Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 93

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 93
  • 10
Prev
Next

Chương 93: Nàng đi đi, tìm cậu ấy.

Nàng nghe xong rất vừa lòng, quả nhiên là người của nàng, từ lịch cổ tới nay đều khô tịnh thuần túy. Ban đầu nàng còn nghĩ, lúc ở Lưu Ly cung một hồi trăng gió, chàng ỡm ờ tí liền xuôi, hay là chàng bẩm sinh là người không kềm chế, đối với chuyện tình cảm cũng không chấp nhất. Nhưng sau này đủ chứng minh nàng sai rồi. Nàng lại nhớ tới sau cuộc đại chiến với cổ hầu ở ngoài Thương Ngô thành, chàng đến bên nàng, trong chốc lát ôm nàng bay đến biên cảnh Bạch Địch. Cảnh đó thật đẹp, đến bây giờ nhớ lại phảng phất còn ngửi được mùi nguyệt quế thơm tho.

Nàng dán mặt lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa không cho chàng tiếp cận mấy giao nữ kia nữa, họ chủ ý tấn công chàng mất thôi.”

Hắn cười rộ lên, hai tay ôm chặt trọn lấy nàng, “Vậy Giao cung kia thì sao? Không tìm nữa à?”

“Để mấy tên kia nghĩ cách.” Nàng ngẩng mặt, mỉm cười nhìn hắn, “Chàng không giống họ, có nhà có cửa, còn đang mang thai con. Không tu sửa đức hạnh, hỏng Gạo Nhi làm sao?”

Hắn cao thâm ném một ánh nhìn mờ ám cho nàng, “Vậy nàng nói xem, chúng ta làm chuyện đó, Gạo Nhi có biết không?”

Nhai Nhi đỏ mặt, “Con còn nhỏ, chắc là không ạ.”

Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng, khi ta lấy con từ người nàng, nó mới mười ngày tuổi.”

Tính ra hai lần trước đều là đồ bỏ, mãi đến khi ở Tuyết vực mới đậu thai, Tiên quân làm cha thật không dễ dàng. Hồi còn ở Bát Hàn cực địa hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, hắn ôm tay trái gấp gáp nắm chặt trước ngực, sợ con mình nhận chút thương tổn gì, luôn hi vọng có thể sớm trả nó về bụng mẹ. Nhưng từ khi ra khỏi cực, gặp lại nàng rồi, hắn lại không nóng lòng thả Gạo Nhi về. Nói ra hơi ngượng, hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, một khi con quay về rồi, ba tháng không thể động chạm, những ngày đó không có thiên lý, sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Điều này Gạo Nhi hẳn không biết đâu, thực ra hắn có hơi lo lắng, lúc hắn vẫn còn là linh thai, có thể nghe được cha nói với mẹ mấy lời ngấy ngấy méo mó. Giờ đến phiên con hắn, chỉ mong người và tiên kết hợp sẽ bình thường hơn phật với tiên một chút.

Mặc kệ vậy, nếu linh thức Gạo Nhi đã thành, cần phải biết cha của nó chịu khổ cỡ nào. Người lớn ấy mà, sinh hoạt cá nhân là thường tình, nếu là bé ngoan, học cách giả ngu đi.

Lòng hắn bây giờ mềm như cành liễu tâm sự, “Chúng ta về phòng thôi…”

Đúng lúc này, người bên cạnh mạn thuyền nhảy nhót: “Các cô hiểu rõ chưa? Xem rõ chưa!”

Hồ Bất Ngôn chậc chậc thán phục: “Đẹp trai luôn có ưu thế mà, Hoa Kiều Mộc đúng là nam nữ đều giết sạch.” Thương hại nhìn Võng Lượng, tỏ vẻ huynh đài về sau đường còn rất dài, nhớ để ý đó.

Nhai Nhi vội kéo Tiên quân qua xem, chỗ thang thuyền thả xuống, Si Mị ngồi xổm trên bậc thềm chỗ mặt nước, đang giao tiếp với một giao nữ. Sát thủ cấp cao mặt đối mặt với hiểm trở vẫn bất động, dù giao nữ nhìn cậu cười ra một miệng đầy răng nanh, cậu vẫn dịu dàng nhìn với ánh mắt tràn đầy yêu thương, cuối cùng còn vỗ về nhẹ trên má cô ấy.

Hồ Bất Ngôn thật vui khi thấy người gặp họa, “Diệp Thiếu Du, nhan sắc ngươi chả khác họ nha.” Võng Lượng giơ lên nắm đấm về phía hắn, không đảm bảo sẽ không có lúc đánh hắn một trận đau.

Cánh Ba Nguyệt Lâu người người đều là nhân tài, văn có thể luận tình cảm, võ có thể giết người, mấy nhiệm vụ câu dẫn giao cho đều hoàn thành xuất sắc, ai dám nói Nhạc Nhai Nhi lãnh đạo không qua Lan Chiến chứ? Đương nhiên thành công không phải chỉ mình Si Mị, Sinh Tử Môn Địa sát cũng mắt đi mày lại mấy vòng với giao nữ, hai bút cùng vẽ, xác xuất thành công theo cấp số mà tăng lên.

“Đi gạt tình cảm của mấy giao nữ, tóm lại cũng không tốt!” Đại tư mệnh thì thào nói, xoay người, thong thả đi đến trước trường án rót chén trà, dựa vào cột buồm chậm rãi uống.

Hồ Bất Ngôn hiểu rõ, lão Đại tư mệnh đây là suy bụng ta ra bụng người, bản thân mình cầu mà không được, bởi vậy càng dễ đau buồn.

Hắn ây da một tiếng đi qua, thân thiện nhếch miệng cười, thấy sao cũng giống như đang thị uy, “Một tình yêu tình nguyện, thực ra cũng không tốt đẹp như ngươi tưởng. Tình yêu là chuyện hai người, thiếu một đều không được.”

Hai chữ đắc ý viết rõ trên mặt hắn, Đại tư mệnh hí mắt đánh giá, “Hồ Bất Ngôn, thương thế của ngươi tốt rồi hả?”

Hồ Bất Ngôn hơi nghẹn, chưa từng quên vị thượng tiên này lựa lúc hắn yếu ớt, chọc vào miệng vết thương. Nói không quá, cũng đúng là đã cứu hắn, mặt quan tài này, tuy chả thể khiến người ta thích nhưng làm người coi như công chính. Nếu hắn ta mà có ý đồ riêng, đừng nói hạ độc thủ, chỉ cần thấy chết không cứu, chướng ngại của hắn ta với Tô Họa đã triệt để quét sạch.

Ra tay cứu tình địch, đây là tình cảm sâu đậm vĩ đại cỡ nào, thật đáng mặt đàn ông. Hồ Bất Ngôn cười nói: “Cũng tốt rồi, đa tạ Đại tư mệnh cứu giúp.”

Đại tư mệnh bưng chén trà, quay đầu nhìn ra phía chân trời xa xa, vẻ người hiu quạnh nhìn qua vẫn đầy kiêu ngạo. Hắn ngân nga hỏi: “Hồ Bất Ngôn, chúng ta trước kia từng gặp qua chưa?”

Hồ Bất Ngôn chợt giật mình, ngượng ngùng nói: “Gặp qua gì? Không có!”

Đại tư mệnh moi ra một nụ cười ngoài miệng, “Nếu ta không nhớ lầm, ngươi ở Bồng Sơn làm tạp dịch mấy năm. Lúc đó tu hành khổ sở, cuối cùng một cửa không qua được, khi đó thân của Hồ thủ lĩnh… Thật là buồn cười.”

A, là ai nói thần tiên thiện tâm vậy? Tổn thương thẳng đến chỗ đau người khác mà! Năm tháng đó thân người Hồ thủ lĩnh đúng là vô cùng thê thảm, Hồ Bất Ngôn vĩnh viễn không muốn đề cập chuyện cũ, ai dè lại bị tình địch nắm giữ còn đem ra làm trò cười, có thể thấy Đại tư mệnh căn bản không có trong tưởng tượng siêu nhiên.

“Mắng người không lợi dụng chỗ yếu nha Đại tư mệnh, ngươi làm vậy có đúng không chứ?”

Đại tư mệnh vẻ mặt vô tội, “Ta chỉ ôn chuyện với ngươi thôi, sao hả? Chuyện cũ làm ngươi khó xử à?”

Hồ Bất Ngôn thở phì phì, chán ghét nhất loại nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này. May mà, mình ít nhất còn có chỗ triệt để đánh bại hắn, là Tô Họa. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, “Ta không có khó xử, dù gì Tô Họa nhà ta thích là thích toàn bộ con người ta. Đại tư mệnh lấy tu hành làm trọng, còn không biết ưu việt được một người thích là thế nào. Đừng thấy Tô Họa nhà ta bình thường hung dữ, ban ngày la rầy buổi tối ôm ấp, là tình thú của chúng ta đó. Đời người ấy mà, ấn tượng thoáng qua không bằng tình lâu dài bên nhau…” Nói xong, tự bị tài văn vẻ của mình thuyết phục, “Ngây người ở Vân Phù lâu như vậy, không phải làm Đại tư mệnh ngốc luôn chứ, ngươi thấy ta nói có lý không hả?”

Nhưng mà Đại tư mệnh không bị hắn xoay, mỉm cười lạnh nói: “Tô Họa có phải thật sự yêu ngươi không, ngươi rõ hơn ai hết. Nếu ba tháng kia ta không rời đi, ngươi có cơ hội à?”

Hắn nói xong, chấn tay áo mà đi, để Hồ Bất Ngôn ngốc tại chỗ.

Trên đời này không có gì đả thương người mạnh bằng lời nói thật, tay mặt quan tài quá lợi hại, một chiêu trúng tử huyệt, hắn cảm thấy có giả bộ tự tin dần dần cũng muốn khó trụ. Hắn ta nói không sai, Hồ Bất Ngôn quả thật thừa dịp hắn ta không có mà nhặt của dư, khi đó nếu không phải hắn ta trở về Bồng Sơn, Tô Họa có chết cũng không coi trọng một hồ ly nghèo. Còn yêu hay không… Hắn biết, nàng cũng không yêu thương hắn, hoàn toàn chỉ là tham luyến thân thể hắn thôi. Hồ Bất Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn, bỏ nhà đi lập nghiệp, ai dè bị người chặt cái đuôi đi làm tọa kỵ. Thật vất vả theo đuổi tình yêu, tình yêu lại nửa sống nửa chín, Tô Họa cũng rất đáng thương, không biết tự chủ cỡ nào, mới nhịn xuống không quay lại ôm ấp Đại tư mệnh, lựa chọn tiếp tục bên hắn.

Cả đời một việc cũng không thành, hắn ủ rũ, phía bên kia sát thủ nói cười, cô đơn vô cùng.

Tô Họa lướt qua trước mặt hắn, nhìn hắn cổ cổ quái quái, biết hắn lại phát bệnh, không để ý đến. Hắn chỉ có thể ai ai gọi lại, “Nàng không thấy trên mặt ta có chút vẻ đau buồn xinh đẹp à?”

Tô Họa ném một câu, “Mặt của ngươi đều giẫm dưới lòng bàn chân, đau buồn chỗ nào!”

Hoàn toàn không giống Nhai Nhi đối xử với Tiên quân nhu tình như nước, tim Tô môn chủ là sắt đá mà! Hắn đuổi theo, “Ta hỏi này, ngày đó gặp chuyện không may ở Kim Lũ Thành, phát hiện Đại tư mệnh nơi nơi tìm nàng, trong lòng nghĩ thế nào?”

Nghĩ thế nào nữa? Đã quá muộn, không cần nói nữa.

Nàng nhíu mày, “Đa tạ hắn nhớ ta.”

“Được người trong lòng nhớ đến, rất vui thích phải không?” Vẻ mặt hắn cầu xin nói, “Đại tư mệnh này sĩ diện cao vậy, ngày đó thất thố cỡ đó, ta nửa mê nửa tỉnh còn nghe thấy tiếng hắn la, có thể thấy được hắn rất để ý nàng. Hai ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, nàng biết là ta yêu nàng, mà ta cũng biết, nàng yêu Đại tư mệnh. Nàng chấp nhận ta, là vì hắn không hiểu phong tình, giờ hắn hiểu rồi, có phải nàng…” Hắn cúi xuống, ngưng một lát, cuối cùng hạ quyết tâm nói, “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như nàng thật sự thích hắn, hãy ở bên hắn đi. Phụ nữ luôn ngưỡng mộ nam tử lợi hại hơn mình, đừng vì ta, không ngẩng đầu lên được. Ta muốn nhìn nàng vô cùng vui vẻ, chỉ cần nàng vui, không ở bên ta cũng đành. Nàng đi đi, đi tìm hắn, chờ lúc lên bờ ta trở về Cửu Châu, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

Hồ Bất Ngôn bị hiên ngang lẫm liệt của chính mình cảm động đến muốn khóc, nhưng Tô Họa nhìn hắn như đồ ngốc nửa ngày, “Ngươi nói xong chưa?”

Hắn gật đầu, “Nói xong rồi, sao chứ? Cảm động lòng cao thượng của ta lắm phải không?”

Nàng nâng tay chỉ hướng trên boong thuyền, “Chỗ kia có mấy cái thùng chiếm chỗ quá, chuyển vào trong khoang thuyền đi.”

Hồ Bất Ngôn kinh ngạc há miệng, mấy lời vừa rồi, nàng rốt cuộc tính sao?

Người dù theo sau, trong lòng vẫn không ổn, “Nàng còn chưa cho ta biết kết quả mà.”

Nàng liếc trắng mắt, “Làm người không giống hồ ly, cuộc sống có rất nhiều thứ quan trọng, không có nhiều thời gian lo yêu đương vậy. Ngươi cho rằng ta phải rất cảm động à? Cảm động ngươi chỉ có diện mạo không có bản lĩnh, giờ đến đầu óc cũng không có, ngốc đến mức đó sao?”

Hồ Bất Ngôn lại bị mắng nữa, nhưng lần này khiến hắn mừng khấp khởi. Hắn nghiêm mặt nói: “Nàng không định thay đổi đúng không?”

Tô Họa thở dài, Đại tư mệnh lo lắng cho an nguy của nàng, nhưng hồ ly chặn đao vì nàng. Hồ Bất Ngôn khuyết điểm đầy người, nhiều chỗ chướng mắt, nhưng tình cảm định là đã định, không có nguyên tắc sai hay đúng thì thay đổi. Thật sự nếu đổi lại người có thể làm nàng tâm tâm niệm niệm, chưa hẳn tất cả đã thuận ý. Hơn nữa nhiều khi lúc đó nhìn nhiều đâm ra chán ghét, còn không bằng để lại một chút khát khao trong lòng, mọi điều tốt đẹp hiện tại không bị phá huỷ.

Nàng ừ, “Lần sau còn nói nữa, ta sẽ thật sự ở bên hắn, cho ngươi cầu được ước thấy.”

“Ta biết mà, Tô môn chủ là nữ nhân trọng tình trọng nghĩa.” Hồ Bất Ngôn nước mắt tuôn như mưa, khịt khịt mũi vác thùng lên đầu vai, vừa đi vừa nói, “Nếu Đại tư mệnh còn công kích ta, ta sẽ cho hắn biết, Tô Họa yêu là ta, không phải hắn.”

Tô Họa đè nén khóe miệng, “Không phải ta đã nói, biết rõ không phải đối thủ người ta còn tự làm mất mặt à. Lần này là hắn cố ý công kích ngươi à? Rõ ràng là ngươi qua công kích trước, mới bị phản một chiêu, ta xấu hổ giùm đó.”

Hắn bị lật tẩy, thẹn thùng mắt nhắm mở cười cười. Dù gì thì Tô Họa vẫn rất chiều chuộng hắn, thái độ nàng đối với giữa hắn và Đại tư mệnh, có thể rất rõ ràng cảm nhận được nghiêng về hắn. Thật là ngủ nhiều có thể sinh tình cảm mà, mấy chuyện hoà hợp này, thủ thân như ngọc Đại tư mệnh căn bản không hiểu đâu.

Phía bên kia Si Mị và đám giao nữ triệt để củng cố cảm tình, lúc thuyền bắt đầu tiến về phía trước, giao nữ quyến luyến không đi bơi theo trái phải hai mạn thuyền.

Nhai Nhi còn nhớ rõ Tung Ngôn từng nói, chờ nàng đến Đại trì cậu ấy sẽ hộ tống nàng. Giờ cậu ấy lọt vào tay Lệ Vô Cữu, không biết ma đầu kia sẽ tra tấn cậu thế nào. Ba Nguyệt lâu tuy tổn thương nặng nhưng người còn sống vẫn bên nhau. Còn Tung Ngôn, sông biển mênh mông, cậu ở đâu rồi?

Tiên quân thấy nàng nhìn nước biển ngây người, biết nàng đang lo lắng cho Tung Ngôn. Hắn đứng bên cạnh nàng, không nói chuyện, duỗi một bàn tay qua nhẹ nhàng ôm đầu nàng, tựa vào vai mình.

Nhai Nhi tìm vị trí thoải mái dựa, trên biển ánh nắng rất gắt, mây không thấy mấy, bầu trời nơi đây không giống như trên đất liền, “Đã từng thấy trời xanh đến thế khi nằm trên lưng Tung Ngôn. Khi ấy muội xông vào Long Tiên Tự suýt bị rồng giữ đảo đánh chết, là Tung Ngôn đã cứu muội, vớt muội từ trong nước lên. Sau đó cậu ấy đưa muội vào bờ, lúc muội tỉnh lại, mở mắt ra liền trông thấy trời xanh mây trắng như lúc này, cũng là lần đầu tiên biết, Long vương kình vốn có thể lớn như vậy.”

Tiên quân vỗ vỗ tay nàng, “Nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu được cậu ấy về. Nếu như ta đoán không lầm, thuyền của Lệ Vô Cữu sẽ sắp đến hành lang Bích Ba. Chờ ra trước vịnh, ta phái vài đệ tử ngự kiếm đi xem xét. Có điều Đại trì quá lớn, không nhất định có thể tìm được bọn họ.”

Về mặt thái độ đối với tình địch, Tiên quân hiển nhiên cao siêu hơn Hồ Bất Ngôn nhiều. Phàm là nữ tử ưu tú, khó tránh khỏi sẽ có mấy người ái mộ, tỉ như Tung Ngôn ân nhân cứu mạng này vốn là khó đối phó nhất. Giờ phút này phong độ và tư thái rất quan trọng, một nam tử tích dưỡng được bao nhiêu, liền thấy ngay.

Nhai Nhi rất cảm kích chàng, người Ba Nguyệt lâu dù sao đều là kẻ phàm, kỳ thuật phi thiên độn địa đều không biết. Từ khi xuất phát từ bến tàu Mộc Tượng Thành, sông biển rộng lớn mênh mông khiến lòng người hoảng, nếu không dựa vào một trang bản đồ vẽ thuỷ vực thô sơ cùng với cảm giác phương hướng tinh chuẩn của Tiên quân, e đã bị lạc trong gió lốc.

Trời đất nóng giận phát tác đáng sợ cỡ nào, vừa ra bến tàu không bao lâu đã lĩnh giáo. Lúc đó sóng to gió lớn sắp nuốt chửng mọi thứ, cũng may có chàng. Chàng đứng ở mũi thuyền, tóc đen áo trắng múa trong cuồng phong, kết ấn vẽ ra một vòng bảo vệ thật lớn, đẩy ra sóng to cho bảo thuyền. Từ trong đêm tối giận dữ, bảo thuyền đầy ánh sáng lấp lánh đi tới, nước biển mạnh đánh tới, chỉ một phát đã tan.

Có chàng ở bên không còn phải lo, Nhai Nhi thở dài, “Dù thế nào, nếu thật sự tìm không thấy, chỉ còn cách thẳng tiến vào Yên Uyên. Nếu tụi giao nữ có thể dẫn đường cho chúng ta thuận lợi tìm thấy cô sơn, chúng ta chỉ cần chờ cá mắc câu, không lo Lệ Vô Cữu không đến. Chỉ là làm khó Tung Ngôn chịu nhiều ngày khổ sở rồi.” Nàng vừa nói vừa nhìn lên hướng Bắc, lẩm bẩm nói, “Tương truyền tiền thân của Giao cung là một toà thành tên là Xuân Nham, lúc đó còn nối với lục địa, có người ở đó.”

Hắn nói chính phải, “Sau này long trời lở đất sông biển loạn hồi, đánh chìm cả toà thành xuống đáy. Giao vương tính toán tỉ mỉ, dựng lên Giao cung ngay trên Xuân Nham cũ, tiêu tốn rất lớn.”

Nhai Nhi hỏi: “Trong thành lúc đó có người sống sót không ạ?”

Hắn lắc đầu, “Nước biển bỗng ập vào, chắp cánh cũng khó trốn. Khi ta còn thích đọc sách, từng có lúc lướt qua tư liệu lịch sử, đại khái ghi lại như vậy, nhưng không biết có chuẩn xác không.”

Bọn họ đang nói bên này, bỗng nghe thấy A Bàng đang đứng trên cột buồm lớn tiếng. Vội đến đầu thuyền nhìn, phát hiện giữa mặt biển bình lặng không sóng xuất hiện một xoáy nước vĩ đại, phạm vi ước chừng hơn mười trượng. Trung tâm xoáy trống rỗng không thấy đáy, vừa thấy chợt làm người ta kinh hoàng.

Chẳng lẽ đây là đường vào Giao cung à? Nhai Nhi hơi chần chừ, giương tay hạ lệnh chuyển hướng, không được tới gần xoáy nước.

“Lâu chủ.” Si Mị kêu một tiếng, ý bảo nàng đến xem. Chỉ thấy một đám giao nhân ở trong nước xoay quanh múa may, bỗng nhiên nhảy lên cao, kéo thân thể thẳng thành một đường, nhảy mạnh vào xoáy nước.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 93"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online