Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 63
- Home
- Bạch Đào Nhầm To Rồi
- Chương 63 - Phiên ngoại 5: “Nếu như hôm nay sinh thì không phải Nhân Mã rồi! Có thể là Thiên Yết!”
Phiên ngoại 5: “Nếu như hôm nay sinh thì không phải Nhân Mã rồi! Có thể là Thiên Yết!”
Bé con bắt đầu rục rịch trước ngày dự sinh hai tuần.
Buổi sáng Bạch Đào vẫn còn dựa vào bàn vẽ dự án mới một lúc, buổi tối lúc ngủ trạng thái cũng rất ổn định, sau khi mang thai cô rất dễ buồn ngủ, thường đi ngủ từ sớm, nhưng ngủ đến mười hai giờ đêm, cũng không biết có phải là dự cảm hay không mà đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Sau đó là vỡ nước ối.
Trong suốt quá trình Bạch Đào vẫn đều lim dim buồn ngủ, cả người mơ màng, Bùi Thời ngủ rất nông, nghe thấy cô đi vệ sinh lâu như vậy vẫn chưa về phòng liền lo lắng đi ra xem, anh ngược lại đã hoàn toàn tỉnh táo trước Bạch Đào.
“Bạch Đào, thay quần áo lập tức đi bệnh viện.”
“Sao vậy?”
“Em vỡ nước ối rồi.”
Đợi đến khi Bạch Đào mơ màng thay quần áo được Bùi Thời nhét vào trong xe, cô vẫn có chút không thể chấp nhận nổi: “Ý anh là em sắp sinh rồi? Nhưng em không đau chút nào cả!”
Bùi Thời đang vừa liên lạc với bác sĩ khoa phụ sản, vừa dành thời gian xoa xoa tay cô: “Vỡ ối chưa hẳn là mỗi người đều sẽ đau, cũng không có nghĩa là đứa trẻ sẽ ra nhanh, nhưng nếu đã vỡ ối thì nhập viện vẫn là tốt nhất. Em đừng lo.”
Bạch Đào không có chút phản ứng nào, đương nhiên sẽ không lo lắng, cô ngồi trong xe, lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho Bùi Phi…
“Bùi Phi! Hình như tôi sắp sinh rồi!”
“Nếu như hôm nay sinh thì không phải Nhân Mã rồi! Có thể là Thiên Yết!”
……
Ban đầu Bạch Đào gửi cho Bùi Phi một đống tin nhắn thoại lúc nửa đêm thế này cũng chẳng trông chờ gì vào việc Bùi Phi sẽ trả lời, kết quả năm phút sau, Bùi Phi đã gọi điện tới.
“Bạch Đào!!! Cô sắp sinh rồi sao?! Cô đang ở đâu? Đến bệnh viện chưa? Tôi lập tức tới ngay!”
Bạch Đào sửng sốt: “Đều đã giờ này rồi, cô còn chưa ngủ à?”
“Không phải cô nói tối nay muốn nghe tôi gọi video chơi đàn cho sao? Tôi đợi cô mãi, sao cô không gửi tin nhắn thoại cho tôi.”
“Còn có chuyện này ư?”
Giọng của Bùi Phi ủy khuất như nàng dâu nhỏ, Bạch Đào sửng sốt, cô không còn chút ấn tượng gì về chuyện này nữa rồi, có lẽ trí nhớ của cô thật sự đã giảm sút sau khi mang thai…
Có điều Bùi Phi ngược lại không quan tâm đến những thứ này, vừa nghe tin Bạch Đào vỡ ối cô ta liền cúp máy, không nói hai lời vội vàng chạy đến bệnh viện, kích động như thể chính mình đi đẻ vậy, còn đến nơi sớm hơn cả Bạch Đào và Bùi Thời.
Lúc đầu Bạch Đào vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí còn ra lệnh Bùi Thời đi mua một đống đồ ăn cho mình… Đến giai đoạn sau của thai kỳ, cô thường rất dễ đói.
Cơn đau ập đến khi cô đang ăn tới chiếc bánh Donut thứ năm, lúc đầu không hề đau kịch liệt, chỉ âm ỉ từng cơn, thậm chí còn không ảnh hưởng đến việc Bạch Đào và Bùi Phi đấu võ mồm, nhưng không lâu sau, mọi chuyện đã thay đổi đột ngột…
Đây không chỉ là đau, lần đầu tiên Bạch Đào phát hiện ra, lúc thật sự đau đớn, ngoại trừ đổ mồ hôi lạnh và rên rỉ yếu ớt ra, người ta thậm chí còn không thể lớn tiếng kêu đau.
Nhìn thấy cô như vậy, Bùi Phi lo lắng muốn chết, Bùi Thời thì khá bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lo lắng không kém Bùi Phi, nhìn Bạch Đào thế này nhưng lại không có cách nào thay cô chịu đau, người đàn ông hoảng sợ, bất lực đồng thời cũng rất đau xót, chỉ có thể nắm chặt tay cô, giúp cô xoa xoa lưng, cố gắng giảm bớt cơn đau cho cô.
“Nếu em đau quá mà lại không có sức để kêu thì cứ véo anh.”
Quả thật Bạch Đào đã đau đến sắp không thở nổi nữa rồi, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi không véo Bùi Thời.
……
Bởi vì thai nhi bị dây rốn quấn cổ nên Bạch Đào nhanh chóng được đẩy vào phòng mổ tiến hành sinh mổ, còn Bùi Thời và Bùi Phi chỉ có thể đợi ở ngoài cửa.
Bùi Phi đi đi lại lại hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh ơi, Bạch Đào sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Nghe nói phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, phải đi một vòng qua quỷ môn quan gì đó… Mặc dù Bạch Đào luôn chọc tức em, nhưng dù sao cũng mang thai bé con nhà chúng ta, hơn nữa gần đây em cũng thấy cô ấy thuận mắt hơn nhiều… Làm ơn hãy phẫu thuật thuận lợi, nhanh chóng kết thúc đi!”
……
Trong cả quá trình phẫu thuật, Bùi Phi lo lắng lẩm bẩm không dứt, ông trời phật tổ gì đó đều cầu khấn hết một lượt, chỉ có Bùi Thời là vẫn duy trì sự trấn định và bình tĩnh.
Mà đợi đến khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc “oe oe” của trẻ sơ sinh, tiếp đó y tá bước ra báo tin vui, là một bé gái nặng ba cân, Bùi Phi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn anh trai mình, vẫn vững vàng thận trọng như cũ.
Bùi Phi lại cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, như thể chính mình vừa sinh ra một đứa bé vậy, ngay cả giọng nói của y tá cũng khiến cô ta cảm thấy có chút hốt hoảng ngẩn ngơ, bọn họ có thể đi xem đứa trẻ sơ sinh và sản phụ rồi.
Chỉ là người em chồng như cô ta đây đều đã sắp mất cân bằng adrenaline(1) rồi, nhưng anh trai cô ta, chồng của sản phụ lại vẫn mặt không biến sắc.
(1)Adrenaline có tên khác là Epinephrine, là một hoocmon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Loại phong thái của thủ lĩnh này, cho dù là Bùi Phi thì cũng không thể không lần nữa nhìn anh trai mình bằng một con mắt khác.
“Anh à, anh quả nhiên là người làm việc lớn!”
Bùi Phi cứ nghĩ rằng anh trai mình thăng chức làm cha tốt xấu gì cũng sẽ kích động một chút, kết quả vẫn là dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì mặt anh vẫn không biến sắc.
Mặc dù thế này rất phù hợp với giáo dục của gia đình họ là không thể hiện sự vui mừng trên mặt, nhưng Bùi Phi cũng là phụ nữ, vào thời khắc này trong lòng cô ta cũng có chút không nhịn được mà hướng về Bạch Đào… Anh trai mình làm sao vậy, vợ khổ cực sinh mổ ra một thiên kim, thế mà anh cũng không có lấy một nụ cười! Cho dù có bình tĩnh thận trọng thì con mẹ nó cũng quá trấn tĩnh rồi đi! Này có thể nói là lạnh lùng hà khắc rồi!
Bùi Phi thử đặt mình vào mà nghĩ, nếu cô ta nằm trên giường sinh đau đớn nửa ngày trời mới sinh ra được một đứa bé, vậy chồng mình lại như thế này thì thật sự chỉ muốn lập tức ly hôn.
Ôi, lúc này cô ta đột nhiên không khỏi có chút đồng tình với Bạch Đào, quá thê thảm rồi! Sao lại gặp phải đúng ông anh trai như cái tủ lạnh tự nhiên này của cô ta cơ chứ!
Bây giờ Bạch Đào sắp ra rồi, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thế, vậy mà còn kéo cô y tá nhỏ lại nói gì đó ở góc rẽ.
Bùi Phi có chút không vui, giờ đã là lúc nào rồi mà anh trai còn ở bên kia nói chuyện với cô y tá không liên quan, cô ta bước tới, vừa muốn kéo Bùi Thời đi, kết quả lại nghe thấy anh trai mình cố ý thấp giọng nói…
Anh hỏi cô y tá nhỏ kia: “Có thuốc an thần không?”
Thuốc an thần? Muốn cái đó để làm gì?
Cô y tá nhỏ hiển nhiên cũng có cùng thắc mắc với Bùi Phi nên trực tiếp hỏi thẳng: “Xin hỏi xảy ra chuyện gì sao?”
Vẻ mặt của Bùi Thời vẫn bình tĩnh và kiềm chế, nhưng những gì anh nói đã bộc lộ hết nội tâm chân chính của người đàn ông này.
Giọng anh có chút mất tự nhiên, cũng có chút cố gắng kìm nén sự run rẩy nhẹ: “Vợ tôi vừa mới sinh, tôi cảm thấy cảm xúc của mình hiện tại có chút kích động quá mức, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tôi nghĩ có lẽ mình vẫn cần sử dụng thuốc an thần để khiến cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.”
Anh trai quay lưng lại với Bùi Phi nên không hề biết rằng những lời này đã bị cô ta nghe thấy hết.
Anh còn làm bộ làm tịch để lại cho cô ta một tấm lưng lạnh lùng thẳng tắp.
Bùi Phi bật cười nhẹ, cô ta còn coi anh trai mình như siêu nhân thấy núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt vẫn không động đậy, nhưng hóa ra anh trai cô ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.
Vợ sinh con, bản thân thăng chức lên làm cha, hóa ra trong lòng anh kì thực đã kích động đến mức phải dùng thuốc an thần.
Trên thực tế, ở trong mắt Bùi Phi, phần lớn thời gian Bùi Thời vẫn luôn như một người anh trai siêu nhân vậy… Dường như mọi khía cạnh đều có thể làm đến mức hoàn hảo, không gì có thể làm khó được anh.
Mặc dù tự hào về điều này, nhưng thời gian lâu rồi, Bùi Phi cũng sẽ có sự hoài nghi.
Anh trai mình có thực sự hoàn mỹ không chút tì vết và vẫn luôn mạnh mẽ như vậy không?
Nhưng người quá mạnh mẽ và không bị can thiệp bởi thế giới bên ngoài hơn nửa thời gian cũng rất lạnh lẽo.
Anh trai siêu nhân rất tuyệt, nhưng anh trai nhiễm khói lửa nhân gian dường như càng có khí chất, tình người hơn.
Ở bên ngoài hô mưa gọi gió, thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát, anh có thể là Bùi tổng trong mắt người khác, có thể là người nắm quyền lực thực sự của nhà họ Bùi mà người người phải nể sợ, nhưng với Bạch Đào mà nói, anh chỉ là người đàn ông của cô mà thôi.
Trong lòng Bùi Phi chợt rung động, dường như vào giây phút này, cô ta đột nhiên cũng có chút muốn yêu đương hẹn hò rồi.