức đuổi theo. Nói xong lập tức chạy đi, đối phương đang tức giận, phải tránh né.
Y cũng không nghĩ tới trong tình huống này lại gặp phải người chấp nhận hy sinh ở lại đoạn hậu, nên không thể giữ chân tất cả.
Các bạn đang nghe chuyện bán tiên của tác giả Dược Thiên Sầu tại thư viện Sách nói miễn phí, chuyện Đọc Việt chấm con.