Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 64
Phiên ngoại 6: Cuộc sống chăm con lúng túng vụng về.
Tốc độ lớn của trẻ con phải gọi là thần tốc, Bạch Đào vẫn còn nhớ như in thời kỳ lúc mình mang thai, sau đó cùng Bùi Thời trải qua quãng thời gian làm cha mẹ đầy lúng túng vụng về, cùng nhau trưởng thành, cũng lần đầu tiên chứng kiến bé con ngóc đầu dậy, lần đầu tiên học ngồi, lần đầu tiên đứng thẳng tập tễnh bước đi và lần đầu tiên gọi cha mẹ…
Sau đó thời gian tựa như được lắp một chiếc kim chỉ nam có thể tùy ý di chuyển, nhoáng một cái, đợi đến khi Bạch Đào phản ứng lại, bé con đã được hai tuổi.
Đương nhiên, chính xác mà nói thì không thể gọi là bé con được nữa rồi, người ta đã có tên chính thức – Bùi Vũ Mông, biệt danh – Bùi Điểm Điểm.
Bùi Thời và Bạch Đào mỗi người đã tự chuẩn bị một đống tên trước khi bé con chào đời, kết quả trong cuộc bỏ phiếu tên của đứa bé cả gia đình chẳng ai chịu nhường ai, hoàn toàn không có cách nào đạt được sự thống nhất, cuối cùng Bùi Phi đã đề xuất ra phương án giải quyết… Bùi Thời nói một con số, Bạch Đào nói một con số, sau đó lật từ điển, lật được cái nào thì là cái đó.
May mà vận khí của bé con không tệ, ít nhất không lật vào những cái tên như “Thiết Đản”, “Cẩu Thặng”, nhìn cái tên Bùi Vũ Mông này, có thể thấy vận may của cha mẹ cô bé vẫn còn khá được…
Còn về biệt danh, đơn giản là vì suốt thai kỳ Bạch Đào phải ăn uống lành mạnh vì bé con này, vậy nên đã bỏ lỡ vô số lần uống trà sữa nhất điểm điểm(1), thế là đặt cho con gái cái tên Điểm Điểm.
(1)Nhất điểm điểm/一点点:Một thương hiệu trà sữa ở bên Trung.
……
Lúc Bùi Điểm Điểm còn nhỏ, Bạch Đào luôn mong con bé mau lớn, đáng tiếc hiện tại tới khi hai tuổi có thể chạy, nhảy, nói, hát, tâm thái của Bạch Đào lại có chút sụp đổ.
Ai có thể nói cho cô biết, nên đối phó với Terrible Two(2) thế nào không?
(2)Terrible Two là một giai đoạn phát triển của trẻ nhỏ, thường ở khoảng từ 1-3 tuổi. Đối với các ông bố bà mẹ mà nói thì Terrible Two là một giai đoạn đặc biệt gian gian và vất vả, bởi vì trong giai đoạn này bé con sẽ vô cùng bướng bỉnh, thường xuyên ăn vạ, hành vi tùy hứng nổi loạn,…
Bùi Vũ Mông hai tuổi bước vào thời kỳ tự nhận thức và nổi loạn, gần như từ chối mọi mệnh lệnh của Bạch Đào trong tiềm thức.
Bạch Đào bảo con bé ăn cơm, con bé từ chối…
“Không, mẹ! Con không ăn cơm! Con muốn ăn bánh quy!”
Bạch Đào bảo con bé đánh răng, con bé từ chối…
“Không! Con không muốn đánh răng! Con ghét đánh răng! Không đánh răng!”
Bạch Đào bảo con bé đi ngủ, con bé vẫn là từ chối…
“Không, con còn muốn chơi! Mặt trăng không ngủ con không ngủ!”
……
Tóm lại, có thể đối nghịch lại thì tuyệt đối sẽ không nghe lời.
May mà cứ như vậy, sau khi tổng kết kinh nghiệm đấu tranh giữa địch và mình, Bạch Đào vẫn nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Buổi tối Bùi Thời vừa về đến nhà, Bạch Đào liền bắt đầu ra lệnh cho Bùi Điểm Điểm…
“Bé con, sau này sẽ do mẹ kể chuyện cho con nghe..”
Quả nhiên đúng như dự đoán, chào đón cô là sự từ chối non nớt quyết liệt: “Không! Con không muốn mẹ kể chuyện cho con! Con muốn cha cơ!”
Bạch Đào giả vờ thất vọng, kì thực trong lòng sớm đã vui mừng đến nở hoa, cô nhìn Bùi Thời một cái, vội vàng đưa cuốn truyện cho anh: “Ông xã, bé con không muốn em kể chuyện, vậy thì giao lại cho anh nha.”
Sau khi nhét cuốn truyện cho anh, cô liền nằm xuống mép giường, không chút gánh nặng mà nghịch điện thoại.
Bùi Thời đương nhiên sớm đã nhìn thấu mưu kế của Bạch Đào, nhưng anh chỉ bất lực cười cười, sau đó cầm lấy cuốn truyện, ôm Bùi Vũ Mông vào trong lòng, bắt đầu kể.
Bởi vì đã tìm ra được quy luật nên cuộc sống chăm sóc bé con của Bạch Đào sau đó vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Bùi Vũ Mông sắp đến giờ phải uống sữa, Bạch Đào: “Bé con, vậy mẹ đi pha sữa cho con nhé!”
“Không muốn! Con muốn cha pha!”
Bùi Vũ Mông muốn chơi xếp khối gỗ, Bạch Đào: “Bé con, thế mẹ xếp cùng con nhé!”
“Không muốn! Con muốn cha xếp!”
Bùi Vũ Mông ị rồi, Bạch Đào: “Bé con, mẹ thay tã và rửa mông cho con nha!”
“Không muốn! Con muốn cha đến!”
Được được được, Bạch Đào tự nhiên vui vẻ giao công việc dọn phân cho Bùi Thời.
Dĩ nhiên, Bùi Thời cũng làm không biết mệt, anh cũng vui vẻ gánh vác công việc nuôi dạy con, thấy Bạch Đào vui vẻ và thảnh thơi như trước, anh mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cô vợ này của mình mềm yếu quý giá bao nhiêu, anh đã từng thể nghiệm qua.
Lúc mới sinh bé con, Bạch Đào cần thời gian để phục hồi sau khi sinh, lại thêm bé con là một đứa trẻ có nhu cầu cao, một giây một phút cũng không thể thiếu người bên cạnh, cuối cùng thường là đứa bé quấy khóc, Bạch Đào cũng sắp khóc luôn. Bùi Thời không thể không vừa phải an ủi vợ vừa dỗ dành con gái.
Tất nhiên ban đầu anh cũng luống cuống tay chân, nhưng may mà Bùi Thời là người có năng lực học rất mạnh, chẳng mấy chốc, anh đã có thể thuần thục một tay bế con, thay tã cho con và sau khi bón sữa bình lại dỗ con ngủ.
Mặc dù trong thời gian qua đều mời bảo mẫu và chuyên gia, nhưng lúc những nhân viên này nghỉ phép hoặc đổi người sẽ luôn cần người nhà thay thế, vì vậy, trong vòng một năm sau khi bé con chào đời, Bùi Thời đã từ chối rất nhiều buổi tụ tập và xã giao, đến mức anh gần như đã lui khỏi giới.
Cũng không phải chưa từng gặp đối tác nói nửa đùa nửa thật: “Bùi tổng, người làm việc lớn như anh không thể bị gò bó trong việc trông con nha, lấy vợ để làm gì? Không phải là để sinh con chăm con cho anh sao? Anh phải tham dự bữa tiệc của chúng tôi nhiều chút, để đứa bé cho vợ anh là được rồi.”
Mỗi khi nói đến loại chủ đề này, đám đàn ông trung niên lại không khỏi khoe khoang: “Đúng đấy đúng đấy, vợ tôi là bà nội trợ, công việc chủ yếu ở nhà chính là chăm sóc con nhỏ, bình thường tôi phải kiểm tra đánh giá các chỉ số KPI, những người phụ nữ nội trợ đừng có nghĩ mình giỏi giang, người nuôi bọn họ là chúng ta đấy.”
“Vợ tôi ngoan ngoãn nghe lời lắm, việc chăm sóc con cái đương nhiên là việc của phụ nữ nha, đàn ông chúng ta phải ở bên ngoài xông xáo, Bùi tổng, hơn nữa vợ anh chẳng phải chính là người nội trợ toàn thời gian ở nhà sao?”
Mặc dù những giọng điệu và sự bỡn cợt như vậy sẽ luôn xảy ra lặp đi lặp lại, nhưng Bùi Thời cũng đều sẽ trả lời đi trả lời lại như mọi khi: “Vợ tôi có công việc, là một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp rất thành công, không phải là một người nội trợ toàn thời gian. Cho dù là một người nội trợ toàn thời gian thì phụ nữ cũng không có nghĩa vụ nhất định phải chăm con, một người đàn ông thành công không phải chỉ cần sự nghiệp có thành tựu, mà càng phải là người quan trọng tham gia vào việc nuôi dạy con cái trong gia đình.”
Bạch Đào trẻ như vậy đã sinh con cho anh, Bùi Thời cảm thấy không nên để cô một mình gánh vác những vất vả mệt nhọc khi nuôi dạy con.
Vậy nên những chiêu trò lười biếng kia của cô, anh đều vui vẻ chấp nhận, thậm chí điều mà Bạch Đào không biết là, cô dương dương đắc ý cho rằng mình đã thành công tìm ra cách đối phó với bé con, dựa vào sự thông minh và tài năng của mình mới thành công thoát được khỏi việc nuôi dạy con mà ném cho Bùi Thời, nhưng lại không hề biết rằng đây chẳng qua chỉ là một món quà nhỏ Bùi Thời tặng cô. Trước khi Bạch Đào phát hiện ra, Bùi Thời đã thành công mua chuộc con gái của họ…
“Điểm Điểm, sau này nếu mẹ nói muốn chăm sóc con, muốn làm việc vất vả thì con nhớ phải lập tức từ chối, nói đều giao cho cha làm.”
Bùi Điểm Điểm hai tuổi không hiểu: “Tại sao vậy cha?”
“Bởi vì bình thường công việc của cha bận hơn mẹ một chút, cho nên hầu hết những việc chăm sóc bé con vẫn là do mẹ làm, mẹ rất vất vả, qua phương án này của cha, mẹ con có thể thoải mái hơn một chút, hơn nữa sẽ không cảm thấy tội lỗi, dù sao cũng là con chủ động không muốn để mẹ chăm sóc.”
Bùi Điểm Điểm vô cùng ham học: “Cha ơi, cảm giác tội lỗi là gì vậy ạ?”
“Cảm giác tội lỗi chính là hôm nay con lén ăn kẹo mà cha mua cho cuối tuần, mặc dù đáng ra con sẽ rất vui khi lén ăn được kẹo, nhưng bây giờ chắc chắn sẽ có chút sợ hãi và lo lắng, bởi vì con đã hứa với cha là bình thường không ăn kẹo để bảo vệ răng, chỉ được ăn vào cuối tuần thôi.”
“…” Bùi Điểm Điểm bĩu chiếc miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ rất uất ức: “Cha đều biết rồi sao, vậy cha có tố cáo con với mẹ không?”
Bùi Thời cười cười: “Sẽ không, chỉ cần con và cha cùng nhau giữ bí mật để mẹ được thư giãn, chúng ta ngoắc tay có được không nào?”
Bùi Điểm Điễm duỗi ngón tay nhỏ mũm mĩm ra, có lẽ được thừa hưởng gen của Bùi Thời, rất biết thuận cọc mà leo, có chút tiềm năng của nhà đàm phán tương lai: “Được rồi, vậy lát nữa con có thể ăn thêm một cái kẹo không? Nếu cha cho con ăn thêm một cái, con đảm bảo nhất định sẽ không nói cho mẹ biết.”
Cô bé chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Bùi Thời: “Đa Đa ở bên cạnh nói, ăn nhiều kẹo tốt cho việc ghi nhớ mọi chuyện, sẽ càng nhớ kỹ hơn, nếu con ăn ít đi một cái kẹo thì có thể sẽ không nhớ được, sẽ quên mất lời cha nói.”
“…”
Bùi Thời bật cười nhẹ đồng thời xoa đầu Bùi Vũ Mông: “Con và mẹ con ở một số phương diện nào đó được voi đòi tiên giống hệt nhau.”
Bé con ham học Bùi Điểm Điểm lập tức hỏi ngay: “Cha ơi, được voi đòi tiên nghĩa là gì vậy ạ? Là ý không tốt sao? Vậy có phải cha sẽ không thích bé con và mẹ nữa không?”
Bùi Thời bế cô con gái đáng yêu lên: “Không có chuyện đó đâu, bất cứ từ ngữ hay câu nói gì nói về con và mẹ con đều không mang ý xấu, cho dù con nghe không hiểu thì cũng không cần để ý, chỉ cần nhớ rằng, cha sẽ luôn yêu hai người, vậy là được rồi.”
Đáp lại Bùi Thời là giọng nói nũng nịu non nớt đáng yêu của Bùi Vũ Mông: “Cha, con cũng sẽ luôn yêu cha và mẹ.”