Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 99

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 99
  • 10
Prev
Next

Chương 99: Trên đời không có gặp gỡ vô duyên cớ.

Giao vương rất hoảng hốt, cảm thấy bó tay khi đột nhiên xuất hiện ra cả đống người.

“Xuân Nham Thành nho nhỏ này của quả nhân trúng luồng gió yêu ma gì mà thổi hào kiệt khắp nơi tới vậy.” Hắn ngồi buồn bực trước quảng trường cung điện, “Chừng cả trăm người ăn uống ngủ nghỉ, không phá hỏng môi trường luôn thì thôi! Giao nhân cũng đâu phải chim ưng biển, lấy đâu mà bắt nhiều cá mở yến hội đây, áp lực cho quả nhân lớn quá lớn mà.”

Quay lại nhìn một cái, nhóm người đến sau thật hơi quá đáng, tự nhiên chiếm lấy cung điện của hắn, còn uống rượu của hắn. Hắn bắt đầu nhỏ giọng oán trách, “Không phải nói giải quyết tốt ngoài kia à, sao lại kéo vô đây! Xin tìm kho báu cũng ra dáng tìm kho báu chứ, mười chia cho tám là hết, cho dễ. Xem bọn họ kìa, cả nhà già trẻ đều đến, không phải đào kho báu mà đi nghỉ dưỡng luôn thì có!”

Hắn bực tức một bụng, đáng tiếc mấy đại thần cấp cao của hắn không hiểu tiếng người, tròn mắt kinh ngạc nhìn.

“Hầy ——” hắn thở dài, vẫy vẫy tay, “Quên đi, nhịn một ngày nữa, qua mười lăm cho họ đi hết đi.” Về phần kho tàng gì kia, giao nhân bản xứ cũng chưa từng quan tâm, rốt cuộc trong đó cất giấu thứ gì cũng làm hắn hơi tò mò.

Hay là giấu thuốc trường sinh bất lão ăn một viên thọ cùng trời đất? Hay là thần binh lợi khí có một không hai, vung tay lên giết được một đám? Suy nghĩ tới lui, khả năng lớn nhất chắc là tiền tài bảo vật, người chết vì tiền chim chết vì ăn mà. Lũ thú hai chân trên mặt đất luôn tham lam vậy, chưa trải qua hiểm nguy vĩnh viễn không biết ngoài tiền còn có rất nhiều thứ quý giá khác.

Nhìn vào trong thành, thượng tiên đúng là thượng tiên, đến giờ vẫn duy trì phong độ tao nhã, mời ở Giao cung thì không ở, tình nguyện chen chúc ở quan nha với mấy người đó. So sánh hai bên, cao thấp liền rõ ràng. Không giống cái gã Minh chủ gì tới sau, càn rỡ lại tùy hứng. Ghê tởm hơn nữa là thủ hạ còn dám cao ngạo hơn hắn, ỷ vào trâu cao ngựa lớn mà có quyền phổng mũi trừng mắt làm vua một phương, rống to vào mặt hắn: “Chúng ta trôi dạt trên Đại trì nửa tháng, rất mệt, cho ta mượn chỗ này để cả bọn ở tạm chút.”

Đâu phải là thái độ xin xỏ chứ, rõ ràng là áp bức. Hắn rất muốn tìm người nói lý, ai ngờ tay đầu lĩnh cái mặt lạnh tanh, hắn liền rụt cổ rời đi. Thầm nghĩ không ổn, có khi người này là người nhà của Tiên quân, khí chất nhìn qua giống lắm. Có điều tính tình y không tốt như Tiên quân, biết làm sao được, có nhà nào mà không có họ hàng thân thích xúi quẩy chứ.

Giao vương nói đi thôi, “Đi dạo chỗ quan nha thôi.”

Giao binh tiền hô hậu ủng, dù bị người chiếm mất hoàng cung, hắn vẫn vào tư thế đế vương đi tuần. Vào quan nha phát hiện nước đã rút, mấy tay đàn ông uống rượu thấy hắn giơ tay chào hỏi: “Đại vương, ngài đến rồi à?”

Giao vương ầy một tiếng, “Đi tuần thôi, ngươi biết mà.” Rồi xoay người hóa ra hai chân, rảo bước vào chính đường của quan nha.

Trong đại đường có một người nằm, nghe nói do vợ chồng Tiên quân ôm về. Hắn nhìn nhìn, “Long vương kình à.”

Giao vương vậy mà cũng có chút kiến thức, Nhai Nhi quay lại hỏi: “Đại vương biết Long vương kình à?”

Giao vương nói biết chứ, “Đại trì chúng ta chỉ còn lại mỗi cậu này, ba tháng trước ta còn mới gặp.”

Nhai Nhi lặng im, nàng nhớ đêm đó ở Thước Sơn Khẩu cậu ấy nói mình đã có cô nương yêu thích cùng tộc, nàng không cần lo lắng cho cậu ấy. Là cậu nói dối, hay Giao vương nhớ sai đây?

“Phải còn một người khác nữa chứ.” Nàng chần chừ nói, “Là một cô nương.”

“Không thể nào.” Giao vương kéo lớn giọng nói, “La Già đại trì vốn không có Long vương kình, tất cả thủy tộc ở đây đều là cá nhỏ tôm tép. Vài chục năm trước có hai mẹ con đến đây, sau cá mẹ mất tích, chỉ còn lại cá con này tìm mẹ cùng khắp. Mấy năm nay chúng ta nhìn hắn từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, luôn độc lai độc vãng, không hề có ai bè bạn. Nếu muốn nói kẻ cô độc nhất Đại trì, chắc chắn là tên đại kình này, đứa con không mẹ đáng thương, phải mà có cô nương nào thì tốt biết mấy, nói chuyện yêu đương, mẹ mẹ con con còn nhanh quên đi được.”

Tuy Giao vương miệng hay nói xàm, nhưng cũng không kể lung tung. Nhai Nhi nghe xong lòng chùng xuống, thật không biết lâu nay Tung Ngôn dày vò thế này.

Cậu ấy luôn chu toàn, không nói thật cho nàng, cô nương xinh đẹp cùng tộc gì chứ, lừa nàng hết. Cầu mà không được thì buông thôi, nàng biết cậu thích mình, cho tới giờ tuy không nói ra nhưng trong lòng nàng hiểu rõ. Tình cảm nếu không thể song toàn dĩ nhiên không cần áy náy trong lòng, có điều cậu ấy thật đáng thương, cả đời mất mát chưa từng có được thứ gì. Nếu lần đó ở Long Diên Tự chưa từng cứu nàng thì tốt biết mấy, sự xuất hiện của nàng đã khiến cậu ấy khổ gấp bội, cả tâm can lẫn thân thể.

Đáng tiếc không lấy được tinh phách về, tinh phách của yêu giống linh hồn con người, tổn hại nửa phần đều khó thức tỉnh. Nàng buông thõng hai tay chăm chú nhìn cậu, càng nhìn lòng càng lạnh, hận chính mình giờ không làm gì được, nàng trở thành ưng không móng vuốt mất rồi. Lệ Vô Cữu rõ ràng ở ngay Giao cung lưng chừng núi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Tung Ngôn mê man cũng vậy, năm mươi ba môn chúng uổng mạng cũng vậy, đều phải đợi một chút. Rốt cuộc phải đợi tới chừng nào, nàng cũng không rõ.

Nàng bứt ra ngoài, Tô Họa đứng trong viện, thấy nàng liền chào hỏi. Nàng hỏi: “Tiên quân đâu ạ?”

Tô Họa nói: “Lệ Vô Cữu mời đi ôn chuyện rồi.”

Đã không đội trời chung, còn ôn chuyện cũ gì nữa. Nàng không hiểu đạo nghĩa đàn ông với nhau, có khúc mắc không cởi bỏ đi! Ngẩng đầu nhìn trời, bức tường nước rất dày, nhìn không thấy mặt trời trên kia không biết giờ là mấy giờ. Dù gì ngày mười lăm càng lúc càng gần đến, cũng nên bố trí an bài bây giờ.

“Đám người Lệ Vô Cữu dẫn theo một tên cũng không để lại, trước giờ Tý đêm mai, diệt trừ toàn bộ đám phòng thủ trong ngoài Giao cung, đối phương càng ít người, phần thắng ta càng cao. Nếu thuận lợi mở được kho tàng, sắp xếp vài người canh giữ ngoài động, không thể như ong vỡ tổ vào hết.”

Tô Họa nói được, “Ta với Si Mị Võng Lượng sẽ thủ vệ, các ngươi vào đi, nếu có biến cố chúng ta nội ứng ngoại hợp cũng dễ.”

Nhai Nhi vuốt cằm, nhìn về hướng Giao cung, lẩm bẩm nói: “Tiên quân là người nhớ tình xưa, chàng vẫn không thể xuống tay với Lệ Vô Cữu. Nếu cứ tùy theo tình thế phát triển, con không biết làm sao mới báo được thù.”

“Lệ Vô Cữu từng là thượng tiên, có chuyển thế cũng không phải người thường có thể đối phó. Lâu chủ muốn báo thù còn phải mượn sức Tiên quân.”

Nàng nghe xong cười khổ, “Con thực sự không thích như bây giờ, hồi kia đơn thương độc mã hoành hành thiên hạ, từ lúc yêu đương, mọi chuyện đều phải nhờ vào chàng.”

Tô Họa lại nói không phải, “Mấy kẻ thù trước đều là người phàm, giờ kẻ địch chỉ cách tiên một bước. Ngươi không thể dùng xương thịt mà chống lại tiên thuật của họ, cho dù từng giỏi cỡ nào. Thế giới tiên yêu hỗn tạp, không bao giờ còn là chốn yên vui ngày xưa nữa đâu.”

Đúng vậy, trong tam đồ lục đạo con người yếu ớt vô dụng nhất. Thân phàm xác thịt sống chỉ ngắn ngủi mấy mươi năm. Tô Họa luôn cảm thấy không ai có thể đi cùng nàng đến cuối đời, nhiễu loạn nàng nhất vẫn ở chỗ này. Mình thì trở nên già cỗi, người bên gối vẫn còn thanh xuân, tình cảm đâu phải luôn luôn bất biến, qua thời kỳ tươi mới rồi còn lại cũng chỉ có mỗi bản thân mình.

Đại chiến sắp tới, nhốt mình trong quan nha khiến cả người ngột ngạt, Nhai Nhi nói: “Con ra ngoài dạo, sư phụ trông Tung Ngôn giùm con ạ.”

Đẩy cửa vừa bước ra một nửa, Giao vương phía sau to nhỏ gọi: “Phu nhân muốn đi ra ngoài à? Quả nhân vừa vặn rảnh rỗi, có thể dẫn phu nhân dạo khắp nơi đấy.”

Nàng xin miễn hảo ý của hắn, một mình đạp nước đi về phía Đông quả núi.

Bốn bề Xuân Nham có núi bao bọc, trên đỉnh núi Thái Ất kính một cõi sẽ chiếu tới đâu không ai biết. Vẫn nên làm quen chỗ trước, nàng không sợ người Lệ Vô Cữu gây khó dễ, điểm ưu việt của Thần bích là nằm trong máu thịt của nàng, nàng không muốn thì thà tình nguyện vỡ vụn cũng không khuất phục. Cho nên xưa kia Lệ Vô Cữu phái ngũ đại môn phái vây chặn, nếu bức bách được cha nàng lấy ra Thần bích, sẽ không cần quanh một vòng luẩn quẩn lớn đến vậy.

Đứng trên vùng hoang vu ngó bốn phía, núi đá lởm chởm, không biết sau tảng đá kia cất giấu huyền cơ gì. Nàng đi giữa đống đá hỗn loạn, nhớ lại ngày trước đi làm nhiệm vụ, một người một trường kiếm giữa chân trời, trên người không có gì phải gánh vác, so với bây giờ thật sảng khoái.

Vừa đi vừa nghỉ, phía trước là một rừng đá, những tảng đá xếp thẳng đứng cảm giác cao chót vót. Nàng sờ lên kiếm bên hông cất bước đi qua, vừa vòng qua một tảng đá lớn gặp ngay một người dựa sau tảng đá, đưa mắt thoáng nhìn nàng, ngân nga nói: “Ta không có hẹn với Lâu chủ, lỡ Tiên Quân phát hiện, Lâu chủ giải thích thế nào, đừng để cậu ấy nghi ngờ hai ta cấu kết, ta khó mà trả lời.”

Nhai Nhi không để ý mấy lời chêm chọc đùa cợt của y, nhíu mày nói: “Sao Lệ Minh chủ ở đây?”

Y cười cười, “Ta đến trước, cô lại hỏi vì sao à?” Mắt thấy nàng muốn rút kiếm, ầy dà một tiếng, “Bốn bề vắng lặng, không ai có thể giúp cô đâu, trước khi ra tay hãy cân nhắc. Nếu phải giết cô, ta không hạ thủ được, dù gì ta cũng đã nhìn cô lớn lên, ít nhiều cũng có vài phần tình cảm.”

Y nhìn cô lớn lên ư? Nhai Nhi thấy y càn rỡ mà thật khinh thường, đã không thể tha thì khỏi cần khách khí. Nàng rút ra Chàng Vũ chỉ vào y, “Rút kiếm đi.”

“Cô mặc kệ tinh phách Long vương kình sao?”

Nàng cười lạnh, “Tinh phách một khi tiêu tán, ta chôn Mưu Ni thần bích cùng cậu ấy. Ngươi muốn tìm kho tàng cô sơn à? Kiếp sau đi!”

Tử Phủ Quân từng nói y cực đoan, nhưng người phụ nữ chính hắn tìm kiếm, còn không cực đoan giống y sao! Kiếm nàng rất nhanh, xé không bổ ngang thoáng như sấm vang, y tiếp mấy chiêu, vốn chỉ định chống đỡ ai ngờ nàng càng đánh càng hăng.

Không đúng thời cơ mà đánh nhau đều là mù quáng, y gặp chiêu hủy chiêu, chế nhạo: “Sao Nhạc Lâu chủ không tỉnh táo tiết kiệm khí lực chút? Trong mấy chiêu cô sử dụng còn có thứ ta dạy cho cô, đồ đệ đánh sư phụ, cô cho là sẽ thắng được sao?”

Nhai Nhi không biết lời y có mấy phần thật giả, khi xưa nàng học võ, Lan Chiến mời cao thủ Các môn đến truyền thụ võ học. Giờ đây Ba Nguyệt lâu chỉ còn Nhược Thủy Môn và Sinh Tử Môn chứ lúc đó Môn hộ đông đúc, người người hỗn loạn. Mười mấy năm trước ai đã từng dạy nàng, nàng không còn nhớ rõ. Những người từng gọi qua là sư phụ nhiều khi chỉ chỉ điểm một chiêu nửa thức thoáng qua, nàng không cần phải ghi nhớ, dù gì cuối cùng đều chết dưới kiếm nàng. Nếu lời y nói là thật, cùng lắm chỉ chứng minh được lúc trước Ba Nguyệt Các nằm dưới trướng của Đài Chúng Đế. Y là nhân vật hai mặt, thu nạp danh môn chính phái dĩ nhiên thủ hạ dưới trướng phải có nanh vuốt của các sứ giả ẩn mặt.

Nàng không trả lời, im lặng mà đánh, mũi kiếm Chàng Vũ sắc bén vô cùng, kiếm khí đánh tới, dễ dàng cắt rách quần áo trên người y. Y đoạt kiếm của nàng, nàng chuyển cổ tay dương tay áo đổi qua tay trái, mũi kiếm quét ngang về phía trước, kiếm phong gọt qua cổ họng y nhưng y tránh được, tiếp ngay sau đó một đòn mạnh bất ngờ không kịp phòng bị, đập vào cánh tay nàng.

Nửa người nhất thời tê rần, nàng nhịn đau không kịp, kiếm cũng rời tay rơi xuống đất. Một chiếc giày đen đạp lên Chàng Vũ, thấy trong tay áo nàng lại có kiếm phong thoáng hiện, nàng chưa kịp ra chiêu đã luân phiên tấn công trước, lật tay nàng khoá trước ngực.

Sức thật kinh người, nàng tránh không thoát. Như cánh bướm bị đóng đinh, có thoát cũng khó bay vững vàng. Nàng vẫn phản kháng không chịu thua, giãy đến trường bào y lay động, trong không khí ẩm ướt có mùi hương lạnh khuếch tán. Nàng bỗng chợt ngẩn ra, là hương đao khuê bậc nhất. Nàng nhớ tới ngày xuân kia mưa phùn đầm đìa, bóng đen đứng trước giường lúc nàng nửa chết nửa sống, đã xông hương này.

Nói vậy, nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, có lẽ cũng không phải nói bừa.

Y nhẹ thở dài, “Nếu không phải cô ra tay giết Lan Chiến trước, giờ cô đã ở bên ta, làm người của ta rồi. Cô xem ta với Tiên quân yêu thích nhiều thứ giống nhau, dù gì cũng là bạn thân mấy ngàn năm, đến phụ nữ cũng coi trọng cùng một người.”

Sát khí trong mắt Nhai Nhi sáng quắc, lời y khiến nàng thật ghê tởm. Bất thình lình đánh một cùi chỏ ra sau khiến y không thể không buông nàng ra, nàng nghiến răng nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng lôi giọng âm dương quái khí ra. Ngươi giết cha mẹ ta, món nợ này đến chết ta cũng phải thanh toán với ngươi.”

Trên mặt y có nét hơi buồn bã, “Nhắc tới mẹ cô… hai mươi hai năm đã qua, ta vẫn còn nhớ rõ hình ảnh nàng ấy múa trước Thông Thiên tháp.”

“Thế mà ngươi lại hứa với Lư Chiếu Dạ, sau khi giết mẹ ta sẽ lấy da mặt đưa cho phu nhân gã. Người như ngươi thật đáng sợ, khó trách mẹ ta chướng mắt ngươi.”

Nàng vô cùng lạnh lùng, không sao, y cũng đâu định lắng nghe nàng nói. Có điều có chỗ oan ức muốn phản bác một chút, “Thuận miệng nói đùa, đảm đương không nổi. Yên Vũ Châu cách Vương Xá Châu xa ngàn dặm, vận chuyển một tấm da mặt về tới tay vốn là không thể, cô cũng tin à?”

Nhai Nhi nắm chặt hai đấm, y vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng đó mà nói về da mặt mẹ nàng, người như vậy không bằm thành thịt vụn, không đủ xả hết hận.

Nàng bắt đầu cân nhắc có nên lùa Thần bích ra giết y hay không. Nhưng nàng không có niềm tin tuyệt đối một phát sẽ trúng, lỡ như có sơ xuất bị y phản một đòn, Thần bích lọt vào tay y, đến lúc đó không còn điều kiện trao đổi, cục diện càng tệ hơn.

Y cười mỉm chi nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ba ngàn năm, cô vẫn thích cậu ấy.”

Nhai Nhi sợ run, y thần bí lẩm bẩm, không biết lôi ra chuyện gì.

“Ta với cậu ấy từng tán gẫu về cô, nhưng một xíu ấn tượng cậu ấy cũng không có, thật đáng thương tâm! Chi bằng cô theo ta đi, việc này cậu ấy vốn không liên quan, để cậu ấy quay lại Bồng Sơn coi ngó Lang Huyên của cậu ấy đi. Hai ta chân thành hợp tác, mở ra kho tàng rồi ta sẽ không phụ cô, thậm chí còn đối với cô tốt hơn cậu ấy nhiều, cô thấy sao?”

Nàng căm thù đến tận xương tuỷ, “Lệ Vô Cữu, ngươi điên rồi à?”

Xem ra nàng không hề nhớ chuyện trước kia, y cười nói: “Kiếp trước là quả của kiếp này, trên đời chưa từng có vô duyên vô cớ mà gặp nhau.” Hắn ôm ngực, nghiêng đầu đánh giá nàng, “Là cô chấp niệm quá sâu, mới có thể gặp lại cậu ấy lần nữa, nếu không có cậu ấy, cô phải là của ta.”

Lời y thật sự không thể hiểu nổi, nàng lạnh lùng nói: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, có giỏi thì đánh tiếp đi.”

Y lắc đầu, “Không đánh nữa, nói chuyện kiếp trước kiếp này không hay hơn à? Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mới… dài như vậy.” Hắn nâng hai cánh tay, so dài như một chiếc đũa, “Một thân khí độc, yêu khí tung hoành, nuôi trong cái bát sứ, khắp phòng đều một mùi tanh nồng. Ta từng bảo cậu ấy ném cô đi đáng tiếc cậu không đồng ý. Cũng không biết cậu ấy dùng cách gì tinh lọc cô, mùa hè sau lại gặp cô cuộn người trên giường cậu ấy, cậu có nói đến khi cô tu luyện thành người, cũng sẽ là người tốt. Đáng tiếc, ngày cô biến hình cậu lại không có mặt, sau khi chuyển thế cũng không làm người tốt, trái lại cả người nghiệp chướng, hai tay nắm đầy mạng người. Cho nên rắn vẫn là rắn, dù có đổi mấy lớp da, thực chất bên trong khung luôn có mùi ngạo mạn lãnh khốc. Cô thích cậu ấy, cậu ấy lại không biết cô tồn tại, tất cả đều là uổng công. Nhưng hai ta lại có mấy phần gốc rễ đấy ——” y cúi xuống, cười cao thâm, “Kiếp trước, cô chết trong tay ta đó thôi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 99"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online