Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 95
Chương 95: Quân thượng ngài hẳn đã thấy điểm gì.
Thế giới dưới đáy xoáy nước quả đúng như lời Đại tư mệnh.
Rất kỳ dị, giống như nước biển bị cắt xuống, các bức tường nước trơn bóng đồ sộ thẳng đứng. Không một ai dám đụng vào, chỉ sợ đụng một điểm sóng sẽ đổ ập. Tiến về phía trước, bóng người quay vòng ánh lên hành lang nước thật dài, như mấy cái xà nhà cong, xuyên qua màn nước, có thể mơ hồ phân biệt người phía trước là ai.
Dòng nước ở đáy biển kết tụ lại, nặng nề đánh rầm rầm vào màng nhĩ, tiếng ồn vọng tận trong đầu. Giờ đây hành lang nước giống một cỗ máy khuếch âm, tiếng nước va vào nhau được khuếch đại vô số lần, từng sóng một nối tiếp nổ to vang như tiếng sấm liên hồi đánh đến, chấn động không riêng gì đến đầu óc, toàn bộ thân thể như muốn run lên.
Nhai Nhi bịt tai, bám theo mặt đất trơn ẩm tiến tới, bỗng thấy chao đảo, rõ ràng cảm nhận được máu trong đầu như chảy hết. Nàng biết người mình vẫn đang đứng thẳng, y phục tóc tai đều không ảnh hưởng. Trong lòng khẩn trương, theo bản năng nàng nắm chặt tay Tiên quân, cảm giác đó từ từ tan biến, nàng mới thở nhẹ, quay về phía tường nước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hình ảnh sáng rõ. Kiến trúc dày đặc vây quanh một tòa thành, nửa toà ngâm trong nước, ngói xanh lam như lưu ly. Khu nhà nghỉ ở gần, xa xa là bạch tháp, còn có dãy núi sừng sững bao bọc, đan xen ra một cảnh tượng rất ấn tượng thị giác. Mọi người bị cảnh đẹp làm ngạt thở đến ngây người, trên từng khuôn mặt đều toát ra vẻ khó tin, sợ sự xâm nhập của mình sẽ phá hủy sự yên tĩnh này, đến hơi thở cũng tự theo bản năng kiềm chế thả nhè nhẹ.
Là dị thế, một thế giới vượt xa nhận thức của bất kỳ ai. Có lẽ đây là Xuân Nham Thành khi xưa chìm xuống đáy nước, khi nước bắt đầu dâng lên, đánh một nửa chìm trong nước. Nhìn ra ngọn núi cao nhất xa xa, không có mây cũng chẳng có chim trời, ở lưng chừng núi có cung thất xây nguy nga. Phía trên đầu, treo trên đỉnh núi một màu lam sẫm vô biên vô hạn, là hàng tỉ khối nước, phẳng như mặt gương, trong đó ẩn hiện tia sáng dập dờn. Nước vốn ở dưới, giờ đây đảo ngược lên trời, người dưới khối nước, như đang chọi với nghìn quân, cảm giác bất an khó tả vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụp đổ đè bẹp.
“Cũng không khác canh thịt đông lạnh.” Trương Nguyệt Lộc so sánh hơi kỳ lạ mà rất chuẩn, có điều màu nước biển hơi khác màu canh thịt đông một chút.
“Đâm một cái có bị rỉ nước xuống không nhỉ?” A Bàng có ý nghĩ kỳ lạ, ngửa đầu nhìn lên.
Nhai Nhi nói tốt nhất đừng nghĩ, “Nếu đổ xuống, không ai thoát được.”
Nàng dùng mũi chân điểm bước về hướng hành lang dài, mặt nước là thật, đại dương mênh mông bao phủ trong ngoài thành trì. Địa hình rất có ý đồ, núi bao bọc bốn phía, chính giữa là đất bằng, trữ nước biển chảy ra không được, nhưng ngàn vạn năm tháp kia vẫn chưa hề sụp đổ, cứ như nơi đây thời gian ngưng đọng.
Nhưng xung quanh chỉ một màu sóng xanh biếc, không thấy bất kì tung tích của sự sống, nếu là cổ thành xưa, người đâu hết rồi?
Nhìn quanh bốn phía, không gian vắng lặng không một tiếng động. Đột nhiên có môn chúng kêu to: “Nhìn kia, có người!”
Cả bọn nhìn lên bức tường nước cạnh thành trì, thấy một bóng người thả dài theo hải lưu thong thả dạt tới, vừa nhìn rất doạ người. Ánh mắt y khép chặt, nét mặt mơ hồ, tựa như được bọc bởi một lớp sáp không phân biệt rõ mắt mũi. Nhìn thân hình đoán là đàn ông, quần áo rũ rượi, hơi nghiêng về trước. Tóc da không giống người, dập dờn theo dòng nước giống như mực bút ngâm vào chậu rửa, chậm rãi nhuộm một vùng, phất phơ không tan.
Là xác chết đuối chăng? Ai nấy đều hơi hoảng, may mà chỉ phát hiện mỗi một cái. Trong lòng vừa nghĩ tới cảm thấy rờn rợn liền nối gót nhau đi. Chỗ bức tường nước sáng kia bắt đầu có bóng người động đậy, ngày càng nhiều bóng người trôi dạt từ bốn phương tám hướng tụ lại, cách một bức tường, đứng nghiêng như tư thế người nam phủ lên người nữ. Mọi người như những kẻ xâm nhập đang biểu diễn sinh động trên vũ đài mỗi người một vẻ, còn bọn chúng là khán giả ngồi dưới đài xem.
Phóng mắt nhìn lên, số lượng chi chít rất nhiều như một rừng xác chết. Mọi người rút nhanh bội kiếm, nếu ngay lập tức đám xác kia đến thì cũng đã chuẩn bị tốt chém giết một trận cho chúng chết lần nữa. Dòng nước chuyển động, vị trí bọn chúng biến hoá theo con sóng, di chuyển không nhanh không chậm, nhìn qua thật như người sống.
Tới lúc khẳng định bọn chúng sẽ không đến được vì không phá nổi vách tường phân cách trong suốt kia, Tiên quân nói: “Đây là chủ nhân trước kia của Xuân Nham, lúc trước gặp nạn, Xuân Nham chìm theo cô sơn, bọn họ cũng từ đó hôn mê nơi đáy biển.”
Nhắc đến không khỏi thổn thức, nhiều người như vậy, nam nữ già trẻ đều có, lúc còn sống sống trong thành, chết không ai rời khỏi. Cách kết giới nhìn về quê hương, gần trong gang tấc mà lại xa cách cả biển trời, không cách nào trở về.
Vì sao chỉ một đêm thành trì biến mất khỏi lục địa, cái gọi là kho tàng là do ai đồn đại, Mưu Ni thần bích chìa khoá mở ra nó làm sao lọt vào trong tay người của Nhạc gia, mọi nghi ngờ đều chưa có lời giải đáp.
Dù thế nào thì cứ vào thành rồi nói, đang do dự có nên bơi qua vùng nước kia không thì xuất hiện từng nhóm năm ba giao nhân, lần này không chỉ có giao nữ, còn có nam giao. Kỳ lạ là giống đực nhìn gần giống với con người hơn giống cái, nét mặt có thể gọi là rất đẹp trai. Tay họ cầm trường mâu, phần eo đã cường tráng còn thêm bộ ngực dính nước phát ra ánh lấp lánh, không thể so với đám sát thủ Ba Nguyệt lâu kém cỏi.
Trương Nguyệt Lộc nở nụ cười, “Lúc này đến phiên chúng ta ra tay rồi!”
Nàng này đối với việc dụ dỗ nam giao hứng thú lạ thường, trong Giao nhân quốc nữ nhiều hơn nam, bởi vậy khi bọn Si Mị trên bảo thuyền khoe tay lộ chân, đám giao nữ rất thích. Vốn nghĩ giao nữ không quá đẹp mắt thì nam sẽ còn tệ hơn, ai dè là ngược lại. Nếu thay phần eo trở xuống của nam giao bằng cặp chân của đàn ông rồi đem bán ở Như Ý Châu, tuyệt đối có thể hô giá thật cao.
Xưa nay đàn ông đều nhận trách nhiệm bảo vệ đất nước, cho nên nam giao lên án mạnh mẽ việc làm của những giao nữ háo sắc, không thể không tập hợp lại ứng phó với kẻ thù bên ngoài.
Một loạt trường mâu chĩa về phía trước, cùng chung mối thù ngăn cản đám người định xuống nước này, thiếu tư mệnh thứ 35 lui chậm nửa nhịp, tí nữa bị đâm xuyên bàn chân. Ai nấy đều đao kiếm trên tay, nhưng mà đánh nhau với cá, truyền ra ngoài há không phải trò cười à? Nên cả đám quay nhìn Lâu chủ, đến lúc quyết định, Lâu chủ ơi..
Giao nhân vốn không phải chủng tộc thiện chiến, trường thương đoản côn, bọn họ khó mà xử lý. Nhai Nhi tiến lên, đứng cạnh bậc thềm gần vũng nước nhìn xuống. Mâu kia do vỏ sò mài nhọn, hai mặt phát ra ánh sáng màu trắng ngà dịu mắt. Loại vũ khí này thật chẳng hữu dụng, Triều Nhan lên một tiếng chắc sẽ vỡ tan.
Nàng nhìn về phía tên đầu sỏ cười cười, ngón tay ngọc thon thon để ở cạnh mâu, từ từ di chuyển một đoạn, hơi ấn xuống, dãn bớt không khí căng thẳng.
“Bọn ta không có ác ý.” Giọng nàng trong như tiếng suối mà vang rõ, sáng ngời đánh vào lòng cánh giao nhân.
Điệu bộ phô trương phong tình này quá quen thuộc. Nàng chống hai cánh tay trên thềm đá, đầu vai xoay phía sau, bên dưới bằng phẳng. Bộ y phục màu đỏ nhuộm ra một mảnh sóng xuân rực rỡ, đôi mắt to liếc hắn, sóng mắt vừa chuyển, phong lưu rõ ràng. Nếu giao nhân này có suy nghĩ như con người chứ không phải cá thì chắc chắn sẽ bị chấn động không còn phương hướng.
Mặc kệ giao nhân có phản ứng gì, trước phải nói tới Tiên quân bàng quan bên cạnh đang chịu không nổi .
Cấm hắn không tiếp cận giao nữ, còn mình thì tự đi mị hoặc nam giao. Tiên quân cảm thấy tim mình đập quá nhanh, choáng váng nhìn không nổi, đau đớn che mắt lại.
Đại tư mệnh kêu một tiếng quân thượng, “Ngài không có việc gì chứ ạ?”
Sắc mặt Tiên quân trắng bệch, run run ngón tay chỉ về phía Nhai Nhi, “Ngươi nói ta có sao không?”
Trên sắc mặt Đại tư mệnh băng đóng vạn năm, nở ra nụ cười ba phải, “Quân thượng, ngài cần phải rõ, người dưới mái hiên, nếu không bắt buộc phải đấu thì đừng đấu. Đừng quên trên đỉnh đầu chúng ta là vạn khối nước biển, nếu đám giao nhân này chỉnh cơ quan gì đó một cái, không cần động võ, tất cả chúng ta sẽ chết đuối mất. Ngài là Tiên quân yêu thương đại lượng, tấm lòng cũng phải rộng rãi hơn bình thường chứ ạ.”
Tiên quân im lặng, nhíu mày: “Giờ ta đã là đọa tiên, cách bước nữa đã thành ma, ngươi không biết à?”
Đại tư mệnh tâm bình khí hòa, “Có là đọa tiên thì ngài cũng không thể bình mẻ rồi còn đập vỡ luôn đâu ạ. Thuộc hạ cảm thấy Lâu chủ làm như vậy là…” Nhưng chưa nói xong câu, thấy toàn bộ thành viên Nhược Thủy Môn gia nhập mà nghẹn họng.
Bóng lưng kia không phải là Tô Họa sao? Nàng nhanh như vậy đã…? Đại tư mệnh không hiểu nhìn Tiên quân, “Ba Nguyệt Lâu không nghĩ được cách khác ngoài sắc dụ sao ạ?”
Tiên quân khoanh ngực liếc hắn, “Đại tư mệnh là thượng tiên, tấm lòng rộng lớn. Người phụ nữ ngươi thích õng ẹo làm duyên với cá thì đã sao, mẹ của con trai bổn quân còn xài hết mọi chiêu kìa, ngươi xem bổn quân, còn không phải lù lù đứng im đây sao hả? Đại cục làm trọng, biết chưa!”
Cả đám đàn ông khoanh tay đứng sau, hình ảnh hôm qua trên bảo thuyền dụ dỗ giao nữ tái hiện, người người nhìn nhau, trong lòng mờ mịt.
Không nói chuyện công mà nói tư tình thì không khí hài hoà đi nhiều. Nam giao cũng không phải chậm tiêu, vẻ mặt bắt đầu ngượng ngùng, các nàng tiến ba bước, bọn họ lùi hai bước, còn có một phần co dãn ở giữa, để cơ hội cho các nàng muốn làm gì thì làm.
“Không ngờ đám cá cũng háo sắc ghê.” Si Mị lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
Võng Lượng nói: “Tung Ngôn cũng là cá, đâu có giống. Cá cũng phân năm bảy loại, cũng có thể do trong tộc giao nhân nam ít nữ nhiều mà đám nữ còn không đẹp…”
Hồ Bất Ngôn nhìn vô cùng bi thương, “Hoạ nhà ta, chưa từng nhiệt tình với ta dữ vậy đâu nha.” Hắn nắm tay chỉ A Bàng nói, “Ngươi xem, xem nàng cười tươi chưa kìa. Ta đã hiến thân cho nàng rồi, không có mở đầu tốt, sau này càng không có hy vọng.”
A Bàng ghét bỏ phủi tay hắn, “Không phải lão quấn quít lấy Tô Họa chết không tha sao, giờ sắc mặt thế này, cùng là đàn ông như ta còn cảm thấy hổ thẹn, biết chưa? Giờ này còn muốn cô ấy nhiệt tình với lão à? Ai hưởng qua lòng nhiệt tình của cô ấy đều phải chết, lão hâm mộ dữ vậy à?”
Nghe xong Hồ Bất Ngôn không hé răng, sờ gáy nghĩ vẫn còn sống thật tốt, Tô Họa không nhiệt tình cũng không sao, mình nhiệt tình là đủ rồi.
Trương Nguyệt Lộc chọc vào ngực nam giao, kinh ngạc nói: “Cứng ghê, như luyện công vậy.”
Nguy Nguyệt Yến cúi đầu ngửi ngón tay, “Như nước hoa á!”
Đây là lần đầu giao tiếp với giống đực dị tộc, mọi người nhìn nhau cười, vô cùng cao hứng. Cũng lúc đó Nhai Nhi tìm hiểu: “Làm thế nào đi đến Giao cung vậy? Dẫn ta tham quan với?”
Đáng tiếc giao nhân nghe không hiểu, khoa tay múa chân diễn tả từ Giao cung lại rất phiền, cả đám hết đường xoay xở để giải nghĩa, cuối cùng nghĩ ra một cách, Tiên quân ngồi ngay ngắn, người người quỳ lạy. Cái này giao nhân hiểu à nha, còn không phải tham kiến giao vương à. Lễ nghi vào miếu bái phật ai cũng biết, chỗ Giao vương ở nhất định là Giao cung, vậy là giải quyết xong, trí tuệ con người thật sự là vô cùng.
Gã nam giao mặt mũi lanh lợi nhất chỉ chỉ ra phía sau núi, ý bảo bọn họ theo chân.
Trong thành nước không sâu, vừa ngang tầm ngực, giao nhân bơi, người thì đạp nước. Cả đám lội vào vùng nước theo giao nhân chậm rãi tiến lên, Nhai Nhi quay đầu nhìn Tiên quân, “Chỗ nước này chỉ sâu cỡ dòng suối mát kia thôi, chàng sợ ạ?”
Tiên quân xoay vặn người nói ừ giống đi tắm, xách bào cư đi vào trong nước. Thiền y dập dềnh uốn lượn trong nước nhẹ như một làn khói, thực ra với tu vi của hắn, ở trong nước hay trên cạn hành động đều không thành vấn đề. Mà hắn vẫn tranh thủ xạo miệng: “Diệp Lý, ta như đứng không vững, nàng dìu ta với.”
Nhai Nhi sợ hắn trẹo chân, vội qua một bên dìu hắn. Mi tâm hắn đượm vẻ u sầu, thấp giọng nói: “Để mấy người không có gánh nặng gia đình mà tiếp đám nam giao, nàng không được, Gạo Nhi biết sẽ đau lòng, nghĩ nàng không cần nó nữa.”
Nhai Nhi thầm nghĩ Gạo Nhi đau lòng là giả, trong lòng chàng không thấy thoải mái mới là thật. Có điều da mặt Tiên quân mỏng đã ngượng ngùng nói ra rồi, nàng hiểu ý liền gật gật không ngừng nghe lời.
Hồ Bất Ngôn vừa nhìn là hiểu, học theo duỗi tay yếu đuối nói: “Hoạ ơi ta cũng đứng không vững.”
Tô Họa hoàn toàn không nghe thấy hắn ầm ĩ đến túi bụi, nổ cổ họng nói: “Chân trước bỏ xuống chạy như chó thì ổn thôi.” Hồ Bất Ngôn ngay lập tức tóe ra hai hàng nước mắt, Tô Họa thật sự không thương mình.
Nhai Nhi vừa đi vừa quan sát bốn phía, lúc Xuân Nham chìm xuống nước, tất nhiên phải trải qua chấn động, có vài chỗ kiến trúc bị sập, đổ nát thê lương. Tại quảng trường chính giữa thành trì có một pho tượng Long thần đứng sừng sững đầy vết tích đổ nát, phía trước là dàn tế, trên đó có chữ khắc phức tạp, nước biển ăn mòn lâu dài, dần dần chữ đã mòn nhạt. Giao nhân đi qua đó, xếp thành chữ thập bái lạy, bọn họ cũng nhập gia tùy tục. Xuyên qua quảng trường lớp lớp nhà ngói xây rất quy mô, hai bên cửa chính còn có bố trí cổ thạch, xem ra là trước quan nha.
“Cô sơn xưa vốn có hai tòa.” Tiên quân ngừng một chút rồi nói, “Một lớn một nhỏ, gọi là đại tiểu cô sơn. Sau một đêm bão táp, tiểu cô sơn biến mất không thấy, chỉ còn lại một toà đại cô sơn. Không biết tòa sơn kia, cuối cùng là đại cô sơn hay là tiểu cô sơn đã biến mất?”
Mọi người dừng chân một chút, “Không có cạm bẫy gì chứ! Giao nhân có ăn thịt người không ta?”
Đại tư mệnh nói: “Giao nhân ăn cá tôm sò hến, trong sách xưa cũng không có ghi nhận ăn thịt người.” Nói mới xong, Tô Họa bên cạnh bỗng nhiên trẹo chân một cái, hắn ra tay đỡ như phản xạ sẵn, vẻ mặt lẫn động tác đều tự nhiên. Nhưng một khắc va chạm qua đi cả hai đều có phần xấu hổ, hắn không nói gì rụt tay về, nhưng vẫn âm thầm giơ tay sẵn, cách nàng xa một trượng, yên lặng bảo vệ.
Ở phía sau Nhai Nhi với Tiên quân thấy rất rõ, Tiên quân buồn bã: “Con người Đại tư mệnh rất tốt, chỉ đôi khi tương đối cổ hủ. Lúc nàng ở Bồng Sơn, ta từng lo nàng thích hắn đó.”
Nhai Nhi cười cười, “Sao được, lúc đó em sợ nhất chính là hắn, hắn rất kín đáo kỹ càng, em có làm bất cứ thứ gì gió thổi cỏ lay đều né không nổi ánh mắt hắn. Giờ thấy hắn khổ sở trong chuyện tình cảm như vậy. Không biết Tô Họa rốt cuộc nghĩ thế nào, nếu không có Hồ Bất Ngôn, có khi đã về bên hắn.”
Nhưng chuyện tình cảm vốn không có nếu như nhiều như thế. Tiên quân nhanh nắm chặt lấy tay nàng, “May mà ta quyết định thật nhanh, nếu dong dài dây dưa, nàng sẽ về với Tung Ngôn mất.”
Nhai Nhi quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị. Đây là lần đầu hắn đem Tung Ngôn ra làm trọng tâm giữa trao đổi của bọn họ, thật ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ ửng.
Giao nhân đẩy sóng nước, dẫn bọn hắn đến chân núi, nhìn cung thất lưng chừng núi, ai nấy đều ngạc nhiên, chẳng lẽ giao nhân có thể biến ra chân sao? Địa thế cao như vậy, cá đi làm sao? Đang buồn bực, phát hiện bát phương tập hợp vô số vây đuôi phức tạp, những giao nhân kia hướng về phía động sâu ở trong nước dưới chân núi giơ cao hai tay, cúi lạy thật sâu.