Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 83

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 83
  • 10
Prev
Next

Chương 83: Con của ai thể?

Lang Huyên cấm địa này nàng đã tới, hành lang bằng đá tinh xảo thật dài này nàng đã đi qua. Quay lại nhìn, mây mù che phủ mười hai cung, còn có Bích Mai đài ngoài Cửu Trọng Môn, tất cả đều đã từng lưu dấu chân nàng. Tính lại, mới tám tháng trôi qua, nhưng tám tháng này phát sinh thật nhiều chuyện, hết chuyện này tiếp theo chuyện khác, lại đứng nơi đây, cảm thấy như đã là kiếp trước.

Ánh trăng dừng trong mắt nàng, hai viên ngọc bích lắng đọng nơi đáy mắt, ánh nhìn càng trong trẻo mà rực rỡ. Nàng đưa tay chỉ cho hắn, “Khi đó em quét rác, mới đầu quét từ phía đầu đường bên kia lại, nhưng mà khắp Lưu Ly cung không nhiễm một hạt bụi, dù em tốn bao nhiêu sức, trong khe gạch nửa hạt cát cũng không có. Cái hốt rác của em, vĩnh viễn sạch sẽ đem đến rồi lại trống trơn đem đi, làm tạp dịch ở Cửu Trọng Môn đúng là rảnh rỗi. Vốn nghĩ kiếp này em không còn cơ hội đặt chân đến đây, không ngờ còn có một ngày trở về.”

Phía sau một bờ ngực ấm áp áp lên kề sát lưng nàng. Cằm hắn ghé lên đầu vai nàng, nhỏ nhẹ nói bên tai: “Nếu sớm biết nàng là người của đời ta, nói thế nào cũng không để nàng làm tạp dịch.”

Nhai Nhi cười nói: “Người bình thường không được lên Cửu Trọng Môn, em không làm tạp dịch thì đâu có lý do gì ở lại Lưu Ly cung chứ.”

Hắn nói chưa hẳn, “Thì làm người đốt hương cũng được mà, lúc ta thiền định nàng có châm một lò hương đó, rồi mệt nhọc ngủ trên đùi ta một giấc.”

Nhai Nhi nhớ tới, đó là ngày đầu tiên nàng bước vào điện, chàng ngồi thiền ở đó không để ý đến ai, mị lực đầy cả người của nàng không chỗ thi triển, bèn gối lên đùi chàng ngủ một canh giờ. Hiện nghĩ lại thật buồn cười, “Em trăm phương ngàn kế câu dẫn chàng như vậy, có phải chàng thấy em rất ngốc không?”

Giọng hắn mát lạnh như dòng suối trong mang theo một luồng cười ngọt, quanh quẩn bên tai nàng, “Ta sống hơn một vạn năm, thực ra chuyện gì cũng nhìn thấu. Khi đó cũng không biết là nàng ngốc hay là chán ghét nàng, chỉ có vụng trộm mừng thầm thôi.”

Nói như vậy trong lòng Tiên quân rục rịch không yên không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ tiếc trong Tử Phủ trên dưới không có nữ đệ tử, hắn lại lười xuống núi, cho nên mới trì hoãn cho tới hôm nay.

Nàng trêu hắn: “Như chàng nói, đổi lại cô nương khác, chàng cũng sẽ mắc câu đúng không?”

Tay hắn vuốt ve lưng nàng, mỗi tấc mỗi phân cân nhắc, “Ta không thích chấp nhận, sớm một khắc hay trễ một khắc đều không được. Đã từ rất lâu ta có mơ một giấc, có một đoá hoa từ trên trời rơi nhẹ xuống dừng lại trên vạt áo ta. Mộng thật khó giải, nhưng ta biết nhất định sẽ có ứng nghiệm gì đó trên người, đợi bốn mươi tám năm, cuối cùng nàng đã xuất hiện. Vì yêu một người đã chuẩn bị lâu như vậy, hơn bốn mươi tám năm không dễ dàng, nàng mà không đến câu dẫn ta, ta cũng sẽ đi câu dẫn nàng.”

Nàng được yêu thương mà sợ, “Chàng mà tới câu dẫn em à? Thật chứ?”

Tay hắn chậm rãi đặt lên, như bơi vào cổ áo của nàng, “Nàng không tin năng lực của ta à?”

Nhai Nhi nhẹ thở gấp một hơi, quên cả cười, trên đời chỉ có chuyện hắn lười làm, không có chuyện hắn làm không được.

Cách phiến vải mỏng manh, nàng hình dung rõ hình dáng mu bàn tay hắn, “Chàng từng nói có người luận chuyện tình yêu với chàng, em tò mò thật, không phải phạm vào cấm kỵ sao.”

Hồi lâu hắn mới đáp đúng thế, trong giọng mũi có mùi lười nhác, “Cũng không tới mức phạm điều cấm, là không thể bàn tán công khai thôi. Trên đời này dù là tiên hay là người, luôn có kẻ tính tình quái dị, ỷ bản thân quyền cao chức trọng, dạy con cái không rành thế sự mấy tư tưởng bất lương thôi mà.”

Nàng kinh ngạc, “Quyền cao chức trọng, là Thiên đế à?”

“Y á?” Tử Phủ Quân cười khẽ, “Y luôn ra vẻ đạo mạo, tới giờ chưa từng làm mấy chuyện hạ thấp thân phận này đâu…” Tinh xảo như mỏ chim nhẹ mổ lòng bàn tay hắn, hắn nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm nơi gáy nàng, hương khí như ngón tay ngọc gảy dây đàn, đáy lòng hắn như có như không bị gãi đến nhột.

Lục Hào thuẫn từ từ xoay tròn, vạn năm không đổi tốc độ, từng vòng một xoay tròn, kim hoàn phát ra ánh sáng lộng lẫy. Hắn trong vầng sáng lóe nói cho nàng, “Nàng cho là trong thiên giới Thiên đế lớn nhất muốn trị ai thì trị à. Thực ra không phải, trên y còn có một người, hàng năm không thực sự phải làm gì, bởi vì mở ra hồng mông, ngồi không nằm nhà hưởng công hơn mười vạn năm rồi.”

Còn cao hơn Thiên đế nữa sao, gì thế nhỉ chả lẽ một pho tượng thần à! Nàng không ngừng hỏi tiếp, “Người nọ là ai?”

Hắn cười khổ, “Nàng cứ muốn nói chuyện về người trong lúc này sao?” Thấy nàng kiên trì, không thể không khai, “Cha ta, Trinh Hoàng đại đế.”

Khó trách chàng nói trên đầu có người, vốn nghĩ chàng chỉ nói để an ủi nàng, ai biết là sự thật chứ. Nhai Nhi còn nhớ rõ khi đó ở bên chàng nhắc tới chuyện cha mẹ mình cùng chết, chàng nói cha mẹ mình cũng chẳng khác gì cùng chết, vậy mà hai vị kia chẳng những không chết, còn sống đến vinh quang vô cùng.

Có điều nghe tới chuyện thảo luận chuyện yêu đương với người cha không lui tới thật là kỳ cục, “Chàng vẫn qua lại với bọn họ à?”

Hắn nói có, “Hồi nhỏ thì thấy cần một chút, bọn họ thay đổi ngoại hình vào Thi Lâm gặp ta. Nhưng tóm lại ta vẫn là đứa con tư sinh, trên danh nghĩa ngoài sáng không có cha mẹ, hôn sự bọn họ không thể giải quyết nên ta không thể chính đại quang minh lui tới với họ.”

Người đời nghĩ thân ở địa vị cao muốn làm gì thì làm, thật sự chẳng phải vậy. Càng là ngôi sao sáng càng nhiều cố kị, như cha mẹ hắn, ai cũng không thể rời bỏ tín ngưỡng bản thân để theo phía khác, vậy nên mâu thuẫn không thể hòa. Chẳng qua tuy giương cung bạt kiếm, đôi khi còn chụp bàn chửi bậy, bọn họ vẫn kiên trì ba ngàn năm gặp riêng một lần, không phải như lời đồn không qua lại với nhau cả đời. Chuyện quanh tảng đá đương nhiên cũng là xạo. Ngồi lên cùng tảng đá có thể mang thai thì Trinh Hoàng đại đế chẳng phải gieo rắc con khắp thiên hạ à? Muốn có con cái phải trả giá lao động, lười nhác như Trinh Hoàng đại đế, trong mặt này lại rất chịu khó, cuối cùng mình cũng có một chút giống người.

Nhưng cặp oan gia đối đầu này ở chung thật sự kỳ lạ, mắng chửi nhau thậm chí đánh nhau, ầm ĩ xong xuôi rồi thì thêm dầu vào mật, lưu luyến chia tay, lần sau gặp lại lại là mắng chửi nhau đánh nhau, tiếp tục thêm dầu vào mật, rồi lưu luyến chia tay… Bao năm qua bọn họ vẫn sống như vậy. Mẹ hắn dĩ nhiên cũng không mặc kệ hắn, mẹ yêu mọi vật lại có tích nhiều công đức, bà là người yên bình lại thực tế. Khi con trai lớn hơn một chút, tương đối thân mật với cha, đến lúc lựa chọn hướng đi cho cuộc đời, Trinh Hoàng đại đế mượn cơ hội, nói rằng theo đạo bọn họ đi rồi sẽ tương đối tự do trong hôn nhân, không giống phía mẹ hắn tất cả đều là chủ nghĩa không hôn. Giờ đó, sự thật ngay trước mắt đó, cái gọi là hôn nhân tự do của cha hắn, đúng ra đâu phải thật sự tự do, hắn noi theo cha hắn sao.

Không đề cập tới nữa, thế hệ trước yêu đương bốc đồng, không đáng ca công tụng đức, đều là người ích kỷ. Hắn không thích cách bọn họ hành xử. Bởi vậy khi tình yêu của chính bản thân nẩy nở, hắn nghiêm túc thận trọng hơn họ nhiều. Chịu một chút khổ sở, làm lớn chuyện cho người người đều biết quang minh chính đại, không như bọn họ lén la lén lút, mãi không biết duy trì đến bao giờ.

Hắn quay người nàng lại, đỉnh trời điểm đầy sao, hắn khoác lên ánh sao sáng hỏi một câu không đầu không đuôi, “Là ở trong này, hay quay về điện thứ nhất đây?”

Nhai Nhi đỏ mặt, “Thời gian đâu còn nhiều…”

“Hai canh giờ hơi gấp, nhưng tranh thủ vẫn kịp.” Hắn nói xong, liếm thùy tai nàng một liếm, “Đi lại mất công, ta thấy ở trong này luôn đi.”

Trên giang hồ vốn là sắt thép cứng rắn, một khi lọt vào trong tay hắn, huyền thiết cũng tan chảy thành nước. Trong đầu nàng chỉ còn hỗn độn, trong tai gió to rít gào, đứng không vững cũng nghe không rõ lời hắn. Không biết tự lúc nào, hắn áp nàng lên trên Lục Hào thuẫn. Trong lòng nàng kinh hãi, còn nhớ rõ lúc đó chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay một điểm, liền khởi động ra kết giới hủy thiên diệt địa. Giờ đây cả người đều nằm lên, Lục Hào thuẫn lại không hề có ý nuốt chửng nàng, người như ngã vào một biển thủy ngân vàng thật lớn, quanh chỗ tiếp xúc nổi xung quanh một vòng mơ hồ màu vàng.

Nàng quay đầu hơi lo lắng đề phòng, hắn trấn an, “Yên tâm, nó nhận ra nàng, trên người nàng giờ đã có hơi thở của ta rồi.”

Lục Hào thuẫn quả nhiên là bảo vật, có thể không ngừng điều chỉnh theo tâm ý hắn. Đứng quá mệt, vậy thì nằm xuống. Vòng lớn bọc lấy vòng nhỏ, người bên trong từ từ xoay tròn nghịch hướng, nàng như nằm trên một phiến khí tinh thuần, người lơ lửng nhưng rất an toàn.

Trên kia hẳn không ai có thể nhìn thấy bọn họ hoang đường nhỉ, nàng mơ mơ màng màng nghĩ. Trên đỉnh phủ kín một lớp màng màu xanh nhạt, là bình chướng hắn mới bố trí. Nàng vô tình căng thẳng cả người, trong dư quang nhìn thấy mặt thuẫn kích thích vạn điểm sáng, Lục Hào thuẫn biến thành một mặt cổ, hắn là tay trống giỏi nhất, mỗi một lần chuỳ đánh mãnh liệt, ánh kim liền tung toé, bắn về phía trước, táp như lửa cháy. Sau đó lại hạ lại lên, vòng đi vòng lại, không ngơi không dứt.

Hắn ở trên người nàng, chống hai cánh tay nhìn nàng, tóc dài rủ xuống, hai mắt tỏa sáng. Nàng như thiêu thân bay quanh đèn, dựa theo gió lốc mà lên, hôn môi hắn, hôn mũi hắn, còn có ấn ký nơi mi tâm hắn. Cũng không biết làm sao xúc động, ấn ký kia chớp mắt như cánh hoa nở rộ, mặt hắn vốn nhờ đọa tiên ấn lại yêu nhiêu vô vàn.

Nàng nhìn đến ngẩn người, “Thật là đẹp…” Dường như mọi thứ tà mị thế gian này đều biết phong tình vạn chủng, trước kia Tiên quân rất tự tin, hắn không có thói quen so đo, mọi sự tùy duyên, trong mắt chỉ có một mảnh tường thiên hạ thái bình. Hắn giờ đây càng thanh tỉnh, suy sụp luyện hoá trong gió đao cất vào trong mắt hắn, hắn hoàn toàn không còn giống như hắn.

Hung hăng một kích, “Nàng thất thần rồi nè.” Hắn nửa híp mắt, cười đến tà vọng.

Nhai Nhi ưm một tiếng, như gió thổi mạnh loạn trong mưa cỏ, vòng eo cuốn không chỗ có thể leo, bị hắn lật đi lật lại mà làm, phát hiện mình giờ đây không phải đối thủ của hắn. Nàng lẩm bẩm: “Muội già đi ư?”

Hắn nâng mắt, dáng vẻ rất đơn thuần, rất xúc động hỏi nàng, “Nàng không thích à?”

Sao có thể không thích, chàng có thế nào nàng đều thích. Nàng nức nức nở nở đáp, tay trái hắn lần theo cánh tay mảnh khảnh duỗi theo thân mà tìm được tay nàng, cài vào tay nàng mười ngón, “Gạo Nhi, là nương con đây…”

Nhai Nhi không biết lời hắn nói là ý gì, chỉ cảm thấy bàn tay hắn nóng bỏng. Muốn nhìn, lại bị một trận va chạm luân hồi mới mà mất luôn phương hướng.

Rồi hỏi hắn, mới đầu hắn mắc cỡ e ngại không chịu nói thật, sau đó bị nàng tấn công một phát chèn dưới thân, mạnh mẽ tách mở tay hắn, “Chàng vừa rồi thì thầm chuyện gì? Trong tay giấu thứ gì đây? Chàng không phải hạ mị cổ cho em ấy chứ!”

Xương cốt hắn nhanh bị nàng dần cho một trận, phụ nữ một thân đầy sức mạnh quả không dễ chọc. Hắn ai da mấy tiếng nói: “Bẻ gãy mất… gãy mất… Bộ nàng muốn làm ta đoạn cốt nữa hả? Được được được rồi, cho muội xem nè…”

Thế là hai người ngồi xếp bằng trên Lục Hào thuẫn, Nhai Nhi chau mày chụm đầu nhìn vào lòng bàn tay trái của hắn. Bàn tay mở ra, bên trong đúng là có một điểm sáng như hạt gạo, nàng nghi hoặc hỏi: “Là gì thế này?”

Vẻ mặt hắn ngạo mạn, “Sao nàng lại nhận không ra chứ? Cẩn thận nhìn xem.”

Nhai Nhi đưa mắt sát vào một tí, nếu vật nhỏ kia cũng biết nhìn lên, có khi sẽ bị con mắt to lớn này làm sợ mất hồn mất vía!

Tiên quân dặn: “Thở nhẹ chút, kẻo thổi bay con.”

Nhai Nhi liền chụp kín mũi. Cố gắng nhìn, cuối cùng thấy rõ bên trong có một vật cuộn lại, cái đầu nhỏ sáng sáng còn có đủ cả tay chân. Nàng khó hiểu nhìn hắn, “Nguyên anh của chàng à? Chỉ lớn bây nhiêu thôi sao?”

Hắn bắt đầu ngộ ra, chắc là cô bé này nhớ nhung hắn riết nên phát ngốc thật rồi. Hắn đưa bàn tay lên lấy ánh sáng, “Nàng xem, ánh mắt kia không giống ta hả?”

Nhai Nhi nói tha lỗi cho em mắt mũi kèm nhèm, “Còn chưa mở mắt, chàng thấy giống là giống chỗ nào?”

Tiên quân buồn bực trừng nàng một cái, “Nhìn lại xem nhìn mũi này miệng này, có phải giống ta không?” Hắn đắc ý nói, cười đến mặt mũi hiền hẳn ra, “Con ta, dĩ nhiên giống ta rồi.”

Tầm mắt đang chuyên chú nhìn hạt gạo trong chớp mắt chuyển qua khuôn mặt hắn, “Con của chàng sao? Con chàng ở đâu ra vậy?” Càng nghĩ càng không đúng, nàng bỗng nhiên nhảy lên, “Con của chàng với ai thế?” Giọng hét lớn, hắn cả kinh lập tức hai tay thủ thế.

“Sao nàng lại hoài nghi ta nữa?” Hắn thực cảm thấy nàng ngốc đến bó tay, “Ta chỉ có một mình nàng, còn có thể là con ai hả?”

Nhai Nhi cân nhắc mãi mới chỉ vào chính mình, “Của em ư?”

Thật đáng sợ, con của nàng mà chính nàng không hề hay biết, chuyện quái gì thế? Có chỗ nào sai sai rồi? Nhai Nhi cứng họng, “Con của em… sao không ở trong bụng em lại chạy đến lòng bàn tay chàng chứ? Thần tiên còn có năng lực này ư? Đàn ông có thể sinh con à? Rồi khi con muốn bú sữa thì làm sao? Chàng cũng làm thay luôn à?”

Sắc thái trên Tiên quân lập tức thật sặc sỡ, “Ta… Không thể. Ta chỉ có thể tạm trông thôi, ít bữa sinh dưỡng đều cần dựa vào mẹ nó là nàng. Nàng còn nhớ những ngày ở Tuyết vực, ta liên tục bắt mạch cho nàng không? Ta đã sớm chuẩn bị lên lĩnh tội với Thiên đế, đã không thể ở bên cạnh nàng, lưu lại đứa con là liên lụy tới nàng, cho nên ta dẫn con cùng đi…”

“Muốn xoá hết biến mất sạch sạch sẽ trong cuộc đời em à?” Nhai Nhi trong lòng quặn đau, “Chàng còn mong em tìm gặp người thứ hai ư?”

Hắn gục đầu xuống, thật lâu mới nói: “Ta từng cho rằng đó là an bài tốt nhất.”

Nàng buồn bực, “Quỷ thật, ai cho phép chàng làm như vậy chứ?” Nhưng niềm hạnh phúc có được đứa con hoàn toàn làm tan biến oán trách với hắn, nàng vội vàng giữ chặt tay hắn, “Cho em nhìn lại con mình đi.”

Tiên quân giang hai bàn tay lần nữa, hai người vô cùng tỉ mỉ quan sát đứa nhỏ như hạt gạo kia, Nhai Nhi vừa nhìn vừa thầm thì: “Con em sao chẳng thấy điểm nào giống em hết vậy? Có phải nếu như con lớn lên trong bụng em mới giống em không?”

Tin bất ngờ này có phần khiến nàng khó tiếp nhận, nàng ngắm nhìn, rồi lại nhìn, nhìn thật lâu, bỗng che mặt, nước mắt rơi như mưa.

Hắn hiểu được nỗi đau của nàng, nhìn nàng run run hai vai, tựa như trông thấy một tiểu cô nương nhỏ tuổi, một mình quỳ gối trong bùn. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, té ngã bị thương không ai quan tâm. Nàng có bao nhiêu uất ức, mười ngày mười đêm cũng nói không rõ, bởi vì thiếu thốn nên càng quý trọng, khi chính nàng cũng có con của mình, cảm thấy vô cùng chua xót.

Hắn ôm nàng vào lòng, vuốt ve từng chút tóc của nàng, “Được rồi, được rồi… Có nhà có người rồi, về sau trọng trách của nàng nặng hơn rồi.”

Nàng khóc cho đã đời một lát, dần tỉnh táo lại trong vòng tay hắn. Nghìn trân vạn trọng nâng tay hắn dán lên bụng mình, “Làm cách nào thả về đây? Như vầy sao? hay là…” E lệ tách ra chân, “Như vậy?”

Tâm trí lảo đảo, hắn nhìn đến si mê, lại lắc đầu, “Muốn thả về rất đơn giản, nhưng một khi trở về trong bụng nàng thì con sẽ lớn lên, không đến mấy tháng, nàng có cúi đầu cũng không còn nhìn thấy mũi chân mình, có thể không? Nếu nàng thấy ổn, thì hãy để con trở về. Nàng không cần lo lắng gì khác, tất cả có ta rồi, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”

Nàng do dự, người trong Lâu còn đang lăn lộn trong nước sôi lửa bỏng, nàng chưa thể rảnh rỗi mà chuẩn bị sinh hài tử. Làm mẹ ư, trước mắt nàng còn chưa đủ tư cách, nàng cảm thấy xấu hổ mở miệng, ngập ngừng: “Em tạm thời… không thể đón con trở về. Chàng dắt theo con thêm vài hôm nha, chờ lấy lại Ngư Lân đồ, đến lúc đó an an ổn ổn nuôi lớn bé.”

Tiên quân nghe xong nhíu mày, “Mang theo con dĩ nhiên không phải nói, con đã ở bên ta lúc khó nhất rồi. Có điều con dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cha mẹ, ta gần đây vui giận bất thường, nàng đối xử ta tốt một chút, đừng để ta chịu kích thích nha.”

Nhai Nhi gật đầu không ngừng, như gã hán tử thô kệch đối đãi với cô vợ đẹp đang mang thai, tuyệt không biết hắn xạo sự.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 83"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online