Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 51
Chương 51: Chạy trốn hổ thẹn nhưng có tác dụng!
Bạch Đào vốn vừa nhảy dây xong đang chuẩn bị đi tắm, kết quả Bùi Thời lại dẫn theo Tôn Tĩnh phá cửa xông vào sau đó chạy tới ôm lấy cô, thiếu chút nữa còn hôn luôn. Người đàn ông này lấy lý do xác nhận cô không sao mới có tâm trạng để làm việc, lại nói vài câu khó hiểu với cô rồi mới nhìn đồng hồ tỏ ý phải chạy về tham gia cuộc họp niêm yết, trước khi rời đi cũng thuận tiện để Tôn Tĩnh ở lại chăm sóc cô.
Này còn chẳng bằng đưa Tôn Tĩnh đi cùng luôn đi.
Suy cho cùng thì vừa rồi Bùi Thời gọi một cái, cô coi như đã hoàn toàn lộ tẩy trước mặt Tôn Tĩnh rồi, lúc này ánh mắt nghiên cứu tò mò như đèn pha ô tô đó của Tôn Tĩnh khiến Bạch Đào cảm thấy áp lực rất lớn.
Này e là sắp chuyển sang làm anti mà nhảy dựng lên đánh cô tại chỗ rồi nhỉ?
Dù sao thì ở trong lòng Tôn Tĩnh, cô như vầng trăng sáng vậy, khác xa với hình tượng Fiona trong lòng cô ấy, con người mà, sẽ luôn có những tưởng tượng hư ảo về thần tượng, một khi phát hiện ra thần tượng là một người bình thường có nhiều khuyết điểm như vậy trong cuộc sống của mình, thì có thể trước đây yêu mến cô bao nhiêu, lúc lật mặt sẽ điên cuồng hận cô bấy nhiêu.
Dáng vẻ im lặng trầm mặc của Tôn Tĩnh khiến Bạch Đào có chút sợ hãi, cô lén cầm lấy cái cốc bằng thép không gỉ ở trên bàn, nếu lát nữa Tôn Tĩnh nhảy dựng lên đánh cô thì tốt xấu gì cô cũng có vũ khí trong tay.
Ngay khi Bạch Đào đang đánh giá cơ hội chiến thắng trong cuộc chiến giữa mình với Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh giống như chiếc máy cũ kỹ cuối cùng cũng hoạt động trở lại, cô ấy lao về phía Bạch Đào, sau đó đưa tay về phía cô…
Cô ấy nhanh chóng nhéo mặt Bạch Đào một cái.
Dùng hết sức lực!
Bạch Đào không kịp ngăn cản, lại sợ đau, nước mắt lập tức chảy xuống: “Đau đau đau đau!”
Tôn Tĩnh thu tay về, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Bạch Đào: “Đau thật sao?”
“Đương nhiên là đau rồi!”
Tôn Tĩnh có phần ngượng ngùng: “Tôi chỉ là cảm thấy có chút không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy, nhéo một cái xem có phải thật không… Cô hét lớn như thế, xem ra là thật rồi…”
Bạch Đào suýt nữa tức chết: “Thế sao chị không tự nhéo mình đi? Chị nhéo em làm gì?”
Tôn Tĩnh rất thành thật: “Tôi sợ đau.”
Cô sợ đau lại đi nhéo tôi! Nếu không phải là fan cứng của mình thì Bạch Đào thật sự muốn báo cảnh sát rồi.
Tôn Tĩnh ngược lại chẳng hề áy náy, cô ấy nhìn Bạch Đào, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ nói: “Cô thật sự là cô Bạch Đào sao?”
Bạch Đào còn chưa kịp nói gì, Tôn Tĩnh đã hắng giọng bày tỏ thái độ: “Bỏ đi, cô đừng nói, tôi muốn tĩnh tâm…”
Thế là Tôn Tĩnh hồn bay phách lạc vịn vào tường trở về phòng tĩnh tâm lại dưới ánh mắt của Bạch Đào.
Chỉ là trong lòng cô ấy hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, bởi vì không lâu sau, Tôn Tĩnh đã lại lao ra khỏi phòng…
“Tôi vẫn không tin lắm, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Cô và Bùi tổng hợp lực lại đến lừa tôi à?”
“…”
Tôn Tĩnh như đang vô cùng cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội, hay là cô chứng minh chút đi? Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Còn phải chứng minh mình là mình nữa?
Chuyện đến hiện tại, Bạch Đào cũng không giả vờ nữa, cô lộ vẻ không vui: “Vừa rồi chị không nghe thấy Bùi Thời gọi em à? Hơn nữa em thanh nhã có văn hoá thế này, không phải em thì là ai?”
“Thanh nhã? Cô á?” Mặt Tôn Tĩnh không chút che dấu viết lên hai chữ nghi ngờ to đùng: “Có bằng chứng nào khác không? Nếu cô thật sự là cô Bạch Đào, vậy cô định vẽ tình tiết gì trong tập tiếp theo của《Cứ Như Vậy Lại Gần Anh》? Có bản lĩnh thì cô vẽ một bức tại chỗ cho tôi xem đi, tôi chỉ cần nhìn phong cách vẽ là biết ngay cô có phải cô Bạch Đào hay không.”
Bạch Đào mím môi không lên tiếng, cô dứt khoát lấy máy tính bảng của mình ra, mở mấy tấm hình trong album lên rồi ném cho Tôn Tĩnh: “Tự mình xem đi, đây là bản thảo đầu tiên của tập tiếp theo, chị nhìn phong cách vẽ liền có thể biết là em rồi.”
Ánh mắt của Tôn Tĩnh lúc đầu còn mang theo sự hoài nghi, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cô ấy khi nhìn màn hình liền trở nên tập trung, không lâu sau, cô ấy không thể ngừng lại được mà lật đến bức cuối cùng.
Phong cách vẽ không thể lừa được người khác, đặc biệt là nhịp điệu, sự tương tác và lời thoại của câu chuyện.
Chỉ là chứng cứ đều đã đầy đủ rõ ràng, nhưng ánh mắt của Tôn Tĩnh khi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Đào vẫn tràn đầy sự khó tin, ngoài ra còn thật sự cần phải nỗ lực phân biệt, tựa như mang theo chút ý tứ không có cách nào chấp nhận được việc cuộc sống chẳng còn gì để lưu luyến và sự sụp đổ của cú đánh nặng nề trong cuộc sống.
Haizz, Bạch Đào ngáp một cái, trong lòng sầu muộn mà nghĩ, hóa ra fan cứng cũng chỉ vậy mà thôi! Thứ họ yêu mến chẳng qua chỉ là hình tượng được xây dựng lên của cô, còn khi đứng trước con người thật của cô, quả nhiên đều chỉ như Diệp Công thích rồng(1)!
(1)Diệp Công thích rồng/叶公好龙: Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại không nhịn được nhớ đến Bùi Thời không hề tỏ ra thất vọng hay mất kiên nhẫn ngay cả khi biết phẩm vị của cô dung tục tầm thường, thích đọc tiểu thuyết ba xu, anh ngược lại không hề để ý đến một mặt chân thực của cô.
Nhưng có lẽ không để ý là vì không đủ yêu?
Bởi vì Bùi Thời không quá để ý đến cô, chỉ cần cô là một phu nhân nhà giàu an phận thủ thường, không gây chuyện trước khi niêm yết thì anh sẽ không quan tâm cô là người như thế nào, không giống như Tôn Tĩnh, bởi vì thực sự từng yêu mến cho nên cảm xúc khá kích động…
Nghĩ như thế, Bạch Đào lại có chút tức giận.
Bùi Thời rác rưởi!
Kết quả cô bên này còn đang phẫn nộ sầu khổ bi thương, Tôn Tĩnh bên kia lại mặt mày cau có như nuốt phải ruồi, cô ấy nhìn Bạch Đào, như đối mặt với kẻ địch lớn mà nói: “Tôi có thể chấp nhận việc cô là cô Bạch Đào, nhưng cô là một người phụ nữ giản dị như đoá hoa cúc, cao quý, đoan trang, có khí chất, sao có thể không để ý tới hình tượng mà ngáp như thế chứ? Cô không thể cố gắng tao nhã chút sao?”
Bạch Đào lại ngáp lần nữa, đôi mắt ngấn lệ: “Không thể. Gần đây em rất dễ buồn ngủ. Có lẽ là do trời lạnh rồi, phải ngủ đông thôi.”
Tôn Tĩnh hiển nhiên vẫn có chút chưa tiêu hoá nổi, cô ấy nhìn Bạch Đào chằm chằm, nhìn trái lại nhìn phải, vẫn ước gì có thể tìm ra sơ hở trên người cô: “Đều nói cô Bạch Đào không chịu lộ mặt là vì cô ấy không phải kiểu cực kỳ xinh đẹp, mà chủ yếu là có khí chất, nếu cô thật sự là cô Bạch Đào, vậy đã có khuôn mặt như thế này rồi, tại sao không xuất hiện trước ống kính nhiều hơn? Còn có thể thúc đẩy doanh số bán hàng nha…”
Bạch Đào trợn trắng mắt: “Tĩnh Tĩnh, em có đẹp không?”
Tôn Tĩnh sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy không phải được rồi sao? Chính vì em xinh đẹp kiểu mỹ nhân siêu cấp nên nếu xuất hiện trước ống kính thì thử hỏi độc giả còn quan tâm đến tác phẩm của em nữa sao? Không phải đều sẽ trở thành fan nhan sắc của em à? Tài hoa của em chẳng phải sẽ bị dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của em làm liên luỵ ?? Vậy làm sao có thể được!” Bạch Đào vén tóc: “Vẻ đẹp của em đã không còn cần người khác phải chứng minh là chân lý rồi, nhưng tài hoa của em cần nha, em không muốn bị người khác nói dựa vào mặt để kiếm cơm, em muốn làm phái thực lực!”
“…”
Tôn Tĩnh cảm thấy tín ngưỡng trong lòng dần sụp đổ, ai có thể nói cho cô ấy biết, đây vậy mà lại thực sự là cô Bạch Đào, thậm chí lúc trước cô còn tố cáo cô Bạch Đào với chính cô Bạch Đào…
Fan học theo thần tượng, Tôn Tĩnh thực hành rất tốt bài học “Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.”
Cô ấy hắng giọng, chuyển rời sự lúng túng bối rối của mình đi: “Thế cô nói gặp phải tên cặn bã kỳ thực là Bùi tổng sao? Nhưng Bùi tổng một chút cũng không giống tên cặn bã nha, vừa rồi anh ấy vô cùng lo lắng cho cô đó”
Vừa nhắc đến Bùi Thời, Bạch Đào quả nhiên không còn vui nữa: “Bùi Thời cho chị bao nhiêu tiền, Bạch Đào em cho chị gấp đôi.”
“…”
Tôn Tĩnh không nói gì nữa, cô ấy đã tiếp nhận được quá nhiều thông tin cùng một lúc, chịu đựng quá nhiều thứ mà tuổi này không nên chịu đựng, lúc này trong đầu cô ấy rất loạn, nhìn Bùi Thời và Bạch Đào có vẻ như tình cảm rất tốt, nhưng cũng tựa như quả thật có vấn đề, tóm lại, mọi thứ đều rõ ràng lại mơ hồ…
Có điều, may mà việc đáng mừng an ủi duy nhất là da mặt của cô Bạch Đào rất dày, tố chất tâm lý hiển nhiên là siêu mạnh mẽ, bài đăng bôi nhọ vạch trần bên ngoài nói khó nghe như vậy, gốc gác của cô cũng đều đã bị đào lên đến mức ấy, cô ngược lại vẫn có thể nói chêm chọc cười với Tôn Tĩnh, có thể thấy quả nhiên là một nhân tài.
Tôn Tĩnh chân thành bội phục nói: “Không ngờ tới lúc này mà cô còn có thể bình tĩnh tìm dây để nhảy! Điểm này ngược lại rất có khí phách của cô Bạch Đào trong lòng tôi! Có thể thấy những bài đăng đó có lẽ là thật, bởi vì Bùi tổng hoàn toàn không hiểu cô, sao có thể cho rằng dưới trường hợp này cô sẽ tìm dây thừng để treo cổ chứ…”
Tôn Tĩnh cảm thán xong lại nhìn thời gian: “Tôi đi siêu thị mua ít đồ ăn, Bùi tổng bảo tôi lo việc ăn uống cho cô, buổi trưa đừng gọi đồ ăn nữa, không hợp vệ sinh lắm, cũng không phù hợp với phong cách của cô Bạch Đào trong lòng tôi.”
Được thôi…
Nhưng khi Tôn Tĩnh đã vội vàng rời đi, Bạch Đào lại hơi nhíu mày để ý, vừa rồi cô nghe đến đầu óc mơ màng, cái gì mà vạch trần? Xảy ra chuyện gì sao? Đến mức Bùi Thời có thể cho rằng cô tìm dây thừng để tự vẫn?
Khi nãy vận động xong lại bị Bùi Thời và Tôn Tĩnh làm gián đoạn nên đến hiện tại Bạch Đào vẫn chưa đụng vào điện thoại, cô mở điện thoại lên vừa muốn lướt tìm xem trên mạng xảy ra chuyện gì thì đã phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ của Tống Nghiên, cô còn chưa kịp gọi lại, Tống Nghiên đã gọi tới.
Này là xảy ra chuyện lớn gì đây?
Bạch Đào cau mày ấn nghe, tiếng khóc long trời lở đất của Tống Nghiên liền truyền đến…
“Cô Bạch Đào, giờ phải làm thế nào đây? Chị và Bùi tổng rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có thật như bài đăng vạch trần trên mạng nói không? Mặc dù trước đây em bảo chị đăng bài tương tác, nhưng em không em bảo chị photoshop ảnh và chắp vá câu chuyện! Sự việc xảy ra đột ngột, phòng làm việc bên này căn bản không kịp ứng phó, bọn em vừa tố cáo yêu cầu xóa một bài đăng thì lại có bốn năm bài đăng khác xuất hiện bên dưới, chị và Bùi tổng thật sự sắp ly hôn rồi à? Vậy còn có thể bảo Bùi tổng ra mặt đăng một bài thanh minh để làm chuyện này lắng xuống được không?”
Tống Nghiên gần như không hít thở mà một hơi ném ra hàng loạt câu hỏi làm cho Bạch Đào hoàn toàn choáng váng.
Cô có chút mờ mịt hoảng loạn: “Cái gì cơ?”
Tống Nghiên sửng sốt: “Chị còn chưa xem sao? Tin tức tràn ngập trên mạng rồi…”
Bài đăng vạch trần? Photoshop ảnh, chắp vá câu chuyện?
Trong lòng Bạch Đào có dự cảm chẳng lành, cô không có tâm trạng nghe Tống Nghiên nói nữa, dứt khoát cúp điện thoại, run rẩy ấn tên mình và Bùi Thời làm từ khóa tìm kiếm.
Đợi đến khi những tiêu đề tin tức nghe sởn cả tóc gáy và bắt mắt đó đập vào mắt Bạch Đào, cả người cô đều cứng đơ.
Sao lại thành ra như vậy.
Bạch Đào cắn chặt môi, ấn vào weibo của mình, bên dưới quả nhiên đã sớm biến thành hiện trường thoát fan quy mô lớn…
“Oa, cô đúng là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, chắc chắn là rất xấu nên Bùi Thời mới không yêu cô, cũng chẳng dám lộ mặt, chỉ có thể đăng vài bài tin tức khoe ân ái giả thôi.”
“Lúc đầu tôi làm fan của cô, mua sách của cô là vì tình yêu đẹp, không ngờ đều là giả, làm phiền hoàn lại tiền!”
Ngoài các nhóm fan chuyển sang anti, còn có những lời mắng nhiếc nhục mạ thừa nước đục thả câu từ khắp nơi…
“Thật muốn đánh Bạch Đào hèn hạ đê tiện.”
“Nếu đã là hôn nhân trên danh nghĩa, vậy xem ra tin đồn ngoại tình trước đây là thật ha? Chà, đúng là một cô gái phóng đãng đê tiện.”
“Đoán chắc là hai người tự đánh lẻ, đội mũ xanh cho nhau, cuộc sống riêng tư của người giàu rất hỗn loạn, loại như cô ta e là đã sớm bị nhiễm HPV(2) rồi…”
(2)HPV là bệnh lây qua đường tình dục (Sexually transmitted infection – STI) phổ biến nhất. HPV là loại siêu vi khác với HIV và HSV (bệnh mụn rộp). HPV rất phổ biến đến nỗi gần như tất cả những người có quan hệ tình dục đều bị bệnh này tại một thời điểm nào đó trong đời.
“Người hâm mộ của Hoàng Nguyệt Nhiên ghé qua đây chơi tí, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng luân hồi, lúc đầu đè ép Nguyệt Nhiên của chúng tôi rất vui nhỉ, giờ thì tốt rồi, việc tung tin bị lật tẩy, hình tượng gia cảnh bị lôi ra công khai, còn vợ chồng thâm tình cái gì chứ, chẳng qua là vì nhà cô nhiều tiền nên Bùi Thời mới liên hôn thương mại thôi, kém xa Hoàng Nguyệt Nhiên xuất thân bình dân nhưng nỗ lực phấn đấu của chúng tôi nhé!”
……
Bạch Đào thoát khỏi weibo, đọc kỹ lại bài đăng vạch trần, bài báo này quả thực rất thâm sâu, gần như lôi tất cả các thông tin trên weibo của Bạch Đào ra: Tìm ra bức ảnh gốc cô photoshop, nguồn gốc những mẩu chuyện cô từng đăng, còn chỉnh sửa rất lợi hại, toàn bộ ảnh và văn bản gốc đều được mang ra so sánh theo phong cách trào phúng giễu cợt.
Ngoài việc bóc mẽ chuyện Bạch Đào khoe tình cảm gia đình ra, còn từ chuyện này bóng gió sang việc hủy hoại bôi nhọ nhân phẩm của Bạch Đào, thậm chí cả truyện tranh của cô…
“Là một tác giả, Bạch Đào lại trơ trẽn không biết xấu hổ trực tiếp lấy ảnh của người khác photoshop, ăn cắp mẩu truyện riêng của các blogger khác và sử dụng chúng như của mình, có một số bài thậm chí còn không sửa từ nào! Chắc chắn là thường xuyên đạo văn, điều đó có thể thấy trong truyện tranh cô sáng tác e là cũng không sạch sẽ…”
Nếu chỉ mắng chửi nhục mạ bản thân cô thì Bạch Đào còn có thể nhịn, nhưng chỉ trích vấy bẩn tác phẩm của cô như thế thì cô hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Bài vạch trần này vô cùng tỉ mỉ, ảnh gốc và ảnh Bạch Đào photoshop, đoạn văn gốc và đoạn của Bạch Đào đều được so sánh về mọi khía cạnh, gần như chứng cứ rành rành.
Đối với một tác giả, đây gần như là tội chết rồi.
Chính vì vậy nên từ khi bài đăng này được lan truyền, trên mạng ngoài việc chế giễu cuộc hôn nhân giả dối của Bạch Đào, chửi mắng cô dựa vào việc khoe ân ái để lăng xê lừa tiền lừa nhiệt độ ra, cũng bắt đầu xuất hiện những thẻ gắn kêu gọi tẩy chay tác phẩm của cô.
Không ít fan trẻ tuổi bốc đồng đã đăng video và hình ảnh đốt các tác phẩm họ sưu tầm của Bạch Đào lên weibo, còn có người phát trực tiếp ném truyện tranh của Bạch Đào vào thùng rác…
Lồng ngực Bạch Đào khó chịu đến mức không thở nổi, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Từ khi xuyên không tới tạo ra một màn nhầm lẫn xấu hổ như vậy, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã hổ thẹn, bây giờ bị ám chỉ tác phẩm không sạch sẽ, cô càng thêm buồn bã tủi thân và thống khổ.
Nhưng những bức ảnh và bài viết bị bại lộ này không phải do Bạch Đào photoshop, cũng không phải do cô viết.
Lần trước người đàn ông của công ty tiếp thị cũng đã nói, những bức ảnh và đoạn văn cô đăng gần đây đều là của biên tập viên bên họ!
Mà vì sự ngu ngốc và tự luyến quá mức của mình, Bạch Đào cứ thế tin tưởng những tin tức ân ái đó là thật, vậy nên cũng hoàn toàn tiếp nhận tất cả những bức ảnh và đoạn văn được lưu trong điện thoại, căn bản không biết nó được một biên tập viên nhỏ trong công ty hợp tác cung cấp, vậy nên cũng hoàn toàn không có khả năng đi xác nhận tính tự sáng tác, cô cũng hoàn toàn không thể nghĩ tới biên tập viên này sẽ trực tiếp đạo văn từ trên mạng để bớt việc.
Đương nhiên, oan có đầu nợ có chủ, Bạch Đào tự nhiên có thể tìm biên tập viên của công ty đối phương đến nhận lỗi, nhưng chuyện đã tới nước này, còn có tác dụng gì chứ?
Đăng bài thanh minh nói cái gì?
Lẽ nào nói, tình cảm, hôn nhân của tôi và Bùi Thời quả thật đều là giả, tôi quả thật đã tìm một công ty tiếp thị để viết bản thảo và photoshop ảnh, nhưng việc đạo văn không phải do tôi gây ra?
Loại lời này ai sẽ tin? Mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng Bạch Đào sau khi bị lật tẩy còn chết không hối cải, không nhận sai, kéo biên tập viên nhỏ bé ra đỡ đạn.
Lúc đầu Bạch Đào không biết chuyện này, giờ đọc được bài đăng vạch trần rồi, cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Có một điểm Tôn Tĩnh nói sai rồi, Bùi Thời thực sự hiểu cô, đối mặt với tất cả những chuyện này, Bạch Đào hiện tại thực sự muốn lấy dây thừng treo cổ tự vẫn kết thúc cuộc đời.
Cô là một người vô cùng, vô cùng sĩ diện.
Lúc trước khi phát hiện ra ân ái là bản thảo, cô đã cảm thấy mất mặt đến cùng cực, có điều may mà chỉ mất mặt trước mặt Bùi Thời, nhưng bây giờ những bài đăng này xuất hiện, Bạch Đào cảm thấy cô đã hoàn toàn trở thành kẻ nhục mặt trước đám đông rồi… Tất cả mọi người, chỉ cần có thể lên mạng đều sẽ như xem kịch mà vây quanh màn khoe khoang tình cảm kệch cỡm của cô, đều có thể trào phúng cô, suy đoán ác ý về nhân phẩm của cô, nhục mạ tác phẩm của cô…
Cuộc sống trước đây trải qua suôn sẻ thuận lợi khiến Bạch Đào hoàn toàn không biết phải làm sao khi đối mặt với cảnh tượng như thế này.
Cô lau nước mắt, nghĩ đến việc thực sự chẳng còn mặt mũi gặp ai, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, để lại chó và một tờ giấy nhắn cho Tôn Tĩnh, sau đó chạy trốn.
Xảy ra loại chuyện này, phản ứng trong vô thức đầu tiên của Bạch Đào là chạy trốn.
Mất mặt như thế, quả thực hổ thẹn không dám gặp trưởng bối nữa rồi, ngoài việc lang thang khắp thiên hạ ra thì dường như chẳng còn cách nào khác.
Tóm lại, trốn được càng xa càng tốt, chạy trốn hổ thẹn nhưng nói không chừng lại có tác dụng.
Sau khi xuyên không tới tỉnh lại, cảm thấy sự nghiệp và tình duyên đều có thu hoạch, giờ quay đầu lại nhìn, Bạch Đào mới nhận ra mình quả thật giống như một trò đùa, tình yêu là giả, sự nghiệp cũng đảo lộn.
Cô lang thang vô định đi đến bến xe của thành phố Dung, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nơi cấp biển số xe một lúc, sau khi cảm xúc sụp đổ khóc một trận, lúc này trong lòng Bạch Đào chỉ còn lại sự mờ mịt và bất lực.
Hay là làm như trong phim truyền hình, tùy tiện lên một chiếc xe, mặc xe đưa đến đâu thì đưa, tìm một nơi không có ai biết cô, sống quãng đời còn lại đi…
Tóm lại, trốn được ngày nào hay ngày ấy.