Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 87
Chương 87: Cố nhân.
“Chủ thượng, kia là Tử Phủ Quân à?” Vương Tại Thượng chăm chú nghiền ngẫm diện mạo người kia, “Không phải mấy thần tiên đều râu ria một bó to ư? Trong lòng ôm phất trần, người mặc áo bát quái… Ngài ấy cao to đẹp đẽ nước da trắng mềm, nhìn qua rất dễ đối phó.”
Lệ Vô Cữu liếc mắt nhìn gã, “Rất dễ đối phó hả? Ngươi đi thử xem, cậu ta chỉ cần búng ngón tay, ngươi mất luôn hồn vía đó.”
Làm thần tiên thật tốt, rong ruổi qua lại trong biển mây, giờ đây lại có mỹ quyến như hoa, ngày ngày thập phần thư thái! Vốn nghĩ cậu ấy bị chặt đứt tiên cốt, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, ai biết cậu ấy còn có thể nguyên vẹn đứng đây. Là do hình phạt thượng giới xuống cấp, hay là do xuất thân may mắn, năng lực tự hồi phục mạnh hơn tiên thường?
Người đạo hạnh cao, có ai muốn pháp tướng của mình già nua chứ? Không tính mấy người tuổi cao mới đắc đạo, Tử Phủ Quân thiếu niên anh hùng, ngày cậu ấy phi thăng, thời gian liền như ngừng lại lúc hưng tráng nhất, vĩnh viễn sẽ không tàn lụi.
Y khẽ thở dài, quay lại sai Vương Tại Thượng: “Mời bọn họ đến trà liêu, không cho kẻ khác đi theo, lui ngoài mười trượng đi.”
Vương Tại Thượng chắp tay lĩnh mệnh, bước nhanh ra ngõ nhỏ.
Trong gió truyền ra tiếng xích sắt va chạm nhau, Nhai Nhi quay đầu nhìn, là hai thanh rìu chiến của Hỏa Tông tông chủ. Rìu chiến được cột vào xích sắt, hùng hổ vắt qua cổ, phía trên khuôn mặt đen như bùn hồ là đôi mắt nhỏ loé sáng. Vừa thấy bọn họ chắp tay, to giọng nói: “Tử Phủ Quân ngài khoẻ không, chủ thượng nhà ta đang ở trà liêu xin đợi ngài tới, mời đi theo ta.” Nói xong nhìn Nhai Nhi một cái, rất khinh thường vị Ba Nguyệt lâu chủ này.
Nguyên nhân rất đơn giản, là hận cô ta giết ba vị đồng môn của gã. Một chút cũng không tin cô nương bé nhỏ này có năng lực lớn đến vậy, nhất định là ba người Kim Mộc Thuỷ tông chủ quá chủ quan. Đổi là gã, một búa chặt cô ta thành hai đoạn. Gã không biết thương hương tiếc ngọc, mà còn ưng nghe tiếng rìu chém qua thịt nõn. Loại cảm xúc này cứ như rẽ mây nhìn trời, quá sảng khoái. Đáng tiếc, Minh chủ muốn giao dịch với cô ta, tạm thời gã không có cơ hội ra tay, không thì rất muốn lĩnh giáo cặp kiếm linh kia của Ba Nguyệt lâu chủ, xem có đúng thật lợi hại như truyền thuyết không.
Nghĩ vậy, trong đầu rất nhanh tưởng tượng ra cảnh đối chiến, thậm chí gã còn thấy vẻ mặt đỏ bừng vui vẻ sau thắng lợi của mình. Đắc ý liếc nàng một cái, sửng sốt thay, nàng cũng đang bình tĩnh nhìn mình. Cô nương này được sói nuôi lớn, cho nên khi chăm chú nhìn người, con ngươi ẩn hiện phát ra sắc xanh lạnh. Gã không tự giác nuốt nước bọt, “Lâu chủ nhìn ta làm gì?”
Nàng tươi cười âm trầm, “Hỏa Tông chủ vốn là người Bạch Địch à?”
Bàn tay nàng giơ lên, năm ngón tay cuộn lại thành trảo, nắm đấm tinh tế mà có lực, rõ ràng như hoa lan nở rộ, nhưng với gã lại như hồng nhan quỷ trảo khủng bố. Vương Tại Thượng cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, “Nhạc lâu chủ đây là ý gì?”
Cực ít người biết xuất xứ của gã, từ lúc gã theo Minh chủ, ngày càng xa quê nhà. Gã bĩu môi, “Tình báo của Ba Nguyệt lâu quả thực thiên hạ vô địch đó.”
Nàng lạnh lùng nói: “Sau khi người Bạch Địch chết, có thể từ hồn phách lấy ra Tàng Linh Tử, thư hùng kiếm của ta chính là luyện hoá từ Tàng Linh Tử của Bạch Địch đại danh tướng. Nhìn thân hình và khí phách của Hỏa Tông chủ, rất có tiềm chất, có thể chưa tới Thất dạ quỷ đèn kình, nhưng Lục dạ đã luyện tới.”
Lời vừa dứt, Vương Tại Thượng sợ tới mức trên lưng tóc gáy dựng đứng. Cảm giác như nghe quái vật ăn thịt đang bàn coi trên người ngươi khối thịt nào thiệt ngon ngọt. Gã có nghe đồn qua Tàng Linh Tử, tuy sau khi chết có thể biến thành khí linh có lực sát thương rất mạnh, cũng coi như chết có ý nghĩa, nhưng gã không thể tưởng tượng cả đời nhốt trong một thanh kiếm thì thế nào. Không thể thấy ánh mặt trời, có thể nói như vậy! Đâm ra kiêng kị người này, sợ cô ta ra tay thình lình, thần không biết quỷ không hay rút đi hồn phách của mình.
Tử Phủ Quân nghe được nhướng mày, khó trách nữ tử của hắn có công dụng đem nhát trẻ nhỏ khóc đêm. Ba Nguyệt lâu chủ thật sự đáng sợ, trước kia ở Vương Xá Châu nhà ai có con nhỏ quấy đêm, chỉ cần vừa nói Thất sát tới kia, lập tức đứa nhỏ ngoan ngoãn ngậm miệng. Hiện giờ còn có thể áp dụng lên đại hán cao to thô kệch đây, xem ra công lực của nàng lớn quá.
Thôi thì hắn vốn là một vị Tiên quân hiền hậu, luôn làm người tốt tới giờ chưa từng sai, liền ấm áp nói: “Nàng thổi phồng Tông chủ rồi, xem Tông chủ tuổi còn trẻ mà có thể làm trợ thủ đắc lực cho Minh chủ, nhất định thân thủ rất cao.”
Điểm ấy Vương Tại Thượng rất khiêm nhường, “Không dám không dám, quơ tay múa chân không đáng nhắc tới.”
Tiên quân lắc đầu, “Tông chủ tự coi nhẹ mình rồi, dù sao cũng là chủ một thành.”
Gã vẫn không ngừng khiêm tốn, “Phủ quân là thượng tiên cao quý, ta chỉ thấp hèn như chó rơm* thôi.” (*đồ bỏ đi)
Tiên quân bị lời khiêm tốn thô thiển của người này chọc nở nụ cười, cảm thấy trong thế tục nơi nơi đều có linh hồn thú vị, dù không phải lúc, cũng có thể ngắm cảnh tìm vui.
Chạm tay vào giàn hoa rũ nhẹ khoan thai bước đi, đi qua vạn năm quan sát nhân gian, hắn đều thong dong bình thản. Vương Tại Thượng nóng nảy chịu không nổi sự rề rà của đại nhân vật, hắn hận không thể thúc một thúc, lại sợ giống như Minh chủ nói bị người này búng một ngón cho mất hồn mất vía, chỉ nhắc nhở vô cùng hàm ý: “Trà liêu ở ngõ nhỏ phía trước, Minh chủ đợi đã lâu.”
Tử Phủ Quân đưa mắt nhìn qua ngõ nhỏ kia, đầu ngõ có một người đứng, thân hình cao ngất, bạch y bay theo gió. Nếu không nhìn mặt, thực sự như thấy phiên bản của chính mình đầu thai.
Lòng trầm xuống, không phải vì kinh ngạc hậu thế thực sự có người giống mình mà cảm thấy có thứ nổi lên mặt nước, như bí mật mấy ngàn năm, cuối cùng có một ngày chân tướng rõ ràng. Hắn dần tiến lại gần, đầu ngõ có người hướng hắn chắp tay chào, không nói gì, tự ý như người quen gặp lại.
Cùng là Bạch y, ý vị giống nhau, đến mi tâm cũng có ấn ký dài màu đỏ giống nhau. Nhai Nhi kinh ngạc nhìn, cảm giác trước kia của nàng không sai, khi hai người có dịp gặp nhau, càng đúng như nàng phỏng đoán. Nếu không phải một người một tiên, nàng thật muốn cho rằng bọn họ là huynh đệ.
Vương Tại Thượng bên cạnh cũng có vẻ mơ hồ, cặp mắt nhỏ u mê, hết nhìn Minh chủ tới nhìn Tử Phủ Quân, miệng cũng quên ngậm lại.
Không ai nói gì, như là ‘nghe danh đã lâu’ ‘nghe danh đã lâu’, ‘hân hạnh gặp’ ‘hân hạnh gặp’ nửa câu khách sáo cũng không. Lệ Vô Cữu đưa tay chỉ vào trong, Tử Phủ Quân theo sau, vào trà liêu, chưởng quầy lẫn tiểu nhị đều không có, trong lòng bếp đang đốt lửa. Rổ trúc bên cạnh đang thả hong khô trà mới, Lệ Vô Cữu như tiếp đón khách quen, mở miệng “Ngồi đi”. Tự tay xắn tay áo bắt nhúm lá trà, cẩn thận run tản ra, thả vào trong chảo thiết đen.
Lẳng lặng ngồi, lẳng lặng nhìn y sao trà. Y cúi lưng, dải phát quan màu son buông xuống bệ bếp, y giương tay ném ra phía sau, váy dài cùng dải mũ bay bay, lộ ra một khúc cổ tay ốm yếu, trong khí thế ngất trời thuận miệng nói: “Xem ra sau khi nhận trợ giúp của ta ở Long Hàm địa hỏa, Nhạc Lâu chủ đúng hẹn đưa Thần bích đến à?”
Trà hương được y sao ném dần dần bốc mùi, Nhai Nhi mím môi không nói, hắn quay đầu nhìn bọn họ một cái, vô vị cười cười.
Lực chú ý của Tử Phủ Quân tập trung nơi góc trang trí trên mặt bàn, giữa khay trà xếp một cái rót trà hình tiểu hòa thượng mặc áo cà sa tím. Tiểu hòa thượng kia rất hùng dũng, hai tay chống nạnh, tiểu vật kia tuy nhỏ nhưng toát thần khí như thật.
Đây chính là lạc thú trong trà đạo chăng! Hắn nhấc ấm trà, trong ấm có nước ấm, rót lên đỉnh đầu tiểu hòa thượng, bớt chút thời gian nói: “Minh chủ biết Tứ Hải Ngư Lân đồ là vật của Lang Huyên ta, để ở chỗ huynh có không ổn, mời mau trả lại, khỏi phải đánh đấu.”
Người sao trà bừng tỉnh không nghe thấy, “Nhạc Lâu chủ là người của Phủ Quân à?”
Bị rót vào cả người tiểu hòa thượng biến đỏ, nghẹn thật lâu, cuối cùng từ trong tiểu vật chảy ra một dòng nước nho nhỏ, Tử Phủ Quân nhìn thấy bật cười, ưm một thanh nói: “Đúng vậy.”
“Như vậy Nhạc lâu chủ mượn Long Hàm châu, là để cứu Phủ quân ra cực địa?”
Điểm ấy cũng không sai, Long Hàm châu có giúp hay không giúp nói sau, chí ít ý định ban đầu đúng là vì cứu hắn.
Lệ Vô Cữu nhàn nhạt, hai mắt nhìn chăm chăm màu trà nói: “Khi mượn châu cô đã nói rõ, lúc quay về dùng Mưu Ni thần bích làm trao đổi. Được cứu là Phủ quân, Phủ quân liền không có lập trường ra mặt à.”
Một câu rất lõi đời thật khiến người ta bội phục, Tử Phủ Quân nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, làm người không giống sao trà, sao đã rồi nghiền nát, lợi dụng hay giúp đỡ khó mà phân biệt. Ta không biết dụng ý thật sự khi huynh đưa ra Long Hàm châu là gì, là muốn giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện hay là muốn đưa nàng tiến đến Quỷ Môn quan. Nhưng có một điều ta có thể khẳng định, huynh tuyệt đối không hy vọng ta đến Vân Phù.” Hắn cười cười, “Ta rất hiếu kỳ, nếu như nàng bị bắt vào nơi đó chịu cực hình, huynh làm sao có thể mưu đồ đoạt lại Thần bích. Có phải có người đáp ứng với huynh chuyện gì rồi nên huynh mới không ngại đúng không?”
Đúng vậy, đều như cậu ta đoán, chỉ là không ngờ kế hoạch bị thất bại do cậu ta quyết tâm rời khỏi Bồng Sơn. Không phải có câu người định không bằng trời định à, cuối cùng cũng tính sai mấy ngày, thật bất đắc dĩ. Cho nên bây giờ mọi thứ phải tự dựa vào chính mình, nhiều năm như vậy rồi, quay lại nhìn kiếp trước đã có phần mông lung. Một vài thứ đang dần dần nhạt phai, một vài việc cũng trở nên không còn nắm chắc, chỉ có thể thử thời vận.
“Ta có lòng tốt cho mượn, sao tới miệng Phủ quân lại thành như thế, thành kiến của Phủ quân với ta sâu như vậy sao?” Miệng y nói có lệ, trà sao được rồi, ý bảo Vương Tại Thượng cầm lọ trà ra cho vào trang. Tự mình vê một dúm ném vào ấm trà, nhấc nước sôi trên bếp rót vào, nhìn phiến lá xanh biếc quay cuồng giãy dụa, cuối cùng như cây kim dựng thẳng tắp. Y nhẹ thở ra, cầm ba chén trà bày lên bàn, châm trà vào chén, ngón trỏ cong đẩy về phía trước, “Lục tuyết hảo hạng, hai vị đừng khách khí.”
Y cầm khang cầm điều, Nhai Nhi thật không muốn kiên nhẫn, nếu không phải Ngư Lân đồ bị hắn nắm giữ, nàng chỉ muốn tính sổ với y.
Tử Phủ Quân dắt tay áo cầm lên chén nhỏ, nhẹ nhấp một miệng, “Minh chủ cần phải thấy may mắn chứ, bây giờ ta còn có hảo ý nói chuyện với huynh. Ngư Lân đồ nhất định phải trả lại cho Lang Huyên, chỉ mong trong lúc ta còn nhẫn nại Minh chủ giao ra cuốn bản đồ. Đáng lý Đồ thư này ở bên người ai ta cũng không chú ý, nhưng huynh không nên giết Lang vương, ta đã có hẹn cùng huynh ấy, chờ huynh ấy biến hoá thành người rồi sẽ mời huynh ấy uống rượu, vậy mà đều bị hủy ở trong tay huynh.”
Lệ Vô Cữu lãnh trào cười, “Ước định thì có là gì, ước định sống chết còn chưa tính, huống chi là uống rượu.” Hắn nhấp một miệng trà, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, bảo Vương Tại Thượng cất lọ trà lên xe. Dừng một chút mới nói, “Ngư Lân đồ hiện tại không ở trong tay ta.”
Nhai Nhi đứng dậy, “Minh chủ không cần vòng quanh, Đồ thư là ngươi cầm, ta chỉ hỏi ngươi muốn gì.”
Lệ Vô Cữu nâng mắt, một đôi mắt sâu mà sạch sẽ, khi nhìn phía nàng tự mang ba phần ý cười, “Lâu chủ không hỏi xem Đồ thư rốt cuộc ở đâu à?”
Nhai Nhi chê cười: “Nhất định là ở Tàng Lung Thiên Phủ, chờ ta giết lên Đài Chúng Đế, tự nhiên gặp.”
Y đổi lại cũng không tức giận, cười nói: “Lâu chủ muốn đi Đài Chúng Đế làm khách, cả thành ta hoan nghênh. Có điều vật này ta đang muốn dùng phải dùng cho xong, xong việc thì coi như đồ bỏ. Nếu Phủ Quân và Lâu chủ đồng ý, chúng ta cùng sớm đi Đại trì. Chỉ cần tìm được cô sơn, lập tức trả Đồ thư, như vậy Phủ quân có thể nhận lại Ngư Lân đồ, Lâu chủ cũng hoàn thành lời hứa, đẹp cả đôi đường, ý hai vị thế nào?”
Trên mặt Tử Phủ Quân hiện lên một vẻ âm ngoan Nhai Nhi chưa từng thấy, hắn hí mắt nhìn Lệ Vô Cữu, ấn ký nơi mi tâm rực lửa, “Phải vậy hay sao? Chấp niệm quá sâu, đối với người hay ma cũng không tốt, Minh chủ vẫn nên lo đó.”
Lệ Vô Cữu hơi sửng sốt, y vẫn có chỗ cố kỵ với Tử Phủ Quân. Nếu như trước đây không từng trải qua nhiều chuyện, quy tắc tiên yêu của Sinh Châu chính hắn cũng phải tuân thủ. Nhưng hôm nay y đã rời khỏi tiên giới từ lâu, sa đọa còn không sợ, còn yêu cầu y tuân giữ quy củ à?
Tầm mắt y dừng trên ấn ký nơi mi tâm của hắn, “Tiên quân giờ còn có thể xưng Tiên quân à? Tiên thì không được nhúng tay chuyện thế tục nhân gian chứ.”
Tử Phủ Quân mỉm cười một cái nói: “Ngư Lân đồ vốn là đồ vật của Lang Huyên, ở đâu gọi là nhúng tay vào thế tục? Nếu Minh chủ thấy gọi Tiên quân không thuận miệng, gọi Ma quân cũng được, chỉ cần ta muốn, yêu ma thế gian này đều nghe hiệu lệnh của ta.”
Trên mặt Lệ Vô Cữu không còn ý cười, thở dài nói: “Phủ quân quả thật là người thiết diện vô tư… Đồ thư ta để chỗ khác, cho ta một ngày, trưa mai ta tự mình đưa vào Kim Lũ Thành.”
Nhai Nhi thầm nhẹ thở ra, nàng vốn không hy vọng làm lớn chuyện, nếu chỉ có nàng với Lệ Vô Cữu chém giết thì cũng thôi đi, một khi Tiên quân gia nhập, tình huống trở nên phức tạp không nói, sẽ thành cớ cho Thiên đế gây hấn. Mà Lệ Vô Cữu nói vậy có đáng tin hay không cũng không rõ. Hôm nay gặp mặt chẳng lẽ chỉ để nói chuyện mấy câu, không xong liền sảng khoái trả lại Đồ sách à?
“Minh chủ nói thật à?”
Lệ Vô Cữu nói đúng vậy, “Lâu chủ nếu còn nghi ngờ thì có thể cùng đi theo ta lấy về.” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Nếu như Lâu chủ tin được lời Lệ mỗ.”
Không tin mà đương nhiên cũng không thể đi. Tử Phủ Quân nói được rồi, “Nghe lời Minh chủ, ngày mai tại Kim Lũ Thành hoàn trả Ngư Lân đồ. Ta chỉ chờ tới buổi trưa, nếu quá hạn, chúng ta gặp nhau trên Đài Chúng Đế.”
Hắn đứng dậy, cùng Nhai Nhi ra khỏi Âm Dương trà liêu. Ra được nửa con ngõ nhỏ, Nhai Nhi quay lại nhìn, Lệ Vô Cữu còn rót chung trà tiếp theo, nhìn không giống như hai bên oan gia đối đầu, mà là bạn cũ nhiều năm lưu luyến chia tay.
Nhai Nhi hỏi hắn: “Chàng thấy hắn ta có đúng hẹn đem Ngư Lân đồ tới không?”
Tử Phủ Quân nói: “E là không, cho nên chúng ta chuẩn bị trước, trước sau cũng đấu một trận. Chỉ là người này…”
“Sao ạ?”
Hắn như không muốn nhắc tới, lát sau mới nói: “Có thể là vị cố nhân.” Không nói tiếp, khoanh tay đi ra ngõ nhỏ.
Cố nhân à… Nhai Nhi dưới chân không vững, tuy không biết người quen dạng nào, nhưng thấy rõ bọn họ rất có giao tình, lại là giao tình rất sâu. Khó trách vừa rồi thấy bọn họ ở chung rất khác thường, hiểu rõ đối phương nghĩ gì! Như vậy thật đáng sợ, Lệ Vô Cữu này càng lúc càng sâu không thấy đáy, chẳng lẽ vẫn giữ trí nhớ từ kiếp trước chăng?
Nàng muốn đuổi theo hỏi, vừa muốn mở miệng, gặp Đại tư mệnh và các đệ tử Tử Phủ xuất hiện ở hành lang dài phía bờ sông. Tiên quân rất ngoài ý muốn, “Sao các ngươi đến đây?”
Đại tư mệnh chần chờ: “Không phải quân thượng truyền lệnh thuộc hạ có việc sao…”
Hắn nhíu mi thật chặt, “Bổn quân khi nào thì…”
Chợt bừng tỉnh, thầm hô không ổn. Đoàn người nhanh như chớp chạy về Kim Lũ Thành, còn chưa vào tới phủ đệ Kim Tông đã thấy cửa cổng trước quảng trường bị đạp ngã vẹo vọ.
Gạch xanh bị nhiễm đỏ, đất vàng cũng bị tẩm ướt, bi thảm như tận thế. Nhai Nhi đứng đó, trông thấy vô số xác người ngã xuống, mười bước liền có một mặc tế giáp của Ba Nguyệt lâu. Ánh mặt trời tạt qua đỉnh đầu, trong ánh chiều tà nàng không còn phương hướng. Bước lên lật xác người… Là khuôn mặt quen thuộc, môn hạ của nàng. Lảo đảo chạy tới lại lật, lại lật, liên tục lật mười xác đều đúng. Cuối cùng một cái xác ngã bên bậc thềm cửa chính, máu đẫm đầy mặt, chỉ mơ hồ nhận ra, nàng cố chấp muốn tin là không phải, lấy tay lau sơ, là Khổng Tùy Phong.
Như có một cơn sấm vang bổ lên đỉnh đầu, nàng ngồi phịch xuống, cào lấy hai nắm đất, mắt rực đỏ nói: “Ta sai rồi, là chủ ý của ta.”