Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 98
Chương 98: Đều là người quen cũ.
Tung Ngôn xuất hiện, như vậy Lệ Vô Cữu cũng đến.
Tiên quân ngẩng đầu nhìn, nheo mắt nói: “Tới rất nhanh.”
Nhai Nhi rút kiếm hỏi hắn: “Lên chứ ạ?”
Dĩ nhiên là phải lên, Tung Ngôn đã ở trong tay y, không thể đứng nhìn mà không lên. Hắn quay lại giao cho Đại tư mệnh coi ngó nơi này, tự mình kéo theo Nhai Nhi, theo dòng nước xoáy từ đáy mà trồi lên. Đại trì mênh mông, đứng giữa không trung phát hiện bảo thuyền của Lệ Vô Cữu.
Bảo thuyền đến buồm còn không giương, cứ nhẹ nhàng vững chãi mà đi, để ý nhìn kỹ có con cá cực lớn phía dưới bảo thuyền như kéo chiếc thuyền về trước. Nhai Nhi hơi nóng lòng, nhìn xuyên qua sóng nước trong vắt thấy mấy sợi xích sắt to khoẻ căng thả xuống nước, có lẽ đã neo vào người của Tung Ngôn. Nàng lắc lắc Tiên quân ra ý bảo hắn nhìn, hắn trấn an nàng đừng vội, điều khiển đụn mây đáp xuống đầu thuyền.
Lệ Minh chủ dẫn theo không ít người, họ vừa đáp xuống, ngay lập tức từ mạn thuyền hai đạo người vọt lên trong chớp mắt bay vây họ. Hỏa Tông chủ và Thổ tông chủ mở đường đến khoang thuyền, lui qua hai bên. Từ phía sau một người mặc cẩm y khoác áo lông chồn chậm rãi đến, áo lông tuyết trắng che nửa khuôn mặt, thấy họ hít vào một hơi, “Đại trì lạnh quá!”
Ai biết vừa dứt lời, liền có luồng sát khí đánh đến. Một bóng phụ nữ bay tới rút song kiếm tấn công y, liều mình chém giết, đến Tử Phủ Quân cũng trở tay không kịp.
Kiếm thuật của Ba Nguyệt lâu, nhất là Nhược Thủy Môn, lấy nhu làm sở trường. Xuất kiếm không tiếng động, nhập kiếm không thấy máu, là môn phái giết người ưu nhã của Tô Họa. Khi Lan Chiến thuần hóa nàng từng sai cao thủ nhất đẳng trong Lâu truyền võ học cho nàng. Luyện võ cũng như viết văn, cần học rộng khắp điểm mạnh của nhiều người để có thể đăng phong tạo cực*. Năng lực của nàng hiển nhiên đã thanh xuất vu lam**, nếu không nhờ vào thuật số mà chỉ dựa vào tay không cầm đao, nàng tuyệt đối sẽ là một phiền toái lớn rất khó giải quyết.
*đạt đến đỉnh cao – **trò giỏi hơn thầy
Lật cổ tay rung kiếm, liền mạch lưu loát. Nàng luyện hóa Tàng Linh Tử mang theo sát khí cực lớn, từng chiêu từng thức đều chết người. Kiếm khí như bẻ cành khô xẹt tới tấm áo, cắt đứt một mảnh lông chồn tề chỉnh. Y có vẻ tức giận, đưa tay lên đối mặt với kiếm nàng mà đánh, bàn tay giấu trong trường bào so với ưng trảo càng cứng, một tiếng đánh lui thư kiếm, xoay chuyển bàn tay chưởng đến mệnh môn nàng.
Kết quả dĩ nhiên là, Tử Phủ Quân ra tay. Hắn có thể cho phép nàng ra oai, nhưng chỉ cần đối phương lộ chút ý chí muốn lấy mạng nàng, hắn lập tức không ngồi yên.
Gió mây gặp nhau, một kích tiêu tán. Ba ngàn năm, lần giao thủ cuối đã là chuyện ba ngàn năm trước, chưởng phong hắn càng thêm có lực, xem ra đọc sách không làm hắn ngốc đi. Chẳng qua chưa tới lúc một chiêu quyết định thắng bại, Tử Phủ Quân vẫn còn kiêng kị Tung Ngôn và Ngư Lân đồ nằm trong tay y, xuất chưởng còn chừa đường sống.
Môn chúng thấy Minh chủ giáp lá cà với đối phương, cũng bắt đầu rục rịch, đao kiếm trong tay phản chiếu tia sáng chói mắt, sẵn sàng chuẩn bị bảo vệ, lại bị Lệ Vô Cữu đuổi ra. Y xua tay như chia hoa phất liễu, “Không được vô lễ với Tiên quân và Lâu chủ, với thân thủ các ngươi, một trăm tên cũng vào bụng cá thôi. Lui ra đi.”
Thế là cả đám vô lại không tình nguyện lui về trước mạn thuyền, Vương Tại Thượng phát hiện gia chủ hắn ban nãy ỉu xìu, nói không ai đáp, liền khí thế ngất trời vâng một tiếng, “Thời tiết quả là rất lạnh, sáng nay thuộc hạ xuống giường đi tiểu đón gió, tiểu ra bị thổi bật trở lại, ướt một bên chân tôi…”
Đồ Khiếu Hành đứng kế bên đơ miệng, cảm thấy xót xa cho Minh chủ có thủ hạ như vậy. Lệ Vô Cữu lại không câu nệ tiểu tiết, đàn ông mà, nói hai ba câu thô thiển không là gì, cũng đâu thể răn dạy gã trước mặt người ngoài chứ.
Tiên quân cười cười, “Lạnh thì mặc thêm hai lớp, không được nữa thì cầm thêm lò sưởi tay, đã là bệnh từ bên trong, vĩnh viễn sẽ không khoẻ hơn.”
Tháng chín trên biển tuy đã chuyển lạnh nhưng chưa đến nỗi. Y vốn bẩm sinh đã yếu, thể hư máu lạnh, giữa ngày hè phải khoác áo choàng gió thổi tí đã run. Cơ thể như vậy có thể sống bao lâu không biết, đối với tiền bạc yêu đến chấp nhất.
Lệ Vô Cữu mặt mày bình thản, lành lạnh nhếch khoé môi, “Làm phiền Tiên quân nhớ đến, chút bệnh vặt không gây thương tổn được gân cũng động không được cốt, không đáng nhắc tới.” Đầu thuyền chỉ còn mấy người bọn họ, y đối cắm tay áo nói, “Hai vị lên trên này từ xoáy nước à? Vừa rồi ta còn mới bàn với Tả Minh chủ có nên phái người xuống xem hay không. Xem ra không cần nữa, dưới kia quả nhiên có động thiên khác.
Nhai Nhi nhận ra người đứng bên cạnh y, đúng là Tả Minh chủ trong cuộc phục sát ở Cửu Đạo Khẩu được nàng buông tha một ngựa. Sóng mắt nàng lướt qua mặt ông, hơi mỉa mai cười, chào hỏi, “Quan Minh chủ, lâu rồi không gặp.”
Quan Sơn Việt chắp tay phía nàng, “Nhạc Lâu chủ, đã lâu.”
Lệ Vô Cữu nhìn xong buồn bã thở dài: “Là người quen cũ à, cũng là cố nhân sao khác biệt lớn như vậy.” Nói xong như cười như không nhìn Tiên quân.
Tiên quân đương nhiên lười xã giao, đã đến mức này không cần làm bộ làm tịch, cũng đâu phải diễn tuồng. Hắn lui ra sau hai bước, thò người ra nhìn xuống từ mạn thuyền, vừa thấy chau mày thật chặt, giọng trách móc: “Đại kình dù có xấu ngươi cũng không thể ngược đãi cậu ấy. Mục đích của ngươi không phải là muốn dẫn bọn ta đến Đại trì à, giờ đạt rồi, thả cậu ta ra đi.”
Khuôn mặt sau tấm áo lông chồn lộ ra nụ cười mơ hồ, “Tiên quân đã lên tiếng, lý nào ta không theo.” Quay lại sai Đồ Khiếu Hành, “Thu xích sắt lên.”
Lệnh một tiếng, cả đám bắt đầu cùng kéo xích. Dây xích rất to, chà lên mạn thuyền phát ra tiếng vang điếc tai. Nhai Nhi nhìn dây xích từng tấc một thu lên, rớt mạnh trên sàn tàu, trong lòng không khỏi run run, không dám tưởng tượng Tung Ngôn biến thành dạng gì dưới kia.
Người cuối cùng cũng lộ diện, cả người ướt sũng, như khối vải rách vứt đó. Nhai Nhi bước lên nhìn, thấy xích sắt xuyên qua bàn tay cậu, máu không còn chảy, thịt quanh miệng vết thương đã trắng nhợt hư thối. Cậu gục đầu, nàng gọi thế nào vẫn không tỉnh lại.
Hai mắt Nhai Nhi đỏ ngầu, hận thù tràn đầy lồng ngực, thả Tung Ngôn xuống nhún người nhảy lên, giống như con dã thú rít gào về phía Lệ Vô Cữu: “Ta muốn giết ngươi!”
Lệ Vô Cữu nhíu mày mỉm cười: “Lâu chủ cân nhắc nhé, tinh phách Long vương kình này ở trên tay ta, hắn ta kéo thuyền là xuất phát từ bản năng thôi, không có tinh phách, vĩnh viễn vẫn là cái xác không hồn. Cô muốn giết ta à? Giết ta tinh phách hắn tiêu tan, ta thấy cô nên từ bỏ đi.”
Tiên quân dùng lực thật lớn mới ôm nàng được vào trong lòng, ấm giọng an ủi: “Cứ để y sống thêm hai ngày, vì Tung Ngôn nàng hãy cố chịu đựng.”
Cô nương này nhe răng hung hãn thật lâu mới từ từ tỉnh táo lại. Người mặc áo lông chồn lạnh lùng cười cười, điều chỉnh tầm mắt, “Ta nhớ trước khi Lâu chủ mượn Long Hàm châu từng đồng ý, cứu Tiên quân ra xong sẽ nguyện đi Đại trì với tại hạ mở ra kho tàng. Vậy mà xong việc thì nói không giữ lời. Lâu chủ hành tẩu trên giang hồ cũng coi như có uy tín, lật lọng như vậy rõ là không tốt cho thanh danh. Bổn tọa là người hiền lành, thông cảm cho Lâu chủ mới vừa gặo lại Tiên quân, không đành lòng thúc giục mãi, nên mượn bạn của Lâu chủ dùng một tí, chẳng lẽ vậy Lâu chủ cũng không đáp ứng ư.”
Nhai Nhi hung hăng hừ một tiếng, “Ngươi giết năm mươi ba môn chúng của ta, bây giờ lại đối với bạn ta thế này, giờ còn có mặt mũi hoà giải thiện ý gì nữa? Lệ Minh chủ, không phải sống ở Bát Hàn cực địa lạnh quá ngươi hỏng hết đầu óc rồi chứ!”
Lời vừa dứt, sắc mặt y đại biến, kinh ngạc nhìn Tiên quân, “Đến chuyện này cậu cũng nói cho cô ta à?”
Tiên quân vẫn trầm tĩnh vuốt cằm nói phải, “Giữa ta với nàng không có bí mật. Ta vốn còn do dự, thật ra ngươi có phải là người kia không, cuối cùng ngươi huyết tẩy Ba Nguyệt lâu, ta biết tất nhiên là ngươi. Ngươi làm việc luôn luôn cực đoan như vậy, ba ngàn năm rồi cũng không thay đổi chút nào. Xấu cũng xấu được đến triệt để, ngươi làm sao vậy?”
Trên đời này đả kích nào hủy diệt nhất đối với một người luôn cho mình mạnh mẽ? Có lẽ là bị người quen cũ thất vọng. Y nghe ra nỗi thất vọng trong từng hàng chữ của hắn, đúng vậy, sau ba ngàn năm lịch sử tái diễn, y vẫn là cái bóng chuyện xấu làm hết, trong mắt hắn y vẫn là bùn nhão không thể trát thành tường.
Y cắn răng nói: “Tiên quân chưa từng nghe qua câu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao? Ta nghĩ hai ta quen biết vạn năm, ngươi phải hiểu bản tính của ta chứ. Ba Nguyệt lâu thương vong ngươi phải chịu trách nhiệm rất lớn, vì ngươi tính sai, không tăng cường phòng bị, đã quên mất thói quen của ta vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn.”
Nghe bọn họ nói chuyện, Tả Minh chủ rất ngạc nhiên. Vương Tại Thượng tỏ vẻ có kinh nghiệm, kiêu ngạo giới thiệu cho Quan Sơn Việt: “Có phải Quan Minh chủ bị dọa rồi không? Đừng sợ, ai mà không có kiếp trước chứ. Kiếp trước Lệ Minh chủ bọn ta là thần tiên, là chỗ quen biết của Tử Phủ Quân đã lâu, ngài xem đã là chuyện cả một vạn năm trước, thật sự khiến thuộc hạ bội phục sát đất.” Gã cực kỳ hâm mộ nói, “Khó trách người ta có thể làm Minh chủ, lúc trước ngài ấy đến Bạch Địch khiêu khích, ta thấy ngài môi hồng răng trắng không để vào mắt, bị đánh đến tâm phục khẩu phục, là nội lực thần tiên thật mà. Ta bại dưới tay thần tiên còn không sợ, cho nên khúc mắc của Quan Minh chủ cũng nên gỡ, ngài ấy vốn không phải người.”
Quan Sơn Việt sợ run, nửa ngày mới tiêu hóa sự thật này.
“Đi theo Minh chủ có thịt ăn.” Vương Tại Thượng cường điệu, cũng tự mình khẳng định gật gật đầu, “Chúng ta theo đúng người.”
Quan Sơn Việt chậm rãi nói: “Là đầu thai chuyển thế à?”
Vương Tại Thượng ra vẻ thành thạo: “Chuyển một đời, một kiếp mà dung nhan không già đi, xem ra trước kia đạo hạnh rất cao, thay đổi thể xác còn dễ. Mà cũng lạ, Tử Phủ Quân với Nhạc Nhai Nhi sao lại chống đối ngài chứ. Ta nhớ Minh chủ chúng ta từng yêu thích Liễu Giáng Niên, nếu không có Nhạc Nhận Dư nhanh chân, Tử Phủ Quân giờ còn gọi Minh chủ là cha vợ á!”
Lời vừa nói, lập tức ba ánh mắt đằng đằng sát khí phóng tới, sợ tới mức gã vội bưng kín miệng mình, “Tối qua ta ngủ không ngon, thức dậy sao còn nói mớ vậy ta…”
Đồ Khiếu Hành quả thực phục đầu óc của gã, hạ giọng nói: “Liễu Giáng Niên mà thật sự theo Minh chủ thì đã không sinh ra Nhạc Nhai Nhi, ngươi bị say sóng choáng rồi phải không?”
Có điều Minh chủ thật ngoan độc, đối với người phụ nữ mình thích vẫn hạ sát như thường, có lẽ trên đời này ngoài bản thân y, người khác trong mắt y đều là rơm rạ. Kết thù với Nhạc Nhai Nhi nhiều như vậy, giờ đây chỗ dựa vững chắc của Nhạc Nhai Nhi là Tử Phủ Quân, đàn ông tốt không thể không vì người đàn bà của mình, cho nên thù này liền treo lên người Tử Phủ Quân. Tử Phủ Quân không phải được xưng là tổng chủ các tiên trên hạ giới sao, nếu hai bên cứng đối cứng, không biết phần thắng Minh chủ là bao nhiêu.
Bên đó đám thủ hạ tán gẫu khí thế ngất trời, khiến bên này muốn đấu cũng đấu không xong. Lệ minh chủ quay đầu liếc nhìn Vương Tại Thượng một cái, nếu không phải nhân lực bây giờ khan hiếm, y thật tình muốn ném cái gã ngu ngốc này xuống Đại trì. Có thủ hạ như vậy quả thực là vũ nhục.
Y thở dài: “Chúng ta nói đến đâu rồi?”
Tiên quân gợi nhắc: “Ta nên chịu trách nhiệm cho thương vong của Ba Nguyệt lâu.”
Nuôi mấy kẻ ngốc bên cạnh, nỗi khổ này Tiên quân vô cùng hiểu được. Vương Tại Thượng cùng phe với thiếu tư mệnh thứ 35, vốn tưởng bề trên tâm ngoan thủ lạt không hề bị quấy nhiễu, như bây giờ xem ra đâu phải thế.
“Đúng vậy.” Lệ Vô Cữu nói, vỗ trán, cũng không biết nên nói gì tiếp. Thấy Nhạc Nhai Nhi ôm Long vương kình mới nhớ, “Theo Ngư Lân đồ chỉ ra, trong lòng xoáy nước vĩ đại ở Yên Uyên che giấu cô sơn. Người có thể sống dưới đó, vậy mời Tiên quân dẫn đường, chỉ cần tìm được Giao cung ta lập tức trả lại Ngư Lân đồ. Còn Tung Ngôn, Nhạc Lâu chủ nếu giao ra Thần bích mở kho tàng thuận lợi, thần thức đại kình tự nhiên khôi phục, ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý.”
Tóm lại thắng bại sinh tử đều phải giải quyết dưới kia. Tiên quân nói được rồi, “Mười lăm tháng chín, trăng treo giữa trời, ngươi biết chưa?”
Lệ Vô Cữu gật đầu.
“Vậy đi theo đi.” Hắn và Nhai Nhi cùng đỡ Tung Ngôn, thả người bay vào xoáy nước.
Vương Tại Thượng nhìn dòng nước chảy xiết bồi hồi, “Cứ nhảy xuống vậy à? Thật quá nguy hiểm!”
Lệ Minh chủ nâng nửa mi mắt nhìn hắn, “Không phải ngươi đã nói chỉ cần phát tài, hoàng tuyền cũng dám xuống sao.”
Vương Tại Thượng nuốt nước miếng nói: “Thuộc hạ nói vậy ý là cho thấy quyết tâm phát tài thôi. Lấy mạng ra cược, có tiền cũng vô dụng, tôi không thể.”
Lệ Minh chủ nghe vậy khẽ cười một tiếng, “Vậy ngươi ở lại trông thuyền đi, ai nguyện ý rời thuyền theo bổn tọa xuất phát.”
Bảo thuyền rất lớn, phía sau kéo một cái thuyền nhỏ, lúc này thuyền nhỏ phát huy công dụng, chèo nó đến cạnh xoáy nước, người và thuyền có bị xuống theo xoáy nước cũng không cần gấp, chỉ cần bảo thuyền bình yên vô sự là được.
Có tiền không lấy, ở lại canh thuyền là đồ ngốc. Vương Tại Thượng vừa thấy có cách xuống đáy xoáy nước, lập tức bật dậy, nịnh nọt nói: “Ta là phụ tá đắc lực của chủ thượng, dưới kia tình huống phức tạp ta phải ở cạnh bảo hộ chủ thượng.”
Lệ Vô Cữu đã quen với miệng lưỡi gã cũng không quản. Nâng áo bước xuống thuyền nhỏ, trước khi đi sai bảo tài công trên thuyền, “Thả thuyền.” Đám bang nhân thần thông quảng đại, giữa Đại trì không có thuyền cũng bằng thừa, cuối cùng chỉ có thể bỏ xác nơi không bờ không bến.
Khi đám người Tàng Lung Thiên Phủ từ từ xuống đến đáy nước, Nhai Nhi đã đưa Tung Ngôn đến nghỉ ngơi trong quan nha.
Không có tinh phách, cậu chỉ còn là một cái xác, lẳng lặng nằm trên giường đá. Lòng bàn tay bị đâm thủng sau khi rút xích sắt, cơ bắp dần bắt đầu co rút lại, Nhai Nhi năn nỉ Tiên quân trị thương cho cậu, Tiên quân sảng khoái nghe theo, phục hồi miệng vết thương toàn thân cho cậu như cũ. Nhai Nhi vào cửa thấy sắc mặt Tung Ngôn trở nên hồng hào, thở phào một hơi nói: “Không cần nhịn đau nữa, thấy tốt hơn nhiều.”
Tiên quân rút tay ra, chỉ lên hộp phấn trên bàn, “Ta mới đánh cho hắn chút phấn, dĩ nhiên khí sắc không tệ rồi.”
Dĩ nhiên Nhai Nhi không hề nghĩ tới, há rớt miệng, rất lâu không thể ngậm lại.
Nguy Nguyệt Yến lén lút tiến vào, thu hộp phấn về, ngượng ngùng cười nói: “Tôi. Buổi sáng lau dọn, đã quên cất.”
Cho nên đây mới là thủ đoạn trả thù tình địch của Tiên quân, thừa dịp cậu ấy hôn mê bất tỉnh, tô son điểm phấn cho cậu ấy. Hắn không thể thể hiện bất mãn khi Nhai Nhi quá quan tâm Tung Ngôn, chỉ có thể phát tiết cảm xúc lên việc cỏn con này.
Nhai Nhi như không còn nhận ra hắn, nhìn hắn thật kỹ lại. Ngày còn ở Bồng Sơn, chưa nói là rất cao ngạo lạnh lùng, ít nhất còn phân rõ phải trái, còn nói quy tắc luật lệ. Còn giờ, trải qua thời gian nơi cực địa, đọa tiên ấn nơi mi tâm, hắn liền cho mình là kiều hoa, bắt đầu sống ngày càng không nể nang gì.
Nàng đánh giá Tung Ngôn, lại đánh giá hắn, cuối cùng không thể không nở nụ cười, “Tung Ngôn không đắc tội chàng, làm vậy thật không phúc hậu.”
Tiên quân cao ngạo nói: “Ta là vì tốt cho cậu ấy thôi, sắc mặt trắng nhợt rất đáng sợ, nếu cậu ấy tỉnh lại cũng không hy vọng bản thân tiều tụy đến thế.”
Nàng cười không thể nén, thực xin lỗi Tung Ngôn, tính trẻ con của Tiên quân thật không chịu nổi khiến cho người ta ôm bụng cười, “Sao chàng lại thành thế này.”
Hắn nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm trang nói: “Ta luôn như vậy, nàng không biết à? Lúc ở trên Cửu Trọng Môn ta chỉ có một mình tự tìm niềm vui. Giờ người đông, cũng nhiều chỗ vui, chờ sinh Gạo Nhi, ta cũng có chuyện làm. Có điều chúng ta rất tự tại, chỉ e người người oán trách…” Hắn nói mấy câu, lại cười cười, “Dù gì ta sẽ không chia cắt với nàng, cũng không như Đại tư mệnh lựa chọn quên nàng, ta sẽ luyến tiếc nàng.”