Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 85
Chương 85: Không thể trách ai, chỉ trách số mệnh.
Cần chào hỏi à, thì chào, như không có chuyện gì vậy thôi!
Gần ba tháng không gặp, nàng vẫn như trong trí nhớ của hắn. Ba tháng thực ra nói dài không dài, đối với người tu hành bọn họ mà nói, cũng chỉ là một hạt cát trong biển cát, ngồi tìm hiểu một chiêu pháp đã xong. Nhưng từ lần rời khỏi Vân Phù đến giờ, hắn lại cảm thấy ba tháng này quá dài, chuyện phát sinh không chỉ liên quan đến Tiên quân, còn liên quan đến hắn.
Tâm tình thay đổi, hắn không biết nên làm gì. Từ sóng lặng đến sóng to ngập trời, trong lòng cuồn cuộn, sức lực thật kinh người. Hắn cẩn thận nghĩ lại xem thái độ Tô Họa đối với hắn từ khi nào bắt đầu phát sinh đổi khác, chắc là lúc ở tiểu viện cạnh Long Tức Tự, hắn nói mấy lời tuyệt tình, đến tận sau này nàng không bao giờ để ý đến hắn nữa.
Nhớ lại tâm tình lúc đó, quả thật không mấy thích nàng, chỉ thấy thật phiền chán muốn mau thoát khỏi đao thương khiêu khích của nàng. Hắn thành công rồi đó, nhưng chẳng làm hắn vui vẻ, rất nhanh lâm vào chấp mê, chờ khi ý thức được có lẽ mình nên học hỏi Tiên quân một chút thì đã muộn.
Không biết nàng có khoẻ không, chuyện tình cảm có ổn không. Hắn vừa định mở miệng gọi nàng, nàng đã xoay người đi theo mọi người về hướng quảng trường. Hắn đứng đó, thật lâu không cử động, mặt trời chói lọi chiếu trên đỉnh đầu, hắn phát hiện cảnh trí chốn Kim Lũ Thành chả có gì đẹp, lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút dạt dào sức sống như Bồng Sơn.
Thiếu tư mệnh ở sau lưng nhắc nhở, “Tòa thượng, quân thượng đã đi rất xa rồi, ngài không đi theo sao?”
Đại tư mệnh quay đầu nhìn, đệ tử đi theo đều tha thiết chờ hắn. Hắn à một tiếng, “Đã vào thành rồi, trong này có thể tự do, không cần lúc nào cũng đi theo ta.”
Được câu này chúng đệ tử lập tức giải tán. Nguyên đám này lúc trước từng ở nhờ trong Ba Nguyệt lâu lui tới với người trong Lâu ít nhiều. Giờ đám sát thủ bỏ Lâu tới đây, cũng muốn đi chào hỏi một chút xem người quen thế nào.
Đại tư mệnh cố gắng ổn định lại tâm tình rồi mới đuổi kịp đám Tiên quân, đến nghị sự trong đại sảnh, nghe bọn họ phân tích tình thế trước mắt của Thiên Ngoại Thiên. Trước kia lấy người đấu với người, thương vong không thể tránh được. Giờ có Tử Phủ gia nhập, Thiên đế tuy từng nhấn mạnh Tử Phủ Quân không được quản chuyện tự đạo, tự phạm luật, không thì sẽ không nể mặt Đại đế và Phật mẫu, nhưng Tiên quân bây giờ tính tình tuỳ ý, mặt ai cũng không nể, theo nguyên văn lời hắn, “Thể diện của ta mất sạch rồi còn quản chi của người khác”.
Một người ở trên cao, trước mặt chúng tiên đoạn tận tiên cốt, đày ra chốn cát bụi, còn nhắc thể diện thật là chê cười. Vậy nếu đúng là vị Hữu minh chủ không rõ kiếp trước thế nào kia có gì lạ thường, sẽ không loại trừ khả năng Tiên quân tự thân ra tay, ngài dù sao cũng đã thành đọa tiên rồi mà.
Người Ba Nguyệt lâu thấy Tiên quân đến đều nhẹ nhàng thở ra. Si Mị duỗi dài thắt lưng, “Đêm nay có thể ngủ một giấc ngon rồi.” Mấy hôm nay chạy ngược chạy xuôi, ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt tử tế, vất vả thật sự.
A Bàng thở dài: “Nếu Minh Vương còn thì thật tốt, chúng ta đều còn sống, huynh ấy không biết nơi nào…”
Nhất thời căn phòng trở nên u ám, nhắc tới Minh Vương, người người nhịn không được thổn thức một hồi.
Hồ Bất Ngôn nói: “Cậu ấy còn đang được chôn ở phía ngoài tường thành, một mình cô độc, rất đáng thương. Khi nào trở về chuyện đầu tiên ta làm là đốt cho cậu ấy hai cặp đồng nam đồng nữ, để nơi đó hắn có người sai bảo. Với cả tiểu thư xinh đẹp nữa, như vậy ban đêm ngủ không còn lạnh.” Nói xong hắc hắc cười hai tiếng.
Nhai Nhi gật đầu, “Chờ thêm một trận sẽ chuyển mộ cho huynh ấy, dưới tường thành ánh nắng chiếu vào không đủ, huynh ấy thích phơi nắng.”
Hồ Bất Ngôn haizz một tiếng, nhìn Tử Phủ Quân nói: “Không phải Tiên quân có thể thông âm dương à, cho cậu ấy sống lại thì tốt biết mấy.”
Làm tất cả mọi người chờ mong nhìn, Tử Phủ Quân nói không thể, “Sinh tử có mệnh, không thể rối loạn lịch trình. Huống hồ đã qua nhiều ngày, thân xác cậu ấy đã thối rữa, có quay về cũng không chỗ nương vào, không bằng cứ để cậu ấy đi con đường của mình, mệnh số đều có trời định.”
Hồ ly nói bậy mấy tiếng, đại để không đáng tin, Tô Họa nhìn hắn một cái, ý bảo ngậm miệng. Hắn gãi da đầu lẩm bẩm: “Mọi người đều không quên được Minh Vương mà, Tứ đại hộ pháp thiếu một người thì không còn hoàn chỉnh, chi bằng ta hy sinh một chút, lấp vô chỗ thiếu nha.”
Si Mị hừ cười một tiếng, “Môn chủ mặc kệ Nhất Thuấn Thiên Lý môn à?”
Tô Họa ngại hắn mất mặt, thấp giọng nói: “Hộ pháp sẽ phải so thân thủ, không đúng sở trường rồi.”
Đại tư mệnh sóng mắt bàng quan ngó chừng, có chút kỳ lạ giữa Tô Họa với gã hồ ly tinh này, mặc dù nghi hoặc trong lòng cũng không đến mức nghĩ tới góc độ kia. Lúc Quân Dã mang tin tức về, nói nàng đã có người, hắn có lưu ý, trong nhóm phong vân của Ba Nguyệt lâu, đến cùng nhân vật nào mới là ý trung nhân của nàng.
Kết quả nhìn mãi vẫn nhìn không ra. Những người này đối với người ngoài máu lạnh vô tình, mấy thứ như quan hệ tình cảm cá nhân không để lộ ra ngoài. Cứ nhìn Nhạc Nhai Nhi thì rõ, đứng đầu bang không một vẻ quấn quýt người, trước mặt môn chúng cho tới giờ vẫn giữ một thân uy nghiêm. Không giống Tiên quân nhà hắn chẳng chút áp lực, cao hứng lên còn tà mị cười, làm mặt đưa tình.
Đêm chậm rãi buông, trong phòng bàn việc đã xong, Đại tư mệnh cho chúng đệ tử tìm chỗ nghỉ chân xong, mới có thời gian ra cửa nhìn. Trong thành đèn sáng rực, lúc thành chủ gặp chuyện chấn động đã qua, bầu không khí khủng bố đã dần dần tiêu tan. Chợ đêm vẫn còn, kỹ viện vẫn mở, thậm chí vì bớt đi một tầng bóc lột, nhóm buôn bán người Hồ bắt đầu rao hàng bán ở đầu đường, Kim Lũ Thành càng hiện bầu không khí phồn vinh chưa từng có.
Có phần giống một Vương Xá Châu thứ hai. Hắn đứng trên quảng trường nhìn ra xa, trong không trung truyền đến tiếng nhạc vang đều đặn, nhịp gõ lên xuống thanh trong dễ nghe, Hồ cơ xinh đẹp quay tròn như con quay. Bộ dáng Hồ cơ rất giống Tô Họa, giơ tay nhấc chân đầy phong tình. Hắn từng đã không quá thích nàng quá lả lơi, nhưng nhất thời không còn cảm giác đó nữa, giờ đây hắn bắt đầu thưởng thức vẻ tự tin này, tuy có thể nàng không quan tâm hắn.
Từ hướng Đông có bóng người trải qua ở phía kia quảng trường, hắn biết đó là Tô Họa. Tim đập chợt nhanh hơn, trong đầu hơi lo lắng có nên đứng lặng đó ngắm nàng hay không thì hai chân đã không nghe sai khiến, vội vàng đuổi theo.
Tô Họa mới từ Tiếu lâu xuống, định quay về phòng, trước khi đến hành lang dài thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Theo bản năng sát thủ, nàng chuyển thế tay nắm Long cốt tiên, trong lòng bắt đầu đếm thầm, trong vòng 5 bước nếu người này không lên tiếng, nàng sẽ ra tay.
Đúng lúc khi hắn kêu một tiếng Tô môn chủ, lòng nàng trầm xuống, nghe ra là hắn.
Nàng quay người, giữ phong độ như từng có, cười nói: “Ta tưởng là ai hoá ra là Đại tư mệnh.”
Người thân áo trắng mũ trắng đến gần, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, mang theo ba phần xấu hổ, chắp tay nói: “Từ biệt ba tháng, Tô môn chủ gần đây mọi thứ đều ổn chứ?”
Tô Họa không nghĩ tới tên Đại tư mệnh kiêu ngạo này chủ động bắt chuyện với nàng, chắc do Tử Phủ cùng Ba Nguyệt lâu kết minh nên hắn tình nguyện tạo lập tốt quan hệ lần nữa chăng.
Nàng vuốt cằm, “Đa tạ, mọi thứ đều ổn.” Cũng phải cần tỏ thành ý đáp lại, ít nhất cũng khách sáo hai câu, đáng tiếc vét hết vốn cũng không biết nói gì, nàng chỉ có thể chắp tay, “Sắc trời không còn sớm, Đại tư mệnh đi đường mệt nhọc, nghỉ sớm chút đi.”
Nàng xoay người muốn đi, Đại tư mệnh thốt ra ai một tiếng, chưa biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong đầu loạn xạ. Nàng quay lại nhìn, mắt phượng khẽ nheo giảo hoạt giống mèo con. Hắn nhìn đôi mắt kia, bỗng nhiên trúng tà, trong lòng từng đợt cuồn cuộn, hắn khống chế không được lại tiến lên hai bước, mặt đối mặt với nàng
Từ sau lần chữa thương cho nàng, cả hai không còn dịp đứng gần như vậy. Đổi lại trước kia, nàng sẽ thấy ngọt ngào, nhưng giờ thì sẽ không, không còn nữa.
Chẳng những không còn gì, nàng còn lui về sau một bước, “Đại tư mệnh có chuyện nói à?”
Hắn do dự, “Lần trước ở Thương Ngô thành…”
Nàng cắt đứt lời hắn, “Ta còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng, trị cổ độc giúp ta.”
Dĩ nhiên hắn muốn không phải là câu tạ ơn, nàng cũng không cần hắn vì chuyện đó mà đắn đo xin lỗi, hắn tính đem khúc mắc bữa giờ nói ra, dù nàng không thể giải quyết.
Hắn cúi mắt nói: “Lần trước những lời ở tiểu viện… Ta không phải không hối hận, thực ra sau đó lập tức phát hiện mình sai rồi. Dạo này mỗi khi nhớ tới, tiếc nuối nhất ở Sinh Châu là việc này. Nếu như Quân thượng lần này không thể thuận lợi đi ra Bát Hàn cực địa, ta nghĩ kiếp này ta sẽ không quay lại Vân Phù. Không ngờ Lang Huyên bị trục trặc, Thiên đế đặc biệt cho phép ngài ấy có thể về Bồng Sơn sớm, cũng là cho ta có cơ hội gặp lại cô…”
“Không liên quan.” Nàng bỗng nhiên vội vàng nói, dưới đèn mặt hơi trắng bệch, khóe môi cong vặn vẹo, nàng miễn cưỡng kéo ra nụ cười, “Ta không để trong lòng, ngươi không cần lo lắng. Ta ra giang hồ, nếu đến chút xíu chuyện cũng phải tính toán chi li thì không sống đến hôm nay. Huống hồ… Ngươi lúc đó nói gì ta nhớ không rõ, nhắc lại làm gì. Lần này gặp Tiên quân khoẻ mạnh, Nhai Nhi cũng không bị thương, thật sự quá tốt đẹp. Các ngươi đến rồi, trong lòng mọi người trong Lâu có chỗ dựa, sau này chúng ta đều là người một nhà. Người một nhà không nói hai lời, chuyện đã qua lâu rồi thì quên đi, ta nguyện cùng Đại tư mệnh bắt tay giảng hòa.”
Toàn lời khách sáo, giữa những hàng chữ lại toát ra lạnh lẽo. Hắn chần chừ một chút, “Tô Họa…”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, trước giờ không là Tô môn chủ, thì là lão yêu tinh, rất ít khi tốt đẹp. Nghe tên mình từ chính miệng hắn, tim nàng tự dưng đập thật mạnh.
Thành thật mà nói, nàng và Hồ Bất Ngôn bên nhau cho tới giờ không có cảm giác kích động, cũng vì hắn nhảy lên nhảy xuống, trao đổi va chạm cơ thể không kịp khắc cốt trong lòng. Nhưng với Đại tư mệnh, từ đầu tới cuối đều có thể cảm giác được máu lưu động, chắc đây là khác biệt giữa yêu và không yêu.
Sau đó thì sao, yêu thì sao? Hắn không là Tử Phủ Quân, nàng cũng không phải Nhai Nhi, cả hai đều không có dũng khí xả thân quên chết cho nhau, đi bảo vệ thứ tình yêu ngắn ngủi mấy mươi năm. Mấy mươi năm, nháy mắt đã qua, thời gian có thể hòa tan tất cả. Người như nàng, khát vọng sự ổn định. Giữa người nàng yêu và người yêu nàng, nàng chọn vế sau.
Nàng mỉm cười không nói, nụ cười làm nhói đau ánh mắt hắn. Hắn hồi hộp nhẹ nói, “Chuyện chúng ta…”
“Chuyện các ngưoi không thành đâu.” Bỗng nhiên một người nhảy ra, chắn ngang bọn họ, là Hồ Bất Ngôn. Hắn không biết sống chết vỗ ngực, “Bởi vì có ta!”
Đại tư mệnh kinh ngạc, không biết con hồ ly này tự nhiên quậy cái gì. Hắn nhíu mày nhìn kỹ, thấy gã nghiêm mặt ôm vai Tô Họa. Với tính tình của Tô Họa, người nào không vừa mắt đã sớm tung quả đấm, hắn cho rằng gã hồ ly lập tức bị đòn, ai dè không có.
Hồ Bất Ngôn đắc ý dào dạt, “Tô Họa hiện tại là người của ta, ngươi không cần ỷ mình là thần tiên, ỷ mạnh đi cướp vợ người, ta sẽ tìm Tử Phủ Quân cáo trạng đó. Tình cảm là gì chứ, bỏ lỡ là bỏ lỡ, không thể muốn hối hận là còn kịp. Đại tư mệnh là tiên, ta chỉ là yêu, nhưng lúc nàng bị ngươi bắt nạt, ta nguyện để cho nàng đánh để xả giận, điểm ấy ngươi làm được sao?” Hắn nói xong, rất có khí khái nam tử hán thu tay lại, “Họa, chúng ta về ngủ thôi.”
Tô Họa không thể quản con hồ ly, đang nói chuyện ngon lành bị hắn biến thành hỏng bét. Nàng chỉ cảm thấy có lỗi quay mặt qua Đại tư mệnh cười cười, trong ánh mắt thẫn thờ của Đại tư mệnh, bị Hồ Bất Ngôn kéo đi xa.
Đại tư mệnh thất thần, là sao? Hồ Bất Ngôn sao có thể dây dưa với Tô Họa? Lần trước Quân Dã về, liên tục đập cánh múa chân nói cho hắn, Tô Họa đã có người, một gã đàn ông khá đẹp trai ưa nhìn… Ơ nam nhân đẹp trai kia chẳng lẽ là Hồ Bất Ngôn hả? Quân Dã mù à?
Hắn đứng đó, phẫn uất khó tan, nếu như nàng thật sự tìm được người thích hợp hắn còn thấy vui. Cuối cùng nàng tìm ai vậy? Con hồ ly tinh gà mờ, tu vi như không có một thành, trừ biết chạy không có chút kỹ năng nào.
Thì thôi cam chịu, hắn cúi váy thở dài. Hồ Bất Ngôn nói không sai, qua rồi thì nên cho qua, không thể nào hối hận còn kịp. Ba tháng vướng bận đến đây kết thúc. Hắn ngóng nhìn nơi bọn họ rời khỏi, xoay người, cô đơn bước về hướng khác.
Trên sân thượng có hai người nhìn trộm nãy giờ nhìn nhau một cái, thấy kết cục như thế tỏ vẻ buồn rầu.
“Là ai sai đây?” Nhai Nhi hỏi.
Tử Phủ Quân lắc lắc đầu, “Ai cũng không sai, là sai mệnh thôi.”
Nhai Nhi thở dài, “Sư phụ em vốn rất thích Đại tư mệnh, em nhìn ra được, đáng tiếc Đại tư mệnh không cảm kích, cuối cùng tiện nghi cho Hồ Bất Ngôn rồi.”
“Cho nên ấy, cơ hội ngay trước mắt liền không thể bỏ qua, giống ta thì hay rồi, biết nghe lẽ phải. Giờ đã có nàng, còn có cả con, muội đối đãi ta như một đóa hoa vậy…” Hắn e lệ cười cười, “Đời người viên mãn.”
Nhai Nhi chống chân ngồi ở đầu tường một tay ôm bầu rượu, y phục bay lất phất trong gió đêm, vẫn một dáng vẻ giang hồ sảng khoái lạnh lùng. Nàng nhìn xa xa, rồi quay nhìn hắn, nhếch miệng cười hỏi: “Con khoẻ không ạ?”
Hắn nói ổn cả, “Chỉ là lâu lâu tay ta đau một chút.”
Nhai Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi, “Hoài thai ở trong bụng làm cho bụng đau, hoài thai ở trong lòng bàn tay chàng mà cũng làm tay đau sao, thiệt hay giả đó?”
Tiên quân nói thật mà, “Nàng không tin ta ư?” Nói xong tự nhiên xúc động.
Nhai Nhi bị doạ muốn nhảy dựng, sợ quá trấn an mãi, “Em nói hưu nói vượn, chàng đừng động thai khí nha.”
Nét mặt già nua của Tiên quân mượn cảnh sắc ban đêm che đi sắc đỏ, vì yêu sủng, tôn nghiêm chỉ là mớ giẻ lau. Hắn thật thích như bây giờ, tại đây nhân gian khói lửa, ở bên cạnh người trong lòng, tắm dưới ánh trăng, nhìn trộm ân oán khúc mắc của người khác. Trước kia hắn cảm thấy một mình cũng tốt, thật thanh tịnh. Khi có đôi rồi, hắn lại phát hiện lúc trước sống thật uổng phí, ngồi xổm ở chân núi xem con kiến à, thực xin lỗi sinh mệnh.
“Mà chuyện Đại tư mệnh với Tô Họa không thành cũng tốt.” Hắn nói.
“Vì sao ạ?”
“Thành thì bối phận loạn hết sao, Tô Họa là sư phụ của nàng, Đại tư mệnh là người của Tử Phủ ta.” Lại nghĩ, giờ không có con hồ ly, Tiên quân nói thấm thía, “Ta thấy cô ta nên lấy Thiên đế, Thiên đế đang thiếu một phụ nữ lợi hại thu thập hắn, cho hắn nhận hết tra tấn, sống không bằng chết.”
Nói đến tận sâu trong tâm khảm, hai người liếc nhau, cười rất vui vẻ.
Gió đêm hiu hiu, biển sao lộng lẫy, hắn nhẹ nhàng nhảy lên chỗ tường đầu hồi. Từ chỗ này nhìn, Chúng Đế Chi Đài ngoài trăm dặm chỉ như mấy móng tay đắp lớn đắp nhỏ, hắn trầm ngâm: “Lệ Vô Cữu kia cuối cùng lai lịch thế nào… Đại tư mệnh nói có tìm đọc qua sách Tam Sinh, tất cả ghi chép có liên quan hắn đều bị tiêu huỷ.”
Nhai Nhi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Vô Cữu khá chấn động, người này rất nhiều chỗ làm nàng cảm giác kỳ dị, “Em luôn nghĩ không ra, vì sao y cứ cho muội một cảm giác giống như đã từng quen biết, ngữ khí nói chuyện hay cách làm việc, đều rất giống chàng.” Nàng kéo kéo bào giác hắn, “Chàng có từng hỏi qua Đại đế, có phải chỉ có chàng là con trai một hay không?”
Hắn ôm ngực bật cười, “Sinh một mình ta đã khiến người người đòi đánh, lại còn muốn sinh thêm đứa nữa à!”
Hai người giống nhau, chưa hẳn nhất định là huynh đệ, còn có cơ duyên xảo hợp khác.
Trên mặt hắn nét tươi cười dần dần mất đi. Năm tháng thay đổi, trong nháy mắt đã mấy ngàn năm, lưu lạc trong cuồn cuộn hồng trần, chén hồ đồ kia uống không tận đáy, thật rất đáng tiếc.