Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 56
- Home
- Bạch Đào Nhầm To Rồi
- Chương 56 - Đây là phụ bằng tử quý, là vị trí then chốt đã có người.
Chương 56: Đây là phụ bằng tử quý, là vị trí then chốt đã có người.
“Không thể nào! Không thể nào có thai được! Sao có thể chứ, chuyện này quá đột ngột rồi, sóng gió này còn chưa qua, mình không có cách nào tiếp nhận nổi! Cho nên chắc chắn là không sao, chắc chắn là không có thai! Ổn định lại! Đừng lo lắng! Không tin lời đồn không lan truyền tin đồn, không phải chính chủ thông báo thì không tin! Bình tĩnh chờ kết quả…”
Nửa giờ sau, Bùi Phi đi đi lại lại trong phòng khách của biệt thự, miệng lẩm bẩm nói, sau khi tạm biệt Lâm Liên, anh trai cô ta thật sự đã đưa Bạch Đào đi mua que thử thai sau đó trở về nhà, mặc dù suốt một đường Bạch Đào đều không cho Bùi Phi sắc mặt tốt, anh trai cũng nhiều lần ám chỉ cô ta thức thời biến đi, nhưng Bùi Phi vẫn mặt dày đi theo hai vợ chồng trở về biệt thự của họ.
Không ngờ sau khi Bạch Đào cầm que thử thai vào nhà vệ sinh, đến hiện tại người quan tâm nhất ngược lại chính là cô ta.
Bùi Phi tiếp tục vừa đi lòng vòng trong phòng khách, vừa tự an ủi bản thân: “Bùi Phi, đừng lo, đừng gấp, nhất định sẽ không có thai! Sẽ không sao đâu!”
Trông cô ta thế này, nếu người không biết khéo còn tưởng bản thân cô ta kinh hãi vì mình mang thai ngoài ý muốn.
Cuối cùng là Bùi Thời cau mày ngắt lời cô ta: “Phi Phi, đừng có niệm nữa.”
“Anh à!” Lần này Bùi Phi không nhịn nổi nữa, cô ta gọi Bùi Thời vẫn còn đang ngồi trên sofa xem báo cáo tài chính: “Nếu Bạch Đào thật sự có thai thì phải làm sao! Sao anh còn bình tĩnh được như thế chứ!”
Bùi Thời bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn cô ta một cái: “Tại sao anh phải lo lắng? Bọn anh là vợ chồng hợp pháp, kết hôn cũng một năm rồi, mang thai rồi thì sinh, chuyện quá bình thường.”
Anh cau mày lại: “Đừng có suốt ngày treo câu ‘không thể có thai’ ở bên miệng, anh lại chẳng có gì giấu giếm, tại sao không thể?”
Bùi Phi vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng cửa nhà vệ sinh đã mở ra, Bạch Đào cầm que thử thai, vẻ mặt có chút mờ mịt bước ra ngoài: “Bùi Thời…”
Bùi Thời vừa rồi còn đang ngồi với dáng vẻ ‘dù núi thái sơn có sụp đổ trước mắt thì ta vẫn không đổi sắc mặt’ lập tức đứng lên, cảm giác căng thẳng trên người anh dường như đã lây nhiễm ra bầu không khí xung quanh, đến cả Bùi Phi đứng cách anh không xa cũng có thể cảm nhận được cảm xúc mong chờ, thấp thỏm mang theo sự hoảng loạn không biết phải làm sao của anh trai mình.
Anh căn bản không hề thản nhiên như anh đã biểu hiện, lúc này thấy Bạch Đào ra ngoài, anh mới lộ ra cảm xúc thật của mình… Giống như một cậu bé đứng chờ bên ngoài phòng thi đợi thành tích, cho dù có giả vờ bình tĩnh hơn nữa thì vào thời điểm ra kết quả, sự căng thẳng trong lòng cũng chẳng thể nào che đậy được.
Bùi Phi nhìn anh trai mình bước đến trước mặt Bạch Đào, cầm lấy que thử thai trong tay cô, liếc nhìn một cái, vẻ mặt anh liền có chút sững sờ, nhìn chằm chằm vào que thử thai như thể không dám tin.
Bạch Đào cũng hơi thấp thỏm: “Bùi Thời, này là có ý gì vậy?”
Bùi Phi không thể nhịn được nữa, cô ta tiến lên phía trước, sau đó nhìn thấy trên que thử thai có hai vạch đỏ rõ ràng.
Bạch Đào cái đồ ngốc nghếch này vẫn chưa biết nó có ý gì, vẻ mặt cô vẫn còn mang theo chút mờ mịt ngơ ngác, mà anh trai sau sự kinh ngạc lúc ban đầu đã thu lại cảm xúc, trên mặt anh nở một nụ cười nhẹ như trút được gánh nặng, lần nữa kiểm soát mọi việc.
Nhưng Bùi Phi chỉ cảm thấy phút chốc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trước mắt cô ta tối sầm lại, suýt nữa ngất đi…
“Bạch Đào! Không phải hai người kết hôn theo thoả thuận sao?! Sao lại thế này! Làm sao mà có đứa bé được? Kết hôn theo thoả thuận sao có thể ngủ với nhau chứ? Hai người có đạo đức, có khế ước tinh thần không vậy?!”
Đáng tiếc là Bùi Phi không thể tiếp tục chất vấn Bạch Đào nữa, bởi vì rất nhanh Bùi Thời đã bước qua kéo Bạch Đào ra sau lưng mình mà bảo vệ, đồng thời ra lệnh đuổi khách với Bùi Phi: “Anh phải đưa Bạch Đào đến bệnh viện, em tự về đi.”
Bùi Phi quả thực sắp khóc luôn rồi: “Anh à! Có phải Bạch Đào thật sự muốn mẫu bằng tử quý(1) không?”
(1)Mẫu bằng tử quý/母凭子贵: Mẹ có vinh hiển là nhờ con.
Hiện thực tàn khốc như vậy, Bùi Phi cảm thấy anh trai mình giống như một cây bắp cải được nuôi lớn, cuối cùng lại bị con lợn Bạch Đào này chà đạp.
Cô ta đã chẳng còn mong đợi anh trai sẽ trả lời chất vấn của mình nữa rồi, nhưng mà cô ta không nghĩ tới Bùi Thời đang khoác áo cho Bạch Đào lại dành thời gian để giải đáp…
“Không phải mẫu bằng tử quý.” Anh bình tĩnh nói: “Nói chính xác phải là phụ bằng tử quý.”
Bùi Thời nói đến đây liền nhìn Bạch Đào và chiếc eo hiện tại vẫn còn thon thả của cô, khóe miệng mang theo ý cười: “Vị trí then chốt có người rồi.”
*****
Ngày hôm nay đối với Bạch Đào mà nói giống như một bộ phim truyền hình cẩu huyết vậy, đợi đến khi xét nghiệm hCG(2), siêu âm y khoa ở bệnh viện xong, hoàn toàn xác nhận sự thật đã mang thai giai đoạn đầu và về nhà rồi, Bạch Đào cầm giấy chẩn đoán trên tay vẫn không thể tin được, nhưng dáng vẻ hận không thể đi đường thay cô, trong phút chốc liệt cô vào danh sách động vật nguy cấp vai không thể gánh, tay không thể xách, cần được bảo vệ đó của Bùi Thời đã nhanh chóng kéo Bạch Đào trở lại hiện thực…
(2)Xét nghiệm hCG được thực hiện để kiểm tra nồng độ hCG trong máu hoặc nước tiểu. Một số xét nghiệm hCG định lượng được chính xác và một số khác chỉ kiểm tra xem có sự tồn tại của hormone hay không. Hormone hCG được tạo thành từ nhau thai trong suốt thai kỳ.
Má nó!
Lại trúng kế rồi!
Quân địch đã đưa nội gián vào bụng cô rồi!
Bạch Đào vừa tức vừa hoảng, nhưng tên nội gián này vẫn không an phận, cô lại bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, thắng lợi đã ở trong tầm mắt, kết quả nội gián lại xách động, xem ra quân địch muốn tiến quân thần tốc chuyển bại thành thắng rồi.
Bùi Thời tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội như vậy, anh sắp xếp xong xuôi cho Bạch Đào, lấy đệm cho cô lót sau eo, hai tay đan vào nhau, bày ra tư thế đàm phán…
“Chuyện đã đến lúc này, vậy chắc chắn không thể ly hôn rồi, tiếp theo…”
Trong lòng Bạch Đào vẫn không thể nào tiếp nhận được việc mình đã có con, cô khóc tu tu nói: “Tôi thực sự có thai rồi sao? Sao lại thế này?”
Bùi Thời bình tĩnh giải thích: “Bởi vì bao cao su dùng quá nhanh, chưa kịp mua cái mới nên sau này không có dùng biện pháp tránh thai, anh rất trẻ cũng rất khỏe mạnh, chất lượng tinh trùng rất tốt, kết quả này rất bình thường.”
Không nói còn đỡ, vừa nói, Bạch Đào lại bắt đầu oán giận, cô không nhịn được cầm chiếc đệm sau lưng đánh Bùi Thời: “Đồ lừa đảo! Anh đối xử không tốt với tôi! Tôi muốn kiện anh!”
Bùi Thời căn bản không dám chống lại “kẻ bạo lực” này, còn sợ “kẻ bạo lực” trong quá trình “bạo lực” tự làm mình bị thương, đợi đến khi Bạch Đào đánh đủ rồi, anh mới cầm lấy gối ôm, sau đó chờ cô ngồi một tư thế an toàn và thoải mái rồi, anh mới nói với vẻ mặt bất lực: “Được rồi, là anh lừa em, nhưng anh không tốt với em chỗ nào?”
“Tôi nhớ lại rồi!” Bạch Đào vừa nói đến chuyện này liền cảm thấy chua xót: “Sau khi kết hôn anh đối xử với tôi như thế nào tôi đều nhớ lại rồi.”
“Cái gì?”
“Anh đối xử với tôi thật tệ, bình thường về nhà anh chẳng thèm nói chuyện với tôi, còn rất lạnh nhạt. Có lần ở bên ngoài, tôi vừa kết thúc một bữa tiệc xong, phát hiện anh cũng đang bàn bạc hợp tác ở gần đó nên muốn anh chở tôi cùng về nhà, nhưng anh đã từ chối tôi! Ở nhà còn nghiêm túc phân chia địa bàn, ngoại trừ lối cầu thang đi lên, những nơi khác trên tầng của anh tôi đều không được vào, nếu muốn vào thì phải trả cho anh một khoản tiền vi phạm hợp đồng đắt đỏ…”
Bạch Đào càng nói càng uất ức: “Còn cắt hết mạng trong nhà và đặt mật khẩu không cho tôi dùng. Có lần muốn anh giúp tôi lấy hai vé nội địa của triển lãm truyện tranh anh cũng không chịu. Còn có lần anh kéo tôi vào danh sách đen những một tuần!!! Tóm lại sau khi kết hôn anh đối xử với tôi quá tệ rồi, tội ác của anh quả thực nhiều không kể xiết, chắc là anh rất ghét tôi, cho nên tất cả những gì tôi nhớ lại mới có thể chỉ là những thứ này, tóm lại là chẳng có chuyện gì tốt cả!”
Dưới sự tố cáo của Bạch Đào, Bùi Thời sửng sốt: “Em nhớ lại rồi à?”
“Chỉ nhớ những lần anh đối xử tệ với tôi này! Lẽ nào anh vẫn muốn nói dối tôi rằng những chuyện ấy là giả?”
“Là sự thật.” Bùi Thời rất bình tĩnh, “Nhưng Bạch Đào, em không nhớ hết.”
“Sau khi về nhà, anh không nói chuyện với em là bởi vì em nói, nói chuyện với em sẽ phải trả phí, một chữ một nghìn tệ, hơn nữa em nói xâm phạm, can thiệp vào lợi ích của người khác trước là đê tiện, ai nói trước người đó tiện.”
“Ở bên ngoài anh không chở em về là vì lần đó em uống nhiều rồi, gọi điện cho anh trâng tráo nói ‘tên chăn ngựa mau đến đón bổn tiểu thư về nhà’, tối hôm đó còn có Dư Quả ở bên cạnh em, cô ấy không uống rượu, vô cùng tỉnh táo, anh nghĩ anh không đến mức phải chạy đi làm tên chăn ngựa.”
Này… Là vậy sao…
Bùi Thời không để ý đến vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng của Bạch Đào, tiếp tục nói: “Về phần vì sao trong nhà lại phân chia địa bàn nghiêm ngặt, đó là vì bảy ba hai mốt điều khoản ngang ngược lúc đầu em mặc kệ mà đề ra, nhưng trước nay em đều dùng tiêu chuẩn kép, bản thân em có thể không tuân thủ, nhưng anh không thể. Tất nhiên, anh chưa từng vi phạm hợp đồng, không bao giờ bước vào tầng của em một bước khi chưa có sự cho phép, sau khi em uống say lại vào phòng anh sau đó bắt đầu nhảy thoát y, chuyện xảy ra tiếp theo anh nghĩ em cũng đã biết rồi, anh nhớ rõ là vì sau khi chuyện xảy ra, ngày hôm sau lần đầu tiên trong đời anh nhận được phí vất vả năm hào, hoá ra một đêm gần như không ngủ của anh chỉ đáng giá năm hào.”
“Vì không muốn lại bị em dùng năm hào để ngủ một đêm, anh cấm em ra vào phòng của anh để tránh việc em giở trò lừa gạt, anh cảm thấy dưới góc nhìn và quan điểm này, cũng rất hợp lý.”
“Còn việc cắt mạng không cho em sử dụng là vì em liên tục thức đêm một tuần để vẽ bản thảo dẫn đến viêm giác mạc, bác sĩ đã cấm em sử dụng điện thoại và các sản phẩm điện tử khác nhưng em không làm theo lời dặn của bác sĩ, bác sĩ tìm anh để cáo trạng, anh không thể nào chịu được sự quấy rầy như vậy nên dưới tình huống không thể khơi thông được với em, anh đã cắt mạng để em phối hợp điều trị.”
“Về việc không cho em vé vào triển lãm thì em hãy tự hỏi bản thân xem lần đó em muốn đi với ai? Lại là một người đàn ông độc thân khác dường như có ý tứ với em, em thấy anh giống kiểu người sẽ tiêu tiền cho người đàn ông khác và vợ hợp pháp của mình cùng nhau đi dạo phố à?”
“Kéo em vào danh sách đen một tuần là vì sáng trưa tối, ngày nào em cũng gửi cho anh ba bài giáo dục đạo đức đàn ông, anh thực sự không thể chịu được sự quấy rầy như vậy nên mới chặn em để em tự ngẫm nghĩ lại.
……
“Em còn có chuyện gì nhớ lại rồi mà muốn hỏi nữa không?”
Bạch Đào cảm thấy hết rồi…
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn hỏi ra nghi vấn tận sâu đáy lòng mình trong tiềm thức: “Tôi như vậy mà anh vẫn không ly hôn với tôi sao? Đến cùng thì chúng ta vốn chỉ là kết hôn theo thỏa thuận mà…”
“Mỗi một lần hợp tác đều sẽ có nguy cơ rủi ro, người đưa ra quyết định hợp tác là anh, đương nhiên anh cũng cần phải gánh chịu nguy cơ thất bại trong hợp tác, ngoài việc thỉnh thoảng xảy ra những chuyện như thế này ra thì về tổng thể em vẫn phù hợp với yêu cầu, bởi vì phần lớn thời gian em đều dành cho truyện tranh nên thời gian chúng ta xảy ra xung đột không nhiều, huống hồ trong lần hợp tác đầu tiên, giữa các đối tác sẽ luôn gặp phải mâu thuẫn tranh cãi, anh cảm thấy về tổng thể thì em phù hợp với tiêu chuẩn của anh.”
“Về phần em nói anh đối xử tệ với em thì Bạch Đào, lúc đó chúng ta không có cơ sở tình cảm.”
Bạch Đào cũng không nhớ ra được quá nhiều, bây giờ bị Bùi Thời phản bác lại từng cái một, cô chột dạ nhưng đồng thời vẫn muốn ra vẻ: “Vậy cho dù không có cơ sở tình cảm thì tôi xinh đẹp như thế, thái độ của anh không thể tốt hơn chút, nhiệt tình hơn chút được à? Trong trí nhớ của tôi anh đều là hình tượng nghiêm mặt”
“Anh không phải là người sẽ ám muội với phụ nữ không có cơ sở tình cảm.” Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái: “Chỉ có hai loại trạng thái là thích và không thích, không tồn tại trung gian.”
“Có thể lúc đầu quả thực không được coi là quá tốt đẹp, nhưng ít nhất đâm lao thì phải theo lao, ngược lại âm nhân âm ra dương, nếu bây giờ đã có con rồi thì chuyện ly hôn sẽ không nhắc đến nữa, những chuyện làm sai trong quá khứ, hãy cho anh thời gian để bù đắp trong tương lai.”
Nói đến đây, Bùi Thời hơi dừng lại, sau đó anh rời ánh mắt đi, hạ thấp giọng, có chút mất tự nhiên nói: “Sau này em đều có thể làm tiểu thư, còn anh, tên chăn ngựa thì bỏ đi, quá khó nghe rồi, nhưng anh có thể làm tài xế cho em cả đời.”
Mặc dù có chút lỗi thời, nhưng vào khoảnh khắc này, Bạch Đào thực sự cảm thấy nhịp tim của mình giống như trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc đã nói vậy, tựa như bị lỡ mất một nhịp, giọng điệu của Bùi Thời rất bình tĩnh tự nhiên, không cường điệu cũng không biểu lộ ra nhiều cảm xúc mãnh liệt, nhưng mà sự ổn trọng nghiêm túc ấy lại khiến cho trái tim Bạch Đào rung động không thôi.
“Vậy nên không ly hôn, cũng cho con của chúng ta một cơ hội được nhìn thấy thế giới có được không, Bạch Đào.”
Đều đã thế này rồi, cô còn có thể làm gì nữa đây.
Đến cuối cùng, Bạch Đào đặt tay lên ngực tự hỏi, thích Bùi Thời không?
Thích.
Sẽ ly hôn không?
Vẫn là quên đi.
Vậy có sinh đứa bé không?
Dù sao cũng không ly hôn, vậy thì sinh con là chuyện sớm muộn, nếu đã có thai rồi thì đương nhiên sẽ sinh, hơn nữa đứa trẻ không có tội, là cô mù mắt chủ động đẩy ngã kẻ lừa đảo, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, ngoài việc cam chịu số phận ra thì còn có thể làm gì chứ.
Đúng là hời cho Bùi Thời rồi, còn thực sự bị anh lão lai đắc tử thành công!
Thấy Bạch Đào không lên tiếng, Bùi Thời biết mọi chuyện đã ổn, anh buông lỏng cảm xúc căng thẳng: “Mấy ngày nay em ở trong nhà an thai nhé, thời gian này anh sẽ xử lý sạch sẽ chuyện bài đăng, còn có việc niêm yết nữa, cho nên hai ngày tới sẽ hơi bận, nhưng anh sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể, nếu em cần gì anh sẽ cố gắng hết sức thoả mãn.”
Giọng điệu của Bùi Thời chắc chắn như vậy, Bạch Đào lập tức nhận ra anh đã nắm rất chắc chuyện bài đăng vạch trần rồi, cô không nhịn được tò mò nói: “Vậy nên chuyện này là ai đứng đằng sau muốn hại em?”
“Em tạm thời không cần biết làm ảnh hưởng đến tâm trạng đâu, anh sẽ giải quyết tốt, cũng sẽ khiến kẻ đầu sỏ phải trả cái giá nên trả.”
Được thôi.
Bây giờ Bạch Đào không chỉ nhạy cảm mà cô còn động tí là muốn nôn, giống như bị bệnh dạ dày lâu năm vậy, thực sự cũng không có tâm tư để ý đến chuyện khác nữa, chỉ là bên ngoài bôi đen cô đến người thần căm phẫn, để lại tiếng xấu muôn đời mà cô cũng chẳng còn tinh lực đi quan tâm, một khi sức khoẻ của người ta bị tổn hại thì mới phát hiện ra thanh danh, quyền thế, sự nghiệp, tiền tài đều không quan trọng, quả thực chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Bạch Đào chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì mang thai mà gần như trở thành một người vô dục vô cầu, đã sắp hiểu rõ về đạo lý cuộc sống, đắc đạo thăng thiên luôn rồi…
Lúc đói là đói đến sắp chết, tâm tâm niệm niệm muốn ăn đủ thứ ngon, nhưng tới khi đồ ăn thực sự được bưng đến miệng rồi thì cô chỉ ngửi mùi thôi đã muốn nôn, kiên cường không sợ chết ăn một miếng thì càng muốn nôn đến thiên hoang địa lão hơn.
Đều là do họ Bùi hại cô phải khổ sở thế này!
Phải thả Bùi Thời để anh còn ra ngoài giải quyết tốt hậu quả cho cô, không thể phạt đánh được, nhưng Bùi Phi không cần nha.
Con ngươi của Bạch Đào đảo qua đảo lại, cô không vui, Bùi Phi cũng đừng hòng được thoải mái, cô lập tức rưng rưng nước mắt nhìn Bùi Thời: “Ông xã, khó chịu quá, bé con không ngoan, em muốn nôn, còn suốt ngày buồn ngủ, lại thêm việc mang thai rồi nữa, không phải bác sĩ cũng vừa nói là do vấn đề hormon và nội tiết tố thay đổi sẽ dẫn đến cảm xúc nhạy cảm, lúc nào cũng dễ suy nghĩ lung tung sao, nhưng đều đã lúc này rồi mà Phi Phi vẫn còn giận em, vừa rồi lừa em nói anh và Lâm Liên hẹn hò riêng, còn nói sau này anh nhất định sẽ tỉnh táo lại, không thích em nữa…”
“Bây giờ em đều đã có bé con rồi, cô ấy vẫn không thể chấp nhận em, vậy sau này bé con ra đời, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không thích bé con, thật đáng thương, chưa gì đã cảm thấy bé con là một sinh mệnh nhỏ không được chúc phúc rồi…”
“Ông xã, em đang nghĩ, có phải em và anh kết hôn thật sự sai rồi không, vẫn là ly hôn sẽ tốt hơn…”
……
Bạch Đào làm bộ giả vờ khóc lóc làm nũng, nhưng Bùi Thời lại rất bình tĩnh, nghe Bạch Đào khóc thút thít tố cáo xong, anh xoa xoa mi tâm: “Bạch Đào, không cần lên bước đệm, cũng không cần diễn nữa, em cứ nói thẳng đi, Phi Phi phải làm gì thì em mới hả giận?”
Người thẳng thắn, không hổ là người đàn ông mà Bạch Đào cô nhìn trúng!
Bạch Đào hài lòng thu lại những giọt nước mắt như lê hoa đái vũ, ánh mắt mang theo sát khí: “Em muốn cô ta viết bản kiểm điểm! Ít nhất năm nghìn chữ! Viết tay! Phải viết ra đủ mười lỗi! Tổng kết lại những sai lầm đã mắc phải với em trong năm nay, vạch ra biện pháp bù đắp trong tương lai, phải phân tích lỗi của bản thân từ góc độ tư tưởng lớn! Tự kiểm điểm lại bản thân! Phải có tình cảm chân thành, cảm nhận chân thật!
“Ừ.” Bùi Thời gật đầu, không chút quan tâm đến sống chết của Bùi Phi, cũng không nói đỡ cho em gái mình, dứt khoát gật đầu nói: “Anh biết rồi. Anh sẽ nói với con bé.”
“Còn chưa hết!” Bạch Đào tức giận nói: “Ngoài ra, anh bảo Bùi Phi ngày ngày đến đây với em.”
Bùi Thời cau mày: “Nhưng em và con bé… Anh sợ em…”
Đúng vậy, cô không thể ở chung được với Bùi Phi, nhưng Bạch Đào đã bao giờ chịu thua đâu, không ở được cũng phải ở, lần này cô nhất định phải một lần dứt khoát đánh bại Bùi Phi.
Lúc trước chống lại cô khắp nơi cũng thôi đi, giờ cô và Bùi Thời tình cảm nồng nàn, cô ta là em cô mà vẫn muốn gây chuyện suốt ngày, cái này đều có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn.
Bạch Đào giả bộ xoa dịu cảm xúc mãnh liệt, lại giả vờ ngoan ngoãn nhìn Bùi Thời một cái, chuyển sang giọng nói nũng nịu: “Ông xã, mấy ngày này em không thể đi đâu, anh lại không thể ở bên em mọi lúc, em ở nhà quá nhàm chán, trên mạng còn có loại bài đăng kia, cũng không thể lên mạng được, em chỉ muốn Phi Phi có thể đến giết thời gian với em. Đầu tiên, trong tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, vẫn cần phải bồi dưỡng tình cảm. Hai là không phải cô ấy biết chơi đàn piano sao? Bé con cũng cần được thai giáo, anh bảo cô ấy đến chơi đàn cho em đi.”
Hiện tại cô là một người phụ nữ mang thai, làm gì cũng đều có lý do chính đáng: Mất cân bằng nội tiết tố ở giai đoạn đầu mang thai!
Bùi Phi rác rưởi, bình thường nhằm vào cô cũng thôi đi, cô thông qua sự nỗ lực thu phục được Bùi Thời, cô ta còn muốn khiêu khích gây chia rẽ, hại cô vừa khóc vừa cười, còn mất mặt trước Lâm Liên!
Bây giờ trong bụng cô đã có bé con rác rưởi của Bùi Thời rác rưởi, ngày ngày nôn đến trời đất quay cuồng, chẳng nhẽ còn không nhân cơ hội ‘hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (3)’ mà kìm Bùi Phi lại?
(3)Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu /挟天子以令诸侯 : Kiềm chế vua để điều khiển chư hầu (Tam quốc).
Thù này không báo không phải quân tử!
Cháu trai và cháu gái tương lai của cô ta nằm trong tay cô! Còn không quỳ gối xuống mà nhận sai?!
Chiến đấu với Bùi Phi lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên quyết đấu một trận sáng chói để phân thắng bại rồi!
*****
Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của Bùi Phi thay đổi đến chóng mặt, đầu tiên là vui sướng ngây ngất khi thấy Bạch Đào bị bôi nhọ vạch trần, sau đó là không thể tin được khi phát hiện ra anh trai mình thực sự có ý với Bạch Đào, lại sau đó nữa là lạc lõng, thất vọng và tê tái khi chịu phải cú đánh của cuộc đời…
Cô ta vốn cho rằng đây đã là chuyện tồi tệ nhất trong đời mình, kết quả không ngờ còn có chuyện tồi tệ hơn!
Bạch Đào mang thai!
Bùi Phi bị Bùi Thời tận tâm chỉ bảo giáo huấn một trận, bị bắt viết bản kiểm điểm trong đêm, bảy giờ sáng hôm sau lại bị ra lệnh cưỡng chế đến biệt thự với Bạch Đào.
Đương nhiên, ở cùng chỉ là trên danh nghĩa, trong lòng Bạch Đào rác rưởi đó nghĩ gì sao Bùi Phi có thể không biết chứ, ngoài mặt là ở cùng, thực tế là hầu hạ!
Người phụ nữ này còn không phải là đang lợi dụng lúc mang thai, chuẩn bị diễu võ dương oai với cô ta hay sao!
Nhưng mà dưới tình huống không hề hay biết, Bùi Phi quả thực đã cố ý kích thích Bạch Đào, hại Bạch Đào nổi giận xù lông lên đi bắt gian, làm cô vừa khóc, vừa cười, vừa nôn, vừa ầm ĩ, bây giờ hồi tưởng lại, Bùi Phi cũng cảm thấy bản thân có chút xấu xa.
Cho dù thế nào thì phụ nữ mang thai cũng là nhóm xã hội dễ bị tổn thương, hành vi của cô ta quả thực không tốt cho lắm.
Huống hồ tuy Bạch Đào rác rưởi, nhưng lại mang thai đứa con của anh trai cô ta, xét đến huyết thống thì ít nhất một nửa cũng là gen xuất sắc! Hơn nữa bình thường gen xuất sắc đều khá lớn mạnh, nói không chừng còn có thể hoàn toàn đánh bại gen rác rưởi của Bạch Đào, sinh ra một đứa trẻ ưu tú như cô ta vậy!
Chỉ là mặc dù Bùi Phi đã xây dựng tâm lý rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Bạch Đào, cô ta dường như bất luận thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi, đặc biệt là khi mặt trời đều đã lên cao mà người phụ nữ này vẫn đang nằm ngủ ngon lành, còn cô ta lại phải đi chuẩn bị bữa sáng cho cô… Hôm qua tiểu nhân đắc chí Bạch Đào đã gửi một thực đơn những món sáng nay cô muốn ăn cho Bùi Phi.
Bùi Phi nghiến răng rửa rau.
Cho dù là bạn trai cũ, Bùi Phi cũng chưa từng tự mình xuống bếp nấu cơm canh!
Không ngờ lần đầu tiên quý giá này lại được trao cho kẻ thù lâu năm Bạch Đào!
Nấu xong, cô ta không nhịn được đi vào trong phòng, vén chăn của Bạch Đào lên: “Dậy ăn cơm.”
Bạch Đào lười biếng nằm đó, cô kéo chăn lại, chỉ lộ ra hai con mắt từ trong chăn: “Cô bưng vào đây cho tôi đi Phi Phi.” Cô giả vờ ai ya hai tiếng: “Hôm qua cô nói Bùi Thời đi hẹn hò riêng với người khác suýt nữa làm tôi tức chết rồi, đến giờ bụng vẫn còn đau này, sợ là tùy tiện đứng dậy sẽ không cẩn thận sảy thai mất…”
Bùi Phi biết cô đang giả vờ nhưng chẳng có cách nào cả, cô ta như nha hoàn hầu hạ tiểu thư mà bê đồ vào: “Bạch Đào, cô cố ý chỉnh tôi đúng không? Không phải hai người vốn có giúp việc sao? Sao tự nhiên lại đuổi việc rồi gọi tôi tới? Cô bị vạch trần bóc mẽ, sự nghiệp thất bại hết tiền rồi à, vậy tôi bỏ tiền ra thuê cho cô một người. Tay của tôi dùng để chơi piano, không phải để nấu ăn cho cô! Hơn nữa ngộ nhỡ bị đứt tay cô đền nổi không? Cô có biết tay tôi được chi trả bao nhiêu tiền bảo hiểm rồi không?”
“Phi Phi, mang thai rồi tôi mới biết điểm tốt của người nhà, hiện tại cũng không muốn thấy người ngoài ở trong nhà, cô ở bên cạnh tôi mới cảm thấy an toàn, hơn nữa tôi cũng không bảo cô cắt thái đồ ăn nha, bảo cô chuẩn bị đều là những món không cần dùng dao đó, chẳng hạn như nấu canh, làm bánh mì thủ công, còn có món hầm nha.”
Bạch Đào làm bộ làm tịch nói xong rồi cười với Bùi Phi, giả vờ nói: “Mặc dù em cô không hiểu chuyện, nhưng chị dâu vẫn nghĩ rất chu đáo, sẽ không khiến tay cô bị thương đâu. Tay như thế nào tự nhiên sẽ phải làm những việc như thế, đôi tay này của cô, quả thực là bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm nha.”
Này còn tạm được.
Bùi Phi vừa muốn thở phào một hơi, kết quả Bạch Đào đã lại gần kéo lấy tay cô ta, sau đó tiếp tục nói…
“Cho nên chơi một bản nhạc cho tôi nghe đi.”
???
Bùi Phi sững sờ: “Cái gì cơ?”
“Là cô chơi một bản nhạc cho tôi nghe nha, nếu đã là bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm thì tôi thế này chẳng phải là đang tận dụng một cách tốt nhất sao?” Bạch Đào ngáp một cái, làm bộ làm tịch sờ bụng: “Đêm qua bé con đã báo mộng cho tôi, nói muốn thắng ngay từ vạch xuất phát, muốn nghe nhạc piano làm thai giáo.”
Được rồi, vì cháu trai cháu gái tương lai, tôi nhịn!
Bùi Phi cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Canon, Liebesträume, lời cầu nguyện của thiếu nữ, còn có Rhapsody in Blue, cô muốn nghe bản nào?”
“Không không không, những bài này quá cổ rồi, cô đã từng nghe Đẹp nhất phong cách dân tộc chưa? Tôi muốn nghe bài đó.”
Bùi Phi trợn to mắt: “Cô bảo tôi chơi cái bài thông tục tràn lan đầy đường đó sao? Cô có biết như thế rất không có phẩm vị không!”
“Sao lại không có phẩm vị rồi! Quần chúng là tốt nhất! Nhạc cổ điển rất hay, nhưng những bài hát thông tục này có thể truyền bá trong phạm vi rộng rãi như vậy cũng không kém nha! Phi Phi, có phải cô không biết chơi không?”
“Trên thế giới này vẫn chưa xuất hiện bản nhạc mà Bùi Phi tôi không biết đánh!”
Cái này đều có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn được, để chứng minh năng lực chuyên môn của mình, Bùi Phi đã chơi một mạch hơn chục bản nhạc, kể cả khi luyện đàn trước đây cũng chưa từng nghiêm túc đến thế!
Mặc dù ngày tháng như vậy có chút nhục nhã, nhưng Bùi Phi rất nhanh đã vui vẻ trở lại, bởi vì, vì cháu trai cháu gái tương lai của cô ta, tất cả những điều này đều xứng đáng!
Không hổ là đứa bé mang trong mình dòng máu nhà họ Bùi, sức mạnh huyết thống không gì sánh được, chỉ ở bên cạnh Bạch Đào một ngày, Bùi Phi đã cảm thấy có duyên với đứa bé đang trên đường đến này!
Bạch Đào giày vò cô ta, đứa bé này sẽ thay cô ta trút giận mà giày vò lại Bạch Đào.
Cả một ngày Bạch Đào cũng không vênh mặt đắc ý được bao nhiêu, bởi vì hơi tí là mặt cô lại tái xanh, không thể không xông vào nhà vệ sinh nôn.
Bạch Đào nôn bốn, năm lần, cuối cùng chẳng còn tinh lực đấu với Bùi Phi nữa, cô nằm trên ghế tựa, rưng rưng nước mắt như cuộc đời không còn gì luyến tiếc mà thút thít: “Rác rưởi, hạt giống của Bùi Thời quả nhiên là rác rưởi, cha rác rưởi con rác rưởi…”
Bùi Phi lại vui vẻ vô cùng: “Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Đứa bé nhà chúng tôi là đứa bé hiểu chuyện, đáng yêu và tri kỷ nhất vũ trụ!”
Bạch Đào chẳng còn chút khí thế nào liếc nhìn Bùi Phi một cái, khi đang tò mò về tình yêu người nhà đột ngột nảy lên của cô ta, cho rằng cô ta thay đổi ý định, yêu ai yêu cả đường đi lối về thì đã nghe thấy Bùi Phi nói tiếp…
“Bé con cố lên! Làm cho mẹ con nôn! Nôn đến chết đi! Cứ dùng hết sức tác quái trong bụng cô ta đi! Con muốn nghe bản nhạc gì cũng được, cô đều có thể đàn cho con nghe! Nếu ở trong bụng mẹ nghe đến vui vẻ thì nhớ lăn lộn nhiều vào nha! Bé con à, con là giỏi nhất!”
“…”
Bùi Phi rác rưởi! Mối thù này quyết không đội trời chung…
Trong lòng Bạch Đào còn chưa hết tức giận thì dạ dày đã lại khó chịu một trận, không thể không chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Ở sau lưng cô, Bùi Phi dương dương tự đắc tuyên bố…
“Bé con à, con còn chưa ra đời mà đã có thể đứng chung chiến hào với cô rồi, có thể thấy quả nhiên là dòng máu nhà họ Bùi! Mặc dù cô ghét mẹ con, nhưng không thể không thừa nhận rằng mẹ con có thể mang thai con cũng coi như có chút tác dụng! Con nhất định phải khỏe mạnh bình an ra đời nha, cô sẽ mua đồ tốt cho con!”
……
Bạch Đào lại nôn đến trời đất tối sầm mới hai chân mềm nhũn bước ra khỏi nhà vệ sinh, lần này cuối cùng Bùi Phi cũng trở nên có tình người, mặc dù mặt vẫn lộ rõ vẻ ghét bỏ Bạch Đào, nhưng cô ta vẫn đưa cho cô một đĩa dâu tây…
“Này, ăn.”
Cô ta trợn trắng mắt nhìn Bạch Đào: “Cô đừng có đắc ý, không phải cho cô, là cho cháu trai cháu gái tương lai của tôi.”
Bạch Đào không muốn ăn chút nào, tính khí cũng nóng nảy lên, cô trực tiếp lắc đầu từ chối: “Tôi không ăn!”
“Vậy không được, cô thế này cháu trai cháu gái của tôi lấy đâu ra dinh dưỡng? Cô xem cô đã nôn gần hết những thứ đã ăn rồi, không ăn được thức ăn mặn thì ăn một ít trái cây, tôi đã rửa sạch sẽ cho cháu trai cháu gái của tôi rồi, ăn cho tôi! Cô chết đói cũng không sao, nhưng cháu tôi phải làm thế nào?!”
Lúc đầu Bạch Đào quả thực không muốn động đậy, nhưng làm gì được khi Bùi Phi bày dâu tây lên đĩa rất đẹp, cô thực sự vừa khó chịu vừa đói nên cuối cùng thử cố gắng dùng tăm cắm một quả, không nghĩ tới quả thật rất ngọt và ngon, miễn cưỡng áp chế được ý nghĩ muốn nôn, dưới cái nhìn chằm chằm áp bức của Bùi Phi, cô thật sự đã ăn hết một đĩa nhỏ.
Bùi Phi cầm lấy đĩa ngồi xuống bên cạnh Bạch Đào, bây giờ cô ủ rũ héo hon, chẳng có chút sức chiến đấu nào, Bùi Phi cảm thấy thời cơ của mình đã đến, cô ta lập tức học theo dáng vẻ của anh trai mình gõ gõ bàn, giọng nói mất tự nhiên: “Bạch Đào, nếu hiện tại anh trai tôi cũng đã bị cô ỷ lại dựa dẫm vào, cháu trai cháu gái của tôi cũng đã bị cô bắt cóc, vậy sau này cũng hết cách, mặc dù tôi cũng không muốn nhưng xem ra chỉ có thể trôi qua như vậy rồi, có điều, nhà họ Bùi chúng tôi có một vài quy tắc, để tôi nói cho cô biết, đầu tiên…”
Mặc dù Bạch Đào đã uể oải, nhưng còi chiến đấu vừa được thổi lên, tinh thần lập tức đến ngay: “Cô ngàn vạn lần đừng có gắng gượng làm, nếu không hợp với tôi thì cứ đi chỗ khác, đến cả Bùi Thời cũng không ra quy tắc cho tôi thì cô càng đừng nghĩ đến việc cáo mượn oai hùm, người gây chuyện từ đầu đến cuối luôn là cô, nói cuộc sống riêng tư của tôi hỗn loạn, có nhiều bạn trai cũ, những tin đồn này muốn nói liền nói, con trai và con gái tôi sẽ không nhận một người thích bịa đặt tin đồn làm cô, đừng có đỏ mắt chờ mong qua đây nhận người thân.”
Bạch Đào trợn mắt nhìn Bùi Phi một cái: “Nếu không phải cô ở trước mặt anh trai cô buông lời gièm pha thì với mị lực của tôi, anh trai cô sớm đã ngủ với tôi rồi, con cũng đã sinh cả một đàn, bây giờ cô cũng đã phải kính cẩn gọi tôi một tiếng chị dâu.”
Nói đến chuyện này, Bùi Phi dường như cũng đã tức giận: “Tôi bịa đặt tin đồn ư? Không phải cô đùa giỡn tình cảm của đám nam sinh đó thì là gì? Người ta tặng cô quà không phải cô đều nhận mà không từ chối sao? Vừa nhận quà cho người ta hy vọng, vừa bạch liên hoa đạo đức giả nói chỉ là bạn bè, còn mị lực gì chứ? Anh trai tôi cũng chỉ là quá ngốc, quá ngây thơ nên mới trúng kế của cô thôi!”
Bạch Đào cũng bùng nổ: “Con mắt nào của cô thấy tôi nhận quà? Tôi chưa từng nhận qua! Cho dù là thư tình hay quà tặng của người khác tôi cũng đều trực tiếp trả lại!”
“Tôi không tận mắt chứng kiến nhưng Trịnh Tinh đều nhìn thấy rồi! Cậu ấy đã kể hết cho tôi nghe!”
“Về phần tại sao nhiều bạn trai cũ của tôi chia tay xong đều quay ra theo đuổi cô, cô đừng tưởng không có ai biết cô dùng chút thủ đoạn đó! Trịnh Tinh cùng khoa với cô, những chuyện cô làm vừa vặn đều bị cậu ấy bắt gặp, còn không phải vì cô đê tiện ra tay trước, mắt đưa mày lại, quyến rũ, làm nũng, truyền giấy, đủ kiểu ám thị bóng gió với mấy người bạn trai cũ lúc đó đang qua lại của tôi sao?”
Bùi Phi vừa tức vừa chua xót nói: “Thủ đoạn của cô cao siêu như thế, đến cả anh trai tôi cũng bị cô tóm thì còn gì không thể làm được đây? Thanh xuân của tôi có nhiều mối tình không bệnh mà chết như vậy, bị nhiều bạn trai cũ đá như thế, lẽ nào không phải là do cô?”
Có lẽ là nghĩ đến chuyện quá khứ, Bùi Phi càng nói càng tủi thân: “Đúng, phải, lần đến phòng vẽ đánh cô đó quả thật là tôi sai, nhưng cô không thử đặt tay lên ngực tự hỏi mình sao? Nếu không phải cô dụ dỗ tất cả những người bạn trai trước kia của tôi, thì tôi có thể vừa nghe Trịnh Tinh nói tiểu tam đang ở trong phòng vẽ, thấy cô liền mặc định là cô được à?”
“Bạch Đào, bây giờ tôi cũng không giữ mặt mũi nữa, trực tiếp nói thẳng với cô luôn, chẳng phải là vì cô ghen tị với tôi hay sao? Cho nên trước tiên cô cướp bạn trai của tôi nhưng kỳ thực cũng chẳng thật sự thích bọn họ, người ta vừa đá tôi thì cô cũng không ở bên người ta nữa, tất cả chỉ là để đả kích tôi mà thôi, sau khi tôi đánh cô, cô lại càng lợi hại hơn, trực tiếp cướp anh trai tôi, hiện tại còn thành công mang thai lên chức, không phải chỉ vì khó buông được sự ghen tị với tôi sao…”
Bạch Đào quả thực choáng váng đến trợn mắt há miệng, cô chắc chắn không thể ngờ được Bùi Phi lại uất ức với nạn nhân là cô đây, nhưng mặt khác, cuối cùng cô cũng hiểu được thái độ thù địch khó hiểu của Bùi Phi: “Tôi chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với bạn trai cũ của cô, nhận quà, mắt đưa mày lại, viết giấy gì đó đều không tồn tại, những gì Trịnh Tinh nói đều là giả, tuy không biết mục đích của cô ta khi làm như thế là để làm gì, nhưng cô ta hoàn toàn vu khống bôi nhọ tôi, e là muốn mượn tay cô hãm hại tôi rồi?”
Bùi Phi đã hận Bạch Đào nhiều năm như vậy, bây giờ nghe Bạch Đào phản bác, trong tiềm thức liền không thể chấp nhận được: “Không thể nào, Trịnh Tinh không cần thiết phải làm loại chuyện này, quan hệ của tôi với cậu ấy cực kỳ tốt, là bạn thân nhất của tôi, vu khống bôi nhọ, bịa đặt tin đồn về cô thì có ích lợi gì với tôi và cậu ấy chứ? Cậu ấy là không nhìn nổi nên mới bất chấp nguy cơ bị cô báo thù đả kích mà kiên trì lén nói cho tôi biết…”
“Bùi Phi, cô nên bảo anh trai mình mua cho ít quả óc chó để bổ não, nếu những điều này là Trịnh Tinh nói với cô thì tóm lại cô ta có ý đồ, dù sao tôi cũng chưa từng ghen tị với cô, trước khi cô tìm tôi gây rắc rối, tôi đều không quá để ý đến cô.” Bạch Đào ghét bỏ liếc nhìn Bùi Phi một cái, lẩm bẩm nói: “Cũng chẳng biết cô lấy đâu ra tự tin, cô có gì để tôi ghen tị chứ, cô có xinh bằng tôi không? Dáng người của cô đẹp bằng tôi không?”
Lúc này Bùi Phi cũng không chịu thua: “Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, có một số đàn ông khá dung tục, chỉ cảm thấy ngực to eo nhỏ như cô là tốt, nhưng cũng có những người có phẩm vị hơn, cảm thấy khí chất này của tôi mới càng đẹp!”
Bạch Đào ngáp một cái: “Đúng đúng đúng, trong tất cả đàn ông trên thế giới, chỉ có anh trai cô là dung tục nhất, thích tôi đến không dừng lại được. Liều mạng muốn có con với tôi để phụ bằng tử quý thành công lên chức. Cô có phẩm vị như vậy, sao anh trai cô lại tam tục(4) thế?”
(4)Tam tục/三俗: Tên gọi tắt của “dung tục, thấp kém, mi tục.”
“…”
Bùi Phi lại lần nữa bị Bạch Đào trào phúng, cô ta tức sắp chết, nhưng lại chẳng có cách nào phát tiết ra.
Ngàn sai vạn sai, còn không phải là sai lầm của anh trai cô ta sao?
Thích ai không được, lại đi thích Bạch Đào! Hại cô ta lúc này không thể ngẩng đầu lên trong tiếng cười ha ha như phát rồ của Bạch Đào, mặc dù không phục, nhưng ngoài nhịn ra còn có thể làm gì chứ?
Bỏ đi, cô ta không đôi co với người phụ nữ mang thai như rác rưởi này.
Anh trai thu nhận cô cũng được, tránh để cô đi làm hại người khác! Đây chính là một trong những gia huấn của nhà họ Bùi: Hy sinh bản thân, hoàn thành lợi ích tập thể!