Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 92
Chương 92: Sao bổn quân đến nông nỗi này.
Yêu cầu này thiệt là không đứng đắn, còn phải lộ ngực cơ à?
Tiên quân mất hứng, “Đâu phải ai cũng được xem chỗ này chứ.”
Vẻ mặt nguyên cả đám rất hiểu, đương nhiên biết mấy chỗ riêng tư chỉ để riêng người ta xem rồi. Nhai Nhi hơi ngượng, nàng xấu hổ cười cười, “Chàng là đàn ông, không cần chú ý nhiều như vậy.” Đưa hai tay ra kéo mở cổ áo hắn một ít, “Lộ chút là được rồi.”
Tiên quân vô cùng bực mình, hắn rất chú ý trong ăn mặc, luôn luôn đoan đoan chính chính, đến tay áo cũng không chịu xắn một xắn. Giờ đổi lại muốn hắn cởi ra đi dụ hoặc một con cá, hắn thấy mình bị vũ nhục mà không thể phát tiết, nét mặt không hề thoải mái.
Cơ ngực hắn có đủ, tuy làm văn chức ngàn vạn năm qua nhưng thân thủ thu yêu về sách chưa bao giờ thoái hóa, một ngón út cũng có thể làm nên chuyện. Nhai Nhi kéo mở cổ áo hắn, dưới ánh trăng chiếu rõ ràng cơ bắp tản mát ra ánh trắng trẻo tinh khiết nhẵn nhụi, nàng nhịn không được nuốt nước miếng, thuận tiện véo một cái, miệng kêu ha ha, “Được lắm, rất săn chắc!”
Đương nhiên săn chắc rồi, nếu không làm sao nàng tâm phục khẩu phục chứ hả? Hắn vẫn cảm thấy mình như kẻ ăn mày, dù là thượng tiên hay đọa tiên đều tổn hại. Ngay cả Đại tư mệnh cũng vô cùng đau đớn, một tiếng “Quân thượng”, rung động đến tâm can.
Hắn có ý thương lượng: “Thật ra ta có thể đi cảm hoá cô ta mà.”
Hồ Bất Ngôn nói: “Giao nhân không biết luyện pháp, Tiên quân cảm hóa cô ta nghe không hiểu đâu.”
Tiên quân ngẩn ra, hỏi Đại tư mệnh: “Vạn yêu quyển chưa từng thu nhận giao nhân à?”
Đại tư mệnh nói không ạ, “Thời hồng hoang thu ác yêu về quyển, giao nhân không tính là yêu, cùng lắm chỉ là bán yêu thôi.”
Dựa theo lời Hồ Bất Ngôn, giao nhân không tu hành dĩ nhiên nghe không hiểu lời nói tràn ngập thiên cơ của hắn, hắn buồn rầu, “Vậy ta đây giao tiếp với cô ta bằng cách nào?”
Hồ Bất Ngôn kéo Tô Họa ra, trên nền giọng hát tuyệt vời của giao nhân làm mẫu cho Tiên quân. Hai mắt hắn nhìn đăm đăm vào mắt Tô Họa, “Thì giống vầy nè, trao đổi bằng ánh mắt, con mắt là cửa sổ tâm linh, không cần ngôn ngữ nào khác, để cô ta biết ý trong lòng ngài. Sau đó dụ hoặc cô ta í, mị nhãn như tơ í biết không? Dùng đuôi mắt phóng điện, phóng vào lòng cô ta í, làm trái tim cô ta ngứa ngáy khó nhịn mới đi theo thuyền tụi mình.”
Tô Họa nhìn Hồ Bất Ngôn õng ẹo làm dáng, lúc đầu còn đờ đẫn, rồi xem thường ra mặt, rồi đến duỗi cổ muốn ói, hành văn liền mạch với động tác lưu loát, khiến Hồ Bất Ngôn trở tay không kịp. Hắn rất bất đắc dĩ: “Ta khó coi vậy sao, nhìn nàng như muốn ói ra kìa.” Hắn quay đầu cười với Tiên quân, “Đừng để ý chi tiết, ngài sẽ không gặp vấn đề như ta đâu, ngài rất cao to đẹp trai mà.” Bỗng nhiên kêu to lên, “Ấy, không phải nàng mang thai chứ!”
Một câu thét lên, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, rào rào nhìn qua Tô Họa. Mặt Tô Họa đỏ lên, nhắm ngay đầu hắn cốc một cái, “Miệng không chừng mực, đánh chết ngươi!”
Nàng vĩnh viễn không thể mang thai, lúc trước có nhắc đến với hắn. Sát thủ Nhược Thủy Môn, ngày đó sau khi thân thể tổn thương đều dùng một loại thuốc, không gây trở ngại gì cho cơ thể nhưng cả đời không thể nào làm mẹ. Dù sao phải đi làm nhiệm vụ rất nhiều, lúc cấp bách còn phải trả giá không tiếc gì, không ai hy vọng ba tháng sau phát hiện mình mang thai, mà cha đứa nhỏ, sớm đã chết ở trên tay mình.
Muốn sinh tiểu hồ ly có thể đi tìm người khác, nàng lúc đó nói rất trực tiếp, vì quan hệ của hai người tranh tối tranh sáng, có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Hồ Bất Ngôn mặc kệ, hắn nói thật vất vả mới cầu được tình yêu, chẳng sợ đoạn tử tuyệt tôn cũng không thể buông tay. Nói là nói như thế, nàng biết, hắn âm thầm vẫn rất chờ đợi, vẫn thầm có ý kỳ cục không nhận mình là nam nhân không thể khiến nàng mang thai, không khéo thì diệt tộc. Tâm tư nóng lòng nàng lý giải được, nhưng bất chợt hắn hô việc tư ra ngoài miệng làm nàng không ưa.
Dù sao thì Hồ Bất Ngôn làm mẫu vẫn có tác dụng, Tiên quân kéo kéo cổ áo mình, quay sang Nhai Nhi mím môi cười, sau đó theo dạy dỗ của Hồ Bất Ngôn, trước tiên thử thanh ngưu đao trên người nàng.
Hắn sóng mắt đưa tình, như muốn chảy ra nước, rèm lông mi dày đặc tự mang ba phần ngượng ngùng. Vận dụng không thuần thục, không quá lưu loát lại có vẻ non nớt đáng yêu. Học điệu bộ của Hồ Bất Ngôn, dùng đuôi mắt nói chuyện, vừa liếc vừa chờ mong, Nhai Nhi nhìn thấy trong lòng nhột nhạt.
Chịu không nổi, nàng ôm ngực, nếu không nhiều ánh nhìn thế này, nàng thật muốn làm chút gì đó với hắn. Tiếng ca giao nữ du dương quanh quẩn trên mặt biển, nàng tuy luyến tiếc, nhưng để tìm được Giao cung, vẫn cứng rắn hạ quyết tâm đẩy hắn một cái, “Cứ như vậy đi, em xem trọng chàng.”
Tiên quân ta thán đã lưu lạc đến tận đây rồi cũng không nên chần chờ nữa. Ai biết giao nhân sẽ ở dừng lại thuỷ vực này bao lâu, nếu bỏ lỡ, muốn tìm sẽ thêm khó.
Chân hắn đạp gió mát, bay lên không, thiền y tố khiết rộng rãi, người đẹp phía sau uốn lượn, thân thể hắn thành dòng khí dẫn đường, phảng phất trong gió có hình, hết sức linh động đáp xuống trượt lên mặt nước phía trước. Cuối cùng trông thấy một hòn đảo nhỏ, trên mực nước biển bốc khí dày đặc sương mù, phủ ngập lên cao. Xuyên qua lớp sương mù dày đặc, có vài thân ảnh ngồi nghiêng hiền hoà, nửa người trên tinh tế tươi đẹp, đuôi cá hơi lộ dưới nước lại phức tạp khổng lồ.
Tiên quân xuất hiện tạo ra chút rối loạn, dưới ánh trăng bạc vây đuôi đập bọt nước trắng xóa, đại bộ phận giao nữ chui đầu trốn trong nước. Chỉ có một người có lá gan khá lớn lù lù bất động, quay đầu lại nhìn, tóc dài ướt sũng dán hai gò má, đôi mắt thì lớn đến thần kỳ.
Giao nhân nửa người nửa cá, ngũ quan phân bố không cân xứng như người nhưng không đến mức xấu xí. Hắn đứng trước mặt giao nữ kia mỉm cười với cô ta, giao nữ như hiểu được biểu cảm này, lúc đầu đầy đề phòng, từ từ vẻ mặt mới buông lỏng.
Sau đó qua giao lưu một lúc, hắn nghiêm cẩn đối diện cô ta, giống như nói chuyện cùng con trẻ, từng tiếng từ từ nói: “Cô sơn… Ngươi có biết cô sơn ở đâu không?”
Ánh mắt giao nữ lộ ra vẻ hoang mang, Tiên quân chỉ đuôi cô ta, dùng tay vẽ ra dáng một cái phòng, “Giao cung… Biết không?”
Giao nữ cho rằng hắn khen đuôi mình xinh đẹp, vì thế thích thú phóng vây đuôi vỗ lên mặt nước, nổ lớn một tiếng, đập sóng nước cao mấy trượng, bắn tung tóe đầy người hắn.
Tiên quân vuốt mặt, trong lòng rất buồn nản. Sa y bị nước làm ướt, dán vào da thịt, ẩn hiện khí lực cường tráng. Hắn đã không làm thì thôi, làm thì làm đến cùng, vạch chút vạt áo, làn da dính nước nhuộm màu ánh trăng, tản mát ra mê người, sáng bóng như mật.
Giao nữ thích thú, lộ ra một miệng đầy răng nanh về phía hắn. Nếu cô ta không cười còn được, cười liền khiến người ăn không tiêu. Tiên quân chấn kinh ngửi thấy nặng mùi cá, dù nửa người trên giao nhân không khác biệt lớn với con người, thậm chí cũng có eo có ngực… Hắn nhìn thoáng qua, vẫn thấy không đẹp mắt như Diệp Lý của hắn. Ở trong lòng hắn, nương của con hắn là nữ tử duy nhất trên đời không chút tì vết.
Trong tình huống bình thường, khi giống cái tụ tập thường có dũng khí lớn hơn chỉ có một mình. Có một kẻ đi đầu, mấy kẻ còn lại nhát gan cũng bắt đầu dũng cảm nếm thử. Tiên quân ngực trần loã lồ, lực hấp dẫn có thể so với nam giao, vì thế giao nữ kêu gọi đồng bọn cùng nhau ngắm.
Nói không xấu hổ là không thể, hắn thấy mình như gánh xiếc rong bên đường, một vòng đàn bà vây quanh hắn, nhìn chăm chú vào mảnh da trần, ánh mắt đói khát, trong tươi cười cũng mờ ám. Trong lòng mắng Hồ Bất Ngôn, căn bản không nên nghe con hồ ly này giựt dây. Nghĩ hắn vạn năm đạo hạnh, giờ đây cần nhờ bán sắc tướng để mượn lòng người, sau này đám yêu quỷ bị hắn thu phục biết được, không cười đến rụng răng mới là lạ.
Bỗng nhiên giữa khe hở xuất hiện một bàn tay di chuyển, chọc một chút trên ngực hắn, sắc mặt hắn nhất thời cứng đờ. Đám giao nữ chít chít thì thầm dùng ngôn ngữ loài nói chuyện với nhau, bên nói bên cười, như nửa đêm được may mắn gặp người đẹp. Sau đó tay trước ngực hắn ngày càng nhiều, ngươi một cái rồi đến ta một cái, hắn phát hiện khó có thể chống đỡ, vị trí Giao cung cũng hỏi không ra, vội vàng khép vạt áo chạy mất tích.
Trở lại thuyền, ai nấy đều tha thiết mong chờ hắn. Vừa đáp xuống còn có người hỏi: “Tiên quân, hiệu quả thế nào ạ?”
Hiệu quả không à? Hắn hừ hừ cười lạnh, vung tóc bị ướt, “Ngôn ngữ không hiểu, giao tiếp khó khăn, nhưng mấy cô đó rất có năng lực thưởng thức cái đẹp. Hồ Bất Ngôn nói đúng, mấy cổ thích xem tay chân nam nhân, hơn nữa lại đông, bổn quân đã dụ mấy cổ tới, chư vị, đến lúc các vị xài mỹ nam kế rồi đó.”
Mọi người vội ghé vào mạn thuyền nhìn xuống, quả nhiên trong ánh sáng hắt lên từ mặt nước trong vắt, có thân giao nữ xinh đẹp ở dưới thuyền nhìn lên. Tóc các nàng ấy dài đen tuyền như hải tảo, trán trơn bóng, vai gáy linh lung. Sóng nước vừa đúng che đến chỗ lưng ngực, trong ban đêm mờ tối sâu thẳm, mơ màng mê dẫn người.
Mọi người nhìn nhau không dám cao giọng ồn ào. Tiên quân đối cắm tay áo nói: “Đều đừng e dè, cởi ra đi, để sớm tìm được Giao cung, chút hy sinh đâu là gì!”
Mọi người tự nghĩ, cũng đúng, người dè dặt tự trọng nhất thuyền đã ra tay không nề hà, bọn họ là cánh sát thủ trong nước đến trong lửa đi, còn gì cố kị!
Vậy nên cả đám ai nấy thuần thục, hai cánh tay lộ ra từ vạt áo, trong gió biển lạnh lộ ra mảng ngực thăm dò nơi mạn thuyền. Giao nữ bên dưới rất cao hứng, đánh ra sóng nước, tiếng ca ẩn ẩn quanh quẩn trên biển, dưới ánh trăng gợn sóng, đám giao nhân xa xa đều bị hấp dẫn bơi lại.
“Thuyền chúng ta giờ thành hoa thuyền mất rồi.” Nhai Nhi buồn bã lắc đầu, không nghĩ tới sẽ có một ngày đám nam sát thủ Ba Nguyệt Lâu phải thế này, thật đúng là thế sự đổi dời.
Trương Nguyệt Yến mắc cỡ ngại ngùng, “Có nam giao không ta? Ta cũng phải cởi à?” A Bàng bên cạnh phát ra một chuỗi thô bỉ cười to.
Nhìn lại cái người nửa thân trắng bóng bên cạnh, lúc này Tiên quân mới cảm thấy tốt hơn. Hắn vẫn còn xíu ấm ức, xoay người qua Nhai Nhi nói: “Ta bị sờ.”
Nhai Nhi cả kinh, “Bị giao nữ sờ à?” Trên mặt rất là không vui, oán giận, “Đám cá này sao lại sắc nữ như vậy, nhìn thôi không đủ sao, còn bắt đầu đụng chân tay nữa!” Nhấc vạt áo hắn lên xem bên trong, “Sờ chàng ở đâu?”
Tiên quân chỉ cho nàng xem, nơi nơi đều bị sờ, hơn mười cánh tay, đến dưới nách cũng không buông tha. Hắn như cô nương mới bị mất trinh, bi thương theo từng lỗ chân lông mà phát ra, “Sao Bổn quân lại tới nông nỗi này cơ chứ…” Ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ sườn mặt thật đẹp như thơ trữ tình.
Từ Tổng chủ phụ trách chư tiên trên mặt đất đến khi đoạn cốt đọa tiên, từng bước một nghĩ số mệnh thật lừng lẫy. Nhai Nhi tràn ngập cảm giác có lỗi, cúi khóe miệng nói: “Thực xin lỗi, là vì em cả.” Một tay từ cổ áo hắn mà vào, sờ soạng khắp trên dưới, “Che lại dấu tay mấy bả hết đi.”
Tay mềm thon thon, ở trong lòng hắn sờ tán loạn, Tiên quân nhịn không né tránh được, cười nói: “Được được, che hết.” Thấy nàng còn chấp nhất, dứt khoát ôm cổ nàng hôn lên môi nàng một chút, “Sao nàng có thể bỏ rơi ta mà bảo ta đi sắc mê người ta chứ?”
Bọn họ không kín kẽ chút nào, cánh Si Mị Võng Lượng đang tỏa sáng cao hứng phấn chấn trao đổi mỹ học của thân thể với đám giao nữ, còn lại Trương Nguyệt Lộc và Nguy Nguyệt Yến nhàn rỗi, xấu hổ cúi mắt nhìn nhau.
Đệ tử Tử Phủ đương nhiên là rất hiểu chuyện, bọn họ đã luyện thành thói quen xoay người kịp thời, phóng mắt nhìn qua đã là thân ôm trường kiếm, bóng lưng quy quy củ củ. Hai vị Tinh túc biết không nên ở lại trong này, Trương Nguyệt Lộc cười cười với Nguy Nguyệt Yến, “Chúng ta đi tìm đi, xem có nam giao không.”
Hai người đùa nhau rồi đi, Nhai Nhi nhẹ nhàng đấm hắn, “Để thủ hạ của em trông thấy, thật tổn hại uy nghiêm em mà.”
Hắn nhìn qua đám đệ tử mình, “Nhớ ngày đó, bổn quân cũng là sư tôn đức cao vọng trọng ấy…” Nói đến lại thở dài, hảo hán không đề cập tới năm xưa từng mạnh, lôi nàng trốn vào trong xó không người.
Dán vào nàng, hơi nước ẩm ướt tràn ngập qua váy nàng, thân thể hai người bất cứ lúc nào đều phù hợp đến vậy. Hắn quấy nàng một chút, “Nàng còn chưa trả lời ta, có phải không cần ta nữa phải không?”
Nàng nói chàng đừng đoán mò, “Sao em có thể không cần chàng chứ? Để chàng đi là đã hết cách, ngoài chàng không còn ai khác. Chả nhẽ bảo Đại tư mệnh đi ạ? Hắn ta rất chính trực, giao nữ sẽ cho rằng hắn muốn đánh nhau hù chết họ thì làm sao? Chỉ có chàng, ôn nhu đa tình, lại đẹp trai, vừa xuất mã quả nhiên câu hết đám giao nữ về, đúng là gừng càng già càng cay mà.”
Hắn lại mất hứng, “Ta già chỗ nào chứ!”
Nàng đương nhiên vẫn nhớ hắn vĩnh viễn vẫn hai mươi bảy tuổi, với một gã đàn ông đang ‘hoài thai’ em bé không thể đi nói đạo lý, nàng khoa tay múa chân, “Ý em là nói chàng đạo hạnh sâu, không có ý khác. Chàng già hay không già em đều thích, như vừa rồi ấy, chàng nhìn em như thế, tim em muốn nhảy ra luôn đó ạ.”
“Thật à?” Hắn nhìn nàng, chóp mũi dán lên chóp mũi, âm u nói, “Từ lúc Lệ Vô Cữu huyết tẩy Kim Lũ Thành, nàng không có cùng ta… gần mười ngày rồi.”
Nàng bật cười, “Vậy trước đây chàng làm sao mà qua ngày được? Sau cái đêm ở bên suối, cũng phải hai tháng mới gặp lại. Còn ở Bát Hàn cực địa lâu như vậy…”
“Không thấy nàng thì còn được đi, mỗi ngày luôn ở bên người, nàng không đếm xỉa ta, ta sợ nàng đối với ta không còn hứng thú.” Hắn dứt lời, cường điệu nhấn mạnh, “Chúng ta đã có con nữa chứ!”
Nhai Nhi nói biết rồi, một tay từ bên cạnh người hắn trượt xuống, trên lưng lưu luyến một lát, lại chuyển tới vùng mông nhẹ nhàng bấm một cái, “Trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều việc, vắng vẻ chàng rồi.” Vừa nói, môi nóng rực từ cần cổ hắn đi xuống, dừng ở một chút nơi yết hầu. Hắn hít vào một hơi, nàng chép chép miệng, “Mặn quá ạ.”
Tiên quân ngẩn ngơ, cơ hội cực tốt, xem ra phải ngâm nước nóng. Hắn bất đắc dĩ nói: “Giao nữ đó khi cao hứng bắn tung tóe lên ta một thân nước biển. Nàng chê ta mùi vị không tốt, không muốn thân thiết với ta à?”
Tâm tình lo được lo mất này không phải là tâm trạng thất thường khi có thai chứ! Nhai Nhi tuy thấy tính chàng có tí thay đổi đến buồn cười, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Nếu chàng không thương mình, làm sao có thể chịu trăm chuyển ngàn hồi nhiều đến vậy? Hai người bọn họ, từ lúc ban đầu do nàng lòng đầy mục đích tiếp cận, đến cuối cùng đã có đứa con, chưa ai từng nói qua ta yêu chàng/nàng. Nhưng thâm tình đã khắc sâu vào tận xương cốt, dù gió sương mưa tuyết mài da thịt thành cát bụi, cảm tình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, bất cứ lúc nào lấy ra đều cháy bỏng.
Nàng ngại ngùng nói: “Em muốn thân với chàng, có vị mặn em vẫn thích.” Lại dán lên người hắn lần nữa khẽ liếm trêu chọc, nhớ tới mấy giao nữ kia không thấy sợi vải, nàng bớt chút thời gian ngẩng đầu hỏi hắn, “Mấy cổ không mặc xiêm y, phía trên có đẹp như con người không ạ?”
Hắn nói: “Thì cũng đâu đẹp bằng nàng.”
Nàng chần chờ, “Trên văn hiến ghi lại, giao nhân rất đẹp…”
“Đẹp gì chứ, há ra một miệng răng nanh, không đẹp bằng nàng. Yêu tộc là yêu tộc, có biến giống như người cũng không thể hòa vào loài người như nước.” Hắn mỉm cười, “Ta chỉ thích người, chỉ thích muội.”
Nàng nghe xong kinh ngạc, “Ngàn vạn năm qua, trừ lúc tạo ra Vạn yêu quyển, chàng không tiếp xúc với yêu giới ạ?”
Hắn đang ở trong ham muốn rất mạnh, chém đinh chặt sắt nói không có, “Yêu muốn thân cận tiên nhất định có mưu đồ. Ta là tiên chính phái, sẽ không mắc bẫy.”