Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 66
- Home
- Bạch Đào Nhầm To Rồi
- Chương 66 - Phiên ngoại về Bùi Phi: Bác sĩ phúc hắc × bệnh công chúa nhỏ nóng nảy. (Thượng)
Phiên ngoại về Bùi Phi: Bác sĩ phúc hắc × bệnh công chúa nhỏ nóng nảy. (Thượng)
Bùi Phi rụt lại sau cây cột trong bãi đỗ xe ngầm của khu căn hộ khách sạn mình ở, lo lắng siết ngón tay, cô không xác định nhìn Bạch Đào: “Thế này thật sự có được không?”
“Tuyệt đối được!” Bạch Đào vỗ vỗ vai Bùi Phi thề thốt: “Cô tin tôi đi, tôi có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú trong việc thâu tóm đàn ông! Cô nhìn anh trai cô xem! Lúc đầu tôi đã dùng thủ đoạn đánh bất ngờ thành công thu hút sự chú ý của anh ấy, gieo vào trong tâm hồn trẻ con của anh ấy hạt mầm tình yêu!”
Không phải chứ…
“Nhưng……”
“Đừng nhưng nhị nữa, Bùi Phi, cô nhìn xem, tôi và anh trai cô đã kết hôn rồi, cô vẫn còn độc thân. Tôi và anh trai cô đã có một đứa con rồi, cô vẫn còn độc thân. Bây giờ tôi và anh trai cô dự tính không lâu nữa sẽ đẻ đứa thứ hai rồi, cô vẫn còn độc thân, cô muốn độc thân đến bao giờ đây? Phụ nữ ấy, hoặc là tàn nhẫn hoặc là biến, nếu cô đã có người đàn ông mình hứng thú, vậy thì đừng có nhút nhát, mạnh mẽ xông lên!”
Có điều nói đến đây, Bạch Đào cũng có chút khó hiểu: “Có điều cô cũng chưa tiếp xúc nhiều với anh ta, sao đột nhiên lại nhìn trúng người ta rồi?”
Chuyện này phải bắt đầu nói đến từ một tháng trước. Căn hộ khách sạn đơn đối diện căn hộ cô ở có một người hàng xóm mới chuyển đến… Là một bác sĩ tiến sĩ trở về từ nước ngoài, chuyên gia huyết học, kể từ đó, tuyến cuộc sống của cô cũng được tự động điều chỉnh thành mùa xuân.
Trước câu hỏi của Bạch Đào, Bùi Phi không nhịn được cười ngượng ngùng: “Mặc dù không thân, nhưng phẩm cách cao quý trên người anh ấy đã thu hút tôi, nghe nói anh ấy nhất quyết về nước bất chấp việc bệnh viện tư bên Mỹ mời ở lại, đặc biệt bận tâm, hướng về tổ quốc, chứng minh anh ấy yêu nước, có năng lượng tích cực, tuy đã ở Mỹ mười mấy năm, nhưng vẫn không quên cội nguồn, đây là phẩm cách rất đáng quý và cao đẹp.”
“Còn là giáo sư thỉnh giảng trẻ nhất trong lịch sử của Học viện Y Đại học A.”
“Vô cùng kiên nhẫn với sinh viên, không đè ép, bóc lột sinh viên như những giáo sư khác, làm người một chút cũng không thô lỗ kiêu ngạo, mà bình dị dễ gần.”
“Bình thường lúc ở phòng khám chuyên khoa của bệnh viện trực thuộc Đại học A thì luôn kiên nhẫn với từng bệnh nhân, đánh giá tốt nhiều như thủy triều.”
……
Bạch Đào không chịu nổi trợn trắng mắt: “Dừng dừng dừng, bớt nói nhảm lại, còn không phải là cô nhìn trúng khuôn mặt và dáng người của người ta sao? Nếu như bác sĩ Cố Nhuệ này cao lớn thô kệch, tôi không tin cô sẽ chú ý đến việc người ta có phẩm cách cao khiết gì đó hay không.”
“Nhưng nói thật, Cố Nhuệ này trông cũng được, chỉ kém anh trai cô một chút xíu, cũng được coi là nhan sắc thượng thừa rồi, có thể cố gắng tóm lấy.”
Bùi Phi có chút một lời khó nói: “Anh ấy ít nhất cũng đẹp xấp xỉ anh trai tôi! Tôi thấy thậm chí có một số góc còn đẹp trai hơn! Hơn nữa trẻ hơn anh trai tôi, con người cô nhìn chồng mình cũng quá thiên vị rồi, hoàn toàn không công bằng, bác sĩ Cố người ta chính là người đàn ông bước ra từ truyện tranh!”
Bùi Phi đang nói thì biển số xe quen thuộc bỗng xuất hiện trước mắt cô, tiếp đó dừng xe, sau đó người đàn ông anh tuấn chân dài từ trong xe bước xuống.
Bạch Đào hạ thấp giọng: “Bắt đầu hành động!”
Bạch Đào cúi đầu nhìn cô con gái Bùi Vũ Mông của mình: “Vũ Mông, lên!”
Bùi Vũ Mông năm tuổi nghiêm túc gật đầu, lại làm cho khuôn mặt mình bẩn thêm chút, sau đó cây diễn sâu này một giây liền nhập vai, vành mắt chứa đầy lệ nóng.
Cô bé khóc sướt mướt từ phía sau cây cột đi ra, chạy một mạch về hướng Cố Nhuệ, sau đó chuẩn xác ôm lấy đùi đối phương: “Anh ơi, em đi lạc rồi, em không tìm thấy mẹ, anh có thể giúp em không?”
Cố Nhuệ sửng sốt sau đó quả nhiên ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hoà nói gì đó với Bùi Vũ Mông, Bạch Đào thấy cơ hội đã đến, liền đẩy Bùi Phi từ sau cây cột ra: “Tới lượt cô lên rồi!”
Kịch bản này là do Bùi Phi tự viết, vậy nên cô cũng đã sớm thuộc nằm lòng, cô lập tức cổ vũ bản thân, vuốt vuốt tóc giả vờ như đi ngang qua.
Hôm nay Bùi Phi cố ý mặc chiếc váy dài vô cùng thục nữ dựa theo hình tượng trong kịch bản mình viết, phối thêm đôi giày cao gót khí chất, trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho cả người trở nên ôn nhu thẹn thùng.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới giả bộ như người qua đường bị tiếng khóc của Bùi Vũ Mông thu hút sự chú ý, có lòng tốt đi về phía Bùi Vũ Mông, cô giả vờ như không hiểu chuyện gì nhìn Cố Nhuệ: “Đứa bé làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần tôi giúp không?”
Nhìn thấy khuôn mặt Cố Nhuệ ở khoảng cách gần như vậy, nhịp tim của Bùi Phi lại lần nữa tăng nhanh.
Trong vẻ đẹp trai của Cố Nhuệ cảm giác như luôn có một loại ý vị, chỉ riêng ánh mắt và thần thái đã khiến người ta cảm thấy đây là một người đàn ông không phải chỉ có vẻ ngoài, mà là loại mang đến sự quyến rũ từ nội liễm và trí tuệ.
Thông qua việc điều tra nghiên cứu lúc trước của Bùi Phi, Cố Nhuệ vẫn còn độc thân, có vẻ như anh thích kiểu khuê tú dịu dàng, bởi vì những cô bạn gái tin đồn hư hư thực thực trước đây của anh hầu hết đều dịu dàng, hoàn hảo, tích cực hướng lên phía trước, khỏe mạnh và lạc quan, từ khóa chính là tính tình tốt.
Khi Bạch Đào đọc kịch bản đã hỏi tại sao Bùi Phi lại muốn đặt cho mình một hình tượng hoàn toàn không phù hợp với tính cách thật của cô, chính phần điều tra nghiên cứu này đã khiến Bùi Phi quyết định dùng thân phận ấy để tiếp cận Cố Nhuệ.
Suy cho cùng thì đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng, tốt bụng lại hoàn hảo, ngoại trừ ông anh trai lạ đời của cô.
Bùi Vũ Mông nước mắt giàn giụa nhìn Bùi Phi, vô cùng nhập vai nghẹn ngào nói: “Chị gái xinh đẹp ơi, em với mẹ bị lạc nhau rồi, chị và anh có thể cùng nhau giúp em tìm mẹ không?”
Bùi Phi dịu dàng gật đầu: “Được, đừng sợ, chị nhất định sẽ giúp em tìm được mẹ.”
Dựa theo kịch bản này, tiếp theo, Cố Nhuệ nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận, sau đó cùng Bùi Phi giúp Bùi Vũ Mông tìm người mẹ không biết đã chạy đi đâu hưởng thụ thế giới hai người với chồng mình rồi.
Theo kịch bản được dày công thiết kế, quá trình này có thể kéo dài cả một buổi tối, hai người có thể thuận lý thành chương đưa đứa bé đi ăn tối, trong lúc ăn tự nhiên sẽ trao đổi phương thức liên lạc, mà Bùi Phi cũng có thể dùng loại chuyện giúp đỡ bạn nhỏ đi lạc này xây dựng hình tượng tốt bụng, đơn thuần, vui vẻ giúp đỡ người khác của mình ở trong lòng Cố Nhuệ, tự nhiên mà tiếp cận anh.
Bùi Phi quả thực muốn vỗ tay khen ngợi kế hoạch của mình.
Chỉ là…
Chỉ là rõ ràng cô không dự liệu tới Cố Nhuệ căn bản không đi theo tình tiết của kịch bản, Bùi Phi vừa nói xong, điện thoại của anh liền đổ chuông, Cố Nhuệ nhấc máy nghe người ở đầu bên kia nói vài câu, sắc mặt thay đổi rõ rệt, anh tiện tay đưa Bùi Vũ Mông giao cho Bùi Phi: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Sau đó dứt khoát quay người vội vàng lên xe rồi đạp ga đi…
Hả cái này…
Bùi Phi không dám tin vào mắt mình.
“Anh ấy đi rồi?”
“Anh ấy cứ thế mà đi rồi?”
“Không phải nên vui vẻ giúp đỡ người khác, cùng cô đi tìm mẹ giúp cháu sao?”
Bùi Phi trừng mắt nhìn Bùi Vũ Mông: “Có phải kỹ năng diễn của cháu chưa đủ tốt không? Người ta nhìn thấu cho nên bỏ chạy rồi?”
Bùi Vũ Mông không vui: “Cô à, tại sao nguyên nhân lại là ở cháu? Bây giờ cháu diễn đến cả cha cũng đều không phân biệt được, mẹ cháu cũng nói cháu giả vờ đáng thương thành tinh rồi, cháu tuyệt đối không có vấn đề.”
“Nếu cháu không có vấn đề thì tại sao người ta lại trực tiếp bỏ chạy thế này?”
“Vậy chắc là bởi vì cô không đẹp.”
“?”
Bùi Vũ Mông đang trong thời kỳ phản nghịch, có lý lẽ có bằng chứng mà nói: “Chính là cô không phải mẫu người mà anh trai kia thích, cho nên anh ấy không nhìn trúng cô, không có hứng thú, cũng không muốn lãng phí thời gian cùng cô giúp cháu tìm người nhà, vậy nên đã vứt lại cháu cho cô mà bỏ chạy rồi.”
Bùi Phi suýt chút nữa tức chết: “Cháu có biết lúc cháu còn trong bụng mẹ, cô tốt với cháu thế nào không? Ngày ngày dùng đôi bàn tay tôn quý này của cô chơi đàn cho cháu đó. Còn đọc sách thai giáo cho cháu nghe nữa, cô tốt với cháu như vậy, bây giờ cháu sinh ra và lớn lên rồi, cánh mọc cứng rồi liền bắt đầu nói lại cô, lòng tốt của cô đúng là đặt sai chỗ rồi…”
“Cô à, nếu cô không ép cháu tập đàn mỗi ngày, không tố cáo với cha mẹ cháu là cháu không tập đàn, tình cảm của chúng ta sẽ không rạn nứt nha! Cô không biết tình cảm cháu dành cho cô thế nào sao? Lẽ nào không phải cháu mới là người đặt lòng tốt sai chỗ mà cô nói đó à?” Kỹ năng diễn của Bùi Vũ Mông quả thực không tệ, vẻ mặt cô bé lập tức trở nên vô cùng đau đớn, khoe khoang mà đọc thuộc lòng bài thơ vừa mới học: “‘Ta đem lòng này gửi trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu xuống mương’…”
……
Bình thường Cố Nhuệ đều ở bệnh viện, thỉnh thoảng còn phải dành thời gian đi dạy học ở trường, mặc dù nói là hàng xóm của Bùi Phi, nhưng Bùi Phi hoàn toàn không có lợi thế gần quan được ban lộc, cô hầu như không có cơ hội nhìn thấy đối phương.
Theo dõi quan sát mãi bây giờ không dễ gì mới bắt được đối phương, sau khi gióng trống khua chiêng chuẩn bị lâu như vậy, kết quả người ta bỏ chạy chẳng rõ lý do, nếu là Bùi Phi thì cũng có chút nản lòng.
Bạch Đào này cũng thật biết tính toán, nói là cho cô mượn Bùi Vũ Mông làm “diễn viên quần chúng”, với quan hệ chị dâu em chồng sắt son này sẽ không thu “phí thuê”, đúng là đã được lời còn giả bộ! Đừng tưởng Bùi Phi cô không biết tính toán của cô ấy, còn không phải là muốn chuồn nhanh bỏ Bùi Vũ Mông ở lại để cô biến tướng trông trẻ, sau đó cô ấy cùng anh trai song túc song phi về thế giới hai người sao?
Kết quả hiện tại Bùi Phi thất bại thảm hại, nghĩ đến việc từ giờ đến chín giờ tối phải trông bé con phản nghịch này, lòng cô bỗng đau xót đến tột cùng, dứt khoát cùng Bùi Vũ Mông làm tổn thương nhau…
“Nếu đã rảnh rỗi rồi thì chúng ta ôn tập lại kiến thức nhạc lý mấy ngày trước cô đã giao cho cháu đi…”
Bé con gào lên thảm thiết: “Cô à! Cô thế này sẽ không tìm được bạn trai đâu!”
Bùi Phi tức giận đùng đùng bày ra tư thế muốn đánh bé con, hai người nắm tay nhau vừa đi về phía trước vừa cãi nhau ỏm tỏi.
……
Cố Nhuệ đi rồi lại trở về, những gì anh nhìn thấy chính là một màn như vậy.
Anh là bác sĩ khoa huyết học, vừa rồi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện, nói một bệnh nhân của anh bất ngờ bị chảy máu nặng, sự việc xảy ra đột ngột, tính mạng bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, vừa hay gặp được người qua đường tốt bụng sẵn sàng giúp đứa bé tìm cha mẹ nên anh lập tức giao đứa bé cho đối phương rồi lên xe quay về bệnh viện.
Chỉ là vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì đồng nghiệp của anh ở bệnh viện gọi điện nói dưới sự nỗ lực cấp cứu của bọn họ, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định lại, Cố Nhuệ không cần phải vội vàng đến nữa.
Thế là Cố Nhuệ lần nữa lái xe xuống bãi đỗ, đi tới đi lui cũng không mất nhiều thời gian, quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi đỗ xe xong, anh phát hiện đứa bé bị lạc và cô gái tốt bụng tiến lên giúp đỡ vẫn còn ở đó.
Hai người đang nói chuyện gì đó, không hề để ý thấy Cố Nhuệ.
Cố Nhuệ mỉm cười bước tới, định cùng cô gái đưa đứa bé đi tìm người nhà, nói không chừng người nhà phát hiện ra đứa bé đi lạc rất nhanh sẽ đến đây tìm kiếm, nếu không được nữa thì đưa đến đồn cảnh sát nhờ cảnh sát giúp đỡ, sau đó anh vô tình nghe được một màn bên trên.
Tuy không nghe được hết nhưng một lớn một nhỏ này rõ ràng là họ hàng thân thích, chắc hẳn là một hội, giả vờ đi lạc hiển nhiên là vì muốn lừa anh? Cho nên là để lừa tiền? Hay là thứ gì khác?
Hiện nay trong xã hội có rất nhiều tin tức về việc lợi dụng trẻ em bị bắt cóc đi ăn xin để lừa đảo, đứa trẻ gọi người phụ nữ này là cô, cũng không nhất định là họ hàng thực sự, tóm lại là khá đáng nghi.
Cố Nhuệ cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, cũng không biết là do tình trạng bệnh nhân đã ổn định lại tâm trạng vô cùng tốt, hay là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, anh giả vờ như không hề biết chuyện mà đi đến, lộ ra một nụ cười ôn hoà lại vô hại…
“Đứa nhỏ còn chưa tìm thấy mẹ sao? Vừa rồi tôi có chút chuyện, hiện tại không sao rồi, có thể giúp cô cùng đi tìm người nhà của đứa bé.”
*****
Bùi Phi cảm thấy vận may của mình vẫn rất tốt, vốn tưởng sự việc đã hết hi vọng, kết quả loanh quanh luẩn quẩn một vòng, Cố Nhuệ đi rồi lại trở về, muốn giúp cô cùng tìm ra ông bố bà mẹ “vô trách nhiệm” cho “đứa bé đi lạc tội nghiệp đáng thương”.
Mặc dù xảy ra chút chuyện gây trở ngại, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kịch bản.
Bùi Phi tự nhiên nắm lấy một vạn phần tinh lực bắt đầu diễn.
Bùi Vũ Mông giả vờ nhớ ra số điện thoại trong nhà, đợi đến khi Cố Nhuệ gọi, Bạch Đào ở đầu bên kia tự nhiên phối hợp mà cảm ơn sâu sắc, nói phải từ một nơi rất xa chạy tới, từ giờ đến lúc đó có thể làm phiền hai người cùng nhau chăm sóc đứa bé một chút được không, hoặc là gửi đứa bé đến đồn cảnh sát cũng được.
Lúc này kỹ năng diễn của Bùi Vũ Mông bỗng bộc phát, cô bé gần như ngay lập tức nước mắt giàn giụa nhìn Cố Nhuệ: “Anh ơi, anh và chị gái xinh đẹp có thể cùng em đợi mẹ không, em không muốn đi đồn cảnh sát đâu, hơn nữa trí lực của mẹ em có chút vấn đề, chỉ nhớ để lạc em ở đây, nếu đến đồn cảnh sát, mẹ sẽ không tìm thấy em, em phải ở đây đợi mẹ…”
Cố Nhuệ giống hệt như cô nghĩ, ôn hoà lại nho nhã, hơn nữa kiểu đàn ông này, được tiếp nhận nên giáo dục tốt, lại ở nước ngoài quanh năm, môi trường tiếp xúc không phải bệnh viện thì chính là trường học, các mối quan hệ khá đơn thuần, nhìn có vẻ khá vô hại, Bùi Phi có chút đắc ý và thoả mãn, anh hiển nhiên không biết gì về chiêu trò của cô, hơn nữa cô nói gì, anh quả thật cũng đều như hiểu thấu mà đưa ra phản hồi Bùi Phi mong muốn.
“Ôi, tìm kiếm lâu như vậy, cũng không biết bạn nhỏ có đói hay không…”
“Vậy gần đây có một nhà hàng không tệ, chúng ta đưa đứa bé đi ăn chút đồ trước, ăn xong lại trở về chỗ cũ đợi mẹ đứa bé.”
Lên đường thôi!
Đối với người Trung Quốc mà nói, bàn ăn là nơi tốt nhất để kéo gần khoảng cách!
Cố Nhuệ rất có phẩm vị, chọn nhà hàng cũng không tệ, trong bữa ăn, Bùi Phi tự nhiên dựa theo hình tượng ôn nhu phóng khoáng của mình, khi “lần đầu tiên” nghe về nghề nghiệp của Cố Nhuệ, cô lộ ra vẻ khen ngợi khôn khéo hợp lòng người: “Hoá ra anh là bác sĩ, bác sĩ lợi hại lắm nha, chắc chắn là học rất giỏi…”
Bạch Đào nói rồi, đàn ông hoàn toàn không có sức chống cự đối với sự sùng bái và khen ngợi của nữ giới, Bùi Phi gần như dốc hết sức khiến cho đôi mắt mình trở nên long lanh ngời sáng.
Mà đại khái là vận may của cô hôm nay rất tốt, sau khi ăn xong, lúc thanh toán, Bùi Phi vậy mà lại gặp được người hâm mộ ở trong nhà hàng.
“Là Bùi Phi sao? Trời ơi, chị ở bên ngoài thật sự rất xinh đẹp và có khí chất! Em cực kỳ thích chị, bản nhạc piano của chị mỗi một buổi diễn tấu em đều nghe! Có thể ký tên cho em không?”
Nghe thấy cô là nghệ sĩ dương cầm, Cố Nhuệ quả nhiên lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Bùi Phi rất có cảm giác tự hào, cô dịu dàng lại kiên nhẫn ký tên cho fan, còn đồng ý chụp ảnh chung khiến fan đều có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau khi người hâm mộ rời đi rồi, Cố Nhuệ quả nhiên lên tiếng hỏi: “Cô là nghệ sĩ dương cầm? Bùi Phi?”
Bùi Phi giả vờ ngượng ngùng gật gật đầu, đưa ra câu trả lời hoàn hảo như văn mẫu: “Không thể gọi là nghệ sĩ dương cầm được, chỉ là một người lấy chơi piano như nghề nghiệp mà thôi, trên con đường dương cầm, tôi còn rất nhiều chỗ đáng để tích cực học hỏi và vươn lên, cũng hy vọng sớm trở thành một chuyên gia.”
Cô liếc nhìn Cố Nhuệ một cái: “Có điều so với bác sĩ Cố, tôi vẫn cảm thấy bác sĩ Cố lợi hại hơn, đôi tay của anh có thể cứu người nha.”
Hóa ra là Bùi Phi.
Cuối cùng Cố Nhuệ cũng nhớ ra, thảo nào anh thấy cô quen mắt.
Hóa ra là cô ấy.
……
Cha mẹ của Cố Nhuệ làm kinh doanh, lúc Cố Nhuệ học đại học họ đang trong thời kỳ khởi nghiệp, phải thường xuyên đi công tác, Cố Nhuệ không thích ngôi nhà quanh năm trống trải chỉ có một mình mình, vậy nên anh thường chạy đến quán cà phê nhỏ ở tầng dưới để đọc tạp chí làm tổng kết thí nghiệm.
Quán cà phê này rất ít người biết đến, ít đến mức chẳng có mấy ai lui tới, ngoại trừ…
Ngoại trừ cô gái lần nào cũng ở trong gian phòng phía sau anh kia…
“Bùi Phi tôi có chỗ nào không tốt mà anh lại muốn ngoại tình?”
“Tôi còn chưa đủ dịu dàng ân cần, chưa đủ hiểu chuyện á? Chính vì tôi đủ dịu dàng ân cần nên bây giờ anh mới còn cái mạng chó để nói chuyện với tôi. Anh còn nói thêm một câu nữa cẩn thận tôi bảo anh trai tôi đánh anh.”
“Lúc đó tôi thấy anh xấu, tưởng đàn ông xấu khá hiền lành nên mới đồng ý thử với anh, không ngờ anh đã xấu, làm người còn không thành thật.”
“Anh đúng là đồ tiện nhân còn biết diễn, ngoại tình thì ngoại tình, còn trách tôi?”
“Ngoại tình vì tôi không ngủ với anh? Nếu ngủ với anh thì giờ chắc tôi đã mắc bệnh hoa liễu rồi.”
……
Cô gái này dường như định kỳ đến để chia tay, cách một đoạn thời gian, Cố Nhuệ sẽ lại nghe thấy cô tổ chức “đại hội chia tay” ở phía đối diện mình, lời nói lạnh lùng chanh chua, cơ hồ khiến tất cả bạn trai cũ đều không thể ngóc đầu dậy.
Mà dưới sự khai sáng của “bộ phim truyền hình” dài tập và đủ loại cáo buộc kỳ quái của đám bạn trai cũ, cuối cùng Cố Nhuệ cũng hiểu ra.
Cô gái này tên Bùi Phi, nhà rất giàu có, có một người anh trai, từ nhỏ được cưng chiều hỏng rồi, cô là một người chơi piano, có chút bệnh công chúa, thích được người khác tâng bốc, nóng tính, dễ xúc động, nhất kinh nhất sạ(1), giỏi giễu cợt mỉa mai công kích, không dễ chọc, thay bạn trai như chơi nhà chòi, đương nhiên, xét từ cách tiếp xúc với bạn trai cũ của cô, đại khái đúng là chơi nhà chòi, chỉ nắm tay nhau đi dạo phố đã được tính là hẹn hò rồi…
(1)Nhất kinh nhất sạ/一惊一乍: Chỉ tinh thần của một người quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn.
Nếu không phải Cố Nhuệ đích thân trải qua, anh thậm chí khó có thể tưởng tượng rằng một người nóng nảy như vậy lại chơi piano. Ngoại hình ngược lại rất đẹp, vài lần anh vô tình nhìn lướt qua, khuôn mặt khá xinh…
Có điều sau một thời gian, Bùi Phi ngược lại không đến đây để tiến hành “hoạt động chia tay” nữa, cô bắt đầu đến đây để trút giận.
Có lẽ cho rằng trong quán cà phê nhỏ rách nát này sẽ không có người nào khác, cũng có lẽ là do tin tưởng nhầm vào khả năng cách âm của vách ngăn, Cố Nhuệ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của cô ở gian bên trong…
“Bản nhạc piano rác rưởi! Rác rưởi! Rác rưởi! Đều là rác rưởi!”
“Hôm nay cũng không muốn luyện đàn đâu!!! Aaaaaaaaa!”
“Ghét Bạch Đào quá!!! Bạch Đào cũng là rác rưởi!”
“Lại phải luyện đàn!!! Tại sao lại thế này!!! Tại sao mình lại chọn chơi piano chứ!!! Tại sao, tại sao, tại sao!!!”
“Bùi Phi! Đoan trang! Cao quý! Tiếp tục giả bộ! Mày làm rất tốt! Cho dù trong lòng muốn mắng chửi người thì cũng phải nhịn xuống! Vì hình tượng! hình tượng! Đánh bại Bạch Đào! Cố lên!”
“Đánh người phạm pháp! Bùi Phi, giữ vững!”
……
Mỗi lần Cố Nhuệ đọc tạp chí đến nhập tâm, không phải bị “tuyên bố chia tay” của Bùi Phi cắt ngang, chính là nhận được tiếng la hét chửi bới của cô, đến nỗi lúc đau đầu, anh thầm thề sau này tìm bạn gái hay tìm vợ tuyệt đối ngàn vạn lần không thể tìm kiểu này, nhất định phải tìm người dịu dàng, phóng khoáng, tốt bụng, hiểu chuyện.
Sau đó cha mẹ anh kinh doanh có khởi sắc, anh chuyển khỏi nơi ở cũ, cũng ra nước ngoài du học đào tạo chuyên sâu và làm việc, anh không còn đến quán cà phê nhỏ kia nữa, vậy nên cũng không còn gặp lại Bùi Phi.
Cho đến…
Cho đến giờ phút này, cô gái này vậy mà lại dùng loại phương thức kỳ diệu này một lần nữa ngồi trước mặt anh, còn thay da đổi thịt thành hình tượng dịu dàng, phóng khoáng tốt bụng trong lý tưởng của anh.
Gia đình cô khá giả, vậy nên việc bắt cóc hay lừa đảo tiền mà Cố Nhuệ nghĩ trước đó cũng không tồn tại nữa.
Bùi Phi trước mặt không hề biết trong lòng Cố Nhuệ đang nghĩ gì, cô vẫn đang nỗ lực hết mình biểu diễn sự dịu dàng hoàn mỹ: “Tôi học đàn từ nhỏ, vẫn luôn tràn đầy sự yêu thích đối với piano, không có lúc nào là không muốn luyện đàn cả, bởi vì tôi cảm thấy, mặc dù tôi không thể dùng đôi tay cứu người như bác sĩ Cố anh, nhưng ở một mức độ nào đó, âm nhạc cũng có thể chữa lành trái tim con người, vậy nên tôi sẽ dùng đôi tay của mình chơi những bản nhạc hay để chữa trị cho người khác.”
Bùi Phi vừa nói, vừa nở nụ cười dịu dàng với Cố Nhuệ: “Huống hồ, tôi cảm thấy mình cũng rất thích hợp chơi piano, bởi vì bản thân tôi là một người ôn hoà, cho nên tôi nghĩ âm nhạc có thể truyền tải sự bình yên trong nội tâm mình ra ngoài, khiến mọi người không còn nóng nảy và cáu gắt nữa…”
……
Không lâu sau, người hợp tác thứ hai trong “hội” của Bùi Phi xuất hiện, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trông rất giống cô bé xưng bị đi lạc, cô ấy cảm ơn rối rít Cố Nhuệ và Bùi Phi, khen ngợi tâng bốc Bùi Phi vô cùng khoa trương, bao gồm cả “Ai tìm được cô bạn gái như cô đúng là may mắn”, “Vừa nhìn cô đã thấy rất nghi gia nghi thất(2)” vân vân, lúc này mới đưa đứa trẻ rời đi.
(2)Nghi gia nghi thất/宜室宜家: Là câu thơ trích trong bài Đào yêu của Kinh Thi miêu tả cô gái xinh đẹp, khi về nhà chồng ắt sẽ hòa thuận, ấm êm.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, việc Bùi Phi có thể từ một người cực đoan quay ngoắt sang một loại cực đoan khác, rõ ràng là không thể.
Vậy nên không phải cô muốn đến để lừa tiền, mà muốn đến để lừa tình cảm sao?
Vậy mà lại lừa đến cả anh rồi.
Này ngược lại có chút mới mẻ.
Cố Nhuệ nhìn Bùi Phi giả vờ dịu dàng trước mặt, trong lòng đột nhiên nảy ra chút tâm tư xấu, anh ôn hoà mà vô hại nhìn Bùi Phi: “Ngày mai có thể mời cô đi ăn cơm không?”
Hai mắt Bùi Phi sáng lên, trong mắt là sự kinh ngạc vui mừng chân thực: “Thật sao?”
Vẻ mặt này của cô, quả thực có chút đáng yêu, Cố Nhuệ gật đầu: “Thật.”