Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 82
Chương 82: Tuế nguyệt vô dạng, cố nhân bất tán. (*Năm tháng không gặp, người xưa vẫn còn.)
Dĩ nhiên là thích rồi, nàng chưa từng lúc nào cảm tạ vận mệnh tử tế như lúc này, để cho chàng có thể lông tóc không tổn hao gì đứng trước mặt nàng, để cho nàng còn có thể cùng chàng bên nhau ôm nhau thật chặt.
Có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng trong lòng càng đầy nói ra càng khó, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nàng cúi đầu, dùng sức nắm chặt tay hắn, “Năm tháng không việc gì, người xưa không biến mất, đây là nguyện vọng lớn nhất của em rồi.”
Ngón tay hắn dịu dàng vén mớ tóc rối ra sau tai cho nàng, “Từ giờ trở đi chúng ta có thể ‘Không biến mất’ nữa, xem ra chịu chút khổ này thật đáng giá, nếu lần này chuyện không lớn đến thế, có lẽ ta vẫn cứ lười nghĩ yêu là gì. Từng có nghe một người nói qua, tình yêu rất là phiền, nhất là khi yêu người mà không được người xem trọng.”
Nhai Nhi hỏi: “Thế rồi buông tay à?”
Hắn chậm rãi lắc đầu, “Không buông tay, chỉ là không thể gánh vác lấy được người mà thôi, mà ta không thích thế.”
Bọn họ thì thầm nói chuyện, Tung Ngôn bỗng phát hiện mình hơi dư thừa, do dự hỏi Nhai Nhi, “Rồi cô tính bước tiếp theo thế nào? Bọn Tô môn chủ còn ở Thiên Ngoại Thiên, cũng không biết Lệ Vô Cữu đối phó bọn họ sao rồi.” Lại nhìn qua Tử Phủ Quân, “Lần này Tiên quân theo bọn ta đi Vân Phù hả?”
Hắn vuốt cằm, “Nhưng ta còn chút việc cần giải quyết ở Bồng Sơn, chờ ta xử lý xong sẽ đi Vân Phù.”
Đương nhiên là hắn muốn dẫn theo Nhai Nhi, tiểu biệt thắng tân hôn, luôn không ở trong tầm mắt, là trời cũng muốn khoá xuống. Tung Ngôn nhìn vào mắt Nhai Nhi, miễn cưỡng dắt khóe môi, “Vậy ta về trước tề tựu với bọn Tô Họa, Lục Thủy Thành và Mộc Tượng Thành nhất định cùng thủ sẽ không được, ta sẽ báo cho Si Mị Võng Lượng và Khổng môn chủ lui giữ Kim Lũ Thành. Lỡ khi Lệ Vô Cữu muốn phản công, thủ vững một thành sẽ tốt hơn là phân tán lực lượng.”
Trong lòng Nhai Nhi đấu tranh, theo lý mà nói nàng cần về Thiên Ngoại Thiên trước, rắn mất đầu rất nguy hiểm. Mà nàng lại không có cách nào tách ra khỏi Tiên quân, từ lúc sinh ra đến giờ nàng không dám một lần lười nhác mệt mỏi, giờ đây chỉ đọng lại cảm giác tham luyến bên hắn không phải lo toan. Chần chừ mãi, lòng đầy áy náy vẫn phải để Tung Ngôn thất vọng rồi, “Việc đó… cực khổ cho cậu về trước giúp ta chủ trì đại cục vậy.” Nàng rất ngượng ngùng, đỏ mặt nói, “Chàng ấy nói phải, chúng ta chia tay lâu quá rồi, vừa mới gặp lại…”
Ánh mắt Tung Ngôn ảm đạm nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm nói được rồi. Thật đáng buồn cho mình, bọn họ cười phát ra từ tim phổi, hắn cũng cười mà là giả vờ gượng gạo. Hắn có thể cảm giác được cơ mặt cứng ngắc run rẩy, trước khi nàng phát hiện vội hóa chân thân bay về hướng Nam.
Long vương kình to lớn xuyên vào trong mây, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn. Lúc Nhai Nhi thu lại tầm mắt nghe Tử Phủ Quân thì thầm: “Bằng hữu của nàng đối với nàng thật là toàn tâm toàn ý, ta nhớ lần đó nàng suýt bị Lục Hào thuẫn hút vào, hắn còn định hy sinh lấp vào lỗ hổng thay cho nàng.”
Nhai Nhi dạ, “Tung Ngôn là quý nhân trong cuộc đời em.”
Hắn nghe xong nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia giảo hoạt, “Không phải lương nhân* là được rồi.”
(*lương nhân : chồng/vợ)
Nàng quay lại nhìn hắn, nét mặt hắn tràn đầy vẻ ăn dấm chua, còn ráng kiên trì giấu không để lộ, cực kỳ buồn cười.
Giờ đây không còn ai khác, chỉ còn hai người họ. Nàng tung người qua, hai cánh tay ôm cổ hắn, đầu hắn cao, nàng như sợi dây mướp vắt trên người hắn, nhón một chút liền chạm một chút vào môi hắn. Lâu vậy rồi, dường như đã quên hương vị này. Môi hắn thật mềm, ẩm ướt đáng yêu. Nàng liếm hắn, ngàn vạn từ ngữ đều hoá vào một tiếng gọi đầy sâu xa mà ý nhị: “An Lan.”
Hắn lập tức cúi gập thắt lưng, vội vàng điên cuồng hôn đáp trả. Nữ tử này luôn có cách gợi lên lòng nhiệt tình trong hắn, cho dù trái tim chết khô vạn năm cũng có thể đập mạnh lần nữa trong tay nàng. Tình yêu ư, thật đúng như lời đồn phiền toái vậy đó, chỉ một rung động rất nhỏ sẽ dẫn đến chuỗi phản ứng liên tiếp. Nhưng có thể khiến cho người cảm động trong khổ sở, khiến cho nàng thành rồng thành hổ khi nhảy vào lòng người, người sẽ phát hiện tất cả thật đáng giá.
Hạnh phúc tràn đầy trong lồng ngực, thân thể lười cử động cũng vì tình mà cố gắng sức còn. Hắn ôm lấy nàng, giương tay ra phía trước hét lên, “Diệp Lý của ta… Mừng cho ta trở về nhân gian, mừng cho nàng phu thê đoàn viên.”
Nhai Nhi bị hắn bất thình lình làm cho ngẩn người đến luống cuống tay chân, quần áo đỏ rực bay lên trong nắng chiều, như một ngọn lửa rực sáng. Kiềm lại, hắn nâng nàng lên điểm chân nhảy một cái, sau đó ôm nàng vào lòng, bay về hướng Bồng Sơn như một tia sáng chói loà.
Nàng đạp chân lên váy dài của hắn. Như loạn khắp sa mạc vạn dặm tìm kiếm nguồn nước, sợ tất cả hiện tại đều không là thật, chốc lát lại ngẩng đầu nhìn hắn. Cảm giác được ánh mắt của nàng, hắn liền dịu dàng đối mặt với nàng, ánh sáng đan xen nhuộm lên mặt hắn, nàng ngượng ngùng, “Vừa rồi chàng nói mừng cho em chuyện gì?”
Hắn bật cười, “Mừng cho nàng phu thê đoàn viên.”
Mũi Nhai Nhi bỗng nhiên đau xót, mừng cho nàng phu thê đoàn viên… mấy chữ này đối với nàng mà nói quá xa xôi, đột nhiên nhắc tới tự nhiên thất thần. Nàng từng cho rằng bản thân mình vĩnh viễn không thể có được, nàng là người như thế, một đao mà đến với đời lại một đao mà chết đi, không nghĩ xa đến vậy. Giờ đây nàng lại muốn tham lam, hy vọng xa vời mình có thể giống như cha nương, tìm được một người, yêu nhau đến chết.
Nàng vùi trán trước ngực hắn, giày vò nói nhỏ: “Muội sao có thể lấy người…”
Hắn biết cuộc đời nàng luôn có biến cố, nội tâm luôn bất an. Có lẽ nàng tới giờ vẫn không rõ, từ lúc yêu nàng, hắn mới cảm thấy mình thật hèn mọn.
Hắn phủ lên tóc nàng, ôm đầu nàng áp sát vào tim mình, “Nàng nghe đi, nghe thấy gì không? Bắt đầu từ hôm bị cắt đứt tiên cốt, mỗi một ngày ta sống đều là vì nàng. Nàng có biết cảm giác như một bãi bùn nhão bị ném vào trong tuyết là thế nào không? Thân thể bất tử, tôn nghiêm cũng có thể hóa đao sắc mà giết người. Còn có băng hình chém thịt cắt xương, bao nhiêu lần đau đến thần hồn lìa xác, cũng là nàng giúp ta chịu qua được, vậy mà nàng lại nói nàng không xứng?” Hắn khom người dán gò má lên trán nàng, “Nàng không xứng lấy ai chứ? Đợi nàng làm xong chuyện cần làm, muốn một cuộc sống yên bình, nếu không ghét bỏ ta là gã đọa tiên, gả cho ta nhé.”
Nàng biết chàng là vì nghĩ đến cảm xúc của nàng, với nàng mà nói cái gọi là đọa tiên chẳng có nghĩa gì cả, chỉ càng rõ ràng nhắc nhở nàng, chàng vì nàng mà trả giá biết bao nhiêu.
Nàng ngẩng môi hôn lên nơi hầu kết đẹp đẽ kia, nói đồng ý.
Xuyên qua tầng mây ngàn dặm, rất nhanh đến Bồng Sơn, hắn đặt nàng xuống đất, đi qua hành lang dài, minh châu trong đèn đá kia vẫn chiếu rọi, từ không trung đã thấy được ánh sáng như bạc.
Đại tư mệnh và nhóm Thiếu tư mệnh đã ở cuối đường chờ, Phủ Quân bọn họ vừa hiện thân, Đại tư mệnh liền chào đón, gặp hai người cùng về mới thở dài ra một hơi, “May mắn vượt qua rồi.”
Chuyện lần này phải đa tạ Đại tư mệnh, hắn nhìn thấy trong Thiên Hành kính có con cá rất lớn xuất hiện cách Bát Hàn cực địa không xa, vì thế phá hết tầng tầng lớp lớp ngăn chặn mà xông lên Phù Sơn. Lúc đó Tiên quân còn bận tay dẫn Diễm quỷ lạc đường về trong sách, Đại tư mệnh một tiếng sư tử hống, đánh rớt cuốn sách trong tay hắn, thế nên nửa thân nữ quỷ đẹp như tranh té khỏi Bách quỷ quyển, giờ không biết thế nào.
Đại Cấm thấy chuyện mặt trắng bệch, mắt thấy việc lớn sắp thành ai dè lại có sai lầm. Y phẫn nộ trách cứ Đại tư mệnh, “Ngài điên rồi sao, muốn hại chết Tiên quân nhà ngài không thành luôn sao?”
Đại tư mệnh lạnh lùng nhìn y một cái, “Biết chuyện không báo, mới thật sự là hại chết Tiên quân nhà ta ấy. Nếu Tiên quân còn trong cực, ta rất mong chờ nhìn thấy cô ấy chịu hiểm đi cứu ngài, dù gì bình mẻ cho vỡ luôn. Mà giờ Thiên quân đã thả Tiên quân, Nhạc Nhai Nhi lại vào Cực địa, chẳng phải lại là một bên có công, một bên có tội à?” Hắn nhìn Đại Cấm toát ra ánh mắt đầy thất vọng, “Biết nhau mấy ngàn năm còn thế này, ngài thật có ý tốt hay sao?”
Đại Cấm thấy mình rất oan uổng, y cũng như hắn, đều phải chấp hành mệnh lệnh cấp trên, còn hậu quả gì thì liên quan gì đến y?
Tử Phủ Quân muốn đi ngăn cản người ấy của ngài tiến vào Cực địa, y biết muốn cản cũng không được, nhặt tập sách lên nhìn bóng lưng ngài hô to: “Tiên quân, sách còn chưa tạo xong, ngài cứ vậy mà đi à?”
Tử Phủ Quân xoay người lại chỉ trỏ, “Trước khi bổn quân về, mong Đại Cấm cầm quyển Bách quỷ cho vô cùng chắc. Nếu bị chấn động hoặc để dính bụi đất, mọi việc bữa giờ làm đều thất bại trong gang tấc, trăm quỷ thừa cơ bốn phía trốn vào Sinh Châu, nhớ lấy.”
Đại Cấm trợn mắt há hốc mồm, nâng quyển sách Bách quỷ trong tay một cử động nhỏ cũng không dám, cứ vậy mà trơ mắt nhìn Tử Phủ Quân đi xa.
Có phải xạo hắn nữa không, thật khó nói, nhưng thà tin là có còn hơn mạo hiểm không làm, lỡ điều ngài ấy nói là thật thì sao. Đại tư mệnh đến giờ vẫn chưa thấy Đại Cấm xuống khỏi Phù Sơn, nói vậy y vẫn còn đang đỡ quyển sách Bách quỷ.
Nhìn lại Nhạc Nhai Nhi, cô này… thật khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Hắn thường gọi cô là chiến tinh chuyển thế, đã làm được tất cả, kể cả chuyện người thường không thể làm. Hơn nữa hiện tại quan hệ giữa cô ấy và Phủ quân đến mức này rồi, để về sau có thể vui vẻ ở chung không xa cách, Đại tư mệnh quyết định hạ mình với nét mặt già nua, cải thiện quan hệ với cô ấy trước đã.
Hắn hướng nàng chắp tay vái dài, “Đa tạ chân tình của Lâu chủ đối với Quân thượng, Lâu chủ là người đặc biệt nhất trong số các nữ tử thuộc hạ từng gặp. Trước giờ có gì hiểu lầm Lâu chủ hi vọng hôm nay có thể xoá bỏ, thuộc hạ có chỗ nào mạo phạm, xin Lâu chủ bao dung.”
Hắn hành lễ với nàng, ba mươi lăm vị thiếu tư mệnh phía sau cũng cùng nhau lạy dài, Tiên Sơn như có như không, nhóm tiên mặc bao y búi tóc chỉnh tề cúi người, nhìn thật hoành tráng.
Đại tư mệnh đến cùng gặp được mấy cô chứ, không thể khảo chứng, nếu tính cả ba ngàn năm trước khi ngộ đạo có tỳ nữ đưa cơm cho hắn, tổng cộng chỉ ba bốn người. Nhạc Nhai Nhi có thể trở thành đệ nhất trong đó đúng là không dễ, huống hồ hắn còn tự xưng thuộc hạ, đối với Đại tư mệnh tâm cao khí ngạo mà nói, thành ý hoà giải có thể nói là lớn phi thường.
Tử Phủ Quân đứng bên cạnh nhìn thấy cười mỉm chi, tự nghĩ bình thường mình gia giáo không tệ. Nhai Nhi cũng không câu nệ nữa, nàng chắp tay hướng bọn họ thi lễ, “Về sau là người một nhà rồi.”
Cứ như vậy Bồng Sơn Tử Phủ kết minh với nhà sát thủ Vân Phù, đánh chưa tới tám gậy tre hai phái có thể phối hợp bên nhau, thật đáng để người thán phục thế sự vô thường.
Đại tư mệnh từng thề xoá hẳn Tô Họa ra khỏi đời mình, ngay một khắc gặp Nhạc Nhai Nhi toàn bộ hỏng sạch. Trước giờ các cô luôn bên nhau, như vậy cô ấy chắc chắn có tin tức của Tô Họa. Hắn biết lúc này hỏi cô là không đúng lúc, nhưng trong lòng vẫn như vạn người giơ roi đánh xuống, hắn cảm thấy mặt đất dưới chân lơ lửng, khói bụi mù mịt hắn không chịu nổi thêm khắc nào nữa.
Tử Phủ Quân muốn đi dọn dẹp tàn cục của Bách quỷ quyển, xoay người đi lên Phù Sơn, Đại tư mệnh ra ý bảo nhóm Thiếu tư mệnh ở lại đợi mệnh, còn mình và Nhai Nhi đi cùng ngài ấy. Hắn nghĩ tới nghĩ lui mãi, rồi dè dặt thận trọng mở lời, “Hai tháng nay một đường chinh chiến, không biết người trong Lâu đều khỏe cả chứ?” Nàng chuyển mắt nhìn hắn, ánh mắt bình lặng. Dưới ánh mắt chuyên chú như thế, không thể che dấu cõi lòng mờ ám được nữa. Hắn nghẹn giọng quyết tâm nói, “Gần đây Tô Hoạ sao rồi? Ta muốn biết cô ấy có ổn không.”
Tử Phủ Quân quay đầu một cái, rất có hứng thú nghe ngóng, Nhai Nhi nói: “Cô ấy ổn lắm, làm nghề của bọn ta, chỉ cần có thể ăn ngủ là ổn rồi.”
Nàng không nói cho hắn chuyện Tô Họa với Hồ Bất Ngôn, lúc trước nàng không để ý, không thấy rõ khác nhau giữa nam nữ có tình hay là vô tình. Giờ đây bản thân đã có người trong lòng, quan sát chuyện người khác dễ nhìn ra manh mối. Tô Họa có dạo rầu rĩ không vui, không nói ra miệng nhưng hẳn là nhớ Đại tư mệnh. Đáng tiếc hai bên luôn không đúng thời điểm, để hồ ly lấp vào chỗ trống, giờ đây đột nhiên Đại tư mệnh hỏi tới Tô Họa, nàng là người ngoài cuộc không nên tùy tiện trả lời. Hỗn loạn ba người hãy để bọn họ tự giải quyết, Nhai Nhi xấu hổ cười cười, “Đại tư mệnh theo chúng ta cùng đi Vân Phù đi, gặp cô ấy sẽ biết.”
Trên Phù Sơn tình hình Đại Cấm đang có chút không ổn, trên đỉnh đầu ánh sáng chợt tắt, góc áo xộc xệch, gió đêm thổi một luồng, phần phật phấp phới. Đại Cấm cúi vai cúi đầu, quyển Bách quỷ vẫn trong tay y, nhưng quần áo không còn chỉnh tề, áo trước ngực bị vạch ra một mảng.
Nàng bước nhanh đuổi theo Tử Phủ Quân, váy dài hắn nhẹ lay động bào cư nhẹ nhàng, thấy nàng sóng vai mà đến, cúi đầu ấm áp nhìn một cái.
Tử Phủ Quân rất kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đại Cấm ngước mắt, mặt vẫn bình tĩnh, “Tiên quân, ngài kêu ta không thể chấn động quyển Bách quỷ, rốt cuộc có phải đùa bỡn ta không vậy?”
Vẻ mặt Tử Phủ Quân đầy chân thành tha thiết, “Xưa nay bổn quân không đùa người khác, ta có thể đảm bảo.” Vừa nói vừa cúi người nhìn vết bẩn trên ngực y, “Đây là gì vậy?”
Đại tư mệnh hớp một miệng khí lạnh, “Là dấu môi son nhỉ, Đại Cấm sao biến thành như vậy?” Hắn nhìn quanh, “Ngài… mất trinh rồi hả?”
Đại Cấm nhíu mày, lấy tu vi của y bị quỷ mê hoặc là không thể. Nhớ lại, trên đường Tử Phủ Quân buông tay, một nửa diễm quỷ bị bắt vào Bách quỷ quyển trốn ra, đứng ở chỗ Đại tư mệnh đứng bây giờ. Lúc đó tình cảnh rất quái, một tiên một quỷ bốn mắt nhìn nhau, diễm quỷ thì sao, phong tình vô hạn, ả vì thoát thân bắt đầu dụ hoặc hắn. Đại Cấm không chịu nổi quấy rầy bèn trấn trụ ả nhưng không biết chiêu pháp thu hồi ả vào quyển, đành giẫm dưới chân. Kết quả quỷ kia thoát trong nháy mắt, thừa dịp hắn hoảng hốt chui vào đáy bào hắn…
Đại Cấm đang thuật lại cho Tử Phủ Quân đầu đuôi, đương nhiên đến đoạn tương đối xấu hổ, tự động lướt nhanh qua. Đại tư mệnh ôm ngực nhìn dưới thắt lưng hắn, cũng không phát biểu cao kiến gì, chỉ là ánh mắt rất phong phú đầy thông cảm, “Rồi quỷ đâu? Không phải được lợi rồi chứ!”
Đại Cấm sắc mặt đại biến, “Đại tư mệnh, cũng là đồng liêu lâu năm, đừng khinh người quá đáng.”
Đến Bồng Sơn một chuyến, Đại Cấm thấy mình sắp muốn phát điên rồi. Trước kia làm việc ở Thiên trì, hắn là tiên quan gió mát ngắm trăng, trong lòng không yêu không hận, bác quảng rộng rãi. Từ lúc đi vô cái chỗ mười trượng mềm hồng này, quái đản mù mịt tinh xảo như nọc độc, khiến y không thể nào quen được. Vốn may mắn Tử Phủ Quân cuối cùng có thể chỉnh trang xong Bách quỷ quyển, không ngờ ngài nói đi là đi, ném lại cục diện rối rắm cho y. Bắt yêu bắt quỷ này hắn hoàn toàn không hiểu, trấn nhẹ quỷ còn chạy được, trấn mạnh chút, xác nhỏ kia liền bay hồn vía.
Tử Phủ Quân giảng hòa, “Sự tình phía kia quá gấp rút, ta không thể không đi được. May mà không mất thời gian lắm, vội vàng trở về gấp dọn dẹp tàn cục đây…” Nói xong nhận lại quyển Bách quỷ, “Diễm quỷ là quỷ cuối cùng rồi, thu xong rồi Đại Cấm có thể về phục mệnh với Thiên quân rồi.” Nhìn qua nhìn lại, “Diễm quỷ đâu rồi? Nhảy xuống Phù Sơn rồi sao?”
Đại Cấm cuối cùng có thể rảnh tay chỉnh quần áo, chấn ống tay áo nói: “Quỷ kia vô lễ với ta, đã bị ta tử hình .”
Đại tư mệnh dịch tay cảm thán: “Trăm quỷ nay thiếu một, không bao giờ còn gọi Bách quỷ quyển nữa rồi.”
Tử Phủ Quân lại thập phần khoan dung, “Quỷ thế gian có lúc nào thiếu đâu? Nếu Bách quỷ quyển từ đây không tồn tại nữa, cũng không phải chuyện tốt. Đại Cấm không cần lo lắng, với giao tình bổn quân và Đại Cấm, đừng nói một con diễm quỷ, có kéo chín mươi chín quỷ ra cho ngài tiêu khiển, cũng là việc rất nhỏ.” Dứt lời lộ ra vẻ cười sao cũng được, cao giọng gọi Tấn Thừa. Thư linh đi từ Lang Huyên ra, chắp tay kêu một tiếng chủ thượng, hắn giao Bách quỷ quyển cho y, để y trông giữ cho tốt.
Đại Cấm đứng cạnh thực sự nói không thành lời, đã là con quỷ cuối cùng, sao còn muốn y nâng cuốn sách chết đứng đó trời? Rõ ràng là sợ y ngăn cản, không cho ngài ấy đi tìm người trong lòng ngài ấy. Nói tới người trong lòng ngài ấy… Đại Cấm quay lại nhìn nhìn, không nói tới diện mạo hay khí độ cô ta, riêng chuyện người này người chặn giết người phật chặn giết phật không tha, cũng đủ khiến đám đàn ông phải xấu hổ .
Trong vòng ba ngày, phá một thành, lấy Long Hàm châu, lại tiến vào Bát Hàn cực địa, ai có thể nghĩ đến chứ! Lúc Tử Phủ Quân yêu cầu y phải đảm bảo, y cảm thấy hẳn không thành vấn đề. Kết quả cô ấy lại làm được tuốt, giờ oán y sao? Chỉ có thể trách nàng rất có năng lực! Cho nên Tử Phủ Quân buồn bực, cố ý để con diễm quỷ khiến y thật khổ sở, Đại Cấm càng nghĩ càng rầu. Kế hoạch Thiên quân ngay phút cuối phải thất bại, giờ này chắc đang rất giận dữ. Y thở dài, hướng Tử Phủ Quân chắp tay, “Ty chức xem như đã lĩnh giáo thủ đoạn của Tiên quân, bội phục bội phục. Việc lớn đã ổn, ta về phục mệnh Thiên quân, từ biệt núi cao sông rộng này, chư vị bảo trọng.”
Đại Cấm chân đạp mây mà đi, bóng lưng làm người ta thổn thức, chân tiên không phúc hậu, lần này liên lụy y quá rồi. Đại tư mệnh nói: “Chỉ sợ y trước mặt Thiên quân bị xử không tốt.”
Tử Phủ Quân khẽ nhoẻn môi, “Về mặt này của Thiên quân vẫn không phải lo, dù gì Đại Cấm ở cạnh hắn mấy ngàn năm mà.” Nhìn sắc trời trên đầu, “Triệu tập các đệ tử lần trước đi theo, hai canh giờ sau tụ họp ở đỉnh núi cùng ta đi Vân Phù.”
Đại tư mệnh rất ngay thẳng, “Không cần đến hai canh giờ đâu, rút kiếm là đi, một chén trà là được…” Trong ánh nhìn chăm chú như cười như không của Tử Phủ Quân, giọng hắn thấp dần, “Sinh Châu đang vào giao mùa hạ thu, trời lạnh, phải chuẩn bị cho kỹ vài bộ xiêm y… Nhiều người như vậy, ít nhất cũng cần hai canh giờ. Thuộc hạ đi truyền lệnh ngay…”
Lại há miệng thở dốc, nghĩ muốn nói thêm hai ba câu mát mẻ lòng người, cuối cùng cân nhắc thôi quên đi, hắn vốn không phải kẻ biết ăn nói, càng tô càng đen, vội cuốn tay áo rời Cửu Trọng Môn.