Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 89

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 89
  • 10
Prev
Next

Chương 89: Kiếp trước, kiếp này.

Tung Ngôn mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ trở lại sáu mươi năm trước, khi đó cậu vừa mới có thể độc lập, mẹ cho phép cậu tự do chơi trong phạm vi năm dặm hải vực.

Tuổi còn nhỏ, chưa nói tiếng người cũng chưa biến hình nhưng đã có một trái tim ganh đua háo thắng. Cậu cùng cả đám đua tốc độ, vỗ vây đuôi thường vượt ra ngoài khu vực mẹ quy định. Thắng không có phần thưởng nhưng thật hứng khởi, phóng lên cao trên mặt nước. Long vương kình chưa trưởng thành đã có thân hình rất lớn, rơi xuống tạo ra một cơn sóng gió động trời, mấy chục dặm trong ngoài đều nghe thấy.

Mẹ cậu phát ra tiếng gọi thâm trầm ẩn hiện ở tần số chỉ có Long vương kình mới nghe thấy. Cậu lưu luyến không rời khỏi san hô cùng bầy cá, vừa bơi vừa quay đầu, đợi đến khi không còn thấy gì phía sau mới kiên quyết quay người phóng về hướng mẹ.

Cá nhỏ hồn nhiên chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết làm nũng, giống như con cá heo xoay quanh mẹ rất nhanh. Cậu không biết mất sức là gì, dù gặp đám sinh vật biển hết sức bình thường cũng khiến cậu lưu luyến nghỉ chân thật lâu. Mẹ cậu không có cách giữ cậu, càng không ngừng thúc giục. Trời đã sắp lạnh, nếu như cậu đã có thể biến hoá thì ở đâu cũng được, nhưng cậu còn quá nhỏ, phải di chuyển đến thuỷ vực ấm áp để giúp cậu thuận lợi vượt qua mùa đông.

Từ Bắc đến Nam mấy vạn hải lý, trên đường gặp tuyết rơi, cậu trồi lên mặt nước để mấy bông tuyết trắng yếu ớt kia rớt xuống người. Cậu rất nhẫn nại, thường xuyên nằm yên không nhúc nhích, chờ tuyết rơi tích lũy, chận lỗ mũi liền ách xì một cái vang dội đến kinh thiên động địa. Cậu vui sướng, rung đùi đắc ý, mẹ yêu thương hiền lành nhìn cậu để mặc cậu giương oai. Long vương kình cả đời chỉ có một con, đối với đứa nhỏ này dồn hết toàn bộ yêu thương mềm mỏng, cậu thò đầu ra nhìn trên mặt nước, ngay tại phía dưới mẹ cậu cẩn thận quan sát bốn bên.

Trong các thuỷ tộc Thượng cổ, Long vương kình là giống loài cao nhất, bọn họ ít cần trải qua tu hành, đến tuổi có thể tự biến hình. Nhưng lúc còn nhỏ dễ bị tập kích, ví dụ như đám cá mập trắng hay rồng biển, đều muốn bắt Long vương kình con làm thức ăn, bởi vậy mẹ cậu phải vạn phần cẩn thận coi ngó.

Cá mẹ phun ra một vòi vĩ đại để thở, tạo mấy vòng khói bong bóng, cậu phóng xuyên qua mớ bọt khí kia, chớp mắt một màu trắng xoá che khuất tầm mắt cậu. Cậu lắc lắc đầu, chớp mắt mấy cái, lại nhìn kỹ, phía trước là biển sâu xanh thẳm, xanh hơn bất cứ cái gì xanh đến động lòng người. Cậu không hành động thiếu suy nghĩ, bởi cái đẹp này khiến cậu mơ hồ cảm giác được nguy hiểm. Mẹ cúi đầu hôn lên đầu cậu, cậu thành thật nép dưới bà bơi phóng theo tốc độ của bà.

Dòng hải lưu lạnh ấm gặp nhau, xẹt qua làn da cậu, cậu có thể tinh tường cảm giác được. Giữa La Già đại trì và Tinh Nguyệt hải có một đường thông hẹp dài, xuyên qua đó, là đích đến của bọn họ. Môi trường ấm áp, phù du cũng trở nên nhiều hơn. Cậu theo mẫu thân kiếm ăn, trông thấy miếng bọt biển to lớn mềm mại, trong cái bình hình xúc tua có hai thân ảnh cô đơn, như một cặp tù nhân, ở chỗ gian nan nhỏ hẹp điều chỉnh tư thế, xuyên qua lỗ thủng hâm mộ nhìn thế giới bên ngoài.

Cậu lặn xuống, nghiêng đầu nhìn một mắt, cuối cùng thấy rõ một cặp tôm, tôm cái bụng to đầy đạm màu vàng nghệ, con kia khẳng định là tôm đực. Cậu hỏi mẹ, vì sao chúng lại bị vây nhốt lại thế? Mẹ nói bởi vì khi chúng còn nhỏ bị hít vào, càng lớn cơ thể càng to sẽ không ra được. Cũng may một đực một cái, ít nhất có bạn, con chúng sẽ tự do. Cuối cùng cảnh cáo cậu: “Nếu như con chạy lộn xộn, tương lai cũng sẽ giống như chúng, bị bắt vào trong bọt biển.”

Cậu không tin chút nào, trên đời căn bản làm gì có bọt biển có thể vây khốn Long vương kình.

Cậu mãi nhìn, bỗng mở miệng rộng ra cắn chúng, mẹ kêu to: “Tung Ngôn!” Nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, là cậu giúp chúng thoát khốn, cắn đi bọt biển đang cầm giữ chúng.

Hai con tôm cuối cùng thoát khỏi chỗ giam, mỗi con chạy bắn ra xa nhau. Cậu mờ mịt nhìn về phía hải vực trống trải, “Chúng không muốn ở cùng nhau sao mẹ ơi?”

Ai biết được, hoàn cảnh bắt buộc thì phải sống nương tựa lẫn nhau, một khi thoát ra được trời đất càng lớn, liền mỗi người đi một ngả. Mẹ vỗ phủ đỉnh đầu cậu, “Chờ con lớn lên sẽ rõ.”

Dòng nước chỗ thông nhau khá mạnh, lúc xuyên qua nhất định phải dựa sát sao vào mẹ. Gợn sóng dâng lên bên cạnh cậu, cậu căng thẳng toàn thân, ra sức bơi về phía trước. Cuối cùng cũng ra khỏi, cậu cao hứng lăn lộn, kìa trong màn nước sẫm màu lam ẩn hiện vài bóng đen. Trong lòng cậu vang một tiếng sợ hãi, bơi lại gần mẹ, những bóng đen ngày càng nhiều, một bầy thật lớn, là Cá mập trắng.

Bọn chúng bắt đầu đuổi theo, mẹ bảo cậu, dùng hết sức lực phóng về phía trước, giống như đấu trận với các loài cá khác. Nhưng trận đấu này nhiều hơn là một khắc, lũ Cá mập trắng đuổi theo bọn họ tám ngày tám đêm. Cậu thấy mẹ mình cắn xé với bọn chúng, nước biển bị nhiễm đỏ, không biết là máu ai. Cậu thất kinh, oà khóc thút thít, mẹ cậu rít gào về phía cậu, lệnh cho cậu mau chạy. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi đau sinh ly tử biệt, không có năng lực cứu mẹ, chỉ nấn ná cách đó không xa.

Phía sau lũ Cá mập trắng đuổi theo, khiến cậu không thể không chạy trối chết giữ lấy mạng. Tốc độ bọn chúng quá nhanh, cậu không thể thoát khỏi, khi cùng đường hít sâu một hơi, lặn xuống biển sâu. Đây là lấy mạng ra cược, một khi dùng hết khí trong phổi có thể bị chết đuối. May mắn thay, những kẻ cường đạo rất sợ chết kia đã buông tha, chúng không muốn mạo hiểm vì một con cá nhỏ. Cậu bơi lên chỗ an toàn, quay lại tìm mẹ nhưng không thấy, không ngờ bà lại ở đây.

Là mộng cảnh! Tung Ngôn rơi lệ đầy mặt. Bao nhiêu lần trong mộng tìm khắp không thấy bà, không ngờ lần này có thể gặp lại. Chỉ là bà không nói chuyện với cậu, cả người đầy thương tích, mặt cũng có vẻ đờ đẫn. Cậu gọi to: “Mẹ ơi!” Bà nhìn cậu một cái, vẫn im lặng. Cậu theo bà bơi về hướng đông, bơi tới chỗ nước cạn, bà hóa thành hình người đi vài bước, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Nước mặn xát lên miệng vết thương gió thổi khô, lưu lại một ít muối trắng, hai mắt bà nhìn phía trên đỉnh, có mấy con hải âu bay quanh, phát ra tiếng kêu trong trẻo. Cậu rất sợ hãi, nhỏ giọng gọi bà, bà cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn cậu nói: “Tung Ngôn, mẹ muốn đi lấy một thứ, nơi đó rất nguy hiểm, con ở lại Đại trì, không cần đi theo.”

Cậu không chịu, lon ton đuổi sau bà, đuổi mãi đuổi tới một nơi xung quanh đều là lửa đỏ.

Mỗi một tấc trên làn da đều rung động, thuỷ tộc đối với lửa luôn rất kiêng kỵ và sợ hãi. Cậu hỏi vì sao mẹ tới đây, bà nói: “Vì cứu một người.”

Cứu một người rất quan trọng, đến mức không tiếc bỏ mạng. Cậu không hiểu tư duy của người lớn, cuối cùng có gì quan trọng hơn là còn sống chứ, mẹ nói, “Từng đã có một người, vì để tộc đoàn chúng ta được kéo dài sự sống, không tiếc trở thành địch của thiên giới. Ngài bị nhốt tại nơi rất lạnh, mỗi ngày đều có dao rơi đâm thủng thân thể, đã qua ba ngàn năm. Ngài là ân nhân của Long vương kình chúng ta, chỉ cần có một chút hi vọng, chúng ta đều phải nghĩ cách cứu ngài, đây là nhắc nhở tổ tông truyền lại. Giờ là mẹ, sau này là con, khi vị ân nhân cần, có phải xả thân đều phải cống hiến cho ngài, nhớ kỹ lời mẹ nói không?”

Cậu gật đầu, nhìn bà hóa ra chân thân ở giữa không trung, phun toàn bộ nước trong cơ thể ra dập tắt liệt hoả hừng hực trên đất.

Mặt đất đen nơi nơi đều có hơi nước, xèo xèo, trong không khí nơi nơi đều là mùi khói. Cậu nhìn mẹ nhanh chóng héo rũ, khuôn mặt diễm lệ mất đi vẻ sáng bóng, như một bà già bạc phơ. Bà chỉ còn một tia khí lực cuối cùng, giãy dụa bay đi hướng Bắc, bay đến một nơi băng tuyết đầy trời, tìm kiếm phía dưới, tìm người ân nhân khiến bà trả giá bằng tất cả mọi thứ.

Người phủ phục ở trong tuyết ngẩng mặt, mặt thanh lãnh, tại mi tâm có ấn ký như lửa cháy rất đẹp. Mẹ cậu vui mừng phát ra một tiếng thét dài, từ trong hàm bay ra một hạt châu màu đỏ lấy ra từ trong địa hỏa, một đầu chìm vào Bát Hàn cực địa.

Là một đi không trở về. Thân thể của bà hóa thành một cái cảng chắn gió, giúp người nọ tránh gió tuyết và băng lăng. Bảy ngày sau bà chỉ còn một khối không xác, trong thân thể bà người đó chui ra có thể đứng thẳng dậy mà đi, y đứng yên trước xác kình thật lâu, sau đó nắm hạt châu xoay người, đi về hướng ra ngoài cực.

Xem đến cuối đầu óc thanh tỉnh, đứng ở góc độ người xem thấy rõ toàn bộ việc trải qua, sợ hãi run rẩy đến tê tâm liệt phế, tim cậu rụng rời. Cậu biết, mẹ vĩnh viễn không về được, bà vì hoàn thành sứ mệnh, phơi xác trong băng tuyết vô biên.

Bỗng nhiên bên tai bùm một tiếng giòn vang phá nát, có ánh sáng xuyên qua mí mắt cậu. Cậu chậm rãi mở mắt ra, một thế giới sáng rực cậu không thể nhìn thẳng. Đưa tay lên che, chậm rãi nghe tiếng hải âu kêu to chung quanh, cuối cùng cậu đã có phản ứng, mình đã ra tới Đại trì. Trời xanh mây trắng ánh vào mi mắt cậu, còn có một khuôn mặt khiến người kiêng kị, lẳng lặng nhìn cậu.

Cậu cả kinh, theo bản năng nhanh chóng lui về phía sau, xiềng xích giữ cậu bị kéo phát tiếng vang, sau đó cổ họng như bị đánh một phát mạnh, chớp mắt ghìm cậu như mất đi tri giác. Đến giờ cậu mới phát hiện tứ chi và cổ mình đều bị khóa chặt bằng xích sắt thật dài bày ra trên sàn thuyền, bị cột như súc vật.

“Tỉnh rồi à?” Người nọ cười cười, mặt mày hiền lành, “Nặng nề mộng đẹp, ngươi luôn muốn mơ tìm ra chân tướng mà?”

Cậu hoảng hốt nhìn về phía y, “Lệ Vô Cữu?”

Lệ Minh chủ gật đầu, “Là ta.”

Cậu bắt đầu giãy dụa, dù là người hay động vật, sau khi gặp nguy sẽ phản ứng như vậy. Nhưng xích sắt giống như biết suy nghĩ của cậu, cậu càng giãy, trói buộc càng chặt, tựa như muốn dạy kỹ tù nhân không nghe lời, căng thẳng siết chặt liên kết, như muốn cắm vào trong da thịt.

Mặt Lệ Vô Cữu vẫn đầy thiện ý, giọng cũng rất hòa ái, khuyên cậu đừng lộn xộn, “Mẹ ngươi vì ta mà chết, ta không muốn nhìn con của cố nhân oan uổng tánh mạng, ngươi bình tĩnh lại, không cần tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Tung Ngôn cắn răng nhìn y, “Mẹ ta do ngươi mà chết? Ngươi chính là người ở trong tuyết à?”

Y thẳng thắt lưng, nhìn xiêm y trước ngực dậy nếp nhăn, tâm bình khí hoà chỉnh lại một chút.

“Đó là Bát Hàn cực địa, ngươi đã từng tới. Ta từng đã là kẻ tù tội nơi đó, ba ngàn năm băng hình chém thịt lóc xương, là mẹ ngươi xả thân tìm Long Hàm châu đến, giúp ta ra phiến cực.” Y thở dài, “Chuyện cũ có điều phức tạp, từng chút kể ngươi rất phí công, không bằng để chính ngươi nhìn. Nhìn rõ chưa? Cũng nghe rõ chưa? Ta và bộ tộc Long vương kình các ngươi có ngàn vạn mối liên hệ, mẹ ngươi nhắc nhở không cần cô phụ, từ hôm nay trở đi hãy hỗ trợ ta.”

Y nhẹ nhàng bâng quơ, như mạng sống cũng không đáng nhắc tới. Tung Ngôn cũng không tin, “Tên yêu nhân này, dùng ảo thuật chi phối mộng cảnh của ta, cũng đâu phải lần đầu. Nếu mẹ ta thật sự do ngươi mà chết, ngươi là cừu nhân của ta, có tư cách gì bảo ta hỗ trợ ngươi chứ!”

Lệ Vô Cữu rất kinh ngạc, “Không phải Long vương kình có ân thì báo sao, ngươi đúng là đồ ngoại tộc mà? Đúng là gần mực thì đen, sát thủ không giữ chữ tín, ngươi cũng định vong ân phụ nghĩa. Mẹ ngươi dưới cửu tuyền thấy ngươi như vậy, không biết nghĩ gì.”

Trong đầu rối rắm, cậu còn đắm chìm trong mộng cảnh vừa rồi do kết cục thương tâm của mẹ không thôi. Thật sự không còn sống ư? Thật sự phơi xác tại Bát Hàn cực địa ư? Cậu tìm khắp ngang dọc, hoàn toàn không có chút tin tức của bà, ngoài nguyên nhân này, có lẽ không thể giải thích vì sao bà biến mất không còn một dấu vết.

Mỗi tộc đều lưu truyền ít nhiều về truyền thuyết tổ tiên bọn họ, trong lịch sử họ Long vương kình, quả thật từng có một tiên nhân, vì kéo dài long mạch của tộc Long vương kình mà xúc phạm thiên quy, bị giải đến Bát Hàn cực địa trọn đời chịu khổ. Chẳng lẽ là người này? Khi đó y xông vào Kim Lũ Thành đại khai sát giới, hai tay dính đầy máu tươi của Lâu chúng, sao y có thể là thượng tiên lòng mang từ bi kia được!

Đêm giống như một tấm áo đen lay động trong gió biển, Lệ Vô Cữu đi đến ven mạn thuyền, nhìn ra phía biển xa xa. Y như biết Tung Ngôn đang nghi hoặc, cũng không muốn giải thích tường tận trước sau, thậm chí còn hơi mờ mịt, lẩm bẩm: “Rất nhiều việc ta đã từ từ phai nhạt, nhưng chuyện ngày đó, ta lại nhớ rõ ràng rành mạch. Con người của ta dễ mềm lòng, khi đó Long vương kình ở trong Quy Khư, Quy Khư rung chuyển, Long vương kình sắp gặp phải nguy hiểm diệt tộc, tổ tiên ngươi chạy tới cầu ta, muốn ta cứu tộc đoàn. Ta với hắn lúc đầu có chút giao tình, hắn đau khổ cầu xin, ta không đành lòng nhìn hắn rơi vào kết cục như vậy, liền vào Lang Huyên tìm sách chuyển kiếp. Trên sách có ghi lại, năm đó tháng đó Long vương kình bỏ mạng ở Quy Khư, muốn giải cứu bọn họ chỉ có thể nghịch thiên sửa mệnh. Ta cho rằng không ai biết, đã gạch đi vài chữ, không ngờ đã kinh động tới thượng giới. Thiên đế tức giận, ta biết lần này tội khó thoát khỏi, vốn định lĩnh phạt, nhưng rồi một ngọn thiên hỏa châm đốt Lang Huyên, ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Không ai tin tưởng ta, bao gồm cả bạn cũ bảy ngàn năm. Tử Phủ Quân phụng mệnh tróc nã ta, ở Cam Uyên phế tu vi ta, đánh nhốt ta vào Bát Hàn cực địa…” Khóe môi y ẩn hiện nụ cười lạnh, “Đi bắt yêu quỷ không chút nào chùn tay, đối phó bạn cũ cũng vậy. Ta không oán cậu ấy giải quyết việc công, chỉ hận cậu ấy không hiểu ta. Ta ở Bát Hàn cực địa nhận hết cực khổ, hai ngàn năm mới miễn cưỡng tìm về ba thành công lực. Sau này mẹ ngươi tới, nhìn giống như ngươi, mang đến Long Hàm châu, dùng thân thể của bà cung cấp cho ta tu dưỡng. Mà ta cũng không thấy cảm kích bà, nếu không bởi vì tổ phụ bà, ta không rơi vào kết cục đó. Chính là đi sai một bước, làm ta vĩnh viễn không thể quay lại, ngươi nói, Long vương kình bộ tộc thiếu ta nhiều như vậy, ngươi có nên cống hiến cho ta không?”

Nói cách khác, nếu như không có y, làm gì có cơ hội cho tiểu Long vương kình quay cuồng nơi hồng trần! Lúc mới bắt đầu y quả thật muốn giúp chủng tộc này một lần, nhưng bản thân trả giá rất lớn, do đó sinh oán, sinh hận. Ba ngàn năm qua, cũng nên đòi lại cả vốn lẫn lời, cha nợ con trả, là nghĩa của trời đất.

Vương Tại Thượng đứng nghe lộ ra vẻ kinh ngạc, “Minh chủ, ta còn cho rằng ngài là cha của đại kình đó.”

Minh chủ còn đắm chìm trong chuyện cũ mặt cứng đờ, “Đầu óc ngươi có làm sao không?”

Vương Tại Thượng sờ sờ gáy, “Thuộc hạ hiểu sai, vốn tưởng rằng ngài mất nhiều sức lực đi tìm như vậy là vì phụ tử đoàn tụ…” Bị một tia mắt của Minh chủ xém chút trừng chết.

Tung Ngôn xem thường nhìn bọn họ, Lệ Vô Cữu cũng không hề tình ý dào dạt, “Ý ngươi là có người thả Thiên hỏa vu oan giá họa ngươi à, là ai?”

Y rất bất đắc dĩ, không khoa tay múa chân nữa, “Một con Trúc diệp thanh nho nhỏ. Đáng tiếc nó cũng bỏ thân trong lửa, chết không đối chứng, ta hết đường chối cãi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 89"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online