Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 97
Chương 97: Thịnh yến hải sản.
Chưa ai từng nghĩ sẽ có một ngày mình qua đêm dưới đáy nước.
Lúc trước từ trên thuyền thả dây thừng xuống, mấy chục trượng dây thừng vừa đủ. Ban ngày ánh sáng còn xuyên qua màn nước, đến tối không có, ánh trăng sao đều kém đi, màn trời màu mực lam là nước biển sâu tối. Cả đám tò mò, theo lời Giao vương ánh trăng chiếu xạ trên kính Thái Ất, rốt cuộc sẽ như thế nào. Giờ đây đi lại trong thành không thấy được ánh trăng, chỉ có ánh sáng từ dạ minh châu, hạt trân châu to như cái chén phát ra ánh sáng lạnh ẩn hiện, rọi lên phố lớn ngõ nhõ của Xuân Nham. Trong mắt giao nhân mớ hạt châu vô giá kia chẳng qua cũng chỉ có tác dụng như ngọn đèn nến, không keo kiệt mà dùng, vài bước đặt một chén, chiếu toà thành dưới nước sáng như ban ngày.
Xa xa tại tòa bạch tháp vang lên tiếng chuông đồng đánh, xem ra thịnh yến hải sản sắp bắt đầu. Không bao lâu có người gõ cửa, cốc cốc cốc một chuỗi dài, gõ cực kỳ nhẫn nại.
Thiếu tư mệnh thứ 35 mở cửa ra nhìn, ở ngoài trôi nổi một giao nhân cầm thương, yết hầu vù vù rung, chỉ về phía tiếng chuông đồng, sau đó dùng đại lễ thăm viếng Giao vương chào về phía trong quan nha.
Tiên quân chỉnh đai lưng, từ tốn đi ra đa tạ đã báo tin. Tiếp đón mọi người dự tiệc, rẽ nước đi một đoạn đường dài, khi tới chân núi cô sơn có thể mơ hồ thấy cung thất giữa lưng chừng núi chính là Giao cung.
Giao nhân mà ở chỗ cao thế kia? Cả đám đồng loạt nhìn tên giao nhân, thấy hắn nhảy lên bờ, trong nháy mắt đuôi cá biến thành một đôi chân, đứng lên đi hơi tập tễnh nhưng có thể sử dụng bình thường.
Hồ Bất Ngôn kinh hãi, “Đám giao nhân này có chân sao chứ? Trên sách sử có ghi vậy à?”
Đám phụ nữ rất vui, châu đầu ghé tai, tầm mắt tia tới dưới váy cỏ của người ta. Đáng tiếc không nhìn thấy gì, chỉ thấy một cặp mông như ẩn như hiện, ở khoảng cách gần xem ra dáng mông không tệ.
Nguy Nguyệt Yến mịt mờ cười cười, nói với Trương Nguyệt Lộc: “Cô đoán xem chỗ phía trước ấy có giống với đàn ông không?”
Trương Nguyệt Lộc lập tức lĩnh ngộ, “Có cơ hội nhất định nhìn một lần.”
Nhai Nhi vô thanh vô tức, ánh mắt cũng tán loạn, Tiên quân nhìn thấy cũng không vội, đưa tay rút dây buộc tóc cột che mắt nàng, “Đây là dây do tơ mây dệt thành, tầm mắt không bị che, nhưng có thể cản hết mọi dơ bẩn, bảo vệ nàng bách độc bất xâm.”
Nhai Nhi mân mê miệng, lão đại không thấy thoải mái, nhìn qua nhìn lại, giữa chốn đông người cúi xuống hôn nàng một miệng thật vang dội.
Gần đây mấy hành động thân mật này thường xuyên phát sinh, Lâu chúng nhìn thấy rất phiền, Lâu chủ lãnh khốc quyết tuyệt này của bọn họ thật sự đã là người của người ta, tuy đó là Tử Phủ Quân, vẫn khó mà chấp nhận.
A Bàng nói: “Chiếu cố cảm xúc người ta một chút đi, cuộc đời gian nan, tìm vợ không ra cũng còn phải sống chớ. Nhìn mặt mấy đệ tử Tử Phủ coi, xanh mét hết …” cả đám quay đầu nhìn, đám Tử Phủ ai nấy ngửa đầu nhìn trời cao, như đã thành thói quen. A Bàng sờ mũi, cảm thấy bọn họ thật không dễ dàng, chủ nhân thì liếc mắt đưa tình, bản thân mình lại không thể động tình, y như thả chậu thịt nước trước mặt người bụng đói kêu vang. Hắn nhún vai, “Ta thì không quan trọng, trước lúc xuất phát có nhìn trúng cô nương bán rượu người Hồ Địch. Vốn là Lão đại nói muốn cưới, giờ ổng chết rồi, ta kế thừa di chí thôi.”
Võng Lượng sống tương đối cổ hủ, quắc mắt nhìn trừng trừng, “Vợ bạn đó, tiểu tử ngươi muốn làm gì chứ?”
A Bàng sửng sốt, “Minh Vương trước khi ám sát Kim Vân Lãm có tới chỗ cô đó mua một bầu rượu, còn chưa có ý định chung thân, tay còn chưa sờ một cái, vậy cũng coi là vợ bạn sao trời?”
Võng Lượng định đoạt, “Lão đại động tâm tư là tính rồi.”
Đúng là không phân phải trái, nhưng cuối cùng vì không đành lòng cô phụ Minh Vương, A Bàng hạ giọng, “Được rồi, ta sẽ đi hỏi cô ấy có tỷ muội không.”
Đoàn người đi lên núi, càng đến gần càng cảm thấy Giao cung biến hoá kỳ lạ hùng vĩ. Lên mấy chục cấp bậc thềm, trên ban công cao cao có người chờ, thấy Tử Phủ Quân xa xa chắp tay, “Tiên quân ngài xem, Giao cung của ta thế nào?”
Giờ mọi người mới phát hiện, thì ra là Giao vương đã cạo nhẵn râu ria. Bề ngoài nam giao không khó nhìn, Giao vương dĩ nhiên thuộc dạng nhất phái phong lưu, tắm rửa sạch sẽ rong rêu, tóc tai buộc gọn gàng, ra dáng nho nhã phong độ của người trí thức. Chỉ có điều mở miệng ra giọng vẫn lớn sang sảng, phá hỏng hình tượng, thét to tiếp đón, mời cả đám ngồi vào vị trí.
Thiết yến của cá bày các món hải sản, Giao vương chưa cảm thấy có vấn đề gì. Hắn nói: “Đặc sản chỗ chúng ta là cá kháng lãng thịt siêu ngon. Còn có hải đảm, hải sâm, muốn ăn gì thì ăn, cá lớn ăn cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép. Mừng quả nhân lại thấy ánh mặt trời, chư vị, vào một ly.”
Mọi người giơ chén rượu, ào ào hướng về Giao vương chúc mừng, Giao vương cười ha hả, “Thanh thanh bình bình, không gì đặc sắc hơn.” Dũng cảm vẫy tay, “Tới bến nha, dẫn phụ nhân tới đây, hôm nay thêm đồ ăn, nghênh đón hai vị Tiên quân cùng chư vị.”
Một đội giao nhân đi xuống, sau phút chốc áp ra một người hình thù kỳ lạ, có bốn chân, cả người vảy rất dài, đầu là đầu cá, thân là thân người. Giao vương quay xuống dưới giới thiệu: “Đây là phụ nhân, gọi là người thực ra là một món ăn cá. Món này chuyên dành cho hoàng gia ngự dụng, thích phần nào, sai giao binh linh cắt, cam đoan mỗi miếng thịt đều tươi rói, tuyệt không có mùi, vào miệng tan biến. Tiên quân, ngài nếm thử không ạ? Phần hàm tươi mới nhất, ngài và Đại tư mệnh mỗi người một miếng nhé?”
Tiên quân lắc đầu, bưng chén rượu nhấp một ngụm, “Bọn ta ăn chay nhiều năm, để những người khác dùng đi.”
Giao vương cũng không ép, cười hì hì với nội quyến của Tiên quân: “Phu nhân, thưởng thức cái mặt nhé?”
Nhai Nhi cũng lắc đầu, giết người nàng dám chứ ăn thịt người thật sự không thể.
Giao vương mời một vòng nhưng không ai hứng thú món phụ nhân này, không khỏi phiền muộn, quay lại đám thủ hạ nói: “Khách quý không ăn, tiện nghi cho các ngươi rồi. Thức ăn cá hai trăm tuổi, kéo dài tuổi thọ.”
Trừ phụ nhân ra thì các món thuỷ sản đều được ủng hộ. Rượu của giao cung là rượu ngon, nồng độ mạnh, so với rượu Hồ Địch ủ càng cay miệng. Rót xuống cuống họng, thẳng một đường cay tới tận ruột như khiến người bật dậy.
Giữa chừng Tiên quân hỏi nguyên nhân giao nhân ở Yên Uyên có thể hoá ra chân, Giao vương đáp thật sự sảng khoái, “Vì tổ tiên bọn tôi vốn là người mà.”
Bọn họ là hậu duệ của Xuân Nham Thành, lúc thành bị bao phủ, một nhóm người chưa chết, chuyển xuống sinh hoạt dưới nước. Dần dà bắt đầu biến dị thích ứng hoàn cảnh, trải qua ngàn vạn năm, bọn họ mọc dài ra đuôi cá và hình thành mang cá, tự do chuyển đổi hình dạng giữa cá và người. Theo lời Giao vương chính là luật sinh tồn, trong nước cũng như trên cạn.
“Có điều bọn tôi không có mấy kỹ năng giống loài giao nhân như khóc ra châu hay dệt giao sa, dù gì cũng không phải giao nhân chính thống.” Giao vương chỉ ra màn nước ngoài kia, “Họ vốn là lão tổ tông của bọn tôi, mỗi năm đến ngày gặp nạn, bọn tôi còn tế bái họ. Người trên đất liền thì đi thăm mộ, bọn tôi không cần, ngẩng đầu đã gặp, lão tổ tông trên đỉnh đầu, rất tiện luôn!”
Nói là nói vậy, chứ tổ tông ngày ngày nhìn ai mà chịu nổi. Giao vương thật thú vị, nói chuyện rất cảm tính, làm việc cũng tự mình, cả đám rượu mạnh trong tay tán gẫu nghe hắn khoe khoang, tâm tình đến khuya không chán.
Uống nhiều đầu hơi choáng, Tô Họa lặng lẽ lui ra ngoài trong tiếng ca của giao nữ. Bên ngoài tuy không có gió, nhưng dòng khí quay đầu, hơi thấy lạnh. Nàng sờ lên trán nóng ấm, tựa lan can nhìn ra xa, tổ tiên đám giao nhân dập dờn trong nước, từng tốp từng nhóm như binh đoàn, sôi nổi đến lại sôi nổi đi, nhìn rất dọa người.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nàng không quay đầu. Rất nhanh bên cạnh lan can có người đứng, tố sa bao y nhẹ phất, ánh mắt bình tĩnh nhìn xa xa, chắc khi ở Bồng Sơn cũng giống vầy, quan sát chúng sinh, không giận không oán.
Tô Họa hơi nhếch môi, cả hai đều không nói. Nhớ lại lúc ban đầu vừa chạm mặt liền giương cung bạt kiếm, không biết tại sao thành kiến lớn như vậy.
Thật ra hai bên đều muốn mở miệng, ít nhất không khí đỡ xấu hổ, nhưng nói gì đây, chuyện cần nói đã nói xong rồi. Trong khoảng thời gian này Đại tư mệnh luôn luôn chiếu cố nàng, nàng cảm giác được, nếu tình cảm đó đặt vào tình cảnh trước kia, có lẽ đã giống Nhai Nhi với Tiên quân rồi.
Đứng hồi lâu, cảm giác ngại ngùng ngày càng nặng, cần quay về. Nàng xoay người định rời khỏi, lại nghe thấy hắn buồn bã nói: “Nàng thật sự thích gã hồ ly à?”
Nàng dừng chân một chút, trái tim cũng run lên theo, “Sao Đại tư mệnh đột nhiên hỏi chuyện này?”
Hắn không nhìn nàng, chỉ nói: “Là ta hối hận, cục diện như hôm nay đều là ta sai. Mấy ngày nay ta nghiêm túc suy nghĩ, ta không có căn cơ như Tiên quân nhưng ta cũng có dũng khí như ngài ấy. Ta chỉ cần nàng nói một câu, chỉ cần nàng mở miệng, ta rời Bồng Sơn, không bao giờ về Phương Trượng Châu nữa.”
Rời Bồng Sơn không làm tiên nữa à? Thâm tư chín mùi sẵn sàng chuẩn bị hiến thân vì tình, nhưng nàng đâu cần loại hy sinh này. Hắn phải sống tốt, tiếp tục làm thượng tiên của hắn, tu hành độ kiếp gian nan biết chừng nào, vì một thân hèn hoá cát bụi làm gì, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng quay đầu nhìn hắn, “Đại tư mệnh, ta không còn trẻ. Mười sáu tuổi ta giết chết Môn chủ tiền nhiệm, chấp chưởng Nhược Thủy Môn, ngài đoán ta năm nay bao nhiêu rồi?” Thấy hắn không đáp, nàng cười cười, “Không phải lúc đó ngài kêu ta lão yêu tinh sao, đúng vậy, ta năm nay ba mươi bốn. Đời người phong hoa tuyết nguyệt duy trì được bao lâu? Chừng hai năm nữa mắt ta có nếp nhăn, làn da cũng bắt đầu như bà lão. Thanh xuân phụ nữ chỉ ngắn ngủi bao nhiêu đó, khi ngài đối mặt với một khuôn mặt không còn tư sắc, có lẽ sẽ hối hận với quyết định hôm nay. Ngài bỏ qua trường sinh bất lão mà chọn một hai chục năm yêu đương ngắn ngủi, đáng giá không?”
Hắn trầm mặc nói: “Nàng không nên lo lắng, chỉ cần nàng nói, nàng có từng thích ta không.”
Có hay không, quan trọng sao? Tô Họa nói: “Tình cảm của ta đối với ngài không phải là yêu thích, mà là không cam lòng. Mà ngài đối với ta thực ra cũng giống vậy thôi, đừng tự gạt mình, làm chuyện hối hận cả đời.”
Lòng hắn trầm xuống, chậm rãi gật đầu, “Nàng thích hồ ly vì hắn không phải tiên, có thể già đi cùng nàng.”
Tô Họa nói không phải, “Hồ ly cũng chỉ là khách qua đường, ngài với hắn đều không thể ở bên ta lâu dài. Dù gì cho đến cuối cùng ta cũng chỉ một mình, không lôi kéo người khác.” Nàng cong mắt nhìn hắn, “Đại tư mệnh, quên ta đi, như vậy hai ta đều có lợi. Dây dưa mãi thật sự quá mệt, ta bây giờ gặp ngài liền thấy ngại, chẳng như trước gặp nhau ra quyền ra cước, đánh nhau cho đã đời mà lại vui.”
Hắn nhớ tới, lần đầu gặp mặt đúng là hỗn loạn đến không thoải mái. Khi đó ở Yên Vũ Châu, bọn họ tưởng nàng là Nhạc Nhai Nhi mà bắt, hắn dửng dưng với nàng vốn không nghĩ tới sẽ có hôm nay. Giờ thì, hắn định bỏ tiên tịch vì nàng, vậy mà nàng cũng không cần.
Hai tay chống rào chắn, thân thể hắn cuộn tròn lại, nhìn qua rất đau khổ.
“Nàng vào đi, ta muốn được một mình.”
Tô Họa nhìn hắn như vậy cảm thấy khổ sở, chàng truy ta đuổi, bên nhau thì đều không thể dây dưa. Người nàng yêu cuối cùng là ai, đương nhiên là hắn. Kiếp này tiếc nuối nhiều thứ, thêm một hắn cũng không là gì.
Nàng xoay người đi vào đại điện, bên trong vọng ra tiếng ăn uống linh đình vui vẻ, gã Giao vương năm trăm năm không ai tiếp chuyện hắn bằng tiếng người, đĩnh đạc mà nói rất vui.
Nghĩ lại bản thân… Hắn rũ mắt nhìn viên đá trên lan can, ngón tay bấu chặt, đến khi đầu ngón tay không còn máu —— giống như có chút mất mát. Mấy ngàn năm lần đầu biết đến tình, hỗn loạn, kích động, yếu ớt, thậm chí không biết mình muốn gì. Ban nãy nàng nói, nói rất rõ ràng, chưa nghe từ chính miệng nàng thì vẫn chưa từ bỏ ý định, giờ thì tốt rồi, nên buông thứ không thể nắm giữ.
Đáng mừng là, tiên có nhiều lựa chọn hơn người, cần lãng quên việc hay người, không phải trằn trọc giãy dụa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên ấn ngón tay vào thần đình. Nhắm mắt lại, chỉ thấy trong đầu một đoạn ngắn ngủi về nàng quay cuồng nhanh chóng, lùi lại quá khứ, cuối cùng đến nét mặt nàng cũng trở nên mơ hồ. Xong xuôi, cân nhắc lại, trong trí nhớ không còn gì lay động nữa. Hắn rút trường bào đi vào đại điện Giao cung đang ca múa mừng cảnh thái bình.
A Bàng thừa dịp nhóm giao nhân tụ tập vui vẻ mà lẻn ra tìm hiểu một vòng cung điện. Nghe đồn bảo tàng ở Giao cung nhưng sờ lần từng chỗ đúng là không có, xem ra Giao vương đã nói thật. Lúc bọn họ vào cửa, vài giao nhân nâng dạ minh châu đi dạo, mọi thứ rất bình thường. Hắn quay lại tiệc rượu, Lâu chủ đưa mắt, hắn lắc đầu, giơ lên chén rượu buồn một miệng.
Giao vương còn kể ra đau khổ bao năm nay, nói đến nước miếng tung bay, nước mắt dính nhoe nhoét, “Nếu không có vụ kho báu thật quả nhân không biết còn bị nhốt đến bao lâu nữa. Vẫn là lão tổ tông tốt, biết quả nhân có kiếp nạn này mà an bài Tiên quân tới cứu quả nhân. Giờ Tiên quân có mỗi một yêu cầu nho nhỏ đó, quả nhân có thể không thỏa mãn ư? Uống xong rượu, quả nhân dẫn chư vị tới cô sơn. Trên đỉnh núi kia có Thái Ất kính là nơi tìm được cửa vào kho tàng, nếu còn lo lắng, đêm hạ trại chờ ở trên đỉnh, đợi ngày mai trăng lên giữa trời sẽ thấy rõ.”
Tiên quân nói: “Bổn quân không lên đỉnh núi đâu, Đại vương với Đại tư mệnh đi trước đi. Ánh trăng này không biết chiếu đến đâu, lên xuống núi rất phiền, bổn quân giờ muốn tĩnh dưỡng, không đi mò.”
Giao vương nói cũng được, quay qua Đại tư mệnh chào hỏi. Đại tư mệnh vẫn một mặt núi băng vạn năm không tan, Giao vương đưa chén rượu lên một nửa rồi để xuống, ngượng ngùng cười nói: “Say rượu không tốt cho da, Tiên quân ngài ăn nhiều chút. Ngài thích hải đảm sao ạ, ta mở cho ngài nhé?”
Người Ba Nguyệt Lâu đã thật lâu chưa thả lỏng như vậy, từ lúc rời khỏi Vương Xá Châu, mỗi ngày đều có người bỏ mạng, không có cơ hội tụ tập với nhau uống một chén. Lúc này nhờ phúc Giao vương, thuỷ tộc muôn màu muôn vẻ thật quá xa so với tưởng tượng của bọn hắn. Một đêm cá chép hoá rồng, chén đưa chén rót sắc trời mờ mờ. Hôm nay mười bốn, nếu Lệ Vô Cữu nhanh nhẹn ắt đã qua khỏi Thạch Ngư tiến vào Yên Uyên rồi!
Trên đường quay về quan nha, Nhai Nhi luôn lo lắng không thôi, đi một đoạn kéo tay áo Tiên quân, “Chàng dẫn em lên mặt nước ngó chút được không, em rất lo cho Tung Ngôn. Cậu ấy lọt vào tay Lệ Vô Cữu gần nửa tháng, Lệ Vô Cữu biết cậu ấy là Long vương kình không dễ dàng buông tha cho cậu ấy.”
Tiên quân nói được thôi, “Trở về nghỉ tạm một chút, ta đưa nàng đi.”
Vừa mới dứt lời, nghe thấy Nguy Nguyệt Yến hô nhỏ, một tay chỉ lên đỉnh đầu nói: “Mọi người xem cái gì kia kìa?”
Cả đám ngửa đầu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức tường nước. Mênh mông vô ngần, một cái bóng vĩ đại chậm rãi trôi qua, khoảng cách không quá xa, dáng khua nước vẫy đuôi đều rất rõ ràng.
Nhai Nhi vui vẻ, “Là Tung Ngôn!”