Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 55

  1. Home
  2. Bạch Đào Nhầm To Rồi
  3. Chương 55 - “Bạch Đào, cô mấy tháng rồi?”
  • 10
Prev
Next

Chương 55: “Bạch Đào, cô mấy tháng rồi?”

Bởi vì bận rộn niêm yết, lại thêm chuyện bài đăng bôi nhọ Bạch Đào kia hình như đã tra được chút manh mối nên sau khi thoả mãn, Bùi Thời liền mặc quần áo trở về công ty, để lại Bạch Đào nằm trên giường mệt đến không nhấc nổi ngón tay.

Bùi Thời này nói phải sắp xếp lão lai đắc tử, cho nên liền lập tức nỗ lực dốc sức mà làm.

Suy cho cùng thì cũng lớn hơn cô tí, đại khái lớn tuổi rồi sẽ có chút sốt ruột.

Bạch Đào uể oải ngáp một cái, rõ ràng đêm qua cô cũng ngủ rất ngon, nhưng có lẽ do vận động với Bùi Thời thực sự hao tốn thể lực, Bạch Đào cảm thấy mình lại buồn ngủ rồi.

Nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà mở mắt ra, sau vài lần đấu tranh tâm lý, cô mở điện thoại lên.

Trước khi cô “chạy trốn” đến thành phố khác, trên mạng tràn ngập thông tin của cô, giờ mới chỉ qua vài ngày, Bạch Đào cứ tưởng sự việc sẽ tiếp tục lan rộng ra, nhưng ngoài dự liệu của cô là, khi cô ấn tên mình và Bùi Thời làm từ khóa để tìm kiếm mới phát hiện, có lẽ Bùi Thời đã bỏ tiền ra để bên quan hệ công chúng gỡ các kết quả tìm kiếm liên quan đến từ khóa, kết quả tìm kiếm vậy mà lại không hiển thị. Chắc thư của luật sư cũng đã có tác dụng, không ít tài khoản tiếp thị trước đây thi nhau chia sẻ đã xóa hết bài đăng và đăng bài xin lỗi ghim trên đầu weibo.

Nói không chừng có lẽ Bùi Thời thực sự có cách giải quyết tình thế khó khăn này.

Lúc trước bài đăng bôi nhọ này khiến Bạch Đào gần như hoảng loạn tinh thần, không có tâm tư ăn uống, bây giờ sự việc vẫn chưa được giải quyết thuận lợi, Bạch Đào cảm thấy mình lẽ ra vẫn nên rất lo lắng mới đúng, nhưng cũng không biết là bản thân đã trở nên lạc quan hơn hay độ lượng hơn mà cô chỉ thấy buồn ngủ, điện thoại còn chưa bỏ xuống cô đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này, Bạch Đào ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, cô bò dậy, sau đó ngồi trên giường nghiêm mặt lại…

Xem ra thiết bị trị liệu rách nát đó rất có tác dụng, chỉ là hiệu quả đến hơi chậm trễ mà thôi.

Thực tế đã chứng minh, có rất nhiều điều không thể nói quá sớm.

Ngủ một giấc, Bạch Đào nhận ra mình thực sự đã nhớ ra chút gì đó.

Không phải toàn bộ, đầu óc cô vẫn giống như một cỗ máy han gỉ, đa số chuyện trong năm năm qua vẫn ở trạng thái một mảnh trống rỗng, nhớ lại được đều là giai đoạn sau khi cô và Bùi Thời kết hôn.

Cho nên chẳng nhẽ cô thật sự không phải xuyên không tới mà là bị chứng mất trí nhớ lỗi thời kia?

Đây vốn dĩ là một mệnh đề rất lớn, chỉ là vào giờ phút này, Bạch Đào căn bản không quan tâm đến những thứ này, cô trầm mặt xuống, tâm trạng không tốt, sắc mặt bất thiện, chỉ muốn tìm Bùi Thời gây chuyện…

Cô nhớ lại được đều là bộ phận Bùi Thời đối xử rất tệ với cô sau khi kết hôn!

Hôm qua gần như đã tha thứ cho Bùi Thời, hôm nay nhớ ra những chuyện này, trong lòng Bạch Đào lại cảm thấy không vui.

Bùi Thời rác rưởi, mặc dù là kết hôn theo thoả thuận nhưng trước kia anh đối xử với cô quá tệ rồi!!!

Có điều Bùi Thời không ở đây, Bùi Phi ngược lại tự dâng mình tới cửa.

Bạch Đào vốn đã càng nhớ càng tức, hận không thể tìm một người họ Bùi để trút giận, bây giờ Bùi Phi không mời mà đến, ban đầu cô còn muốn nhịn, kết quả Bùi Phi thấy Bạch Đào liền sững sờ, sau đó bắt đầu kích động âm dương quái khí mà khiêu khích…

“Không phải bỏ nhà ra đi muốn ầm ĩ đòi ly hôn à? Sao lại trở về rồi nha?”

Mặt Bạch Đào trầm xuống: “Sao cô lại có chìa khóa ở đây? Chỉ cần chưa ly hôn thì tôi vẫn là bà chủ của cái nhà này.”

“Có người bỏ nhà ra đi để lại con chó, mấy ngày nay anh trai tôi bận đi tìm người, lại phải xử lý mấy bài đăng trên mạng, còn phải lo công ty, bận đến gần như chẳng ngủ, không có thời gian chăm chó, sợ chó đói nên mới tạm thời đưa chìa khóa cho tôi để ban ngày tôi đến chăm chó, dắt chó đi dạo nha.”

“Bây giờ không cần cô phải chăm chó, dắt chó đi dạo nữa rồi.”

Bùi Phi bước vào phòng khách, chẳng chút khách khí tự rót cho mình một cốc nước: “Vậy thì tôi khá có trách nhiệm, không giống như một số người, chuyện anh trai tôi giao phó, không bảo tôi dừng lại, tôi tất nhiên phải làm thật tốt.”

Mặc dù trông anh trai có vẻ sẽ không có khả năng ly hôn với Bạch Đào, nhưng vừa nghĩ đến việc Bạch Đào sẽ là chị dâu của mình cả đời, Bùi Phi đã cảm thấy khó chịu, không đuổi được Bạch Đào, anh trai lại cưng chiều cô như vậy, mặc dù bị cảnh cáo phải khách sáo với cô một chút nhưng giờ anh trai không có ở đây, Bùi Phi nhớ đến thù mới hận cũ liền không nhịn được muốn chọc tức Bạch Đào…

“Nếu cô có bản lĩnh thì thực sự khí phách chút, bỏ nhà xong dứt khoát ly hôn với anh trai tôi luôn đi.”

“Cô biết sau khi trên mạng lan truyền bài đăng đó, có bao nhiêu người tìm tôi để hỏi thăm về anh trai tôi không, họ đều chờ anh trai tôi ly hôn với cô rồi sẽ nhờ tôi giới thiệu đó, cho dù ly dị thì anh trai tôi vẫn rất được hoan nghênh, dù sao thì với cô cũng chỉ được coi là một đoạn hôn nhân ngắn ngủi không có con cái, chẳng có gì phải dây dưa níu kéo cả.”

Nhìn điệu bộ vênh váo đắc ý của Bùi Phi, Bạch Đào quả thực tức sắp chết: “Bùi Phi, sao cô không đi hỏi anh trai cô xem anh ấy có muốn ly hôn với tôi hay không?”

Vừa nói đến chuyện này, vẻ mặt Bùi Phi liền sụp đổ, nhưng vẫn phô trương tỏ vẻ nói: “Đó là do anh trai tôi bị cô che mắt lừa gạt! Có điều cô có đừng đắc ý vội, một người đàn ông ưu tú như anh ấy nói không chừng vào lúc nào đó sẽ tỉnh táo lại, xung quanh anh ấy có nhiều cô gái xuất sắc như thế, sớm muộn gì anh ấy so sánh rồi cũng sẽ biết tốt xấu thôi! Bây giờ anh ấy còn đang hẹn riêng một người bạn xinh đẹp của tôi đi ăn món Pháp ở nhà hàng Jindo kia kìa!”

Bùi Phi nói là thật, mấy ngày trước Bùi Thời đột nhiên liên lạc với cô ta hỏi phương thức liên lạc của một người bạn xinh đẹp làm bên quan hệ công chúng của cô ta, hôm nay cô ta vừa nghe người bạn đó nói buổi trưa Bùi Thời sẽ mời cô ấy đi ăn riêng.

Thấy Bạch Đào cắn chặt môi nhìn mình chằm chằm, cô ta càng thêm mắm dặm muối: “Người bạn kia của tôi là bạn học trong trường chúng ta đó, tên là Lâm Liên, trước kia cũng là hoa khôi của khoa tiếng Anh nha, vừa xinh đẹp lại tao nhã, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn thích chó nữa, trong nhà nuôi bốn năm con liền, dốc sức bảo vệ những con chó bị bỏ rơi, tóm lại là sở thích rất phù hợp với anh trai tôi.”

Bùi Phi nói đến đây liền ghét bỏ nhìn Bạch Đào một cái: “Nào có giống cô, tôi thấy sở thích của cô rất thấp kém, anh trai tôi thích gì thì cô đều không thích, nướng bánh nấu ăn đều không được, cô thế này nào có sự tu dưỡng rèn luyện mà một phu nhân nhà giàu nên có chứ? Ngoài ngoại hình ưa nhìn ra, cô còn có ưu điểm gì!”

Anh trai lại vì cô mà vừa nướng bánh vừa chăm chó dắt chó đi dạo, quả thực khiến Bùi Phi không nói nên lời.

Bùi Phi chỉ là trong lúc tức giận kích động chọc tức Bạch Đào, dựa theo tính cách của Bạch Đào, phần lớn là cô sẽ chỉ trợn mắt nhìn cô ta hai cái, dương dương tự đắc giễu cợt cô ta vài câu sau đó sẽ đuổi cô ta đi.

Con người Bạch Đào là vậy, chết cũng muốn giữ thể diện, tóm lại nội hàm có thể mất, nhưng thể diện tuyệt đối phải chiếm thế thượng phong, hiện tại trên mạng đã lan truyền bài đăng vạch trần cô thành thế này, mặc dù anh trai đã gấp gáp xử lý nhưng người nên xem đều đã xem, cô chắc chắn không thể ra ngoài gióng trống khua chiêng với thân phận Bạch Đào nữa. Vậy nên Bùi Phi nghĩ, cho dù lúc này trong lòng Bạch Đào đã tức chết thì hơn nửa cũng sẽ chỉ nhịn xuống, không ra ngoài gây chuyện gì cả.

Bùi Phi tự cho rằng mình rất hiểu Bạch Đào, nhìn thấy mặt Bạch Đào hết đỏ lại trắng, cô ta liền nhớ tới vẻ mặt cảnh cáo của anh trai mình, vừa muốn ném cho Bạch Đào một cành ô liu nhỏ thể hiện hoà bình làm bậc thang đi xuống để xoa dịu bầu không khí thì đã thấy Bạch Đào mím môi, dứt khoát cầm lấy chìa khóa xe, đóng sầm cửa rồi bỏ đi trước khi Bùi Phi kịp ngăn lại.

???

Bùi Phi đặt cốc nước xuống, vội vàng mở cửa ra mới phát hiện Bạch Đào đã mặt đằng đằng sát khí ngồi vào trong chiếc xe thể thao nhỏ của mình.

“Bạch Đào, cô muốn làm gì?”

Bạch Đào hằn học nhìn Bùi Phi: “Bắt gian!”

Từ khi tỉnh lại Bạch Đào đã tức sắp chết rồi, ngủ một giấc dậy, nhớ lại việc sau khi kết hôn Bùi Thời lạnh lùng tệ bạc với mình ra sao không nói, giờ còn biết được Bùi Thời đã chạy đi gặp riêng Lâm Liên nữa!

Khi còn học đại học Lâm Liên cũng là một nhân vật làm mưa làm gió, xinh đẹp, chân dài, khí chất tốt, người ta vốn là dân học múa ba lê, nếu không phải bị thương ở eo thì cũng sẽ không bỏ múa mà theo học ngành khác, nhưng việc tập múa nhiều năm khiến dáng vẻ và khí chất của Lâm Liên đều vô cùng uyển chuyển dịu dàng, sau khi vào khoa ngoại ngữ, hầu như năm nào cũng khiến các đàn em làm mọi cách để có được wechat của cô ấy.

Bùi Thời không báo cáo gì với cô mà đã đi gặp riêng Lâm Liên rồi!

Còn nói không muốn ly hôn!

Bây giờ cuộc hôn này còn chưa ly hôn đâu, vậy mà anh đã nói dối, lén lút vụng trộm ở bên ngoài?

Rõ ràng hôm qua anh nói với cô là buổi trưa bận công việc, đây là bận công việc sao?!

Bạch Đào cảm thấy gần đây cảm xúc của bản thân lên xuống rất thất thường, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô tức giận đùng đùng, lúc này cô đang vừa lái xe vừa tủi thân đến mức trực tiếp khóc luôn.

Bùi Thời rác rưởi, một chút cũng không yêu cô, sau khi kết hôn đối xử tệ với cô, bây giờ vẫn thế, Bùi Phi cũng kiêu căng ngạo mạn như vậy, ngày tháng này thật sự không thể sống nổi nữa rồi!

Bạch Đào biết cảm xúc của mình gần đây không ổn không đúng lắm, có chút chuyện là kích động không thôi, nhạy cảm lại mỏng manh yếu ớt.

Cô đỗ xe, cũng chẳng thèm để ý đến Bùi Phi lái xe đuổi theo phía sau suốt cả quãng đường, dứt khoát đanh mặt lại đi vào nhà hàng.

Ở một vị trí cạnh cửa sổ có tầm nhìn tuyệt đẹp, Bùi Thời và Lâm Liên quả nhiên đang ngồi đó, nhìn hai người như rất thân nhau, Lâm Liên thậm chí còn vô cùng thoải mái khi ở trước mặt Bùi Thời, một người luôn chú ý đến sống lưng thẳng tắp, vậy mà lúc này lại không chút để ý ngồi dựa người vào đệm ghế.

Này có gì đó không đúng!

Có phải hai người này có gì đó rồi không!

Cảm xúc trong lòng Bạch Đào sắp bùng nổ rồi.

Trước nay cô luôn tự tin đến mức tự luyến, nhưng hiện tại cũng không biết bị làm sao, nghĩ đến những gì Bùi Phi nói lúc trước, ngay cả Bạch Đào cũng có chút nghi ngờ bản thân mình rồi. Lâm Liên thật sự rất xuất sắc, có phải cô so với cô ấy cũng chẳng là gì không, có phải Bùi Thời sẽ thực sự dần cắt đứt tình cảm…

Kỳ thực trên đường tới đây, Bạch Đào đã nghĩ ra một đống câu hỏi để chất vấn Bùi Thời, nhưng khi thật sự hung hăng dẫm đôi giày cao hơn mười phân đi tới, nhìn thấy Bùi Thời và Lâm Liên trò chuyện vui vẻ với nhau, đầu óc Bạch Đào lại trở nên trống rỗng.

“Bạch Đào!”

Khi Bạch Đào đang đứng ngây ngốc sững sờ, Bùi Phi ở phía sau đã thở hổn hển đuổi kịp tới, cũng nhờ tiếng hét của cô ta mà cả Bùi Thời và Lâm Liên đều vô thức nhìn về phía Bạch Đào.

Lúc này nên tỏ ra khí thế, dù là giả vờ cũng nên giả vờ đủ trấn định và bình tĩnh, nên là người ra đòn phủ đầu.

Nhưng Bạch Đào phát hiện ra, cô vừa nhìn thấy Bùi Thời liền không thể làm gì nổi nữa.

Cô không thể nói ra bất kỳ lời nào, không thể hỏi ra bất kỳ câu hỏi nào, cũng không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cơ hồ Bùi Thời vừa gọi tên cô, cô đã khóc.

Bùi Thời sửng sốt, giống như bị doạ đến gấp gáp, anh vội vàng đứng lên: “Bạch Đào?”

Bạch Đào gạt tay anh ra: “Anh đi đi! Không phải anh nói là đang làm việc sao?”

“Anh là đang…”

Chỉ tiếc là Bạch Đào không thể nghe Bùi Thời giải thích hết, để tạo bầu không khí trong nhà hàng Pháp này, người ta đã đốt huân hương mùi lý chua đỏ(1), đây vốn là mùi hương Bạch Đào rất thích, nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn…

(1)Lý chua đỏ là một loài thực vật có hoa trong họ Grossulariaceae. Loài này được Carl von Linné miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753. Đây là loài bản địa một số khu vực phía tây châu Âu. Loài cây này được trồng rộng rãi và đã lan vào rừng ở nhiều khu vực.

Không kịp làm gì khác, Bạch Đào chỉ bịt miệng lao vào nhà vệ sinh, sau đó nôn đến trời đất mù mịt.

Bùi Thời không vào được nhà vệ sinh nữ, Bùi Phi ngược lại đã đuổi vào theo, thấy Bạch Đào nôn thành như vậy, cô ta lập tức bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cô sao thế Bạch Đào? Lại ăn thực phẩm rác gì rồi à, nôn thành như vậy… Giải thích trước là không phải tôi muốn vào đâu, là anh trai tôi bắt tôi vào xem cô thế nào đó.”

Bạch Đào cảm thấy mình đã nôn ra mật xanh mật vàng luôn rồi, có lẽ vì trông cô vô cùng thê thảm nên Bùi Phi cũng có tình người hơn, tuy rất không muốn nhưng vẫn đưa cho cô một cái cốc dùng một lần: “Cô súc miệng đi.”

Bạch Đào súc miệng xong mới chậm rãi bình thường trở lại, nhìn thấy Bùi Phi, cô chỉ muốn giả vờ khí thế che giấu sự mất mặt, cô hắng giọng nói: “Thế nào? Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à? Đương nhiên là nhìn thấy cô liền muốn nôn rồi.”

Đúng như dự đoán, mặt Bùi Phi lập tức đen lại: “Cô cái người này đúng là không biết tốt xấu, vừa rồi lái xe nhanh như vậy, tôi lo lắng nên mới đuổi theo.”

“Cô sợ tôi sẽ quấy rầy buổi hẹn hò của anh trai cô và Lâm Liên chứ gì?”

Bạch Đào nôn xong tâm trạng liền thoải mái, tràn đầy khao khát chiến đấu, cô quyết định đối chất với Bùi Thời một trận đến chết.

Cô vốn muốn tìm Bùi Thời gây chuyện, không ngờ vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Bùi Thời tự dâng mình đến cửa, đang đợi ở bên ngoài.

Ít nhất còn biết cô nôn rồi mà đến quan tâm chút.

Bình thường Bạch Đào sẽ không bốc đồng và dễ xúc động như vậy, dù có thế nào đi nữa, dù Bùi Thời có thật sự ngoại tình thì cô sĩ diện như thế, ở bên ngoài cũng sẽ cho nhau một bậc thang đi xuống, huống hồ Bùi Thời đến cùng có ngoại tình hay không thì ít nhất cũng nên cho anh một cơ hội để giải thích, nhưng bây giờ không hiểu bị làm sao mà tâm trạng của cô dạo này thay đổi khá mạnh, nghĩ lại thì gần đây cô cũng chưa đến kỳ nữa! Thậm chí bỏ nhà đi vì bài đăng thì kinh nguyệt rối loạn luôn! Lẽ nào mất cân bằng nội tiết tố rồi?

Có lẽ sắc mặt cô thực sự rất kém, vẻ mặt Bùi Thời cũng có chút hoảng loạn, anh nắm lấy tay Bạch Đào, không cho cô nói gì nữa mà dứt khoát kéo cô ra ngoài: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Nhưng lúc này Bạch Đào hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, mũi cô chua xót, trong lòng tủi thân, nghĩ đến sự thờ ơ lạnh lùng của Bùi Thời khi đối xử với mình trong những ký ức mà cô bỗng nhiên nhớ ra kia, cô lập tức hất tay Bùi Thời ra, cũng không muốn nghe anh giải thích nữa, chỉ giả vờ mạnh mẽ mà tuyên bố: “Bùi Thời, anh nói dối tôi là đi làm việc, tôi tuyên bố tôi muốn ly…”

Đáng tiếc chữ “hôn” còn chưa kịp nói xong, dạ dày của Bạch Đào đã lại đảo lộn.

Cô không thể không rút quân bỏ chạy, lao vào nhà vệ sinh lần nữa.

……

Người xưa nói rất đúng, có rất nhiều việc nếu không thể làm được trong một lần thì sẽ chỉ sức cùng lực kiệt mà thôi.

Bạch Đào tới tới lui lui nôn ba lần, lúc từ nhà vệ sinh đi ra, cả người cô rất yếu ớt, khí thế hào hùng đòi đi gây chuyện vừa rồi sớm đã tan biến.

Sắc mặt Bùi Thời cũng không tốt lắm, nhưng anh rất kiên quyết: “Không ly hôn, đến bệnh viện trước.”

Bạch Đào nhìn Lâm Liên vẫn đang ngồi ở đó, cô yếu ớt thảm hại, đối phương vẫn tỏa sáng hút người, vừa rồi diễn ra một màn như vậy, cô ấy thậm chí còn không đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, quan tâm mà nhìn cô.

Đột nhiên có chút chán nản buồn rầu.

Cũng cảm thấy mình suy tính hơn thiệt như vậy có chút nhục nhã.

Rõ ràng bình thường lòng tự tin tràn trề, nhưng vào khoảnh khắc đối mặt với Lâm Liên này, Bạch Đào lại có cảm giác tự ti không bằng, trong lòng yếu đuối đến mức dường như một chút cảm xúc cũng có thể phóng đại lên, khi nhìn thấy Bùi Phi thì cảm thấy rất bực bội cáu kỉnh, thấy Bùi Thời cũng không vừa mắt…

Hỗn loạn, mất mát, đa sầu đa cảm, bực bội cáu kỉnh lại mỏng manh yếu đuối, còn…

Còn muốn nôn!

Trong lòng Bạch Đào uất ức muốn chết, cô nhìn Bùi Thời một cái: “Tôi không quản anh nữa, tùy anh, tôi ốm rồi, tôi muốn về uống thuốc, không làm phiền anh “làm việc” nữa!”

Cô giận đùng đùng quay người muốn đi, kết quả lại bị Bùi Thời kéo tay lại.

Tuy Bạch Đào cũng cảm thấy mấy ngày nay mình làm bộ hơi quá rồi, nhưng Bùi Thời vẫn rất kiên nhẫn, anh dịu dàng ôm Bạch Đào vào lòng: “Được rồi, đừng ghen nữa.”

“Quả thật không được coi là công việc, coi như là ‘làm thêm’ vì em. Những tin tức liên quan đến em lúc trước đều là nhờ Lâm Liên ở bên quan hệ công chúng giúp đỡ, hiện tại đã xử lý gần xong rồi cho nên mời cô ấy một bữa cơm cảm ơn.”

Bùi Thời rủ mắt xuống: “Lợi dụng thời gian buổi trưa là vì không muốn đi buổi tối, suy cho cùng thì thời gian buổi tối cũng nhiều hơn chút, anh muốn ở bên em cả buổi tối.”

“Ồ…”

Bạch Đào vốn đã rưng rưng nước mắt, nhưng cái ôm của Bùi Thời tựa như có ma lực, cô giống như một con mèo dựng lông được giọng nói dịu dàng và động tác nhẹ nhàng của anh vuốt ve lông, sự tủi thân uất ức và tức giận trong lòng tan đi một nửa, nửa còn lại chính là sự lúng túng xấu hổ và ngượng ngùng.

Cũng may là vì vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, Bạch Đào cũng không đối chất với Bùi Thời, lại thêm buổi trưa trong nhà hàng không có nhiều người, nên không thu hút sự chú ý của những vị khách đang dùng bữa khác.

Chỉ là Bạch Đào vừa muốn vui mừng, kết quả ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Liên đang híp mắt nhìn mình nở nụ cười thâm thúy.

Trước đây ở trong trường đại học cô có danh hiệu là cao quý lãnh diễm đó! Đừng nói đến đọc thư tình của nam sinh, ngay cả nhận cô còn chẳng nhận! Kết quả bây giờ lại bị Lâm Liên nhìn thấy cảnh mình khóc tu tu thảm hại, Bạch Đào lập tức cảm thấy tức ngực khó thở, muốn đẩy Bùi Thời ra, chỉ là tay cô vừa mới đặt lên ngực Bùi Thời thì đã bị anh bắt lấy, sau đó nắm vào trong tay mình…

“Có phải là ăn thứ gì hỏng rồi không? Anh đi chào Lâm Liên một tiếng, em ở đây đợi lát nhé, anh đưa em đi bệnh viện.”

Bạch Đào tạm thời không nôn nữa, vết thương khỏi rồi liền quên đi vết sẹo, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị xoay chuyển, cô kéo Bùi Thời lại, sau đó liếc nhìn Lâm Liên vẫn đang ngồi trên ghế vài cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vậy thì trả lời một câu hỏi của tôi trước, Lâm Liên đẹp hay tôi đẹp? Có phải cô ấy đã tuyên chiến với tôi không, tốt xấu gì cũng là bạn cùng trường, sao thấy tôi cũng không đứng dậy chào hỏi một câu…”

Bùi Thời sửng sốt, sau đó bật cười: “Cả ngày em đều đang nghĩ cái gì vậy?”

Nói xong, anh dứt khoát nắm lấy tay Bạch Đào, đưa cô đến trước mặt Lâm Liên: “Em tự nhìn đi.”

Nhìn cái gì?

Để cô tự mình nhìn xem cô đẹp hay Lâm Liên đẹp sao?

Trong lòng Bạch Đào lập tức không vui.

Bùi Thời rác rưởi, không thể trực tiếp trả lời câu hỏi của cô được à?

Cái loại vòng vo không chịu đối mặt với câu hỏi này, hơn nửa là trong lòng có điều khuất tất!

Bạch Đào không vui lắm liếc nhìn Lâm Liên một cái, vừa muốn miễn cưỡng chào hỏi xã giao một câu, Lâm Liên đã liếc nhìn bụng dưới của Bạch Đào trước, sau đó mở miệng…

“Bạch Đào, cô mấy tháng rồi?”

Cái gì mấy tháng?

Bạch Đào sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại thì lập tức bùng nổ, nói cái gì vậy!

Hỏi cô mấy tháng rồi chẳng phải chính là chế nhạo eo cô có ngấn mỡ như đang mang thai sao?

Bạch Đào cúi đầu, eo cô vẫn rất thon nha!

Cô lập tức có chút tức giận: “Tôi không mang thai, cô mới mang thai!”

“Đúng là tôi mang thai rồi ” Lâm Liên cười cười, lúc này cô ấy mới có chút khó khăn mà đỡ eo đứng lên: “Thật ngại quá, vừa rồi đứa bé đột nhiên đạp tôi, hơi khó chịu nên không lập tức đứng dậy chào cô được.”

Lâm Liên mặc quần áo rất rộng, lúc ngồi lại có cái bàn chắn tầm nhìn nên Bạch Đào căn bản không để ý tới, bây giờ đứng lên như thế này cô mới nhận ra bụng của Lâm Liên quả thực hơi phồng lên.

“Hả… Cái này…”

Bạch Đào nhìn Bùi Thời, lại nhìn Lâm Liên, nhất thời có chút lúng túng nói không mạch lạc: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng…”

Bùi Thời ôm cô vào lòng: “Cho nên em có thể yên tâm được chưa?”

Lâm Liên cười: “Tôi đã kết hôn và có con rồi, đây là đứa thứ hai.”

Bạch Đào vô cùng lúng túng, cũng vô cùng xấu hổ, may mà Lâm Liên rất phóng khoáng rộng lượng, cô ấy liếc nhìn Bạch Đào một cái, hơi trêu chọc: “Nói thật, khi vừa nhìn thấy những bài đăng đó tôi cũng tin là thật, bởi vì nhìn cô không giống người sẽ ở bên Bùi Thời, lúc Bùi Thời tìm tôi để giúp cô giải quyết những tin tức tiêu cực này, tôi vẫn còn có chút nghi ngờ không biết có phải vì liên hôn gia tộc cần anh ấy nên mới không thể không ra tay thu dọn mớ hỗn độn này hay không, có điều bây giờ tôi coi như đã biết rồi, những bài đăng này quả thật là viết vớ vẩn linh tinh, tình cảm của hai người rất tốt, tôi thực sự khó có thể tưởng tượng được Bạch Đào cô sẽ trở nên dính người như thế.”

Mặt Bạch Đào hơi đỏ lên, cô rất muốn nói cho Lâm Liên biết, bài đăng vạch trần đó quả thực là thật…

Bùi Thời và Lâm Liên lại trao đổi thêm vài câu về những thủ tục tiếp theo, lúc này mới tạm biệt…

“Xin lỗi, tôi phải đưa Bạch Đào đến bệnh viện một chuyến.”

“Bùi Thời.” Lâm Liên gọi Bùi Thời lại, cô ấy nhìn chằm chằm Bạch Đào rồi lại nhìn xuống bụng cô nói: “Trước tiên không cần đến bệnh viện vội.” Cô ấy hơi dừng lại: “Đưa cô ấy đến hiệu thuốc mua que thử thai đi.”

Tác giả có điều muốn nói:

【Màn kịch nhỏ】

Bạch Đào: Uất ức tủi thân, mỏng manh yếu đuối còn muốn nôn!

Bùi Thời: Lão lai đắc tử dễ như thế á?

Bùi Phi mặt đẫm nước mắt: Đang nằm bệnh sắp chết cũng kinh sợ đến ngồi bật dậy vì mang thai ngoài ý muốn thì phải làm sao? Tôi sẵn sàng tự động xin mệnh lệnh trở thành thế hệ đại sứ tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình mới, nếu xã hội có nhiều đại sứ như tôi hơn một chút thì Bạch Đào đã không thể mẫu bằng tử quý(*) rồi QAQ

(*)Mẫu bằng tử quý/母凭子贵: Mẹ có vinh hiển là nhờ con.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 55"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online