Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 53
- Home
- Bạch Đào Nhầm To Rồi
- Chương 53 - “Bạch Đào, anh thích em. Anh cam chịu số phận rồi.”
Chương 53: “Bạch Đào, anh thích em. Anh cam chịu số phận rồi.”
Trận chiến này của Bùi Thời đã gây ra hỗn loạn nhỏ ở bến xe, bởi vì Bạch Đào không chịu đi nên anh cũng sống chết đứng ỳ ở trên xe không chịu rời, cuối cùng, trong sự ồn ào đùa giỡn của các dì trung niên hàng ghế sau và những hành khách trên xe, để không ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường của những người khác, Bạch Đào mang theo tâm trạng phức tạp bị Bùi Thời kéo xuống xe.
Đi sai một bước, thua toàn bộ.
Bạch Đào nhìn chiếc xe khách đúng giờ khởi hành cách cô ngày càng xa, vẫn ủ rũ buồn phiền đanh mặt lại.
Bến xe rất ồn ào, Bùi Thời cũng không nói gì nữa, anh kiên quyết nắm chặt tay Bạch Đào đi về phía trước, sợ nếu sơ ý một chút cô sẽ lại bỏ chạy lần nữa.
Cuối cùng là Bạch Đào không nhịn được mở miệng trước: “Bùi Thời, anh muốn đi đâu! Bãi đỗ xe không ở đường này!”
“Đến phòng quản lý của bến xe.”
“Đến đó làm gì?”
“Nhận hình phạt quản lý an ninh công cộng.”
???
Bùi Thời mím môi, môi trường ồn ào huyên náo của bến xe khiến anh không thể không cất cao giọng một chút, mà lúc này Bạch Đào cũng mới phát hiện ra giọng người đàn ông này hơi khàn, tựa như là hậu quả của việc “kích động vác loa đi gào” vừa rồi để lại…
“Vừa rồi dùng loa phóng thanh nói ở bến xe có phải được coi là gây rối trật tự công cộng ở bến xe không?” Bùi Thời mím môi: “Đi xin lỗi, nếu phải phạt cũng sẽ chịu phạt.”
Anh liếc nhìn Bạch Đào: “Hơn nữa bạn nhỏ trong nhà cũng đã tìm được rồi, qua cảm ơn là việc nên làm.”
……
Cuối cùng, Bạch Đào cứ như vậy bị Bùi Thời nắm tay thật chặt kéo đi, nghe Bùi Thời xin lỗi rồi lại cảm ơn, lúc này mới được anh đưa về bãi đỗ xe.
Trong một thời gian ngắn cuộc sống của Bạch Đào đã xảy ra quá nhiều chuyện thăng trầm, lúc này cả người cô vẫn còn hơi bối rối hoảng loạn, nhưng Bùi Thời đều đã tìm đến đây, e là muốn nói chuyện thấu đáo và ngả bài với cô rồi.
Trong tiềm thức cô sợ hãi biết được tất cả sự thật, trong lòng cô chỉ muốn trốn tránh, vậy nên cô vẫn đang lên kế hoạch nhân lúc Bùi Thời không chú ý mà bỏ chạy.
Chỉ tiếc là Bùi Thời căn bản không cho cô cơ hội này, người đàn ông nắm chặt tay cô, đợi cô vừa lên xe, Bùi Thời liền bỉ ổi vô liêm sỉ khóa cửa xe lại.
Trong không gian chật hẹp, khi lần nữa đối mặt với Bạch Đào, người đàn ông này dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng như vậy nữa, anh đưa tay lên sờ mặt Bạch Đào, giọng nói trầm thấp: “Gầy đi rồi.”
Bạch Đào cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Thời, sau đó hắng giọng: “Bùi Thời, tôi cảnh cáo anh, bây giờ là xã hội pháp trị, anh đừng có động tay động chân, chúng ta hiện tại đã được coi là đang làm thủ tục ly hôn rồi.”
“Bạch Đào, anh đã nói rồi, không ly hôn.”
Điệu bộ này, là muốn cùng cô đàm phán thương lượng rồi sao?
Nhưng Bạch Đào không muốn nói chút nào: “Hiện tại tôi còn chưa chuẩn bị xong, không có ý định nói chuyện đàm phán với anh, nếu anh cần thì gặp…”
Bạch Đào còn chưa kịp nói bốn chữ “luật sư của tôi” cuối cùng ra, Bùi Thời đã ngắt lời cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô: “Không đàm phán nữa.”
?
Người đàn ông mím môi: “Cả đời này sẽ không thương lượng đàm phán với em nữa.”
Trong xã hội pháp trị anh không đàm phán mà còn muốn ép buộc ư?! Vừa rồi còn nói yêu cô mà? Quả nhiên là lừa đảo!
Ngay khi Bạch Đào muốn nổi giận thì Bùi Thời đã liếc nhìn cô một cái, sau đó rủ mắt xuống, mở miệng nói…
“Về chuyện này, anh sẽ không dùng tư thái đàm phán thương mại để khơi thông với em nữa.”
“Thật xin lỗi, trước kia bày ra điệu bộ như vậy có lẽ đã khiến em hiểu nhầm. Là anh biểu đạt không tốt, Bạch Đào, về sau mọi chuyện liên quan đến em, anh đều sẽ không thương lượng đàm phán với em nữa.”
“Không phải là có ý sẽ ép buộc em, chỉ là mọi chuyện liên quan đến em, hiện tại anh đã hiểu rồi, là không thể thương lượng, chuyện tình cảm không thể dùng thái độ đàm phán để bàn bạc giải quyết.”
Vẻ mặt của Bùi Thời vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của anh mang theo sự mất tự nhiên được cố gắng che đậy đi, anh hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nói…
“Trước đây anh bày ra tư thế đàm phán không phải là vì anh không trân trọng em hay là không coi trọng đoạn tình cảm và cuộc hôn nhân này, cũng không phải là đánh đồng chuyện của chúng ta với việc hợp tác kinh doanh, mà chỉ là vì anh chưa từng trải qua những chuyện này, anh không có kinh nghiệm để xử lý nó, cho nên mới lựa chọn dùng phương thức anh quen thuộc, cảm thấy nếu dùng sở trường đàm phán của mình để giải quyết thì anh có thể giành chiến thắng giống như khi bàn bạc hợp tác kinh doanh.”
Người đàn ông dừng lại giây lát, sau đó nhìn Bạch Đào: “Bởi vì anh không muốn ly hôn, cũng không thể chấp nhận được hậu quả của việc ly hôn. Cho nên anh không thể thua, mà chỉ cần là đàm phán, anh đều có thể thắng.”
Mặc dù trong lòng đã cảnh cáo bản thân phải đề cao cảnh giác, đừng để bị lừa, nhưng vào thời khắc này, không thể phủ nhận rằng trái tim Bạch Đào đập vô cùng kịch liệt.
Kẻ chủ mưu lại không hề cho rằng mình đã phạm lỗi, vẫn đang tiếp tục…
“Anh không biết phải làm thế nào để khiến em tin, nhưng anh không muốn ly hôn không phải vì niêm yết, mà chỉ là vì phần ích kỷ nhất trong lòng anh. Chúng ta quả thật là kết hôn theo thỏa thuận, trước khi kết hôn đã ký ba điều khoản hiến pháp tạm thời không can thiệp vào cuộc sống của nhau, dựa trên cơ sở không làm tổn hại đến lợi ích của nhau, một khi một bên có người mình thật lòng thích thì có thể đơn phương đệ đơn ly hôn và bên kia bắt buộc phải đồng ý. Nhưng xin lỗi, anh hối hận rồi.”
“Không có khế ước tinh thần, không nói đạo lý, tùy em muốn thế nào cũng được, nhưng nếu nghĩ đến việc sau khi ly hôn em sẽ thích người khác và cùng người khác lập gia đình sinh con, anh không có cách nào chấp nhận nổi.”
Bùi Thời im lặng một lúc mới trầm ổn nói: “Bởi vì anh đã có người mình thật lòng thích, cho nên anh càng không thể ly hôn với em.”
Rõ ràng vừa rồi ở trên sân ga cuồng nhiệt tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy cũng không thấy anh căng thẳng, nhưng lúc này khi chỉ đối mặt với một mình cô, Bạch Đào lại nhạy cảm nhận ra rất rõ sự lo lắng thấp thỏm mà Bùi Thời đã nỗ lực che đậy đi.
“Bạch Đào, anh thích em.”
Người đàn ông lộ ra vẻ cam chịu: “Anh cam chịu số phận rồi.”
“Trong mấy ngày em rời đi này, anh thường nghĩ, đáng nhẽ anh nên sớm cam chịu số phận, nếu như năm năm trước anh cam chịu số phận từ lúc em tỏ tình trong ngày sinh nhật anh, có lẽ hiện tại chúng ta đã có mấy đứa con. Hoặc là một năm trước sau khi kết hôn, nếu anh cam chịu số phận sớm hơn chút thì tình hình hiện tại cũng đã khác.”
“Anh rất ít khi hối hận, nhưng chuyện này anh thực sự rất hối hận.”
“Thậm chí anh còn nghĩ nên để em có con sớm một chút, như thế thì khi quyết định ly hôn hay không, có lẽ ít nhất em cũng sẽ vì đứa bé mà cho anh một cơ hội.”
Sau khi Bùi Thời không đếm xỉa gì nữa, anh dường như đã không còn chút gánh nặng tâm lý nào: “Anh không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, anh biết bây giờ mình đang đứng trên một góc độ vô cùng ích kỷ. Nhưng anh muốn để em biết, chuyện này không liên quan gì đến niêm yết cả, chỉ liên quan đến bản thân anh mà thôi… Anh muốn ở bên em.”
“Nếu như niêm yết thành công rồi em liền muốn ly hôn, vậy anh thà để công ty của anh không thể niêm yết, bởi vì so với việc niêm yết, có em ở bên cạnh càng quan trọng hơn, nếu em rời đi, niêm yết và ngồi trên đống tiền sẽ trở thành một việc vô nghĩa đối với anh.”
Bất kể là ai khi đối mặt với lời thú nhận này, nói không cảm động là giả, nhất là những lời này còn được thốt ra từ miệng của một người như Bùi Thời.
Nhưng Bạch Đào lúc trước bị lừa gạt sợ rồi, trong lòng vẫn còn có một loại sợ hãi một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, này thật sự không phải là vì muốn niêm yết nên ổn định cô ư?
Cô thử thăm dò nói: “Nếu tôi nói tôi nghe xong rất cảm động nhưng vẫn muốn từ chối anh thì sao?”
Bùi Thời trầm mặc một lúc, sau đó hít một hơi sâu: “Anh nói những điều này không phải là vì muốn ép buộc đạo đức với em, anh chỉ muốn để em biết cảm nhận của anh, nhưng quả thực không có đạo lý một người tỏ tình người kia bắt buộc phải chấp nhận, cho nên anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của em.”
“Cho dù em muốn ly hôn trước khi niêm yết thì anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em.”
Bạch Đào có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của cô, Bùi Thời không phải loại người có tính cách ôn hòa như vậy, bản tính của người đàn ông này là săn mồi cướp bóc, anh vì cô mà lại có thể phá lệ đến mức này, nói không cảm động là giả, Bạch Đào hơi nghẹn ngào, cô vừa muốn nói gì đó thì đã nghe thấy Bùi Thời nói tiếp…
“Nhưng trước đó, anh nghĩ vẫn cần phải nhắc nhở em, trong thoả thuận kết hôn của chúng ta lúc trước bao gồm cả một số điều khoản trước hôn nhân, bên khởi xướng ly hôn sẽ từ bỏ tất cả việc phân chia tài sản sau hôn nhân, mà anh cũng có lý do để rút lại tất cả các khoản đầu tư vào phòng làm việc truyện tranh và công ty quản lý của em, em cần phải trả toàn bộ số tiền đầu tư vào thời điểm ly hôn và trả thêm 10% tiền lợi nhuận hàng năm cho anh, bắt buộc phải trả bằng tiền mặt, trả hết trong một ngày. Nếu anh nhớ không nhầm thì tổng số tiền có lẽ là khoảng sáu mươi triệu nhân dân tệ, đối với gia đình em mà nói thì cũng không phải là một khoản lớn lắm.”
“Nhưng ba ngày trước anh vừa tặng cha em một chiếc cốc sứ hoa văn Minh Thành mới được bán đấu giá tại phiên đấu giá Sotheby’s(1), đó là đồ sưu tầm mà cha em đã tâm tâm niệm niệm tìm kiếm mười mấy năm, trong điện thoại cũng thuận tiện trao đổi thật lòng với cha em một chút về vấn đề tình cảm của chúng ta, đồng thời thẳng thắn thành khẩn bày tỏ quyết tâm không muốn ly hôn của anh rồi.”
(1)Sotheby’s là một hãng bán đấu giá nổi tiếng, và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Người thành lập Sotheby’s là Samuel Baker, đã mở cuộc bán đấu giá đầu tiên của mình vào ngày 11 tháng 3 năm 1744.
???
Bạch Đào quả thực sốc đến choáng váng rồi, Bùi Thời đây là có ý gì?!
Cô tức giận đùng đùng nói: “Anh tìm cha tôi cũng vô dụng, cha tôi sẽ không đồng ý với anh mà đi can thiệp vào chuyện của tôi đâu, chỉ cần tôi hứa với ông ấy là sau khi ly hôn sẽ tìm được một người đàn ông thích hợp để kết hôn…”
Bùi Thời cười nhẹ: “Đúng vậy, cha quả thực đã nói như thế, không xen vào hôn nhân của tiểu bối, ông ấy sẽ giữ thái độ trung lập, cho nên nếu chúng ta ly hôn, ông ấy cũng sẽ không trả sáu mươi triệu giúp em, khoản này vẫn phải để em tự trả toàn bộ rồi…”
Đây con mẹ nó gọi là không can thiệp vào hôn nhân của tiểu bối à???
Bạch Đào kiếm đâu ra sáu mươi triệu tiền mặt trong một lúc? Những gì cô có đều là bất động sản hoặc là uỷ thác mua bán nha…
Bùi Thời rác rưởi, miệng thì nói dễ nghe lắm, đây con mẹ nó gọi là tôn trọng quyết định ly hôn của cô à?
Cái này gọi là không thương lượng đàm phán với cô?!
Đây con mẹ nó chẳng phải là làm cho cô muốn ly hôn mà ly hôn không nổi hay sao?!
Hơn nữa ai là cha của Bùi Thời!
Bạch Đào sắp tức chết luôn rồi: “Đó là cha tôi! Anh gọi thân mật nồng nhiệt thế làm gì?!”
“Bạch Đào, chúng ta vẫn là vợ chồng, cho nên anh cũng không gọi sai.”
Bạch Đào lập tức lấy điện thoại ra: “Tôi muốn gọi cho cha tôi để xác nhận.”
Cha của Bạch Đào về tổng thể vẫn rất nuông chiều con gái, Bạch Đào không tin cửa ải này còn có thể nghiêng về phía Bùi Thời mà phản chiến lại mình.
Do chênh lệch múi giờ, thêm việc cha mẹ đang đi du lịch nước ngoài nên điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối được, Bạch Đào điều chỉnh lại cảm xúc, vừa mới tủi thân mở miệng kêu “cha” một tiếng, giọng nói uy nghiêm của cha cô ở đầu bên kia đã dứt khoát ngắt lời cô…
“Cha nghe nói về chuyện của con và Bùi Thời rồi, trước đây khi còn bé con tùy hứng cũng thôi đi, chuyện này vẫn phải bình tĩnh suy xét lại, đừng có ầm ĩ làm loạn nữa. Bùi Thời đang ở bên cạnh con đúng không? Đưa điện thoại cho con rể tốt của cha, cha muốn nói với con rể tốt vài câu về việc phát triển dự án dữ liệu lớn y tế mà lần trước đã nói đến.”
???
Con rể tốt?!
Cô ầm ĩ làm loạn, Bùi Thời lại lắc mình biến thành chàng rể tốt?
Bùi Thời đưa tay ra nhận điện thoại, gọi cha một cách tự nhiên mà kính trọng, sau đó hai nhà tư bản một già một trẻ cùng một giuộc thông đồng cấu kết với nhau thông qua điện thoại nói đến một số thuật ngữ chuyên môn, cuối cùng trò chuyện vô cùng vui vẻ, Bùi Thời lại nói thêm vài câu bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Đào, lúc này mới cúp máy.
Bạch Đào cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Thời: “Anh chuốc cho cha tôi bùa mê thuốc lú, lời ngon tiếng ngọt gì rồi phải không? Sao ông ấy đột nhiên lại thế này?”
Bùi Thời mím môi: “Trước đây khi thoả thuận kết hôn chúng ta đã giao hẹn, cha mẹ hai bên sẽ để mỗi người tự lo liệu, chỉ tổ chức buổi gặp mặt gia đình cần thiết theo nghi thức, không cần thay đổi cách xưng hô, những lúc khác cũng không cần qua lại với người nhà của đối phương.”
“Cho nên mặc dù đã kết hôn được một năm nhưng đây là lần đầu tiên anh đổi xưng hô gọi cha, nhân tiện khai thông một chút về dự án dữ liệu lớn y tế mà lúc trước ông ấy vẫn luôn đau đầu. Cho nên có lẽ hiện tại ông ấy vẫn rất hài lòng với anh” Bùi Thời cười: “Em muốn sau khi ly hôn lại tìm đối tượng cũng được, nhưng cha vợ gặp anh rồi e là sẽ trở nên hơi kén chọn.”
Bạch Đào suýt nữa tức đến ngất đi, Bùi Thời đúng là con mẹ nó đỉnh rồi, để nịnh nọt cha cô, anh vừa mua sứ thanh hoa vừa thân thiết gọi cha, bày ra dáng vẻ bình dị dễ gần lại hạ thấp mình tâng bốc người khác như thế, cha cô có thể không choáng váng đầu óc được sao?
“Bùi Thời, nếu anh thế này, tôi sẽ đợi đến lúc thông báo niêm yết của anh được công bố rồi nộp đơn khởi kiện ly hôn! Để cho giá cổ phiếu của anh giảm mạnh!”
“Anh đã đưa ra lời giải thích liên quan với các nhà đầu tư, đoàn đội kiểm toán và luật sư, đồng thời tiến hành công bố những điều cần thiết, cũng đã lên kế hoạch dự phòng nếu ly hôn, nắm chắc việc kiểm soát trong phạm vi có thể khống chế những rủi ro nguy hiểm mà trạng thái hôn nhân của bản thân có khả năng sẽ mang lại.”
Những thứ còn lại Bạch Đào đều không nghe lọt tai, cô chỉ tập trung bắt lấy trọng điểm, mà trọng điểm này lại là việc khác: “Quả nhiên anh rất muốn ly hôn! Đều đã lên kế hoạch đối phó với nguy cơ sau khi ly hôn rồi!”
“…” Bùi Thời cau mày lại: “Bạch Đào, đó không phải là trọng điểm, anh chưa nghĩ tới…”
Bạch Đào phẫn nộ ngắt lời anh: “Anh vậy mà lại dám muốn ly hôn với tôi! Bùi Thời, tôi phải giết anh!”
Bùi Thời quả thực không có cách nào ứng phó: “Là em đề cập đến chuyện ly hôn…”
“Tôi có thể đề cập đến! Nhưng anh không thể!”
Trên mặt Bùi Thời lộ ra vẻ mờ mịt khó xử: “Sao em lại tiêu chuẩn kép như vậy?”
“Đúng! Tôi tiêu chuẩn kép đấy, không được à?!”
“Được.” Bùi Thời xoa xoa mi tâm, dáng vẻ hơi bất lực: “Anh đã nói là anh cam chịu số phận rồi mà. Em muốn thế nào cũng được, chỉ là lần sau nếu đặt ra tiêu chuẩn gì thì báo trước anh một câu, quyền đặt ra quy tắc đều thuộc về em, nhưng ít nhất anh cũng nên có quyền được biết chứ.”
“Anh đừng có ở đây giả tình giả ý dỗ dành nịnh nọt tôi! Đã nói là không đàm phán thương lượng, chẳng phải kết quả vẫn biến thành cách thức ép buộc dụ dỗ hay sao?”
Bùi Thời mím môi, anh liếc nhìn Bạch Đào một cái sau đó rời ánh mắt đi: “Anh cứ tưởng em biết, nếu em thật sự muốn rời đi thì anh không có khả năng sẽ đòi em sáu mươi triệu này.”
“Vậy anh còn phân tích nhiều lợi hại như vậy với tôi làm gì?”
“Bạch Đào, anh chỉ muốn để em biết, anh có trăm ngàn cách khiến em không thể ly hôn, nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn cản nếu em thật sự muốn rời đi.”
Bùi Thời nói xong, nắm lấy tay Bạch Đào, sau đó đặt lên môi mình nhẹ nhàng hôn: “Nhưng anh hi vọng em biết anh cần em đến nhường nào.”
Người đàn ông nói đến đây lại như nghĩ ra điều gì đó, anh nắm chặt tay Bạch Đào: “Hơn nữa ngay từ đầu là em chọc vào anh trước, em cầm loa phóng thanh xông vào cuộc sống của anh, là em xuống tay với anh trước.”
“Trước kia Bùi Phi từng nói em kỳ lạ, nói dường như chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ thích em, nói em trêu ong ghẹo bướm, lúc trước anh không hiểu, đến bây giờ anh cũng coi như trở thành nạn nhân của em rồi.”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói mình là nạn nhân?!” Mặc dù tay của Bạch Đào vẫn đang bị Bùi Thời kéo, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô trợn mắt há mồm: “Anh cũng nhớ tôi từng vác loa phóng thanh xông vào sân nhà anh ư? Lần đó tôi mất hết mặt mũi còn không phải là do anh sao!”
“Cho nên anh trả lại em, năm năm trước em dùng loa phóng thanh nói yêu anh, bây giờ anh cũng đã dùng loa nói lời yêu.” Bùi Thời mím môi: “Bạch Đào, chúng ta hoà rồi.”
Người đàn ông mất tự nhiên giải thích: “Vừa rồi anh cũng rất mất mặt đó, còn có rất nhiều người quay video lại, mặc dù đã dặn dò Viên Mục xử lý, nhưng ý kiến và thái độ của công chúng rất khó kiểm soát, cũng không biết sau này có còn video nào đăng lên mạng bị bỏ sót hay không, càng không biết liệu video đó có lên hot search không nữa, tiếp theo mà bị truyền đi sẽ thành thế nào chứ.”
Vừa nhắc đến dư luận, Bạch Đào đã ủ rũ chán nản và buồn phiền không vui: “Thanh danh của tôi bị hủy hoàn toàn rồi!
Cô vừa nghĩ đến sự nghiệp truyện tranh mà mình yêu thích, sự tủi thân uất ức cộng dồn trong mấy ngày lang thang khắp thiên hạ vừa qua liền bùng nổ, mũi cô chua xót, đợi đến khi ý thức được thì nước mắt đã chảy xuống.
“Bùi Thời, tôi ghét anh, ghét anh vô cùng! Anh không thích tôi tại sao lúc đầu còn thoả thuận kết hôn với tôi chứ, không phải Bùi Phi đã nói rồi sao? Tôi không phải là thứ tốt đẹp gì!”
“Rõ ràng biết tôi hiểu nhầm bài báo thành thật, tại sao không ngăn cản tôi, hại tôi cho rằng mẩu chuyện do công ty tiếp thị viết lưu trong điện thoại của mình là thật nên đã đăng lên weibo, kết quả bị vạch trần là đạo văn, giờ thì tốt rồi, diễn đàn và các đối tác đều rất thận trọng trong việc hợp tác với những họa sĩ có sơ hở thiếu sót, sau này tôi không thể vẽ truyện tranh nữa, sự nghiệp tâm huyết nhất mà tôi kiên trì suốt mấy năm nay đều đã bị hủy hoại!”
“Tôi còn bị cả mạng xã hội cười nhạo trào phúng, cả đời này tôi chỉ muốn giữ thể diện, kết quả bây giờ lại thế này, anh có biết trên mạng nói gì về tôi không? Nói tôi dùng tiền bám lấy anh trói buộc anh, nói người anh thực sự thích là Hoàng Nguyệt Nhiên, đồn anh hai tuần trước còn đi gặp riêng Hoàng Nguyệt Nhiên bị chụp ảnh giường chiếu, bây giờ tôi thực sự là Fiona rồi, tôi xanh rồi! Anh đặt cho tôi cái tên đó chính là không có ý tốt, chắc chắn là để trả thù tôi lúc đầu đã đổ sơn xanh lên đầu Bùi Phi…”
Bạch Đào khóc đến thoải mái, nhưng Bùi Thời dường như lại hoàn toàn hoảng loạn, anh đưa tay lên lau nước mắt cho Bạch Đào: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh đã xử lý bài đăng rồi, nên báo cáo đều đã báo cáo, nên làm rõ cũng đều đã làm rõ, cũng sắp có manh mối về người thao túng phía sau bài đăng rồi.”
“Anh không có tìm gặp riêng Hoàng Nguyệt Nhiên, hai tuần trước tối nào anh cũng dành thời gian ở trên giường của ai em còn không biết sao? Có cần anh giúp em nhớ lại hai tuần trước chúng ta đã làm gì mỗi đêm không?”
Bạch Đào lo lắng gấp gáp đâm ra loạn, đầu óc cô rối bời cũng chẳng để ý đến thời gian, lúc này được Bùi Thời nhắc nhở, cô vừa tính toán thời gian vừa nhớ lại, biết tin tức đó đúng là tin đồn, cả mặt cô đều đỏ lên.
Cô biết Bùi Thời làm được, mặc dù hiện tại hai người đang ở không gian riêng tư trong xe, nhưng cô vẫn xấu hổ đưa tay ra bịt miệng anh lại…
“Anh không được phép nói nữa!”
Bùi Thời nghe lời im lặng, nhưng Bạch Đào cũng không thể nói được nữa.
Người đàn ông gian xảo này trực tiếp dùng tay cố định phía sau đầu Bạch Đào, sau đó vì không được phép nói gì nên hung hăng hôn lấy cô, anh tựa như đã nhớ Bạch Đào rất lâu, nụ hôn này đến cuối cùng cũng tràn đầy dục vọng không thể che giấu được.
Bạch Đào bị hôn đến mặt đỏ tía tai, tim đập loạn xạ, tay chân mềm nhũn, may mà Bùi Thời còn có lương tâm, sau khi Bạch Đào hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, anh liền từ bỏ việc tàn sát thường dân tay không yếu ớt tội nghiệp này.
Anh dựa vào ghế xe cố gắng bình tĩnh lại, trong không gian xe đóng kín, tiếng thở dốc Bùi Thời kiềm chế lúc này cũng bị khuếch đại lên, mặc dù Bạch Đào đã thoát khỏi xiềng xích của anh, nhưng cô cảm thấy hơi thở của người đàn ông tràn ngập khắp nơi.
Rất nhanh, giọng nói kiềm chế mang theo chút khàn khàn của Bùi Thời đã vang lên bên tai Bạch Đào, người đàn ông này xin lỗi : “Xin lỗi em, quá lâu rồi không gặp em nên có chút quá khích.”
Bạch Đào đỏ mặt, tim đập nhanh như trống bỏi nhưng vẫn tức giận.
Bùi Thời rác rưởi, nếu không phải do anh chỉ dẫn sai hướng, cô sẽ cùng anh làm cái đó sao? Bây giờ cô bị anh làm cái đó quen rồi, anh liền ỷ vào sắc đẹp câu dẫn cô!”
Không biết xấu hổ!
Bạch Đào đỏ mặt nhìn đi chỗ khác: “Còn nói cái gì mà lâu với không lâu, anh nói dối cái gì chứ, không thành thật chút được à, quá lâu rồi chưa ngủ còn tạm được.” Cô cắn môi: “Anh như vậy là thích tôi sao? Tôi thấy anh chỉ thích làm cái đó với tôi để thỏa mãn bản thân mà thôi.”
Kết quả bị cô chỉ trích như thế nhưng Bùi Thời cũng chẳng hề tức giận, người đàn ông này thậm chí còn có chút thẳng thắn mà nghi hoặc: “Anh nói dối gì rồi? Lâu rồi không gặp với lâu rồi không ngủ có gì khác nhau? Đây không phải là cùng một ý tứ à? Dù sao thì từ sau sinh nhật em, chỉ cần chúng ta gặp nhau là sẽ…”
Aaaaaaaaaaa!!!
Muốn điên luôn rồi!!!
Bạch Đào bịt tai lại: “Anh có thể đừng dùng vẻ mặt bình tĩnh đàng hoàng nghiêm túc để nói về chủ đề sắc như vậy được không!”
Nếu không phải Bùi Thời khóa cửa, Bạch Đào thật sự mỗi một phút đều muốn nhảy xuống xe.
Cô cố gắng xoay chuyển chủ đề lệch lạc về con đường đúng đắn: “Tóm lại tin đồn còn mạnh hơn cả hổ, bây giờ có đăng bài thanh minh gì cũng vô dụng, sẽ không có ai tin cả.”
“Việc đăng bài thanh minh quả thật không chắc sẽ mang lại hiệu quả, nhưng hành động thực tế chắc chắn hữu ích.”
“Hành động thực tế?”
“Bạch Đào, em có thể sinh con cho anh.” Bùi Thời mím môi: “Sinh một đứa bé sẽ phá tan được tin đồn kết hôn trên danh nghĩa.”
Đây con mẹ nó là logic quỷ tài gì vậy???
Bùi Thời vừa nói vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn vào bụng Bạch Đào: “Em nói xem, hiện tại liệu có phải đã có bé con rồi hay không?” Anh suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: “Suy cho cùng thì dựa theo việc tháng trước chúng ta mỗi ngày đều…”
“Đừng có nói vớ vẩn!” Bạch Đào đẩy tay Bùi Thời ra, trái tim cô nhảy loạn xạ: “Hiện tại có rất nhiều người vô sinh! Tôi cũng chưa nói là sẽ không ly hôn! Tôi cảnh cáo anh đừng có nói linh tinh! Hơn nữa sinh con có tác dụng gì cho việc phá vỡ tin đồn chứ! Vợ chồng trên danh nghĩa cũng có thể sinh con đấy!”
Má nó, đừng có động tí là doạ người như vậy chứ! Cô vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể có con được!
Bùi Thời nghiêm túc suy nghĩ, rất nhanh liền nghĩ ra phương án giải quyết: “Chúng ta có thể sinh thêm vài đứa nữa, tình cảm không tốt chắc chắn không thể sinh tới tấp như vậy được.”
???
Bùi Thời mím môi, bình tĩnh giải thích: “Tự em cũng đã nói rồi, người hiện đại mang thai không hẳn là dễ dàng, ở tình huống bình thường, việc một phát trúng ngay như trong tiểu thuyết thông tục em đọc kia cũng không có khả năng lắm, nếu như chúng ta sinh nhiều con, ít nhất có thể chứng minh cuộc sống vợ chồng của chúng ta rất thường xuyên và hòa hợp, nhiều con như thế đều là dựa vào sự nỗ lực của bản thân anh mà có được.”
Nghe thế này cứ có gì đó không đúng!
Vậy chẳng phải cô còn cần cảm ơn Bùi Thời nửa đêm nỗ lực cày cấy để phá vỡ tin đồn cho cô sao?
Bạch Đào thực sự không muốn nói chuyện với Bùi Thời nữa rồi, cô quyết định chủ động xuất kích nắm lấy quyền làm chủ: “Được rồi anh dừng lại đi, anh không muốn ly hôn đúng không? Vậy thì tôi cần phải xem xét thật kỹ đề nghị của anh, dù sao thì anh cũng đã từng lừa gạt tôi, sao tôi biết được là anh nói thật hay không? Vậy nên tiếp theo tôi hỏi anh trả lời, tôi không hỏi thì không cho phép anh liên tưởng linh tinh!”
Trên xe không phải là nơi thích hợp để trò chuyện lâu, cuối cùng Bùi Thời lái xe về nhà, hai người có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.
Bạch Đào cũng đã nghĩ thông suốt rồi, suy cho cùng thì cô là từ năm năm trước đến đây, mặc dù ngẫu nhiên biết được tin tức bản thảo ân ái là giả, nhưng đối với những thông tin trước kia, Bạch Đào vẫn một nghèo hai trắng.
Vậy tại sao không tận dụng cơ hội để tra khảo Bùi Thời một hồi, cố gắng lấy được càng nhiều thông tin càng tốt?
Hơn nữa hiện tại Bùi Thời nói thích cô, nhìn tất cả biểu hiện của anh có vẻ đều rất thật, nếu là vậy thì…
Sự tự cảm thấy tốt đẹp của cô có thể lần nữa nổi lên rồi?
Bùi Thời như thế, nói trong lòng Bạch Đào không vui là giả, dù sao thì cô vẫn hơi thích kẻ lừa gạt này. Tất nhiên, chỉ là một chút thôi!
Có điều, sau khi trở về nhà, cô nhanh chóng nhận ra một số điểm khác biệt, những thứ ban đầu cô mang đi, Bùi Thời đã mua lại giống hệt và bày ra như cũ, Bạch Đào chạy lên lầu, phòng của cô cũng không ngoại lệ, Bùi Thời thậm chí còn mua lại hết số quần áo giày dép cô đã mang đi và sắp xếp y hệt như trước.
“Có chút không quen khi không còn đồ của em.” Bùi Thời hắng giọng: “Anh đã cố gắng khôi phục lại như ban đầu, chó cũng đã mang về từ chỗ Tôn Tĩnh, bây giờ em cũng đã trở về, nhà không có gì khác xưa nữa, cũng coi như hoàn toàn gọn gàng chỉnh tề rồi.”
Nhắc đến chó, Bạch Đào có chút tự trách: “Con chó đâu rồi? Lúc tôi đi bệnh táo bón của nó đã khỏi chưa?”
“Ở trong sân, khỏi rồi.”
“Mấy ngày nay tôi không ở đây, nó có ăn uống bình thường không?”
“Rất bình thường.”
“Vậy chó có biểu hiện ra là nhớ tôi không?”
“Không có.”
“…” Không phải đều nói chó là người bạn trung thành của con người, đặc biệt biết biết ơn sao? Tốt xấu gì cô cũng nhận nuôi nó, để nó có ông bố Bùi Thời giàu có này, có được cuộc sống tốt đẹp lên như diều gặp gió, cô vẫn còn nhớ lúc đầu khi bỏ nhà đi đến chỗ Tôn Tĩnh, suốt quãng đường con chó đều mang theo sự dựa dẫm nương tựa, kết quả cô đi rồi đến nhớ cũng không thèm nhớ nữa…
Bạch Đào đang phiền muộn thì nghe thấy tiếng Bùi Thời ho khan, sau đó có chút mất tự nhiên bổ sung thêm…
“Anh có.”
“Hả?”
“Chó không có, nhưng anh có.”
Ồ…
Bạch Đào sửng sốt một hồi, đợi đến khi phản ứng lại, lòng bàn tay cô cũng đã nóng rực lên.
Bùi Thời rác rưởi, còn rất biết cách tán tỉnh nha.
Bạch Đào vừa có chút lâng lâng định khoan dung độ lượng với Bùi Thời, kết quả đã nghe thấy người đàn ông này bắt đầu lật lại hết nợ cũ nợ mới tính toán một thể.
“Đáng tiếc anh có với em, nhưng em lại không có với anh.”
?
Có lẽ thái độ hoà hoãn của Bạch Đào đã cho Bùi Thời sức mạnh, người đàn ông này âm dương quái khí nói: “Trong tờ giấy em để lại cho Tôn Tĩnh, ngay cả con chó cũng đều quan tâm chăm sóc, chỉ có mình anh là không được nhắc đến.”
“Khi sự việc xảy ra còn trách móc nói mình là nạn nhân bị anh lừa gạt, nói là bị anh lừa sắc lừa tài, cảm thấy em thực sự đã trao nhầm tình cảm cho anh, tin nhầm anh, kết quả đến chó bị táo bón cũng giao phó cẩn thận, lại không nhắc đến anh dù chỉ một chữ. Đây nào có phải là trao nhầm tình cảm? Nói đến bồi thường đều phải chứng minh thiệt hại của bản thân, anh thấy em chẳng có tổn thất gì cả, ngược lại là anh bị lừa tài lừa sắc còn tạm được.”
“Bùi Thời, sức ghen của anh cũng hơi lớn quá rồi đó? Đến con chó cũng ghen?!”
“Anh không có, anh chỉ nói sự thật thôi.” Bùi Thời mím môi, bình tĩnh nói: “Lúc đầu em ám chỉ anh không được ngoại tình là vì để cho con chó có một gia đình lành mạnh cha mẹ hạnh phúc, nếu em đã thích chó hơn anh, vậy hy vọng em cũng sẽ nghĩ cho nó nhiều hơn, ly hôn là rất vô trách nhiệm, con chó vẫn còn nhỏ, sẽ có bóng ma tâm lý.”
Đều đã thế này rồi mà còn nói không ghen với chó?
Có lẽ bình thường Bùi Thời chưa từng có cơ hội biểu đạt như vậy, hành vi lúc này của anh vừa cố chấp vừa giả vờ trầm ổn mà phô trương thanh thế, ngược lại trông như một cậu học sinh tiểu học mới biết yêu.
Hình như anh thực sự có chút thích cô?
Cho nên có thể tin được không?
Trái tim Bạch Đào cũng đập thịch thịch thịch, nhưng sự đắc ý trong lòng cô khó có thể che giấu được: “Bây giờ tôi muốn hỏi rồi, không phải anh nói thích tôi sao? Vậy có phải lúc anh chọn tôi để thoả thuận kết hôn là đã thích tôi rồi không, cho nên mới đào hố bẫy tôi?”
Ha.
Chắc chắn là phải.
Mặc dù sau khi kết hôn cô vẫn tuân theo thoả thuận kết hôn, giữ vững khế ước tinh thần, luôn đối xử lạnh nhạt với Bùi Thời, nhưng Bùi Thời chắc chắn là có ý với cô, nếu không tại sao anh lại chọn cô để kết hôn chứ? Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh kìa.
Bạch Đào nhìn Bùi Thời, cô ho khan một tiếng: “Anh phải trả lời thành thật! Bởi vì anh đã từng lừa tôi một lần, nếu còn lừa một lần nữa thì Bùi Thời, anh xong rồi!”
Bùi Thời sửng sốt, mím môi trả lời: “Không có.”
?
“Lúc kết hôn không hề thích.”
“Anh nghĩ kỹ rồi hãng trả lời nha! Thành thật, có biết không?”
Bùi Thời “ừ” một tiếng: “Anh không nói dối em, lúc kết hôn quả thực không thích.”
“…”
Nhìn khuôn mặt không giống như đang nói dối của Bùi Thời, trong lòng Bạch Đào chỉ có một suy nghĩ…
Tốt thôi, Bùi Thời, kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Bạch Đào tức giận đùng đùng tính về phòng ngủ một giấc trước, kết quả lại bị Bùi Thời kéo lại, người đàn ông nhìn vào mắt cô: “Nhưng sau đó thích rồi, rất thích.”