Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 88
Chương 88: Tề Quang thượng tiên.
Sinh tồn khắc nghiệt trong môi trường chém giết, cuộc đời đi qua ngàn vạn dặm gặp qua vô số lần, nhưng tìm cùng một nhịp thở của chính mình lại là lần đầu tiên.
Nhìn xác người đầy đất, vết máu trải rộng, như có thể gợi lại cảnh chém giết thảm thiết. Những xác người mặc trang phục khác đều là kẻ địch bất ngờ tấn công, số lượng gấp mười Ba Nguyệt lâu, nhóm sát thủ được huấn luyện lấy một chọi mười, đấu đến phút cuối cùng cạn kiệt thể lực mới ngã xuống. Nhiệt huyết hóa thành, dần dần bốc lên trong hoàng hôn, không khí ngập tràn mùi chết chóc.
Tử Phủ Quân hốt hoảng nhìn chung quanh, thấy mình vô cùng bất lực. Hắn không phụ trách thời không, không thể làm thời gian đảo ngược, nếu sớm biết trước Lệ Vô Cữu hẹn gặp ở trà liêu là kế điệu hổ ly sơn, hắn kiểu gì cũng không đến. Nhai Nhi tự trách, hắn so với nàng càng muôn phần tự trách, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng nề. Hắn đã cô phụ lòng tin của trên dưới Ba Nguyệt lâu, bọn họ vốn cho rằng người Tử Phủ đến, đã an toàn liền không đề phòng, kết quả thất bại thảm hại.
Hắn bước tới đỡ nàng, nàng tránh người, nghiêng ngả chao đảo chạy vào trong cổng chính. Hắn vội đuổi theo, không ngoài dự đoán, phía trong viện cũng là xác nằm vô số. Nàng ngập trong đám thi thể tìm kiếm, tìm những gương mặt quen thuộc, càng nhìn tim càng lạnh, thì thào: “Xong rồi… Xong hết rồi…”
Đại tư mệnh xông vào phòng, lúc này rốt cuộc cố không nghĩ đến thân phận, kinh hoàng hô lớn tên của Tô Họa. Nhưng không thấy tiếng nàng đáp lại, hắn gấp đến run lẩy bẩy, trong đầu ù cạc không nghĩ được gì, tìm từ tiền sảnh ra hậu viện. May mà, dưới mái hiên ở phòng phía sau phát hiện bóng nàng và ba vị hộ pháp, xung quanh người nằm đầy đất.
Ai nấy đều có thương tích, mặt mũi đầy máu, nàng để người nọ dựa vào trong lòng nàng, giận dữ đe doạ: “Ngươi dám chết, ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi, ngươi nghe thấy không!”
Nàng không để hắn nhắm lại mắt, gần như điên cuồng mà gào thét vào mặt hắn: “Kêu chạy ngươi không chạy, ai bảo ngươi chặn đao vậy! Hồ ly vô dụng này, biến thành như vậy còn muốn ta chiếu cố ngươi… Ngươi dám chết thử xem, mở mắt cho ta! Mở mắt ra!”
Có lẽ khi người đi đến bước tận cùng, cố tình quấy dữ dội lên để che đi đáy lòng yếu ớt. Nàng bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt đỏ đẫm lệ, thấy hắn như thấy cứu tinh kinh hỉ kêu lên: “Đại tư mệnh, ngài cứu hồ ly đi, hắn sắp chết rồi.”
Lúc Nhai Nhi và Tử Phủ Quân đi vào, Đại tư mệnh đã ở đấy. Tuy giận gã hồ ly không hề muốn gặp nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Hồ Bất Ngôn chỉ còn nửa hơi thở, bị thương quá nặng, gần như muốn hiện nguyên hình. Sau khi Đại tư mệnh ổn định lại hồn phách của hắn, nửa hơi còn lại mới lại dần dần ngưng tụ về. Dù không chết được nhưng vẫn còn hấp hối, nửa tỉnh nửa mê, chỉ còn một tia sáng nhỏ trong mắt nhìn hắn, kiên cường lộ ra một nụ cười mỉm thắng lợi, “Tô Họa… để ý ta đó.”
Đại tư mệnh cũng không liếc hắn một cái, sắc mặt cực kỳ không tốt. Thật ra trong lòng hiểu, hồ ly giảo hoạt nhất đời, giỏi nhất là cõng người chạy nhanh như gió, lúc đó còn sống, hắn có thể bỏ hết để chạy trốn, lại chọn đỡ một đao cho người trong lòng, dũng khí này làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Si tình thì si tình, dũng cảm đúng là dũng cảm, chỉ cái miệng vẫn thối vậy, mạng nhỏ nắm ở trong tay đối phương rồi mà hắn cũng dám châm chọc, “Trị thương cho tình địch, tâm tình không được tốt hả?”
Vết thương nơi ngực hắn sâu gần đến nội tạng, được Đại tư mệnh giúp đỡ gần phục hồi như cũ. Còn một chút có thể khép lại miệng, nên hắn cố tình múa miệng lúc này. Đại tư mệnh dừng tay, dùng sức ấn một cái trên miệng vết thương, một phát khiến hắn đau điếng người, mặt mũi toát mồ hôi lạnh, đến cả Tô Họa cũng thấy đáng, ném hắn qua một bên.
Mọi người đứng dậy họp mặt cùng Nhai Nhi, người người đi lại tập tễnh. Si Mị chắp tay, thẹn lòng nói: “Thuộc hạ vô năng, không thể vì Lâu chủ bảo vệ bọc lót.”
Giờ còn gì để nói, Nhai Nhi lộ vẻ sầu thảm gật đầu, “Mọi người không việc gì là tốt rồi.” Ít nhất các chủ chốt trung kiên vẫn còn, là còn hi vọng lật thế cờ. Chỉ không thấy Tung Ngôn, nàng nhìn quanh khắp nơi, “Tung Ngôn đâu?”
Si Mị nói: “Bị Lệ Vô Cữu bắt đi rồi, những kẻ đó giống như nứt ra từ lòng đất, trong nháy mắt liền đánh vào trong thành. Qua buổi trưa mọi người đang lơi lỏng cảnh giác, bị bọn họ chui vào chỗ vắng. Lệ Vô Cữu còn nói, đại kình rất có ích cho việc y tìm cô sơn, y muốn mượn hắn sử dụng. Nếu Lâu chủ không yên lòng, mời cô đi La Già đại trì tìm hắn… Lâu chủ, y bắt Tung Ngôn làm con tin, muốn bức Lâu chủ thuận theo đó.”
Nàng biết mục đích cuối chẳng qua là vậy thôi, điều nàng kinh ngạc là nội lực của Lệ Vô Cữu quá cao. Tính kế quá tinh diệu, bọn họ vừa rời chân khỏi Kim Lũ Thành, y sau lưng đã đến. Khi bọn họ còn dạo chơi tà tà ngắm cảnh bên dòng suối nhỏ xinh đẹp, y huyết tẩy Ba Nguyệt lâu. Nàng không nghe được tiếng gào thét của đồng bọn, trong lúc đó còn cảm khái, nghĩ đến sau này rửa tay gác kiếm, tìm chỗ như Thốn Hỏa Thành, cạnh người trong lòng tháng ngày vô biên cùng đón tuổi già.
Nhưng giờ đây mọi thứ sụp đổ rồi, nàng còn phải báo thù cho huynh đệ trong Lâu uổng mạng, mặc kệ mất mười năm hay là hai mươi năm, phải giết sạch người của Đài Chúng Đế.
“Xem ra Lệ Vô Cữu đã chạy tới La Già đại trì.” Nàng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Mộc Tượng Thành, “Bốn phía đường thuỷ thông suốt, cảng Mộc Tượng thông với thuỷ vực bên ngoài, có thể từ đó xuất phát đi thẳng đến Long Môn, chuyển qua Lôi Uyên tiến vào La Già đại trì. Trong Lâu lúc này thương vong quá lớn, kiểm tra xem còn bao nhiêu người còn sống, cùng mang theo lên thuyền dưỡng thương, không thể ở lại trong thành, nơi này rất nguy hiểm. Còn huynh đệ đã chết… tìm chỗ thích hợp mà chôn, sáng mai khởi hành đi Mộc Tượng Thành, tìm thuyền lớn xuất phát, nhất định phải cứu Tung Ngôn về.”
Thật ra Tung Ngôn đã sớm bị Lệ Vô Cữu theo dõi, từ lúc bọn họ mới vừa vào Kim Lũ Thành, Thủy Tông đã dùng lực khí mê hoặc cậu. Nếu không phải Si Mị Võng Lượng giết Cổ Liên Tử, chẻ đôi quả cầu giam cầm, có khi giờ đã bị đồng hóa, cam tâm tình nguyện giúp đỡ Lệ Vô Cữu tìm kiếm cô sơn Giao cung rồi. Lệ Vô Cữu tính rất kỹ càng, y biết nàng sẽ không bỏ Tung Ngôn mà không quản, dứt khoát trực tiếp dẫn cậu ấy đi Đại trì. Có con mồi nhử này, nàng tự nhiên mắc câu, không cần ngồi chờ chết ở Đài Chúng Đế, dẫn Tử Phủ Quân giết tới cửa.
Nhóm Hộ pháp qua loa sơ cứu miệng vết thương, đi ra gom góp thống kê người may mắn còn sống. Lúc rời khỏi Ba Nguyệt lâu có hơn trăm người, trải qua kiếp nạn, chỉ còn một nửa sống sót. Nhai Nhi nghe A Bàng báo danh sách, yên lặng ngồi ở chỗ kia, mãi không nói. Thật lâu sau mới thở dài: “Nhiều mạng người như vậy mất đi trong tay ta, là ta phụ mọi người nhờ vả. Trên giang hồ người người mơ ước kho tàng ở cô sơn, thứ này không thuộc tài phú của Nhạc gia mà chết nhiều người như vậy, nghĩ thật không đáng. Đã đến mức này, tiện nghi cho người khác chi bằng giành cho chính mình. Cứu Tung Ngôn về, sau đó đoạt lại Ngư Lân đồ, chúng ta tự tay mở ra nó. Về phần Lệ Vô Cữu, nợ máu trả bằng máu, ta sẽ cho y thiên đao vạn quả, mặc kệ y là người hay là ma!”
A Bàng vâng, “Thuộc hạ đi ra truyền lời, lúc này nói gì cũng không hay, chỉ có tiền có thể làm người phấn chấn ạ.”
A Bàng nói không sai, sau khi tổn thương nặng cần phải có thứ cổ vũ sĩ khí. Tiền cũng như xuân dược, có thể làm người chán sống một lần nữa toả sức sống. Nàng từng đã một lòng giữ ý cha mình giữ Thần bích, nhưng từng bước một dập đầu đi cho tới hôm nay, trả giá quá thảm như vậy, đã đủ. Cuộc sống này luôn có phân tranh, chỉ có ngày cửa Giao cung mở ra mới được yên ổn. Cái khoá mở bảo tàng này khi không còn nữa, mọi rục rịch sẽ tan thành mây gió.
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo vương vẩy đầy núi. Đuốc hừng hực cháy, chiếu vào mỗi một khuôn mặt đã từng vui vẻ.
Hố đào rất đẹp, chỉnh tề năm mươi ba cái, như năm mươi ba vết sẹo trên mặt đất. Nhai Nhi đứng trước hố mộ, không đành lòng hạ lệnh hạ táng. Dường như phải đến phút cuối cùng, nàng cao giọng nói: “Quân gì hạ u đều*? Hồn hề trở về!”
Tiếng quanh quẩn nơi sơn cốc, dần dần phiêu tán thành một luồng ai oán. Không ai còn sống, tay chân mềm mại đã trở nên cứng lạnh, bọn họ giống như Minh Vương đã đi rồi không còn nữa.
Trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài. Nàng không mở miệng nổi, khoát tay, xoay người rời khỏi .
Tử Phủ Quân làm bạn bên cạnh nàng, nàng lẻ loi bước đi, hắn không tiến vào được thế giới của nàng, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, “Diệp Lý…”
Nàng mới dừng bước quay đầu nhìn hắn, hắn nói xin lỗi, “Nếu như ta kỹ lưỡng một chút, sẽ không phát sinh chuyện thế này.”
Nhai Nhi lắc đầu, “Chuyện không liên quan đến chàng, là thù sâu giữa em và Lệ Vô Cữu.”
Nàng nói thế là muốn gạt hắn xa ra ngoài việc này à? Hắn nắm tay nàng chặt hơn vài phần, “Ta có hỏi Đại tư mệnh, là ai lệnh cho hắn dẫn người đi Thốn Hỏa Thành, hắn vẫn nói là ta… Đại tư mệnh ba ngàn năm đạo hạnh, nhìn không ra giả mạo, chứng tỏ tu vi người này cao thâm hơn cậu ấy nhiều lắm.”
Nhai Nhi rất ngoài ý muốn, “Ý chàng nói Lệ Vô Cữu kia thật không phải là người sao?”
Hắn nói không, “Là người, nhưng cậu ấy đã phá tan trói buộc, có lẽ nguyên thần kiếp trước với kiếp này cùng chung một lớp vỏ người. Hắn bây giờ, không phải người bình thường có thể đối phó được.”
Đúng vậy, đến Đại tư mệnh còn bị hắn dùng cổ chưởng đùa bỡn, làm sao có thể là người bình thường. Nàng nhìn hắn hỏi: “Đến cùng y có lai lịch thế nào? Cũng là tiên ạ? Có giao tình với chàng ạ?”
Hắn gật đầu, “Cậu ta là Tề Quang, từng đã là thượng tiên. Lúc trước mẫu thân sinh ra ta, gởi ta nuôi ở Thi Lâm, ta ở đó một mình tu hành, rất cô độc. Sau này cậu ta đến, ngàn năm ngày ngày sớm chiều làm bạn, khi Đại đế dụ dỗ ta nhập đạo, cậu ấy cũng phi thăng cùng ta, ta nhận giữ Lang Huyên, cậu ấy là Đại tư mệnh…” Ánh mắt của nàng chứa đầy thắc mắc, hắn nhíu mày, “Không sai, Đại tư mệnh tiền nhiệm chính là cậu ấy. Lúc đó đệ tử Tử Phủ khá đông, Bồng Sơn cũng không phân giới hạn, một trăm lẻ tám vị đệ tử và cậu ấy đều ở trên Cửu Trọng Môn. Nàng từng hỏi ta mười hai cung nhiều phòng như vậy để làm chi, đương nhiên không phải để ta bao nuôi vợ lớn vợ nhỏ với một đàn con cái rồi, là chỗ của người Bồng Sơn.”
Nhai Nhi hơi xấu hổ: “Muội khi đó chỉ thuận miệng nói bậy … sau đó Lang Huyên xảy ra chuyện ạ?”
Hắn ừm, “Sau lúc ta thành lập Vạn yêu quyển, cậu ta bị mê hoặc, vì một yêu tộc sửa mệnh trái ý trời. Ta đi hỏi cậu ta, cậu ta thề thốt không nhận, vì che giấu hành vi phạm tội còn dẫn thiên hoả tới đốt hủy Lang Huyên. Lúc đó Lang Huyên còn chưa ở trên Phù Sơn, được xây dựng ở một mảnh đất lơ lửng trên một cái đầm lớn. Nước trong đầm không dập được thiên hoả, mọi người phải mất rất nhiều sức mới cứu ra hơn vạn cuốn tàng thư, còn lại đều bị đốt sạch. Phạm tội lớn đến thế, thiên đình tức giận, ta quyết đấu với cậu ta ở Cam Uyên, tự tay bắt lại. Cậu ta bị nhốt vào Bát Hàn cực địa chịu băng hình trọn đời, cửa ra của cực địa khóa cứng hơn hai ngàn năm, cho đến khi cậu ấy dùng Long Hàm châu ra ngoài, biến mất giữa trời đất.”
Hắn nói xong, im lặng rất lâu, không có gì làm người thất vọng bằng bạn thân phản bội. Nhai Nhi cầm tay hắn, biết hôm qua hắn vẫn còn nhớ tình xưa. Không đành lòng vén lại vết sẹo cũ, nàng hỏi: “Sau khi xảy chuyện, Bồng Sơn mới xây trên Cửu Trọng Môn, dời người ra Lưu Ly cung ạ!”
Hắn vuốt cằm, “Việc này còn có vài vị Thiếu tư mệnh liên lụy, bên dưới rất bề bộn, ta cũng lười dọn dẹp. Sau này Lang Huyên xây lại trên Phù Sơn, rõ ràng chỉ còn mình ta trông giữ, các đệ tử khác đều dời ra ngoài Cửu Trọng Môn.” Dừng một chút, không khỏi thổn thức nói, “Ta không nghĩ tới, lòng vòng quanh việc này, mới thấy việc định trong mệnh, nửa phần cũng không từ người. Môn chúng của nàng chịu nạn tàn sát, trong lòng ta rất băn khoăn, nàng nói là chủ ý của nàng, thực ra sai là do ta. Ta không phòng bị tốt, chỉ hơi hoài nghi thân phận của Lệ Vô Cữu, không ngờ hắn lại là Tề Quang. Còn nữa, sau khi cậu ấy rời khỏi Bát Hàn cực địa, ta cho rằng cậu ấy thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu, nào ngờ cậu ấy ngày càng tà ác. Cũng có thể là cậu ấy hận ta, so với kho tàng ở cô sơn, là vì muốn trả thù ta hơn.”
Nhai Nhi nghe vậy, trong lòng dâng lên lạnh lẽo, “Rõ ràng là lỗi của y, sao phải giận chó đánh mèo đổ lên chàng chứ?”
Hắn cười lộ vẻ sầu thảm, “Luôn phải có người gánh vác sai lầm, tự luyến tiếc trách móc mình nặng nề, phải đi oán hận người khác.”
“Mặc kệ kiếp trước kiếp này của y cuối cùng hợp thành gì, đều không phải lý do y huyết tẩy Ba Nguyệt lâu của em. Em với y thù kết quá sâu, cuối cùng chỉ có ngươi chết ta sống.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng lông mày hắn nhíu thật chặt, nàng đưa tay vuốt ve hắn, “Chàng không cần tự trách, không ai có thể nghĩ rằng y lại thần thông đến mức đó. Y dẫn dắt chúng ta vào La Già đại trì, mục tiêu đã vậy, việc cần làm cũng phải làm. Chúng ta liên thủ, mạnh mẽ đánh bại hắn vậy.”
Mặt hắn bi thương, kéo nàng vào trong lòng buồn bã nói: “Nàng thật sự không trách ta sao? Ta thật bất an lo sợ, sợ nàng cảm thấy ta vô dụng.”
Nàng bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn, “Em trong mắt chàng là người không biết phải trái vậy sao? Oan có đầu nợ có chủ, chàng liên quan gì chứ.” Nói xong lại thầm thì, “Mà khi chàng ở cạnh với vị Tề Quang thượng tiên kia, hình như còn có phần lưu luyến. Hai người làm bạn nhiều năm như vậy, đến cuối chàng không giúp y, cho nên y hận chàng bội tình bạc nghĩa chăng?”
Mặt của Tiên quân trong chớp mắt tràn đầy màu sắc, “Có phải nàng thấy tình cảm giữa Si Mị Võng Lượng rất đẹp, cho nên thấy hai gã đàn ông đi gần chút, liền nghĩ giữa bọn họ nhất định có bí mật không thể cho ai biết đúng không?”
Nhai Nhi á khẩu không trả lời được, nói thật, nàng hình như thực sự có tật xấu này. Chuyện tình cảm thế gian đều tốt đẹp, yêu nhau cùng giới tính cũng không mắc mớ gì.
“Hai người sống chung ít nhất cũng bảy ngàn năm mà? Bảy ngàn năm cùng ăn cùng ở, khó trách lời nói cử chỉ giống như vậy…” Nàng xấu hổ nhếch miệng, thay đổi đề tài, “Muội nhìn mi tâm y có một chút ấn đỏ, chẳng lẽ hắn cũng là đọa tiên ạ?”
Hắn nói chính phải, “Ấn ký có thể xuyên suốt luân hồi, vĩnh viễn theo người.”
Từ người thành tiên, thiên kiếp trải qua muôn ngàn đau khổ, từ tiên thành người, là đoạn cốt cắt thịt không thể so. Trong quá trình hễ có một chút sai lầm, đều là kết cục tan thành bụi khói, nếu đạo hạnh đủ sâu, không cam lòng biến thành phế nhân, chỉ còn con đường nhập ma. Chẳng qua Bát Hàn cực địa là nơi ngưng trọng mọi sát tính, hắn tại chỗ giam này nhập ma, cũng không làm hắn thay đổi long trời lở đất. Sau khi ra ngoài chỉ có chuyển thế, là chuyện nói sau.
Tầm mắt Nhai Nhi dừng ở dấu ấn liệt hỏa kia, “Có thể xoá nó đi không?”
Hắn sờ sờ mi tâm, thấy đẹp không thôi, “Sao muốn xoá chứ? Ta thấy rất đẹp mà.”
Nếu không phải hơn năm mươi mạng người đè lên khóe môi nàng, nàng có lẽ đã bật cười. Từ ngày đầu quen biết chàng, chính là thế này, mọi sự tùy duyên, dù có chịu đọa tiên thì ấn đến cũng là duyên phận, đã có thì nên giữ lại, giống như lúc trước biết xuất thế của nàng ngang trời, chàng cũng vui vẻ tiêu hoá.
Nàng dán mặt lên tố sa trước ngực hắn, lướt qua đầu vai hắn, nhìn về phía ánh lửa ẩn hiện ngoài sơn cốc. La Già đại trì sẽ thế nào, nàng không biết. Còn Tung Ngôn nữa, lọt vào tay Lệ Vô Cữu chắc đã chịu mọi tra tấn.
Nàng thở dài, “Tiên đều phụ trách thứ gì phải không ạ? Tề Quang phụ trách gì ạ?”
“Mộng.”