Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 62
Phiên ngoại 4: Nhật ký thai kỳ của Bạch Đào.
Thứ bảy, trời trong xanh.
Có chút mất ngủ, Bùi Phi vừa hay đang ở đây, bảo cô ấy chơi bản 《A comme amour》, cô ấy rất kích động, cho rằng cuối cùng tôi cũng đã cải tà quy chính, từ bỏ phong cách dân tộc thông tục khoe khoang nhất, có thể thưởng thức kỹ năng âm nhạc cổ điển của cô ấy, cảm thán trình độ thẩm mỹ của tôi cuối cùng cũng đã được nâng lên, cảm thấy sau này sẽ có không ít chủ đề chung có thể thảo luận với tôi, nhưng…
Mười phút sau tôi quả nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm ơn âm nhạc cổ điển, luôn có tác dụng làm cho người ta dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy.
Sau khi tỉnh dậy Phi Phi quả nhiên đã tức sắp chết rồi, kêu gào muốn bỏ nhà ra đi, tỏ ý chưa từng gặp qua người không có năng lực thưởng thức như tôi. An ủi cô ấy nửa giờ, khiến cô ấy tin rằng chính vì âm nhạc của cô ấy đủ nhẹ nhàng êm dịu mới có thể chữa chứng mất ngủ của tôi, cuối cùng sắc mặt cô ấy cũng trông khá hơn một chút.
Haizz, người nhà họ Bùi sao đều khó đối phó như vậy.
Tôi khổ quá đi.
Chủ nhật, trời vẫn trong xanh.
Bùi Phi hẹn tôi đi dạo phố, kết quả mới đi được nửa tiếng đã kêu mệt, còn chẳng bằng bà bầu là tôi!
Cô ấy bị làm sao vậy? Tranh thủ đang giảm giá làm cho cô ấy cái thẻ phòng tập gym, đại phát từ bị tặng cô ấy, với tố chất thân thể này của cô ấy, sau này làm sao có thể đấu với tôi được?
Lúc đưa thẻ cho cô ấy, cô ấy còn từ chối, nói không thể nhận quà của tôi, bỏ đi, mấy ngày trước còn bị tôi phát hiện ra đang lén lút sử dụng tinh chất mọc tóc mà lúc trước tôi giới thiệu cho cô ấy đấy!
Chẳng trách cảm thấy tóc cô ấy gần đây dày hơn chút! Trên trán đều là tóc con lởm chởm! Lúc đầu giới thiệu cho cô ấy cũng chỉ đọc đánh giá trên mạng, không ngờ con chuột bạch nhỏ này dùng thử lại rất tốt! Đều nói phụ nữ sinh xong sẽ phải đối mặt với tình trạng rụng tóc sau sinh, cho nên có phải tôi cũng nên tích trữ một chút?
Có điều cô ấy thật sự rất đắc ý, không phải chỉ là mọc ra vài sợi tóc con thôi sao, có đến mức phải ngày nào cũng chạy qua vuốt vuốt tóc mình, ám thị tôi nhìn đỉnh đầu phát sáng của cô ấy không?
Tóc tôi dày hơn cô ấy gấp mấy lần, căn bản sẽ không ghen tị đâu ok!
Thứ hai, sao trời vẫn trong xanh vậy.
Tối nay Bùi Thời đã làm cho tôi một chiếc bánh siêu ngon! Bởi vì do anh ấy tự tay làm cho nên đã dùng công thức giảm đường, thực ra kết quả khám thai định kỳ của tôi đều rất tốt, bác sĩ cũng không yêu cầu phải kiểm soát lượng đường, nhưng ai bảo Bùi Thời đã đọc không ít sách hướng dẫn sức khỏe thai kỳ, nói lượng đường tiêu thụ trong khi mang thai quá cao có khả năng sẽ tồn tại tình huống huyết áp tăng cao ảnh hưởng đến sức khỏe của thai phụ.
Đúng là một ông chồng xem vợ như con gái.
Có điều mặc dù dùng công thức giảm đường nhưng bánh vẫn rất ngon! Tôi nói với Bùi Thời mình còn muốn ăn nữa! Kết quả anh ấy nói vậy tối nay anh ấy cũng muốn “ăn đường”, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Được rồi được rồi!
Đàn ông thật phiền phức!
Thứ ba, trời cuối cùng cũng không còn trong xanh nữa, hôm nay trời nhiều mây.
Bùi Thời không đi làm! Hôm nay làm việc ở nhà! Vui quá đi!
Bùi Phi nói vẫn muốn qua đây tiếp tục đánh đàn cho tôi, đã có Bùi Thời rồi, còn cần gì Bùi Phi nữa chứ!
Tôi tàn nhẫn từ chối cô ấy!
Phi Phi còn không vui nha! Không phải lần trước nói không muốn gặp tôi nữa, muốn bỏ nhà đi sao?
Vẫn câu nói cũ, người nhà họ Bùi bọn họ thật khó đối phó nha!
Thứ tư, trời nhiều mây.
Hôm nay bé con cứ đá tôi suốt, giấc ngủ trưa của tôi trực tiếp bị đá cho tỉnh rồi! Đã gọi điện tố cáo với cha nó!
Hừ!
Không an phận như vậy!
Cha con đã rơi vào tay mẹ rồi, mẹ khuyên con cũng nên thức thời chút!
Thứ năm, ánh mặt trời rực rỡ.
Không bị nôn nghén nữa rồi mừng quá, mỗi ngày đều ăn ăn ăn, phải ăn bù lại hết số thịt ngày trước đã nôn ra!
Sáng nay thử cân một chút, khóc! Sao tôi có thể như quả bóng được bơm căng mà béo lên nhiều đến vậy!
Nhưng may mà Bùi Phi đã giới thiệu cho tôi một chiếc váy không lộ bụng, tôi mặc đi trên đường, không có ai nghĩ tôi là phụ nữ mang thai cả, vui! Giờ nhìn Bùi Phi cũng thuận mắt hơn rồi! Bùi Thời nhìn thấy chiếc váy cũng đã khen mấy lần, còn tự trách mình không nghĩ đến việc mua cho tôi, dáng vẻ có chút ghét bỏ Bùi Phi đã cướp lấy cơ hội biểu hiện của anh ấy.
Haizz, chẳng lẽ anh em nhà họ Bùi sắp đánh nhau vì tôi?
Tại tôi.
Mị lực quá lớn rồi.
Thứ sáu, trời mưa nhỏ.
Hôm nay phát trực tiếp nha! Các độc giả vẫn đáng yêu như trước. Chỉ là Bùi Thời đã cầm đồng hồ báo thức đến bên cạnh nhắc tôi quá giờ rồi, tôi như một cô gái nghiện mạng bị tóm một cách thê thảm vậy.
Bé con, mặc dù con chưa chào đời, nhưng mẹ đã nhìn thấy cuộc đời bi thảm của con trong tương lai, dường như nhìn thấy viễn cảnh cha con cầm thước đứng cạnh con thúc giục con làm bài tập…
Nhưng mà, mẹ sẽ không giúp con giải vây đâu.
Thậm chí với chuyện ấy, mẹ còn thấy thích thú, vui tay vui mắt, suy cho cùng thì tinh lực của Bùi Thời cũng có hạn, anh ấy đi quản con rồi thì sẽ không có thời gian quản mẹ nữa.
Nói đến phương diện này thì việc sinh con vẫn rất có ích, dương đông kích tây, dùng con để chuyển hướng sự chú ý của cha con, giành được sự tự do ngắn hạn cho mẹ.
Tôi quả thực là quá thông minh!
Thứ bảy.
Bụng ngày càng to, trước đây rõ ràng còn chưa thấy rõ, kết quả chỉ trong vài ngày, bụng đột nhiên như bị thổi to lên vậy, giờ ngồi xuống sẽ phát hiện bụng phình ra rất nhiều, không còn cách nào xem nhẹ sự thật mình là phụ nữ mang thai nữa rồi.
Sự chuyển động của thai nhi ngày càng thường xuyên hơn, đạp đến mức có thể nhìn thấy hình dạng bàn chân nhỏ bé trên da bụng rồi, thần kỳ thật đấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, Bùi Thời mừng rỡ như kẻ ngốc vậy, bé con đạp thành hình, anh ấy lập tức lấy tay sờ, còn muốn high five với bé con, đáng tiếc bé con không thèm quan tâm đến anh ấy, có điều anh ấy tự nói một mình cũng rất vui vẻ.
Sau khi nghe chuyện này, ngay tối hôm đó Bùi Phi đã vội vã chạy tới nói muốn xem, đáng tiếc là có lẽ cô ấy không có sức quyến rũ gì cả, cô ấy vừa đến, bé con một cái cũng không đạp tôi nữa, Bùi Phi tức đến cả đêm mất ngủ.
Có chút đáng thương nhỉ, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà điên cuồng cười nhạo cô ấy.
Chủ nhật, trời trong xanh.
Bùi Phi nhất định đòi dạy tôi chơi piano, trời ơi, tôi không muốn học nha! Cô ấy kiên trì muốn bồi dưỡng cảm xúc cho tôi, còn nói như thế sau này tôi có thể piano bốn tay với cô ấy.
Vấn đề là tại sao tôi phải piano bốn tay với cô ấy? Nếu muốn piano bốn tay thì tôi cũng sẽ tìm Bùi Thời ok?
May mà tôi đã nhanh chóng lấy lý do bé con trong bụng không an phận mà chuồn đi.
Cuối cùng Bùi Phi cũng buông tha cho tôi, có điều không lâu sau, cô ấy lại nghiêm túc gọi tôi ra phòng khách, muốn ngồi xuống trò chuyện với tôi, nói cô ấy đã vạch ra kế hoạch bồi dưỡng cho cháu trai cháu gái tương lai của mình, đợi đứa bé chào đời, đến lúc được bốn tuổi, cô ấy sẽ bắt đầu dạy piano, nhất định phải để đứa bé chiến thắng ngay từ vạch xuất phát, trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc như cô nó.
Mặc dù tôi cũng đồng ý rằng trẻ con tốt nhất nên học một loại nhạc cụ, nhưng kỳ thực có chút cảm thấy đàn piano không phải là lựa chọn hàng đầu.
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Bùi Phi quả nhiên trợn trừng mắt chất vấn tôi đàn piano có chỗ nào không tốt.
Haizz.
Đàn piano rất tốt, nhưng ngộ nhỡ sau này gia đình phá sản thì đứa bé biết chơi đàn piano dường như cũng chẳng có ích gì đi? Làm gì có ai ra đầu đường biểu diễn kiếm sống còn vác theo cây đàn piano khắp nơi, lúc đội quản lý thị trường tới thì có chạy kịp được không, vẫn là học violin hay đàn nhị gì đó đi, không chỉ có thể ra đường kiếm tiền, còn có thể chuồn nhanh.
Thứ hai, trời nhiều mây.
Bùi Phi dốc sức đọc cuốn Bách khoa toàn thư về nuôi dạy con nhỏ, tự đứng ra nói muốn trông con cho tôi, bị tôi uyển chuyển từ chối vẫn kiên trì, còn nói chăm đứa bé từ nhỏ có thể thân với nó, sau này tôi và cô ấy có cãi nhau thì ít nhất đứa bé cũng sẽ không thiên vị tôi, nói không chừng còn giúp cô ấy nữa!
Sao có thể thế được!
Tôi mới là mẹ ruột! Cô ấy mơ đẹp quá!
Có điều nếu cô ấy tích cực muốn trông bé con như vậy, cũng không phải không được. Tôi sẵn sàng cho cô ấy một cơ hội!
Không muốn viết nhật ký nữa rồi, bụng to quá ngồi không nổi nữa.
Huhuhu, muốn nhanh chóng dỡ hàng!