Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 57

  1. Home
  2. Bạch Đào Nhầm To Rồi
  3. Chương 57 - Tóm đúng đàn ông quả nhiên ngày ngày đều như đang nghỉ lễ!
  • 10
Prev
Next

Chương 57: Tóm đúng đàn ông quả nhiên ngày ngày đều như đang nghỉ lễ!

Bùi Phi đấu võ mồm chế giễu nhau với Bạch Đào suốt một ngày, còn phải phụ trách hầu hạ bà bầu rác rưởi, lại phải đánh đàn cho đối phương giải trí, mặc dù đã kiệt sức nhưng cảm giác căng thẳng và kích thích của loại đấu đá này vẫn khiến Bùi Phi cảm thấy cả người dồi dào tinh lực.

Ngày mai cô ta phải tiếp tục đến chỗ Bạch Đào!

Cô ta vẫn có thể đánh!

Cô ta vẫn có thể chiến đấu!

Bùi Phi hả hê đắc ý, trong lòng đang nghĩ ngày mai phải nấu gì bồi bổ cho cháu trai cháu gái tương lai của mình thì nhận được cuộc gọi từ Trịnh Tinh.

“Phi Phi, cậu có rảnh không?” Giọng nói của Trịnh Tinh mang theo chút nức nở: “Tớ có chuyện chỉ có thể cầu cứu cậu thôi.”

Đối với Trịnh Tinh, Bùi Phi vẫn luôn cảm thấy cô ta là một người bạn tốt, về lời nói của Bạch Đào, cô ta theo bản năng không muốn tin, bây giờ Trịnh Tinh hẹn gặp cô ta, Bùi Phi ngược lại muốn hiểu rõ sự tình, có phải Trịnh Tinh cũng hiểu lầm Bạch Đào, dưới tình huống không phải cố ý mà tạo thành cục diện hiện tại rồi không?

Cô ta và Trịnh Tinh hẹn nhau ở một quán cà phê có tính bảo mật riêng tư rất tốt, sau khi ngồi xuống, cô ta phát hiện ra Trịnh Tinh khá tiều tụy, dưới mắt có hai quầng thâm lớn giống như vừa mới khóc vậy, mắt vẫn còn hơi sưng.

Bùi Phi phút chốc liền mềm lòng.

Mặc dù thỉnh thoảng cô ta cũng có chút tính tiểu thư nhưng khi kết bạn lại không hề để ý đến gia cảnh, điều kiện nhà Trịnh Tinh không những không khá giả mà trước đây còn rất khó khăn, có điều Bùi Phi cảm thấy đối phương không nản lòng, còn rất nỗ lực trong tình cảnh khó khăn, bình thường luôn ôn hoà kiên cường, cũng quan tâm đến mình nên tương đối tán thưởng đối phương.

Ban đầu sau khi tốt nghiệp, thậm chí Trịnh Tinh mở phòng làm việc truyện tranh đều có sự giúp đỡ của Bùi Phi, lúc cô ta luyện đàn gặp phải thất bại cũng là Trịnh Tinh nhẹ nhàng an ủi, vậy nên trong lòng Bùi Phi, cô ta và Trịnh Tinh là bạn bè ủng hộ nâng đỡ cùng nhau trưởng thành, sự thù địch của Trịnh Tinh đối với Bạch Đào cũng bắt nguồn từ việc cùng chung mối thù với bạn nên mới ghét ai ghét cả đường đi.

Nhưng mà thật sự là vậy sao?

Lúc này Bùi Phi cũng đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ.

Mà lời nói tiếp theo của Trịnh Tinh càng khiến cô ta thêm dao động.

“Phi Phi, tớ, tớ nhất thời kích động, vì để trút giận cho cậu nên đã làm ra một chuyện ngu ngốc.”

Trịnh Tinh vừa thấy Bùi Phi liền rơi nước mắt: “Kết quả không ngờ lòng tốt lại làm thành chuyện xấu, bây giờ anh Bùi Thời rất tức giận, muốn, muốn tớ bồi thường, đó là số tiền bồi thường cao ngất, tớ căn bản… Căn bản không trả nổi…”

Đầu óc Bùi Phi mờ mịt sương mù: “Cái gì cơ?”

Trịnh Tinh lau nước mắt, vẻ mặt nghẹn ngào thống khổ: “Chính là chuyện phát hiện ra một việc có thể khiến Bạch Đào ngã không bò dậy nổi mà lần trước tớ đã nói qua với cậu ấy. Thực ra là chuyện Bạch Đào gửi đăng bản thảo ân ái giả, còn đạo văn và photoshop ảnh…”

Cả người Bùi Phi sững sờ, cô ta không nhịn được ngắt lời Trịnh Tinh, cất cao giọng nói: “Ý cậu là bài đăng bôi nhọ vạch trần Bạch Đào là cậu đăng?”

Trịnh Tinh lại sụt sịt, đáng thương vô tội nói: “Không phải là tớ đăng. Mặc dù tớ tình cờ phát hiện ra nhưng tớ cũng rất xoắn xuýt do dự không biết có nên đăng hay không, nhân viên trong phòng làm việc đề nghị tớ nhất định phải đăng, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng biết đấy, truyện tranh của tớ và Bạch Đào là sản phẩm cạnh tranh cùng loại, có điều cô ta bán được không ít hàng thông qua kiểu tiếp thị tình cảm giả đó, nhân viên trong phòng làm việc của tớ đều vô cùng khó chịu với kiểu cạnh tranh ác ý này… Chỉ là cậu hiểu tớ mà, con người tớ mềm lòng, nghĩ dù sao cũng từng là bạn học với Bạch Đào…”

Bùi Phi có chút sốt ruột: “Thế sao cuối cùng cậu vẫn đăng!”

“Cuối cùng tớ cũng không có bảo họ đăng, chỉ là không nghiêm khắc ngăn chặn thôi, bởi vì suy đi nghĩ lại, chẳng phải cậu đặc biệt ghét Bạch Đào hay sao? Vẫn luôn nói với tớ là cô ta đã chọc tức cậu như thế nào, cũng hay nói hy vọng cô ta sẽ thất bại và nhận được bài học, hi vọng anh Bùi Thời có thể ly hôn với cô ta, tớ vừa nghĩ đến cậu liền để mặc kệ nhân viên, đợi đến khi biết được thì bài cũng đã đăng rồi…”

Trịnh Tinh nói đến đây, vành mắt lại đỏ lên: “Sau đó cậu cũng thấy rồi, chuyện này nói đến cùng là Bạch Đào đã lừa dối công chúng, hao phí tình cảm của công chúng, sao mọi người có thể buông tha cho cô ta chứ, sau này tớ muốn loại bỏ bớt ảnh hưởng thì cũng không thể nữa rồi, bài đăng được chia sẻ đi khắp nơi, cô ta cũng tự tạo nghiệp không thể sống, mới biến thành cục diện người người đòi đánh như hiện tại.”

Nếu là trước kia, có lẽ Bùi Phi sẽ lập tức kích động theo Trịnh Tinh, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ đến trong bụng Bạch Đào còn có đứa nhỏ, lại thêm những lời Bạch Đào nói hôm nay, Bùi Phi cũng lần đầu tiên bình tĩnh lại…

Theo lý mà nói, việc Bạch Đào gửi đăng bản thảo khoe ân ái phải được che giấu rất kín, nếu không phải cả ngày nhìn chằm chằm vào cô thì chắc chắn sẽ không có khả năng có thể so sánh và tìm ra manh mối, cô bị bóc mẽ vạch trần thành như vậy, vừa nhìn là biết có người theo dõi cô một thời gian dài mới có thể thuộc như lòng bàn tay hành động của cô như thế, đây không phải là chuyện có thể dùng tình cờ phát hiện để giải thích được.

Mặc dù ghét Bạch Đào nhưng cô ta cũng không có nhiều thời gian để theo dõi nhất cử nhất động của Bạch Đào như vậy, nếu Trịnh Tinh chỉ ghét Bạch Đào vì tình bạn với cô ta thì cũng chẳng cần phải rảnh rỗi đến mức mỗi một hành động cử chỉ của Bạch Đào đều quan tâm…

Mà cái cớ còn lại của Trịnh Tinh càng lộ ra sơ hở hơn, trong phòng làm việc của Trịnh Tinh, Trịnh Tinh chính là bà chủ nói một là một, các nhân viên khác cũng chỉ làm việc kiếm miếng cơm, làm sao có thể vượt quá chức phận, không có sự đồng ý của bà chủ mà tự ý tung tin được? Hơn nữa tốc độ và mức độ lan truyền của bài đăng vạch trần Bạch Đào không thể do dư luận đơn thuần tạo ra được, lẽ nào sau khi nhân viên không cẩn thận tung tin còn tự móc tiền túi đi thêm dầu vào lửa?

Bùi Phi nhìn Trịnh Tinh: “Trịnh Tinh, cậu theo dõi Bạch Đào bao lâu rồi? Có phải cậu còn ghét Bạch Đào hơn cả tớ?”

Trịnh Tinh sững sờ, có phần mất tự nhiên cụp mắt xuống: “Phi Phi, cậu đang nói gì vậy? Tớ, tớ đều là vì cậu, lần này kích động hại chuyện trở nên như thế cũng đều là vì nghĩ đến những lúc cậu bị Bạch Đào bắt nạt đó, thật sự là quá tức giận nên mới để sự việc thành ra thế này…”

“Huống hồ lúc đầu là cậu nói có lẽ anh Bùi Thời đã bị Bạch Đào nắm được đằng chuôi, cho nên khi nhìn thấy những bằng chứng khoe ân ái giả kia, tớ cũng muốn giúp anh Bùi Thời luôn, anh ấy vì một số sự thật ràng buộc không thể công khai thì để tớ thay anh ấy công khai là được rồi, như vậy về sau anh ấy sẽ có thể thuận nước đẩy thuyền mà ly hôn với Bạch Đào.”

Giọng nói của Trịnh Tinh nhẹ nhàng mềm mại, tiếng nỉ non cũng rất chân thành tha thiết: “Nhưng tớ thực sự không nghĩ tới, vào thời điểm mấu chốt công ty anh Bùi Thời niêm yết không thể truyền những tin này ra ngoài, đúng là bốc đồng trong phút chốc, nghĩ đến chuyện của cậu quá căm phẫn rồi!”

“Hiện tại bộ phận pháp lý của công ty anh Bùi Thời và luật sư riêng đều đã gửi thư cho tớ, còn kiện tớ nữa, đồng thời giấy triệu tập của tòa án cũng đã được chuyển đến cho tớ rồi, tớ thấy đòi một số tiền bồi thường khổng lồ, nói tớ đã tung tin đồn nhảm.”

“Phi Phi, cậu nhất định phải giúp tớ nha.” Trịnh Tinh nắm chặt lấy tay Bùi Phi: “Lúc tớ làm những chuyện này quá không lý trí rồi, chỉ muốn giúp cậu và anh Bùi Thời, không ngờ lại thành ra thế này, tớ có thể xin lỗi anh Bùi Thời, cậu giúp tớ hẹn anh ấy được không? Tớ sẽ đích thân giải thích ý định ban đầu của mình khi làm việc này, lúc đó đầu óc tớ nóng lên, thực sự là để trút giận giúp cậu, hi vọng anh Bùi Thời có thể đại nhân không chấp tiểu nhân…”

Bởi vì gia cảnh hậu đãi nên Bùi Phi chưa từng phải chịu qua thất bại, một đường được Bùi Thời hết mực bảo vệ cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức, chưa thấy qua lòng người hiểm ác đáng sợ, chuyện không thuận lợi lớn nhất trong cuộc đời cô ta là bị bạn trai cũ lừa dối chân đạp hai thuyền, vì vậy cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ bị người khác lợi dụng, huống hồ là “bạn tốt” của mình.

Nhưng bây giờ khi đã hoàn toàn bình tĩnh và lý trí, Bùi Phi mới nhận ra thái độ tinh tế của Trịnh Tinh đối với Bạch Đào…

Trịnh Tinh dường như căm hận Bạch Đào hơn cả cô ta.

Cô ta vẫn ghét Bạch Đào, nhưng cách Trịnh Tinh đối xử với Bạch Đào tựa như là ác ý tự nhiên.

“Trịnh Tinh, tớ ghét Bạch Đào, cũng hận không thể khiến cô ta ly hôn với anh trai tớ, nhưng tớ chưa từng yêu cầu cậu vì chuyện này mà đăng loại bài đăng đó để trút giận thay mình, chỉ vạch trần phần Bạch Đào khoe ân ái giả để tiếp thị cũng thôi đi, nhưng tại sao trong bài đăng đó còn vu khống truyện tranh của Bạch Đào đạo văn? Rõ ràng là không có bằng chứng truyện tranh của cô ta đạo văn.

“Một người dám làm thì phải dám nhận, những chuyện này trước đó cậu chưa từng thương lượng qua với tớ, sau khi sự việc xảy ra, bị anh trai tớ khởi kiện còn định lấy tớ ra làm lá chắn, như thế không thích hợp nhỉ?”

Trịnh Tinh sửng sốt, thấy Bùi Phi vậy mà lại không kích động mắng chửi Bạch Đào cùng mình, còn nghiêm túc như thế, lúc này cô ta cũng có chút hoảng loạn: “Phi Phi, nhưng cậu quả thật có nói là hi vọng Bạch Đào bị đánh không bò dậy nổi mà, tớ chỉ là vì giúp cậu, bây giờ Bạch Đào như vậy, bị người khác lột da, bị mọi người chê cười, lẽ nào trong lòng cậu không vui sao? Chúng ta là chị em tốt, nói lời thật lòng với tớ cũng không sao cả, phía anh Bùi Thời chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi giải thích…”

“Trịnh Tinh, tớ thực sự xem cậu là bạn, nhưng cậu có thật sự coi tớ là bạn không?”

“Dù tớ có ghét một người hơn nữa cũng không thèm dùng loại thủ đoạn đâm sau lưng người khác này, mắng Bạch Đào sẽ đường đường chính chính mà mắng, đánh cô ta cũng vậy, nên đối chất thì đối chất, nhưng cậu thật sự là vì tớ mà làm những chuyện này sao? Không có bất kỳ lòng riêng nào? Lúc đầu cậu thật sự tận mắt thấy Bạch Đào dụ dỗ mấy người bạn trai cũ của tớ à?”

Bùi Phi đã không còn muốn nói chuyện với Trịnh Tinh nữa, cô ta chỉ rời ánh mắt đi, không muốn nhìn Trịnh Tịnh: “Cậu tự thu xếp ổn thoả đi, có lẽ thật lòng xin lỗi Bạch Đào mới có thể giải quyết chuyện bị truy tố.”

*****

Bởi vì chính sách đàn áp của Bùi Thời, mỗi ngày Bùi Phi đều đến báo cáo đúng giờ.

Hai ngày nay chứng ốm nghén của Bạch Đào đã dịu đi đôi chút, cả người lại dồi dào tinh lực, sức chiến đấu mạnh mẽ cũng lần nữa trở lại, mỗi ngày chỉ huy Bùi Phi làm cái này làm cái kia, tóm lại là sai khiến Bùi Phi đến chân tay luống cuống.

Đương nhiên sẽ không tồn tại chuyện chôn vùi đi những hiềm khích năm xưa với Bùi Phi, chế giễu lẫn nhau đã trở thành thói quen hàng ngày, nhưng vì cô có con tin trong tay nên Bùi Phi cũng không còn kiêu căng như trước nữa, hai ngày nay cô ta thường xuyên lén quan sát Bạch Đào như có điều muốn nói.

Bạch Đào án binh bất động một hồi, cuối cùng Bùi Phi cũng không nhịn được nữa, cô ta giả vờ tự nhiên nhìn Bạch Đào một cái: “Gần đây Trịnh Tinh có tìm cô không?”

Đây là câu hỏi vớ vẩn gì vậy, Bạch Đào tức giận nói: “Cô ta tìm tôi làm gì? Ồ, đúng lúc tác phẩm mới lên thị trường nên lại muốn giẫm lên tôi để tiếp thị à? Chẳng nhẽ mỗi lần cô ta lợi dụng tôi sẽ còn đánh tiếng với tôi trước?”

Nói đến chuyện này Bạch Đào vẫn còn tức giận, mấy ngày trước Tống Nghiên vừa gọi điện cho cô, Bùi Thời đã tiếp nhận chuyện ứng phó với bài đăng vạch trần của phòng làm việc, dư luận đã được kiểm soát, nhưng không ngăn được làn sóng quấy rối hết đợt này đến đợt khác của công ty đối thủ.

“Cô Bạch Đào, Trịnh Tinh này có biết xấu hổ không vậy, công ty của cô ta tung ra đủ loại tin tức tâng bốc Trịnh Tinh là một người đức nghệ song hinh(1) chân chính, nói cô ta rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm nhưng vẫn có tài kiên trì ước mơ như thế, khiến cho rất nhiều họa sĩ thiếu nữ xinh đẹp khiêm tốn theo đuổi ước mơ viết chương mới về tin tức cuộc sống, không ngừng mỉa mai trào phúng chúng ta, nói chúng ta làm việc xấu thiếu đạo đức, dựa vào tin tức giả để tiếp thị lừa tiền, còn có đủ loại ám chỉ chị dựa vào sự bảo vệ của gia tộc mới có thể thuận lợi như vậy, âm thầm đâm chọc nói các giải thưởng truyện tranh ban đầu chị giành được đều là đi cửa sau, thậm chí còn ám chỉ chị có người vẽ hộ…”

(1)Đức nghệ song hinh/德艺双馨: Tài đức và nghệ thuật đều có tiếng thơm

Bạch Đào vẫn còn nhớ rất rõ lời cáo trạng của Tống Nghiên lúc đó, vì bị ốm nghén giày vò đến sắp không còn nuối tiếc gì cuộc đời nên cô đều mặc kệ những chuyện khác, ngược lại Tống Nghiên đã sắp tức đến bùng nổ: “Người phụ nữ này đúng là đủ kinh tởm, còn tâng bốc mình khiêm tốn, có lần nào là cô ta không đê tiện bám vào người chúng ta mà lợi dụng trước, chị sắp bị cô ta lợi dụng đến hói luôn rồi! Còn chém gió mình là mỹ nữ, thật muốn lôi chị và cô ta ra cùng đi dạo phố!”

“Bỏ đi, nói với chị cũng vô ích, em sẽ đi tìm Bùi tổng cáo trạng để chỉnh cô ta.”

???

Tống Nghiên nói thêm một hai câu rồi cúp máy, Bùi Thời mới tiếp nhận có vài ngày mà người trợ lý này của cô đã hoàn toàn quay súng lại bắn quân mình, cứ như thể Bùi Thời mới là ông chủ trả tiền lương cho cô ấy vậy…

Bạch Đào vốn muốn theo dõi tình hình tiến triển của sự việc, nhưng rất nhanh đã bị phản ứng mang thai giai đoạn đầu làm cho bỏ cuộc, bây giờ Bùi Phi nhắc đến, cô mới lại nhớ ra chuyện này, cô cho Bùi Phi một cái trừng mắt rất to: “Người thế nào sẽ kết giao với bạn bè như thế, nhìn bạn thân của Trịnh Tinh là ai thì sẽ không khó để hiểu kiểu bạch liên hoa trả đũa của cô ta nữa.”

Vốn dĩ chế nhạo Bùi Phi như vậy, cô ta chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cãi nhau với Bạch Đào, nhưng kết quả khiến người ta rất bất ngờ, hôm nay mặc dù sắc mặt Bùi Phi vẫn khó coi như cũ nhưng lại nhịn xuống, chỉ làm bộ làm tịch chuyển chủ đề: “Đều nói lúc đứa bé ở trong bụng mẹ, bà bầu nhìn ảnh gì thì sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình và gu thẩm mỹ của đứa trẻ sau này, gần đây anh trai tôi bận đến sắp không thấy bóng người luôn rồi, cho nên tối qua tôi đã lục lại album ảnh gia đình của nhà họ Bùi chúng tôi, từ nay về sau cô sẽ phải xem ảnh anh trai tôi hai tiếng mỗi ngày, như thế thì sau này cháu trai cháu gái tương lai của tôi ra đời sẽ giống anh trai tôi hơn.”

Bạch Đào thở dài một hơi: “Bùi Phi, tôi thực sự không thể nhìn thấy tương lai của tổ quốc từ trên người cô. Cái này mà cũng có thể mê tín phong kiến được ư? IQ của cô đi đâu rồi?”

Đáng tiếc Bùi Phi đã hoàn toàn phớt lờ lời chế giễu của Bạch Đào, cô ta lấy album ảnh ra, sau đó rút một bức ảnh của Bùi Thời đung đưa trước mặt cô, còn kèm theo lời giới thiệu khoe khoang đến cùng cực…

“Bé con, tiếp theo đây hãy xem bức ảnh mặc âu phục của anh chàng đẹp trai nhất thế giới, cha ruột con, Bùi Thời, bức ảnh mặc âu phục này được chụp tại hội nghị thượng đỉnh đầu tư quỹ hai năm trước, có thể thấy từ trang phục đến gương mặt, cha con đều không có khuyết điểm gì…”

“Bức này là cha con đi làm phù rể trong đám cưới của một người bạn, trời ạ, đứng cạnh chú rể quả thực khiến đối phương sắc mặt khó coi, trong lòng không vui, bởi vì cha con quá ăn ảnh nên từ đó đã mất tư cách làm phù rể cho người khác…”

Được rồi, mặc dù từ ngữ quảng cáo có hơi phóng đại, nhưng Bùi Thời quả thực trông cũng được.

Bùi Phi cưỡng ép bày ra mười mấy bức ảnh, lật đến một chỗ trong album thì đột nhiên dừng lại: “Hả? Sao ảnh ở đây lại mất rồi? Là ảnh tôi chụp gương mặt đang ngủ của anh trai tôi đó! Chính là khoảnh khắc dịu dàng của anh chàng đẹp trai lạnh lùng! Đó là lần đầu tiên tôi thử máy ảnh mới, chụp cực đẹp, sao lại biến mất rồi nhỉ? Là tôi đã để nó ở đâu rồi sao? Album ảnh này vẫn luôn để ở trong nhà, cũng chưa từng mang ra ngoài mà!”

Bùi Phi thành công bị việc ảnh anh trai mình bỗng nhiên biến mất thu hút sự chú ý, hoàn toàn buông tha cho Bạch Đào, sau khi tìm một vòng không có kết quả, cô ta chợt nhớ ra hôm nay phải nướng bánh mì, thế là liếc nhìn Bạch Đào một cái rồi chạy vào bếp làm việc…

Bùi Thời trở về lúc Bạch Đào đang mơ màng ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Bạch Đào cảm thấy có người sờ sờ tay mình, sau đó đắp chăn lên người mình, động tác vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo hơi thở quen thuộc của Bùi Thời khiến Bạch Đào cảm thấy an toàn và thư thái.

Đợi đến khi cô ngủ mê man thêm một lúc, mở mắt ra lần nữa mới phát hiện Bùi Thời vẫn đang ngồi ở đối diện, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Vì bận chuyện niêm yết, lại phải xử lý bài đăng vạch trần kia của cô, Bùi Thời đã quay cuồng mấy đêm liền, mặc dù vẻ mặt rất dịu dàng nhưng đáy mắt cũng không che giấu được sự mệt mỏi.

Bạch Đào hơi ngượng ngùng: “Dù sao em cũng đang ngủ, sao anh không ngủ cùng luôn? Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Anh muốn ngắm em.” Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào: “Cũng coi như là nghỉ ngơi.”

Bạch Đào không nhịn được hơi đỏ mặt, cảm thấy cơn khó chịu do bé con rác rưởi trong bụng gây ra đã giảm bớt rồi.

Mặc dù sinh con rất phiền phức, mang thai cũng rất vất vả, nhưng nếu đối tượng là Bùi Thời thì hình như cũng không phải là không thể.

“Liên quan đến bài đăng kia, hiện tại anh đã kiện người đăng bài và công ty tiếp thị thêm dầu vào lửa, giới truyền thông cũng đều đã tiến hành khởi tố, đợi đến khi vụ án rõ ràng cũng sẽ lần nữa ra tay làm rõ từ phía dư luận.”

Giao việc cho Bùi Thời quả nhiên rất đáng tin cậy, Bạch Đào vừa tò mò muốn hỏi xem rốt cuộc ai đứng sau chuyện này, kết quả chuông cửa đã vang lên.

Bùi Phi đang hâm sữa cho Bạch Đào ở trong bếp, lớn tiếng nói: “Anh ơi! Chắc là sách thai giáo em mua giao đến rồi! Anh mở cửa lấy giúp em với! Mau để Bạch Đào học đi! Bồi dưỡng tình cảm cho cô ấy!”

Bạch Đào không nhịn được trợn trắng mắt: “Tình cảm của tôi vô cùng tốt, nào còn cần bồi dưỡng.”

Bùi Thời có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tay cô: “Đừng có tiếp xúc nhiều với Phi Phi, anh đi mở cửa trước.”

Bạch Đào làm ổ trên ghế sofa, vừa muốn mở TV lên xem giải trí thì từ ngoài cửa truyền tới một giọng nữ có phần quen thuộc, người đến không phải là chuyển phát nhanh, mà là một vị khách không mời mà tới…

“Anh Bùi Thời, xin anh nhất định phải nghe em giải thích!”

Mặc dù không nhìn thấy người tới, nhưng giọng nói của người phụ nữ bi thương và mang theo cảm giác mềm mại yếu ớt, như thể nói xong liền có thể ngã vào vòng tay người ta vậy, Bạch Đào vểnh tai lên, trong lòng lập tức dấy lên cảnh báo.

Này con mẹ nó là ai vậy? Chính cung là cô còn đang ngồi đây mà đã tìm đến cửa gọi anh Bùi Thời rồi?

Đáng tiếc là bản thân anh Bùi Thời không chỉ không đáp lại đối phương mà còn rất lạnh lùng, tuy giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng với sự hiểu biết của Bạch Đào về Bùi Thời thì anh đã tức giận rồi.

Anh lạnh lùng nói: “Trịnh Tinh, cô đến đây làm gì?”

Trịnh Tinh?

Tại sao Trịnh Tinh lại tìm đến nhà vậy?

“Anh Bùi Thời, em thực sự không phải cố ý đâu, chuyện này chỉ là do em bốc đồng thôi, vì nghĩ đến Phi Phi, muốn trút giận cho Phi Phi, không ngờ lòng tốt lại làm thành chuyện xấu, nhưng em làm ra loại chuyện này vẫn là vì Phi Phi hy vọng anh có thể ly hôn với Bạch Đào, nhìn rõ triệt để con người thật của cô ta.”

Giọng của Trịnh Tinh mang theo tiếng nức nở: “Chỉ là em quá ngu ngốc rồi, không ngờ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công ty của anh, em… Nếu sớm biết sẽ liên lụy đến anh thì nói gì em cũng sẽ không làm vậy, cho dù Phi Phi ngày ngày khuyên em, em cũng sẽ không nói cho người khác biết về chuyện tiếp thị giả dối đó của Bạch Đào.”

Bạch Đào vốn còn đang nghe đến mờ mịt trong sương mù, nhưng tới đây, cuối cùng cô cũng đã phản ứng lại.

Cho nên, người đứng sau bài đăng đó là Trịnh Tinh?

Trịnh Tinh và Bùi Thời đang ở huyền quan, trong thiết kế của biệt thự, từ huyền quan không thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách, vậy nên lúc này Trịnh Tinh không hề biết Bạch Đào cũng ở đó, càng không biết là “chị em tốt” Phi Phi của cô ta vẫn còn đang đứng trong bếp, bắt đầu nức nở bày ra sự yếu đuối của mình với Bùi Thời…

“Anh Bùi Thời, lúc biết mình gây ra rắc rối cho anh, em buồn và đau đớn hơn ai hết, em vẫn luôn muốn xin lỗi anh, nhưng nếu phải nói lời thật lòng thì kỳ thực em cũng có điểm không hối hận, có lẽ vì có một số quan hệ phức tạp rắc rối nên anh và Phi Phi không thể làm sáng tỏ việc với Bạch Đào chỉ là kết hôn theo thoả thuận mà không có tình cảm, vậy chi bằng để em đến làm điều đó, ít nhất như vậy công chúng sẽ không hiểu lầm anh, sẽ không cảm thấy anh đang bao che cho loại vợ đi đạo văn mẩu chuyện của người khác.”

Trịnh Tinh ngày thường luôn tỏ ra dịu dàng ít nói, thanh tao nhã nhặn, trầm lặng trước mặt đàn ông, bây giờ Bạch Đào mới phát hiện ra, cái miệng nhỏ của người phụ nữ này thực sự rất biết ăn nói.

Trước kia Bạch Đào chỉ nghĩ Trịnh Tinh là tùy tùng nhỏ của Bùi Phi, tuy rằng thỉnh thoảng có làm ra những việc nhỏ khiến người ta kinh tởm, còn suốt ngày chỉ sợ thiên hạ không loạn mà đi tìm Bùi Phi cáo trạng, nhưng lại tìm không ra vết tích lớn, giờ nhìn lại, người phụ nữ này mới là bản sao quái vật cấp trùm trong trò chơi.

Giờ Bạch Đào nghĩ lại mới cảm thấy có chút sợ hãi và khinh thường, nếu cô với Bùi Thời thực sự chỉ kết hôn theo thoả thuận, không có tình cảm gì thì e là lúc này mọi thứ mà ban đầu Trịnh Tinh lên kế hoạch đã sớm thành công rồi. Bùi Thời sẽ không bảo vệ cô vô điều kiện như vậy, cô tuyệt đối cũng không có khả năng có một ngày ngồi nói chuyện phiếm với Bùi Phi, càng không có cách nào biết được hoá ra nhiều năm trước Trịnh Tinh đã lộ ra ác ý với mình, thậm chí chưa chắc đã có thể biết người đứng đằng sau bài đăng bôi nhọ vạch trần này, rất có thể đã thực sự trúng chiêu của Trịnh Tinh, danh tiếng bị hủy hoại, tình yêu bị đả kích, thất bại hoàn toàn.

Trịnh Tinh quả thực đã chơi một ván cờ lớn, chỉ đáng tiếc là ngàn tính vạn tính lại tính sót mất một điểm: Tình cảm là thứ không thể đoán trước được, Bùi Thời và cô thực sự đã phim giả tình thật.

Lúc này, Bùi Thời còn chưa bày tỏ thái độ thì đã nghe thấy Trịnh Tinh tiếp tục bách chuyển thiên hồi(2) hạ thấp giọng dịu dàng nói: “Hơn nữa, thực ra khi phát hiện anh và Bạch Đào chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, kỳ thực em… Kỳ thực em còn rất vui, anh Bùi Thời, em biết Bạch Đào không phải là người tốt đẹp gì, em luôn cảm thấy cô ta không xứng với anh…”

(2)Bách chuyển thiên hồi/百转千回: Thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.

Giọng cô ta vừa uyển chuyển vừa pha chút ngượng ngùng như thiếu nữ ôm ấp tình cảm, ngay cả Bạch Đào nghe thấy cũng suýt nữa vỗ tay kêu hay.

Không ngờ Trịnh Tinh này lại là một chuyên gia trà nghệ(3), mặc dù tràn ngập dáng vẻ lễ nghĩa liêm sỉ, lời lẽ ngôn từ còn rất chính nghĩa, lấy danh nghĩa “thanh quân trắc”(4), nhưng sự ám chỉ trong những từ ngữ đó làm sao Bạch Đào có thể không hiểu?

(3)Trà nghệ/茶艺: Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ một cô gái dùng hành vi giả tạo thành công dụ dỗ lừa gạt đàn ông.

(4)Thanh quân trắc/清君侧: Dẹp phản loạn bên cạnh vua.

Má nó, bây giờ Bạch Đào đã hiểu ra toàn bộ rồi!

Tại sao Trịnh Tinh luôn bịa đặt dựng chuyện công kích cô trước mặt Bùi Phi, tại sao luôn châm ngòi thổi gió? Đó là vì cô “bạn thân” như tùy tùng nhỏ này của Bùi Phi thèm muốn Bùi Thời!

Đáng tiếc là lời nói ám chỉ của Trịnh Tinh không đổi lại được câu trả lời của Bùi Thời, anh vô cùng trực tiếp lại không chút lưu tình cắt ngang lời Trịnh Tinh: “Trịnh Tịnh, xin cô hãy tự trọng. Tôi không muốn nghe cô nói những thứ này, mời cô rời khỏi nhà tôi, tất cả việc khơi thông đều sẽ thông qua luật sư của tôi xử lý.”

“Tôi đây là vận khí gì mà lại gặp được hiện trường nóng hổi ngoạn mục thế này nha?” Bạch Đào không nhịn được bò dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi lắc lư đi ra huyền quan, cô liếc nhìn Bùi Thời một cái: “Ông xã, khách đến nhà sao anh lại không mời vào trong? Mau lên.”

Trịnh Tinh có thể diễn, Bạch Đào là người đầu tiên không phục, cô cũng có thể!

Cô dịu dàng nhìn Trịnh Tinh: “Trịnh Tinh à, cô cũng quá săn sóc rồi, có thể biết tôi mang thai mà nghĩ chồng tôi sẽ khá cô đơn trống trải, cho nên đây là chủ động đến tặng cho anh ấy sự ấm áp sao? Tình cảm sâu đậm này, tôi chỉ nghe thôi mà cũng đã cảm động rồi, nhưng tiếc là đang mang thai người dễ bị mệt mỏi không thể đứng lâu được, Trịnh Tinh, hay cô vào trong để tôi tiện nằm trên sofa ngắm nhìn cô tỏ tình với chồng tôi nhé? Tôi giúp cô quay một đoạn video giữ lại kỉ niệm vĩnh hằng cho khoảnh khắc đầy ý nghĩa này được không?”

Trịnh Tinh nhìn thấy Bạch Đào như gặp phải quỷ, môi run rẩy không dám tin nói: “Cô, sao cô lại ở đây? Phi Phi nói cô cảm thấy mất mặt vì chuyện bài đăng nên đã bỏ nhà đi rồi mà… Sao lại quay về rồi? Hai người, ân ái của hai người không phải đều là giả sao? Sao còn không biết xấu hổ mà ở đây?”

Má nó, tôi không biết xấu hổ chẳng nhẽ cô biết xấu hổ chắc!

Bạch Đào tức sắp chết nhưng trên mặt vẫn giả vờ vân đạm phong khinh, nói với giọng điệu ngứa đòn: “Ồ, thế là Phi Phi còn chưa kịp cập nhật động thái mới nhất của tôi cho cô rồi? Tôi chưa ly hôn, còn đang mang thai nữa, Bùi Thời chạy theo nài nỉ tôi về nhà thì tôi về thôi. Những ân ái khoe ra kia quả thực là giả, nhưng nó không có nghĩa là mối quan hệ của chúng tôi không tốt ha, chỉ là chúng tôi không khoe ân ái thật ra mà thôi.”

Thấy Bạch Đào đi ra, Bùi Thời lập tức rời ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Trịnh Tinh đi, rất tự nhiên đỡ lấy Bạch Đào, vô thức giải thích: “Anh không có quan hệ gì với cô ta cả, em đừng hiểu nhầm, chút tiếp xúc ít ỏi với cô ta trước đây cũng chỉ vì cô ta là bạn của Phi Phi, sau khi kết hôn thì không có qua lại nữa.”

Đàn ông chó má, khát vọng sinh tồn ngược lại còn rất mạnh.

Trịnh Tinh dường như còn chưa phản ứng lại, cô ta trợn mắt nhìn Bạch Đào, nhìn xuống bụng dưới của cô: “Cô có thai rồi ư? Nhưng anh Bùi Thời căn bản không hề có tình cảm với cô, có phải cô không muốn ly hôn nên mặt dày mày dạn dùng thủ đoạn gì rồi không?”

“Ngại quá, này đúng là anh Bùi Thời của cô xuống tay với tôi nha.” Bạch Đào cười cười, nhấn mạnh ba chữ “anh Bùi Thời”, mặt cô không chút biểu cảm nhìn Trịnh Tinh: “Nói đến thủ đoạn tôi nào so được với cô, ở sau lưng giẫm lên tôi cọ nhiệt của tôi cũng thôi đi, còn đăng bài bôi nhọ vạch trần tôi, trong đó còn dùng thủ đoạn gian dối, tung tin đồn thất thiệt. So độ mặt dày mày dạn với cô tôi thật sự tự hổ thẹn không bằng, tôi còn chưa ly hôn mà cô đã vui sướng chạy tới, thế nào? Muốn sửa mái nhà dột à? Sau đó tự đề cử cái chiếu là mình lên giữ chức tiểu tam ư? Đáng tiếc là ngưỡng cửa Bùi phu nhân này tương đối cao, với phẩm hạnh của cô thì còn xa xôi lắm vẫn không đạt tiêu chuẩn.”

Có lẽ Trịnh Tinh hoàn toàn không dự liệu được tới diễn biến này, cô ta sững sờ, một lúc sau mới quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bùi Thời: “Anh Bùi Thời, em, em không có ý đó, sao em có thể làm tiểu tam được, em chỉ là, em chỉ là cảm thấy anh… Anh không có khả năng thích loại người như Bạch Đào, có phải cô ta dùng đứa bé để ép buộc anh hồi tâm chuyển ý giải quyết hậu quả cho cô ta không? Nhưng anh biết chuyện của Bạch Đào và mối tình đầu Chung Tiêu của cô ta mà? Nếu cô ta thực sự có thai thì đứa bé trong bụng có phải cũng là lừa…”

Chát.

Cùng với tiếng bạt tai vang lên là giọng nói tràn đầy căm phẫn của Bùi Phi…

“Trịnh Tinh, cô câm miệng lại cho tôi!”

Không biết từ lúc nào, trong khi mọi người không chú ý, Bùi Phi ở trong bếp đã đi ra, có lẽ hiện tại mới nghe được rõ ràng mọi chuyện vừa rồi, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được xông tới, sau đó không chút lưu tình mà giáng cho Trịnh Tinh một cái bạt tai.

“Uổng công tôi vẫn luôn coi cô là bạn.” Bùi Phi cắn môi, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ cùng thất vọng: “Kết quả cô lại là loại người này.”

Cô ta quay đầu lại nhìn Bùi Thời: “Anh à, em chưa từng tham gia vào chuyện đăng bài Bạch Đào kia, cũng chưa bao giờ xúi giục cô ta, em căn bản không biết sự tình, trách nhiệm của bản thân Trịnh Tinh thì để cô ta tự gánh vác, anh cứ tiến hành thủ tục pháp lý, nên làm thế nào thì làm thế ấy! Không cần suy nghĩ đến việc là bạn của em! Từ nay về sau, cô ta không phải!”

Bùi Thời mím môi, không thương tiếc gì mà nói rõ: “Cho dù là bạn thì cũng sẽ không nể tình, Phi Phi, em đừng nghĩ nhiều.”

Bùi Phi như bị nghẹn họng, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng cam chịu số phận.

Lúc này, ánh mắt Bùi Thời chuyển sang nhìn Trịnh Tinh. Anh quả thực đang nhìn cô ta, nhưng trong ánh mắt lại như hoàn toàn không để ý đến cô ta, giọng anh lạnh lùng: “Tôi và Bạch Đào rất ân ái, cũng rất mong chờ sự xuất hiện của đứa bé này, nếu cô muốn nhận thêm hai bức thư từ luật sư của tôi, tăng thêm tiền bồi thường vì tung tin đồn thất thiệt thì cứ tiếp tục.”

“Tiến hành khởi tố cô không phải vì tôi bị bài đăng vạch trần này làm ảnh hưởng đến việc niêm yết, mà là vì cô đã công kích vợ tôi. Cô làm ảnh hưởng đến công ty của tôi có lẽ chúng ta còn có thể hòa giải, nhưng cô bôi nhọ vu khống vợ tôi, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy thì bất luận cô có thể bồi thường bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rút đơn kiện để hoà giải.”

“Bây giờ phiền cô ra khỏi nhà tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Trên mặt Trịnh Tinh lộ ra vẻ mờ mịt và điên cuồng không tin: “Anh Bùi Thời, anh đang nói dối phải không? Anh không phải loại người này! Anh không phải người thiển cận như vậy! Anh sẽ không thích Bạch Đào, ngoại trừ vẻ ngoài tạm ổn cô ta còn có chỗ nào tốt chứ? Có phải anh bị Bạch Đạo nắm được thóp rồi không? Có phải cô ta dùng thủ đoạn, dựa vào cái thai để lên chức?”

Có lẽ vì đột nhiên chịu phải kích thích quá lớn nên cảm xúc vốn luôn đè nén ngụy trang của Trịnh Tinh hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cô ta cũng tháo bỏ lớp vỏ bọc lễ nghĩa liêm sỉ xuống, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói kiềm chế mà thống khổ: “Anh Bùi Thời, nếu đã vậy thì em cũng không giấu nữa, bao năm qua em vẫn luôn đợi anh nhìn thấy em, vẫn luôn ở bên cạnh Phi Phi là để khiến anh nhìn em nhiều hơn một chút, em không quan tâm việc niêm yết của anh có thành công hay không, cũng không để bụng đến việc anh đã từng ly hôn hay chưa, càng không để ý đến ánh mắt của người khác, em nguyện ý đợi anh…”

Một người có thể trơ trẽn đến vậy sao, Bạch Đào cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi.

Cô ta đang nói cái gì vậy? Còn không quan tâm việc niêm yết của Bùi Thời có thành công hay không, cũng không để bụng đến việc Bùi Thời đã từng ly hôn hay chưa, nói cứ như thể Bùi Thời niêm yết thất bại và ly hôn cô là có thể để mắt tới cô ta vậy? Này là phải dát lên mặt bao nhiêu vàng đây!

Chỉ là Bạch Đào vừa muốn xắn tay áo lên sân thì đã bị Bùi Thời kéo ra phía sau: “Em là phụ nữ có thai, đừng ảnh làm hưởng đến tâm trạng.”

Người đàn ông miệng hùm gan sứa trừng mắt với cô một cái sau đó quay người nhìn Trịnh Tinh, khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách: “Xin đừng gọi loạn tên tôi, tôi với cô không có quan hệ huyết thống, người có thể gọi tôi là anh chỉ có mình Phi Phi thôi.”

Bạch Đào thấy náo nhiệt còn châm thêm dầu vào lửa, cô gãi gãi lòng bàn tay của Bùi Thời, nũng nịu gọi một tiếng “Anh Bùi Thời”, sau đó làm nũng nói: “Em cũng không thể gọi à?”

Vẻ mặt Bùi Thời có chút cưng chiều lại hết cách, nhưng anh vẫn quay đầu sang: “Đừng làm loạn thêm nữa.” Người đàn ông siết chặt tay Bạch Đào, thấp giọng nói: “Đương nhiên là em có thể.”

Dù là Bùi Phi ngày ngày đều được xem thì lúc này cũng lộ ra vẻ mặt không chịu nổi, mà Trịnh Tinh hoàn toàn không có sức miễn dịch với cảnh tượng này càng phản ứng dữ dội hơn…

Người phụ nữ này gần như phát điên: “Không thể nào, không thể nào…”

Trịnh Tinh cơ hồ muốn tiến lên phía trước kéo Bạch Đào, chỉ tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm vào cô: “Cô dựa vào đâu mà thuận lợi như vậy? Dựa vào đâu? Chẳng qua chỉ là đầu thai tốt mà thôi! Tôi nỗ lực như thế, tại sao vẫn bị cô giẫm dưới chân? Thế giới này căn bản không công bằng, nếu không có cô, tôi sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều! Cái gì cô cũng muốn tranh giành với tôi, người đàn ông tôi thích, sở thích của tôi, sự nghiệp của tôi, ước mơ của tôi, tại sao cái gì cô cũng muốn tranh giành với tôi!”

Nhiều khi người ta luôn thích so sánh bản thân với người khác, nhưng mà vĩnh viễn sẽ có những người ưu tú, may mắn và hạnh phúc hơn mình, ngoài việc khiến tâm lý của bản thân trở nên vặn vẹo mất cân bằng ra, so sánh chỉ có thể tạo thêm càng nhiều sự ghen ghét đố kỵ và không hạnh phúc.

Trịnh Tiêu rõ ràng có ngoại hình thanh tú, sự nghiệp đạt được thành công, cũng được mọi người khen ngợi là một người phụ nữ xinh đẹp tài năng, nhưng cô ta dường như không nhìn thấy được sự xuất sắc của mình, cứ tưởng tượng Bạch Đào thành kẻ thù, muốn chiến đấu với cô.

Chỉ là ban đầu vốn còn dựa vào tâm lý “Bùi Thời không hề thích Bạch Đào” để an ủi chống đỡ, bây giờ niềm tin này đã sụp đổ, lại đối mặt với vụ kiện bồi thường khổng lồ từ Bùi Thời, cảm xúc của Trịnh Tinh hoàn toàn vỡ oà.

Nếu không phải Bùi Thời đang bảo vệ Bạch Đào, cô ta dường như hận không thể lao tới cắn xé cô.

Phía dưới lớp ngụy trang là sự khó coi đã hoàn toàn bị bại lộ, lúc này sự điềm đạm nho nhã và thanh tú trên mặt Trịnh Tinh đều đã biến mất, chỉ còn lại ác ý trần trụi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bạch Đào như đang nguyền rủa, không chút lý trí, không chút suy nghĩ mà nói.

“Bạch Đào, cô đúng là không biết xấu hổ! Lúc đó khi nhận được ảnh giường chiếu nặc danh không phải rất khí phách tỏ ý sẽ lập tức ly hôn với anh Bùi Thời hay sao? Kết quả thế nào? Kết quả tôi đợi lâu như vậy, cô không những không ly hôn mà đến bụng cũng to rồi, nghĩ mình có nguyên tắc lắm chắc, cũng chỉ là đồ đê tiện hèn hạ mà thôi!”

Trịnh Tinh hoàn toàn xé nát da mặt nguyền rủa Bạch Đào, đáng tiếc là Bạch Đào căn bản còn chưa phản ứng cô ta đang nói gì, Bùi Phi ở bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

“Trịnh Tinh, tôi mời cô đến nhà chơi, còn từng cho cô xem album ảnh gia đình chúng tôi, chẳng trách bây giờ mấy bức ảnh đó của anh trai tôi đều không thấy nữa, hóa ra là bị cô lấy trộm đi!”

Bùi Phi là người có tính tình nóng nảy, có lẽ lúc đầu vẫn còn niệm chút tình cũ với Trịnh Tinh, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bùng nổ: “Cho nên cô lấy trộm ảnh tôi chụp anh trai tôi lúc ngủ nói là ảnh giường chiếu, sau đó nặc danh gửi cho Bạch Đào? Xưng là kẻ thứ ba, lấy thân phận của kẻ thứ ba ra để uy hiếp cô ấy ly hôn?”

Bùi Phi trừng mắt nhìn Bạch Đào, tìm cách chứng thực: “Có đúng không?”

Ngoạn mục thế á?! Quả thật là một màn kịch lớn nha!

Đáng tiếc là cô không biết!

Thế là Bạch Đào thành thật nói: “Không nhớ nữa rồi.”

Kết quả những lời này đã tạo cho Trịnh Tinh sự đả kích cực lớn, cô ta gần như cuồng loạn: “Cô đây là sống chết muốn bám lấy anh Bùi Thời! Còn nói không nhớ chứ, thật nực cười! Lúc đó cứng rắn quyết liệt biết bao nha, khi tôi gửi tin nhắn nặc danh cho cô, cô trả lời tôi thế nào? Nói không có cách nào chia sẻ đàn ông với người khác, vốn cũng chẳng có tình cảm với anh Bùi Thời cho nên cô không cần anh ấy nữa, nói cho tôi và sẽ nhanh chóng ly hôn.”

“Nói cho tôi đồ đã vứt đi, mắng anh Bùi Thời là đồ rác rưởi, còn nói để tôi đi thu gom rác, haha, kết quả thì sao, kết quả miệng nói một đằng nhưng lại làm một nẻo, sống chết không buông anh Bùi Thời! Cô đợi đấy! Tôi nhất định sẽ thắng cô! Cô chẳng qua chỉ là mệnh tốt! Nhưng tôi nỗ lực hơn cô!”

……

Đáng tiếc sự oán hận và nguyền rủa của Trịnh Tinh không kéo dài được bao lâu, bởi vì rất nhanh, lực lượng bảo vệ của khu biệt thự và cảnh sát đã đến đưa Trịnh Tinh đi, cảnh tượng này vô cùng hỗn loạn khó coi, nhưng cuối cùng Trịnh Tinh vẫn bị đẩy vào xe cảnh sát, chỉ là cô ta hiển nhiên vẫn chưa chết tâm, vẫn tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm Bạch Đào, còn để lại một câu nói hăm dọa cực kỳ có thâm ý…

“Bạch Đào, cô đừng đắc ý, luôn có những thứ cô trân quý, sẽ bị tôi cướp đi. Luôn có những chỗ, tôi nhất định sẽ thắng.”

?

Ngoại trừ Bùi Thời và sự nghiệp truyện tranh ra, Bạch Đào cảm thấy mình không còn gì để trân quý nữa rồi, nhưng thật đáng tiếc khi Trịnh Tinh đều không thể cướp được, cô ta chắc không đến mức còn chơi trò thiên kim thật giả với cô đâu ha, là con gái ruột bị thất lạc ở bên ngoài của cha mẹ cô vẫn có thể cướp đi cha mẹ ruột của cô nhỉ?

Có điều Bạch Đào cũng chẳng coi trọng lắm, nhưng Trịnh Tinh lại như tin tưởng một cách cố chấp mà lên kế hoạch làm việc gì đó.

Về việc này, camera ở cổng biệt thự đã quay mọi thứ lại một cách trung thực, bởi vì vài ngày trước Bùi Thời vừa mới điều chỉnh góc quay cho nên không ngoài dự liệu, màn kịch hôm nay của Trịnh Tinh đã được ghi lại rõ ràng.

Người phụ trách khu biệt thự xin lỗi: “Tôi xin lỗi, lúc trước cô ta ăn mặc thành người giao đồ ăn nên chúng tôi đã sơ suất, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý!”

Trịnh Tinh vừa đi, trò hề kết thúc, trong nhà lần nữa yên tĩnh trở lại, Bùi Phi nghiêm mặt quay về phòng bếp. Bùi Thời siết chặt tay Bạch Đào.

“Cho nên đây chính là lý do trước đây em nhất quyết muốn ly hôn sao?”

Bạch Đào ngáp một cái, hơi buồn ngủ, cô chỉ chỉ vào đầu mình: “Anh biết mà, đầu óc em không tốt lắm, em thật sự không nhớ nữa rồi. Nhưng quả thật rất giống phong cách của em, thay vì chờ anh và tiểu tam đến bên nhau rồi hợp lực đuổi em đi, còn chẳng bằng em hành động trước đề nghị ly hôn, dù sao thì đàn ông bị bẩn rồi cũng không thể cần…”

Bùi Thời ngắt lời Bạch Đào: “Không bị bẩn, vẫn có thể cần.”

Anh mím môi: “Hôm nay Trịnh Tinh tới cửa gây chuyện ầm ĩ cũng coi như tiện tay làm được việc tốt, ít nhất đã trả lại cho anh sự trong sạch, hóa ra còn xảy ra loại chuyện này, nhưng lần sau gặp phải loại chuyện này thì em cũng nên tìm anh để chứng thực trước, không thể nhìn thấy ảnh liền trực tiếp cho rằng anh ngoại tình.”

Bạch Đào nhướng mày: “Cái gì? Sau này em sẽ còn gặp phải loại chuyện này nữa á? Anh không thể đừng cho Bùi Phi và người khác có cơ hội chụp ảnh giường chiếu được à?”

Bạch Đào, người đã được cấp giấy chứng nhận đủ điều kiện pháp lý về hành vi gây chuyện vì mang thai bày ra khí thế xử lý theo quy định của pháp luật.

Bùi Thời có chút bất lực: “Đó không phải là ảnh giường chiếu, chỉ là ảnh ngủ ở nhà thôi, ngoại trừ mặc đồ ngủ ra thì chẳng có chỗ nào là không phù hợp với trẻ em cả, nhưng em khỏi cần phải nói, trong bài giáo dục đạo đức đàn ông mà trước đây mỗi ngày em oanh tạc anh có viết cả, anh biết rồi, cũng đã rút ra bài học, sau này kể cả Phi Phi cũng sẽ không cho con bé chụp loại ảnh này nữa.”

“Anh thật sự đã đọc những bài giáo dục đạo đức đàn ông đó rồi ư?”

“Em đã đặt giờ giới nghiêm cho anh, nếu về nhà quá thời gian này thì bắt buộc phải thi vấn đáp, nếu không trả lời được ý chính trong bài giáo dục đạo đức đàn ông hôm đó thì sẽ không được vào nhà.”

“…”

Có điều rất nhanh Bạch Đào đã lại không vui: “Nhưng em thấy kiến ​​thức dự trữ về giáo dục đạo đức đàn ông của anh cũng chẳng đâu vào đâu mà? Có phải anh lợi dụng em không nhớ mà nói dối em không?”

Bùi Thời ho khan, giải thích: “Bởi vì anh cũng chỉ học thuộc hai lần, quả thực không thể chịu nổi phiền phức như vậy nên sau đó anh đều về nhà trước thời gian quy định.”

“Không hổ là em nha! Biết cách quản chồng!” Chỉ là đắc ý chưa được hai giây, Bạch Đào đã lại nghĩ đến một chuyện quan trọng…

“Có phải em nên đi làm điều trị kích điện khôi phục ký ức đó lần nữa không?”

Tuy lúc trước sống chết không chịu thừa nhận mình là người mất trí nhớ lỗi thời, nhưng từ lần trước dần dần nhớ lại một số đoạn ký ức, Bạch Đào cũng không còn kiên trì nữa.

Mất trí nhớ quê thì có quê chút.

Nhưng bác sĩ nói không sai.

Con người vẫn cần phải tin vào khoa học.

Mấy ngày nay nằm ở nhà, Bạch Đào rảnh rỗi không có việc gì làm đã tra đọc không ít tài liệu, cô càng cảm thấy mình quả thực có khả năng bị mất trí nhớ sau khi bị đâm xe hơn. Suy cho cùng thì có không ít bài báo đã viết, con người dễ xuất hiện phản ứng stress cấp(5) khi đối mặt với sự cố, dựa trên cơ chế tự bảo vệ, lúc khó xử lý thông tin quá phức tạp sẽ giống như máy tính CPU ​​bị quá tải sau đó chết máy, sau khi khởi động lại sẽ dễ bị mất các tệp nhật ký công việc và thao tác bệnh án lúc trước.

(5)Phản ứng stress cấp là một phản ứng tâm lý của cơ thể khi đối mặt với những trải nghiệm đáng sợ, thường xuất hiện ngay sau khi tiếp xúc với những trải nghiệm đó và thường kéo dài không quá 1 tháng.

Năm năm trước cô cũng từng bị tai nạn xe, cho nên sau vụ tai nạn này, đầu bị va đập nhất thời chết máy rồi khởi động lại, kết quả bị mất đi ký ức năm năm, lại vì năm năm trước và năm năm sau đều gặp phải tai nạn tương tự nhau nên dưới phản ứng stress cấp, cô liền cho rằng mình đã trở lại năm năm trước?

Mặc dù Bùi Thời rác rưởi đã nhân cơ hội lừa gạt cô để phụ bằng tử quý lên chức thành công, nhưng có lẽ anh nói không sai.

Mất trí nhớ vẫn cần phải điều trị.

Có bệnh thì vẫn cần phải điều trị!

Bạch Đào vốn cho rằng sự nhượng bộ và phối hợp của mình sẽ nhận được lời khen ngợi và sự khẳng định của Bùi Thời, nhưng khiến cô bất ngờ là, Bùi Thời nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối…

“Không cần đâu, dù sao thì em cũng đã mang thai rồi, tuy nói thiết bị phù hợp cho phụ nữ mang thai và trẻ em nhưng có thể cố gắng giảm thiểu số lần chẩn đoán và điều trị trong thai kỳ thì vẫn nên giảm.”

Người đàn ông mỉm cười với Bạch Đào, bình tĩnh tự nhiên nói: “Hơn nữa chẳng phải em xuyên không tới sao? Không cần thiết phải điều trị, không phải là chứng mất trí nhớ, mất trí nhớ quả thực quá lỗi thời rồi, không xứng với em. Trước đây không tin em là anh không đúng, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn chấp nhận chuyện em xuyên không rồi.”

???

Không phải chứ? Em thấy vẻ mặt của anh không giống như là tin em lắm đâu?

Bạch Đào bên này vừa tiến gần đến khoa học, tin tưởng khoa học, chấp nhận việc mình bị mất trí nhớ thì Bùi Thời lại bắt đầu mê tín phong kiến rồi?

“Xuyên không hay mất trí nhớ đều không ảnh hưởng, cho dù thế nào đi nữa thì anh và em cũng đã kết hôn, điểm này sẽ không thể thay đổi được.”

Bạch Đào cau mày lại, cảm thấy chuyện không đơn giản: “Bùi Thời, có phải anh lại có chuyện gì lừa em không, anh đang có âm mưu gì?”

Bởi vì Bùi Thời quá khả nghi, cuối cùng Bạch Đào quyết định tiến hành “tra tấn dã man” với anh, thành công khiến đối phương khai ra “ý đồ phạm tội”…

“Em quả thật là bị mất trí nhớ. Nhưng trong lòng anh cảm thấy em không khôi phục lại được trí nhớ cũng không có vấn đề gì cả.”

Dù sao cũng đã thế này rồi, Bùi Thời dứt khoát mặt không đổi sắc thẳng thắn nói: “Một là vì em là phụ nữ có thai, cố gắng giảm thiểu việc chẩn đoán và điều trị thực sự rất tốt.”

“Phương diện còn lại thì hoàn toàn xuất phát từ lòng riêng của anh.”

Bạch Đào chớp chớp mắt: “Lẽ nào trước đây anh thật sự đã làm gì đó có lỗi với em, cho nên không muốn em nhớ lại?”

“Không phải.”

“Vậy thì lòng riêng gì khiến anh đột nhiên không muốn em nhớ lại nha?”

“Mặc dù anh không làm gì phá vỡ thỏa thuận hôn nhân, nhưng cũng không đối xử với em quá tốt, cho dù em nhớ lại thì trong một năm kết hôn này dường như cũng chẳng có chuyện gì đáng để kỷ niệm cả, hơn nửa là nhớ lại rồi sẽ khiến em tức giận vì những việc nhỏ nhặt không đáng kể.”

Bùi Thời hơi ngừng lại: “Em mất đi năm năm ký ức, ngoại trừ một năm hôn nhân thoả thuận mờ nhạt không có gì đáng nói này ra, bốn năm còn lại anh thực sự không có tham dự vào cuộc sống của em. Chung Tiêu không phải là bạn trai cũ của em, nhưng anh không biết trong bốn năm qua, có phải em còn có mối tình cũ khác hay không nữa.”

Người đàn ông bình tĩnh tổng kết: “Vậy nên tối qua anh đã phân tích kỹ càng, cảm thấy việc em khôi phục trí nhớ không tốt cho anh.” Nói đến đây, giọng điệu của Bùi Thời trở nên có chút âm dương quái khí, anh liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Suy cho cùng thì ai biết được em có đột nhiên nghĩ đến bạn trai cũ hay không, còn chẳng bằng quên hết đi.”

Bạch Đào không phục: “Sao anh chắc chắn là em có bạn trai cũ vậy? Anh xem, trước kia Bùi Phi đều là vì Trịnh Tinh nên mới hiểu nhầm và vu khống bôi nhọ em…”

“Những người đàn ông khác lại không bị mù.” Bùi Thời lại nhìn Bạch Đào một cái, sau đó rời ánh mắt đi chỗ khác: “Trông em như thế này, có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng nhảy vào hố lửa vì em…”

Oa, lời ai oán này ngập tràn mùi vị của dấm nha! Chua đến nỗi cô sắp có thể dừng nôn luôn rồi!

Bạch Đào không vui: “Chẳng phải anh nói người đàn ông đầu tiên là anh sao?”

“Vậy thì em cũng có thể từng hẹn hò với những người khác.”

Bạch Đào không nhịn được giữ lấy đầu Bùi Thời, ép anh nhìn thẳng vào mình: “Dù sao thì em cũng chẳng nhớ nữa rồi, vậy thì là không có, chỉ từng yêu đương hẹn hò với mình anh, chỉ thích mình anh, sau này cũng chỉ nhìn mình anh thôi, được chưa?”

Bạch Đào nói xong liền tiến lại gần chu mỏ hôn lên môi Bùi Thời. Bùi Thời sững sờ, sau đó đảo khách thành chủ làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Đợi đến khi nụ hôn vẫn còn chưa đã này kết thúc, vẻ mặt Bùi Thời quả nhiên đã tốt hơn không ít.

Haizz, người đàn rác rưởi này do chính cô mù mắt chọn, còn có thể làm gì đây?

Đương nhiên là chỉ có thể dỗ dành rồi.

Bùi Thời được dỗ dành tuy vẫn còn hơi mất tự nhiên nhưng giọng điệu cũng đã dịu xuống nhiều: “Đương nhiên lòng riêng của anh cũng chỉ là lòng riêng của anh, nếu em muốn khôi phục lại trí nhớ thì anh tôn trọng mọi quyết định của em, chỉ cần em rõ, bất kể thế nào chúng ta cũng đã kết hôn và có con, con người vẫn phải có trách nhiệm với nửa kia của gia đình, không thể chỉ vì một vài ký ức đẹp đẽ hư vô mà bỏ rơi chồng con là được.”

Nói những lời này cứ như giây sau Bạch Đào liền muốn làm một cô gái cặn bã vậy!

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, hiện tại Bạch Đào cũng chẳng còn bao nhiêu động lực để đi chữa trị nữa, bé con rác rưởi trong bụng đã khiến cô chịu đủ rồi, chỉ cần nghĩ đến mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện thôi cô đã lại muốn nôn.

Bạch Đào vừa muốn nôn, Bùi Thời liền luống cuống, ngược lại là Bùi Phi từ trong bếp đi ra, rất có kinh nghiệm, cầm một quả chanh, đưa đến bên mũi Bạch Đào: “Mau ngửi đi.”

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Đào vốn không thích chanh lắm, nhưng bây giờ mang thai cô lại đặc biệt thích mùi vị này.

“Anh à, anh đi vắt một ly nước trái cây cho cô ấy đi.”

Người hiểu rõ bạn nhất rất có thể là kẻ địch của bạn, Bạch Đào và Bùi Phi đấu nhau nhiều năm như vậy, mức độ quen thuộc của cô với Bùi Phi có lẽ đã đạt đến mức độ Bùi Phi vừa cởi quần ra cô liền biết cô ta muốn đánh rắm rồi.

Quả nhiên, Bùi Thời vừa rời đi, Bùi Phi đã nghiêm mặt lại đi tới bên cạnh Bạch Đào, cô ta trầm giọng xuống: “Bạch Đào.”

Giọng điệu u ám này, khí thế doạ người này, vẻ mặt như chiến đấu một trận quyết định sống còn này…

Hiện tại cô đã có con, thân thủ không còn như trước, Bạch Đào lập tức cảnh giác: “Bùi Phi, cô làm gì vậy? Bây giờ tôi đang mang thai cháu trai cháu gái của cô đấy biết không?! Bình tĩnh chút! Tôi chết rồi anh trai cô sẽ thành góa phụ đó!”

Bạch Đào vừa định dùng tình động tâm, dùng lý động não, kết quả lại nghe thấy Bùi Phi dứt khoát mở miệng…

“Tôi thua rồi.”

Hả?

“Cô thắng rồi.” Nếu không phải Bạch Đào ở khoảng cách gần, không có khả năng nghe nhầm thì ngữ khí nghiến răng nghiến lợi và ánh mắt hung ác cực độ này của Bùi Phi sẽ khiến Bạch Đào tưởng rằng cô ta đang nói “Cô chết rồi”…

Có lẽ Bùi Phi đã lấy hết can đảm, trên mặt cô ta có một loại cảm giác bị áp bức lăng nhục không thèm đếm xỉa gì đến tự tôn nữa, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chuyện của Trịnh Tinh tôi thực sự không biết, cũng không tham gia vào, càng không tán thành cách xử lý này, vậy nên từ hôm nay tôi và cô ta đã tuyệt giao, chuyện của cô ta sau này không liên quan gì đến tôi cả. Còn tôi về sau cũng không có ý định làm khó cô nữa, nếu cô đã gả cho anh trai tôi thì cũng được coi là một thành viên trong gia đình chúng tôi rồi, thấy cô ốm nghén thế này cũng tội nghiệp, tôi sẽ rộng lòng giúp đỡ…”

Màn cứu vãn sự tự tôn này của cô ta cũng quá miễn cưỡng rồi đó?

“Bùi Phi, ít nhất cô nên tin trước kia Trịnh Tinh đều là vu khống bôi nhọ tôi, cô cũng đã nghe và tin lời gièm pha về tôi rồi nhỉ? Vậy có phải nên xin lỗi tôi trước hay không?”

Kết quả không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến, quả nhiên Bùi Phi lại cứng đầu: “Tôi cũng là nạn nhân, tôi cũng bị lừa, tôi không sai!”

“Vậy thì bản thân cô không có phán đoán đúng sai rồi, không có chứng cứ chỉ nghe lời đồn, đây không phải là lỗi của cô sao?” Bạch Đào giả bộ sờ bụng: “Bé con à, con nghe cô con nói kìa, chết không hối cải nha, ví dụ mẫu của sai lầm đó, sau này không được học theo cô ấy…”

Bùi Phi tức đến đỏ mặt: “Bạch Đào, cô đang nói gì với cháu trai cháu gái tương lai của tôi vậy! Trẻ con đều rất tinh, cô cứ nói xấu tôi với nó, sau này ra đời nó sẽ không thân với tôi!”

Bạch Đào nhìn Bùi Phi một cái, Bùi Phi cũng là một người có tính khí rất mạnh mẽ, có lẽ bị ép nhận thua đã là giới hạn của cô ta rồi, Bạch Đào cũng lười không thèm đối đấu với cô ta nữa, vừa muốn xua xua tay cho cô ta “quỳ an”, không nhắc chuyện cũ nữa thì đã thấy Bùi Phi mất tự nhiên tiến lại gần.

Cô ta ngồi xuống bên cạnh Bạch Đào, sau đó cúi người xuống, gục đầu vào bụng của Bạch Đào.

Bạch Đào bị doạ giật mình: “Cô làm gì vậy!”

Bùi Phi trợn mắt nhìn Bạch Đào một cái: “Tôi muốn nói chuyện với cháu trai cháu gái nhỏ của tôi!”

Sau khi nói xong, cô ta đưa tay lên che hai bên miệng, áp sát vào bụng của Bạch Đào như một tên trộm, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy nói một tiếng “Tôi xin lỗi.”

Vừa dứt lời, Bùi Phi nghiêm mặt lại, không nhìn biểu cảm của Bạch Đào, giả bộ cao quý lạnh lùng nhưng lại vô cùng mất tự nhiên mà chạy đi.

Nhìn bóng lưng ủ rũ chán chường của Bùi Phi, Bạch Đào thực sự muốn đứng dậy chống hai tay vào eo mà cười điên cuồng.

Bùi Phi lúc đầu diễu võ dương oai, bây giờ chẳng phải vẫn phải cúi đầu khuất phục cô sao?

Tóm đúng đàn ông quả nhiên ngày ngày đều như đang nghỉ lễ!

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay số chữ hơi nhiều nhỉ? Người có bản thảo tồn như tôi lúc này tâm thái như phú bà đi rải tiền vậy. Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi một năm này.

【Màn kịch nhỏ】

Bạch Đào: IQ của con tôi nhất định phải theo bố nó!

Bùi Phi: Đúng Đúng, theo nhà họ Bùi chúng tôi!

Bạch Đào: Theo cô thì bỏ đi, cô có biết nguyên tắc bảo toàn chỉ số IQ không? Tổng chỉ số IQ mà bố mẹ cô có thể truyền cho con cái là cố định, cho nên được cái này mất cái kia, anh trai cô chiếm 99%, cô chỉ được phần còn lại, vậy nên con tôi giống Bùi Thời là được rồi, giống cô thì không cần thiết đâu. Đầu óc cô vừa nhìn là biết không ổn.

Bùi Phi: …

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 57"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online