Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 9
Chương 9: Nghĩa trang cuối cùng.
Tô Họa, lạnh nhạt nhìn nàng cười cười, “Sư phụ, chuyện con muốn làm đã làm xong, từ nay trở đi, con có thể sống vui vẻ rồi ạ.”
Tô Họa gật đầu, tựa như với nàng không có biến cố nào là bất ngờ. Dưỡng hổ tức hoạn, tình huống này nói vậy không quá thích hợp, nhưng với Lan Chiến, quả là thế. Mười bốn năm trước nàng cảm thấy lai lịch đứa bé này không đơn giản, mười bốn năm sau quả nhiên đánh một cái mọi người trở tay không kịp. Trên đời nhân quả báo ứng, trước nay chỉ có đến sớm hay muộn, chứ không bao giờ thiếu. Còn mạng đó, xa biển cách núi vẫn sẽ còn người tới lấy, huống chi là Lan Chiến, quá mức tự tin, gối đao mà ngủ.
Dù sao thế cục đã mất, nàng dẫn đầu thần phục, giơ cao hai tay nói: “Nhược Thủy Môn thề sống chết nguyện trung thành Các chủ, đợi hiệu lệnh Các chủ.
Đã có người đi đầu, các Môn còn lại chỉ còn bước thuận theo thiên ý. Tình nghĩa giang hồ là gì, có khi cứng rắn như sắt thép, có khi dễ vỡ như lưu ly. Trong môn phái đổi cũ thay mới giống như thay đổi đời vua, người thắng làm vua định ra luật bốn bề đều nghe. Các chủ tiền nhiệm đã chiến bại, người đi trà lạnh, nếu không có liên luỵ đến lợi ích gì, không ai còn nhớ tới.
Nhạc Nhai Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngủ đông nhiều năm, hôm nay rửa nhục. Trước mắt người trong bang nàng đều biết, bắt nạt kẻ yếu, mạnh hơn họ, họ liền phục tùng. Nàng vốn không quá coi trọng những người này, nhưng với đại cuộc trước mắt, tạm thời chấp nhận, chờ một thời gian từ từ ra tay dọn dẹp, xử trí việc khác.
Quay đầu nhìn Tô Họa, “Sư phụ, việc tang liệm Các chủ tiền nhiệm Lan Chiến, nhờ người ạ.”
Nàng biết Tô Họa lúc trước bị chặt đứt đường lui, là do Lan Chiến tự thân tự lực. Nữ nhân đối với người đàn ông đầu tiên của mình, thể nào cũng còn chút tình cảm dù là yêu hay là hận. Tô Họa vâng, khom lưng nhặt đầu Lan Chiến lên, nâng váy tiến vào phòng. Vén bình phong qua nhìn thấy trên tứ chi rơi vãi trên giường, nàng nhíu mày, không nhớ nổi lúc người này còn sống, cao cao tại thượng thế nào.
Một dáng vẻ đẹp đẽ cao ráo, làm việc bẩn tận nhân gian. Nàng ngẩng đầu đứng một lát, khoanh tay vê mép giường đánh rơi khối thịt, đẩy ra cửa sổ, ném ra lồng báo ngoài kia.
Nguyên Tứ đại Hộ pháp, Phá Quân và Tham Lang đã chết, chỉ còn Thái Âm và Ân Môn. Năm đó đuổi giết phu phụ Nhạc thị, bọn chúng cả bốn đều có phần, sau này địa điểm chôn cất cũng chỉ có bọn chúng biết.
Việc đầu tiên Nhạc Nhai Nhi có thể tự do hành động, chính là dẫn chúng lao tới Tuyết vực. Nàng không như người ta có phúc khí dưới gối hưởng niềm yêu thương vui vẻ bên cha mẹ, mỗi đêm giữa mộng chỉ nếm niềm khổ sở đến ngạt thở. Nàng duy nhất có thể làm là mang di cốt song thân về, tránh họ lạnh thây nơi hoang dã. Nàng làm cô nhi nhiều năm như vậy, tìm được cha mẹ rồi, từ rày về sau đã có người thân để tế bái.
Ba người cưỡi khoái mã lên vùng Tuyết vực, Nhai Nhi trải qua sáu năm lớn lên nơi này, luận địa hình, vốn quen thuộc hơn bất cứ kẻ nào. Thái Âm và Ân Môn dẫn nàng đi lòng vòng, lòng nàng đều rõ. Nàng cũng không tính tha cho chúng, đợi tìm được mộ phần cha mẹ, nàng sẽ đem máu chúng tế vong linh.
Ký hiệu đánh dấu nửa canh giờ ngay dưới chân, nàng ghìm chặt dây cương xoay quanh tại chỗ, cười như không cười, liếc một mắt nhìn bọn họ, “Hai vị hộ pháp định thử lòng nhẫn nại của ta sao?”
Thái Âm và Ân Môn ngoài miệng lấy lệ: “Thuộc hạ không dám, chỉ vì quay lại chỗ này sau nhiều năm, nhất thời tìm không được phương hướng.”
Nàng à một tiếng, “Vậy thì để ta chỉ đường cho hai vị!” Nâng roi ngựa thẳng chỉ Tây Bắc, “Nơi đó là yết hầu Tuyết, hai ngọn núi cao, bên dưới có u cốc, dài chừng hơn trăm trượng. Năm đó ta còn nhỏ, đi theo mẹ sói ở đó săn bắn, khi thế giới bên ngoài xuân về hoa nở, muôn ngàn con dê vàng di chuyển ra ngoài cốc, bọn ta chỉ cần thủ nơi đó, sẽ có mồi ngon ăn không hết.”
Lời nàng làm hai người kinh hãi, không khỏi kích động, “Sao Các chủ… lại lưu lạc giữa bầy sói?”
Nàng nheo mắt nhìn chúng, “Đã nhiều năm rồi, Lan Chiến không nói cho các ngươi chân tướng à. Mười bốn năm trước, cũng chính là sau sáu năm các ngươi ngộ sát phu phụ Nhạc Nhận Dư, Tả Hữu nhiếp đề đem ta về Vương Xá Châu. Lan Chiến đặt ta tên Nhạc Nhai Nhi, nghe nói là vì kính trọng cha ta làm người, cố ý để ta sau này nhận tổ quy tông. Ta biết hai mươi năm trước ngàn dặm truy kích, các ngươi có tham dự, lúc chôn cất, các ngươi cũng có một tay. Ta đến đây là vì tìm kiếm di hài cha mẹ, các ngươi chỉ có thể giúp ta, không thể mặc cả đường sống.” Nói xong nhẹ thở ra, “Được rồi, giờ nói ta biết, cha mẹ ta được chôn ở đâu. Từng là đồng môn, đừng ép ta ra tay, thương tổn hòa khí, rất khó coi.”
Hai vị hộ pháp trao đổi ánh mắt, đột nhiên rẽ mây nhìn trời mà rõ thực khiến người vui mừng. Khó trách Lan Chiến đối nàng phá lệ, là con gái của Nhạc Nhận Dư, nhất định biết tung tích Mưu Ni thần bích. Lan Chiến chết trong tay nàng, đại để là vì háo sắc khinh địch, không giống như chúng, tuy có hứng thú với đàn bà cũng không đến nông nỗi tẩu hỏa nhập ma vậy. Tuyết vực này mênh mông vô bờ, một nửa quỷ ảnh cũng không có, giờ xuống tay đúng là thời cơ cực tốt.
Bội kiếm của Ân Môn tuốt ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí bốc lên đỉnh đầu, “Nhạc Nhai Nhi, ngươi quá tự cao. Năm xưa chúng ta có thể giết cha mẹ ngươi, hôm nay ngươi khó thoát.” Hoà bình nhiều năm trên đại địa, cuối cùng cũng đánh. Từ trên trời tuyết rơi từ từ, cùng kiếm khí chém tung tóe tuyết đọng dưới đất, khuấy động thế giới lưu ly này đến hỗn độn.
Sâu trong rừng cây có một đám hơi thở, lẳng lặng dừng ở chỗ này quan sát, là bầy Sói tuyết. Người đấu với người chúng không tham dự, nhưng máu huyết văng đến đã kích thích thần kinh chúng. Lỗ tai sói đầu đàn run lẩy bẩy, bước lên trước nửa bước, trong đáy mắt trong suốt phản chiếu ngược ảnh của cảnh tượng trên bình nguyên, người quấn nhau đánh đấu dịch chuyển mấy lần, rất nhanh từ ba thành hai người.
Bỗng một tiếng hú dài truyền đến, cực kỳ quen thuộc, là tín hiệu đặc thù của thành viên Sói tuyết mời ăn cỗ. Rốt cuộc kiềm chế không được, bầy sói như tên rời cung, ào ào lao ra rừng cây, nhằm về phía bãi chiến trường.
Nhưng tiếng gào kia không do sói phát ra, bầy sói không tới gần, chỉ vây quanh đứng yên bồi hồi. Phía trước một người rút kiếm đã nằm liệt trên đất, một tay khống trụ mệnh môn đối thủ, nữ tử lại phát tiếp thanh âm u u nức nở, như tiếng sói mẹ dịu dàng cách động cổ vũ gọi sói con về. Sói đầu đàn hơi run giật mình, cẩn thận nhìn mặt nàng, cuối cùng nhận ra, đột nhiên khoan khoái bổ nhào qua, buông đuôi lắc lư trái phải trên mặt đất, tung bọt tuyết lên đầy trời.
Thái Âm bị dọa choáng váng, thứ nhất kinh ngạc Nhạc Nhai Nhi bước tiến kinh người, thứ hai bầy sói bỗng nhiên xuất hiện ép người sợ hãi. Lúc sói đầu đàn và Nhạc Nhai Nhi quay cuồng chơi đùa, những con sói chiến binh vây quanh gã, răng nhọn rất gần, hơi thở tanh hôi phun lên mặt. Mười bốn năm không gặp, thủ lĩnh bầy sói sớm đã thay đổi. Hiện tại Bạch Nhĩ Đóa sói đầu đàn đã rất to lớn, Nhai Nhi vừa nhìn đã nhận ra, là con ruột của Mẹ sói, lúc trước nằm chung một cái ổ với nàng, mỗi ngày nàng ôm nó ngủ. Sau này Bạch Nhĩ Đóa bị Mẹ sói đuổi ra, một thời gian dài nó vẫn vụng trộm trở về gặp nàng, khi đó đều chưa hiểu đối phương là giống loài khác, trong lòng bọn họ, ở chung một ổ chính là đồng bọn thân thiết nhất đời.
So với giao tiếp với loài người, Nhai Nhi thích loài sói hơn, bọn chúng đơn giản trực tiếp, yêu ghét rõ ràng.
Thi thể Ân Môn để đó cũng lãng phí, nàng ý bảo bầy sói dùng bữa, sau khi Bạch Nhĩ Đóa cho phép, hơn mười con sói xông lên, chớp mắt xé thi thể ra không còn một mảnh, ruột kéo ra xa hàng trượng. Chứng kiến tất cả, Thái Âm sợ tới mức ngây ra như phỗng, Nhai Nhi nói “Đi, dẫn đường”, gã xiêu vẹo chao đảo dẫn nàng qua vách đá bên cạnh, tìm được ba khối đá vụn xếp chồng đánh dấu mộ phần giản dị.
“Là nơi này ư?” Nàng mặt không biểu cảm hỏi hắn.
Thái Âm nói, “Năm xưa để dễ phân biệt, cố ý đắp ba tảng đá.”
Nàng run run hít vào một hơi, không khí Tuyết vực lạnh lẽo, kích thích lá phổi nàng đau đớn. Nàng chậm rãi gật đầu, “Nhiệm vụ của ngươi đã xong, đi chết đi.” Giọng vừa buông, hai Thần bích cong cong xoay tròn lao xuống dưới, giao thoa rồi chạy về phía chân trời. Thái Âm gục ngã ở trước mộ, dưới người tuyết rất nhanh bị nhiễm đỏ, Nhai Nhi cắt đầu gã, cung kính bày biện trên ba tảng đá, “Con lấy máu kẻ thù an ủi cha mẹ, hai mươi năm, nữ nhi đưa hai người rời khỏi đây.”
Nàng dập đầu ba cái, sợ kinh động cha nương, bắt đầu dùng tay không đào bới. Khối đá núi kia che chắn vô cùng tốt, Tuyết vực hai mươi năm tuyết đọng, rơi xuống phần mộ chỉ một lớp mỏng manh. Đôi mắt nàng đẫm lệ đỏ tươi, một nâng một chuyển mở huyệt, nước mắt thấm vào đất bùn, càng xuống sâu lại càng dâng trào.
Chôn ở đây không phải ai khác, là cha mẹ thân sinh của nàng. Bọn họ chưa từng gặp mặt, hôm nay dùng cách này gặp nhau. Nàng luôn nghĩ, Tuyết vực trời giá rét đông lạnh, thi hài họ không biết có được bảo dưỡng hoàn hảo không. Nếu may mắn, nàng được thấy dung nhan bọn họ, mà cũng là điều tàn nhẫn biết bao.
Kết quả hy vọng xa vời vẫn là hy vọng xa vời, khi họ được chôn cất không có quan tài, nhiều năm trôi qua đã sớm hoá thành xương trắng. Nghĩ lại chuyện cũ, lúc sáu tuổi nàng từng không một lần chạy tới chạy lui chỗ này, nếu lúc đó cha mẹ trên trời có linh, có cảm nhận được khổ sở hay không?
Nàng nâng thi cốt gói lại, quỳ lâu đến lúc đứng dậy cũng khó khăn. Bạch Nhĩ Đóa ở một bên nức nở, Chàng Vũ và Triều Nhan hóa thành hình người đi tới đỡ nàng, ngập ngừng gọi: “Chủ nhân…”
Nàng lắc đầu, “Ta không sao.” Cẩn thận cân đối gói đồ đeo lên lưng. Thừa dịp trời còn chưa tối, ra khỏi Tuyết vực.
Bầy sói tiễn bọn họ rất xa, nàng vung tay, ra hiệu chúng trở về.
Triều Nhan nói: “Vì sao ngài không mang theo Bạch Nhĩ Đóa ạ? Tôi thấy nó rất thích chủ nhân.”
Nhai Nhi cười cười, “Đây là nhà của huynh ấy, huynh ấy ở chỗ này xưng vương, về với ta chỉ có thể làm chó, sau này huynh ấy hận ta mất.”
Triều Nhan mới có linh khiếu, vài điều còn chưa hiểu rõ. Nàng nhìn Chàng Vũ, mặt cậu rất trang nghiêm, như đã hiểu.
Nhai Nhi trở lại Vương Xá Châu, sai người đào một hố cát, thành chốn nghĩa trang cuối cùng của cha mẹ. An bài xong thoả đáng, từ giữa trưa nàng đứng đến sáng sớm hôm sau, tuy kết cục bi thương, nhưng cùng ngủ một huyệt, tình yêu của họ đã viên mãn. Nàng trước giờ không tin trên đời có tình yêu, nhiều nam nữ bạc hạnh du hí nhân gian, cuối cùng cũng không khỏi chia ly. Nhưng cha mẹ mình bên nhau không rời không bỏ, lại cho nàng thấy một tia hi vọng, nàng chỉ không rõ, mình có thể may mắn như mẹ hay không. Thế gian này, đàn ông tốt luôn có, chỉ sợ tạo hoá trêu ngươi, có tặng cho nàng một cơ hội gặp gỡ hay không.