Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 96
Chương 96: Quả nhân là vua xứ này!
Chẳng lẽ trong động này có huyền cơ?
Giao nhân đồng thanh tụng kinh trang nghiêm như hành hương. Ai nấy đều khó hiểu, mấy con cá không biết nói, không rõ thực sự họ đang làm gì.
Cẩn thận quan sát cái động, cửa rất nhỏ, độ sâu khó đoán, như dưới chân núi đào ra một cái lỗ sâu không đáy, nhỏ cỡ đứa con nít năm sáu tuổi qua lọt. Nhai Nhi hỏi Tiên quân: “Là thần thánh trong cung mà bọn họ sùng bái sao ạ?”
Tiên quân lắc đầu, trước mắt khó đoán.
Tụi giao nhân đứng thẳng dậy đi đến chỗ hắn bắt đầu khoa tay múa chân, một tay chỉ vào hắn, hắn nhíu mày tự chỉ vào mình, “Ta?”
Ngôn ngữ giao nhân rất phức tạp, âm dài ngắn không đồng nhất thoáng nghe như mật mã thật khó giải. Kiến thức của người về giao nhân không nhiều bằng hiểu biết của họ về loài người. Sinh Châu phồn hoa khắp chốn, họ thường theo tiếng đàn mà tiến vào đất liền thưởng thức ca múa. Qua lại nhiều lần, thỉnh thoảng có thể nghe hiểu một hai câu tiếng người. Trái lại nhận thức của con người về giao nhân không khác gì yêu giới, mỗi lần tiếp cận họ đều mang theo tâm ý khó lường. Từ lúc cái tên cô sơn Giao cung truyền xa, bọn họ rất hiếm khi vào đất liền. Chỉ có trên biển, nơi có thể khống chế, bọn họ mới có lá gan trao đổi với con người. Vốn không nên dẫn người tới, nhưng ai bảo lòng mê sắc đẹp đây. Đã đến nước này thôi thì thử thời vận, chuyện bọn họ bất lực thì mượn chút sức của loài người vậy.
Tiên quân tiến tới, nhìn quanh trong động. Nhai Nhi nắm chặt song kiếm, dặn hắn cẩn thận. Hắn nói không lo, bên trong sâu thẳm nhìn không ra manh mối. Bỗng một tiếng chấn động thật lớn truyền đến, cả ngọn núi rung theo, vẻ mặt đám giao nhân nôn nóng, ào ào uốn éo xoay vòng, phát ra tiếng thét như cá heo xèo xèo chói tai.
“Quả nhân ta vua một cõi…” Một giọng rõ ràng nói, “Chấp chưởng Yên Uyên hơn năm trăm năm.”
Mọi người nhìn chung quanh không có phát hiện ai đang nói.
“Năm trăm năm qua, có ít người đặt chân đến đây.” Giọng kia tiếp tục, tiếng rất hùng hồn, nghe có mùi uy nghiêm, “Mặc kệ ngươi là người phương nào, dám can đảm xông vào cô sơn chính là tội chết. Có điều quả nhân vốn từ bi, không muốn uổng tạo sát nghiệp, chỉ cần ngươi tự nguyện, quả nhân có thể cho ngươi đường sống.”
Nghe ra, có vẻ là phải làm gì cho Giao vương. Nhưng chỉ nghe tiếng không thấy người, chẳng lẽ là truyền âm ngàn dặm à?
Tiên quân lia ánh nhìn quanh cửa động, nghe một tiếng hét vang: “Hậu sinh, đừng trừng ta bằng cặp mắt trâu đó!” Đáng sợ tới mức Tiên quân rụt lại, mặt mũi hơi kinh ngạc.
Nếu đoán không sai, vị Giao vương này ắt bị vây khốn, nhưng lại giả vờ ngã giá, không định hạ mình, mở miệng ra vẫn bễ nghễ khí thế ngút trời. Tiên quân gặp qua không ít yêu tộc, to gan lớn mật vầy là lần đầu. Hắn cũng không giận, cười nói: “Đã đến quý bảo địa, không quen chỗ, có gì thứ lỗi. Xin hỏi các hạ có phải là Giao tộc vương?”
Trong động người ấy nói đúng rồi đó, “Ngươi tinh mắt đó.”
Tiên quân bỡn cợt: “Đã là Giao vương sao không hiện thân?”
Giao vương vẻ rất ngạo mạn, “Bởi quả nhân là người trên cao. Địa vị ta cao phải nghênh đón cả con đường mới bằng lòng gặp mặt, các ngươi muốn gặp quả nhân à? Muốn gặp thì đánh mở vách núi đi, đến lúc đó quả nhân có thể miễn cưỡng cho các ngươi chiêm ngưỡng thiên nhan một chút.”
Còn không phải gạt người cứu mình à, một con cá cũng học đòi kiểu lên giọng, chuyện trên đời thật là huyền diệu.
Tiên quân nghe xong quay lại phía mọi người cười cười, “Chả thấy tăm hơi đâu, còn muốn phá núi, mất công quá.”
Người người ào ào phụ họa, làm Giao vương nóng nảy, “Các ngươi không phải rất đông sao, tuổi còn trẻ, mất công đâu nào!”
Tiên quân chỉ lắc đầu, “Quên đi, quên đi, không gặp.”
“Ấy ấy ấy ——” Giao vương gấp đến muốn khóc nức nở, “Phải bắt quả nhân nói thật sao? Được rồi, quả nhân co được dãn được, nói một câu cũng không có gì… Quả nhân bị mắc kẹt, ra không được, đã ở trong sơn động hơn hai trăm năm, tuyệt vọng cỡ nào các ngươi biết không hả? Hai trăm năm qua các ngươi là nhóm người đầu tiên tìm được cô sơn, duyên phận đó, không biết xấu hổ mà bỏ đi à? Coi như ăn xong cần tiêu hoá, giúp chút, thả quả nhân ra đi. Quả nhân mà được tự do nhất định sẽ không bạc đãi mấy người, sao hả?”
Lần này thái độ thành khẩn rất nhiều, hứa không bạc đãi, còn thương lượng đường sống. Tiên quân nói: “Giao vương là đại nhân vật, sao có thể bị nhốt vào đáy núi chứ? Các hạ không nói rõ ràng thì thứ cho ta không thể làm theo. Lỡ ngươi là kẻ tù tội cùng hung cực ác thì sao? Thả ngươi ra đảo điên tứ hải, thì phải làm sao?”
Tính tình gã Giao vương không tốt lắm, chậc một tiếng, “Kẻ hậu bối này… Không thấy con dân của ta vừa rồi hành lễ thăm ta à? Tù nhân nào mà được đối xử tốt vậy hả?” Ý thức được khẩu khí mình có lẽ kịch liệt quá, vội thay đổi ngữ điệu, ôn tồn xoa giận, “Các ngươi không phải người của vùng biển ta, không biết nội tình cũng không thể trách các ngươi. Là vầy, có một lần ta dẫn người ra khỏi thành tuần tra, phát hiện động này. Lúc đó tuổi trẻ đầy sức, anh dũng nghĩ đi coi thử một chút, ai biết vào dễ ra khó, làm cho ta bị nhốt chỗ này mỗi ngày không thấy ánh mặt trời, thấm thoắt hơn hai trăm năm. Hai trăm năm nay, đại kình của Yên Uyên từng một lần phát động quy mô lớn nghĩ cách cứu viện, họ cùng hợp lực va vào núi cứu ta ra. Xuất phát điểm đương nhiên là tốt, có điều ra tay sai chỗ, đụng sập Tiểu cô sơn luôn, ta thì vẫn bị đè dưới Đại cô sơn đây, ngươi nói trên đời sao có chuyện lạ đời vầy chứ! Lần đó chết vô số, không còn năng lực phát động lần thứ hai, cho nên hai trăm năm nay, các con dân của ta chỉ có thể đến triều bái ta tại Đại cô sơn này. Nghĩ ta đường đường là chủ một Uyên giờ lưu lạc đến tận đây, nói ra các ngươi có đồng cảm không chứ? Quyết không cứu quả nhân luôn à?”
Thật không có, cả đám chỉ có mỗi một cảm nghĩ là trí khôn loài cá có hạn. Đi cứu người lại tông lộn quả núi, thật quá ngạc nhiên. Khó trách tiểu cô sơn đột nhiên biến mất, thì ra là bị mấy con cá ngốc đánh chìm.
Tiên quân vì thể diện của Giao vương, liền tỏ vẻ đồng tình một tí, sau đó chính thức ra điều kiện, “Cứu đại vương với bổn quân mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, đại vương trả lời ta một câu trước đã.”
Giao vương vừa nghe có hi vọng, lập tức nói được được, “Các hạ muốn hỏi gì, chỉ cần quả nhân biết, nhất định tri vô bất ngôn*.”
*biết không giấu diếm
Tiên quân nói: “Nghe đồn trong Giao cung có chỗ giấu tài vật, xin hỏi đại vương, cụ thể là ở đâu?”
Giao vương cúi xuống, thầm nghĩ lại gặp đám người tham tài rồi! Hắn rất muốn dạy dỗ chỉ trích đám này một trận, nhưng ngẫm lại tình cảnh gian nan của mình bây giờ, lỡ mắng chúng bỏ đi mất, chẳng phải không còn chỗ nhờ vả à? Liền nói liên hồi được được, “Ta thích nhất người trẻ tuổi có mục tiêu, kho tàng không là vấn đề, tin tức ở trên người ta. Chỉ cần các ngươi cứu ta ra, ta tự mình dẫn bọn ngươi đi tìm. Giao cung chúng ta không có gì đặc biệt khác, ngoài tiền nhiều, tài bảo tự sinh sôi hàng tỉ năm, còn có thuyền đắm để lại, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Để tỏ thành ý, ta đặt cọc ít tiền trước đây.”
Cứ thế lần quần nhanh như chớp, nước biển dưới chân dậy sóng, vài viên trân châu lớn như quả trứng gà dạt đến cạnh chân Tiên quân.
Trong sơn động lại vang lên tiếng cười của Giao vương, “Hắc hắc, đây là chút lòng thành, mời nhận cho. Mau cứu quả nhân ra, ngoài kia còn nhiều thứ tốt nữa, như này Giao cung có rất nhiều.”
Tiên quân nhặt trân châu lên tiện tay đưa ra đám người phía sau, cả đám truyền tay nhau không biết tin bao nhiêu phần. Dù gì giao nhân ngoài kia không một ai nói tiếng người, Giao vương này không chỉ nói, còn văn vẻ vô cùng, dễ hiểu.
Tiên quân nói được rồi, “Tạm thời ta tin Đại vương.” Đưa tay gõ gõ vách đá, “Đại vương bị nhốt trong sơn động bao sâu?”
Giao vương nói: “Không sâu, cỡ mười trượng!”
Mười trượng muốn nhờ người phá đá, trong điều kiện có công cụ thì cũng mất hơn một tháng. Huống hồ thạch chất ở cô sơn này không khác một khối đá lớn, cứng rắn vững chắc, một chùy xuống, tảng đá chưa bể tay đã hỏng.
Đương nhiên đối với Tiên quân mấy chuyện này đều là chuyện rất nhỏ, hắn ra hiệu mọi người lui lại, đưa tay trái ra sau lưng, chỉ dùng tay phải kết đại ấn, một chưởng xuống, trên tảng đá liền xuất hiện khe hở. Sau đó oanh một tiếng, phần nhốt Giao vương bị sụp đổ, vụn đá văng khắp nơi, rơi xuống mặt nước tốc tốc như mưa.
Mọi người bị nghẹn đến ho khan, vội bưng kín miệng mũi phủi bụi trước mặt. Đợi vùng núi yên tĩnh lại, xuyên qua khói bụi cuồn cuộn thấy một bóng người trôi theo dòng nước, đầu tóc rối bời nổi lên mặt, từ từ tiến đến, lộ ra Giao vương toàn thân xám ngoét, mỗi tấc bám đầy rêu xanh. Hắn còn thắt râu thành mấy cái bím, hải tảo dính theo râu rũ xuống, lâm lâm leng keng treo đầy ngực, như một chuỗi ngọc sáng loá.
“Đa tạ đa tạ.” Hắn bơi tới, thật sự không trở mặt. Nguyên nhân còn là vì nhìn thấy năng lực của hậu sinh này, biết không thể dễ dàng lỗ mãng. Hắn cố tình không đi qua chỗ con dân đang lễ bái mà tiến đến chào anh bạn nhỏ đẹp trai tí, “Không thể tưởng tượng được tuổi ngươi còn trẻ mà có thân thủ tốt như vậy, không phải người phàm rồi?”
Tiên quân rất khiêm tốn, “Chút tiểu xảo nho nhỏ, xấu mặt rồi.”
Giao vương vội xua tay, “Không xấu không xấu, công phu rất đẹp. Ngươi còn chưa trả lời ta, tôn giá là thần thánh phương nào? Là người ở đâu? Bộ tộc nào đấy?”
Hắn bị nhốt hai trăm năm, trên đời nhiều cao thủ xuất hiện, cũng phải làm ông vua cầu tiến, giao tiếp một câu cập nhật thời đại hiểu tình hình bên ngoài chút ít.
Tiên quân còn có thể ngồi tám chuyện nhà với nông dân trồng dưa, đối diện tán gẫu với Giao vương hai ba câu dĩ nhiên không là vấn đề. Hắn nói: “Tại hạ Bồng Sơn Nhiếp An Lan.”
Giao vương a một tiếng, “Thất kính thất kính…” Tuy chưa từng nghe qua tên này, nhưng Bồng Sơn thì có biết, “Các hạ quả nhiên là từ tiên sơn đến, ta biết Phương Trượng Châu có nhiều tiên ở, các hạ chắc chắn cũng là tiên rồi?”
Tiên quân nói không phải, “Ta từng là thượng tiên.”
Giao vương thở một tiếng liền quỵ xuống, giao nhân hai bên vội đến nâng đỡ, hắn xua tay nói: “Không sao không sao, thả lỏng đi.” Lại cẩn thận nhìn mặt người trẻ tuổi, “Tướng mạo đường đường, diện mạo bất phàm, từng đã là thượng tiên, giờ thành đọa tiên, không sao, càng thêm xuất chúng. Theo quả nhân được biết, Bồng Sơn chỉ có Lang Huyên quân với Đại tư mệnh là hai vị thượng tiên, các hạ là vị nào ạ?”
Mấy loài sống trong nước, đối với nơi xa mấy vạn dặm mà có kiến thức như vậy cũng không dễ. Tiên quân nói: “Ta là Lang Huyên quân, ” so tay chỉ người phía sau, “Vị này là Đại tư mệnh của ta.”
Thật vất vả cho Giao vương vừa mới thoát khỏi nơi giam cầm ngã cái bịch, bong bóng cá nổi lên, nghiễm nhiên thành một con cá chết.
Tam đồ lục đạo, ai chẳng biết tên tuổi Tử Phủ Tiên quân. Nhân vật lớn đến cấp nhất định, tên thật thường không dùng tới, gọi cách gì cũng không rúng động bằng ba chữ Lang Huyên quân. Vị tiên có lai lịch cỡ đó, sao giờ đến cô sơn làm việc xấu thế này, chẳng lẽ kinh tế Tử phủ đình trệ, cần xoay tiền à?
Giao vương hổn hển thở mấy hơi, “Đỡ quả nhân lên…” Giãy dụa thẳng lưng, hướng hai vị Tiên quân chắp tay, “Tiểu vương có đức có tài gì mà lại được Tiên quân lao lực ra tay cứu viện, Tiên quân lòng yêu thương vô ngàn, có thể nói là mẫu mực của tam giới. Nhưng tiểu vương có một chuyện không rõ, Tiên quân là tiên không nhiễm khói bụi hồng trần, muốn mấy thứ cặn bã kia làm gì. Tiền là thứ làm con người hạ cấp, Tiên quân không sợ nhiễm bẩn sao ạ?”
Nhiễm bẩn thế này, từng người ở đây đều vui vẻ nhận. Tiên quân nói không phải, “Tiền tài với ta đâu có tác dụng gì, nhưng nội quyến của ta thích nên ta đưa nàng đi một chuyến.”
“A ——” Giao vương nhìn vị nội quyến kia, bề ngoài rất khá luôn đó, nhưng đằng đằng sát khí, trong tay hẳn nắm không ít mạng người! Khó trách thượng tiên cao cao tại thượng giờ thành đọa tiên, chắc chắn phải có công vị nội quyến này. Giao vương quay qua nàng bái lễ, da đầu đau nhức, “Kho báu không thể dễ dàng mở ra được, đây là quy định tổ tông lưu lại. Nguyên nhân thì tiểu vương cũng không biết, lão tổ tông bảo không được là không được. Tiên quân đến Yên Uyên tìm kho báu nếu truyền ra ngoài không mất hết thanh danh sao ạ? Chi bằng cân nhắc một chút ạ?”
Nhắc Tiên quân mới nhớ, lúc đó đồng ý với Thiên đế đến Sinh Châu tìm Ngư Lân đồ, vậy mà hắn quên mất, ra biển mạo hiểm cùng các nàng, rồi thì việc tìm mở kho tàng không hiểu sao lại thành mục tiêu luôn. Thì sao đây, trước khi tìm Ngư Lân đồ hắn thay Diệp Lý của hắn hoàn thành tâm nguyện, có gì không đúng đây? Thứ gọi là tiếng xấu hắn càng không lo, đọa tiên thì thanh danh gì nữa chứ!
Hắn hiền lành mỉm cười, “Đại vương là chủ một Uyên, nói giữ lấy lời. Lời hứa trước khi rời động không được đổi ý, nếu không bổn quân có cách đưa người trở về, lại dằn lên một khối long thạch nữa, vậy con dân của người hết cách lên triều bái, chỉ có thể lập tân vương khác thôi.”
Thật là quá độc ác! Giao vương lộ vẻ sầu thảm nhìn hắn, “Đừng chứ, tôi chỉ đề nghị thử, nghe hay không tất cả là do ngài. Muốn mở ra kho báu cũng không khó, nhưng phải đợi lúc thiên thời địa lợi. Thật ra nó không nằm ở Giao cung, vị trí cụ thể tiểu vương cũng không thể nói rõ vì cô sơn vốn di chuyển. Đợi đến rằm tháng chín trăng treo giữa trời, ánh trăng rọi xuống đỉnh núi Thái Ất, mới có thể chuẩn xác nhìn được lối vào của kho báu.”
Rằm tháng chín à, thời gian còn bị hạn chế. Khó trách Lệ Vô Cữu vội vàng xuất phát đi Đại trì, nếu bỏ lỡ một ngày phải chờ thêm một năm.
“Hôm nay mười ba, là đêm ngày mốt.” Tô Họa thấp giọng nói.
Nhai Nhi gật đầu, nhìn Giao vương cười nói: “Lát nữa e là còn một nhóm người nữa sẽ đuổi đến, mời Đại vương cho người canh gác lối vào, một khi phát hiện có người xâm nhập, lập tức báo cho chúng ta.”
“Còn nữa à?” Giao vương líu lưỡi không thôi, “Nội quyến, muốn dịch chuyển luôn Xuân Nham Thành của ta à?”
Tiên quân không vui, “Nội quyến không để đại vương kêu, gọi nàng là phu nhân.”
Nhai Nhi do cách xưng phu nhân hơi ngượng, nhưng vẫn giải thích tiếp với Giao vương: “Mấy kẻ đó không đi cùng bọn ta mà là đối đầu sống chết. Cho nên phát hiện càng sớm càng tốt, chúng ta có thể giải quyết chúng bên ngoài Xuân Nham, khỏi vấy máu bẩn nơi thánh địa.”
Nghe được Giao vương sửng sốt, đúng là vị phu nhần này rất mạnh mẽ.
“Làm theo đi.” Hắn khua ngón tay gọi người ra canh chừng. Cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt nước liền phát hoảng, “Quả nhân lâu lắm không ra ngoài, mất hình tượng quá, muốn chỉnh trang chút. Chư vị đừng khách khí, trong thành này thích chỗ nào nghỉ ngơi chỗ đó. Đồ dùng cũ kỹ đừng để ý, có chỗ ngủ là được. Còn bữa tối, quay lại Giao cung sẽ có bữa yến tiệc hải sản, sẽ có tiếng chuông mời tự đến nha, ta không báo từng vị đâu.”
Giao vương nói xong, tứ ngẩng bát xiêng nằm xuống, mấy giao nhân đã sớm chỉnh tề đội ngũ, nâng hắn lên đi chậm rãi.
Y như một giấc mơ biến hoá kỳ lạ, cả đám kinh ngạc trực tiếp đối diện, cảm thấy vô cùng thú vị. Đồ dùng cũ không vấn đề, đã có thần tiên ở đây, cũ gì cũng sửa sang mới được. Bọn họ chọn quan nha để nghỉ ngơi, chỗ đủ lớn cho tự do hoạt động. Đại tư mệnh bấm tay niệm chú, dựng lên bốn bức tường vô hình quanh quan nha, ứ đống nước lại bên trong, khiến bọn sát thủ ngay tại chỗ ngồi sững, rên nói: “Khổ chân ta rồi.”
Cả đám cởi giày dốc ngược đổ ra chừng nửa chén nước. Tháo hết vớ, da dẻ phơi trắng bệch, duỗi thẳng hai chân xoa bóp, cùng hong khô trên bậc thềm.