Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 86

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 86
  • 10
Prev
Next

Chương 86: Bổn quân là con sâu làm rầu nồi canh.

Trải qua một đêm thống khổ dày vò, ngày hôm sau nhìn tinh thần Đại tư mệnh có vẻ uể oải.

Lúc ra cổng, Tử Phủ Quân thấy hắn dịch tay đứng ở góc phòng, bỗng thấy hắn cũng không dễ dàng. Vì Tử Phủ và Bồng Sơn phục vụ ba ngàn năm, tới giờ chưa nghĩ tới chuyện cá nhân. Giờ đây trải qua mối tình đầu, lại bị tình yêu đoạn tuyệt, tuy là đáng nhưng vẫn làm kẻ chủ nhân ruột này cảm thấy rất tiếc hận.

Hắn chắp tay sau lưng đi qua, đứng trên bậc thềm gạch xanh đánh giá, “Đại tư mệnh, đêm qua ngủ không ngon à?”

Ánh mắt Đại tư mệnh đờ đẫn một lát, phủ nhận rất nhanh: “Thuộc hạ một đêm nhập định, sáng nay thần thanh khí sảng.”

Thần thanh khí sảng nói miệng là được à, rõ ràng sắc mặt xám ngoét thế kia. Hắn vỗ vỗ lên đầu vai y, “Đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, nếu nhất thời không thuận cũng không cần lộ ra mặt để tình địch chế giễu.”

Đại tư mệnh cúi đầu, mãi không nói gì, Tử Phủ Quân tiếp tục ca cẩm: “Ngươi có đôi khi còn không nhìn rõ mình bằng ta. Có câu nói sao ta, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc trước ta đã cảm thấy ngươi với Tô Họa không bình thường rồi, ngươi còn thề thốt phủ nhận, giờ thì sao chứ, thua một con hồ ly, trong lòng hẳn không mấy phục!”

Đại tư mệnh bị chọc đến chỗ đau, trên mặt xấu hổ, nhưng đầu gỗ vẫn không chút thay đổi, cố quanh co nói, “Quân thượng sớm như vậy đã đi đâu ạ?”

Tử Phủ Quân chuyển tầm mắt qua sao hôm cạnh ánh trăng, ánh mặt trời còn nấp xa xa sau đỉnh núi, phương Đông hơi bắt đầu hửng sáng. Người Tử Phủ luôn dậy sớm, dùng canh giờ này kiểm điểm việc học, thói quen mấy ngàn năm, đến lúc nằm thêm cũng không được. Chẳng qua trong phòng vẫn còn người còn ngủ, hắn quay lại nhìn, cảm giác có vợ ở trên giường thật không sai, trong nụ cười hắn có thêm nét dịu dàng, “Bổn quân giờ đây là tay nam tử nội trợ qua ngày, trước kia ăn gió uống mưa thanh lọc cả đời, không bằng hiện tại trong lòng đầy khói lửa hồng trần. Ta thức còn trễ hơn ngươi một chút, xem ra kẻ thất bại tình trường hay có tật xấu mất ngủ rồi.”

Nói xong nhìn thấy Tung Ngôn đi ở hành lang đối diện, càng phát giác được bản thân nói quá ư là tràn đầy đạo lý.

Đại tư mệnh thống khổ, “Quân thượng, ngài đừng vậy mà.”

Tử Phủ Quân đối cắm tay áo lắc đầu, “Thấy ngươi thế này lại khiến ta nhớ tới mình trước kia. Là do dự chăng? Lo được lo mất chăng? Được rồi thì sao chứ! Chẳng qua lúc đó tình huống của ta có điểm tốt hơn ngươi là ít nhất ta với nàng không có người thứ ba. Còn vấn đề hiện giờ của ngươi rất lớn, Tô Họa đã theo Hồ Bất Ngôn, ngươi chen vào thật không thích hợp. Bổn quân thấy, Tử Phủ chúng ta đã có một mình ta không thể thành thượng tiên là đủ rồi, ngươi còn cần phải làm tấm gương tốt cho đám Thiếu tư mệnh bên dưới nữa.”

Đại tư mệnh hoảng hốt, ý thức được mình sắp bị gài, kiên quyết uyển chuyển phản kháng, “Quân thượng mới là gương mẫu cho trên dưới Tử Phủ, thuộc hạ theo ngài mấy ngàn năm, không dối ngài, lần này đến Vân Phù, tâm không có cách nào như chỉ thủy, cũng là do bị ngài ảnh hưởng ạ.”

Tử Phủ Quân hơi sửng sốt, bị hắn ảnh hưởng hả? Ý là muốn nói thượng bất chính hạ tắc loạn hả?

Dĩ nhiên Đại tư mệnh sẽ không nói.

“Tính cố chấp như ngươi, thật xứng đôi với Đại Cấm.” Tử Phủ Quân bĩu môi xoay người, thong thả khoan thai đi ra khỏi viện, thẳng tiến hướng quảng trường.

Trong bình minh tinh mơ, các đệ tử đang học bài buổi sớm, ngồi yên tĩnh trên nền gạch xanh chỉnh tề, đèn trên bàn phát ra ánh sáng xanh đậm. Một giấy một mực, múa bút thành văn, sau khi xem xong hắn cảm thấy rất vừa lòng, nếu muốn con thành đứa bé hiếu học thì phải ngày ngày nỗ lực. Về phần tư chất do trời định, cưỡng cầu không được. Như gã Thiếu tư mệnh thứ 35, ngốc đến hồ hồ, nhưng giữ cửa thì rất để tâm. Lần trước tìm hiểu điểm trọng yếu của diệu cảnh thứ ba, y đem tâm đắc chép ra hết, tuy là mấy thứ rắm chó không kêu không có kiến thức.

Tử Phủ Quân vẫn rất lưu tâm gã đệ tử giữ cửa này, đồ đệ do tự mình tuyển, khóc cũng đi gặp hắn kể lể, là kẻ ít giống tiên nhất. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người của Thiếu tư mệnh thứ ba mươi lăm, y có lẽ cảm giác được ngước lên nhìn hắn cười xán lạn. Tử Phủ Quân chỉnh tầm mắt, nói thầm trong lòng, ngốc quá ngốc, tương lai Gạo Nhi mà giống hắn, mình buồn bực chết sớm mất.

Đại tư mệnh vẫn không yên lòng, nếu có thể làm chủ chính mình sẽ không trăm chuyển ngàn hồi vậy. Hắn khẽ thở dài, “Quân thượng, thuộc hạ có chút ý tưởng càn quấy này.”

Tử Phủ Quân nhìn hắn giống như không nhẫn tâm, nao nao, “Ngươi muốn thành ma sao?”

Đại tư mệnh bị chọc tức, “Thuộc hạ rơi vào mê cục không ra nổi, mong quân thượng chỉ điểm bến mê. Quân thượng lúc đầu mắc mưu Nhạc lâu chủ, là có ‘Chuyện ấy’ trước rồi mới yêu nhau ạ?”

Hắn hớp một miệng khí lạnh, “Rồi sao?”

Mặt Đại tư mệnh từ từ đỏ lên, “Nếu như ta cùng nàng ấy…”

Đại tư mệnh héo hon, “Quân thượng chỉ ta con đường sáng đi, tiếp theo ta phải làm sao bây giờ.”

Tử Phủ Quân lập tức bảo dừng ngay ý tưởng nguy hiểm này, “Tô Họa đã chọn Hồ Bất Ngôn, tối hôm qua các ngươi không phải đã nói chuyện trực tiếp rồi sao, chiêu này không hữu hiệu, Tô Họa không phải Diệp Lý.”

Đâu phải ai yêu cũng đều viên mãn, phải có những khi bất lực nhìn người khác hạnh phúc. Hắn sẽ không cổ vũ cho Đại tư mệnh tranh thủ tình yêu này, bởi theo hắn quan sát, tình cảm của Đại tư mệnh cũng không sâu sắc như tự cậu ta tưởng tượng.

“Ngươi đã hiểu rõ chưa, có phải thật sự là yêu tận xương tủy, hay là do không cam lòng lòng mang áy náy. Ngươi bắt đầu biết mình thích cô ấy, lúc ở Long Tức Tự còn chưa phải, chả nhẽ sau khi rời Thương Ngô thành ngươi mới nhớ thương à?”

Đại tư mệnh như tên tội phạm thẳng thắn thú tội: “Bởi tôi có nói mấy lời tổn thương nàng thành ra giờ hối tiếc không kịp.”

Tử Phủ Quân phân tích đạo lý của chuyện cảm tình con người, hắn dịch tay áo nói: “Ngươi rõ ràng là vì thẹn sinh yêu, không giống như ta bị ngủ mà phục. Đại tư mệnh cũng là người từ bi mà, tâm như bồ đề, nhưng không đủ đao thương bất nhập. Nếu như ngươi thật sự quyết định ở bên cô ấy, rút gân đoạn cốt, không khác kẻ phế nhân, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Hay là ngươi chỉ muốn cùng cô ấy vui vẻ ít ngày, chờ cô ấy từ từ già đi, từ từ bớt qua lại, cắt đứt liên hệ hửm? Nghe ta một câu, nếu tình yêu thật sự cầu mà không được, không cần ở trước mặt cô ta mà đánh mất tôn nghiêm. Cô ta yêu ngươi, cái gì cũng nói được; còn không thương ngươi, ngươi làm gì cũng sai.” Quan trọng nhất ở chỗ, cậu ta cũng bị nhốt vô cực, thì còn ai trông giữ Lang Huyên, ai đi dạy dỗ Gạo Nhi nữa? Cho nên Tử Phủ Quân ích kỷ quyết định khuyên tan không khuyên hợp.

Đại tư mệnh tỉnh táo lại, hơi thở đều đặn nói: “Quân thượng nói đúng, tôi suýt nữa u mê, sao lại đến bước này chứ.” Hắn cười khổ, “Cho tới giờ tôi chưa từng là người liều lĩnh, gần đây không biết thế nào…” Vừa nói vừa nhìn về phía ngài ấy, “Chẳng lẽ tình yêu cũng có thể truyền nhiễm à? Nhìn tình tình yêu yêu mãi, tâm tư bèn rục rịch.”

Nói vậy ta là nguồn lây nhiễm à? Tử Phủ Quân nhận lấy vuốt cằm, “Bổn quân đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”

Đại tư mệnh cuống quít xua tay, “Không, không… Thuộc hạ không có ý này. Tình cảm Quân thượng với Lâu chủ đã trải qua bao thăng trầm, không phải nói suông ngoài miệng. Tình yêu của hai người chấn kinh trời đất quỷ thần, thuộc hạ nhìn đến cảm động trong lòng, ra hoa kết trái cũng là niềm vui chung của tam đồ lục đạo.”

“Thật không?” Tử Phủ Quân dắt môi nở nụ cười hừ, “Chưa hẳn ai cũng vui khi việc ta thành, cũng may ta không là thượng tiên chân chính. Danh vọng như gông xiềng, ta may mà thoát khỏi, làm chuyện mà cha ta không dám làm, ta còn cứng cỏi hơn ổng đó.”

Hắn nói xong cười ha ha khoanh tay mà đi. Đại tư mệnh đứng tại chỗ kinh ngạc, thật lâu mới nhớ cha ngài ấy cuối cùng là ai.

Thảo luận xong chuyện tư tình vẫn quay lại chính sự. Gửi bái thiếp đến Đài Chúng Đế, thực ra với tính tình của Tiên quân, trực tiếp xem là chiến thiếp.

Từ Kim Lũ Thành đến Tàng Lung Thiên Phủ cách trăm dặm, với hắn mà nói chẳng qua là cái nhấc chân. Nhưng hắn vẫn tương đối khách khí sai người chạy trước một chuyến, Thiếu tư mệnh thứ 35 quay về cảm khái: “Đài Chúng Đế Chi Đài lớn ghê lắm, từ cửa chính mà chạy mất nửa canh giờ mới đến nơi.”

Tử Phủ Quân hỏi y vì sao không đằng vân, y nói: “Đệ tử sợ kinh động người gác cổng, người phàm mà thấy thứ gì từ trên trời giáng xuống, sẽ rất kỳ cục.”

Tử Phủ Quân không nói nữa, Đại tư mệnh ở một bên sửa lưng, “Ngươi có phải là đồ vật đâu hả.”

Thiếu tư mệnh thứ 35 ngơ ngác giương miệng, “Phải ha, con đâu phải đồ vật…” Ngẫm lại lại cảm thấy kỳ lạ, “Tòa thượng, chẳng lẽ con làm sai rồi ạ?”

Vốn nên phô trương thực lực, cho đối phương một chiêu thị uy thật đỉnh, tốt nhất là khiến Lệ Vô Cữu sớm biết sợ mà nhanh giao ra Ngư Lân đồ. Vậy mà vị thiếu tư mệnh này lại thành thành thật thật bò hết ngày mới đến bậc thềm, ai còn cảm thấy Tử Phủ đáng kiêng kị nữa?

Tiên quân nói: “Khỏi dông dài vô dụng nữa, bái thiếp giao tận tay đến Hữu minh chủ rồi à?”

Thiếu tư mệnh thứ 35 dạ đúng, “Ngài ấy tự mình tiếp thiếp mời, nhờ đệ tử tiện thể nhắn cho Quân thượng, mời quân thượng uống trà ở Âm Dương trà liêu trong Thốn Hỏa Thành.”

Nhai Nhi thấy hắn không rõ, vội nói: “Chỗ đó em có đi với Tung Ngôn, lúc đó bọn em vừa tới Thốn Hỏa Thành, Lệ Vô Cữu ngay giữa đường chờ mời bọn em uống trà, chính là ở Âm Dương trà liêu.”

Hắn à một tiếng, lại hỏi Thiếu tư mệnh, “Khoảng khi nào?”

Gã đệ tử vẻ mặt mờ mịt, “Đệ tử quên hỏi mất.”

Mọi người như bị năm đạo sét đánh trên đỉnh đầu, Tử Phủ Quân nhíu mày: “Là ai sai cái gã ngốc này đi truyền tin vậy?”

Đại tư mệnh cũng không nghĩ hắn có thể ngốc đến mức này, cúi người hồi bẩm: “Không phải là quân thượng nói ạ, giao cho nó làm thêm chút việc để có dịp động não.”

Trên mặt Tử Phủ Quân lộ vẻ sầu thảm, phát hiện có người sống mấy trăm năm cũng thông minh hơn chút nào, tỷ như cái gã đệ tử canh cửa nhà hắn. Hắn vỗ bàn rên rỉ: “Người vùng Bắc Mang thích ăn thịt nướng, bổn quân lúc đó chắc chắn là bị khói nướng thịt làm cho mắt mù rồi. Cuối cùng là ngươi quên hỏi, hay là không nhớ kỹ?”

Thiếu tư mệnh thứ 35 vô cùng xấu hổ, đây là lần đầu tiên sư tôn tỏ vẻ hối hận khi thu cậu làm đồ đệ, hai mắt cậu đầy lệ, phù phù một tiếng quỳ xuống, “Đệ tử ngu dốt.”

Là người phụ nữ duy nhất chứng kiến, Nhai Nhi chỉ có thể ra hoà giải. Nàng một tay đỡ Thiếu tư mệnh dậy, nói với Tử Phủ Quân: “Lệ Vô Cữu người này quỷ kế đa đoan, chúng ta đã gửi bái thiếp qua, hắn cũng nên hồi thiếp lại mới đúng. Có thể thấy chuyện định thời gian gặp mặt là hắn cố ý xem nhẹ, Tiên quân đừng trách tội Thiếu tư mệnh.”

Nàng đã lên tiếng, Tử Phủ Quân đương nhiên không thể so đo nữa. Thằng nhóc này bắt hắn thật sự đã nhẫn nại mấy trăm năm, chuyện rẽ sai đường quen như cơm bữa. Hắn nhíu mày nhìn gã đồ đệ ngốc, “ngươi còn không hiểu nữa thì lên làm bạn với vợ chồng Quân Dã trên Phượng Hoàng Đài đi.”

Thiếu tư mệnh thứ 35 rụt cổ vâng dạ, cũng không quên hướng Nhai Nhi hành lễ, “Đa tạ sư nương.”

Câu sư nương kêu rất hay, đủ thấy sắp nhỏ được dạy dỗ tốt. Nhai Nhi còn ngượng ngùng, Tử Phủ Quân thì mặt mày hớn hở, tính khi giải quyết xong phiền toái sẽ dẫn nàng đi gặp Đại đế với Phật mẫu một lần.

Người tan đi hết, nàng dè dặt cẩn trọng khuyên giải hắn, “Chàng phải biết khống chế mình, việc không lớn thì không thể dễ dàng tức giận. Thốn Hỏa Thành phong cảnh không tệ, để em dẫn chàng đi một xíu nha? Nếu Lệ Vô Cữu đến, thì tính sổ với y về chuyện bản đồ. Nếu không, Thốn Hỏa Thành cách Chúng Đế Chi Đài không xa, chúng ta trực tiếp tấn công, giết y không còn manh giáp, chàng thấy sao ạ?”

Tử Phủ Quân hơi lo lắng, “Lỡ y bố trí mai phục trong thành thì đi nhiều người sẽ khó hành động. Nàng ở lại Kim Lũ Thành, ta đi một mình.”

Bọn họ đều có thói quen giống nhau, chuyện mạo hiểm đều muốn đan thương thất mã một mình. Nhai Nhi dĩ nhiên không chịu, “Con của em còn đang nằm ngủ trong tay chàng kia, một mình chàng đi em có thể yên tâm sao? Hay là chàng ở lại, em đi.”

Có hắn ở đây, làm gì có cơ hội để nàng một mình vào hang hổ chứ. Là nàng không biết, người kia có lẽ chẳng dễ đối phó như nàng tưởng. Đài Chúng Đế Lệ Vô Cữu, theo miêu tả của nàng, vốn không phải kẻ phàm. Dạng thần công gì có thể làm dung nhan y không già đi chứ? Lại thế nào mà có thể vào lấy Long Hàm châu từ trong địa hoả?

Hình dáng Long Hàm châu rất ít người biết, thực ra nó là trái tim lưu ly của già lâu la. Già lâu la cả đời ăn rồng, tự biết khi nào cuộc đời sẽ tận, bay tới đỉnh Kim Cương Luân chờ chết. Cái chết khác hẳn bình thường, là tự thiêu. Sau trận lửa nóng lưu lại một hạt xá lợi, trải qua hàng tỉ năm vẫn nóng bỏng, qua nhiều kiếp kết thành thứ gọi là Long Hàm châu.

Hắn biết lai lịch hạt châu này, cũng biết chỉ mỗi nó mới có thể hóa giải hàn khí ở Bát Hàn cực địa không có cách thứ hai, từng đã có một người dùng nó lặng lẽ thoát khỏi nhà giam kia, sau đó biến mất trong năm tháng cuồn cuộn trôi, Long Hàm châu cũng không còn tung tích. Có điều bằng cách nào vật này đã nhiều lần đổi chủ, cuối cùng rơi vào tay một người phàm vốn không thể tưởng tượng nổi. Trên đời này đừng nói người phàm, đến tiên Phương Trượng Châu cũng không mấy ai có thể nắm trong tay trái tim lưu ly. Cho nên khi biết được nàng nhanh chóng như ý có thể tiến vào cực, hắn thật sự đổ mồ hôi lạnh, sau này nghe rõ ràng Long Hàm châu là lấy ở chỗ Lệ Vô Cữu, nghi hoặc trong lòng càng lớn.

Hắn đỡ trán, “Quên đi, ta đi thôi.”

Cũng không cần chuẩn bị, chỉ bay vèo qua hai tòa thành, còn đơn giản hơn ngáp một cái.

Đạp trên tia nắng, bọn họ đi vào Thốn Hỏa Thành. Nhai Nhi dẫn hắn tới bờ sông cạnh Yên Liễu thành, xa xa trên cầu còn có người cúi người thả câu, tản đi nóng bức giữa trưa, người đều sống lại, Thiên ngoại thiên đang giao mùa hạ thu như trong chớp mắt.

“Chờ xong mọi việc, chúng ta tìm chỗ náo nhiệt, có dòng suối nhỏ chảy qua để ở nhé. Rút dao trên giang hồ tuy hào hứng thật, nhưng em thích cuộc sống như thế hơn.”

Hắn rũ mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Sao rồi? Nhạc lâu chủ muốn chậu vàng rửa tay, không tính xưng bá võ lâm à?”

Nàng lắc đầu, “Ngựa em không dừng vó sát phạt, cuối cùng là vì thứ gì đây? Khởi đầu là vì Lan Chiến bán mạng, sau đó là vì báo thù. Em cầm tới kiếm, vĩnh viễn chỉ vì mục tiêu này, chờ báo xong thù, tâm sự của em đã giải. Đến lúc đó xây một ổ yên vui, có chàng còn có con chúng ta, vui vẻ qua ngày.”

Tia nắng xuyên qua cành lá xanh xanh từng đốm từng đốm rơi xuống, rong chơi trên người nàng, hắn thật thích cô gái này yên tĩnh như vậy, luôn biết mình muốn cái gì. Cuộc đời luôn có nhiều giai đoạn khác nhau, theo đuổi mục tiêu tự nhiên cũng không là vĩnh viễn, có khi trước kia ham thích oai phong một cõi, về sau dần an tĩnh lại, chính là quá trình trưởng thành.

Cả hai đều say sưa trong tình cảm mềm mại tuyệt đẹp, hắn đưa tay trái ra dắt nàng, lòng bàn tay hắn ấm áp, nàng biết trong đó còn có một em bé nhỏ xíu, nắm tay hắn thật chặt, trong lòng tràn đầy cảm kích. Nàng cúi đầu nói cám ơn chàng, “Cho tới giờ luôn đi bên cạnh chàng, muội chưa từng nói qua câu này. Chàng làm mọi thứ vì em không cần bồi đáp, lại còn mang thai con giùm em…” Rõ ràng rất cảm động, thế mà nói đến câu này lại ngây ngẩn cả người. Hình như sai sai, xuy một tiếng cười rộ lên.

Hắn xấu hổ nghiêm mặt, ánh mắt cũng cong cong, “Thấy ta vất vả như vậy, nàng không có gì hay hay chiêu đãi ta sao?”

Nàng bắt lấy tay áo hắn, nhón chân khẽ hôn nhẹ nơi khoé môi hắn một cái. Phơn phớt dịu dàng thế này, không quá mãnh liệt, lại giống rượu mạnh trôi qua cổ họng mà nồng lên, từ miệng ấm tận đến tim.

Bên ngọn suối trong, dưới cây liễu, hắn vùi nàng vào trong ngực hắn. Có kẻ từ xa nhìn, phát ra một tiếng ngắn ngủi cười lạnh, “Thật là một cặp đẹp đôi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 86"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online