Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 91
Chương 91: Muốn lên, cũng là tiên quân lên.
Người không phải cỏ cây, Vương Tại Thượng tuy coi như có mưu, nhưng hắn không giống bốn người còn lại, với ai cũng có thể tán gẫu hai câu, với ai cũng cho qua.
“Ngươi nói trong cô sơn kia rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc hả? Nghe đồn, nghe nói mười đời con cháu cũng xài không hết, ta thấy chắc chắn có thể hốt đầy bảo thuyền này.” Gã rạo rực tính toán, “Nhiều lúc nằm trên giường ta không thể không nghĩ, nhiều tiền như vậy chia sao cho hay đây. Ngươi biết ta rồi đó, ta không coi trọng tiền tài, ai nhiều ai ít không cần biết. Lúc xuất phát ta chuẩn bị năm cái rương to để trong khoang thuyền, chỉ cần ta hốt đầy năm rương, còn lại ta không cần, cho các ngươi hết.”
Đồ Khiếu Hành liếc gã, “Ngươi không ngu vậy chứ, năm trăm thùng hốt không hết, ngươi chỉ muốn hốt có năm cái thôi hả?
Gã nghiêm cẩn gật đầu, “Ta định khi quay về sẽ lấy vợ, sinh bốn đứa con trai. Sau khi ta chết, bốn thằng nhóc vừa vặn nâng quan tài cho ta, mỗi thùng cho mỗi đứa, khỏi đánh giá.”
Đồ Khiếu Hành hừ cười: “Ngươi nghĩ xa ghê chứ. Còn một thùng làm gì? Giữ lại cho thiếp bên ngoài hả? Nhìn ngươi thành thật vậy thực ra một bụng đen thui, đừng cho là ta không biết đó.”
Vương Tại Thượng nói trời đất chứng giám, “Chả nhẽ ngươi cho rằng ta với vợ ta không cần ăn uống à? Còn thùng đó đương nhiên giữ cho ta rồi. Ta muốn nhặt nửa rương châu báu trang sức, ngày lễ ngày tết sẽ xì ra, vợ của ta đến chết vẫn có quà, cổ sẽ rất vui cho mà xem!”
Đồ Khiếu Hành nghe xong khinh khỉnh, “Lão bà còn ở nhà mẹ vợ ngươi kìa, nghĩ cho nhiều đi. Đàn bà ấy, cho ngươi hay, đừng tốt với cô ta quá, tốt quá cô ta sẽ biến ngươi thành Vương bát đó.”
Đây là câu chuyện đầy máu và nước mắt của gã, Đồ Khiếu Hành đối xử với vợ tốt có tiếng, nhưng cô này không biết tốt xấu, yêu đương vụng trộm với thuộc hạ gã, bị bắt tại trận. Việc nhà gã toàn quyền xử trí, giơ tay chém xuống đưa gian phu dâm phụ về Tây thiên. Nón xanh được giặt bằng máu, gột đến nhuộm đỏ, nhắc tới thật dọa người, thể diện của đàn ông không đơn giản có thể giải quyết chỉ bằng một cái chết.
Vương Tại Thượng vỗ vỗ vai gã, tỏ vẻ đồng tình, “Ngươi tốt hơn lão Kim nhiều, ngươi xem Kim Vân Lãm, thật oan uổng mà. Vợ hắn không lén lút, mà có lẽ cả đời nghĩ đến kẻ khác, buổi tối động phòng xong, nằm mơ còn gọi tên người khác, lão Kim đừng nói đầu, đến đít cũng xanh kìa. Cuối cùng thì sao chứ, vợ thì tự sát, tiểu tình nhân tìm tới cửa giết hắn, uất ức như vậy, đến Diêm Vương gia cũng nói không rõ, hỏi ngươi thảm không chứ! Ngươi nói, phong thuỷ Thiên Ngoại Thiên chúng ta có phải không tốt lắm đúng không? Ba người thì mất hai là quan phu, còn một em chưa gả xong Cổ Liên Tử, còn ai mệnh khổ hơn chúng ta chứ?”
Gã cứ thế nói làm Đồ Khiếu Hành mồ hôi lạnh đầy người, chế nhạo mình thì thôi, sao còn kéo theo Minh chủ chứ? Lỡ ai nghe thấy, cả người gã bắp thịt còn chưa đủ to đâu, liền áp tay, ý bảo im miệng.
“Chờ có tiền sẽ đổi vận, đừng gấp.” Đồ Khiếu Hành an ủi, “Đến lúc đó mời thầy phong thuỷ đến xem, cho một vạn khỏa hoa đào luôn.”
Vương Tại Thượng cảm thấy đúng là cách, “Trước tiên phải tìm cho Minh chủ loại tốt nhất ấy, ta thấy ngài ấy là ca khó. Không giống chúng ta, tùy tiện ôm đàn bà, đối phó cho qua. Ngài ấy chọn… cỡ Liễu Giáng Niên luôn, người ta chướng mắt ngài thì ngài giận không thèm nhịn, từng làm thần tiên đúng là phiền toái.” Nói xong hì hì cười hai tiếng
Mỗi một lãnh đạo anh minh thần võ đều có một hai gã lưu manh đầu óc không ổn trong đám thủ hạ. Kỳ lạ là, dù biết là thế nhưng không có chuyện bề trên cắt bỏ, chứng tỏ lãnh đạo không phải dễ làm, phải có lòng yêu thương bao dung vô bờ, chiếu cố người ta vô bến.
Đồ Khiếu Hành bắt đầu lo lắng, tránh gần lửa dễ chết cháy, sau này vẫn nên giữ chút khoảng cách với gã ấy. Có điều bây giờ ngũ đại hộ pháp chỉ còn hai người họ, mà tên ngốc này cũng chỉ cần năm rương tài bảo, vậy cũng tốt, mình có thể nhiều hơn phân nửa, đúng là rất tốt.
“Không nói về đàn bà nữa, đang ở giữa Đại trì, tiểu chùy tử mà cứng lên thì bó phép.” Đồ Khiếu Hành rót cho gã một chén, tiếp đón, “Uống rượu uống rượu thôi.”
Chạm cốc vang một tiếng, miệng rộng dưới mớ râu xồm phát ra làn điệu ngân nga, rất có tình thú. Hai tướng uống đến mặt đỏ tai nóng ngã xuống đất. Sao trên Đại trì đặc biệt sáng, Vương Tại Thượng nói giống như những trái nho, từng chùm từng chùm, Đồ Khiếu Hành tiếp lời, nho trong đũng quần ấy.
Trong mơ màng thấy mí mắt nóng lên, Đồ Khiếu Hành nhắm tịt mắt lại. Xa xa bất chợt truyền đến tiếng nổ vang lớn kích thích sóng nước, là nghi thức xin gặp. Gã vẫn còn chưa tỉnh rượu suy nghĩ, đàn ông vất vả thật, vì cưới dâu không biết bị ép làm bao việc.
Vương Tại Thượng đã tỉnh, đôi mắt nhỏ nhìn lên trời, sáng rõ. Người không có chí hướng lòng luôn thả lỏng, như Vương bát giết người là thiên tính, còn gã thấy người khôn đề phòng như cướp. Vương bát giết người còn dám ngủ chứ gã không thể. Gã ngồi dậy nhìn ra xa, điểm sáng lay động không tới gần bao nhiêu. Không biết đội tàu kia là thần thánh phương nào, gã dứt khoát nhảy xuống sàn, trèo lên cột buồm, ngồi chỗ cao nhất trên bảo thuyền, không hề chớp mắt quan sát.
Bảo thuyền còn có công năng tác chiến, dưới hai mạn thuyền cách mặt nước bốn năm trượng, có hai hàng cửa sổ nhỏ hai mươi cái giống như lỗ thủng, gã hạ lệnh, cung nỏ thủ sẵn ở đó đợi lệnh sẵn sàng chuẩn bị tiến công. Minh chủ đã nghỉ ngơi, nhiệm vụ của gã là quan sát chung quanh. Tình cảnh hiện tại có vẻ phức tạp, đây là Đại trì, xảy ra chuyện gì không ai cứu được ai.
Người Bạch Địch tính tình ngoan cố, gã kiên trì mãi cho đến khi mặt trời lên cao. Ánh mắt quan sát lâu đến độ thành trừng trừng, Lệ minh chủ nhìn thấy chợt ê người, “Vương Tại Thượng, mắt ngươi sao thế?”
Gã dùng tay day mí mắt lên xuống, như có vẻ không được, “Cơ cứng rồi, không chớp mắt được ạ. Không sao, nghỉ ngơi chút sẽ ổn.” Sau đó đi qua chỗ bóng khuất ở một bên mạn thuyền, lấy tay vuốt mắt nhắm lại.
Lệ minh chủ ngoài việc cảm thấy gã đúng là một nhân tài, cũng không có ý kiến gì, để gã nghỉ ngơi còn mình nhìn quanh về hướng Tây. Ở khoảng cách xa hơn dự đoán bình thường trên biển, mấy chiếc thuyền qua một đêm di chuyển giờ mới có thể thấy rõ hình dáng. Y ổn định ngồi vào chỗ của mình đắp một tấm chăn lớn, châm một ly trà, lẳng lặng chờ đội tàu đến.
Gần đến nơi, đầu thuyền gắn bánh xe hình miệng hổ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh chói mắt. Y ung dung ngồi, Đồ Khiếu Hành áp đao đứng trên mạn thuyền, hướng bảo thuyền chắp tay, “Ta tưởng là ai, là Quan minh chủ.”
Lệ Vô Cữu đưa mắt nhìn qua, một người phóng qua thuyền, áo bào xanh lưu loát, tóc buộc nơi lưng tùy ý. Lần đầu tiên gặp người này đã một vẻ chính trực, hai mươi năm sau mặt mũi càng rõ góc cạnh, thoáng nhìn giống như du hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Mọi vật trên thế gian đều chú ý tả hữu đối xứng, như tay trái tay phải con người, Vân Phù cũng chia Tả Hữu Minh chủ. Khi xưa thi đấu trước Thông Thiên tháp, y thắng Quan Sơn Việt một bậc, bởi vậy y là chính, Quan Sơn Việt là phó, y giữ Hữu, Quan Sơn Việt giữ Tả. Có điều Đài Chúng Đế và Càn Khôn sơn trang rất hiếm khi lui tới, hai vị Minh chủ cũng là có chuyện mới biết nhau. Hôm nay Quan Sơn Việt dẫn một đội tàu đuổi theo, thật sự rất ngoài ý muốn của y.
Vì tiền cả sao, y thấy hơi phiền chán, còn không đứng lên, lười nhác ngồi sững trong ghế, thuận miệng nói: “Tả minh chủ sao rảnh rỗi mà theo ta từ Tàng Lung Thiên Phủ đến đây thế?” Nói xong ngừng một chút, kéo giọng thật dài, “Ta quên mất đây là La Già đại trì, không phải Đài Chúng Đế.”
Quan Sơn Việt là người điềm đạm, dù khung xương có mâu thuẫn tính cách thì cũng vẫn có nét phù hợp. Ông chắp tay, vẻ rất bất đắc dĩ, “Lệ minh chủ không biết, lúc ngũ đại môn phái vây diệt Ba Nguyệt Lâu, trúng kế phản gián của họ, kết quả tấn công Lâu không xong mà lại trở thành tự giết lẫn nhau. Vốn là các môn phái định lên Đài Chúng Đế gặp Lệ Minh chủ, mời Lệ Minh chủ chủ trì công đạo, nhưng biết được đám Ba Nguyệt Lâu đánh vào Thiên Ngoại Thiên, chúng môn phái tiến thoái lưỡng nan, lập tức quay qua Càn Khôn sơn trang của ta. Minh chủ biết đó, ta chẳng mấy quản những việc này, được bọn họ nhờ cậy mới bất đắc dĩ. Nghe nói Lệ Minh chủ đang ở La Già đại trì, bọn họ liền chuẩn bị thuyền tốt cùng đi, giúp ngài một tay.
Toàn là lời dễ nghe, gì mà Ba Nguyệt Lâu đánh Thiên Ngoại Thiên, khiến các môn phái tiến thoái lưỡng nan chứ? Nếu có lòng, dĩ nhiên đã trước sau cùng giáp kích, tiêu diệt Ba Nguyệt lâu. Không phải Ngũ Dương Diệp Lăng Diên làm việc bất lực, ló đuôi cho người thấy à. Bây giờ biết y đến La Già đại trì, cả đám đầu trâu mặt ngựa ào ào muốn chia một chén canh, kho tàng vô tận trước mặt, ai sợ ai nữa!
Vương Tại Thượng đang mơ màng nghe nói toàn bộ võ lâm đều đổ vào La Già đại trì, trực tiếp nhảy dựng lên. Quay nhìn bên ngoài, đám người kia trên mặt ai cũng viết chung một chữ, kho tàng. Gã xoay người về phía Quan Sơn Việt cười quái lạ, “Ta luôn cho rằng Quan minh chủ xem tiền tài như cặn bã, thật là nhìn lầm rồi.”
Quan Sơn Việt thản nhiên nói: “Vương tông chủ nói sai rồi, Quan mỗ đúng là không mấy hứng thú với tiền, là không trâu bắt chó đi cày, không thể không cùng đi một chuyến. Trước mắt đã tụ họp với Lệ Minh chủ, nhiệm vụ của ta đã xong. Đã lên thuyền, ta cũng lười xuống, thôi mượn một chỗ trên bảo thuyền của Lệ Minh chủ ở lại, mọi việc còn lại, ta mặc kệ.”
Vương Tại Thượng nghe xong, suýt phì cười, thầm nghĩ vị Tả minh chủ này diễn thật, không phải một phe với Đồ Khiếu Hành kia à. Có điều Quan Sơn Việt là người thông minh, biết tốt xấu, lên thuyền không bắt bẻ được, về phần đám ô hợp kia, chết sống không liên quan!
Lệ minh chủ giỏi ăn nói, y chỉ một câu được, không thêm lời thứ hai. Thong thả đứng dậy đi đến bên mạn thuyền nhìn về những con thuyền kia, nhìn sơ có ít nhất năm sáu chục người mỗi chiếc, ôm mộng đẹp phát tài mà đến, nhìn thấy y có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn hùng dũng chắp tay gọi một tiếng Lệ Minh chủ.
Y gật đầu, “Lần này thật ra chỉ quan sát một vòng, không có Mưu Ni thần bích có tìm ra Giao cung cũng không vào được. Chư vị có biết hòn đảo phía trước không?” Y chỉ tay, váy dài phất phơ trong gió, “Đó là Long Diên Tự.”
Mọi người không khỏi nhìn nhau, tia sáng trong mắt bắt đầu lấp lánh.
Lệ minh chủ cười cười, “Đúng vậy, chính là Long Diên Tự thừa mứa nước miếng rồng. Thị trường Long Diên hương các vị đều biết rồi, quan cân một, tiền cân mười, một cân bán rẻ cũng bốn vạn chín mươi văn, mà bán đúng giá thật không phải rẻ. Ta từng có bàn với các Tông chủ môn, kho tàng chỗ cô sơn không biết xa tận phương nào, giờ gần ngay trước mắt có tiền không phát, chẳng phải bị váng đầu ư? Vừa đúng lúc các vị đến, ngày ta nhậm chức Minh chủ từng lập lời hứa với anh hùng tám phương, có tiền tất cả đều hưởng. Chư vị, tiền ngay tại trước mắt, sao đây? Lên đảo thu hoạch hương thôi!”
Lời vừa nói, cả đám lập tức hân hoan nhảy múa. Nhìn trong nước, màu vàng và đen cùng đọng thành từng cụm từng cụm, linh linh tinh tinh dập dềnh trên mặt nước màu lam, thật giống như dát cả biển vàng. Long Diên Tự còn cách một khoảng đã phát hiện nhiều Long Diên hương như vậy rồi, nếu cập đảo, cầm kiếm cạy, cầm đao bổ, không cần tìm Giao cung cũng đủ cả đời không cần lo cơm áo.
Cả đám đại hiệp có tên tuổi trên giang hồ lòng đã rất muốn nhưng còn ngại thân phận, biểu cảm không dám này, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lệ minh chủ nở nụ cười càng thêm lớn, dưới ánh mặt trời từ bi như phật, “Giờ phút này đâu cần chú ý thân phận nữa, một đời người có mấy lần gặp được đâu? Tránh tay không mà về, chất đầy một thuyền Long Diên hương rồi nói.”
Minh chủ thật có thiện chí giải toả lòng người, có điều cũng có ý kiến hiểu chuyện nghi ngờ, “Không phải trên đảo Long Diên Tự có rồng à, lên đó nguy hiểm đó!”
Minh chủ nhíu mày mỉm cười, “Rồng nào? Trên sách ghi lại rõ ràng, hàng năm tiết xuân phân rồng mới đến đảo kết cặp mây mưa. Giờ mới qua lập thu, còn khuya mới tới xuân phân. Thêm nữa, cầu phú quý trong nguy hiểm, đâu ra sẵn núi vàng núi bạc cho chư vị đào chứ.”
Mới nói, tư liệu lịch sử ghi chép sai lầm thật hại chết người, rồng ở Long Diên Tự giữa hè bắt đầu hoạt động, ngày nằm ườn đêm mới ra mặt. Bọn họ tới trễ, không thấy cảnh tượng tối qua đám rồng giao chiến, nếu thấy trước, Long Diên hương có quý báu cỡ nào cũng không ai dám mơ.
Đội tàu chạy về hướng Long Diên Tự, dù có người nghi ngờ có trá, dụ hoặc quá lớn kia vẫn áp đảo. Mặt Lệ Minh chủ luôn cười mỉm chi, Quan Sơn Việt ôm kiếm hỏi: “Lệ Minh chủ không đi à?”
Hắn nói đi, “Bọn họ nhanh quá, bảo thuyền ta cản không nổi.”
Quan Sơn Việt quan sát, các đại hiệp lớp tiếp lớp, lộ liễu hài hước, ông không khỏi thở dài: “Tiền đúng là kính chiếu yêu, trước mặt nó, ai cũng lộ nguyên hình.”
Lệ minh chủ lắc đầu, “Không nhất định, ít nhất Quan Minh chủ đây không phải là người nổi điên vì tiền.”
Cả đời Quan Sơn Việt không chú ý chuyện gì, chỉ duy nhất một chữ nghĩa, cả giang hồ đều rõ. Nhớ năm xưa, Lệ Minh chủ cũng mang thanh danh tốt, đáng tiếc khổ tâm xây dựng lâu như vậy lại hủy trên tay Diệp Lăng Diên, xem như là lật thuyền vì tay câu.
“Giữa cá nhân ta và Quan minh chủ qua lại không thường, cũng vì Đài Chúng Đế cách Càn Khôn sơn trang quá xa, không có cơ hội mời ngài uống rượu. Thừa dịp này, Quan Minh chủ lên thuyền ta, chúng ta nâng cốc chúc mừng, gia tăng tình cảm.” Y mỉm cười, “Nếu chúng ta liên thủ, lập lại võ lâm mới không phải khó, ngài nói xem?”
Quan Sơn Việt còn chưa kịp đáp, liền nghe thấy tiếng sóng to xa xa đánh tới. Ông vội nhảy lên boong tàu nhìn phía trước, chỉ nhìn thấy sóng to ngàn dặm, trong mưa rền gió dữ thuyền bị đánh lên cao, trong hơi nước thân rồng tráng kiện tạt ngang thân tàu, như bò dê lọt vào ổ rắn, trong nháy mắt liền bị đập nát.
Chỉ cách không quá một dặm, bầu trời trên Long Diên Tự mây đen dầy đặc, mà phía bọn họ là lúc mặt trời chói chang nhất. Quan Sơn Việt nghĩ mà sợ thì thào: “Cũng may ta đã lên thuyền Lệ Minh chủ.”
Lệ minh chủ gật đầu, “Cũng không phải may mắn, giờ chúng ta thực sự trở thành người chung thuyền.”
***
Dưới thuyền có người ca hát, tiếng ca thanh u không linh, phảng phất theo ánh sáng trong vắt kia mà lên.
Cái tên Lôi Uyên mặc dù thô lỗ, nhưng vùng thuỷ vực này lại yên tĩnh đến thần kỳ. Lúc qua Long môn gặp một cơn mưa gió, dù đám người Ba Nguyệt lâu đã được huấn luyện qua dưới nước, cũng không chịu quá hai canh giờ chao đảo. Thuyền ra khỏi mắt gió rồi, sắc mặt người người trắng bệch, say tàu ói đến lưng không thẳng nổi, bị Hồ Bất Ngôn giễu cợt từng kẻ một, “Hoa Kiều Mộc, ngươi chỉ có vậy thôi hả”, “A Bàng, không phải tên tục gia của ngươi là Thịnh Thuyền hả? Người mà thuyền gì? Thuyền cát á!”
A Bàng mắng to, “Cả người nát miệng không nát, tên tục gia gì chứ, ta cũng đâu phải hòa thượng!”
Tiếng ca lại truyền đến, nửa đêm trên mặt biển, đẹp thì đẹp thật, lại có chút dọa người.
Nhai Nhi đứng sát cạnh Tiên quân, “Có điềm rồi, gặp giao nhân sao ạ?”
Tiên quân nói thật tốt quá, “Bắt được một người thì không có Ngư Lân đồ cũng có thể tìm được Giao cung.”
Vị trí cụ thể của Giao cung ở đâu không ai rõ, nhưng giao nhân nhất định biết. Đầm nước tứ hải bát hoang tương thông, giao nhân không giống loài cá, bọn họ thích ứng rất mạnh, thậm chí còn có thể bơi vào sông trong đất liền, lúc Nhiệt Hải công tử tổ chức dạ yến mười sáu châu, nghe nói có người nhìn thấy bọn họ ở dưới đài tạ xem ca múa.
Nhưng bắt cách nào đây, mỹ nhân ngư linh hoạt xinh đẹp không chịu nổi hù doạ, mất hứng một tí sẽ chết cho người xem. Dùng sức mạnh không được, Nhai Nhi vén tay áo, “Vừa rồi kẻ ca hát là nam hay là nữ? Nếu là nam, để em tới dùng sắc dụ hắn.”
Tiên quân xem thường ý tưởng, “Nàng lại muốn sử dụng chiêu này à? Đừng quên bản thân đi đến giai đoạn nào trong đời rồi.” Rồi giơ tay trái về phía nàng, ý là nàng đã thành mẹ của con hắn, đừng hễ tí là làm gì ảnh hưởng việc nhà.
Cái chiêu sắc dụ này đầy phiêu lưu, như hắn lúc trước ấy, một lần không cẩn thận mà mắc câu, từ đó hạ quyết tâm quấn quít lấy nàng, bắt nàng phụ trách cả đời. Nàng còn muốn giở trò cũ ra chăng? Lỡ lại có vấn đề, Cha con họ sao đây?
“Ca hát thì toàn là nữ giao, nam giao thích dùng khí lực cường tráng mà hấp dẫn cô nương.” Hồ Bất Ngôn đi khắp Cửu Châu, rất có nghiên cứu với loài giao nhân yêu không yêu, mị không mị này, “Bà chủ cô nghỉ ngơi đi, muốn ra tay cũng nên là Tiên quân.”
Một thuyền người nhìn về phía hắn, Tiên quân cảm thấy áp lực rất lớn, “Đổi người được không?”
Hồ Bất Ngôn nói: “Trên thuyền này có thể bay lại xinh đẹp không phải chỉ có ngài sao, đổi ai bây giờ? Đổi Đại tư mệnh à? Hắn ta… Ngũ quan không đủ dịu dàng, giao nữ sẽ bị dọa. Vẫn là ngài nên đi, không cần lộ cánh tay, chỉ cần hơi mở cổ áo, lộ chút cơ ngực ra, như vậy giao nữ thích nhất.”