Bạch Đào Nhầm To Rồi - Chương 40
Chương 40: “Anh đã là đàn ông có vợ rồi, phải dè dặt!”
Bạch Đào nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi ngủ với Bùi Thời thì những ngày tháng tiếp theo này sẽ trôi qua một cách… Hoang – dâm – vô – độ như vậy.
Bùi Thời có nhu cầu về phương diện này mạnh hơn cô tưởng tượng nhiều, mỗi lần Bạch Đào đều bị làm đến sắp không chịu nổi nữa mà người đàn ông này vẫn tinh lực dồi dào.
Phóng túng dục vọng không ngừng nghỉ như vậy một chút cũng không giống đàn ông đã có gia đình, ngược lại có chút giống chàng trai trẻ vừa mới được khai trai hơn, cũng không biết người đàn ông này làm thế nào mà sống sót được qua thời kỳ cấm dục không để ý đến cô trước đây nữa.
Nhưng Bùi Thời ít nhiều cũng vẫn được coi là quan tâm đến cảm nhận của Bạch Đào, vào ngày thứ hai sau khi đã thoả mãn, anh sẽ không nhắc đến yêu cầu về phương diện đó nữa, ngược lại còn nghiêm túc dành ra một ngày cùng Bạch Đào ở trên bãi biển thư giãn.
“Hôm nay gió được, anh thả diều cùng em.”
Cũng không biết Bùi Thời tìm được một con diều từ đâu, nói muốn đưa Bạch Đào đi chơi.
Bạch Đào lười biếng chỉ muốn nằm trên giường ngủ, Bùi Thời gọi cô, cô thu mình lại trong chăn, mang theo giọng mũi mà làm nũng nói: “Bên ngoài nắng quá, có thể không đi được không.”
“Không thể.”
Đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì cả, Bùi Thời này vừa xuống giường liền không nhận người, anh tuyệt tình từ chối Bạch Đào, nhưng đến cuối cùng vẫn không hoàn toàn lạnh lùng vô tình, bởi vì rất nhanh, chăn của Bạch Đào đã được vén lên, sau đó Bùi Thời tiến lại gần hôn cô một cái, giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Bạch Đào lại nhận ra được chút không vui bị anh cố gắng khắc chế…
“Chung Tiêu từng đưa em đi thả diều.” Bùi Thời dừng lại một chút: “Anh thì chưa.”
Được rồi được rồi, vại dấm Chung Tiêu này không biết phải ăn đến bao giờ nữa! Chẳng phải đã nói là không tính nợ cũ, nhìn về phía trước rồi sao!
Bùi Thời mặt không biểu cảm nhìn Bạch Đào: “Anh không biết thả diều nhưng đã xem video cả tối, học rất lâu.”
Bạch Đào càng thân mật với Bùi Thời, càng phát hiện ra người đàn ông này thực sự rất gian xảo, bề ngoài thì vân đạm phong khinh, trong lòng lại vô cùng đen tối, chẳng hạn như bây giờ, anh vừa nhắc đến Chung Tiêu, vừa ám chỉ mình đã dành rất nhiều thời gian để học thả diều, điều này quả thực khiến Bạch Đào hoàn toàn không thể từ chối được, đợi tới khi cô nhận ra thì mạch suy nghĩ của cô đã bị Bùi Thời dẫn dắt đi.
Mười phút sau, Bạch Đào nằm trên ghế ngoài bãi biển ngáp ngắn ngáp dài, Bùi Thời đang chỉnh diều ở cách đó không xa.
Hôm nay gió quả thật rất tốt, nhưng con diều của Bùi Thời vẫn không bay lên được, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống như đang cố gắng che giấu sự xấu hổ. Thấy Bạch Đào nhìn mình, anh rủ mắt xuống, nhấn mạnh nói: “Video tối qua anh xem có khả năng không ổn, hướng dẫn không tốt, không phải là vấn đề của anh.”
Vẻ mặt người đàn ông vẫn rất bình tĩnh trấn định, nhưng cả người lại mang đến cho Bạch Đào cảm giác anh đang vô cùng tức giận, giống như một thiếu niên trong độ thanh xuân muốn khoe khoang kỹ thuật đánh bóng của mình, vẫn luôn lên kế hoạch đợi đến lúc cô gái trong lòng mình đi qua sân bóng sẽ ra một quả úp rổ siêu đẹp trai và ngầu, kết quả đến lúc chuyện diễn ra thì không những úp rổ không thành công mà còn bị người ta cướp bóng, vừa xấu hổ vừa chán nản.
Bạch Đào đứng dậy: “Hai người phối hợp thả diều sẽ tốt hơn đó, thế này đi, em giúp anh đỡ diều, anh chạy đằng trước, vậy là ổn rồi.”
Cũng không biết có phải do hai người phối hợp ăn ý không hay là do vừa hay có một cơn gió thoảng qua, tóm lại là Bạch Đào vừa đỡ, Bùi Thời thử lại lần nữa thì cánh diều thật sự lên như diều gặp gió rồi.
Trong tin tức nói cô từng đưa Bùi Thời đi thả diều, nhưng trên thực tế thì Bạch Đào xuyên không qua tự nhiên chẳng có chút ấn tượng gì về việc này cả, bây giờ cùng Bùi Thời thả diều tay cô cũng có cảm giác rất lạ lẫm, tựa như chưa từng học qua kỹ năng này vậy, theo như lời của Bùi Thời thì lúc trước cô còn cùng Chung Tiêu đi thả diều?
Lẽ nào bây giờ người có tiền đều ưa chuộng thả diều khi đi hẹn hò?
Lẽ nào cô toàn dùng chiêu đưa đàn ông đi thả diều để tóm lấy họ? Quê như vậy?
Có điều… Xem ra rất có tác dụng nha?
Đàn ông dễ lừa như vậy à?
Bởi vì giờ phút này Bùi Thời rõ ràng còn vui hơn cả Bạch Đào.
“Bay lên rồi.”
Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên sự vui vẻ không chút che giấu, bỏ đi vẻ lạnh lùng và thận trọng thường ngày, dưới ánh mặt trời nở nụ cười xán lạn không mang theo chút sương mù, sự vui vẻ này dường như không kèm theo bất cứ điều kiện gì.
Hoá ra Bùi Thời cười lên lại đẹp trai như vậy.
Mà hiển nhiên không phải chỉ có một mình Bạch Đào nghĩ như thế, vài nhân viên khách sạn đi ngang qua bãi biển đều không khỏi ngoái đầu lại nhìn Bùi Thời.
Bạch Đào lập tức có chút không nhịn được, làm bộ mặt hung dữ nói: “Bùi Thời, đừng cười nữa.”
Bùi Thời quả nhiên nhíu mày lại: “Cái gì cơ?”
Bạch Đào hắng hắng giọng: “Anh đã là đàn ông có vợ rồi, phải dè dặt!”
Trước khi Bùi Thời kịp phản bác, Bạch Đào đã nói tiếp: “Anh cười quá trêu ong ghẹo bướm rồi, phải làm một người đàn ông biết giữ gìn chuẩn mực đạo đức của người chồng, trong yêu cầu về phẩm chất đạo đức của đàn ông đã nói rồi, không được cười quá nhiều với người ngoài.”
“Anh trêu ong ghẹo bướm ư?” Bùi Thời ra vẻ khó tin liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó mím môi: “Sao so được với em.”
Người đàn ông mím môi: “Anh cũng không có bạn gái cũ để tìm, không giống em.”
Ồ đúng! Sao cô lại quên nó rồi! Theo như năm năm yêu thầm nhiều năm theo đuổi vất vả khổ cực của Bùi Thời mà nói thì người đàn ông này sớm đã một lòng hướng về cô rồi! E là thực sự không có thời gian để đi kết giao bạn gái cũ.
Vừa nghĩ đến tình cảm sâu đậm Bùi Thời dành cho mình, Bạch Đào lại không nhịn được có chút ngất ngây: “Để em tính thử một chút, anh yêu thầm em năm năm, vậy tính ra chẳng phải là lúc em thậm chí còn chưa biết anh, anh đã thích em rồi hay sao?”
Nhưng Bạch Đào suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy không đúng: “Nhưng… không đúng nha, đại học anh học ở nước ngoài, em cũng phải đến lúc anh tốt nghiệp về nước rồi mới biết Bùi Phi có một người anh trai là anh, anh…”
“Không cần thiết phải hỏi nhiều như vậy.” Có lẽ Bùi Thời không muốn nhớ lại mối tình thầm kín đắng cay của mình nữa nên dứt khoát ngắt lời Bạch Đào: “Cái chính vẫn là em trêu ong ghẹo bướm.”
Bạch Đào không phục: “Em? Em trêu ong ghẹo bướm ư? Em đâu có?”
Kết quả lời này vừa nói ra, Bùi Thời đã mang theo chút âm dương quái khí mà nói: “Trước đây lúc đi học em đã nhận được không ít thư tình, bạn trai cũ cũng không ít, bây giờ còn có một người bạn trai cũ nổi tiếng đang tham gia chương trình tạp kỹ, đã qua bao nhiêu năm rồi, em cũng đã kết hôn rồi mà vẫn còn khiến người ta nhớ mãi không quên, muốn nhớ về tình cảm mãnh liệt năm ấy, muốn chia sẻ cho cả nước biết những lời ngọt ngào và kỷ niệm thời yêu đương.”
Bùi Thời hơi dừng lại, dáng vẻ như một nạn nhân: “Nghĩ tới trước đây em chạy đến tỏ tình với anh chỉ để làm Bùi Phi tức giận, chiêu khiêu khích người khác hiệu quả này, còn có lòng can đảm làm việc không đếm xỉa gì hai bút cùng vẽ, đến cuối cùng còn trêu ong ghẹo bướm được cả anh, chẳng phải rất bình thường hay sao?”
“Từ khi nào mà em lại có rất nhiều bạn trai cũ rồi?! Hồi đại học em chưa từng yêu ai!” Bạch Đào vừa nghe thấy Bùi Thời buộc tội mình như vậy liền tức giận: “Chắc chắn là Bùi Phi đã nói với anh đúng không? Anh nói xem cô em gái này của anh đã lớn như vậy rồi mà sao cứ thích bịa đặt chuyện cho em vậy? Nếu không phải giữ thể diện cho anh thì em đã gửi thư luật sư cho cô ta rồi!”
Bạch Đào quả thực rất uất ức, lần này cô xuyên không tới, đừng nói đến việc tự nhiên có chồng, ngay cả tên bạn trai cũ Chung Tiêu này cũng là từ trên trời rơi xuống sắp xếp cho cô, cô không hề có ký ức yêu đương với hai người này, tự dưng trở thành phụ nữ đã có chồng một cách mờ mịt, niềm vui của tình yêu cũng chưa được tận hưởng đã con mẹ nó kết hôn rồi!
Còn có, bạn trai cũ nổi tiếng lên chương trình tạp kỹ lại là chuyện gì nữa?
Là Chung Tiêu sao? Hay là… Hay là người khác?
Không dễ gì mới có thể ngủ với Bùi Thời một đêm xoá hết mọi ân oán khôi phục lại tình cảm mặn nồng như bây giờ, Bạch Đào nghĩ tới cái thắt lưng đau nhức và đầu gối quỳ đến sắp gãy của mình, nói thế nào cũng chẳng dám không sợ chết mà đặt câu hỏi vào lúc này nữa.
Vẫn nên chuyển chủ đề thì tốt hơn!
“Đúng rồi, ông xã, không nói đến người khác nữa, chúng ta phải quý trọng thế giới hai người.” Bạch Đào lại nũng nịu rúc vào lòng Bùi Thời: “Không phải trước đây mỗi lần tới sinh nhật em, anh đều sẽ tự tay làm bánh sinh nhật cho em sao? Bánh sinh nhật năm nay đâu?”
Có lẽ do cô chuyển chủ đề hơi đột ngột nên Bùi Thời quả nhiên sững sờ, anh ngừng lại một lát rồi mới có chút khó khăn nói: “Năm nay đi biển đón sinh nhật, trước khi đi công việc khá bận rộn, sau khi đến khách sạn lại không có mấy loại nguyên liệu như bột mì, hơn nữa sinh nhật năm ngoái em nói muốn giảm cân, bảo anh năm nay không cần làm nữa.”
Không phải chứ? Bánh ngọt là thứ cô thích ăn nhất mà Bạch Đào còn có thể từ chối, nói muốn giảm cân?!
Thực sự không thể hiểu nổi bản thân của một năm trước!
Không quan tâm nữa!
Dù sao thay đổi là quyền của phụ nữ, Bạch Đào lập tức dụi dụi vào Bùi Thời: “Nhưng năm nay không ăn em lại nhớ mùi vị bánh sinh nhật do chính tay ông xã làm rồi.”
Bùi Thời đương nhiên không thể từ chối, chỉ là giọng nói và vẻ mặt của anh hơi gượng gạo: “Vậy thì sinh nhật tới anh sẽ làm cho em.”
Người đàn ông này sao lại nghe không hiểu sự ám chỉ trong lời nói của cô vậy!
Bạch Đào hờn dỗi liếc nhìn anh một cái, rón rén ghé vào bên tai Bùi Thời: “Về nhà anh bù cho em đi mà, em muốn năm nay anh làm cho em cơ.” Cô chớp chớp mắt với Bùi Thời: “Muốn nhìn ông xã đích thân làm bánh gato cho em, còn muốn ăn mì trường thọ do chính tay ông xã nấu nữa.”
“…”
Thấy Bùi Thời không lên tiếng, Bạch Đào kéo tay anh: “Có được không.”
“Được.”
*****
Chỉ nói một từ “được” đồng ý đương nhiên dễ, nhưng để thực sự hoàn thành được chuyện đã đáp ứng thì lại cực kỳ khó.
Sau chuyến đi du lịch đảo ngắn ngày, Bùi Thời đưa Bạch Đào trở về thành phố Dung, trong suốt chặng đường bay trở về, Bạch Đào gần như đều ngủ.
Cô thực sự không thể chịu chút khổ cực nào, yếu ớt kêu gào nhức mỏi eo rồi lại lẩm bẩm kêu đau chân, nhưng cô không hề biết rằng những lời này khi lọt vào tai đàn ông lại thành một ý nghĩa khác, bởi vì cô kêu gào như vậy nên Bùi Thời lại không nhịn được, trước khi trả phòng anh lại phạm sai lầm với Bạch Đào, cũng vì vậy mà suýt bị lỡ chuyến bay.
Suốt đoạn đường từ lúc check in đến khi tới cổng chờ Bùi Thời đều cảm thấy hơi hoảng hốt. Anh cứ nghĩ chuyện suýt nữa lỡ chuyến bay này sẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời mình, hơn nữa nguyên nhân lỡ chuyến bay còn vô cùng không có nguyên tắc, vô cùng xấu hổ.
Anh đã cố gắng không nghĩ đến chuyện vừa rồi, muốn tỏ ra chuyên nghiệp ổn trọng và tập trung sự chú ý hơn, nhưng mà Bạch Đào luôn có thể phá vỡ kế hoạch của anh một cách dễ dàng…
“Bùi Thời, anh đi chậm chút.” Cô ở phía sau Bùi Thời yếu ớt hét lên, cô đã cách Bùi Thời rất xa, đợi đến khi anh quay đầu lại, cô mới cắn môi đáng thương oán giận: “Em không đi nổi.”
Bùi Thời chưa bao giờ nghĩ mình có thể kiên nhẫn như vậy, anh hoàn toàn không cảm thấy tức giận khi bị cản trở níu kéo, chỉ bình tĩnh nói: “Hôm nay em còn chưa vận động, sao đã không đi được rồi?”
Bạch Đào chớp chớp mắt, ghé vào tai Bùi Thời, giọng nói rất uất ức: “Nhưng em bị ép phải vận động hai ngày hai đêm trong khách sạn, chân em mềm nhũn, thực sự không thể đi được, anh đi chậm lại chút đi mà… Không được thì có thể đổi vé chuyến sau…”
Bùi Thời cảm thấy Bùi Phi nói mình bị sắc đẹp mê hoặc làm mất lý trí quả thực có chút đạo lý, bởi vì anh đã ở lại đảo thêm một ngày, việc thay đổi kế hoạch khiến Viên Mục luống cuống, đã có một đống công việc chồng chất bị trì hoãn, bây giờ không có cách nào đổi sang chuyến sau nữa rồi.
Vậy nên kết quả cuối cùng là Bùi Thời không thể không giảm tốc độ lại, bỏ qua ánh mắt tò mò quan sát của những người khác trong sân bay, cũng mặc kệ bầu không khí gấp gáp của những người xung quanh, bình tĩnh thản nhiên đi với tốc độ cực kỳ chậm rãi dẫn Bạch Đào đuổi kịp đến nơi lúc cổng chờ đã sắp đóng.
Bây giờ ngồi trong khoang hạng nhất, Bùi Thời nhìn khuôn mặt nghiêng của Bạch Đào, trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ bản thân.
Anh hơi đau đầu, anh nghi ngờ đầu óc của Bạch Đào thực sự đã xuất hiện hiện tượng lây truyền từ người này sang người khác, và khả năng là anh cũng không ổn lắm.
Người phụ nữ này rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?
Tại sao lúc đầu anh lại chọn cô?
Gia cảnh của Bùi Thời như vậy đã được định sẵn là không thể có quá nhiều không gian yêu đương tự do, hôn nhân cũng phải được thế hệ trước lựa chọn, nhưng Bùi Thời không chống cự điều này, anh thậm chí còn cảm thấy rất tiện, bớt phiền, bởi vì từ trước tới nay hôn nhân và tình yêu đều không phải thứ được anh coi trọng nhất trong cuộc sống, sự nghiệp mới phải.
Hôn nhân chỉ là thứ tô điểm cho sự nghiệp, ổn định, không cần quá hao tâm tổn trí là được.
Quan điểm chọn vợ của Bùi Thời vô cùng đơn giản thô bạo: Không bám người, không nhõng nhẽo, không gây rắc rối, không can thiệp vào việc của bản thân, không xâm phạm thời gian của bản thân, ngoại hình bình thường, quan trọng nhất là hiểu chuyện.
Bùi Thời cứ tưởng tiêu chuẩn chọn vợ như vậy sẽ rất dễ, nhưng mà sau khi trở về nước một thời gian, anh lại phát hiện ra nó cực kỳ khó.
Hồi Bùi Thời còn đi học, mẹ anh đã nhiều lần nói bóng gió ám chỉ với anh “khi nào thì đưa bạn gái về nhà”, sau một thời gian không có kết quả, bà lại bắt đầu nói gần nói xa “tâm lý tiếp nhận của mẹ rất mạnh, đàn ông cũng không phải là không thể”, hiện tại sau khi Bùi Thời tốt nghiệp trở về nước một thời gian, bà không còn ám chỉ nữa mà bắt đầu nói rõ ràng. Bà bắt đầu trực tiếp tìm kiếm những cô gái đủ tiêu chuẩn cho Bùi Thời và đề nghị anh đi xem mắt.
Bùi Thời rất coi thường việc xem mắt, anh đương nhiên là… từ chối gặp mặt, nhưng giới này lớn như vậy, trong một số hoạt động kinh doanh hoặc tiệc xã giao sau đó, mặc dù không phải xem mắt nhưng Bùi Thời đã gặp được những cô gái này theo đủ các cách khác nhau, nhưng mà không có ai trong số họ phù hợp cả: Nhìn họ đã thấy dính người còn yếu ớt mỏng manh, Bùi Thời chưa từng chính thức ăn tối với họ dù chỉ một lần, chỉ là trao đổi phương thức liên lạc theo phép lịch sự mà có một vài cô gái đã bày ra điệu bộ muốn chi phối thời gian của anh.
Điều này khiến Bùi Thời cảm thấy phiền phức, cũng càng khiến anh hiểu được mình cần một người vợ như thế nào.
Anh cần một người vợ thích cuộc sống phu nhân nhà giàu hơn thích anh, không có chút dục vọng chiếm hữu nào với anh.
Cũng vào lúc này anh biết được tình huống của Bạch Đào.
Cô từ chối sự sắp xếp của gia tộc, kiên quyết muốn thực hiện ước mơ của mình, trở thành một họa sĩ truyện tranh tự do, vì lý do này mà cô đã cãi nhau to với gia đình, thậm chí còn bị cắt nguồn kinh tế, cuối cùng nhà họ Bạch phải nhường cô con gái nhỏ, đưa ra cho cô điều kiện để đôi bên cùng lùi một bước: Nếu cô có thể có một cuộc hôn nhân danh giá ổn định, nhà họ Bạch sẽ không can thiệp vào việc tự do lựa chọn nghề nghiệp của cô sau khi kết hôn.
Mà thật trùng hợp, Bạch Đào vừa hay cũng nằm trong danh sách các cô gái phù hợp của mẹ Bùi Thời.
Bùi Phi nhìn thấy danh sách đó liền nổi giận: “Tại sao mẹ lại liệt kê Bạch Đào vào chứ? Em nghe nói tháng trước cô ta vừa đưa một người đàn ông về nhà ăn tối, nói là bạn trai đang hẹn hò, họ Chung, này là không còn độc thân nữa rồi, lẽ nào còn ăn trong bát hướng trong nồi, muốn bưng chiếc bát nhà chúng ta hay sao? Em nhổ vào! Thật không biết xấu hổ!”
Vừa nhắc đến Bạch Đào, cảm xúc của Bùi Phi liền kích động lạ thường: “Anh à, anh có nhớ không? Hồi còn ở trong trường đại học, cô ta vì muốn báo thù em mà đến tiếp cận anh, loại rác rưởi gì vậy! Có nhiều người đàn ông gửi thư tình cho cô ta như thế chẳng phải là vì cô ta lả lơi đưa tình trêu ong ghẹo bướm khắp nơi hay sao? Lúc đó em hiểu lầm cô ta là tiểu tam sai à? Ngày xưa em có bao nhiêu bạn trai cũ thì bấy nhiêu người nói thích cô ta, muốn chia tay với em?!”
Bùi Phi người nói vô tình, nhưng Bùi Thời người nghe lại hữu ý.
Đúng vậy, Bạch Đào không thích anh.
Sau mấy ngày theo đuổi rầm rộ, cô bị tai nạn xe phải nằm viện vài ngày, sau khi xuất viện cũng không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, lời tỏ tình giả dối cũng chẳng hề che giấu.
Ngược lại là Bùi Thời thường xuyên nghe thấy Bùi Phi mắng cô: Lại có ai đó đã viết thư tình cho cô, lại có ai đó đã chia tay vì cô, lại có ai đó đã đánh nhau vì cô.
Mà trong tất cả những câu chuyện ấy đều thiếu sự phản hồi từ chính Bạch Đào, cô tựa như không chút để ý, những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Ban đầu Bùi Thời từ chối kế nghiệp là vì muốn tự mình lập nghiệp nên đã bị gia đình phản đối, suy cho cùng thì cha mẹ Bùi Thời vô cùng muốn giao lại công ty cho anh để nghỉ hưu. Sau khi nhận ra Bùi Thời rất nghiêm túc trong việc khởi nghiệp, cha mẹ anh cũng không còn quá để ý tới chuyện kế nghiệp nữa, nhưng mẹ anh lại nhiều lần bóng gió về chuyện kết hôn: Bà muốn ôm cháu trai cháu gái rồi.
Đương nhiên Bùi Thời sẽ không thoả hiệp, kế nghiệp và kết hôn vốn dĩ đều không nằm trong kế hoạch của anh.
Nhưng cùng với việc ngày càng đi sâu vào con đường khởi nghiệp, bất luận là đàm phán với đối tác hay là giao dịch với nhà đầu tư, Bùi Thời càng cảm thấy có lẽ bản thân cần một cuộc hôn nhân ổn định, bởi vì đây là cách duy nhất khiến anh nhanh chóng thể hiện ra được sự ổn trọng đáng tin cậy, có thể làm cho đối tác và phía đầu tư xua tan nỗi lo lắng anh còn quá trẻ, định tính không đủ mạnh. Suy cho cùng thì bên ngoài luôn có một lối tư duy rằng đàn ông có gia đình càng sống có trách nhiệm hơn, cũng sẽ bớt bốc đồng hơn.
Một khi ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu thì Bùi Thời liền nhận ra, rất nhanh, ý nghĩ thứ hai cũng xuất hiện…
Biết đâu có thể tìm Bạch Đào?
Bùi Thời không giỏi nói về tình cảm, nhưng lại giỏi về đàm phán hợp tác, chỉ cần đôi bên có thứ mình cần thì không có gì là không thể thương lượng.
Anh đã chuẩn bị bản thỏa thuận, một tuần sau, anh và Bạch Đào lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm, ba ngày sau gặp lần thứ hai, hai người thương lượng chi tiết về chuyện hợp tác và thời gian hợp tác rồi trực tiếp đến cục dân chính trở thành vợ chồng hợp pháp.
Sau khi kết hôn, Bùi Thời vô cùng hài lòng, Bạch Đào quả thực là người bạn đời hoàn hảo nhất, cô hoàn toàn phù hợp với những tiêu chuẩn trước đây của anh, không can thiệp vào chuyện của anh, không cần anh bận tâm, ngoài việc thông báo cho anh việc mình gửi đăng một số bản thảo khoe ân ái để tránh ánh mắt của người khác ra thì đều vùi đầu vào vẽ truyện tranh, gần như hoàn toàn không chiếm dụng thời gian của Bùi Thời.
Để khiến độc giả chú ý đến truyện tranh của mình thay vì ngoại hình, cô cũng chưa từng xuất hiện trước ống kính, không làm trò, an phận thủ thường, gần như là hình mẫu điển hình của một phu nhân nhà giàu.
Cuộc hôn nhân này cũng khiến nhà họ Bùi và nhà họ Bạch vô cùng hài lòng, nếu như nói đến điều duy nhất không hài lòng vậy thì chỉ có Bùi Phi rồi, may là cuối cùng Bùi Phi lựa chọn sang Áo du học, cũng không có cơ hội tiếp xúc với Bạch Đào nữa.
……
Bây giờ nhớ lại đoạn ký ức này, Bùi Thời chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời.
Lúc đó sao anh lại cảm thấy Bạch Đào đỡ lo và bớt phiền vậy?
Cô hoàn toàn là kiểu mẫu trái ngược với tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của anh: Dính người, vừa nhõng nhẽo vừa gây chuyện, cũng rất có tính chiếm hữu và vô cùng lãng phí thời gian. Ở bên cô, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức Bùi Thời cũng không biết bản thân rốt cuộc đã làm những gì.
Từ sau sinh nhật của Bạch Đào, thời gian này đôi khi được dành ra ở trên giường, nhưng càng nhiều hơn là đến Bùi Thời cũng không biết nó đã đi đâu, cuộc sống của anh giống như bị Bạch Đào lắp một cái phễu vậy, bất giác đã chẳng còn thời gian nữa.
Lúc này Bạch Đào đang nằm bò trên bàn ăn ngủ ngon lành, bởi vì đắp chăn nên cả gương mặt cô ửng đỏ, khuôn mặt lúc ngủ cũng ngây thơ tựa như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ vậy.
Bùi Thời đột nhiên cảm thấy, thế này kỳ thực cũng rất tốt.
Mặc dù Bạch Đào trở nên hơi bám người và không thể bớt lo nhưng dù sao thì Bùi Thời cũng rất giỏi quản lý thời gian, nếu phải chia đều giữa sự nghiệp và Bạch Đào thì cũng không phải là không được, suy cho cùng thì sự nghiệp cũng đã bước vào thời điểm tương đối ổn định, thực hiện một vài thử thách rèn luyện và năng lực cân bằng mới cũng rất cần thiết.
Nhưng rất nhanh Bùi Thời đã lại đau đầu.
Anh không biết làm bánh gato.
Bùi Thời thậm chí còn không thể phân biệt nổi sự khác nhau giữa bột mì và bột nở, anh hoàn toàn không có khái niệm gì về nướng bánh.
Lúc đó anh thực sự nên ngăn Bạch Đào đơn phương gửi bản thảo.
Chỉ là, quá khứ không thể quay lại, hối hận cũng vô dụng, Bùi Thời không phải là loại người đắm chìm vào quá khứ, so với quá khứ, vẫn là nắm bắt hiện tại quan trọng hơn. Vậy nên Bùi Thời mím môi, ấn mở khóa học làm bánh cấp tốc dành cho người mới bắt đầu ra.
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc mừng Bùi Thời đã đạt được thành tựu bậc thầy về quản lý thời gian!
【Màn kịch nhỏ】của【Eggplant】
Bùi Thời: Ôi sướng quá, trước đây tôi đã sống những ngày tháng hoà thượng gì vậy.
Bạch Đào: Ôi đau quá, trước đây trong đầu tôi toàn nghĩ cái gì thế, tôi phải đi hỏi một chút xem có thứ gì có thể khiến đàn ông ban đêm không tốt được như vậy nữa không.