Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 65
Phiên ngoại 7: Kỳ nghỉ “tuần trăng mật”?
Bạch Đào không còn tiếp nhận điều trị mất trí nhớ nữa, chăm sóc con cái quá bận rộn, cô lại có chút lười biếng, cảm thấy mất trí nhớ năm năm dường như cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn vậy nên không đến bệnh viện nữa. Nhưng theo thời gian, cô cũng sẽ thường xuyên nhớ ra ít chuyện trong quá khứ, chẳng hạn như…
Chẳng hạn như cô đột nhiên nhớ ra chuyến du lịch tuần trăng mật trên danh nghĩa lại tương kính như tân với Bùi Thời kia…
Mặc dù là kết hôn theo thỏa thuận, nhưng để ít nhất có thể xây dựng hình tượng cặp vợ chồng bình thường với thế giới bên ngoài, sau khi tổ chức hôn lễ long trọng ở trên đảo, cho dù Bạch Đào không muốn, nhưng vẫn phải giả vờ mỉm cười bước vào chuyến du lịch tuần trăng mật hai người cùng Bùi Thời.
Để tránh miệng lưỡi thiên hạ, Bạch Đào và Bùi Thời tự nhiên không thể ở mỗi người một phòng, may là đặt phòng tổng thống, ngoài gian phòng giường lớn ra còn có phòng khách rất rộng, bên trong có ghế sofa đủ cho một người nằm nghiêng, tuyệt đối rộng rãi…
Bạch Đào vừa nghĩ đến đây liền bắt đầu cảm thấy không vui, hôm nay là cuối tuần, Bùi Thời không đi làm, vừa đưa con gái đi công viên trở về đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Bạch Đào, dáng vẻ cô có chút ủy khuất.
“Sao thế?”
“Bùi Thời, em lại nhớ ra rồi, anh đối xử với em quả thật quá quá tệ!” Bạch Đào uất ức cả ngày trời, vừa nhìn thấy đương sự, cô lập tức không thể nhịn nổi nữa, đưa tay ra uy hiếp đe doạ mà đánh nhẹ Bùi Thời một cái: “Anh thế này có còn là đàn ông không?”
Bùi Thời có chút mù tịt không hiểu gì, anh liếc nhìn Bùi Điểm Điểm đang đứng bên cạnh ngoan ngoãn nắm tay mình: “Con gái đều đã sinh rồi, trông giống anh như vậy, là điều gì khiến em nghi ngờ anh không phải đàn ông? Là gần đây anh chưa đủ nỗ lực sao?”
Bạch Đào có chút thẹn quá hoá giận: “Không phải chuyện này! Là chuyện lúc tuần trăng mật!”
Cô giao Bùi Điểm Điểm cho chuyên gia chăm sóc, đợi đến khi bé con vừa rời đi, cô mới bày ra khí thế đàm phán thương lượng với Bùi Thời: “Anh đừng giả bộ nữa, em đều nhớ ra rồi, lúc đó phòng tổng thống có một cái giường, còn có một cái ghế sofa, anh vậy mà lại không trực tiếp nhường giường lớn cho em… Đi trăng mật một tuần ở Pháp, cả một tuần này, anh đều để em ngủ trên sofa!!! Còn anh ngủ trên giường lớn!”
Bạch Đào càng nói càng tức: “Cho nên Bùi Thời, có qua có lại, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bắt đầu từ tối nay, anh ngủ ngoài phòng khách bảy ngày.”
Bùi Thời sững sờ, sau đó bật cười: “Bạch Đào, anh rất nghi ngờ liệu có phải em bị mất trí nhớ có chọn lọc hay không, chỉ nhớ điểm không tốt của anh, còn sai lầm dẫn đến loại kết quả này của bản thân thì lại hoàn toàn quên, giống hệt đợt nhớ lại lần trước.”
“?”
“Lúc đó anh đề nghị nhường giường lớn cho em còn anh ngủ phòng khách, nhưng em từ chối, hào hùng nói bây giờ nam nữ bình đẳng, không cần anh phải nhường cho em nhiều đãi ngộ như vậy, em muốn tìm một cách tuyệt đối công bằng để phân chia chỗ ngủ, khiến anh thua tâm phục khẩu phục.”
Ồ…
Cái này ngược lại nghe có vẻ giống phong cách của cô…
Bạch Đào gật gật đầu: “Cái này nghe có vẻ hợp lý, cho nên người thông minh tài năng như em đã nghĩ ra cách gì để phân chia chỗ ngủ? Nếu đã là phân chia công bằng, vậy không phải nên là trong bảy ngày ít nhất em có thể ngủ giường ba ngày sao? Tại sao cuối cùng cả bảy ngày đều là anh?”
“Cách công bằng mà em nói là chơi kéo búa bao.” Bùi Thời mím mím môi, dáng vẻ tựa như chỉ nhớ đến đoạn hồi ức đó đã có chút một lời khó nói: “Anh cũng cho rằng em sẽ nghĩ ra phương thức công bằng lanh trí hơn, nhưng em lại nói với anh là chơi kéo búa bao, còn nói cái đó thuận tiện nhất công bằng nhất, thậm chí còn cảnh cáo anh, nói em là vua kéo búa bao mạnh nhất, từng được giải quán quân cuộc thi kéo búa bao tiểu học, bảo anh coi chừng, em nhất định sẽ khiến anh bảy ngày đều ngủ sofa, thua đến tâm phục khẩu phục.”
Còn… Còn có loại chuyện này á? Nghĩ đến cuộc thi kéo búa bao kia, mặt Bạch Đào hơi đỏ lên…
Giọng cô có chút khô khan: “Cho nên sau đó…”
“Cho nên sau đó chúng ta liền chơi kéo búa bao.” Bùi Thời hơi ngừng lại, nhìn Bạch Đào: “Sau đó em đều thua, ván nào cũng thua.”
“…”
“Kì thực anh rất tò mò, không phải em là quán quân cuộc thi kéo búa bao tiểu học sao? Mặc dù sau này tuổi tác lớn hơn chút, nhưng có đến mức trình độ giảm sút nghiêm trọng như vậy không?”
Chuyện đạt quán quân cuộc thi kéo búa bao tiểu học này Bạch Đào ngược lại vẫn còn nhớ, mặt cô nóng rực: “Cái giải đó, là cha em đặc biệt tổ chức cho em, giấy khen cũng là cha phát cho em…”
Lần này đến lượt Bùi Thời bật cười nhẹ: “Lúc đó em hù doạ anh rất ra dáng nha, chẳng trách kỹ thuật của em kém như vậy, bảy ván em đều thua, còn giở trò, sống chết muốn chơi lại, anh không còn cách nào khác, chỉ đành chơi lại với em thêm bảy ván, thế mà em vẫn thua.”
Cho nên cô mới xui xẻo ngủ sofa bảy ngày?
Bùi Thời gật đầu: “Đúng vậy, dám chơi dám chịu, anh cho em hai lần cơ hội em đều không thắng, lúc đầu anh muốn trực tiếp nhường cho em cơ hội ngủ giường, nhưng người nói muốn đấu tranh công bằng là em, cuối cùng đương nhiên cũng chỉ đành tự mình ủ rũ đi ngủ sofa rồi.”
Như thế à…
Bạch Đào có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi anh nha, em vẫn không nhớ rõ lắm, vậy anh không cần ngủ ở thư phòng nữa…”
Kết quả Bùi Thời lại bắt đầu so đo tính toán: “Không thể kết thúc đơn giản như vậy đi?”
“Hả?”
“Không ngủ ở thư phòng chỉ là quyền lợi và đãi ngộ bình thường của anh, anh nghĩ ít nhất em nên nghĩ ra biện pháp để bồi thường.”
“Tại sao chứ?” Bạch Đào có chút kinh ngạc: “Mặc dù em dám chơi dám chịu, nhưng tuần trăng mật mà em lại phải ngủ sofa một tuần, em cảm thấy bây giờ để anh tiếp tục ngủ ở phòng đã là đại phát từ bi rồi!”
“Cuối cùng em không có ngủ ở sofa.” Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái: “Anh còn hoài nghi là em cố ý đấy, có hôm nào em tỉnh dậy là đang nằm trên sofa không?” Bùi Thời rời ánh mắt đi: “Tối nào anh cũng đợi em ngủ rồi bế em sang giường, bảy ngày ngủ sofa thực tế là anh.”
Người đàn ông này nhớ lại, vậy mà còn mang theo chút ý lên án: “Em cũng không để anh bớt lo tí nào, đều đã nói cho dù anh thắng thì cũng sẽ nhường cơ hội ngủ giường cho em, nhưng em sống chết kiên quyết ngủ sofa, hại anh còn phải đợi em ngủ say rồi mới bế qua giường được.”
Bùi Thời nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Em còn rất nặng nữa.”
???
Từ khi chăm sóc bé con, tính cách của Bạch Đào đã tốt hơn rất nhiều, cô cảm thấy mình chỉ còn cách người thanh cao giản dị như đoá hoa cúc một chút xíu thôi, có điều cô còn chưa kịp nổi giận, Bùi Thời đã cười bổ sung thêm…
“Nhưng sức anh rất lớn, em có ăn nhiều hơn nữa nặng hơn nữa cũng không sao.”
Anh như vậy, Bạch Đào ngược lại cũng có chút xấu hổ, cô ho khan: “Vậy tuần trăng mật lúc đó chúng ta còn làm gì nữa? Những thứ khác em vẫn chưa nhớ ra.”
“Đại khái là hai người ghép thành nhóm đi du lịch thôi, không có gì đặc biệt cả.” Bùi Thời nghiêm túc nhớ lại: “Chỉ tùy tiện đi dạo ở Paris thôi.”
Có chút đáng tiếc là Bạch Đào không hề nhớ ra phần này, vậy nên trong sự đáng tiếc cô còn mang theo rất nhiều hứng thú về lần du lịch “tuần trăng mật” này: “Vậy nên đã đi những nơi nào?”
Nước Pháp lãng mạn biết bao, chỉ riêng Paris đã có bao nhiêu danh lam thắng cảnh đi không hết, mặc dù nói cô không có ấn tượng, nhưng tốt xấu gì cũng từng đồng hành với Bùi Thời…
“Đi Đại Lộ Champs Elysees.”
Bạch Đào mong mỏi nói: “Còn gì nữa?
Bùi Thời sững sờ, sau đó như lẽ đương nhiên mà nói: “Hết rồi.”
???
“Cả bảy ngày em đều ở Đại Lộ Champs Elysees mua sắm.”
“…” Bạch Đào sững sờ hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói: “Em mua đồ hết bảy ngày?”
Bùi Thời gật đầu: “Em nói em đi Paris quá nhiều lần rồi, đi lại các địa điểm tham quan cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng mua sắm.”
Mặc dù mua mua mua như vậy rất phù hợp với tính cách của cô, nhưng Bạch Đào nhìn nhìn Bùi Thời, như muốn xác nhận nói: “Vậy còn anh? Có phải chúng ta tách ra đi không?”
Người đàn ông này hình như không mấy hứng thú với mua sắm…
“Không có.” Bùi Thời mím môi: “Anh đi cùng em.” Anh nhìn Bạch Đào một cái: “Bởi vì em mua quá nhiều, cần một người xách đồ.” Anh hơi ngừng lại, tiếp tục nói: “Anh chính là người trả tiền và xách đồ kia.”
“Là như vậy à…”
“Có điều cũng không phải em hoàn toàn không nghĩ tới anh, em cũng mua đồ cho anh.”
Sự lúng túng xấu hổ của Bạch Đào giảm đi đôi chút: “Em đã nói mà, con người em chắc chắn sẽ không chỉ nghĩ tới bản thân mình, anh giúp em xách đồ, em nhất định sẽ khao anh, vậy nên em đã tặng anh cái gì?”
“Một cái hình dán tủ lạnh.” Bùi Thời chỉ chỉ vào bếp: “Chính là cái tháp Eiffel đang dán kia, ba euro.”
“…”
Bùi Thời không nói còn đỡ, anh vừa nhắc đến, Bạch Đào liền nhớ ra: “Chính là cái hình dán tủ lạnh cực xấu nhìn rất rẻ tiền đó á?”
Cô còn thắc mắc không biết rốt cuộc cái đồ chơi này từ đâu ra, bao nhiêu lần Bạch Đào không chịu nổi cái thứ rẻ tiền phá hoại phong cách của cả ngôi nhà này mà vứt vào thùng rác rồi, kết quả đều bị Bùi Thời nhặt về.
Cho nên…
“Bùi Thời, có phải lúc đó anh đã thích em rồi không?” Bạch Đào đột nhiên có chút to gan mà suy đoán, cô nhìn chằm chằm Bùi Thời: “Chẳng phải anh nói lúc kết hôn không có tình cảm sao? Vậy tại sao em mua cái hình dán tủ lạnh dở tệ như vậy mà anh đều không nỡ vứt đi?”
Bùi Thời nhìn đi chỗ khác: “Anh chỉ là khá hoài cổ, dù sao cũng mua vào lúc đó, coi như vật kỷ niệm đi, hơn nữa mỗi ngày dán trên tủ lạnh, đợi đến ngày nào đó em khôi phục lại trí nhớ rồi, nói không chừng sẽ tự xem xét lại bản thân một chút xem mình đã đối xử tệ với anh như thế nào. Giữ lại còn có thể làm vật chứng nữa.”
“Lúc đó khi em bảo cũng mua một món quà cho anh, anh còn nghĩ rằng ít nhất em sẽ mua cho anh cái cà vạt hay khuy măng sét, kết quả chỉ có một cái hình dán tủ lạnh, quả thật là món quà rẻ tiền nhất, tùy tiện nhất mà anh nhận được trong đời này, cho nên anh cảm thấy nhất thiết phải giữ lại, cũng coi như một lời nhắc nhở đến bản thân.”
“Nhắc nhở gì?”
“Nhắc nhở em là một người không có lương tâm biết bao.”
“Nhường em ngủ trên giường, từ bỏ việc đi tham quan để cùng em mua sắm cả một tuần, vừa trả tiền vừa xách đồ, cuối cùng lấy được một cái hình dán tủ lạnh rẻ tiền, em có thể tự đi xem cái hình dán kia, đến hình tháp Eiffel còn sai lệch, cũng không biết em mua ở cửa hàng nhỏ nào. Anh còn nghi ngờ liệu có phải em mua nhiều đồ nên người ta tiện tay tặng em hay không nữa.”
“Em đến tặng Dư Quả đều mua một món quà rất quý giá, thậm chí đến dì giúp việc nhà em, em cũng mua tặng một cái khăn quàng cổ LV, đến lượt anh thì là một cái hình dán tủ lạnh.”
Những chuyện này Bùi Thời dường như đã nhịn rất lâu, hiện tại vừa lật lại nợ cũ thì càng hồi tưởng càng nhiều: “Vốn dĩ anh không muốn nói, nhưng nếu em đã nhớ ra, còn quật ngược lại mà đến chất vấn anh, vậy thì tính toán rành mạch lại với em luôn, xem rốt cuộc ai đối xử tệ với ai.”
“…” Nhìn vẻ mặt này của Bùi Thời, Bạch Đào liền có dự cảm không lành, cô lập tức chuyển chủ đề muốn đánh bài chuồn: “Ôi, em đi xem xem bé con thế nào rồi…”
“Đều đã giờ này rồi, dì đương nhiên đã dỗ bé con ngủ, bây giờ em hãy ngồi xuống, chúng ta tính toán lại kỹ càng.”
Không, không cần đâu…
“Đêm trước ngày tổ chức hôn lễ, em nói em muốn tổ chức tiệc độc thân, anh đồng ý, nhưng anh không ngờ em lại mời hơn trăm người đến, trong đó có bốn mươi nam, Phi Phi nói ba mươi người trong số đó đều từng có tai tiếng với em lúc ở trường đại học.”
“Sau khi trăng mật về, nói muốn nấu một bữa sáng cho anh, kết quả dùng cà chua hết hạn, anh ăn xong phải đi bệnh viện.”
“Còn có, em căn bản không nhớ ngày kỷ niệm kết hôn, thậm chí lúc trước còn quên ngày sinh nhật của anh. Có thời gian rảnh rỗi gửi đăng nhiều bản thảo ân ái như vậy, kết quả đến tặng một món quà cho có trình tự cũng lười làm.”
……
Bùi Thời càng nói, đầu Bạch Đào càng cúi xuống thấp hơn, cô đều không biết, hoá ra bản thân đã dẫm phải nhiều quả mìn lớn trong hôn nhân như vậy…
“Em xin lỗi nha Bùi Thời, nhưng trước đây em cũng không thích anh mà… Chẳng phải anh cũng không thích em sao? Cho nên mọi người rất công bằng… Em đối mặt với người mình không thích thì sao có thể làm đến mức rất để ý tới đối phương được… Anh đừng nhớ đến chuyện trước kia nữa nha.”
Bùi Thời ho khan: “Không cần xin lỗi, anh không tức giận, dù sao thì vận khí của em tốt, tìm được người đàn ông có khí phách lớn nhất thế giới.”
“Có điều…” Bạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy có chút kì lạ: “Bùi Thời, nếu anh đã để ý thì tại sao còn muốn để em tổ chức tiệc độc thân? Hơn nữa dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, không có quy định anh bắt buộc phải ăn bữa sáng do vợ mới cưới làm, trù nghệ của em rõ ràng cũng không được, tại sao phải kiên quyết ăn đồ em nấu chứ? Rõ ràng anh có thể lựa chọn không ăn nha… Còn về việc em toàn quên sinh nhật anh, nghe ý tứ này của anh thì là rất hi vọng em nhớ và tổ chức tiệc sinh nhật, tặng quà sinh nhật cho anh? Nhưng nếu anh đã muốn quà sinh nhật như vậy, thì tại sao không trực tiếp nói với em…”
Bùi Thời không nói gì nữa.
Anh nhìn Bạch Đào một lát rồi mới rời ánh mắt đi: “Có thể là vì anh luôn không rút ra được bài học từ sai lầm, cho nên cuối cùng mới rơi vào tay em.”
Bạch Đào lại thừa thắng xông lên quyết hỏi đến cùng: “Bùi Thời, anh nói cho rõ ràng đi, anh có ý…”
Câu hỏi của Bạch Đào đã bị nụ hôn của Bùi Thời ngăn lại.
Người đàn ông hôn xong, dáng vẻ có chút mất tự nhiên: “Bạch Đào, quá khứ đều đã qua rồi, không cần phải truy đến cùng nữa, chúng ta vẫn nên nắm bắt hiện tại đi.”
Quá khứ đã qua, nhưng tương lai đẹp đẽ ngọt ngào vẫn ở trước mắt.
Loanh quanh một vòng, tóm lại vẫn không để lỡ nhau, có thể có được hạnh phúc hiện tại, Bạch Đào cảm thấy vận khí của mình đã không tệ rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến việc không thể nhớ lại hết chuyến du lịch “tuần trăng mật”, cô vẫn có chút tiếc nuối: “Mặc dù lúc đó giữa chúng ta rất ‘khách sáo’, nhưng em cảm thấy những hồi ức đó vẫn rất đáng quý, giới giải trí có một cách nói gọi là ‘khảo cổ’, chính là nếu các cặp đôi minh tinh công khai hẹn hò, fan vẫn có thể quay lại tìm những dấu vết manh mối ngọt ngào trước đây của người ta, kết quả tới lượt em, tự mình ‘khảo cổ’ mình cũng không được…”
“Vậy thì bù lại một lần tuần trăng mật.” Bùi Thời nắm lấy tay Bạch Đào: “Anh bù cho em, có được không?”
“Nếu em muốn tiếp tục đi Paris mua sắm bảy ngày, anh vẫn sẽ đi cùng em.”
Anh nhìn Bạch Đào một cái: “Nhưng để anh ngủ sofa bảy ngày thì không được.”
Người đàn ông làm bộ làm tịch hắng hắng giọng: “Mọi người đều biết đi tuần trăng mật rốt cuộc phải làm gì, chuyện này không thể gạt đi được.”
Được rồi được rồi.
Bạch Đào nghĩ, Bùi Thời này đúng là được voi đòi tiên, nghe thì như bù cho Bạch Đào một lần tuần trăng mật, nhưng nói đến cùng thì còn không phải là tự bù cho anh sao? Nhìn dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm của người đàn ông này đi kìa.
Hừ.
Nhưng đi tuần trăng mật lại một lần, dường như cũng có chút mong đợi.