Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 84

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 84
  • 10
Prev
Next

Chương 84: Ngoài mặt ngọt, trong lòng khổ.

Chuyện nên đến phải đến, đã đến lúc cảm tình hội ngộ.

Tung Ngôn đã về, mang theo tin tốt lẫn không tốt. Tin tốt là họ đã đi Bát Hàn cực địa cứu người, không ngờ Tử Phủ Quân đã thoát khỏi chỗ giam, chuyện đoàn tụ không mất nhiều công sức. Y theo đối sách mà Tung Ngôn đã thương lượng với Nhai Nhi, đám người thủ ở Lục Thủy Thành và Mộc Tượng Thành lui hết về Kim Lũ Thành. Tất cả ở một chỗ, phía sau chỉ có một con đường nhỏ dẫn đến Thiên Ngoại Thiên, có thể phòng thủ đến khi Lâu chủ quay lại, thủ không xong có thể quyết định rút lui thật nhanh; Tin xấu là, riêng với Hồ Bất Ngôn mà nói, hẳn chuyện tình cảm sắp phải trải qua một lần sóng gió rất lớn. Tử Phủ Quân mà quay lại Vân Phù thì gã Đại tư mệnh hẳn sẽ đi theo. Với Tô Họa thì gã mặt quan tài đó có sức hấp dẫn chết người ấy. Hồ Bất Ngôn chưa bao giờ hiểu tường tận như lúc này, bản thân mình vui vẻ hoà nhã chẳng có mấy ưu thế so với cái gã Đại tư mệnh không biết nói đùa ấy. Hắn cảm thấy mây đen bay đầy đầu, chả nhẽ gã Đại tư mệnh sẽ lại đối với Tô Họa ôn hoà như trước chứ, còn Tô Họa? Nàng nghĩ gì nhỉ?

Si Mị Võng Lượng đôi vợ chồng son đi qua, mấy hôm nay tu dưỡng vết thương Si Mị đã tốt hơn nhiều, cơ thể sát thủ rèn luyện dẻo dai khôi phục nhanh chóng. Võng Lượng là người nội liễm, Si Mị đi trước, y nhắm mắt theo đuôi. Hai thanh trọng kiếm gác trên đầu vai, tình trường đắc ý, gặp ai cũng cười hỉ hả.

Hồ Bất Ngôn chỉnh tầm mắt, đứng trên tường thành nhìn về phía Đài Chúng Đế xa xa, Tung Ngôn rầu rĩ, “Đại kình à, chúng ta nói chuyện tình yêu chút có được không?”

Tung Ngôn liếc hắn, cũng không hãnh diện, “Đề tài này liên quan gì đến ta? Không muốn nói.”

“Làm gì nghiêm chỉnh vậy, trong tên ngươi có chữ Ngôn, tên ta cũng có nè. Không nói nữa, Tung Ngôn, ngươi xem hai chúng ta có giống huynh đệ hông.” Hắn rút hết sức ra càn rỡ, “Lại đây, tán gẫu hai xu chút coi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, trên dưới khắp Lâu không ai cảm thông cho cảm xúc vui buồn của ta hết, chỉ còn có ngươi thôi.”

Tung Ngôn mặt khinh bỉ, ai muốn xưng huynh xưng đệ với con hồ ly này chứ! Cơ mà nhìn lão ủ rũ bèo nhèo trước mắt, chắc thật sự gặp chuyện khó giải quyết. Hắn nhảy từ trên tường xuống, đứng trong tối, dựa vào tường chắn mái hỏi chuyện, “Đồ ăn ở Kim Lũ Thành rất dở hả? Hay sợ bị ám toán tới mức ban đêm ngủ không ngon?”

Hầy dà nhắc đến ngủ, nói ra lúng túng, quả thật ngủ không ngon lắm, người từng trải đều biết, bởi vậy vội trốn tránh hổm giờ không dám tám chuyện này với lão. Hồ Bất Ngôn cúi đầu, xoa xoa tay, khăn tam giác che cổ màu đỏ chói lói cũng che giấu không được vẻ xanh xao trên mặt, hắn nói: “Tung Ngôn, Tử Phủ Quân rất phô trương, đi đâu cũng mang theo nguyên đám lính lác. Đại tư mệnh là thân tín của hắn, ngươi nói lần này hắn ta có cùng đến không hả?”

Tung Ngôn suy nghĩ một chút nói: “Lần đó đuổi bắt Nguyệt Nhi hắn có đi, chứng tỏ Bồng Sơn không nhất thiết cần hắn phải ở lại chủ trì, lần này có lẽ cũng đến.”

Hồ Bất Ngôn dùng sức đánh mạnh tay phải vào lòng bàn tay trái kêu đét một tiếng, nói: “Đó đó, ta cũng đoán vậy. Ta thực sợ hắn đến mà, đến coi như ta xong.”

Tung Ngôn bỏ lỡ mất đoạn yêu hận tình thù giữa bọn họ, không biết ân oán giữa hắn với Đại tư mệnh thế nào, ngạc nhiên nói: “Đại tư mệnh cũng có bắt yêu hả? Vậy lão cũng không cần sợ, bây giờ khác xưa rồi, gì cũng phải nể mặt Lâu chủ.”

“Chuyện là thế này…” Hồ Bất Ngôn rầu rĩ không vui, “Mâu thuẫn ta với hắn á, nói hai ba câu không hết. Đơn giản một câu, ta thích Tô Họa, Tô Họa thích Đại tư mệnh, Đại tư mệnh thì thích Tử Phủ Quân… Cũng không phải, Đại tư mệnh hình như hơi hơi thích Tô Họa, nhưng hắn lại coi thường Tô Họa.” Hắn nhún vai, “Ngươi nói chuyện tình cảm có cần rắc rối vậy không? Thần tiên thì phải kỳ quặc vậy hả? Đại tư mệnh như cái miệng nồi, bên trong chua cay đều có. So với hắn, ta đây chỉ biết ủ lọ mật ngọt, sao có thể thỏa mãn Tô Hoạ thích ăn hương uống lạt chứ!”

Tung Ngôn nghe lão nói không đầu không đuôi, mãi mới hiểu, thì ra là tình tay ba, đến lúc hai bên đã xác định cảm tình tạm thời lòi ra kẻ thứ ba tưởng đâu đã chết giờ đây quay lại, cho nên Hồ Bất Ngôn mới lo gà bay trứng vỡ, sợ tình yêu kia bị thu nhỏ mất.

“Tình cảm giữa lão với Tô môn chủ không phải rất ổn định à, sợ gì chứ?” Tung Ngôn nói.

Hồ Bất Ngôn chậc một tiếng, “Yên ắng che dấu bão táp thôi, bên ngoài ngọt ngào bên trong khổ sở.”

Khuyên người vốn nên cố hết sức, bình thường nói được đến mức đó cũng hết cách. Tung Ngôn không yên lòng khuyên, “Đại tư mệnh rốt cuộc có tới hay không còn chưa chắc, lão tạm thời đừng hoảng.” Không giống lão, Tử Phủ Quân đến đây là điều chắc chắn, hiện giờ hắn ta còn ở bên cạnh Nguyệt Nhi kia kìa. Tự tương tư đơn phương, đến tư cách tìm người kể khổ còn không có, ai muốn xem chuyện tình cảm sóng to gió lớn của một tiểu nhân vật còn chưa nhiễm chút sương tình này cơ chứ.

Hồ Bất Ngôn ra vẻ chấp nhận, “Cũng phải, vậy chờ hắn đến, cùng lắm thì tử chiến một trận.” Hắn dũng cảm đấm ngực, hoàn toàn đã quên bản thân mình ngoại trừ cái chân gà, không thắng nổi thứ gì.

Nhìn Tung Ngôn bỗng nhiên thất thần, lòng nhiệt tình chân thực của Hồ Bất Ngôn lại trào dâng mênh mông. Hắn haizzz một tiếng đi qua, dùng đôi mắt nhỏ theo dõi hắn, “Ta sớm đã nhìn ra, ngươi thích Lâu chủ phải không?”

Tung Ngôn phát hoảng, theo phản ứng bản năng lập tức phủ nhận. Hồ Bất Ngôn lại ra vẻ vô cùng hiểu rõ lòng ai, lưng dựa tường chắn mái ngửa đầu nhìn trời, dài ra một hơi nói: “Đừng giấu ta, ba cái chuyện này ta đoán đâu chuẩn đó. Ngươi hiện giờ cũng lâm vào mê cục như ta, thế nào, thấy đồng cảm phải không?”

Tung Ngôn không nói gì nhìn hắn, mãi lâu mới nói: “Ta không giống lão, không có bắt đầu, cũng không tính bắt đầu. Chỉ cần nàng tốt ta đã thấy mỹ mãn.”

Hồ Bất Ngôn mắt vô thần, dừng mây bay ở chân trời, cười hừ một tiếng nói: “Ta biết mà, kẻ thất bại đều tự an ủi mình thôi. Lúc trước ta cũng từng thích Lâu chủ, mà nàng dữ quá, mới gặp mặt liền chém ta một đoạn đuôi. Sau này biết nàng cùng Tử Phủ Quân tốt hơn, ta một tên tiểu yêu, sao có thể đoạt nữ nhân với thượng tiên chứ, nên ta buông bỏ. Xong ta lại nhắm vào Tô Họa, kết quả ngươi nói có thảm không chứ, trong lòng nàng ấy lại có cái gã mặt quan tài, ta còn nói gì được nữa đây? Lại là tiên, mạng của ta khổ ghê! Nói thật, gì mà ‘Chỉ cần nàng tốt, ta đã thấy vui rồi’, đều là tự lừa mình. Thiên hạ ai chiếu cố nàng, đều không yên tâm như tự mình chiếu cố, không phải là không có cách mà đó là xây bậc thềm tự mình bước xuống thôi.”

Con hồ ly rất đáng giận, nói thấu triệt như vậy, quăng dao vèo vèo, miệng lưỡi sắc sảo. Cho nên nói người thông minh có đôi khi làm người ta không thích mà, Tung Ngôn khô mi, lạnh lùng nói: “Như vậy xem ra lão thật sự xong rồi, Tô môn chủ gặp lại Đại tư mệnh, có lẽ sẽ tình cũ không rủ mà tới.”

Vẻ mặt Hồ Bất Ngôn như gặp đại họa hoảng hốt lên, “Ngươi xem, đến ngươi cũng có dự cảm đó. Mà… Có căn cứ không?”

Tung Ngôn nói có a, “Lão miệng thối như vậy, nếu ta là Tô Họa, ta cũng chọn Đại tư mệnh.”

Tung Ngôn không quan tâm lão ấy nữa, xoay người nhảy xuống tường thành. Hồ Bất Ngôn lại chìm vào cô đơn, không có ai nghe cõi lòng hắn, hắn chỉ có thể một mình nhìn chim bay trên trời, nhìn đến cả người đầy vẻ hào sảng, lòng tràn đầy tang thương.

“Bất Ngôn…” Xa xa truyền đến tiếng gọi của Tô Họa, hắn nhảy lên, vội chụp đầu tường lên tiếng.

Tô Họa vẫy vẫy đôi đũa về phía hắn, “Xuống ăn cơm.”

Nói đến cơm, có Thiên vương lão tử đến hắn cũng không tiếp. Bay một tiếng đến chân tường, trong phòng bàn ăn bày đầy, bình thường không chú ý nhiều như vậy, Tô môn chủ tinh tế kia cũng ăn chung nồi với mọi người. Món ăn của Hồ Bất Ngôn vẫn giống hồi còn ở Ba Nguyệt lâu, gà quay bánh bao. Hắn nhìn cái tô lớn, bỗng nhiên không thấy muốn ăn.

Hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô Họa, thở dài thở ngắn, buông đũa.

Hồ ly không ăn cơm hả, đúng là chuyện lạ. Tô Họa ăn vô cùng tao nhã, ăn không nói làm không nói, không thèm ngó hắn một cái.

Hắn lại thở dài, thở đến cả bàn ăn đều quay sang nhìn hắn. Cho rằng Tô Họa hẳn cũng phát hiện, ai ngờ đổi lấy một câu lạnh như băng: “Không ăn thì đánh chết ngươi luôn.”

Dạy con hay sao chứ? Hồ Bất Ngôn cực kỳ ấm ức lại không thể minh oan, chỉ có thể bưng chén, từng đũa ăn xong cơm cho rồi.

Thiệt không thấy vị gì luôn! Bình thường hiếm thấy hồ ly ăn uống mà không biết vị, đến cơm trắng mà còn ăn đến thật đã miệng. Bữa nay ăn xong mà không thể làm tinh thần hắn phấn chấn chắc chắn có chuyện lớn.

Tô Họa đang bàn luận với Khổng Tùy Phong về bố trí chi tiết cho người trong Lâu, nói: “Lâu chủ ít ngày nữa về, nếu lo lắng không chu toàn, thì cô ấy sẽ an bài lần nữa.”

Hồ Bất Ngôn như ma quỷ, bay lơ lửng sau người nàng, đến người vô ý như Khổng Tùy Phong còn cảm giác được, “Hồ môn chủ, có chuyện gì muốn nói với ta à?”

Hồ Bất Ngôn sửng sốt một chút, với hắn thì có gì mà nói, nên liếc trắng mắt, “Khổng môn chủ, ta trông thấy ngươi tiểu bậy dưới cửa sổ của Trương Nguyệt Lộc rồi nha.”

Khổng Tùy Phong vừa nghe nổi trận lôi đình, “Ngươi chờ đó, đồ trẻ ranh không biết chuyện, lão tử sớm muộn gì cũng giết chết ngươi.” Nói xong không kịp thở đi luôn.

Tô Họa chịu không nổi khi thấy hắn kì lạ, một tay lôi hắn vào trong lối nhỏ, níu chặt dưới cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi trúng tà hả? Cơm thì không chịu ăn, nói cũng thối mồm! Ai chọc ngươi vậy? Nói đi, rồi cả đám xử hắn.”

Hồ Bất Ngôn trong lòng rất cảm động, nghĩa là Tô Họa vẫn quan tâm mình. Hắn quay ôm thắt lưng nàng, áp nàng lên tường, vuốt ve gần nơi mông mấy cái, “Hoạ nàng nói đi, nàng có yêu ta không?”

Tô Họa đỏ mặt, giữa ban ngày ban mặt, quảng trường còn có người lui tới, liền đạp hắn một cước, hung ác nói: “Yêu cái gì mà yêu, đây là chỗ để nói yêu nói đương hả?”

Hắn ra vẻ đau lòng, “Thì một chữ thôi mà, còn đơn giản hơn nhiều so với nàng nói cả câu nè. Tình cảm của nàng với ta từ sâu đậm bắt đầu nhạt dần, vì sao chứ? Chẳng lẽ ta chăm sóc nàng không thoải mái sao?”

Sắc mặt Tô Họa thay đổi, giơ nắm đấm về phía hắn, “Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng hở tí là bô bô chuyện phòng the ra miệng, không ta đánh ngươi mở miệng không nổi đó.”

Hồ Bất Ngôn liền im lặng, bi tình sụt sịt, cong thắt lưng tựa đầu vào vai nàng, “Nàng không nhìn ra ư, ta không có cảm giác an toàn, nên mới cố ý làm phiền nàng.”

Tô Họa không lên tiếng, dĩ nhiên nàng biết hắn sợ cái gì, là tình địch Đại tư mệnh sắp đến, khiến hắn đứng ngồi không yên. Cũng đâu phải chuyện gì, nàng với người kia từ đầu đến cuối chưa phát sinh chuyện gì, hắn ta đến thì trước kia thế nào sau này vẫn vậy. Có điều chính nàng cũng âm thầm thổn thức, tình cảm của mình chẳng lẽ thật bị lộ ra rồi ư, Đại tư mệnh còn chưa tới, Hồ Bất Ngôn đã đổ lu dấm chua, cứ như nàng không khống chế được mình.

Nàng thở dài, cao thấp đánh giá chuyện này cũng không qua mặt được gã hồ ly tinh tinh tế, “Ngươi đừng phiền nữa, càng làm loạn càng đẩy ta xa hơn mà thôi. Ta biết mình nên làm gì, đã nhận lời là ngươi qua ải bên ta rồi sẽ không thể không tự quản mình.”

Hồ Bất Ngôn không vừa lòng lắm, “Qua ải gì chứ? Thiệt tổn thương mà.”

Tô Họa thấy hắn cãi lại, trừng mắt, “Không phải được qua ải thì là gì? Bộ dạng ngươi khó coi, đánh không lại người khác, nếu không phải lần đó ta nhất thời hồ đồ, thì sao có thể để ngươi được lợi chứ! Chưa từng nghe luôn á, nam nữ mới yêu đương một lần liền quấn lấy bắt đàng gái chịu trách nhiệm, quy củ đám hồ ly các ngưoi ta thật không hiểu!” Nàng tức giận hét lên xong, thấy hắn nước mắt lưng tròng, lập tức mềm lòng, ấn đầu hắn thật mạnh lên vai mình, nói, “Biết rồi biết rồi, ta biết mình nên làm thế nào, ngươi thả lỏng đi.”

Tình yêu thật sự thay đổi con người, Tô Họa trước kia, là Tô Hoạ mềm mỏng làm mưa gió gào thét trên giang hồ. Đàn ông nào mà không hướng vào nàng? Đàn ông nào mà không kiêng kị nàng ba phần? Nàng là độc dược ướp mật đường, dù có oán hận, đàn ông cũng nguyện mạo hiểm sinh mệnh để gần gũi nàng. Từ lúc nắm lấy bàn tay Hồ Bất Ngôn, con hồ ly này đúng là khắc tinh của nàng, nàng thật không biết vì sao vô năng như hắn lại đặc biệt dễ dàng khiến cho nàng thương tâm, thậm chí cả khi hắn vục vào ăn dính một mặt đầy cơm, nàng vẫn nhẫn nại nhặt giùm hắn.

Thật sự là thất bại tám đời, nàng biết, đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu. Nhưng lúc tối trời sóng yên biển lặng rồi, khi nàng cuộn mình nằm trong lòng hắn, dù nửa chiêu hắn cũng không biết đánh, vẫn khiến nàng cảm thấy an toàn. Điệu một người đàn ông có thể đem lại cho phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là như thế, thật kỳ lạ, nàng cũng không rõ cảm giác an toàn này ở đâu ra. Có lẽ lòng nàng đã ngâm trong băng lạnh quá lâu, không có người lửa nóng đến thế, sẽ không thấy mùa xuân, không còn ánh mặt trời.

Đại tư mệnh sẽ cùng Tử Phủ Quân đến Vân Phù, nói không chút chấn động nào thì không phải, ít nhất khi nhắc tới hắn, trong lòng nàng chao đảo một chút. Thì sao đây, tiên quan cao cao trên kia chướng mắt nàng loại người vẩn đục khắp người, về điểm này Đại tư mệnh tâm cao khí ngạo không theo kịp Tử Phủ Quân. Nàng thì, cũng không mong mặt nóng dán mông lạnh, thấy cầu thì qua cầu thấy đường thì đi đường là được.

Hồ Bất Ngôn được nàng buông một lời hứa hẹn, cảm thấy chớp mắt bầu trời lại tình ý biết bao. Hắn vui mừng không thôi, cọ cọ xà nẹo bên người nàng, “Đêm nay chắc chắn nàng sẽ vừa ý.”

Tô Họa nhịn không được đỡ trán, trong đầu tên hồ ly mất nết này suốt ngày chứa mấy thứ đó, đẹp trai chút cũng thôi đi, đã khó ưa còn yêu lãng, không biết lấy đâu ra dũng khí nữa.

Lúc này bỗng có người kêu to, Lâu chủ đã về. Tô Họa vội đi ra khỏi lối nhỏ, quả nhiên thấy Nhai Nhi từ cửa thành đi tới. Người cùng đi bên nàng ấy không còn mặc truy y nữa, Áo bào trắng như ánh trăng thần thái thanh nhã rộng rãi. Gió thổi nhẹ, thổi lớp khoác bào tím nhạt phập phồng, như sóng nước trong vắt.

Vẫn là đôi mắt đó, ánh mắt thâm thuý như nhìn thấu qua lớp da người. Nhưng quanh đôi mắt giờ đây có ánh đỏ sậm, chợt nhìn khiến người khiếp sợ. Tô Họa cũng coi như từng trải việc đời , xa xa nhìn thấy dấu ấn ký đoạ tiên nơi mi tâm của ngài, nàng thì thào: “Thật không dễ dàng…”

Lại nhìn phía sau ngài, dẫn đầu đệ tử Tử Phủ chính là người ấy, hơn hai tháng không gặp, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt cứng nhắc như xưa, chỉ cần vừa thấy cũng có thể khởi nguồn vô số suy nghĩ của nàng. Nhưng sớm đã cảnh còn người mất, hắn ta vui hay không, liên quan gì đến nàng.

Nàng ra đón, chắp tay phía Tử Phủ Quân, “Tiên quân vẫn khoẻ ạ.”

Tử Phủ Quân thi lễ, “Nhờ phúc, mọi việc đều ổn.”

Nhai Nhi nhìn quanh, bọn Si Mị Võng Lượng A Bàng đều có mặt, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, “Đài Chúng Đế có động tĩnh gì không?”

A Bàng lắc đầu, “Sau khi Lâu chủ lấy Long Hàm châu, Lệ Vô Cữu không xuất hiện ở Thốn Hỏa Thành nữa. Nghe nói đã quay về Tàng Lung Thiên Phủ, cửa Đài Chúng Đế Chi Đài đóng chặt, vùng đất sau thành đều tăng cường phòng bị nghiêm ngặt.”

Tử Phủ Quân nhìn về hướng Đài Chúng Đế xa xa, lạnh giọng: “Hắn cầm Tứ hải Ngư Lân đồ của ta, rồi im lìm vậy sao?” Quay lại bảo Đại tư mệnh, “Chọn thời điểm gửi bái thiếp đến vị Minh chủ này, bổn quân muốn gặp hắn một lần.”

Đại tư mệnh cúi đầu nói đã rõ, đứng thẳng dậy, ánh mắt như gió mát dừng lên mặt Tô Họa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 84"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online