Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 80

  1. Home
  2. Ba Nguyệt Vô Biên
  3. Chương 80
  • 10
Prev
Next

Chương 80: Đứa bé đáng thương trời sinh trời nuôi.

Nếu cứ như vậy mà chết, cuộc đời này còn gì tiếc nuối hay không?

Thời khắc sắp chết mỗi người đều có điều không cam lòng. Điều không cam lòng của Nhai Nhi, là không gặp lại chàng một lần nữa, là tình này không chờ được đến kết cục hoàn mỹ.

Long Hàm châu thoát ly từ trong địa hỏa, tự thân vẫn thiêu đốt. Lệ Vô Cữu có nói qua, phải dùng nước, vô tận nước mới có thể dập tắt. Nàng trông thấy ở lòng bàn tay y có một vùng nước xoáy nho nhỏ tầng mây xoay tròn và gió lốc hình thành, không ngừng bay lên, bọc lấy hạt châu. Dòng nước quay về, quỹ tích dòng nước rõ ràng khắc sâu, sau đó tiếng vang lèo xèo, như sắt thép tôi vào nước lạnh, cho đến hoàn toàn tắt. Dòng nước lui đi, thiên khí địa hoả trên Long Hàm châu cũng đã biến mất, nhưng nó vẫn đỏ đến chói mắt, chỉ hiền hoà hơn, không còn nóng bỏng.

“Vì nó, từng đã có người hy sinh.” Y thở dài, hứng hạt châu ở lòng bàn tay, “Không ai có thể mang theo, chỉ có thể dùng cách đơn thuần nhất, như Long vương kình kia bên cạnh cô. Ta thường nghĩ, vì người khác đánh cược mạng mình rốt cuộc có đáng giá hay không. Vậy mà thường xuyên có kẻ tự thí nghiệm làm mẫu cho ta, ngốc như vậy không phải ít, thật đáng ghét.”

Y đang nói ai, Nhai Nhi không muốn tìm hiểu sâu, chẳng phải là ám chỉ việc nàng tính xông vào Bát Hàn cực địa sao. Y bằng lòng cho mượn Long Hàm châu, là xuất phát từ tự tin, biết đánh vào Cực địa đắc tội với tiên đã quá đủ uy hiếp, cho nên mới khẳng khái như vậy.

“Ta nhiều lần từng nghĩ sẽ giao phong với Minh chủ, nhưng tình thế phát triển như vậy thật bất ngờ. Đa tạ Minh chủ, xin mượn bảo châu dùng một chút.” Nàng vươn tay về phía y ý bảo giao Long Hàm châu cho nàng.

Y lẳng lặng nhìn nàng, “Lâu chủ thực không định dùng Thần bích trao đổi à?”

Nàng lắc đầu, “Thần bích là di vật của cha ta, thứ cho ta không thể rời khỏi người. Ta xưa nay giữ tín nghĩa, xong việc sẽ cùng Minh chủ đi La Già đại trì.”

Y nói được rồi, nhẹ ném hạt châu cho nàng.

Nhai Nhi đã có chuẩn bị, một tay tiếp được Long Hàm châu, tay kia tích toàn lực bổ về phía y. Tay không đánh người nàng rất ít khi thua trận. Chỉ cần thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị mà đánh trúng, phần thắng có chín thành.

Nàng xuất chưởng như điện, chưởng phong bay tóc của y, hướng trước ngực y đánh tới. Đáng tiếc nàng xem nhẹ tốc độ và nội lực của y, một cách một chặn, chờ nàng phản ứng lại, đã đổi vị trí, người nàng mất thăng bằng, ngửa mặt lên trời ngã xuống dưới miệng địa hỏa.

Tại một khắc đó nàng cảm thấy tiếc nuối, còn chưa kịp cứu ra Tiên quân, con đường mình đi coi như xong rồi. Tuy kinh hoảng, nhưng không hối hận, nếu thành công đã có cơ hội đoạt lại Ngư Lân đồ. Chỉ cần Đồ thư và Long Hàm châu song song trong tay, nàng còn có hai tay chuẩn bị, có thể nhận tội trước Thiên đế, đổi cho Tiên quân ra cực. Còn kết quả thất bại, nàng ở Ba Nguyệt Lâu đã xem như là cao thủ đứng đầu, cơ hội hủy chiêu còn không có, táng thân ở trong địa hoả.

Nhưng tại chớp mắt lúc nàng sắp rơi xuống, Lệ Vô Cữu bắt được nàng, một tay thấp hơn vùng cổ nàng, trên một chút là động mạch liên tục nhảy. Khuôn mặt tại chỗ khô nóng vẫn như cũ trắng như băng tuyết, lạnh lùng chế nhạo: “Quả nhiên độc nhất là dạ đàn bà, ta tặng ngươi lửa Long Hàm, ngươi còn ám toán ta.”

Nhai Nhi lửng lơ trên không ngưỡng về phía sau, phía dưới địa hỏa hừng hực, nàng có thể nghe thấy tiếng ngọn tóc bị cháy lẹm.

Giờ phút này muốn nàng yếu thế là không có khả năng, nàng cắn răng hừ cười, “Chẳng lẽ không phải trong dự đoán của Minh chủ sao? Ta và Minh chủ có thù không đội trời chung, giết ngươi, vừa vặn báo thù cho cha mẹ ta và Tiểu Bạch. Minh chủ không cần nhiều lời, buông tay ra, vướng mắc kiếp này liền dừng ở đây, nếu quả có kiếp sau, ta đến đòi lại.”

Y lại cười, “Đâu dễ như vậy, có chút vướng mắc là vĩnh viễn coi như không à. Ta biết Mưu Ni thần bích sinh trưởng trong cơ thể cô, cô mà chết, Thần bích tiêu vong theo ngay, cho nên cô tạm thời không thể chết được. Lâu chủ vậy mà chỉ có bề ngoài, thật làm Lệ mỗ cảm thấy vô vọng.”

Tiếng sàn sạt không ngừng tăng, nhiệt cực nóng muốn cháy lan tóc nàng, nàng đưa tay ném Long Hàm châu vào một góc. Năm ngón tay như thêu hoa chụm lại, trong chớp mắt ba sợi dây tinh mảnh như tơ giao thoa ở trên gáy y.

Nàng mỉm cười, “Minh chủ chủ yếu là luyến tiếc ta chết nên kéo ta lên. Nếu như ngươi ném xuống được vạn trượng hồng trần, muốn theo ta cùng nhau xuống địa ngục, ta đây cũng hoan nghênh Minh chủ làm bạn.”

Kể từ đây sinh tử hai bên buộc chặt với nhau, chỉ cần nàng rơi xuống, Thiên tàm ti cắt đứt cổ y, y không thể để cho nàng tuẫn táng.

Lệ Minh chủ không thích bị người uy hiếp, kết quả phải đâm lao phải theo lao. Nụ cười môi y trở nên có chút vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhạc Lâu chủ, bổn tọa hình như càng ngày càng thích cô.”

Nàng nói đa tạ, “Được Minh chủ yêu thích thật là làm cho người không lạnh mà run.”

Mặt y trầm xuống, mạnh một lực kéo nàng ra khỏi miệng động. Trước sau trong nháy mắt, đáy động địa hỏa lại phun trào lần nữa, lên mấy trượng cao.

Nhai Nhi thoát hiểm liền thở hổn hển, xoay người tìm Long Hàm châu. Hạt châu rơi ở góc tường, trong chỗ âm u phát ra ánh sáng màu máu.

Nàng không trì hoãn, xoay người ra khỏi tháp. Vừa ra liền gặp hình ảnh Tung Ngôn ở trên bậc thềm bồn chồn, thấy nàng đi ra, bước nhanh đón. Lúc này Lệ Vô Cữu cũng từ từ vừa ra Chúc Âm Các, đối cắm tay áo nói: “Dùng xong việc gì đó, nhớ cho kĩ sớm trả lại.”

Kẻ thù không đội trời chung đương nhiên khinh thường không cùng y nói một lời, nghênh ngang mà đi.

Hỏa Tông Tông chủ nhìn hai người đi xa, tức giận đến hai mắt bốc chấm lửa nhỏ. Gã xoay người hỏi Minh chủ: “Cứ để vậy tiện nghi cho bọn chúng ạ?”

Lệ Vô Cữu gật đầu, “Đúng vậy.”

Hỏa Tông chủ nghĩ không rõ, “Bọn chúng liên tiếp giết ba vị Hộ pháp, không bắt đền mạng sao ạ?”

Mạng đương nhiên muốn đền, chỉ là chưa tới lúc thôi. Y sống trên đời này, trải qua bao nhiêu việc? Lần này biến thành khó coi như vậy, tin tức truyền ra không biết tổn thất bao nhiêu. Nhưng việc nhỏ không nhịn sao thành việc lớn, ngày đó có người đến, hạ một bút giao dịch với y, cứ để cô ta không phí công sức lấy được Long Hàm châu, sau nguyện lấy Thần bích làm thù lao.

Y biết người nọ là ai, vì duy trì cân bằng tam đồ lục đạo, cũng coi như nhọc lòng. Muốn cô ta một lần nữa phạm vào thiên luật, như vậy mới mỹ mãn cắt đứt trần duyên của Tử Phủ Quân, để cậu ấy tiếp tục trông coi Lang Huyên. Thậm chí để kế hoạch thuận lợi, đến Tứ hải Ngư Lân đồ cũng có thể bỏ thí cho nó lưu lạc ở nhân gian.

So với kho tàng cô sơn, tổn thất ba vị Hộ pháp là cái gì. Đến chính mạng nhỏ của mình còn không bảo đảm, còn trông cậy gì vào Hộ ai pháp ai!

Hỏa Tông chủ thấy y lặng im, tự cho là thông minh nói nhỏ: “Theo thuộc hạ kiến giải vụng về, sao không để chúng xông vào Chúc Âm Các? Long vương kình kia dập tắt lửa mà mất mạng, Nhạc Nhai Nhi mất đi một vị kiện tướng đắc lực, chẳng phải là đẹp cả đôi đường?”

Dừng lại một bước này, tự nhiên không để Long vương kình kia gặp hiểm. Y hờ hững nhìn gã, “Ta tới hôm nay mới biết, ta không thông minh bằng ngươi! Còn nữa, ngươi chừng nào mới sửa lại tên mình hả? Vương Tại Thượng, ngươi không sợ giảm thọ sao!”

Minh chủ thoá mạ người xong, tiền hô hậu ủng đi, để lại một Tông chủ không dám ngẩng đầu, cuộn lên tay áo lau mồ hôi lạnh.

***

Nhai Nhi bắt đầu kế hoạch xuất phát đi Bát Hàn cực địa.

Tung Ngôn nói: “Cô có nghĩ qua vì sao thuận lợi lấy Long Hàm châu ra thế không? Lệ Vô Cữu Minh chủ biết rõ cô muốn đi cứu Tử Phủ Quân mà.”

Nhai Nhi ôm hạt châu vỗ về, cúi đầu nói: “Chàng bị Thiên đế trừng phạt, đứt hết tiên cốt, cứu ra cũng là phế nhân, Lệ Vô Cữu căn bản không sợ chàng.”

Lời tuy nói thông, nhưng xét tình lý luôn có chỗ không suông, “Nếu y kiên trì muốn cô lấy Thần bích ra đổi, cô làm thế nào?”

Nàng do dự nói: “Có lẽ ta sẽ đáp ứng. Cậu chưa thấy cảnh tượng bên trong Chúc Âm Các, với sức ta vốn không có khả năng lấy Long Hàm châu.”

Tung Ngôn bình tĩnh nhìn nàng, “Như vậy y có lý do gì mà sảng khoái giao Long Hàm châu cho cô chứ? Rõ ràng có thể giằng co năm ba ngày, rồi khiến cô phải lấy Thần bích trao đổi.”

Nhai Nhi nghĩ không ra nguyên nhân, nàng chỉ biết Long Hàm châu đã ở trong tay, nàng cuối cùng có thể xuất phát cứu người trong lòng nàng. Lá thư của Đại tư mệnh kia, mỗi câu mỗi chữ như đao khắc vào trong đầu nàng. Trong thư nói chàng không có quần áo có thể mặc, không có thức ăn có thể dùng, đối với sinh hoạt tinh tế của Tử Phủ Quân mà nói, là tra tấn bao lớn chứ! Còn có băng hình nữa, nàng ở Kim Lũ Thành trong ảo cảnh nhìn qua hình phạt, tan nát, lặp đi lặp lại. Nàng không dám nhớ lại, tựa như vạn tiễn xuyên tâm, làm nàng sống không bằng chết.

Tung Ngôn đều muốn tốt cho nàng, nàng biết. Nhưng chuyện tới trước mắt lại ngăn cản nàng, khiến nàng nhịn không được tâm sinh phiền chán. Nàng nói không chút đắn đo, không vòng quanh “Cậu bình tĩnh nhìn được rõ ràng, đó là vì trong Bát Hàn cực địa không phải là người yêu của cậu. Cậu có biết chàng đi rồi, tôi trải qua thế nào sao? Tôi mỗi đêm không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ mơ thấy chàng chịu khổ. Tôi không quản nhiều như vậy, Tung Ngôn. Tôi không sợ chết, chỉ cần gặp lại chàng một lần nữa, thấy chàng đi ra Bát Hàn cực địa, muốn tôi làm gì cũng được.”

Trừng phạt ở Bát Hàn cực địa đối với đoạ tiên thực ra có điều không quy định thành văn, nếu dựa vào năng lực bản thân mà xuyên phá vách ngăn kia, cũng tính là ngộ đạo thành công, có thể không truy cứu trách nhiệm, cho nhập luân hồi. Còn có người cứu giúp, hậu quả khó nói, từ Bàn Cổ khai thiên địa đến nay, không ai dám xông vào nơi đó.

Tung Ngôn vốn khuyên nàng luôn cẩn trọng, lấy được Long Hàm quá mức dễ, chỉ sợ có huyền cơ. Đương nhiên cậu cũng không phủ nhận, trong lòng luôn có phần trống không, nhưng thấy nàng kiên trì, liền không nói nữa, dựa theo sơn hải đồ do Hồ Bất Ngôn bôn tẩu khắp nơi tìm được, cậu hóa ra chân thân, chở nàng bay về hướng Bát Hàn cực địa.

Đã kiên trì làm gì thì hãy làm triệt để. Lúc trước dẫn nàng đi Phương Trượng Châu dùng xe cáo kéo, từ Vương Xá đi qua mất mấy ngày. Giờ đây cậu hóa chân thân đằng vân, tốc độ còn nhanh gấp nhiều lần, lướt trên tầng mây, hình thể cậu lại rất lớn, mỗi cái vẫy vây đuôi có thể vượt qua một Châu.

Vạn dặm trời cao nhìn xuống, đảo nhỏ gắn liền sông biển. Nhai Nhi xưa nay luôn cho rằng Cửu Châu rất lớn, lớn đến đi không hết, giờ xem ra mình thật thiển cận. Cửu Châu bất quá chỉ là một phần nhỏ trong đại thế giới, nàng tránh sau vây lưng Tung Ngôn nhìn xuống, là khối lục địa như hình trái tim kia, chỉ cỡ lòng bàn tay.

Các đại lục đủ sắc thái và biển nước, từ từ xẹt qua đáy mắt, nàng sốt ruột hy vọng, càng lên đường chạy tới cứu chàng, lại càng thấy gấp không thể chờ.

Trời là vô ngàn, quá lớn quá lớn, bởi vậy khó tránh khỏi phía Đông ánh mặt trời ban ngày còn chiếu, phía Tây đã có mây đen dầy đặc sấm sét ầm ĩ. Tung Ngôn đi ngang qua vùng sét giật, xoay thân né tránh bỗng nhiên một tia chém thẳng xuống, suýt trúng mấy lần, cực kỳ nguy hiểm.

Không thể lại ở lại Bát Trọng Thiên, cậu nói: “Độ cao này rất nguy hiểm, ta hạ xuống một ít, hoặc phải bay khỏi mớ sấm sét dày đặc này.”

Nhai Nhi trong lòng ẩn ẩn lo lắng, từng nghe yêu với tiên không thể đặt chân tới Bát Hàn cực địa, có phải Tung Ngôn cùng vào, sẽ liên lụy cậu gặp nguy hiểm?

Một hình ảnh con cá kình vĩ đại lao xuống từ trên mây, cao hàng trăm trượng. Ai biết vừa vững vàng, liền có sét nối theo đuôi, sau một tiếng nổ lớn, cảm giác như hồn lìa khỏi xác, từ đầu chấn động đến chân, sau đó thiên toàn địa chuyển, quay cuồng dưới không trung.

May mà không còn cao, trước khi rơi xuống đất Tung Ngôn lắc một chút, đĩnh bụng to lớn cọ qua một đám rừng cây, hai tòa đỉnh núi. Dừng lại rồi không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, chỉ rõ ràng đang nằm bẹp trên mặt đất.

Hạt mưa đồm độp rơi xuống, cậu như mái hiên che chở tốt cho nàng. Nhai Nhi trong vòng bảo vệ của cậu đến miếng da cũng không ướt, còn có thể ngồi thưởng thức cảnh đẹp vùng núi rừng.

Lắc lắc đầu, cậu hắt xì một cái, Nhai Nhi thò đầu tới nhìn, “Tung Ngôn, cậu ổn chứ?”

Cậu nói vẫn ổn, phát hiện tóc của nàng lọn lọn thẳng tắp dựng đứng, nhịn không được cậu cười ha hả, một bên chống đỡ, một bên chỉ lên trời, “Tặc lão thiên, ta còn chưa tới lúc độ kiếp, đánh sai rồi tính cho ai đây?”

Một Tung Ngôn tao nhã cũng học mắng người, có lẽ vừa quá nghẹn khuất. Mưa to qua đi cậu mới biến trở về hình người, cùng nàng ngồi trên một khối núi đá nghiên cứu bản đồ.

Đây là đâu? Không có cột mốc biên giới cũng không thấy bóng người, chỉ có nhìn từ trên cao xuống, mượn địa hình miễn cưỡng phân rõ phương vị.

Lại thẳng hướng Bắc bay tiếp hai chén trà, trên bề mặt ngày càng hoang vắng, chỉ nhìn thấy màu xanh ít dần, màu trắng nhiều dần, Nhai Nhi biết, sắp đến Bát Hàn cực địa.

Bỗng một màng bình nguyên tuyết trắng tinh thuần lọt vào tầm nhìn, nơi đây hoàn toàn không như Tuyết vực, Tuyết vực còn có rừng cây, có thể trông thấy một chút xanh tươi, nơi này không có. Chỉ tuyền màu trắng, từ trên cao nhìn xuống, núi cao hay bình nguyên đều không phân rõ.

Tung Ngôn không thể tới gần, chỉ bay quanh vòng vòng ở cao trên đỉnh cực, đáng tiếc vạn dặm mênh mông, vốn không cách nào tìm thấy bóng dáng Tử Phủ Quân.

Nhai Nhi bảo cậu thả nàng xuống, Bát Hàn cực địa quả nhiên danh bất hư truyền, còn một khoảng mới tới đã đủ đông lạnh cứng khớp hàm người.

Tung Ngôn nhịn không được run run, trước kia thường nói thiên uy, thần phật Cửu Trọng Thiên đương nhiên đáng kính sợ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy quá sâu khắc. Đến giờ mới hiểu thế nào là tuyệt đối không thể mạo phạm.

Nhai Nhi có Long Hàm châu hộ thể, đối với cái lạnh thấu xương thế này không có cảm giác. Nàng xoay người nhìn về phía biên giới cực, vừa muốn bước chân, bị Tung Ngôn kéo lại, “Cô nghĩ kỹ càng chưa.”

Nàng nhẹ nhàng cười, “Ta nghĩ rất kỹ.”

Trên đỉnh đang có vô số cặp mắt nhìn cô nương dụ hoặc thượng tiên này, xem cô ta một lần nữa phạm tội lớn đến thiên quy như thế nào.

Một kẻ phàm, đâu ra những dũng khí liều lĩnh thế này. Các thượng tiên không làm người rất nhiều năm, bản thân đã sớm rời hỉ nộ ái ố rất lâu, đã sớm quên tấm lòng son hình thù thế nào. Chúng tiên quan sát nhất cử nhất động của nàng, vừa nghi hoặc nhìn về phía Thiên đế, không biết tiếp theo ngài xử trí thế nào.

Thiên đế ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, váy dài thêu mây trời nắm quyền thật chặt. Ngài cũng đang chờ đợi, chờ nàng đi một bước quyết định, chỉ cần kết giới bị nàng xuyên phá, phạm thiên quy liền triệt để xơi tái luôn.

Kẻ phàm kia như con kiến, mỗi một tấc đi tới, khóe môi ngài cười càng sâu một phần. Không muốn chúng tiên nhìn ra mình đang chờ mong, ngài cố gắng nói chuyện phiếm: “Bổn quân bỗng nhớ tới, ngày đó Tử Phủ Quân lĩnh tội có nói, kẻ phàm kia đã mang thai, mới qua hơn hai tháng thôi, sinh con xong rồi sao?”

Thời gian để sinh con dĩ nhiên không ngắn như thế, có tiên tương đối bi quan, phỏng đoán: “Không phải là sảy rồi chứ!”

Cũng có người lắc đầu, “Tiên căn tiên thai, ai biết thế nào. Năm đó Trinh Hoàng đại đế và Tuyền Cơ phật mẫu…” Câu kế tiếp nuốt luôn vào trong bụng.

Thân thế Tử Phủ Quân tuy ai cũng biết nhưng không có ai dám nghị luận. Đoạn cơ duyên này nghe đâu là Trinh Hoàng đại đế đi ngang qua bờ sông Vong Xuyên mệt, ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi một lát. Sau đó Tuyền Cơ phật mẫu cũng đi ngang, cũng mệt, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đấy, Tử Phủ Tiên quân cứ thế mà được hoài thai. Còn Tuyền Cơ phật mẫu mang thai ngài hết bao lâu, việc này rất khó xác định, hệ thống không giống, lại liên quan đến uy tín danh dự của nhân vật lớn, không thể nói rõ ràng. Dù sao thì sự thật vẫn là Tử Phủ Quân là đứa trẻ nhỏ trời sinh trời dưỡng đáng thương, xuất thân rực rỡ, cha không thân mẹ không thương, vừa hơn vạn tuổi bắt đầu yêu đương, tình thực có thể còn nguyên.

Thiên đế cũng không thật sự quan tâm đến đứa nhỏ, ngài biết hoàn toàn là do Tử Phủ Quân thêu dệt. Ngài nhìn kẻ phàm kia từng bước tới gần, chỉ còn một chút xíu nữa thôi. Đúng lúc này, một luồng sáng trắng trống rỗng xuất hiện, như có như không giây tơ biến ảo thành một thân hình thực sự, cản đường nàng.

Thiên đế vỗ án cái rầm, một tiếng hét to vang vọng nơi rường cột đang yên ngủ chốn thiên đình, “Tên vô liêm sỉ!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 80"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online