Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 94
Chương 94: Không đơn thuần là yếu, mà là rất nghiêm trọng.
Đuổi theo hay không, tạm thời khó quyết. Đột nhiên xuất hiện ra xoáy nước đáy thông đến đâu không ai biết. Biết đâu giao nữ rõ ý đồ bọn họ, cố ý trêu cợt cũng không phải không thể. Dựa vào bản đồ, Lôi Uyên còn cách La Già đại trì một đoạn, nhảy vào xoáy nước là thẳng đến cô sơn, thật khó tin.
Ai nấy đều mù mờ, đứng ở mũi thuyền do dự. Người phàm tuyệt đối không dám xông vào tìm hiểu đến cùng, mọi người chuyển tầm mắt qua Tiên quân, mấy chục cặp mắt đeo lên người, thấy cũng không ổn lắm.
Tiên quân biết, đến chỗ mênh mông không đáy này, nhóm Tử Phủ biết bay trở thành hy vọng của Ba Nguyệt lâu. Nhưng mà… Hắn lắp bắp: “Bổn quân… bơi không giỏi, mỗi lần xuống nước, cùng lắm có thể tiến được…” Ngượng ngùng mở ra hai cánh tay đo cho bọn họ xem, “Một khúc.”
Mặt ai nấy giống như trải qua lôi kiếp, đều biến sắc xanh trắng. Thần tiên thật không phải toàn năng, anh minh thần võ Tử Phủ Quân là vậy, lại là vịt lên cạn á.
Nhai Nhi kinh ngạc nhìn hắn, lúc trước ở cung thứ sáu nhìn hắn nổi trong nước không phải cũng tốt sao, giờ sao lại không thể? Nàng nhẹ kéo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có phải vì trên biển sâu không lường được nên chàng hơi sợ ạ?”
Vẻ mặt hắn chân thành, “Ta thật không thể xuống nước, chứ đừng nói là Lôi Uyên, là Quy Khư ta cũng dám xuống.”
Nơi gọi là Quy Khư, là Vực sâu của tất cả các vực, toàn bộ nước sông của tứ hải bát hoang đều hội tụ về chỗ không đáy kia, nhưng mực nước trong Quy khư vẫn không tăng không giảm. Từ trên cao nhìn xuống, là một cái động màu lam sẫm khác hẳn với xung quanh, mỗi khi rung động càng dễ sợ, khiến người không rét mà run.
Nhắc tới Quy khư ý là mình không có nhát gan, chỉ do khả năng cơ thể có chỗ hạn chế thôi. Tiên quân hiền lành cười cười, cũng là người bằng xương thịt sao không có khuyết điểm được, rất hoàn mỹ sẽ tạo khoảng cách với con người quá. Nhìn qua bọn Nhai Nhi, hắn vẫn thích hoà mình vào hơn.
Đại tư mệnh buông lỏng mặt, thoáng chớp mắt khó mà nhận ra. Tiên quân đương nhiên nói cái gì thì là cái đấy, nhưng một vị thượng tiên vạn năm đạo hạnh sợ nước, thật đáng chê cười. Ngài ấy chẳng qua không thích làm ướt y phục thôi, làm thuộc hạ và làm bạn ba ngàn năm với ngài ấy, còn không hiểu sao.
“Quy Khư hình như từng đã là nhà của tổ tiên Long vương kình.” Hắn đánh trống lảng.
Tiên quân nói phải đó, “Lão Long vương kình một đời rất lợi hại, có thể xuống đến đáy vực. Những đời sau không bằng, đến bây giờ gần như muốn tuyệt chủng.” Dứt lời nhìn Đại tư mệnh mỉm cười, “Đại tư mệnh, bổn quân nhớ ngươi có kỹ năng bơi rất giỏi, hồi thi với Đại Cấm, không phải suýt nữa khiến Đại Cấm nghẹn chết à.”
Đại tư mệnh hé mí mắt, hiểu hoàn toàn, túm cái vòng lớn, cuối cùng là gài hố hắn. Giờ ngẫm lại, lúc ngài ấy bị tống vào Bát Hàn cực địa, mình chạy ngược xuôi khẩn cầu khóc không ra nước mắt quả là quá ngốc. Nhìn sao nhìn trăng, nhìn được ngài ấy đi ra, để bị tiếp tục gài, không phải bị coi thường là gì?
Hắn lộ ra vẻ khó xử, “Hai ngày này thuộc hạ… rất không tiện.”
Võng Lượng đang giơ túi nước chè uống một ngụm, lớn tiếng ho khan.
Hồ Bất Ngôn tận dụng cơ hội nhạo báng hắn, “Ngươi cũng không phải đàn bà, có gì không tiện!”
Hắn chuyển mắt qua nhìn gã Hồ, “Ta xém nữa quên mất, tộc Kim Hồ là Hồ tộc duy nhất xuống nước được. Hồ Bất Ngôn, thời cơ cho ngươi biểu hiện kìa, đi đi.”
Xem ra Hồ Bất Ngôn cười không nổi, pháp lực của hắn muốn tự bảo vệ mình còn không được, lỡ xuống dưới xoáy, mặt nước đóng lại thì phải làm sao, chết đuối thật đó. Hắn cười gượng, nhìn Thiếu tư mệnh thứ 35, “Hay là… ngươi đi? Dù gì ngươi cũng cô độc, không giống ta, còn gia môn níu kéo.”
Thiếu tư mệnh thứ 35 là đứa trẻ ngay thẳng, y vỗ ngực, “Để đó tôi đi…”
Đáng tiếc giữa chừng bị Đại tư mệnh ngăn lại, mấy trăm năm đạo hạnh sao đủ! Hắn vừa rồi đùn đẩy chẳng qua là muốn làm khó dễ Hồ Bất Ngôn chút, ai biết gã Thiếu tư mệnh ngốc hồ đồ này không biết nhìn, chen vô giữa chịu sào. Hắn thở dài, hướng Tiên quân chắp tay: “Dù thật sự đạo hạnh tôi không đủ để ứng phó tình huống bất ngờ, vẫn nên để thủ hạ dò đường, nếu phía dưới an toàn sẽ báo.”
Tiên quân từ ái cười cười, “Khó xử hả? Khó xử thì thôi, để bổn quân đi vậy.”
Đại tư mệnh nói không phải, “Thực ra cũng không quá khó.” Nói xong không chần chừ, phi thân lên nhảy vào xoáy lốc chảy xiết.
Tất cả mọi người đều nhảy qua mạn thuyền, trong lồng ngực ù ù đánh trống, khẩn trương nhìn lỗ xoáy nước kia, sợ nó biến mất nuốt luôn người phía dưới.
Dòng nước hình xoắn ốc này gây ra một ít liên tưởng quái đản. Ở trên nước nếu có gì biến hóa đều đáng sợ hơn so với trên đất liền, ở chỗ không thể biết cũng không thể khống chế. Nếu có Tung Ngôn ở đây thật tốt, bang nhân bọn họ dù biết bơi trong tình huống này cũng bất lực. Tung Ngôn sống ở Đại trì, hắn ra vào sông biển như chỗ không người, chỉ tiếc vận số không may, Lệ Vô Cữu biết hắn có thể lợi dụng, nhiều lần chủ ý bắt hắn đi.
Nhai Nhi sợ gặp chuyện không may, đi hỏi Tiên quân: “Đại tư mệnh có thể ứng phó không ạ?”
Tiên quân ách một tiếng thật dài, không quá khẳng định, “Chắc được thôi, dù gì cũng có ba ngàn năm tu vi mà. Nước sâu nơi này mà có thể làm thượng tiên chết đuối, nhất định sẽ là chuyện lớn, mời Thiên đế phái người xuống dưới trị.”
Đại tư mệnh đi hơi lâu, mọi người đợi mãi cũng không thấy hắn về trong lòng bất an. Nếu có Tứ hải Ngư Lân đồ ở đây, có thể nhìn thấy mực nước trên Đại trì, dưới nước đá ngầm trải rộng, địa hình vô cùng phức tạp. Còn có mấy hòn núi hay đảo nhỏ di động, mỗi một lần di chuyển có quy mô lớn đều sẽ thay đổi hướng dòng nước.
Dòng nước thay đổi do núi di động à… Tiên quân quay đầu nhìn về chỗ xoáy nước, “Cô sơn có lẽ thật sự ở trong này.” Có lẽ chẳng phải theo tưởng tượng sẽ đứng sừng sững trên mặt nước mà có huyền cơ khác.
Hắn cảm thấy nghi hoặc, liền phóng người lên, từ chỗ rất cao nhìn xuống mặt nước. Đúng như hắn suy đoán, nước xoáy không phải duy nhất một chỗ, trong mấy dặm ở hướng Bắc còn có một chỗ nữa. Đương nhiên mức độ không to bằng, nhưng thuyền nếu đi vào khu vực kia, chỉ sợ có đi không có về .
Dòng chảy thật sâu, hắn đằng vân ngay phía trên quan sát, chỉ thấy ở giữa biến thành một lỗ sâu xanh thẳm trống rỗng như muốn thông qua thế giới bên kia. Thương hải tang điền, thế sự thay đổi, hơn vạn năm trước Vân Phù đại lục là nơi hoang dã, trải qua khai khẩn giờ đây phồn hoa đẹp đẽ, mà Đại trì vẫn giống như thời viễn cổ, đầy nguy cơ và hung hiểm.
Cẩn thận quan sát đến đầu hơi choáng váng. Tiên quân vỗ trán, cảm thấy không đi là chính xác. Trở lại thuyền chân còn muốn nhũn ra, hắn quay sang Nhai Nhi kể khổ: “Cơ thể của ta giờ không tốt như trước nữa, không chỉ yếu, mà còn sợ độ cao nữa.”
Thần tiên mà sợ độ cao không phải đáng chê cười à, xem ra việc mang theo con ảnh hưởng lớn quá. Nhai Nhi làm mẹ nhưng chưa từng mang thai, không quá am hiểu dấu hiệu có thai, thấy chàng như thế cảm thấy chàng thật không dễ dàng. Nàng sờ tay hắn, “Cũng do em không tốt, hại chàng yếu đi thế này.”
Hắn nghe xong mím môi cười, “Sao nàng lại tự trách chứ? Chuyện này đâu phải một mình nàng tự làm được. Biết ta vất vả, đối xử với ta tốt hơn nhiều là được.” Dứt lời quay đầu nhìn vào mắt nàng, “Có điều nàng nên nghĩ kỹ lại có thật muốn mở ra Giao cung không. Bên trong đó cuối cùng cất giấu gì? Có thật là kho tàng thôi ư? Tề Quang kiếp này làm người, Vân Phù đã như trong lòng bàn tay, cậu ta còn muốn nhiều tiền hơn chi nữa?”
Trên đời làm gì có ai ngại tiền nhiều, một cơ cấu khổng lồ muốn vận hành được phải nuôi bao nhiêu là thủ hạ. Nhai Nhi nói: “Chàng có nghe về thân thế Lệ Vô Cữu chưa ạ? Y vốn là hoàng tử của Tịnh Xá vương triều, từ nhỏ do ốm yếu bị trục xuất ra thánh địa của Tịnh Xá. Người có xuất thân như vậy, chẳng lẽ không coi trọng hào quang à? Đài Chúng Đế cũng không quá nổi tiếng, cùng lắm chỉ xưng bá Vân Phù, biết đâu y muốn trở về Tịnh Xá thánh địa, hay là muốn nhất thống toàn bộ Sinh Châu thì sao.”
Hắn chậm rãi gật đầu, giọng phiền muộn khôn kể, “Từ nhỏ ốm yếu… là do bệnh khi ở Bát Hàn cực địa. Gần ba ngàn năm, hết lần này tới lần khác bị băng chuỳ đâm xuyên cơ thể, vừa đau vừa lạnh không có chỗ trốn, hình phạt này đâu phải ai cũng chịu được.”
Nghĩ ra hình phạt thế này bản thân thật cũng phải rất tàn nhẫn. Giết người cùng lắm đền một cái đầu, đắc tội đến tiên giới muốn chết không xong, vào luân hồi cũng gọi là ban ân.
Quên đi, nghĩ quá nhiều cũng không còn đủ chỗ chứa trong lòng, nghĩ chút chuyện thực tế đi! Hắn dắt tay nàng nói: “Nếu Giao cung thật sự có của cải, thu hoạch xong rồi để lại cho thủ hạ nàng nhé, nàng theo ta về Bồng Sơn được không? Ta muốn dẫn nàng tìm Đại đế với Phật mẫu xin cho nàng thuốc bất tử.”
Nàng cười nói: “Có đường tắt vậy sao ạ, không cần tu luyện vẫn sống lâu trăm tuổi ạ?”
Hầy dà, sống trăm tuổi thì đơn giản rồi, hắn tuỳ tiện phất tay là có thể cho nàng. Là hắn hi vọng nàng vĩnh viễn, bất tử bất diệt, hắn muốn cùng nàng làm phu thê cả đời.
“Vân Phù không phải có câu, trong triều có người thì việc gì cũng dễ à.” Hắn ngắm nàng, trong mắt lấp lánh mang theo mật ngọt hoa xuân. Rèm mi rũ xuống, dù đã yêu nhiêu hơn, lúc nhìn nàng vĩnh viễn là một ánh nhìn bình thản, thậm chí còn có nét hồn nhiên e thẹn, thấp giọng nói, “Ta không muốn nàng phải tu hành, tu hành khổ lắm, còn phải chịu lịch kiếp, lỡ sét đánh sai lệch thì sao? Nàng từng nói nàng thích chốn phồn hoa náo nhiệt, vậy chuyển Vương Xá Châu đến Phương Trượng Châu đi, như vậy nàng sẽ muốn ở lại Bồng Sơn thôi!”
Vì muốn giữ nàng mà dùng bất cứ thủ đoạn xấu xa nào hay sao chứ, nàng mặt mày cong cong hỏi hắn: “Phương Trượng Châu là tiên đảo ở Cửu Châu, ngài đây là muốn chuyển kỹ viện qua ạ?”
Hắn nói có sao đâu, “Bọn họ ở không quen thì có thể đi, không ai quy định tiên phải ở tại Phương Trượng Châu hết, cũng do bọn họ muốn linh khí ở Bồng Sơn nên mới mặt dày mày dạn lưu lại thôi.”
Cho nên một khi phá được lớp ngụy trang, là có thể sống không coi ai ra gì. A Bàng chen vào nói, “Kỹ viện cũng có, vậy cho ta đi với!”
Nhai Nhi trừng mắt nhìn hắn, “Cậu đừng có mà lưu luyến mấy chỗ đó, tìm cho mình một người sống qua ngày cho tốt đi.”
Nói hay lắm, nhưng làm sao rời bỏ mục tiêu ban đầu của đời sát thủ đây, sát thủ là không thể có vướng bận.
A Bàng cười cười, “Lâu chủ hết giống hồi xưa rồi.” Hai cánh tay hắn ôm gáy, thoải mái thư giãn gân cốt, “Xem ra Ba Nguyệt lâu rồi sẽ hoàn lương, chúng ta anh hùng không còn đất dụng võ rồi.” Kéo dài âm nói xong, từ từ đi ra.
Nhai Nhi giật mình, mới phát hiện rất nhiều việc quả thật đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Mọi chuyện hôm qua như càng ngày càng xa, bỗng nhiên có chút cảm thương phồn hoa tiêu tán.
Buồm chuyển hướng, neo cách vùng nước sâu vài chục trượng, người cạnh mạn thuyền chờ đợi ngày càng ít, chỉ còn đệ tử Tử Phủ, và Tô Họa cạnh mũi neo.
Nữ nhân ba mươi, phong vận vẫn còn đầy, váy khổng tước bay bay, như thu ngàn vạn ánh mắt nhìn tới. Ánh nắng lẳng lặng rơi trên mặt nàng một vầng trong sáng hoàn mỹ, tầm mắt hồi hộp chờ mong chỗ nước xoáy, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt hơi chau mi lộ ra chút buồn lo.
Thiếu tư mệnh thứ 35 bất chợt vụng trộm liếc nàng một cái, tình cảm của Đại tư mệnh đối với cô y nhìn quá rõ ràng. Trước kia ấn tượng của y với Tô Họa không tốt, một phụ nữ quá mạnh mẽ độc lập, thật xứng với danh Đại tư mệnh gọi, lão yêu tinh. Nhưng dần dần, lại thấy cô này cũng không có gì sai, trên đời có ai mà không gắng để sống? Ba Nguyệt lâu là nơi nào chứ, xưa nay là cá lớn nuốt cá bé, cô ấy không có chỗ dựa, không tự lực thì sống được tới hôm nay sao?
Cho nên, đừng kể lể cho mấy bà tám nhiều nội tình, vì không biết một ngày nào đó gã lật tẩy hết cho mà xem.
Thiếu tư mệnh thứ 35 cảm thấy cần phải làm chút gì cho ngài Đại tư mệnh miệng kín như hũ nút, thừa dịp ngài không có đây, gợi ý chút, chờ ngài quay lại biết đâu có chuyện vui lớn.
Hạ quyết tâm, y chà xát tay, “Tô môn chủ?”
Tô Họa vâng, “Có gì chỉ giáo?”
Thái độ nàng đối với người Tử Phủ dù tốt hơn nhiều nhưng vẫn là không muốn nói chuyện, trả lời có phần lạnh lẽo cứng nhắc. Thiếu tư mệnh không có kinh nghiệm nói chuyện với phụ nữ, thẳng thắn tiếp, “Thực ra tòa thượng nhà ta rất thích cô, lúc còn ở Bồng Sơn nhớ đến mất hồn mất vía, còn phái Quân Dã đi hỏi thăm cô.”
Tô Họa sửng sốt, không hiểu nhìn Thiếu tư mệnh 35, “Quân Dã?”
Hắn gật đầu, “Là lần đưa thư đó, Quân Dã trở về nói cô đã có người, tòa thượng ở trong điện Tư mệnh khổ sở thật lâu, chuyện này cũng là do ta lén nhìn thấy thôi.”
Nói vậy càng khiến cho người khó hiểu, khi Quân Dã đến, nàng còn chưa ở cùng Hồ Bất Ngôn, có người là sao.
Thiếu tư mệnh 35 tự hỏi tự đáp: “Mà cô và con hồ ly cũng đừng bên nhau, hai người thật không xứng. Thật sự ta thấy cô với tòa thượng nhà ta mới thích hợp, trai tài gái sắc có lợi cho đời sau.”
Hắn nói xong, rụt cổ chạy, để lại một mình Tô Họa, lòng cuồn cuộn sóng triều cười khổ.
Đây là hiểu lầm ngẫu nhiên, số mệnh vậy còn oán gì. Hắn nhờ con phượng thăm dò nàng, ai ngờ Phượng Hoàng mang tin sai về, sớm biết như thế, hắn hối hận vì không viết thư à? Hắn não tàn như thế có lẽ chưa từng nghĩ tới đâu.
Một thân ảnh nhảy lên phía đuôi mắt nàng, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, người cuối cùng đã về. Đại tư mệnh cũng không biết mình vừa bị Thiếu tư mệnh lột trụi sạch sẽ, vội vàng lại Tử Phủ Quân hồi bẩm, nói dưới xoáy nước kia không có nước, có thành có núi, là một không gian lật ngược.
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, Võng Lượng hỏi: “Trên đầu dưới chân ạ?”
Đại tư mệnh nói không phải, “Cũng y như thế này, nhưng hàng tỉ nước biển ở trên đỉnh đầu mình.”
Nhai Nhi bừng tỉnh, “Khó trách chưa ai từng thấy cô sơn, là do nó đảo ngược.”
Cũng nghĩa là chân núi ở trên, đỉnh núi hướng về đáy biển sâu vạn trượng, miêu tả kỳ dị thật làm người vừa mừng vừa sợ, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, Si Mị vỗ tay, “Dưới kia đã không có nước, còn chờ gì nữa? Cả đời người khó mà gặp kỳ cảnh thế này, đi một chuyến, mất mạng cũng đáng.”
Lời này được tất cả hưởng ứng, Tiên quân lắc đầu, quả là bang phái liều mạng bậc nhất, mạng nhỏ đối với họ như cái xúc xắc, lắc ra sống, sống lâu hai ngày; lắc ra chết, thong dong ra đi, không chút hối hận.
Muốn vào trong xoáy nước không được loạn chạm vào vách tường nước, dòng nước xoay tròn quá nhanh, sơ suất liền bị cuốn đi. Làm sao bây giờ, nhiều người như vậy… Tiên quân chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, làm phép cho thuyền bay lên không ngay phía trên lỗ xoáy nước. Hai bên mạn thuyền cùng hạ dây thừng, không đợi hắn nói, băng bọn liền vô cùng phấn khởi túm dây thừng leo xuống .
Hắn kinh ngạc nhìn Nhai Nhi, “Thủ hạ nàng gan thật quá lớn.”
Nhai Nhi nhếch miệng cười cười, “Bởi vì có chàng ở đây mà.”
Cũng phải, Tiên quân là lá gan của cả bọn, nghĩ tới cũng có chút tự hào nho nhỏ. Đợi họ nhảy xuống xong, hắn neo thuyền về chỗ thuỷ vực an toàn, Nhai Nhi ở đầu thuyền sớm không kiên nhẫn, thấy hắn đi lại mở rộng vòng tay. Hắn ôm lấy nàng, đằng vân đến miệng xoáy nước. Nhìn xuống thấy quáng mắt, không có cách nào, nhắm mắt nhảy xuống.