Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 90

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 90
  • 10
Prev
Next

Chương 90: Đều là kẻ lãng du, có duyên quen biết.

“Đã chết không đối chứng, làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật chứ? Đừng nói Tử Phủ Quân không tin ngươi, ngay cả ta còn không tin.” Tung Ngôn một tay lôi xiềng xích ở cổ, nó như muốn ghìm cậu ngạt thở. Cậu tìm cách đổi tư thế để đỡ hơn, nhưng dù di chuyển thuận hay nghịch, xiềng xích đều kẹp chặt cổ, không có đường thoát.

“Không tin à?” trên mặt Lệ Vô Cữu lộ ra vẻ ngoan độc, “Ta hận nhất nghe câu này. Dù ngươi tin hay không, cũng phải dẫn đường cho ta. Khác ở chỗ nếu ngươi cam tâm tình nguyện thì qua ngày tốt một chút, còn nếu cố ý không theo, thì chịu khổ một chút, ta có rất nhiều cách đấy.”

Đại trì mênh mông, không có kẻ dẫn đường thật sự không được. Mặc dù Ngư Lân đồ trong tay nhưng đảo nhỏ trong bản đồ không giống trên lục địa, ở đây các đảo di động như một mê cung vĩ đại, kết hợp la bàn chỉ rõ phương hướng, muốn thuận thuận lợi lợi tìm ra cô sơn cũng không dễ.

Huống hồ vị trí cô sơn không ở Đại trì mà là Yên Uyên. Đó là một nơi cực kỳ thần bí, có lẽ chưa ai có thể đi qua đường thông nhau dài hẹp kia nên không có ghi chép nào về Yên Uyên. Chỉ biết là bên cạnh La Già đại trì, thông với Yên Uyên có khối cự thạch gọi là Thạch Ngư. Nghe nói đây là cột mốc biên giới phân cách hai bên thuỷ vực, cá tôm đến đây phải quay đầu, thuỷ tộc hai bên không va chạm nhau.

Trên mặt nước không thể thi triển thân thủ, nếu có thể đi đường tắt ít phiền toái một chút thì không còn gì bằng. Y nóng lòng tìm ra cô sơn, thăm dò địa hình trước, rồi chỉ cần lẳng lặng chờ Nhạc Nhai Nhi dâng tới cửa. Đại kình này trên mặt đất vô dụng, ở Đại trì lại có thể làm mồi nhử. Nhóm Ba Nguyệt lâu chẳng sợ chết lại không thể khống chế, đối với cái chết đồng bọn muốn trả thù. Bọn họ tuyệt sẽ không mặc kệ Long vương kình, thêm vào đó Nhạc Nhai Nhi giờ đây cực kỳ hận y, biết chỗ cuả y rồi không thể không đuổi theo.

Chỉ là Long vương kình rất cứng đầu, nếu hắn có một nửa lòng biết ơn như mẹ hắn, y cũng không cần tốn nhiều miệng lưỡi. Dù sao vẫn nể tình bà ấy ban cho hắn một cơ hội quy thuận. Đương nhiên nếu hắn không cảm kích thì hết cách, tiên lễ hậu binh luôn là phong cách y làm việc.

Y khoanh tay nhìn hắn, “Không lo à?”

Tung Ngôn hung hăng nói không, “Ta tuyệt không giống như ngươi, làm chuyện phản bội bạn thân.”

Câu này chọc đến chỗ đau của y, y nghiến răng nói được lắm. Vung mạnh tay lên như nặng vạn cân rơi xuống, Tung Ngôn bị đập ngược, máu tươi một dòng. Sau đó y đưa tay móc vào thiên linh cái của cậu, lấy ra thần thức, rồi sai người dùng móc sắt xuyên qua hai tay cậu, ném thân nửa chết nửa sống xuống thuyền.

Tùm một tiếng, người chìm xuống, dội lên một mảnh sóng đẫm màu máu. Xích sắt trên người cậu nối với mũi tàu, chìm xuống độ sâu nhất định liền bị treo, nổi không được lặn không xong. Năm sợi xích sắt rất lớn trói chặt cậu, kéo thành hình chữ đại. Trong lòng bàn tay máu còn lưu lại, như khói thuốc trên bàn của Tiên quân, khuếch tán ra những tia đỏ đậm trong màu nước xanh biếc.

Vương Tại Thượng qua mạn thuyền nhìn xuống, nước rất xanh trong, hình người treo nơi đó vẫn không nhúc nhích, gã có phần lo lắng, “Sẽ không chết chứ!”

Minh chủ nói không chết được, “Cho hắn một thời gian, rất nhanh sẽ nghe lời bổn tọa.”

Vương Tại Thượng thở phào một cái, dùng hết mọi khả năng thể hiện với Minh chủ rằng vừa rồi mình sợ ngây người, theo được bề trên như vậy chính là phúc tu luyện mấy đời. Gã luôn miệng khen: “Không ngờ chủ thượng thực đúng là thần tiên, khó trách lần đầu tiên thuộc hạ gặp ngài, đã bị phong tư của ngài thuyết phục, thật sự là long phượng trong loài người, ánh sáng của phàm giới. Mặc kệ con cá kia nghĩ như thế nào, óc cá nhỏ bé, nghĩ không thông chuyện này. Thuộc hạ cả đời theo chủ thượng, chỉ cần chủ thượng cần, thuộc hạ vì ngài vượt mọi chông gai, tuyệt không hai lời.”

Minh chủ lộ vẻ khinh bỉ, y cũng không quên người Bạch Địch thô lỗ cỡ nào, lúc trước vì thu phục gã còn đánh một trận. Thân thủ Vương Tại Thượng không quá lợi hại như cái miệng, té ngập vào trong bùn còn hùng hùng hổ hổ xương cốt chó má gì đó, tặc mù gì đó, bị y một cước giẫm trên gáy, chỉnh khuôn mặt dộng xuống cái hố to, da mũi rách hết, mới thành thật chịu hạ mình.

Phong tư à? Không phải sau lưng vẫn gọi y tiểu bạch kiểm* à? Y cau mày nhìn gã một cái, “Có thời gian rảnh rỗi xuyên tạc, không bằng đi xem xem hắn có hiện nguyên hình không.”

Vương Tại Thượng ngượng ngùng im miệng, vội trèo lên mạn thuyền. Vừa thấy, một thân đầy mồ hôi lạnh, nước đáy thuyền trở nên đen như mực như rơi vào vực sâu không đáy. Mở to mắt đánh giá, mới nhìn rõ dưới thuyền là một con cá lớn nằm, tuy vây hai bên ngực bị xích sắt xuyên thấu, nhưng nếu phát điên lên, một phát lật lưng có thể ném thuyền bọn họ đi.

Gã lui về, lòng còn sợ hãi, biển sâu luôn khiến người vô cùng sợ hãi. Gã nuốt nước miếng nói: “Đã hoá hình, to không ngờ. Chủ thượng, ngài dùng cá lớn kéo thuyền cho chúng ta, không sợ nó bỗng nhiên phát cuồng, quẳng hết chúng ta vào biển sao?”

Lệ Vô Cữu trên mặt không chút gợn sợ hãi, xoay người cột một cái chuông đồng lên cột buồm, “Rung một tiếng hắn bơi về phía trước, rung hai tiếng thì dừng lại. Yên tâm, thần thức hắn trên tay ta, sẽ không quật ngã ngươi.”

Vương Tại Thượng nghe xong thử đi rung linh đang một lát, dây xích ở cọc nhất thời căng lên. Gã nâng tay ý bảo ngừng, quả nhiên bảo thuyền từ từ đi tới, tốc độ nhanh dần. Gã vỗ tay cười to: “Tốt quá! Con cá này, bằng cả trăm công chèo thuyền!”

Lệ minh chủ bĩu môi, chắp tay sau lưng xoay người, từ từ đi vào trong khoang thuyền.

Từ cửa sổ nửa mở nửa đóng nhìn ra ngoài, ánh chiều tà như máu, treo trên tận cùng màn trời trên đầu Đại trì. Trong gió có mùi mặn ẩm, táp ngang vào mặt, dính ngấy. Y đóng cửa lại, trong khoang thuyền chìm vào tối mờ. Thuyền di chuyển với vận tốc đều đặn, oan gia đối đầu cũng không đuổi tới nhanh vậy, y ngồi xếp bằng trên trọng tịch, hai tay kết ấn, giống như ngàn vạn năm trước, bắt đầu nhập định minh tưởng.

Minh tưởng là một cách quét sạch tạp niệm và dục vọng trong lòng, xuyên qua vũng bùn, trở lại trạng thái nguyên thủy, khi đó y không biết là gì? Có lẽ là một con chim xanh, có lẽ là một hạt cát. Bản ứng nên tâm không còn gì, y phát hiện mình làm không được, trí nhớ còn sót lại giống như đèn kéo quân nhanh chóng xoay tròn trong đầu y. Y không nhớ rõ sao mình có thể đi đến Thi Lâm, nhưng nhớ có rất nhiều người tu hành, không ai để ý tới y. Y đi qua một hồ nước nhỏ, cuối cùng gặp một người đang xem nòng nọc bên đường. Đó là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, cao lớn khuôn mặt đẹp thập toàn thập mỹ. Thấy y, thật cao hứng cười với y, nói cậu đang nuôi cóc sinh con, mời y cùng xem.

Y không rõ nòng nọc đẹp chỗ nào, vì tịch mịch, vẫn cùng cậu ấy ngồi hóng mát buổi trưa một chỗ bên bờ hồ. Chuyện nhàm chán như thế y thấy mình chắc chắn sẽ không làm, ai biết vờ ngớ ngẩn cũng gây nghiện, sau này y đi theo cậu làm rất nhiều chuyện cổ quái đáng ngạc nhiên. Người ở Thi Lâm đều tu hành một mình, chỉ có bọn họ, vĩnh viễn như hình với bóng, dùng thời gian ngắm hoa xem cỏ, căn bản không làm việc đàng hoàng. An Lan nói: “Tề Quang, huynh xem bọn họ, một đám tu hành mặt ủ mày chau, túi mắt sắp rơi đến rốn rồi. Chúng ta đâu cần phải như vậy, nói nói cười cười vẫn được việc, bởi vì trên ta có người.”

Y bật cười, “Huynh có người, ta không giống, ta còn phải tu hành, chỉ mong sớm ngày tu thành chính quả.”

“Ta có người không phải là huynh cũng có người sao.” Cậu ấy vỗ ngực cam đoan, “Ta thêm huynh vào, mặc kệ thành tiên hay thành Phật, ta nhất định mang huynh cùng.”

Quả nhiên cậu ấy nói chuyện giữ lời, lúc phi thăng một chiêu kéo theo y. Thật ra y vào Thi Lâm nguyên muốn tu thành Phật Đà, rốt cuộc không hiểu sao lại thành tiên. Rất lâu sau đó y luôn nghĩ không ra, “Vì sao chúng ta lại thành tiên hả?”

“Thành tiên có thể cưới lão bà đó.”

Lý do thật là gượng ép, có ai tu hành là vì cưới vợ chứ? Thôi thì đã chọn con đường này, cũng chỉ có thể như vậy mà đi.

Thu thủy dài ngàn, vật đổi sao dời, chớp mắt đã bảy ngàn năm. Trong bảy ngàn năm bọn họ không ai cưới vợ, vì đạo hạnh càng sâu, tìm hiểu càng thấu càng không cần tình yêu.

Thế giới Bồng Sơn rất thanh tĩnh, chim hót chiêm chiếp, gió mát thổi qua cây. Việc của Đại tư mệnh nhiều hơn Lang Huyên quân, khi y múa bút thành văn, nghe thấy An Lan ở bên ngoài trường nhai cất tiếng hát vang: “Mùa xuân hai ba tháng, cỏ với nước cùng màu…”

Bảy ngàn năm làm bạn, tính cách của bọn họ càng ngày càng giống, thậm chí thường có người nhận nhầm bọn họ. Gió ngoài cửa sổ thổi qua trang sách trên bàn, ào ào vang trong, y chấm mực, thuận miệng than nhẹ: “Đều là du dã lang, có duyên sớm quen biết.”

Có đôi khi cảm thấy mình giống như cái bóng của cậu ấy, bao phủ ở dưới ánh sáng của cậu ấy. Không thể nói rõ thích hay không thích, là cảm thấy vận mệnh bị buộc chặt, thành phải làm bạn. An Lan thiên tư độc đáo, người rất thông minh, làm gì cũng không cần hao tổn khí lực. Bản thân mình tu hành vẫn kém một bậc chỉ có thể nỗ lực gấp bội, không ngừng nghỉ luyện tập.

Nhưng tìm hiểu nhiều cũng không thể làm tan âm u của y, tính y vốn che dấu kỳ lạ, như đuổi theo mây rượt theo gió, cách biệt một trời, dần dà sinh chút ghen tỵ.

Khi thanh tỉnh ý thức rõ nhược điểm của mình, so đo trong hồ đồ càng làm cho người thống khổ. Nếu mình không thể trèo lên cao thì hi vọng người ở trên sẽ bị kéo chân xuống, thấp hơn cả mình. Đúng lúc đó, bộ tộc Long vương kình đi đến tuyệt đường, lên Bồng Sơn cầu xin y tương trợ. Y lấy bút huyền hoàng sửa chữa sách chuyển kiếp, bút kia chỉ Lang Huyên quân mới có thể dùng, viết xong một khắc trong đầu y trống rỗng, y biết đã xảy ra chuyện.

Thiên giới cho gọi Lang Huyên quân, trong lúc An Lan ở Cửu Thiên đối chứng, y vội vàng vào Lang Huyên lật xem tiên tịch của mình. Không cứu vãn được… Tiên tịch dừng tại xuân này. Lại đi tra Tam sinh bộ, chưa kịp xem vội vàng đánh rơi.

Trước cửa một cái bóng xanh chợt lóe, trong lòng hắn chột dạ, “Ai đó!” Đuổi theo ra nhìn, là một bóng nữ hài gầy yếu, mắt to rõ nhìn hắn, run giọng chỉ trích: “Rõ ràng là ngươi! Ngươi muốn hại chàng!”

Con Trúc diệp thanh này là thú vui mới của An Lan, mùa hè đặt trong phòng ngủ, có thể làm mát mẻ cả phòng. Y tới giờ không ngờ, mình có thể hành xử cùng hung cực ác thế này, y tính giết luôn con rắn nhỏ, dù gì nó cũng chỉ là yêu. Nhưng nó đã ở Bồng Sơn lâu ngày, địa linh tiên khí nơi đây tu dưỡng nó, giết nó không dễ như giết yêu quái bên ngoài kia.

Y vê chỉ quyết, dẫn thiên hỏa muốn thiêu chết nó, kết quả nó hoảng không còn đường chạy, xông vào Lang Huyên. Nghĩ ra sai lầm thì đã muộn, tội không thể thứ, trước sau chỉ cần mấy canh giờ. Trúc diệp thanh cả người mang lửa châm đốt Lang Huyên, y nhìn thánh địa toát ra cuồn cuộn khói đặc, lửa càng lúc càng lớn, tiếng la của đệ tử Tử Phủ truyền đến từ bốn phương tám hướng, y thối lui vài bước, thừa dịp loạn trốn khỏi Phương Trượng Châu.

Chuyện cũ lâu năm, một lần xấu hổ đến không dám nhớ lại. Nói cho Tung Ngôn đương nhiên không phải toàn bộ chân tướng, con người mà, người có lục dục, luôn muốn chọn lời có lợi cho mình. Rời khỏi Tử Phủ y tránh ở Cam Uyên, hoảng sợ không tới một ngày, An Lan cưỡi phong mã thú tới, hướng y rút ra Thiên Sầm kiếm.

Ân ân oán oán sau này là vậy, mỗi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình. Y bị nhốt vào Bát Hàn cực địa, bọn họ làm cho y cầu sống không được, muốn chết không xong. Trên trời muốn y sám hối, làm thì đã làm rồi, sao còn muốn sám hối chứ? Chờ có được Long Hàm châu ra khỏi Bát Hàn cực địa, y kiên quyết nhảy vào luân hồi, triệt để kết liễu kiếp này.

Đáng tiếc, vận mệnh thứ hai này, cũng không định buông tha người. Lòng vòng dạo quanh lại chạm mặt cố nhân, y vốn nghĩ rằng sau khi trùng sinh người nọ sẽ không nhận ra mình, nhưng vừa gặp mặt đã biết không thể. Y nhìn cậu ấy từ từ đi tới, dọc đường ngó nghiêng chung quanh, vẫn tính tình đó. Đến trước mặt, một ánh mắt giao nhau, đáy lòng hiểu rõ … Y thở dài, thầm nghĩ một câu đời người có khi nào không gặp lại, nhưng không thể nào nói ra lời.

Định nhập lần này thật phát phiền. Y nhíu mày, chậm rãi thoát khỏi thế giới kia, mở mắt nhìn ra bên ngoài khoang thuyền đã là sắc đêm tràn ngập, môn đồ treo xong đèn lồng, chiếu sương trước mắt, hơi nước li ti cuồn cuộn.

Một chuỗi bước chân truyền đến, Vương Tại Thượng hạ giọng hồi bẩm: “Chủ thượng, hình như trên mặt biển có đèn.”

Y nghe xong đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên theo phương gã chỉ xuất hiện mấy ngọn đèn lửa, sơ sơ tính ra chừng bảy tám cái. Đại trì này chưa từng có ai đánh cá, không thể là đèn thuyền chài, chẳng lẽ là người Ba Nguyệt lâu đến à? Hình như hơi quá nhanh.

“Đến đâu rồi?” Y hỏi Vương Tại Thượng.

“Mới ra eo biển gần đảo Thái Tuế, phía trước không xa là Long Diên Tự.”

Có Ngư Lân đồ, không còn cần dựa vào việc bắt giao nhân tìm kiếm Giao cung, là vì phía sau có người đuổi theo, phải giải quyết xong trước, không thể dẫn họ vào Yên Uyên.

“Cách Long Diên Tự một khoảng thì dừng lại, quan sát phía bên kia.” Mùa này, đúng lúc rồng quay về biển. Chúng tới đây ngoại trừ tìm kiếm bạn tình phối ngẫu thì chỉ có ngủ, nước bay hơi chưa kịp tụ thành khối Diên Hương. Tụi rồng này mùa sinh sản mẫn cảm dễ giận, nếu thuyền sau đuôi có ý đồ không tốt, chỉ cần dẫn rồng ra là có thể giải quyết, không cần đến y ra tay.

Vương Tại Thượng đáp vâng, quay lại hỏi: “Đại kình thì làm sao ạ? Phía trước sóng nước cuồn cuộn, tôi thấy đầu rồng rồi, hai con đực cái đang làm chuyện đó kìa. Lỡ chúng phát hiện đại kình, có phải đến tấn công chúng ta không?”

Y nói sẽ không, “Long vương kình là khắc tinh của rồng, mấy con rồng đó tình nguyện vòng quanh hắn, cũng không mạo hiểm trêu chọc.”

Vương Tại Thượng a một tiếng lớn, quay đầu lại cười hì hì, “Chủ thượng thực sự kiến thức cao, không hổ xuất thân là thần tiên ạ.”

Y mặc kệ, đứng ở đuôi thuyền lẳng lặng nhìn ra xa, đèn trên mặt nước cách rất xa, chỉ sợ không tới hai canh giờ đuổi kịp. Y che miệng ách xì một cái, sai đám Ngự giả hai bên quan sát kỹ vùng thuỷ vực bên cạnh, định quay về khoang thuyền chợp mắt một lát.

Vương Tại Thượng gõ hai âm linh đang, bảo thuyền dừng. Hai bên mạn thuyền phái người phòng thủ, gã xách bầu rượu, lặng lẽ tiếp đón Hậu Thổ Thành Tông chủ, hai người nhảy lên chái thuyền, dưới ánh trăng cùng rót đối ẩm.

“Đây là rượu ngon.” Hắn quơ quơ bầu rượu, nhìn Đồ Khiếu Hành nhếch miệng cười, “Đào trong hầm rượu Tàng Lung phủ, tiểu tử ngươi thật có lộc ăn.”

Thổ tông chủ uống một ngụm, cay đến kêu ngao ngao, “Ngươi lại trộm rượu của chủ thượng hả?”

Vương Tại Thượng nói: “Ngài ấy thích uống trà, rượu ta uống giúp. Nếu Kim Vân Lãm và Mộc Giang Lưu còn sống thì tốt quá, chúng ta có thể vừa uống vừa chơi đoán số, ai thắng sẽ sờ Cổ Liên Tử, sờ chỗ nào cũng được.”

Đồ Khiếu Hành phun một cái, “Ngươi điên rồi, Cổ Liên Tử không rút ruột ngươi mà đánh ấy!”

Vương Tại Thượng bá đạo: “Sờ thì sao, nàng ấy có ngực to mà… Kỳ thực ta rất thích nàng ấy, lần trước đại hội Đài Chúng Đế, suýt chút ta có cơ hội, đều do Mộc Giang Lưu quấy rối. Giờ thì hết rồi, bọn họ chết hết rồi, mạng người đôi khi còn không bằng cọng cỏ.”

“Ngươi nhớ tình bạn cũ, khi trở về tế điện bọn họ là được. Uống rượu ngại ít người, chia tiền ngại người nhiều.” Đồ Khiếu Hành cười nhạo, “Trên đời này vẫn là tiền quyền quan trọng nhất. Người không có tiền quyền, những thứ khác, mẹ nó toàn là cái rắm.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 90"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online