Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 81
Chương 81: Nàng muốn mưu sát chồng à?
“Uỳnh” một tiếng, Nhai Nhi va vào một bờ ngực kiên cố. Một mảnh áo trắng như tuyết đập vào mắt nàng, khoảng cách quá gần, cặp mắt như dán lên lớp áo, chỉ nhìn thấy một mảng hoa văn mây trời to lớn tinh xảo triền miên bay.
Ban đầu bị va đến lơ mơ, nàng xoa trán. Lại chợt nghĩ không đúng rồi, lúc này là lúc nào mà có ai chắn ngang trước mặt nàng được. Nàng lùi một bước đang muốn rút kiếm, một vòng tay ôm lại, dịu dàng, lực đạo vừa đủ bao lấy nàng, không nói tiếng nào mà có thể cảm nhận được hai tay áo run nhẹ.
Trái tim bỗng nhiên bị trúng đòn, nàng suýt chảy nước mắt. Nàng vẫn nhớ độ ấm này, nhớ sức lực này. Nhưng đã từng gặp chàng trong ảo cảnh, nàng không dám dễ dàng tin nữa. Bát Hàn cực địa không có chỉ dẫn, là vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nàng biết trước khi chàng bị lưu đày vào Cực địa đã chịu qua khổ hình đứt cốt rút gân, có lẽ giờ này chính chàng nằm trên băng tuyết chờ nàng giải cứu, làm sao có thể đứng đây, bên cạnh nàng ở ngoài cực!
Thật đáng giận! Nàng giận không thể át, rút Triều Nhan đâm thẳng người đối diện. Tập kích bất ngờ hoa cả mắt, trường kiếm như roi, tấn công nhanh như điện, ép hắn lui liên tiếp vài bước.
Mãi bận bịu đối phó người khác mà không ngờ tới, sau khi cửu biệt gặp lại, nghênh đón hắn không phải một cái ôm ấp nhớ nhung dịu thơm mềm mại, đổi lại là bữa tiệc đánh nhau này. Hắn vừa tức vừa buồn cười, “Là ta mà!”
Nàng nghiến răng, “Ta giết chính là ngươi.”
Hắn hơi hoảng chút, chẳng lẽ nghe đồn ở đâu, cho rằng hắn ở bên ngoài có ai nên muốn giết kẻ phụ lòng chăng?
Tay không thật sự đỡ không xong thế công mạnh mẽ này, hắn chấn tay áo lấy ra Thiên Sầm kiếm. Dĩ nhiên là không thể thực đấu với nàng, chỉ gặp chiêu hủy chiêu để hóa giải chiêu thức của nàng. Nàng đang vô cùng hận, lật cổ tay chém qua chém lại nơi cổ hắn, hắn cả kinh, ngửa người né tránh, không ngờ động tác nàng quá nhanh, quay người liền bồi thêm một phát nữa. Hắn vung kiếm lên đón, trong lòng thầm kinh ngạc, trước giờ chỉ biết võ công nàng rất cao nhưng chưa bao giờ lĩnh giáo qua. Hôm nay được dịp, nàng xuống tay không lưu tình chút nào y như gặp kẻ thù truyền mười kiếp. Vừa phá xong một chiêu, trong nháy mắt tay trái nàng giật xuống phóng dây tơ bắn thẳng vào mặt hắn. Vừa nghe một tiếng, hắn rung kiếm đánh rơi ám khí, lúc này Triều Nhan nơi tay phải nàng đã đến chóp mũi hắn.
Ơ cô này có phải điên rồi không? Hắn nghiêng kiếm mà lên, Thiên Sầm thoát ra từ đáy kiếm nàng, thân kiếm đánh vào vai trái nàng. Hắn thừa dịp ái muội chế nhạo: “Nàng muốn mưu sát chồng sao?”
Nàng tập trung như không nghe thấy, chịu đau vẫn không lùi bước, vừa âm trầm phản công. Chỉ nghe tiếng kiếm gió vang, từ dưới lên từ trên xuống, một kiếm không phá lại tiếp một kiếm, lại tiếp một kiếm… Chớp mắt giao kích với Thiên Sầm của hắn đếm không hết. Dùng sức rất mạnh, đánh đến tay kiếm hắn run lên một hồi.
“Nàng rốt cuộc bị sao thế?” tấn công rối rít ép hắn, hắn không thể không đỡ. Gần nhau quấn đấu, tóc nàng rối tung vắt ngang khuôn mặt thanh tú, hắn nhìn thấy mắt nàng đỏ ngầu, đáy mắt dậy sóng, trong lòng đau thắt. Một cô nương trải qua nhiều đau khổ như vậy, bảo sao không đầy một bụng oán khí.
Nhai Nhi trong lòng khổ sở không ai hiểu, rõ ràng chỉ cần rảo một bước nữa là vào được Cực địa, tiếp tục thẳng sâu vào là có thể gặp chàng rồi, lại bị tên yêu mị này cản lại, muốn đi không được. Nàng vừa giận vừa hận, toàn bộ phẫn nộ đều trút vào thế công. Nàng muốn chém nát ảo cảnh này, đâm thủng tên giả mạo này, nàng không thể đợi thêm nữa, nàng muốn vào Cực.
“Tránh ra!” Thế đánh của trường kiếm nàng vừa nhanh vừa hung mãnh, một chiêu sượt qua dưới hàm hắn, tuy không đâm trúng, nhưng đã cắt qua da. Một giọt máu nóng rơi xuống, dừng trên vạt áo trắng thuần, đỏ như liệt hoả ấn trên mi tâm của hắn.
“Nguyệt Nhi…” Tung Ngôn sốt ruột gọi nàng, cậu thờ ơ lạnh nhạt nãy giờ, phát hiện người kia chỉ sợ chẳng phải như nàng nghĩ, “Hắn đổ máu kìa!”
Ảo cảnh dù thế nào, thấy máu lập tức phá. Nhai Nhi ở trong một mảnh bóng kiếm nghe thấy tiếng la của Tung Ngôn mới do dự chậm lại thế công. Người đối diện cười khổ, “Bản lĩnh của nàng thật sự là sở trường, giết ta rồi, nàng sẽ không hối hận sao?”
Nàng khuỵu xuống, không tin nhìn về phía hắn.
Người này… Là Tiên quân của nàng sao? Rõ ràng đường nét giống đến thế, khí chất lại hoàn toàn khác trước. Trước kia chàng là cành tươi xanh, là ánh mặt trời sau cơn tuyết rơi, là hương thơm còn lưu lại từ đáy lòng sau khi đọc《 Hoa gian từ 》 . Chàng hiện tại, cho nàng cảm giác như biển sâu. Nhìn mắt chàng, nhìn đến cái trán mềm nhẵn như cánh hoa có dấu ấn liệt hoả, không giống như trong trí nhớ của nàng.
Bộ dáng nàng hoang mang thật đáng yêu, hắn chậm rãi cười rộ lên, “Xa nhau hai tháng, thật sự không còn nhận ra ta sao?” Rồi chấn tay áo, Thiên Sầm hóa thành tia sáng thu hồi vào tay áo. Hắn từng bước một tiến về phía nàng, “Ta vốn tưởng nàng gặp ta sẽ vô cùng vui vẻ, không ngờ tự nhiên lại bị kiếm chĩa vào mặt.” Đến trước mặt nàng, ánh mắt lưu luyến chuyển động khắp khuôn mặt nàng. Đưa tay phủ lên vai nàng, đầu vai mảnh mai kia cọ vào lòng bàn tay hắn, tuy có những việc hắn còn mơ hồ, nhưng tất cả về nàng trước kia giờ đây càng sâu khắc trăm lần.
Thu vào trong đáy mắt hắn là một khuôn mặt vẫn còn kinh ngạc, hắn nghe thấy nàng run giọng hỏi: “Tiên quân, là chàng sao?”
Hắn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt rất kiêu ngạo, “Bổn quân phong tư siêu quần, chẳng lẽ còn ai có thể giả mạo ta sao?”
Nhai Nhi há nửa miệng, quên cả khép lại. Suy nghĩ một chút lại dè dặt thận trọng hỏi: “Chàng từng gọi em là gì? Còn nhớ không?”
Hắn gập người, thì thầm vào tai nàng: “Diệp Lý, Diệp Lý của một mình ta.”
Kiếm trong tay nàng cuối cùng rơi xuống đất, không sai rồi, chính là chàng.
Hắn giang đôi cánh tay, nàng như không thiết sống nữa, nhào vào lòng hắn. Hương tử đàn trên người hắn nồng hậu thuần tịnh, từng tia từng luồng lấp đầy từng khe hở trong lòng nàng, thế nhưng nàng cười không nổi. Nước mắt chan chứa rơi không hết, mất sạch bộ dáng, nếu có người trong Lâu trông thấy, hẳn sẽ thất kinh một trận.
Chỉ có ở trước mặt người yêu, nàng mới biểu hiện yếu đuối đến nhường này! Tung Ngôn đứng bên cạnh bùi ngùi thở dài, giờ mới hiểu được yêu và không thương là khác nhau. Cậu biết nàng sớm hơn Tử Phủ Quân nhiều, có điều gặp gỡ sớm cũng không thắng được tiên cơ. Tới sớm không kịp vén khéo, nói cho cùng thích và yêu vẫn khác biệt.
Bọn họ dính bên nhau, khóc khóc cười cười như hết cả vui buồn của nhân gian. Nhai Nhi nâng mặt hắn, chà lên ấn ký nơi mi tâm hắn, “Đây là cái gì? Trước kia không có mà.”
Hắn kéo tay nàng xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay hôn một cái, “Đừng chùi nữa, chùi cũng vô dụng, đây là đọa tiên ấn.”
Nhai Nhi không hiểu hàm nghĩa hai chữ đọa tiên cho lắm, còn Tung Ngôn lại căng thẳng, một vị thượng tiên một khi nhập ma đạo, trời đất không còn chấp nhận hắn nữa.
Còn hắn trái lại lơ đễnh, cười nói: “Lúc ta bị đứt tiên cốt, trong lòng sinh tạp niệm, không cẩn thận một chút bị dính phải khó xóa. Không gì đâu, chỉ là cái ấn ký mà thôi, giữ đi, còn có thể dùng để dọa người.”
Nhai Nhi bật cười, nhìn hắn lần nữa, trừ cái màu đỏ chói lói trên mặt kia làm chàng càng trở nên yêu nhiêu chút, cũng không thấy khác biệt lớn. Còn tính tình… cũng như trước đây linh hoạt thích ứng mọi tình cảnh! Nghe chàng nói bị đứt tiên cốt, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, không nói gì, chỉ yên lặng sờ soạng hắn từ trên xuống dưới một vòng.
Người sờ thì hết sức chuyên chú, người được sờ tuy rất thích, song còn đang có người ngoài ở đây. Sắc mặt hắn hơi đỏ, ngại ngùng liếc sang Tung Ngôn, “Thật xin lỗi, bọn ta xa nhau đã lâu.”
Nhai Nhi hơi sửng sốt, xấu hổ. Quay sang Tung Ngôn, nàng chỉ lo gặp lại người ta, quên bẵng cậu ấy.
Vội kéo Tiên quân qua giới thiệu bọn họ với nhau. Tử Phủ Quân ôm quyền, “Chúng ta như không phải gặp nhau lần đầu, đa tạ cậu bầu bạn bên cạnh nàng.”
Tung Ngôn miễn cưỡng cười cười, đáp lễ: “Trên không ở Lang Huyên, xa xa từng gặp một lần. Nguyệt Nhi là bạn ta, ta đồng ý giúp cô ấy cùng vượt núi đao biển lửa.”
Tình địch gặp nhau, giương cung bạt kiếm là thái độ bình thường. Trong lời nói của Tung Ngôn dẫu không cạnh khoé nhưng sắc bén rõ ràng. Cậu ở bên nàng là xuất phát từ tình nghĩa giữa họ, không cần ai tận lực cảm kích.
Tử Phủ Quân nghe xong chỉ cười nhẹ, hắn phong độ bao dung, cũng không vì một điểm nhỏ mà lộ ra sắc giận. Dù gì trong lòng đã biết, về sau đề phòng chút là được.
Hoàng hôn chậm rãi trèo lên đỉnh đầu, có sương đêm quanh quẩn dưới chân, hắn đứng trong một màu đỏ sẫm, ánh chiều tà chiếu rọi nơi mi tâm hắn, chiếm hết phong lưu hơn người.
Hắn nhìn lên đỉnh, thở dài: “Mặt trời muốn xuống núi rồi … Trong Cực địa không có đêm tối, mở mắt ra sẽ là nắng chiếu rực rỡ.” Vừa ngửa đầu động đến miệng vết thương dưới hàm, xuýt xoa một miệng khí lạnh.
Nhai Nhi vội che cho hắn, cười trừ: “Em tưởng mình lại trông thấy ảo cảnh nên xuống tay hơi mạnh chút. Đau lắm sao? Để em xoa cho chàng.”
Sóng mắt hắn đong đầy, đưa tay phủ lên mu bàn tay nàng. Nhai Nhi thấy ngọt ngào tràn khắp người, trong lòng chua xót nghẹn ngào, tiến sát vào lòng hắn lần nữa. Hai cánh tay ôm chặt lấy hắn như sợ hắn bay mất. Chờ nỗi lòng lắng xuống mới hỏi rốt cuộc làm sao hắn có thể thoát khỏi Bát Hàn cực địa, “Em đi lấy Long Hàm châu, vốn định vào cứu chàng.”
Nàng không biết, chính hắn lúc đó biết được nàng muốn xông vào Bát Hàn cực địa, cảm giác trong lòng phức tạp đến thế nào. Tự nhiên sinh ra một thứ tự hào kỳ lạ, người phụ nữ của hắn dám không để ý sống chết, tiến vào tuyệt cảnh không ai từng dám đặt chân, chứng minh tình yêu này oanh oanh liệt liệt rất nhiều, là thấu tim gan. Hắn thấy may mắn khi trả giá của bản thân được đáp lại. Tuy lúc bắt đầu là hồ lý hồ đồ, hoàn toàn trầm mê sắc tướng của nàng, nhưng càng bước vào càng lắng đọng, so với một chút nước ấm cuối cùng cũng chia ly, thì càng kiên quyết chắc chắn hơn nhiều.
Chỉ là trong chuyến lập công này, từ thủy tới chung đầu tiên không bao gồm việc tự tiện rời khỏi Phương Trượng Châu thế này. Thiên đế chẳng qua chỉ muốn đổi chỗ nhốt hắn từ Bát Hàn cực địa qua Bồng Sơn mà thôi. Nếu không phải Đại tư mệnh xông lên Phù Sơn, hắn chút nữa đã tin lời Đại Cấm, cho rằng trong vòng ba ngày nàng không kịp chạy đến Bát Hàn cực địa.
Hắn nói: “Không cần cứu đâu, ta tự ra được. Dù có Long Hàm châu, cái lạnh nơi Cực vẫn không thể không thấm, sẽ để lại bệnh căn trên người nàng. Ta ấy mà, trời sinh tiên cốt, có bị huỷ cũng không thương tổn đến căn cơ, từ từ sẽ phục hồi như cũ. Chỗ giam này cũng không phải ta trốn ra, Lang Huyên do một tay ta xây dựng, mỗi viên gạch mỗi cột đá đều là tâm huyết của ta. Ta bị nhốt ở cực, Phù Sơn lỏng lẻo, yêu quỷ đêm ngày quậy phá, Thiên quân không có cách thu phục, mới muốn ta cứ ra lập công chuộc tội trước đã.”
Thực ra mọi chuyện đều nằm trong tay Thiên đế, vị thượng thần này cho tới giờ chưa từng mua bán lỗ vốn. Nhìn lại giờ cũng đã đến lúc, người nên đến nhanh đến, việc hắn thoát khỏi trông coi của Đại Cấm lại quấy phá kế hoạch của Thiên đế, muốn ở cùng với người trong lòng ư, đâu dễ dàng vậy.
Hắn từ từ thở ra một hơi, nhìn về phía tận cùng bình nguyên. Thiên binh ở phía trước đã mở một đường, chúng tiên thân mặc hướng y, tay cầm hốt bản chia hai hàng, phía sau có người chầm chậm bước đến.
Hắn nhẹ nhếch môi, bày trận lớn thế này dọa Diệp Lý hắn làm sao? Không phải lần đầu đấu trí đấu dũng với Thiên đế, hắn có rất nhiều kinh nghiệm, liền giấu nàng sau người, bản thân hướng về phía trước vái chào, “Thiên quân giá lâm, không từ xa tiếp đón.”
Sắc mặt Thiên đế rất không tốt, trong ánh mắt mưa gió sắp kéo đến, lạnh lùng nói: “Tử Phủ Quân, ngài dám lần lượt không nghe lệnh của bổn quân, nghĩ bổn quân không làm gì được ngài sao?”
Hắn nói nào có, “Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tiên thôi, Thiên quân muốn trừng phạt thế nào, đều do Thiên quân làm chủ. Lang Huyên bất ổn căn cơ, ta đã tạm thời củng cố, yêu quỷ làm loạn, ta một lần nữa gom lại, đến cuối cũng không phụ Thiên quân nhờ vả. Chuyện nên làm ta đều xong xuôi, hôm trước ngài hứa hẹn thế nào, không thể chỉ vì hai ta trò chuyện riêng thì không tính nhỉ. Đương nhiên nếu Thiên quân muốn đổi ý, ta không còn lời nào để nói, vậy cho thời gian quay ngược lại về ba ngày trước, Lang Huyên đang bị tắc loạn, ta đang chịu trời phạt, một phân một ly tuyệt đối không đùn đẩy, sao hả?”
Uy nghiêm Thiên đế nào có thể để hắn độc diễn như thế, vị thủ thần của Thiên giới kia tức giận đầy ra mặt, mây gió cũng bắt đầu dâng, hắn nhìn về phía người phụ nữ sau lưng Tử Phủ Quân, “Bổn quân quả thật đã đáp ứng cho các người thành chuyện vui, nhưng Tử Phủ Quân ngài không khỏi nóng vội. Lang Huyên củng cố mới là tạm thời, yêu quỷ cũng do Phủ quân tọa trấn mà phục tùng, chưa gì ngài lại vì tư tình nhi nữ, bổn quân sao không biết chuyện dưới Bồng Sơn. Ngài không coi ai ra gì như vậy, bổn quân hỏi ngài, ngài nên chịu tội gì!”
Thái độ hắn hoàn toàn rất cam tâm nhận phạt, chắp hai tay nói: “Ta đã thành đọa tiên, trời đất vốn không nhận. Thiên quân nếu muốn giải quyết ta thì cứ động tay, không cần nể mặt Đại Đế với Phật Mẫu.”
Hắn nói như vậy, một câu kéo ra hai nhân vật lớn, chúng tiên lập tức nhìn nhau, mấy ngày này Đế đô có vẻ chần chừ. Dù rằng Trinh Hoàng đại đế tự do ngoài Cửu thiên, nhưng hồng mông là ngài ấy mở, địa vị ngài cao hơn các thủ thần nhiều, sớm đã đạt cảnh giới. Tuy gia tộc ngàn vạn năm qua yên vị, cơ bản không có giao du với bên ngoài, nhưng Đại đế có thằng con trai, muốn động đến, về tình về lý cũng nên bẩm báo qua.
Đây chính là trên đầu có người, không biết sợ.
Mục tiêu của Thiên đế đương nhiên cũng không phải hắn mà là người đàn bà đứng sau, “Ả người phàm kia, đào trộm địa hỏa Long Hàm, ngang nhiên xông vào cấm địa phạt tiên, đắc tội nhiêu đó cũng đủ muôn lần chết. Mời Tử Phủ Quân giao cô ta cho bổn quân xử lý, xét thấy công lao Phủ quân xưa nay vạn năm ở đỉnh Cửu Châu, việc phạm tội tự ý một mình xuống Bồng Sơn lần này, bổn quân có thể không truy cứu.”
Nhai Nhi nghe xong, dĩ nhiên không thể lùi tiếp sau người hắn. Nàng chưa từng gặp nhiều tiên nhân thế này, lại đều là thượng tiên đắc đạo trong lòng vốn ít nhiều kính sợ. Nhưng lúc này mấy gã tiên ỷ đông hiếp cô, rất không phân rõ phải trái, chút kính sợ kia liền không còn sót lại chút gì.
Nàng đẩy hắn ra, ngẩng đầu tiến lên một bước, “Ta chết sống không đáng nhắc tới, chỉ cần Thiên quân không làm gì chàng, muốn đem ta mài thành phấn, ta tự nhiên cũng chiều.”
Chúng tiên không khỏi châu đầu ghé tai, lại thấy Tử Phủ Quân ý cười tùng sinh, vẻ vô cùng kiêu ngạo vì cô gái của mình quá dũng cảm. Chẳng qua lúc này không phải lúc để nàng thể hiện, hắn vẫn nhẹ nắm tay nàng, ra hiệu nàng không cần ra mặt. Nhìn quanh chúng tiên hắn gằn từng chữ: “Nếu Thiên quân động tới nàng, ta đấu một trận đến cùng, không đấu xong thì cùng lắm tự hủy linh căn cũng tuyệt không khoanh tay chịu chết.”
Thiên đế giận dữ, “Xem ra Tử Phủ Quân vốn định đối địch với thiên giới.”
Hắn lạnh lùng cười, “Thân ta nơi này, một vạn năm nay tự hỏi không thẹn với trời đất. Ta chưa từng ruồng bỏ thiên giới, nhưng thiên giới như định bỏ qua ta, há lại để ý ta có phải địch hay không? Ta có thể buông hết thảy, chỉ cần có được thứ ta cầu. Nếu Thiên quân độ lượng, lấy lại một lần cũng không ngại. Thiên quân biết tứ hải Ngư Lân đồ vẫn chưa bị hủy phải không? Thần chờ lệnh tìm lại Đồ thư, sau khi xong chuyện đưa về Lang Huyên, bù lại tội lỗi thần trông coi bất lực.”
Nhất thời chúng tiên ồ lên, Ngư Lân đồ vẫn còn à, vậy trước đây Tử Phủ Quân chịu hình rút gân đoạn cốt, là sao? Là Thiên quân không tra, muốn che đậy luôn hay gì mà không làm cho rõ ràng.
Trong mắt Thiên đế loé lên tia lạnh, vẫn vẻ uy nghi vạn chúng kính ngưỡng, nhưng không ai trông thấy sau vẻ uy nghi bắt đầu những khe nứt.
“Thật không, xem ra lúc đó Phủ quân diễn vở tuồng gánh tội thay thật thập phần sinh động.”
Tử Phủ Quân không nói, hắn hiểu đạo lý có chuyển biến tốt nên thu lại, luôn phải chừa lại bậc cho người bước xuống.
Thiên đế nhắm chặt mắt, nén lửa giận, đến khi mở mắt là một bộ pháp tướng đoan nghiêm, trầm giọng nói: “Khi Tứ hải Đồ thư bị trộm từng dấy lên sóng to gió lớn, nó từ tay hai người các ngươi mà mất đi, cởi chuông còn nhờ người buộc chuông, nên để các ngươi tìm về. Phủ quân muốn xuống trần, mời giữ nghiêm phép tắc tam đồ lục đạo, đừng làm ra chuyện tự ý tự đạo, khiến Đại đế và Phật mẫu hổ thẹn .”
Thiên đế nói xong lời ác ý, cùng chúng tiên quay về Cửu Thiên, đợi các tiên ảnh lắc thân không còn một ai, ba người mới nhẹ nhàng thở ra.
Xoay người lại, hắn nhìn Nhai Nhi cười đưa tình, “Ta thường nhớ lại những ngày bên nàng ở Vân Phù, tuy bên nhau không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều khắc ghi vào đầu ta. Nay cuối cùng lại có thể quay về, nàng thích không?”