Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 8
Chương 8: Ngài là thuốc của tôi.
Cô nương đã dậy thì chín mùi, khiến người mê muội, làm người yêu thích.
Lúc huấn luyện Nhạc Nhai Nhi hắn đúng là vẫn còn nương tay. Nhược Thủy Môn trong Ba Nguyệt Các để đạt mục đích, đạt thành quả phải xuất môn. Thu phục những cô nương kia, chiếm hữu bọn họ trọn vẹn. Tự tôn là gì chứ, chẳng qua cũng chỉ trở thành chướng ngại vật trong cuộc đời sát thủ, muốn đập tan sự tự tôn, trực tiếp nhất chính là khiến các nàng không còn chấp niệm để giữ. Người một khi mất tất cả sẽ thành vô địch. Cái quý giá của phụ nữ là trinh tiết, cho nên từng người thuộc Nhược Thủy Môn đều trải qua hai vòng lễ rửa tội, bao gồm luôn Tô Họa.
Bị gã đàn ông xa lạ cường bạo, nhục nhã không dám nói, lại không có chỗ để đi, đành hiến cả đời cho Ba Nguyệt Các, là quy định ngầm bất thành văn của tổ chức. Nguyên sống trong đó bản thân Nhạc Nhai Nhi không tránh khỏi, nhưng vì thực lực nàng quá mạnh, kẻ có thể làm việc này với nàng không nhiều lắm. Từng có Thái Âm và Phá Quân xung phong đi trước, nhưng cuối cùng không chờ được đến hắn cho phép, việc này liền gác lại .
Giờ nghĩ lại, quả là lúc đó hắn có tư tâm dự trữ lại cho mình. Một mỹ nhân như thế, hai mươi năm trước bỏ qua một lần, hai mươi năm sau không muốn lại nhường cho kẻ khác.
Đại phu theo lệnh ghi đơn bốc thuốc đã đi khỏi, trong phòng ngủ u ám chỉ còn hắn một mình đứng. Ánh nến nhảy nhót, cách màn giường chiếu lên hình dáng mờ ảo diệu vợi, tầm mắt hắn dừng ở vòng eo như rắn nước của nàng. Năm xưa tại tháp Thông Thiên, một khúc 《 thắt lưng sáu tấc 》của Liễu Giáng Niên khuấy động cả Cửu Châu, giờ đây con gái nàng, nếu muốn, Nhai Nhi sẽ vượt qua mẹ.
Đáng tiếc e là không có cơ hội này, hắn đợi hai mươi năm, không thể chờ đến Mưu Ni thần bích xuất hiện, phương pháp tệ nhất chính là mổ gà lấy trứng. Nếu đúng như ý thì tốt, nhưng nếu con gà vàng này trống rỗng thì hy vọng cuối cùng cũng hết. Cho nên hắn đang suy nghĩ có cần cố làm hay là tìm kiếm Trường Uyên Nhạc gia giúp đỡ. Tuy giờ đây người nắm quyền không phải dòng dõi chính, nhưng cùng chung một nhà, có lẽ Nhạc Hải Triều biết chút ít, mà cũng không nhất định sẽ nói nội tình cho người ngoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ lúc này cá trong tay gấu. Tình huống này đàn ông có dao động cũng là thường tình, dù sao thì ngàn vàng dễ kiếm, mỹ nhân khó cầu.
Hắn đứng yên thật lâu, cuối cùng bước lên sàng ngủ, ngồi xuống cạnh nàng.
Tinh tế đoan trang, nét đẹp khúc chiết mà còn mang nét lương thiện. Vẻ mặt nàng lạnh bạc có khi chính nàng còn không biết. Nhưng nét đẹp càng lạnh lùng lại càng thu hút người, khó ai sánh bằng, càng gió băng ẩn hiện, càng hấp dẫn vô cùng.
Hắn tham lam ngắm kỹ nàng, vết máu kia loang lổ giống như hoa nở rộ trên thân. Hắn không tự chủ được, vươn tay khẽ vuốt lên làn da loã lồ dưới thân nàng.
Bởi miệng vết thương chuyển đau, nàng ngâm một tiếng, hắn không thu tay, nàng mở mắt.
Quá thân mật, có chút mờ ám, hắn như lơ đễnh, nàng cũng không có sức lực.
“Cô tỉnh rồi à? Cảm giác sao rồi?”
Nàng vâng nhẹ, cúi đầu ngập ngừng: “Là thuộc hạ vô năng.”
Vô năng hay không phải vô năng, giờ nói bằng thừa, hắn chỉ hỏi: “Đám Quan Sơn Việt có bao nhiêu người? Rời Cửu Đạo khẩu chạy hướng nào?”
Nhai Nhi chống thân khó khăn gượng dậy, thở gấp hai hơi nói: “Ông ấy đi xuống vùng đồng bằng, không phải một mình mà còn cõng theo đứa bé.”
Lan Chiến “A” một tiếng, “Chắc là con của muội muội của gã. Xích Bạch đại chiến, gia đình đó chịu khổ diệt tộc, gã đem đứa nhỏ về nhà để vợ nuôi nấng.” Dứt lời nhớ tới, nếu họ thắng trận này, đứa nhỏ kia với Nhạc Nhai Nhi có nét tương tự. Hay là vì thế mà cô ta mới cố ý thủ hạ lưu tình?
Nàng lại buồn bã, ra vẻ rất hối hận, “Là chúng thuộc hạ mai phục không đủ kín đáo, lúc đó biết rõ ông ta từ trên núi về Vân Phù, vì không phát hiện đứa bé nên bỏ lỡ cơ hội uy hiếp ông ta. Ai mà ngờ có đứa bé nhỏ như vậy giấu trong gói đồ. Sau khi Phá Quân và Tham Lang bị ông ta giết chết, thuộc hạ một mình thật sự khó địch… Nhưng Các chủ à, thuộc hạ chẳng phải tham sống sợ chết…”
Hắn gật đầu, “Không cần giải thích nữa, năng lực của cô ta biết. Giờ ván đã đóng thuyền, chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn.”
Bấc đèn nến trên bàn đột nhiên nhẹ nổ tung rồi tắt, nửa gian phòng ngủ lâm vào cảnh mông lung. Ẩn ẩn hiện hiện, sắc đẹp của nàng lúc này càng thêm dụ hoặc, ngón tay hắn cũng theo áo trong của nàng từ phía dưới mò lên, nhẹ vò chậm vê, “Nhai Nhi, cô cảm thấy ta già rồi ư?”
Hơi thở nàng hơi dồn dập, nhìn mắt hắn phong tình ẩn hiện, “Các chủ đang độ xuân, thuộc hạ từ lần đầu tiên gặp ngài, mười bốn năm nay, Các chủ thật vẫn như trước.”
Trong phòng tranh tối tranh sáng thích hợp nhất cho lúc tán tỉnh. Hắn tới gần không làm nàng sợ sệt mà còn dũng cảm nghênh đón.
“Nhai Nhi mệnh khổ, vốn lưu lạc ở ngoài kia không khác gì thú hoang. Là Các chủ mang tôi về nhân gian, nuôi nấng tôi, đặt tên cho tôi. Mấy năm nay luôn được Các chủ dạy bảo, tôi rất cảm kích, cả đời này khó mà báo đáp.” Nàng chậm rãi dựa qua, Tô Họa truyền thụ mị công cho nàng cuối cùng cũng tới lúc kiểm nghiệm. Nàng rên rỉ như lan bên tai hắn, má phấn như cánh hoa mềm, như gần như xa vuốt ve vào gương mặt hắn, “Trước kia đối với Các chủ, lòng Nhai Nhi tràn đầy kính sợ, sợ đường đột, bôi nhọ Các chủ. Hôm nay gặp lúc ngàn cân treo sợi tóc mới biết được trong sâu thẳm nhớ đến ngài, rốt cuộc là ngài.”
Không ai có thể cự tuyệt lời mỹ nhân vừa khóc vừa thổ lộ, hơi thở nàng dồn dập xẹt qua tóc mai bên mặt hắn, mặt hồ không gió ba thước sóng gợn một hồi, bị khuấy động càng mênh mông.
Hắn nhắm mắt, đắm chìm trong đó, hưởng thụ cảm giác liên miên trên người nàng, nhất cử nhất động của nàng hắn đều có thể kiểm soát.
Lời của nàng trở nên mềm mại kiều diễm, môi đỏ mọng hờ dán triền miên nơi hầu kết hắn, “Mạnh tử nói: Tuổi nhỏ yêu mến cha mẹ, biết háo sắc yêu mến người đẹp. Đối với tôi mà nói, cha mẹ là Các chủ, người đẹp cũng là Các chủ.”
Nàng là đồ đệ rất biết nghe lời, Tô Họa đã truyền cao kiến, giết người không thể biểu lộ sát khí, trước tiên phải biết lừa gạt chính mình, mới có khả năng lừa gạt người khác. Giả như chính mình yêu thương hắn, tình chân ý thành đến chính mình phải tin. Cao cao tại thượng Các chủ còn không biết tài nghệ này của pháp môn, chỉ cần hắn nửa tin nửa ngờ thì nàng đã chiếm một nửa thành công.
Tay lần trong bào tay áo rộng của hắn uốn lượn đi lên, leo đến đầu vai hắn, lại nhúc nhích hướng về trước ngực. Buông lỏng tâm trí không thể kiềm nén lại được nữa, hắn hứng thú ngắm nhìn nàng, hưởng thụ cặp tay mềm mại làm càn trên người, dung túng nàng quấy loạn quần áo hắn nhàu nhĩ xộc xệch.
Lan Chiến là người lịch sự tao nhã, đến nay tuy vẫn chưa lập thất nhưng trong cuộc sống bất cứ chuyện gì đều đã tốt còn muốn tốt hơn. Hắn luôn biết hưởng thụ hương lan khí quế, bao nhiêu bình ổn nàng khuấy động hết lên. Nàng da thịt kề cận cùng hắn, lời nói dụ hoặc ma mị: “Cho đến giờ, tôi từng đã không ngừng một lần ảo tưởng, nhưng Các chủ quá xa vời, tôi chỉ xứng bán mạng cho ngài, không dám hy vọng xa vời có thể tiếp cận ngài…”
Hơi thở Lan Chiến dần dần bất ổn, mùi thơm của xử nữ quyện vào mùi máu tươi thành một thứ cực kỳ mãnh liệt lại nghiễm nhiên kích tình. Nàng bò lên người, hắn hưởng ứng, khối thân thể như dây leo xanh hoang dã, thậm chí không cần hắn dẫn đường, ở vách đá núi đen kia cũng có thể ương ngạnh sinh trưởng.
Hắn choáng váng mắt hoa hỗn loạn tâm trí, Mưu Ni thần bích tất nhiên có liên quan đến Nhai Nhi, mà nàng lâu nay sóng nước vẫn không thể, chắc là do chưa có cơ hội. Bóc tách một chút, có khi nào sẽ bộc phát ra vô số khả năng, hắn rất tình nguyện đảm đương ngòi nổ, chứng kiến một người đàn bà kinh người lột xác.
Ý tưởng trong đầu đàn ông có bao nhiêu xấu xa, nàng đều biết. Lan Chiến chỉ có một đôi tay, nhưng không biết khi nào thì biến thành vô số đôi, cắm từ trên xuống dưới, vô phương trú ẩn. Nàng nhịn xuống cảm giác khuất nhục vô tận, chờ hắn trầm mê mà thả lỏng cảnh giác. Chịu đựng chút thua thiệt không thể tránh khỏi, chỉ cần có thể báo thù cho cha mẹ, uất ức này không đáng kể.
Hắn ở trên, chống thân nhìn nàng, thân hình chênh lệch khiến nàng từ từ nương theo cho phải.
Hắn vén vạt váy, phảng phất còn chút nhân tính, “Nhai Nhi trên người còn thương tích…”
Tay nàng dừng ở phía xương cùng của hắn đè ép, sau đó chậm rãi dời lên trên, “Ngài chính là thuốc của tôi.”
Tình dục là thứ, một khi bị gợi lên sẽ rất khó dập tắt, nhất là với đàn ông. Tô Họa dạy dỗ đồ đệ giỏi, nàng không có kinh nghiệm ở phương diện này nhưng ngộ tính cực cao, có phần trò giỏi hơn thầy. Hắn chìm người trên mây, tìm đến nơi khoái lạc, đang định tiến vào hợp nhất, bỗng nhiên một hơi lạnh xẹt qua nơi cần cổ, có thứ rơi xuống, nhiễm đỏ màn giường Yên La.
Có tiếng riu riu, cao thấp phập phồng theo nhịp đập. Hắn theo bản năng lấy tay che lên, lại phát hiện thế nào cũng che không được .
Giương mắt nhìn nàng, nàng rút kiếm lên, thân hình linh lung đầy sức, sắc mặt bình tĩnh. Kiếm thủ hoa một cái, tay phải hắn che vết thương cũng bị chém rơi xuống, cười hỏi: “Đau à?”
Mất máu nhiều, lại thêm thịt đoạn cốt đau, sắc mặt hắn trắng bệch, nói không ra lời. Tra tấn kéo dài như không có hồi kết, nàng chặt bỏ tay chân hắn, thanh kiếm cắm vào đùi, trước sau lay động, tạo một lỗ to lớn sâu hoắm.
“Các chủ, lúc trước các ngươi hành hạ cha mẹ ta đến chết có giống như vậy không? Nói ta biết, ngài bây giờ biết sợ rồi à?” Vừa nói vừa cẩn thận nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, chậc chậc thán phục, “Ánh mắt ngài ngoan độc như vậy, ngài hận ta, muốn giết ta lắm a? Đáng tiếc ngài đã không còn tay, tới kiếm còn nắm không xong.”
Từng là tuyệt thế phong lưu Ba Nguyệt Các chủ, ngũ quan đột nhiên biến hóa vặn vẹo, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Nhạc Nhai Nhi, lão tử tài nghệ không lại ngươi, để cho ngươi chiếm tiện nghi!”
Nàng hừ lạnh: “Ngươi là kẻ háo sắc, sớm nên nghĩ đến có một ngày kết quả thế này. Ngươi không phải luôn với ta thèm nhỏ dãi ba thước sao, trước khi chết hoàn thành tâm nguyện cho ngươi, cũng coi như không làm thất vọng ngươi. Mà nói thật, ngươi thực khiến ta ghê tởm, mặt của ngươi, môi của ngươi, tay của ngươi, còn có…” Nàng rút ra Chàng Vũ, nhắm ngay bộ phận bên dưới rốn ba tấc của hắn, “thứ này…”
Biểu cảm của Lan Chiến trở nên kinh hoàng chưa từng có, đàn ông chết đến nơi vẫn không bỏ xuống được của quý kia.
Hắn càng để ý, nàng càng muốn hủy diệt. Cầm kiếm thủ gẩy một chút, thử di mũi kiếm, hắn hét thảm một tiếng, nàng quyến rũ cười rộ lên: “Nguy to rồi, kiếp sau Các chủ e phải làm đàn bà rồi.”
Hắn hấp hối, hai mắt trừng chờ chết, nàng nhớ tới, “Nguyện vọng kiếp này của Các chủ chính là tìm được Mưu Ni thần bích phải không?” Nàng đưa mặt qua, trong hốc mắt hai con ngươi chợt sáng, sau đó hai luồng ánh sáng hợp nhất, ở trên đầu hắn ngưng tụ xoay tròn. Giọng nhẹ nhàng, “Ngươi xem, vận mệnh trêu người, trăm phương nghìn kế cầu không được, kỳ thực luôn ở trước mắt.”
Trước khi chết mong muốn không thể thỏa, mới là tra tấn lớn nhất.
Lan Chiến chết mang theo tiếc nuối, nàng yên lặng nhìn một lát, miệng vết thương trong lòng cuối cùng trong đêm đông này đã kết lại một tầng sẹo mỏng manh.
Không nhanh không chậm mặc xong quần áo, nàng phát ra hiệu lệnh của Các chủ triệu các đệ tử đến. Tùy tay ném một cái, đầu Lan Chiến rơi ra trước mặt bọn họ.
Mọi người ngây ra như phỗng, biến cố thật kinh động tất cả mọi người. Mỹ nhân máu lạnh rũ mắt bễ nghễ, lạnh giọng nói: “Ba Nguyệt Các hôm nay thuộc về họ Nhạc. Tiền nhiệm Các chủ mất mạng, người mới lên thay vốn là ý trời, không lạ. Nếu các vị ở đây có ai không phục, có thể đấu một trận với ta, chỉ cần thắng, ngôi Các chủ thuộc về hắn.”
Đáng tiếc, không ai dám lên nửa bước.
Tác giả có chuyện muốn nói: Bổn nam chủ trong tiểu thuyết ta ra mặt tương đối trễ, trước giờ đều nghĩ cách tạo cơ hội cho nam nữ chủ nhanh chóng gặp nhau, nhưng truyện này vốn định tả nữ chủ trưởng thành, cho nên mấy chương đầu đều miêu tả xuất thân nàng và quá trình trưởng thành. Tiếp theo đây từ từ chậm rãi tiến vào quỹ đạo, cũng chính là cốt truyện nơi văn án. Sau đó… tiết lộ trước một chút, nam nữ chủ truyện này khi ở chung có chút không theo lẽ thường, độc giả nên cài dây an toàn, cẩn thận đừng bị bay ha ha ha…