Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 52

  1. Home
  2. Bạch Đào Nhầm To Rồi
  3. Chương 52 - “Bạch Đào, anh rất nhớ em. Về nhà với anh được không?”
  • 10
Prev
Next

Chương 52: “Bạch Đào, anh rất nhớ em. Về nhà với anh được không?”

Tuy Bùi Thời đã khẩn trương xử lý, nhưng do sức lan tỏa của các bài đăng bôi nhọ vạch trần Bạch Đào quá rộng rãi, đằng sau lại hiển nhiên có kẻ lên kế hoạch thúc đẩy quy mô lớn thêm nên dù Bùi Thời có cố gắng xoay chuyển tình thế thì việc loại bỏ ảnh hưởng tạo thành trong thời gian ngắn này là không thực tế.

Những tin tức này ngoài ảnh hưởng tiêu cực đến Bạch Đào ra thì cũng không thể tránh khỏi việc ảnh hưởng nhất thời đến chuyện niêm yết sắp tới của Bùi Thời, tin đồn Bạch Đào và Bùi Thời đang ly hôn thậm chí còn ầm ĩ khắp nơi.

Sau khi Bùi Thời trở lại công ty không lâu, anh liền nhận được vô số lời thăm dò thật thật giả giả từ các đối tác hoặc nhà đầu tư.

Đây vốn là chuyện Bùi Thời không muốn xảy ra nhất, nhưng vào lúc này, anh phát hiện ra so với Bạch Đào, những chuyện này cũng chỉ nhỏ nhặt không đáng kể.

Ban đầu anh lừa Bạch Đào vì niêm yết, sợ ly hôn là vì lo lắng cho công ty.

Mà hiện tại, Bùi Thời vẫn sợ ly hôn, nhưng không còn là vì bất kỳ nguyên nhân bên ngoài nào nữa.

Anh thẳng thắn thành khẩn giải thích rõ tình hình với các nhà đầu tư, đồng thời sắp xếp nhân viên điều tra những người đứng sau vụ vạch trần lần này, ngắn gọn giao lại công việc ở công ty, lúc này mới vội vàng chạy về nhà Tôn Tĩnh lần nữa…

Không có lúc nào khiến anh muốn gặp Bạch Đào ngay lập tức hơn lúc này, dường như chỉ có như vậy anh mới có thể yên tâm.

Điều đáng mừng duy nhất là lúc gặp Bạch Đào ở nhà Tôn Tĩnh lúc trước, cô ngược lại không hề bị sụp đổ tinh thần trước những bài đăng vạch trần này như anh dự liệu, thậm chí còn khá bình tĩnh.

Bùi Thời yên tâm, đồng thời cũng có chút tự trách… Anh dường như luôn không đủ hiểu cô, luôn bất lực hết cách với cô, vậy nên đến nay vẫn không thể thuyết phục cô từ bỏ ly hôn.

Chỉ là hiện thực rất nhanh đã làm cho Bùi Thời biết, anh vui mừng quá sớm rồi.

Anh vừa đỗ xe xong, chuẩn bị nói gì cũng phải thuyết phục được Bạch Đào đưa cô về nhà, kết quả còn chưa kịp lên lầu, anh đã nhận được điện thoại của Tôn Tĩnh…

“Bùi tổng! Không hay rồi! Cô Bạch Đào bỏ nhà đi rồi!!!”

Đợi đến khi Bùi Thời ba bước thành hai lên đến nơi, Tôn Tĩnh đã đứng đợi sẵn ở cửa, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn: “Tôi xuống lầu mua ít thức ăn, lúc lên đã không thấy cô Bạch Đào đâu nữa rồi.” Cô ấy đưa thứ trong tay cho Bùi Thời: “Chỉ để lại một mẩu giấy như vậy…”

Bùi Thời trầm mặt mở tờ giấy ra nhìn, đúng là nét chữ của Bạch Đào, viết một dòng chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo…

“Trào lưu lạc hậu, vừa rồi mới nhìn thấy bài đăng vạch trần, tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, rút khỏi giang hồ từ đây, trần duyên đã cạn, em đi đây, Tĩnh Tĩnh, chăm sóc con chó thật tốt, nó không đi ngoài ba ngày rồi, nhớ mua ít thuốc men tiêu hoá.”

Cả khuôn mặt Bùi Thời đều đã đen xì, tay anh nắm chặt tờ giấy, không ngờ anh kẻ khôn nghĩ ngàn việc mà vẫn có sai sót.

Trong lòng Bùi Thời tràn ngập sự hối hận sâu sắc, đáng lẽ anh nên nghĩ tới, dựa theo tính cách sống chết giữ thể diện của Bạch Đào, xảy ra chuyện bị vạch trần lớn như vậy, sao cô có thể bình tĩnh như vừa rồi chứ?

Cuối cùng anh đã mắc sai lầm trong lúc bận rộn, không dự liệu được khi đó Bạch Đào căn bản chưa thấy bài đăng vạch trần, dẫn đến buông lỏng cảnh giác, vừa rồi anh không nên rời đi, nên trông chừng kỹ Bạch Đào mới đúng.

Chỉ là lần này không còn may mắn như trước nữa, lúc trước Bạch Đào bỏ nhà đi tốt xấu gì vẫn ở trong phạm vi thành phố Dung, nhưng lần này cô thực sự đã rời khỏi thành phố Dung rồi.

Bùi Thời nhờ một người bạn lấy đoạn camera giám sát của bến xe, nhà ga và sân bay, anh ở phòng giám sát cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng tìm được bóng hình của Bạch Đào thoáng qua ở bến xe thành phố Dung.

“Phương hướng này của cô ấy là đi về hướng Tây Nam, hôm đó có bốn chuyến xe, tất cả đều là rời khỏi thành phố Dung, tuyến đường cũng khác nhau, tôi có thể liên hệ với người phụ trách bến xe của bốn thành phố tìm giúp, nhưng điều tra phải mất thời gian…”

Trong trường hợp này, dù Bùi Thời có gấp gáp đến mấy cũng chỉ có thể về nhà chờ tin.

Chỉ là khi anh lo lắng hỗn loạn về đến nhà, Bùi Phi đã xách hộp hoa quả đứng ở cửa chờ, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Vừa nhìn thấy Bùi Thời, cô ta đã phấn khích chạy đến: “Anh à, em đến thăm anh.” Cô ta thò đầu ra nhìn, nói: “Bây giờ như thế này, có phải anh và Bạch Đào định ly hôn rồi không?

Bùi Phi bước vào nhà, xác định trong nhà không có bất kỳ dấu vết và đồ đạc gì của Bạch Đào để lại, khuôn mặt lập tức trở nên vui mừng khôn xiết: “Anh ơi, cô ta đi thật rồi sao?”

Bùi Phi lúc này giống như vô cùng nở mày nở mặt, cô ta ngồi trên sofa: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay!”

“Anh à! Anh vất vả rồi! Lúc trước là em đã trách nhầm anh, bây giờ thấy bài đăng vạch trần cuối cùng em cũng hiểu ra, anh là vì công ty, vì niêm yết nên mới phải lá mặt lá trái với loại rác rưởi giả dối như Bạch Đào, để bên ngoài cảm thấy cuộc hôn nhân của hai người ổn định phải không? Nhưng kỳ thực cũng chỉ là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi.”

Bùi Phi cười hì hì: “Có điều vẫn phải nói, anh à, kỹ năng diễn xuất của anh thật sự rất tốt, để tạo hình tượng ân ái với bên ngoài, ban đầu em cứ tưởng những tương tác của anh với Bạch Đào là thật. Chỉ là kỳ thực anh không cần phải vậy, việc niêm yết mặc dù quan trọng, nhưng để bản thân chịu uất ức để giả vờ ân ái và sống với loại người như Bạch Đào cũng rất khó, bây giờ bài đăng đã xuất hiện, dù sao cũng đều đã vậy rồi, anh không cần phải nhẫn nhịn cô ta nữa đâu. Em xem phân tích trong ngành thấy sự cố này cũng sẽ không ảnh hưởng mạnh đến quá trình niêm yết của anh.”

“Không ngờ Bạch Đào lại sĩ diện như vậy, gửi đăng nhiều bản thảo như thế, bây giờ bị vả mặt bốp bốp bốp cũng đáng đời!” Bùi Phi càng nghĩ càng hả giận: “Có điều phản ứng của Bạch Đào kịch liệt như vậy, không phải thật sự coi là thật rồi chứ? Cô ta đúng là mơ tưởng hão huyền, mặc dù lúc đó anh diễn nhập tâm như thế nhưng cũng chưa từng nói yêu cô ta nha! Đàn ông không thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình thì làm sao có thể coi là thật chứ? Cô ta thật ngu ngốc…”

Trước đó bất luận Bùi Phi dương dương tự đắc đến mức nào đi chăng nữa, Bùi Thời cũng không hề đáp lại, khoé môi anh mím lại thành một đường thẳng, như thể không nghe thấy Bùi Phi nói, chỉ nhìn chằm chằm vào một chiếc đinh trống trên tường, Bùi Phi nhớ ở đó vốn treo một bức tranh Bạch Đào mua.

Bùi Phi cứ tưởng biểu cảm của anh trai mình lúc này là hoàn toàn không quan tâm đến việc Bạch Đào đã rời đi hay chưa, nhưng mà khi lời mắng Bạch Đào ngu ngốc của cô ta vừa rơi xuống, cô ta lại bị anh trai đột ngột quay đầu lại ngắt lời.

Giọng nói của anh có chút khô khan và khàn khàn mất tự nhiên, nhưng lại hỏi rất nghiêm túc: “Cho nên phụ nữ các em đều cảm thấy, thích một người thì nhất định phải thẳng thắn bày tỏ tình cảm, nói lời yêu, nếu không thì không đáng tin sao?”

Bùi Phi hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, rất nhiều trai thẳng tin rằng họ không nói lời yêu, cũng không tùy tiện thể hiện lòng mình mới là ngầu và có phong phạm, cảm thấy dùng hành động để bày tỏ tình yêu mới là sâu sắc, nhưng vấn đề là họ bình thường như vậy mà lại tự tin như thế, tự nghĩ rằng hành động của bản thân rất cảm động lòng người và biểu đạt được tình yêu, nhưng trong mắt phái nữ bọn em thì… Hoàn toàn không cảm nhận được! Hành động mà bọn họ cho là thể hiện tình yêu, bọn em căn bản không cảm nhận được. Vậy nên anh không nói lòng mình ra, không nói yêu và cần đối phương bao nhiêu thì đối phương chắc chắn không thể biết được.”

“Một người bạn của em trước đây cũng vậy, bạn trai chưa từng nói yêu cô ấy, cô ấy cũng không thể cảm nhận được tình yêu của đối phương nên đề nghị chia tay, lúc này người đàn ông mới hoảng sợ, đưa nhật ký của mình cho bạn gái xem, khi đó người bạn này của em mới dở khóc dở cười phát hiện ra đối phương yêu cô ấy như vậy, nhưng vì sĩ diện nên chưa bao giờ nói ra, anh nói xem đây không phải bệnh thì là gì?”

Bùi Phi ở nước ngoài cũng từng hẹn hò với vài người bạn trai, trong lòng rất muốn chia sẻ những tâm đắc về tình cảm của mình với anh trai, chỉ là cô ta vừa định điều chỉnh cảm xúc thành thật với nhau thì đã nghe thấy điện thoại của Bùi Thời đổ chuông.

Gần như chỉ liếc nhìn số của người gọi một cái, vẻ mặt của Bùi Thời đã tràn ngập sự thấp thỏm mà ấn nghe, sau đó Bùi Phi nghe thấy giọng nói luôn bình tĩnh của anh trai mình mang theo chút căng thẳng ở âm cuối: “Tìm thấy rồi sao? Sau khi đến bến xe Dục Lâm Nam thì ra ngoài vài tiếng rồi quay lại bến xe? Được, tôi lập tức qua ngay.”

Câu nói đó của Bùi Phi còn chưa kịp thốt ra, cô ta đã thấy anh trai mình nhanh như chớp thu dọn đồ đạc rời đi, mặc dù khuôn mặt anh trầm tĩnh, nhưng Bùi Phi vẫn nhạy cảm nhận ra được sự lo lắng và hoảng loạn của anh trai, lẽ nào việc niêm yết đã chịu ảnh hưởng rất lớn bởi bài đăng đó?

Bùi Phi vừa theo ra ngoài muốn làm cô em gái quan tâm hỏi han vài câu thì đã thấy Bùi Thời ngồi vào chiếc Maybach, nhưng dù sao tình cảm anh em sâu đậm, nhìn thấy cô ta, Bùi Thời quả thực đã quay đầu lại…

“Anh không chịu uất ức.”

?

Bùi Thời mím môi: “Ở bên Bạch Đào, anh chưa từng phải chịu uất ức, những gì em thấy cũng không phải là giả, anh rất yêu cô ấy, rất cần cô ấy, sẽ không ly hôn. Cho nên Phi Phi, em phải học cách khách sáo với cô ấy, tốt nhất nên học cách chấp nhận hiện thực này. Bạch Đào rất tốt, nếu em không hòa hợp được với cô ấy, vậy đó là vấn đề của em rồi.”

Đầu óc Bùi Phi hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, cô ta như một cái máy cũ kỹ không thể xử lý quá nhiều thông tin, không thể nào tiêu hoá được thông tin mới nhất mà Bùi Thời đưa ra, vẫn đang chìm đắm trong câu hỏi cuối cùng mà mình muốn hỏi: “Anh à, muộn thế này rồi anh còn ra ngoài làm gì?”

“Theo đuổi vợ.”

Bùi Thời nói một cách ngắn gọn, cũng chẳng đợi Bùi Phi kịp phản ứng đã không chút lưu tình khởi động xe, chỉ để lại một luồng khí xả cho Bùi Phi đang đứng đờ đẫn…

*****

Bùi Thời gần như lái xe với tốc độ nhanh nhất đến phòng giám sát của bến xe Dục Lâm Nam, có điều bến xe Dục Lâm Nam là trạm trung chuyển giao thông chính, trên sân ga mà Bạch Đào xuất hiện có mười một tuyến xe chạy theo các hướng khác nhau, trong thời gian ngắn như vậy căn bản không có cách nào điều tra được rốt cuộc cô đi chuyến nào.

Bùi Thời cau mày nói: “Trạm phát thanh ở đây có thể phát thông báo tìm người không?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ nhân viên, Bùi Thời mím môi đi về phía trạm phát thanh.

……

*****

Sau khi rời khỏi thành phố Dung, Bạch Đào di chuyển qua nhiều nơi, đi một chặng đường không mục đích, giống như phần tử tội phạm gây án xong chạy trốn tán loạn. Cô vô cùng buồn chán mà đến thành phố Dục Lâm, ở vài tiếng đồng hồ liền cảm thấy đồ ăn quá cay không hợp khẩu vị nên lại trở về bến xe phía Nam.

Tính lưu động của nhân viên ở bến xe càng lớn thì càng khó điều tra, để tránh việc Bùi Thời lần theo dấu vết, cô đã cố tình không đi tàu cao tốc mà chọn đi ô tô. May mà tuyến xe đi từ thành phố Dung đến một số thành phố lân cận đều không xa, mua vé xe hạng sang trên xe còn có wifi, hành trình đi cũng rất thoải mái.

Nghe nói thành phố Đỗ Giang ở phía tây có cảnh sông và hải sản không tệ, vậy nên lúc này Bạch Đào đã lên xe đi thành phố Đỗ Giang.

Đỗ Giang là một thành phố du lịch rất nổi tiếng, từ khi lên xe, mấy dì trung niên kết bạn cùng đi du lịch ngồi ở ghế sau Bạch Đào đã kích động trò chuyện không ngừng, vậy nên Bạch Đào đã được phổ cập một bài về các danh lam thắng cảnh ở Đỗ Giang, rồi nghe họ chuyển từ du lịch sang bát quái về tình cảm của những người trung niên và cao tuổi, sau đó những câu chuyện bí mật của chị em phụ nữ trung niên liền nổi lên mạnh mẽ như vũ bão một cách bị động.

Còn mười lăm phút nữa xe bắt đầu xuất phát, rất nhanh, thông báo của bến xe liền vang lên…

“Xe khách số 342 di chuyển đến thành phố Đỗ Giang sắp khởi hành, mời hành khách đến sân ga số 5 để làm thủ tục soát vé…”

Bạch Đào ngáp một cái, cũng không chê mấy dì trung niên phía sau nói chuyện ầm ĩ, ngược lại cô rất cảm kích cũng rất cần loại ồn ào này, bởi vì đó là cách duy nhất khiến cô thoát khỏi cuộc sống của mình, quên đi tình trạng quẫn bách mà cô gặp phải trong thời gian ngắn.

Bát quái và hạt dưa cũng rất hợp.

Để hợp thời, Bạch Đào lấy hạt dưa mình mua ở cửa hàng tiện lợi ra, chỉ là vừa định nhấm nháp, cô đã bị doạ đến suýt nghẹn…

“Xen kẽ một thông báo quan trọng, xen kẽ một thông báo quan trọng, bạn nhỏ Bạch Đào đi lạc, người nhà của cháu đang đợi ở trạm phát thanh, xin vui lòng liên hệ với cảnh sát sân ga gần đó, đến trạm phát thanh càng sớm càng tốt, cha của cháu đang chờ cháu rồi.”

Trạm phát thanh này dường như chê phát thông báo một lần chưa đủ, tiếp theo đó còn như bị đầu độc mà lặp đi lặp lại, điệu bộ giống như Bạch Đào không lộ diện thề không từ bỏ.

Dì ngồi ở hàng ghế sau Bạch Đào không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi trời thật là, con nhà ai mà đến bến xe còn có thể để bị lạc vậy chứ, người cha này trông con kiểu gì thế?”

“Chưa nghe qua câu nói này à? Nếu đàn ông biết trông con thì lợn nái cũng biết trèo cây!”

“Tạo nghiệp, nghe tên hình như là bé gái, ở nơi đông người phức tạp như bến xe này rất có khả năng là bị bế đi rồi, lại nhiều xe như thế, mong là không bị bắt cóc bán đi.”

Đều là người đã lập gia đình và có con cả, mấy dì trung niên này nói đến chuyện con cái bị lạc đều trào dâng sự căm phẫn: “Bà nói xem loại đàn ông này sao còn kiếm được vợ vậy, bảo trông con một lát cũng có thể làm nó bị lạc luôn.”

Hạt dưa của Bạch Đào cũng không cắn nổi nữa, cô thực sự rất xấu hổ mất mặt vì lần này, chạy trốn khỏi nhà cũng không làm lớn chuyện, hơn nữa cha mẹ cô đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, người già căn bản chẳng mấy khi lên mạng, mấy ngày trước Bạch Đào thử thăm dò cha mẹ, phát hiện họ quả nhiên không biết gì về mớ chuyện hỗn độn ở trong nước này, bây giờ nghe thông báo cha đến rồi, trong lòng trong mắt cô đều là sự căng thẳng lo lắng.

Đến cùng thì bến xe vẫn phải tiếp tục hoạt động, sau một thời gian kiên trì, cuối cùng nội dung phát lại trở về bình thường.

Bạch Đào có chút phiền muộn, nhưng vẫn quyết định mặc kệ, tiếp tục cắn hạt dưa.

Chỉ là hạt dưa này cắn chưa được bao lâu, mấy dì ở ghế sau lại có chuyện mới để náo loạn…

“Này, các bà mau nhìn kìa, thằng bé kia đứng đắn nghiêm chỉnh quá!”

“Ôi trời, sao còn đẹp trai hơn cả em trai Cận Đông của tôi vậy! Còn trẻ hơn nữa!”

“Các bà nói xem tôi còn kịp xuống xe hỏi phương thức liên lạc của thằng bé này không? Không phải con gái tôi đi xem mắt vẫn luôn không để ý tới ai sao? Nói mình là mặt khống gì đó(1)? Tóm lại chính là muốn tìm cho tôi một người con rể đẹp trai mới được…”

(1)Cũng giống như tay khống, thanh khống, nhan khống, mặt khống chính là mê mặt đẹp :))

Phụ nữ trên toàn thế giới dù ở độ tuổi nào cũng đều có chung một điểm là thích những chàng trai trẻ anh tuấn.

Lúc này Bạch Đào không có tâm trạng để thưởng thức trai đẹp qua đường bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô thậm chí còn chẳng thèm để ý, người có thể đẹp trai hơn Bùi Thời đã không còn nhiều nữa rồi, gu thẩm mỹ của các dì trung niên e là cũng không đáng tin lắm.

Có điều có lẽ mấy dì cũng chẳng được thấy qua cảnh đời nhiều, vậy nên suốt cả chặng đường mắt họ đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

“Các bà nhìn xem, thằng bé này hình như đang tìm người?”

“Sao lại hỏi mượn loa phóng thanh của chủ cửa hàng quần áo trong bến vậy?”

“Không phải chứ? Chẳng nhẽ đẹp trai như thế mà lại đi làm thêm công việc hô hào mời khách cho ông chủ đó? Ông chủ đó luôn miệng hét chuyển nhượng cho thuê mặt bằng giá sập sàn cả năm nay rồi! Thằng bé này mặt mũi sáng sủa thế làm công việc gì chẳng được, quá chôn vùi lãng phí nhân tài, con gái tôi từng nói, người hiện đại chỉ cần có gương mặt ưa nhìn thì đều có khả năng nghịch thiên cải mệnh nha…”

Bạch Đào nghe đến đây cũng không nhịn được có chút sầu muộn, mấy dì này nói như vậy khiến cô không khỏi nghĩ tới người chồng rác rưởi của mình.

Haizz, cũng không biết Bùi Thời thế nào rồi?

Bài đăng vạch trần vừa được tung ra, Công nghệ Thời Lai có bị ảnh hưởng gì không?

Mặc dù nhìn từ góc độ hả giận, Bạch Đào cảm thấy mình nên nhảy dựng lên nguyền rủa việc niêm yết thất bại, nhưng cho dù tới giờ phút này, cô cũng phát hiện ra mình không thể làm được chuyện này, trong lòng cô vẫn hy vọng Công nghệ Thời Lai sẽ thuận lợi mọi việc, đương nhiên, cô cảm thấy điều này không phải là vì mềm lòng với Bùi Thời, mà chỉ đơn giản là vì cô từng lấy tư liệu ở Công nghệ Thời Lai lâu như thế, có cảm tình với đồng nghiệp mà thôi.

Từ khi đi lang bạt khắp nơi, Bạch Đào vẫn luôn duy trì tâm thế đà điểu, hoàn toàn chưa từng lướt qua thế giới 2D, bây giờ vừa nghĩ đến Bùi Thời, cô đột nhiên có chút ngứa tay muốn lấy điện thoại ra, nhưng khi nghĩ tới những tin tức tiêu cực và những lời công kích cá nhân ngợp trời lúc trước, Bạch Đào lại trở nên ủ rũ chán nản.

Chỉ là khi lòng hiếu kỳ của Bạch Đào vừa đánh bại lòng tự tôn của cô, vừa cầm điện thoại lên thì tiếng loa phóng thanh vang lên ở bên ngoài làm chiếc điện thoại trong tay cô suýt rơi xuống…

“Bạch Đào!”

???

Gặp quỷ rồi!

Bạch Đào lắc lắc đầu, lẽ nào cô nhớ Bùi Thời đến mức ảo giác thính giác rồi?

Đây con mẹ nó là giọng của Bùi Thời mà!

Hai dì ngồi ghế sau cũng sững sờ: “Ôi, thằng bé này chính là người làm lạc con sao? Còn trẻ thế mà đã có con rồi hả? Được cái mẽ ngoài mà lại vô dụng nha, ngoại hình rất đẹp, sao lại để lạc đứa bé vậy…”

Bạch Đào trợn trừng mắt, lúc này mới kéo rèm cửa xe ra, lần theo âm thanh phát ra, cô nhìn thấy Bùi Thời đang đứng giữa sân ga cạnh mấy chiếc xe.

Bùi Thời rác rưởi, đều đã lúc này rồi mà vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của cô, còn nói cái gì mà bạn nhỏ đi lạc, người nhà đang đợi, muốn làm cha của cô à?

Trong sự kinh ngạc bàng hoàng và hỗn loạn, Bạch Đào không nhịn được dụi dụi mắt lần nữa để xác nhận mình không phải đang mơ, mà âm thanh sau đó khiến Bạch Đào một lần nữa tin rằng mọi thứ đang xảy ra trong hiện thực…

“Bạch Đào, anh biết em đang ở bến xe, anh không biết em đang ở trên chiếc xe nào nhưng hi vọng em có thể đi xuống nói chuyện với anh một chút.”

Đây là một chiếc loa chất lượng kém, ngay cả giọng nói hay và lạnh lùng của Bùi Thời lúc bình thường khi qua nó cũng bị bóp méo, trở nên có chút không chân thực, khiến cho Bạch Đào nảy sinh ra ảo giác rằng chủ nhân của giọng nói này đang lo lắng và căng thẳng.

Nhưng sao có thể chứ?

Bùi Thời trước nay chưa từng hoảng loạn sợ hãi.

Nói chuyện? Đều đã lúc này rồi, anh thật sự cho rằng đang mua bán hay sao? Đều có thể thương lượng đàm phán kinh doanh ư!

Bùi Thời ngốc nghếch, đủ rồi đó!

Trong lòng Bạch Đào vừa chua xót vừa bực bội cáu kỉnh, cô dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền kéo rèm vào, nhân tiện che mặt lại sau đó bắt đầu cắn hạt dưa trút giận.

Chỉ là rất nhanh, sự nghiệp cắn hạt dưa của cô lại không thể tiếp tục được, bởi vì sau một hồi im lặng, Bùi Thời hiển nhiên đã nhấc loa lên lần nữa.

Vài giây sau, giọng nói của anh vang khắp sân ga…

“Bạch Đào, anh yêu em.”

“Anh sai rồi, chỉ cần em quay về, anh sai ở đâu, anh đều có thể sửa.”

“Anh không muốn ly hôn không phải vì công ty, chỉ là vì anh yêu em, anh cần em, anh không thể không có em.”

“Ôi chao, Bạch Đào này không phải là con gái của thằng bé sao? Là vợ của nó?”

Bạch Đào vẫn ngồi yên bất động, mấy dì ở hàng ghế phía sau lại không kìm lòng được kéo mở rèm cửa, lấy điện thoại ra quay video tới tấp: “Đây có phải là đang quay phim truyền hình không? Thảo nào thằng bé này còn đẹp trai hơn cả minh tinh! Tôi phải đăng lên tiktok mới được, hôm nay thế mà lại gặp được đoàn quay phim!”

Bạch Đào trộm kéo mở rèm ra một chút, nhìn ra ngoài qua khe hở.

Dòng người trên sân ga qua lại không ngừng nghỉ, nhưng cô vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra Bùi Thời.

Người đàn ông này cao lớn chân dài lại mặc một bộ quần áo đắt tiền không tầm thường vô cùng nổi bật, dường như anh đứng ở đâu cũng đều mang theo vầng hào quang của riêng mình.

Bởi vì vừa mới cầm loa nói nên người trên sân ga ít nhiều đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, thậm chí có vài người trẻ tuổi đứng chờ xe còn ồn ào đùa giỡn.

Tỏ tình cuồng nhiệt trước công chúng như vậy có lẽ là chuyện mà Bùi Thời cả đời này nghĩ cũng không bao giờ nghĩ tới.

Mặc dù nội dung tỏ tình rất có chí khí và thẳng thắn, nhưng trên gương mặt của người đàn ông quả nhiên có sự ngượng ngùng cố gắng kiềm chế xen lẫn với vẻ mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh tự nhiên.

Rõ ràng là vừa nói những lời khiến người ta chấn động như vậy nhưng gương mặt của Bùi Thời vẫn có thể tỏ ra cực kỳ trầm ổn, nếu không phải Bạch Đào tận tai nghe thấy thì chỉ nhìn vẻ mặt của Bùi Thời lúc này, cô chết cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới anh và loa phóng thanh có liên hệ với nhau.

Mà trước lời tỏ tình cuồng nhiệt này của Bùi Thời, trái tim Bạch Đào đương nhiên rung động, chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột, ngoài tim đập thình thịch ra, lòng bàn tay cô cũng hơi ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà cô không dám tin.

Đây lại là quỷ kế gì của Bùi Thời sao?

Có phải anh gặp trục trặc trong chuyện niêm yết, cần cô ra mặt để gạt bỏ tin đồn, đăng bài thanh minh khẳng định tình cảm vẫn như xưa không?

Suy cho cùng thì người đàn ông này cũng đã lừa cô rất nhiều lần, gần như được coi là một nửa tội phạm lừa đảo rồi!

Ai biết được lần này có phải là đập nồi dìm thuyền, không thèm đếm xỉa gì nữa chỉ để tóm được cô hay không?

Lang thang chạy trốn tán loạn, khi Bạch Đào mơ màng tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong đầu cô như tua lại một bộ phim điện ảnh vậy, hồi tưởng từng li từng tí những gì đã xảy ra từ sau khi xuyên không tới, lúc nhớ đến cảnh Bùi Thời giả vờ không biết chuyện mà lừa mình, Bạch Đào ngoài cảm thấy xấu hổ ra thì chính là tức giận.

Người đàn ông này thật sự rất biết diễn, nói không chừng trong lòng còn đang xem kịch hay nhưng trên mặt lại rất thâm tình rất dịu dàng.

Cho nên anh có còn đáng để tin tưởng nữa hay không?

Điều anh nói là thật sao?

Lúc trước Bạch Đào chịu khổ, mắc lừa đủ rồi, cho nên khi đối mặt với lời tỏ tình này của Bùi Thời, cô sợ mình mới là người mất mặt, cuối cùng quyết định án binh bất động.

Mà bởi vì không có ai đáp lại nên Bùi Thời đang đứng trên sân ga cuối cùng cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh kiềm chế như thế nữa, sắc mặt anh dần trở nên có chút hoảng loạn, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, xem kịch hay đổ dồn vào người anh, nhưng sau giây phút mất tự nhiên lúc ban đầu, người đàn ông này đã không còn ngượng ngùng bối rối nữa, anh tựa như đang làm một chuyện mình phải làm và cũng nên làm, vì vậy không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác.

Rất nhanh, anh khôi phục lại biểu cảm khuôn mặt mình, như cứng đầu cứng cổ mà lần nữa bao bản thân lại dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng thờ ơ, mặt gần như không chút biểu cảm tiếp tục “sự nghiệp gào loa” của anh…

“Bạch Đào, hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, cho dù em muốn ly hôn thì cũng cần phải ra mặt, nhưng anh không cho rằng quan hệ của chúng ta đã đổ vỡ.”

“Niêm yết không quan trọng bằng em, công việc không quan trọng bằng em, không có gì quan trọng bằng em cả.”

“Em trở về anh sẽ không đàm phán thương lượng với em nữa, em muốn gì cũng được.”

Xem ra chất lượng loa rất kém, giọng nói trầm thấp của Bùi Thời mang theo tiếng tạp âm và tiếng ồn ào tự nhiên ở bến xe dẫn đến có chút không thật.

Mấy dì trung niên ở hàng ghế sau càng chắc chắn mọi thứ là diễn hơn, họ vừa xem vừa thảo luận sôi nổi về tình tiết tiếp theo…

“Để tôi nói này, đoạn sau sẽ là nữ chính khóc lóc chạy ra, sau đó đau khổ ôm nam chính mà khóc, cuối cùng sự thật mới được đưa ra ánh sáng, hóa ra nữ chính không phải là thực sự không yêu cậu ấy và muốn rời đi, mà là cô ấy mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi, hai người nói chuyện một hồi, nữ chính còn phải nôn ra vài ngụm máu nữa…”

“…”

Bạch Đào vốn đang đắm chìm trong lời tỏ tình sâu sắc của Bùi Thời, nhưng nghe tiếng thấy bàn tán ồn ào khó chịu của mấy dì ở phía sau, phút chốc cô liền thoát ra, bỏ hạt dưa xuống, tức giận đùng đùng quay đầu lại: “Dựa vào đâu mà nữ chính phải mắc bệnh nan y? Không thể là vì người đàn ông này lừa gạt nữ chính cho nên khi sự việc xảy đến mới cuống cuồng chạy đi theo đuổi vợ được sao? Hơn nữa tại sao người đàn ông này chỉ dùng chiếc loa rách nát gào hai câu thì nữ chính đã phải lao ra khóc lóc đau khổ? Sao có thể hời cho người đàn ông này như vậy!”

Mấy dì trung niên ríu rít nói: “Ai da cô gái à, phim truyền hình chính là như thế đó, ngoài đời thì chỉ có hơn, phụ nữ không nên lên mặt kiêu căng quá, đàn ông dỗ dành đôi chút thì mình tìm bậc thang đi xuống là được rồi, phụ nữ chúng ta vẫn phải cho đàn ông thể diện, đức tính tốt đẹp nhất của người phụ nữ là dịu dàng hiền thục nha…”

Dừng dừng dừng.

Bạch Đào quyết định không tiếp tục chiến đấu với mấy dì trung niên nữa, nếu không tiếp theo cô sẽ được lên một lớp giáo dục đạo đức phẩm hạnh của người phụ nữ mất.

Nhưng cũng vì câu nói này của đối phương, Bạch Đào càng không muốn xuống xe.

Thế nào?

Bùi Thời mới chỉ gào hai câu tỏ tình, còn chưa biết là thật hay giả, cô đã vội vàng ngoan ngoan trở về ư?

Đều đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bài đăng vạch trần cũng sẽ không tự nhiên mà biến mất, sau mông cô còn có một đống hỗn độn lớn như thế, quá mất mặt xấu hổ rồi.

Mặc dù có chút cảm động trước hành động bắc loa tỏ tình giữa đám động của Bùi Thời, nhưng cuối cùng, Bạch Đào vẫn ổn định lại cảm xúc, quyết định tiếp tục trạng thái lang thang khắp thiên hạ của mình.

Cô liếc nhìn thời gian, chuyến xe này của cô rất nhanh sẽ xuất phát.

Mà đợi đến khi Bạch Đào lén quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô phát hiện Bùi Thời vốn đang đứng trên sân ga đã không thấy đâu nữa.

Trong lòng Bạch Đào bỗng vừa hiện lên ý nghĩ quả nhiên là vậy, vừa cảm thấy có chút buồn bã, chua xót và vô vọng.

Có thể các dì hiểu biết sâu rộng nói đúng, có lẽ việc cầm loa phóng thanh ở bến xe đã là điểm cực hạn mà Bùi Thời có thể làm vì cô hoặc là vì niêm yết mà dỗ cô rồi, anh đã cho cô một bậc thang như vậy, cô lại không đi xuống, anh cũng chẳng còn kiên nhẫn mà thu hết bậc thang lại mang đi nữa.

Sau khi buồn bã đau thương qua đi chính là cảm thấy may mắn.

May mà vừa rồi cô không xuống xe, không thò đầu ra ngoài để bị phát hiện, nếu không mới gọi là mất mặt.

Bạch Đào đột nhiên đến hạt dưa cũng nuốt không trôi, trong lòng cô chua xót khó nói thành lời, lúc vừa định lấy tai nghe ra nghe bản nhạc piano để trấn tĩnh lại thì giọng nói của Bùi Thời đã lại lần nữa truyền đến bên tai cô, còn rõ ràng và to hơn lần trước…

“Bạch Đào, còn một chuyện anh vẫn luôn quên nói với em.”

Bạch Đào sững sờ, cô trộm nhìn ra bên ngoài qua khe hở của rèm cửa sổ mới phát hiện Bùi Thời đã trở lại, trên tay cầm một chiếc loa phóng thanh mới.

Cho nên người đàn ông này không có trực tiếp rời đi, mà là vì ghét bỏ cái loa rách nát vừa rồi hiệu quả kém nên đi đổi cái mới?

Vậy thì có phải cô vẫn có thể tin tưởng anh một chút không…

Hơn nữa nghe ý tứ của anh thì, lời vẫn luôn quên nói với cô rốt cuộc là… Này có phải là lại muốn tỏ tình nồng nàn nữa không?

Trong lòng Bạch Đào đang xoắn xuýt dao động thì nghe thấy Bùi Thời vẻ mặt bình tĩnh lần nữa lên tiếng…

“Anh vẫn luôn quên nói với em, nam chính trong bộ truyện tranh mới nhất của em rất có vấn đề.”

Cái gì?

Người đàn ông hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Em thiết lập cho nam chính bị rối loạn lưỡng cực(2), bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực sẽ vừa nóng nảy dễ cáu vừa hậm hực uất ức, cảm xúc rất không ổn định, quan hệ thân mật gần gũi đôi khi cũng sẽ là gánh nặng đối với họ, bệnh nhân và người yêu của bệnh nhân kỳ thực đều vô cùng đau đớn và bị dằn vặt giày vò, nhưng trong truyện tranh của em nam chính chưa từng nóng nảy trước mặt nữ chính, đều có thể hòa nhã lịch sự, điều này rõ ràng là không thực tế.”

(2)Rối loạn lưỡng cực (bipolar disorder) là một chứng bệnh tâm thần. Người bị rối loạn lưỡng cực có các giai đoạn thay đổi tâm trạng một cách kéo dài và có thể thấy được.

“Ngoài ra nghề nghiệp của nam chính là tổng tài, vậy tại sao mỗi ngày anh ta đều rảnh rỗi như vậy? Công ty của anh ta sao có khả năng vẫn chưa đóng cửa được?”

“Sự phát triển hợp lý và bình thường nên là công ty của anh ta đóng cửa, nữ chính thất nghiệp, mà anh ta lại cần được đưa đến bệnh viện uống thuốc điều trị, tốt nhất là tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh dại.”

? ? ?

Ngọn lửa trong lòng Bạch Đào đang bốc lên tách tách tách.

Đối với một hoạ sĩ tranh mà nói, mỗi một câu chuyện của họ đều giống như một đứa trẻ vậy, đều là kết tinh từ suy nghĩ tư duy của họ, mà đối với nhân vật chính trong tác phẩm của mình, mỗi một người sáng tác đều mang theo chút cái nhìn chủ quan.

Đối với Bạch Đào mà nói, mắng cô thì được, nhưng mắng nhân vật chính của cô thì tuyệt đối không được!

Nhưng Bùi Thời hiển nhiên không hiểu đạo lý dừng tay đúng lúc, anh tiếp tục vác loa lên nói: “Hơn nữa cá nhân anh cảm thấy anh ta không phải là người có trở ngại về mặt cảm xúc, ngược lại có chút tâm thần phân liệt, giây trước lạnh lùng, lúc nổi giận với nữ chính giống như lên cơn dại. Giây sau đột nhiên cưng chiều lại giống như bị thiểu năng trí tuệ, sự thay đổi về tình cảm quá đột ngột, người đàn ông bình thường đều sẽ không như thế…”

Anh con mẹ nó Bùi Thời, vậy mà lại dám mắng nam chính của tôi?!

Bạch Đào quả thực tức điên luôn rồi, cô hoàn toàn quên mất xung quanh và tình hình hiện tại, dứt khoát kéo rèm, mở cửa sổ xe ra, bắt đầu chửi mắng lại Bùi Thời: “Thiết lập nam chính của tôi hoàn toàn không có vấn đề! Bùi Thời anh cái đồ thối tha ngốc ngếch này! Vậy mà lại phỉ báng vấy bẩn nhân vật chính của tôi! Nam chính của tôi là đỉnh nhất thiên hạ, hoàn mỹ! Không có khuyết điểm! Độc giả đọc rồi đều nói hay!!!”

Bạch Đào vừa cất giọng lên quả nhiên đã khiến cho toàn hiện trường yên ắng lại.

Cô gào xong cảm thấy vô cùng dễ chịu thoải mái, nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện ra có gì đó không đúng.

Vì thuận theo giọng nói của cô, Bùi Thời rất nhanh đã định vị được vị trí của Bạch Đào, anh đặt loa xuống, chẳng còn chút thiện chiến muốn tiếp tục tranh luận với cô nào nữa mà mím môi như thở phào nhẹ nhõm, bước về phía chiếc xe Bạch Đào đang ngồi.

Cũng chính vào lúc này, cuối cùng Bạch Đào cũng ý thức được.

Má nó!

Trúng kế rồi!

Bùi Thời rác rưởi ngược lại còn thực sự tiếp thu câu nói xưa biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, công kích nam chính của cô chính là để kích động cô đánh trả.

Vài phút sau, người đàn ông cao lớn chân dài này xuất hiện trên chiếc xe chuẩn bị khởi hành của Bạch Đào, sau đó anh bước đến trước mặt cô, vẻ mặt trầm tĩnh trấn định…

“Anh đến đón em về nhà.”

Bạch Đào vẫn còn đang tức giận, cô không nói lời nào, cũng chẳng động đậy.

Bùi Thời cũng không tức giận, anh nhìn Bạch Đào, trầm mặc một lúc sau đó rủ mắt xuống…

“Bạch Đào, anh rất nhớ em.”

Giọng người đàn ông trầm thấp và gợi cảm: “Em về nhà với anh được không?”

Tác giả có điều muốn nói:

【Màn kịch nhỏ】

Bùi Thời: Bạch Đào, em đang ở đâu? Về nhà với anh đi.

Bạch Đào thờ ơ không chút động lòng.

Bùi Thời: Thiết lập nam chính của em có vấn đề.

Bạch Đào nhảy dựng lên: Bùi Thời rác rưởi, tôi giết anh!

[Vì kích động chửi mắng Bùi Thời, Bạch Đào bị bắt tại trận]

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 52"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online