Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 42

  1. Home
  2. Bạch Đào Nhầm To Rồi
  3. Chương 42 - Nhà họ Bùi cuối cùng vẫn bị gen của Bạch Đào rác rưởi làm bẩn rồi!
  • 10
Prev
Next

Chương 42: Nhà họ Bùi cuối cùng vẫn bị gen của Bạch Đào rác rưởi làm bẩn rồi!

Gần đây Bạch Đào thực sự xuân phong đắc ý, tình cảm suôn sẻ tốt đẹp, quả nhiên giữa vợ chồng không có chuyện gì là không thể đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, giờ cô không phân phòng với Bùi Thời nữa, mặc dù như thế hơi mệt nhưng mỗi sáng mở mắt ra có thể nhìn thấy Bùi Thời, Bạch Đào lại cảm thấy mọi sự vất vả đều đáng giá!

Tâm trạng của cô vô cùng rực rỡ xán lạn làm cho linh cảm sáng tác cũng dâng trào, vẽ tương tác ngọt ngào giữa nam nữ chính trong tập tiếp theo của truyện tranh hạ bút như thần, sự nghiệp cũng đi lên, lượt truy cập tập mới nhất đã gấp đôi tập trước, thậm chí không ít anti fan đã chuyển thành fan.

“Quá ngọt rồi nha! Mỗi một chi tiết đều khiến người ta cảm động!”

“Trước đây tôi là anti fan của Bạch Đào, luôn cảm thấy sự ngọt ngào giữa nam nữ chính trong truyện tranh của Bạch Đào rất giả, không chân thật, bây giờ tôi vô cùng hối hận, tôi cảm thấy quả thật ngọt ngào đến tận tim! Huhuhu tôi yêu cô Bạch Đào, ba cái ngư lôi thâm thủy(1) đại biểu cho lời xin lỗi của tôi vì đã anti cô trong quá khứ!”

(1)Ngư lôi thâm thủy/深水鱼雷: Một loại phiếu bình chọn ủng hộ cho tác giả. Một ngư lôi thâm thủy = 10000 điểm tấn giang. (Baidu)

“Mặc dù trước đây cũng cảm thấy cô Bạch Đào vẽ rất ngọt ngào, nhưng không hiểu sao sau khi đọc tập mới nhất, so sánh lại, tôi cảm thấy bây giờ mới là ngọt ngào có hồn? Là do tôi ảo tưởng sao?”

“Sự tiếp xúc và hấp dẫn nhau giữa nam nữ chính hiện tại khiến tôi đỏ mặt tim đập nhanh.”

……

Bạch Đào dương dương tự đắc lật xem hết phần bình luận, cô cảm thấy vô cùng tự hào.

Đến cùng cô vẫn là một nhân tài, cho dù có xuyên đến năm năm sau thì chẳng phải vẫn nắm chắc được cả sự nghiệp và tình yêu hay sao?

Nhìn xem, không chỉ giải quyết được những mâu thuẫn, gắn bó keo sơn lại với Bùi Thời, mà đến truyện tranh cũng có thể tiếp nhận rồi, thậm chí còn hay hơn cả bản gốc!

Thế này cũng được coi là không phụ sứ mệnh rồi, cho dù bản thân của năm năm sau có hoán đổi trở lại thì vẫn có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng rồi đúng không?

Có điều rất nhanh, Bạch Đào đã phát hiện ra vẫn còn sót lại một vấn đề từ quá khứ: Người bạn trai cũ đột nhiên xuất hiện, cũng không biết mù mắt thế nào mà tìm được của cô, Chung Tiêu.

Lúc ở trên đảo, Bùi Thời từng âm dương quái khí đề cập qua cô có một người bạn trai cũ nổi tiếng đang tham gia chương trình tạp kỹ, Bạch Đào sợ tự chuốc lấy tai hoạ nên khi đó đã đổi chủ đề, nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng, cô và Bùi Thời mới kết hôn chưa được một năm, vậy nên rốt cuộc trước khi kết hôn cô đã hẹn hò với bao nhiêu bạn trai cũ? Không phải ngoài Chung Tiêu ra còn có người khác đấy chứ?

Đợi đến khi trở về thành phố Dung, cô mới bí mật điều tra xem là người bạn trai cũ nổi tiếng nào.

Kết quả của lần điều tra này khiến Bạch Đào suýt nữa tức chết ngay tại chỗ.

Cô xem những clip chương trình tạp kỹ đó, quả thực muốn chửi thề.

Cái quái gì thế này?

Cô còn có một khoảng thời gian như thế này với Chung Tiêu á?

Buồn nôn.

Hơn nữa thực sự là thả diều rồi ngắm trăng ư? Sao lại giống hệt những gì trong tin tức ân ái của Bùi Thời với cô thế? Quả thật như trên cùng một dây chuyền sản xuất hàng loạt vậy?

Vấn đề là rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Đi chinh phục đàn ông bằng chiêu quê mùa không chút thành ý như thế sao? Không nên nha?

Chẳng trách Bùi Thời lại âm dương quái khí, xem xong kiểu phỏng vấn này mà không làm ầm ĩ, chỉ âm dương quái khí chút thôi đã là một người đàn ông có đạo đức, biết nghĩ cho đại cục có một không hai rồi!

Bạch Đào vốn không muốn để ý đến Chung Tiêu, nhưng khi thử đặt mình vào vị trí của Bùi Thời mà nghĩ một chút, cô cảm thấy thật không công bằng với anh.

Trước đây cô không quan tâm lắm đến những chuyện này, nhưng bây giờ không hiểu tại sao, cô dường như càng ngày càng để ý đến suy nghĩ của Bùi Thời, mặc dù Bùi Thời không tỏ ý phản đối nhưng suy cho cùng thì người đàn ông đáng thương này đã yêu cô lâu như vậy, cái gì cũng kìm nén ở trong lòng không nói gì, ai biết được dưới vẻ mặt không chút gợn sóng hiện tại có phải là sự đau đớn đến thương tật đầy mình hay không.

Bạch Đào không muốn xuất hiện thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Bùi Thời dù chỉ một chút, cũng không hy vọng có bất kỳ yếu tố nào trở thành mối đe dọa tiềm ẩn cho tình cảm của cô và anh.

Cho nên Chung Tiêu, phải chết.

Bạch Đào nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hạ quyết tâm.

Kể từ khi xuyên không qua, Bạch Đào đã từng cẩn thận sắp xếp lại sổ thông tin của mình, ngoài một vài bạn bè và đối tác truyện tranh ra, còn có một vị “luật sư Tiêu”.

Theo như báo chí đưa tin thì hai năm trước truyện tranh của Bạch Đào từng bị in ấn buôn bán vi phạm bản quyền nên đã dính vào kiện tụng, luật sư Tiêu này chắc hẳn là quen từ lúc đó.

Mặc dù Bùi Thời có luật sư hợp tác lâu năm nhưng Bạch Đào không muốn để anh biết chuyện của Chung Tiêu này, vậy nên cô quyết định tự mình làm.

Chỉ là, một luật sư về mảng xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ có giỏi về loại chuyện như của Chung Tiêu này không?

Bỏ đi, chẳng phải luật đều chung một cộng đồng hay sao! Bạch Đào quyết định gọi cho luật sư Tiêu để dò hỏi trước.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, luật sư Tiêu đối diện có chút kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại rất quen thuộc: “Cô Bạch?”

“Xin chào luật sư Tiêu, tôi có một số chuyện về phương diện pháp lý muốn làm phiền ông…”

Kết quả Bạch Đào còn chưa nói xong, luật sư Tiêu đã nói: “Là tiếp tục thủ tục kiện tụng ly hôn trước đây sao? Lâu như vậy cô không liên lạc với tôi để tiếp tục thúc đẩy, tôi còn tưởng là cô đã từ bỏ kế hoạch ly hôn rồi, mặc dù không biết tình hình bây giờ ra sao nhưng nếu cô muốn tiếp tục đệ đơn kiện ly hôn thì tôi sẽ bảo lưu tất cả chứng cứ, có điều vẫn cần cô xác nhận trước sau và ký thỏa thuận đại diện ủy thác với chúng tôi trước đã…”

……

Thật lúng túng xấu hổ, đây con mẹ nó đâu phải là luật sư sở hữu trí tuệ, vậy mà lại là một luật sư ly hôn…

Trước đây cô thật sự chẳng ra gì, không chỉ kết hôn rồi mà vẫn nghĩ đến Chung Tiêu, thậm chí đã tìm luật sư ly hôn để thảo luận, muốn nghiêm túc ly hôn với Bùi Thời rồi!

Thử hỏi bản thân cô như vậy có còn là người không?!

Nếu không phải cô xuyên không qua, chẳng phải Bùi Thời đã phải ly hôn sau đó sống một cuộc sống trống rỗng, mất đi linh hồn, bởi vì không có cô, mỗi ngày anh đều có những nỗi đau mới, dựa theo tính cách cái gì cũng để ở trong lòng của anh thì có thể đã bị trầm cảm rồi, nói không chừng còn nghĩ không thông mà nhảy lầu chết trẻ nữa!

Quá thê thảm rồi, quá thê thảm rồi.

Trong phút chốc, Bạch Đào bỗng cảm thấy mình như một vị cứu tinh của Bùi Thời, vẫn nên để cô đến sửa lại số phận nửa sau cuộc đời của Bùi Thời đi!

Thế là Bạch Đào hắng giọng: “Không, tôi không ly hôn, ông hãy quên chuyện đó đi.”

Cô dừng lại: “Miệng của luật sư các ông rất chặt đúng không? Tuy tôi không ly hôn, nhưng lại có việc khác muốn tìm ông nhờ giúp đỡ.”

Cô phải đưa theo luật sư, nghiêm túc hẹn gặp Chung Tiêu một lần, sau đó bảo anh ta câm miệng, biến mất khỏi cuộc sống của cô và Bùi Thời.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Đào thở dài thườn thượt.

Ôi, có lẽ đây là phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu nhỉ, nhìn Bùi Thời và Chung Tiêu đi, một người yêu thầm khổ cực theo đuổi cô nhiều năm, cho dù cô và Chung Tiêu ám muội mập mờ thì vẫn chấp nhận nhẫn nhịn vì hôn nhân, yêu đến điên cuồng, yêu đến sắp đánh mất bản thân. Người còn lại thì đã qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn nhớ nhung người đàn bà đã có chồng là cô như tiếng sóng dập dờn không chút thay đổi, không dứt ra được.

Đàn ông, thật sự quá dễ lừa, đàn ông, thật sự quá ngây thơ đơn thuần rồi.

Cô thật sự quá quyến rũ, quá có mị lực rồi.

Bạch Đào xúc động nghĩ, cô đúng là một người phụ nữ xấu xa nhẫn tâm, quay mặt đi liền không nhận người, để lấy được một nụ cười của tình mới Bùi Thời, tình cũ Chung Tiêu chỉ có thể chịu chết.

Haizz, cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tình mới này lại gây nghiện như vậy cơ chứ.

Tình cũ đi chết đi.

*****

“Thông báo chính thức ngày hôm nay,《Lời thú nhận đêm khuya》chuẩn bị đón vị khách mời Chung Tiêu, lần này sẽ xoay quanh mối tình đầu của Chung Tiêu, kể về sự bỏ lỡ non nớt ngây thơ trong những năm tháng khiến người ta muốn nắm chặt không buông ấy…”

Bùi Thời trầm mặt yêu cầu Viên Mục tắt radio trong xe đi, sau đó hơi bực bội nới lỏng cà vạt.

Bùi Thời không phải là người không có độ lượng, anh có thể chấp nhận việc Bạch Đào có bạn trai cũ trong quá khứ, anh không nên phiền lòng vì Chung Tiêu, quá khứ không thể thay đổi, nắm bắt hiện tại mới là mấu chốt. Những đạo lý này Bùi Thời đều biết, nhưng anh vẫn không nhịn được mà cáu kỉnh.

Chung Tiêu thực sự quá chướng mắt rồi.

Không chỉ dùng tên tuổi của Bạch Đào để lừa gạt đầu tư trong giới khởi nghiệp, bây giờ còn không biết thu liễm, sau khi tham gia một chương trình tạp kỹ để thu hút nhiệt độ lại vẫn tiếp cận các chương trình khác, chuẩn bị bắt đầu dùng hình tượng mối tình đầu thâm tình này.

Hiện nay dư luận vẫn chưa đào bới về mối tình đầu của Chung Tiêu, nhưng Bùi Thời cảm thấy không thể mặc kệ Chung Tiêu tiếp tục được nữa rồi.

Về việc bảo vệ Bạch Đào, anh cũng cần phải can thiệp vào.

Huống hồ càng quan trọng hơn là, Bùi Thời phát hiện ra, mình căn bản không thể nhịn được nữa.

Mỗi khi Chung Tiêu hồi tưởng về những ký ức yêu đương đẹp đẽ trong quá khứ đều có thể dễ dàng khiến Bùi Thời phiền muộn.

May là Viên Mục kịp thời mở miệng khiến Bùi Thời cảm thấy dễ chịu hơn chút.

“Bùi tổng, chuyện lần trước anh giao phó tôi đã làm xong gần hết rồi.”

Sau buổi diễn đàn trong ngành lần trước, Bùi Thời đã bảo Viên Mục điều tra về Chung Tiêu.

Năng lực làm việc của Viên Mục quả nhiên không khiến người ta thất vọng, cậu ấy báo cáo lại với Bùi Thời: “Chung Tiêu quả thực đang lợi dụng tên tuổi của phu nhân để lôi kéo đầu tư, trước đây phu nhân chưa từng liên lạc với anh ta, thực sự chỉ gặp một lần, còn về hình ảnh phu nhân và anh ta gặp nhau cũng là do Chung Tiêu sắp xếp, cố ý tìm người chụp, anh ta còn ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện với phu nhân.”

Bùi Thời liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ tự nhiên không để ý nói: “Cậu đã lấy được đoạn video đó chưa? Họ nói chuyện gì vậy?”

“Đoạn ghi âm gốc của Chung Tiêu tôi khẳng định không thể lấy được, nhưng tôi đã tìm cách lấy từ camera giám sát của nhà hàng đó, trùng hợp là camera giám sát ở đó có ghi âm, chỉ là có thể âm thanh nền sẽ lẫn chút tạp âm.” Viên Mục nhìn Bùi Thời qua gương chiếu hậu: “Về nội dung của đoạn ghi âm thì tôi chưa nghe.” Cậu ấy nói thêm: “Tôi đã mua đoạn video này từ chủ nhà hàng. Bùi tổng không cần lo lắng về việc bị để lộ.”

Trò cười, chuyện riêng của ông chủ, Viên Mục dám nghe sao?

Này nhìn như một mối tình tay ba nha.

Một thư ký xứng với chức nên nghe nhiều, xem nhiều, làm nhiều, nhưng nhất định phải nói ít đi.

Có điều rất nhanh Viên Mục đã không thể nhịn được nữa, bởi vì trong lúc chờ đèn đỏ, ông chủ của cậu ấy đã yêu cầu cậu ấy đưa USB bản gốc video, sau đó vậy mà lại bật máy tính lên, đeo tai nghe vào, mở ra…

Đoạn đường trở về này rất dài, lại đang sửa đường kẹt xe, xe dừng lại rồi lại di chuyển, đã chậm còn lắc lư.

Viên Mục cố kìm chế nửa ngày trời, cuối cùng vẫn không kìm được, cất cao giọng đảm bảo Bùi Thời, người đang cắm tai nghe có thể nghe thấy…

“Bùi tổng, nhìn như thế hại mắt đấy.”

“Ừ.”

Đáng tiếc là Bùi Thời đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, dáng vẻ như không nghe thấy gì cả, qua quýt đến mức cực kỳ tuỳ ý, chỉ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Viên Mục cảm thấy, Bùi tổng thực sự đã thay đổi rồi.

Trước kia có một lần, Viên Mục nhờ Bùi Thời ký một văn bản cần ký gấp ở trên xe, kết quả lại bị Bùi Thời trầm mặt từ chối, lý do chính là… Hại mắt, không lành mạnh.

Đó là hồi Viên Mục mới bắt đầu làm trợ lý cho Bùi Thời nên ký ức đặc biệt sâu đậm. Mấy năm nay, cậu ấy đã ghi nhớ kỹ rất nhiều thói quen của Bùi Thời, nhưng mà không ngờ, giờ đây những thói quen ấy cũng đang lần lượt bị phá bỏ.

Đây chính là sự đáng sợ của tình yêu.

……

Bùi Thời quả thực cảm thấy đoạn đường này hơi gập ghềnh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhìn Bạch Đào trên màn hình, cô đội tóc giả, ngồi xuống tựa như rất không muốn để người khác nhận ra, từ đầu đến cuối chưa từng cho Chung Tiêu sắc mặt tốt.

Rất nhanh, Bùi Thời đã nghe thấy đoạn ghi âm được Chung Tiêu phát ra, Bạch Đào hỏi anh ta muốn bao nhiêu.

Chỉ là diễn biến sau đó hoàn toàn khác với những gì Chung Tiêu đã nói…

“… Ngoại tình sẽ bị dìm chết, hy vọng anh hiểu, tôi và anh đã kết thúc rồi, cho dù chúng ta từng có một khoảng thời gian vui vẻ trong quá khứ nhưng ngày hôm qua giống như đã chết, chắc anh từng nghe qua câu nói này nhỉ? Hiện tại anh không còn sức hấp dẫn với tôi nữa rồi…”

Chất lượng hình ảnh của camera giám sát không tốt, âm thanh nền rất hỗn tạp, nhưng chắp vá lại với nhau, Bùi Thời vẫn có thể hiểu đại khái Bạch Đào đang nói gì.

Ban đầu anh rất bực bội, nhưng khi Bạch Đào nói anh yêu cô bao nhiêu, yêu cô đến mức sẽ vì cô mà chọc mù mắt Chung Tiêu để anh ta đến chỗ mát xa cho người mù, Bùi Thời đã hoàn toàn không nhịn được mà cười lên.

Đường vẫn rất tắc, chất lượng âm thanh của camera cũng rất kém, nhưng dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của Bạch Đào khi đối diện với Chung Tiêu lại khiến cho tâm trạng của Bùi Thời trở nên vô cùng tốt…

“Có lẽ trước đây đầu óc tôi có vấn đề, thẩm mỹ lệch lạc, nhưng bây giờ tôi đã khỏe mạnh trở lại, tôi thích kiểu như Bùi Thời…”

……

“Hơn nữa, anh ấy không chỉ có khuôn mặt đẹp, dáng chuẩn, gu thẩm mỹ tốt, nhiều tiền, còn đối xử tốt với tôi, yêu tôi đến thần hồn điên đảo, cũng không biết rốt cuộc trước đây tôi nghĩ gì nữa… Tóm lại, trước đây đầu óc tôi có thể có vấn đề, nhưng hiện tại tôi đã hoàn toàn bình tĩnh sáng suốt, tôi sẽ không ly hôn, chết cũng sẽ không…”

Bùi Thời đã chuyển đoạn này thành âm thanh, sau đó gửi vào điện thoại của mình.

Có lẽ vì đã đi qua đoạn đường tắc nghẽn nên lúc này, Bùi Thời cảm thấy tâm trạng của mình cũng thoải mái hơn nhiều.

Bạch Đào thực sự không có mối liên hệ nào khác với Chung Tiêu, cô cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc đầu tư cho anh ta, càng đừng nói đến việc Chung Tiêu khởi nghiệp, hỏi anh ta muốn bao nhiêu chỉ là để khiến anh ta cút đi.

Bùi Thời nới lỏng cà vạt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khoé miệng mang theo ý cười.

Cũng đúng, anh không cần phải lo lắng quá nhiều, loại người như Chung Tiêu giống hệt những gì Bạch Đào đã nói vậy, gia thế, ngoại hình, dáng người, gu thẩm mỹ, có cái nào có thể so với anh?

Bạch Đào lại không mù, đúng là chỉ có thể thích anh.

Bùi Thời kéo đoạn âm thanh đến đoạn cuối cùng rồi phát lại lần nữa…

“Tôi sẽ không ly hôn, chết cũng sẽ không…”

Bùi Thời vốn còn muốn nghe tiếp, nhưng âm thanh phát trên điện thoại đã bị ngắt, là Bùi Phi gọi tới.

Bùi Phi ở đầu bên kia điện thoại thở hổn hển: “Anh! Anh! Em bắt được rồi!”

Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy, Bùi Thời cau mày: “Cái gì?”

“Bắt gian đó!” Bùi Phi tức giận nói: “Em vừa mua ít thức ăn cho chó, muốn mang tới cho con chó con của hai người, kết quả vừa đến cửa đã thấy Bạch Đào lén la lén lút đi ra ngoài, em vội vàng lái xe chạy theo, kết quả anh biết em phát hiện ra gì không?! Cô ta đưa theo một ông già khác, đang gặp Chung Tiêu!”

“Anh à! Nếu như Bạch Đào muốn sống thật tốt với anh, em cũng đành chấp nhận! Nhưng cô ta quả nhiên không biết xấu hổ, vẫn còn lẻn ra ngoài gặp bạn trai cũ! Lúc trước bất kể em nói gì anh cũng không tin, hôm nay em sẽ bắt tại trận cho anh xem…”

Bùi Thời cau mày lại: “Ở đâu?”

Bùi Phi nhanh chóng báo tên một nhà hàng, sau đó thấp giọng nói: “Không nói với anh nữa, em phải bám theo…”

Bùi Thời vốn còn muốn dặn dò Bùi Phi đừng làm loạn, kết quả chưa kịp mở miệng, Bùi Phi đã cúp máy, gọi lại cũng không nghe, có vẻ như đã tập trung vào việc “bắt gian” rồi.”

Bùi Thời xoa xoa mi tâm, cảm thấy hơi đau đầu: “Không về nhà nữa.” Anh nói lại tên nhà hàng: “Đến đây đi.”

*****

Bạch Đào mạnh mẽ kiên quyết hẹn Chung Tiêu rồi đưa theo luật sư Tiêu đi thẳng đến nhà hàng.

“Cho nên nếu số tiền tôi đưa ra hợp lý là có thể khiến anh ta ký một bản thỏa thuận bảo mật, không được nói linh tinh ra bên ngoài nữa đúng không?”

Luật sư Tiêu gật đầu: “Là thế này, đời tư cá nhân cũng có thể có một bản thỏa thuận bảo mật, chỉ cần giao hẹn với đối phương về trách nhiệm khi vi phạm hợp đồng là được.”

Vậy thì tốt!

Biết được Bạch Đào muốn hẹn gặp mình, trong điện thoại Chung Tiêu rất nhiệt tình, lúc này quả nhiên đã ngồi đợi từ sớm, khi thấy Bạch Đào, anh ta lập tức mỉm cười chào hỏi, sau đó liếc nhìn luật sư Tiêu ở phía sau: “Vị này là?”

Bạch Đào nghĩ đến chuyện Chung Tiêu lên chương trình tạp kỹ liền tức giận không vui: “Là cha già đến tìm anh đòi nợ.”

“…”

Luật sư Tiêu ho khan, phá vỡ sự bối rối khó xử, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.

“Luật sư Tiêu? Có phải ông là luật sư ly hôn nổi tiếng trong ngành không? Tôi có một người bạn từng nhắc đến ông.” Đôi mắt của Chung Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa Bạch Đào và luật sư Tiêu, sau đó anh ta chợt bừng tỉnh: “Bạch Đào, cuối cùng em cũng đã nghĩ thông, muốn ly hôn với Bùi Thời rồi hả.”

“Ly cái đầu anh.” Bạch Đào càng tức hơn: “Yêu cầu anh câm miệng lại, tôi và Bùi Thời tốt vô cùng, làm sao có thể ly hôn chứ?”

“…” Chung Tiêu ngừng lại: “Vậy em đưa theo luật sư tới là…”

“Để cảnh cáo anh, khiến anh câm miệng lại.” Vẻ mặt của Bạch Đào ​​trầm xuống: “Nếu không phải vì phạm pháp, tôi thật muốn hạ độc khiến cho anh câm luôn.”

……

*****

Bùi Phi đội một chiếc mũ, còn đeo kính gọng đen đảm bảo người bình thường không thể nhận ra mình, sau đó ngồi cách Bạch Đào không xa nghe trộm.

Giữa các chỗ ngồi trong nhà hàng này có một tấm bình phong kiểu Nhật, đối phương không thể nhìn thấy rõ người đối diện, nhưng vì chưa đến giờ ăn nên lúc này trong nhà hàng khá yên tĩnh, chỉ cần cố gắng dựa sát vào tấm bình phong, chăm chú lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy đại khái giọng nói của người đối diện.

Bùi Phi đã chuẩn bị đầy đủ, điện thoại cũng sớm đã bật chức năng ghi âm, chỉ chờ Bạch Đào nói lời đại nghịch bất đạo gì đó để giao lại cho anh trai khiến anh tỉnh táo lại. Một khi Bạch Đào và Chung Tiêu có bất kỳ hành vi thân mật nào, cô ta luôn sẵn sàng lao đến bên cạnh để chụp ảnh thu thập bằng chứng.

Có lẽ vì Bạch Đào ác giả ác báo nên không lâu sau, anh trai cũng đến rồi.

Chỉ là sau khi trầm mặt ngồi xuống, câu đầu tiên anh nói lúc gặp Bùi Phi chính là: “Đừng có lộn xộn.”

Mặc dù việc bắt được tại chỗ vợ mình ngoại tình rất bi đát, nhưng sự tàn khốc và đòn giáng tàn nhẫn của xã hội là con đường duy nhất để trưởng thành.

Bùi Phi bình tĩnh lại, chuẩn bị chờ đợi Bạch Đào sau tấm bình phong tự hủy hoại tương lai của bản thân, cô ta đã sắp xếp lại ngôn từ thật tốt, sẵn sàng nhảy ra nhục mạ Bạch Đào và Chung Tiêu bất cứ lúc nào.

Chỉ là…

Chỉ là dường như mọi thứ tiến triển khác xa so với những gì cô ta nghĩ.

Bạch Đào ở phía sau tấm bình phong quả thực đã mở miệng, nhưng…

“Nếu có thể xuyên không về quá khứ, tôi nhất định sẽ bóp chết bản thân đã hẹn hò với anh hồi đó.”

“Không, trước khi chết tôi phải đưa anh theo cùng.”

Giọng điệu của Bạch Đào khá lạnh lùng: “Sao gu của tôi có thể tồi tệ như vậy cơ chứ, bỏ một người đàn ông tốt như Bùi Thời không muốn, lại đi tìm một kẻ không có phẩm đức như anh? Thế mà lại có thể mang toàn bộ chi tiết lúc yêu đương trước đây ra để kinh doanh, dựa vào phụ nữ để đi lên, anh ngàn vạn lần đừng có hồi tưởng nữa, một người đàn ông nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn nhớ về quá khứ, anh là một ông già bảy tám mươi tuổi hay là sắp chết? Không có gì để khoác lác khoe khoang nữa rồi phải không?”

“Còn tự xưng là đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người bị tình yêu làm cho tổn thương, một lần gặp gỡ mối tình đầu ngỡ như đã ngàn năm, sẽ không bao giờ qua lại với bạn gái khác? Tôi thấy anh căn bản là không thể yêu.”

“Cũng đừng có chém gió cái gì mà để bảo vệ tôi nên không ngủ với tôi kiểu đấy, ở độ tuổi sức lực dồi dào, người bình thường yêu đương ai sẽ yêu kiểu Platonic(2) chứ? Tôi thấy anh chính là không được.”

(2)Platonic được hiểu là mối quan hệ tình cảm đặc biệt, không có yếu tố tình dục. Cả hai đều sẵn sàng trao và nhận cảm xúc chân thành cho đối phương.

“Cho nên cũng đừng có vòng vo nữa, anh muốn bao nhiêu? Tôi đã đưa theo luật sư tới rồi, trực tiếp ký thỏa thuận bảo mật đi, đưa anh tiền thì anh câm miệng lại, mua ít pín hổ(3) nhung hươu(4) rượu thuốc về mà chữa, vừa rồi trên đường tới tôi có thấy quảng cáo của Bệnh viện nam khoa Kiến Quốc, liệt dương xuất tinh sớm chữa đến đâu khỏi tới đó, tôi đã chụp ảnh lại rồi lát nữa sẽ gửi cho anh, thật đấy, khám sớm khỏi sớm, nếu muộn rồi có thể chức năng sẽ bị teo hoàn toàn, sau này muốn tìm đối tượng cũng không được, chỉ có thể kiềm nén trong lòng thời gian dài rồi biến thái ra đường làm tình dục lộ thân(5) thôi.”

(3)Theo quan niệm thì hổ là loài động vật có sức mạnh nên nhiều người tin rằng pín hổ rất có công dụng trong chuyện cải thiện quan hệ tình dục.

(4)Theo Tây y, nhung hươu có tác dụng bổ toàn thân, sảng khoái tinh thần… dùng chữa các chứng bệnh do thận dương không đủ, nam giới liệt dương, phụ nữ kinh nguyệt quá nhiều, chảy máu tử cung, bạch đới…

(5)Tình dục lộ thân – exhibitionism là một nhóm thiểu số của các hành vi tình dục. Có người nói đấy là một rối loạn tình dục là: rối loạn phô bày (trưng bày) bộ phận sinh dục trước người khác mà không được người đó đồng thuận.

“Bây giờ còn có thể tham gia các chương trình tạp kỹ, sau này sẽ xuất hiện trên các bản tin xã hội và pháp luật rồi.”

……

Bùi Phi hoàn toàn choáng váng, toàn bộ những lời lăng mạ cô ta chuẩn bị trước đó dường như đều đã không còn đất dụng võ. Mà đợi đến khi quay đầu lại nhìn anh trai mình, cô ta mới phát hiện ra khóe miệng của Bùi Thời luôn lạnh lùng đang cong lên, anh nở nụ cười nhẹ.

Bùi Phi cảm thấy khá ngột ngạt, ban đầu cô ta định phá hủy mối quan hệ giữa anh trai mình và Bạch Đào, kết quả bây giờ nhìn lại, việc phá hủy không những không thành mà dường như còn góp thêm một viên gạch cho người ta anh anh em em…

Mà ở tấm bình phong đối diện, Chung Tiêu bị một tràng hỏi thăm sức khoẻ như vậy đổ ập xuống quả nhiên giọng nói cũng đều đã méo mó đầy tức giận: “Bạch Đào, cô…”

Luật sư đi cùng cũng có chút xấu hổ mà toát mồ hôi hột: “Cô Bạch, cô…”

Sau đó là tiếng cốc nước bị đập vỡ ở phía đối diện, xem ra Chung Tiêu đã thực sự nổi giận, tiếng ồn ào xen lẫn tiếng luật sư chặn người lại khuyên can.

“Bạch Đào, cô nghĩ mình là cái thá gì? Còn hếch mũi lên mặt? Tưởng Bùi Thời cưng chiều cô lắm chắc?”

Giọng điệu của Chung Tiêu đầy sự trào phúng, ý chỉ sở hữu(6) mà nói: “Bùi Thời ư? Hừ? Cô cho rằng anh ta tốt hơn tôi được bao nhiêu? Anh ta cũng chỉ lừa gạt cô thôi, đầu óc cô đúng là hỏng triệt để rồi, một cuộc liên hôn mà còn thực sự đặt tình cảm vào? Đợi đến ngày nào đó cô khỏi rồi, cô sẽ biết mình đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền, cô tự nhìn lại mình đi, mấy ngày qua là ai cho cô dũng khí vậy?”

(6)Ý chỉ sở hữu/意有所指: Có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

“Anh?”

Bùi Phi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Bùi Thời đứng dậy sau đó đi về phía tấm bình phong…

“Tôi cho đấy.”

“Ở giới đầu tư, anh dùng danh nghĩa của Bạch Đào lừa gạt đầu tư, đưa ra những ám chỉ sai lệch cho các nhà đầu tư, những chuyện này tôi đều đã thu thập bằng chứng xong cả rồi, sẽ gửi tài liệu cho các nhà đầu tư lớn để cho họ thuận tiện tránh, khiến ngành phát triển lành mạnh hơn chút, cho nên tôi kiến nghị anh nên ngừng việc tham gia những chương trình tạp kỹ lộn xộn đó lại, nghĩ cách nghênh tiếp các vụ kiện lũ lượt kéo đến trước thì hợp lý hơn.”

“Về phần vợ tôi, tôi cưng chiều bao nhiêu cũng không nhọc lòng anh quan tâm.”

Bùi Thời quay đầu lại nhìn Bạch Đào: “Bạch Đào.”

“Dạ?”

Anh duỗi tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Về nhà thôi, chó trong nhà còn đang chờ được cho ăn, đừng đi chọc giận chó ở bên ngoài nữa.”

Lúc đầu Bạch Đào hơi thấp thỏm lo lắng vì bị Bùi Thời bắt gặp, sợ anh hiểu lầm, nhưng mà không ngờ nghênh đón cô lại là sự hết mực tin tưởng mình của Bùi Thời.

Cô bước đến nắm lấy tay Bùi Thời: “Vâng!” Cô chớp mắt, lúc này rồi còn không quên nịnh nọt: “Ông xã, con người ta trải qua sai lầm rồi mới biết trân trọng đúng người!” Cô hoàn toàn không để ý đến Chung Tiêu, nói: “Bạn trai cũ của em đã chết từ lúc chia tay rồi! Bây giờ em một lòng một dạ chỉ biết ông xã là tuyệt nhất thôi!”

Chung Tiêu: “…”

……

Bùi Phi nhìn anh trai mình và Bạch Đào, chỉ cảm thấy hoàn toàn xong rồi…

Cô ta có khả năng thực sự sắp phải quỳ gối trước Bạch Đào hát bài “chinh phục” rồi…

Sự nghiệp vĩ đại của nhà họ Bùi đã bị hủy hoại trong chốc lát, cuối cùng vẫn bị gen của Bạch Đào rác rưởi làm bẩn rồi…

Tác giả có điều muốn nói:

Báo trước một chút! Chương sau Bạch Đào! Đã! Biết! Là! Bản thảo! Rồi!

(Bùi tổng: Không thể để tôi sống những ngày tháng tốt đẹp lâu hơn à?)

Diệp Phỉ Nhiên đưa các bạn chạy vào chiến trường kích thích.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 42"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online