Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 79
Chương 79: Giờ nàng lại hư như vậy!
Đi với địch thật sự rất nguy hiểm. Trong khi Nhai Nhi đáp ứng, Tung Ngôn lo lắng trùng trùng. Lệ Vô Cữu vừa đi, cậu liền giữ nàng lại, “Nửa đêm đi Chúc Âm Các, cô không sợ có cạm bẫy à?”
Nhai Nhi nhìn mây xa trên trời, lẩm bẩm nói: “Tôi đến Thiên Ngoại Thiên vốn không còn là bí mật. Cậu còn nhớ rõ lần trên núi có con chim thật lớn đấu với Quân Dã không? Ngày xưa Lan Chiến phân việc cho bọn tôi, mỗi lần đều có đôi mắt ưng giám thị, Lệ Vô Cữu đương nhiên cũng có. Nhất cử nhất động của bọn ta y đều biết, chẳng qua xem thường Ba Nguyệt Lâu, tưởng tôi một thành cũng không phá được, kết quả liên tiếp mất ba thành tổn thất thật lớn. Y không dám đánh cược tiếp, nếu Thốn Hỏa Thành lại thất thủ, tiếp theo là Hậu Thổ thành. Cả năm thành về tay ta, Đài Chúng Đế của y còn có thể vô tư sao?” Nàng cười cười, hơi trẻ con, “Ai, tôi thật không nghĩ tới, chiến công lại nhanh và vang dội như thế. Nói thật hồi mới vừa vào Thiên Ngoại Thiên trong lòng tôi không đáy, ngoài miệng nói cho oanh liệt, chứ dù sao không phải chỗ tầm thường, muốn đánh cho suông sẻ thật khó khăn quá lớn. Không ngờ mọi việc thuận lợi như vậy, có điều đã hy sinh mất đi một Minh Vương vẫn khiến tôi khổ sở đến giờ.”
Nói tới Minh Vương, Tung Ngôn cũng trở nên ảm đạm. Minh Vương không giỏi ăn nói, trong Tứ đại hộ pháp là người vô cùng kiên định. Hai năm trước Ba Nguyệt Lâu vừa khai trương, với danh tiếng xấu của tổ chức sát thủ mới ra buôn bán, đến quỷ cũng không muốn vào. Thật vất vả có được từng khách một, Minh Vương bưng trà đưa nước, chăm sóc người ta đến cả người thoải mái. Ai mà ngờ được kẻ chạy vặt cười đến mặt mũi nở hoa lại là Ba Nguyệt Lâu đệ nhất sát thủ. Cũng nhờ huynh ấy giỏi chu toàn, bản thân lại thích cuộc sống sinh hoạt đầy màu sắc, giờ đây đã không còn.
Bước chậm trên hành lang dài trên nhà thuỷ tạ, thân phận bại lộ rồi, thôi thì hưởng thụ một chút thoải mái, dù có đại chiến phía trước cũng nên để người thở ra một hơi. Nàng sóng vai đi cùng Tung Ngôn, quay sang nhìn cậu, như người thân nhất trong nhà, “Tôi vừa muốn nói câu, đêm nay tôi đi một mình, cậu ở bên ngoài chờ tin tôi.”
Lông mày cậu vặn lên, “Cô biết rõ ta sẽ không đồng ý mà.”
“Không đồng ý cũng không được.” Nàng căn bản không cho cậu phản đối, “Nếu không phải do Lệ Vô Cữu nói toạc ra trước, tôi không biết cậu có tâm tư đó. Cậu tính lấy mạng mà đổi châu cho tôi à? Cậu cho là tôi sẽ muốn lấy vật như thế sao hả? Tôi không đồng ý để từng người từng người một rời khỏi tôi, cái chết của Tiểu Bạch đã làm tôi luôn rất áy náy, cậu đừng là người tiếp theo nữa.”
Tung Ngôn trưởng thành rồi vẫn cố chấp như trước, cậu im lặng nói: “Cô không phát hiện Lệ Vô Cữu khác với người bình thường à? Lấy năng lực của cô, đấu với người phàm ta không lo lắng, nhưng nếu đối phương lai lịch mù mờ như vậy, ta đây tuyệt đối sẽ không để cô một mình gặp hiểm.”
Lệ Vô Cữu không tầm thường nàng đương nhiên đã nhìn ra, cúi đầu đánh giá bao trà trong tay, người này không biết thế nào, bản thân mang trà về, tự nhiên còn bảo tiểu nhị cũng chuẩn bị một phần cho nàng. Nàng giương tay ném bao trà vào trong nước, “Trong mắt ta có Thần bích, có thể nhìn thấu chân thân của yêu mị. Mà ta vừa rồi cẩn thận xem qua, y đúng là người thường.”
Tung Ngôn có phần sợ run, “Cô có thể nhìn thấu… chân thân là thoáng hiện một lát, hay là như bóng với hình?” Cậu có vẻ khẩn trương, khua hai tay nói, “Tỷ dụ như ta, ta thì sao?”
“Đương nhiên người ở đâu, chân thân hư ảnh ở đó.” Nhai Nhi cố ý chọc cậu, hai tay múa may như so cái bánh nướng, “Cá mè hoa, cặp mắt giống hai đồng tiền đồng, trước mắt còn có nếp nhăn. Mũi là hai cái lỗ, bên cạnh có hai sợi dài… Đây là râu hay là xúc tua vậy? Cậu đứng ở đây luôn có hư ảnh ngay phía sau, dưới ánh nắng còn có bóng đổ.”
Tung Ngôn giống như sét đánh trợn mắt há hốc mồm, cuống quít quay đầu nhìn, đâu thấy cái gì. Cậu bỗng nhiên ý thức được tại sao nàng không thể thích hắn, là thua ở chỗ này. Ai có thể nảy sinh tình cảm với một con cá được, nàng có thể nhìn thấu chân thân xuyên qua lớp bọc hình người, cho nên trong mắt nàng, cậu vĩnh viễn chỉ là một con cá mà thôi.
Trái tim như bị nghiền thành mảnh nhỏ, cảm giác sống mà không thể yêu. Liếc nhìn nàng thấy ánh mắt của nàng, cậu cũng không dám nhìn, né tránh nói: “Hồ Bất Ngôn kia, cô cũng nhìn thấu được à?”
Nàng nói đúng đó, “Tôi còn đếm qua chòm râu của lão, thật ngắn ngủn, tổng cộng bốn mươi bảy sợi.”
Tung Ngôn trước mặt bỗng tối sầm, dưới chân lảo đảo, Nhai Nhi vội một chiêu đỡ cậu, nhịn cười nói: “Sao thế? Chân không ổn à?”
Cậu cúi mắt lắc đầu, nhớ tới vài lần thể hiện thái độ tự cho là tiêu sái, trong mắt nàng xem ra chỉ là con cá mè hoa õng ẹo làm dáng, làm cho người ta tuyệt vọng cỡ nào!
Bi thương trèo lên mặt cậu, cậu đau khổ hỏi: “Có phải cho dù ta làm chuyện gì sau lưng đều hiện bổn tướng không?” Lão giặc trời cho nàng có năng lực kỳ quái như vậy, với cậu mà nói thật sự không công bằng.
Nhai Nhi âm thầm cười đến đau bụng, Tung Ngôn tuy trưởng thành, đôi khi vẫn là tên ngốc hồ hồ. Nhìn cậu nản lòng ủ rủ, chắc ảo não mình đẹp vậy, cũng không có chút phân lượng nào đây!
Nàng nhếch môi, bắt đầu cười to, “Ăn cơm có, lúc nghiêm trang phân tích chiến thuật cũng có…”
Mặt Tung Ngôn chớp mắt đỏ bừng, cau mày nói: “Đừng cười nữa!” Thấy tiếng cười nàng còn rầm rĩ hơn, giậm chân cất cao giọng, “Đừng cười nữa mà!”
Vẫn không thể ngăn được, tức giận xoay người bước đi, trong mắt nàng, dù thế nào, cậu cũng chỉ là con cá mè hoa râu ria trừng mắt đây mà.
Nhai Nhi vội vung chân đi theo, bắp chân không có lực, dùng sức bá vai của cậu, vừa cười vừa nói: “Người trưởng thành rồi mà lòng độ lượng vẫn nhỏ như vậy. Tôi chỉ đùa thôi, nếu lúc nào cũng mở thiên nhãn, thế giới này đầy đầu trâu mặt ngựa, dọa người chết luôn sao!”
Cậu nghe xong, sắc mặt thoáng hòa dịu một xíu, “Thật sao?”
Nàng gật đầu không ngừng, “Không dám gian dối.”
Tung Ngôn tức giận đến mức ôm thắt lưng nàng, “Cô thật xấu xa!”
Nhưng tư thế này nhìn rất ái muội, nàng cười đẩy cậu ra, “Tiên quân nhà tôi mà trông thấy thì ăn dấm chua mất.”
Tung Ngôn hơi thất thần, cũng không dám để nàng nhìn ra, giọng chua chát, “Tử Phủ Quân là người đọc sách, chẳng lẽ không có chút độ lượng à?”
Nhai Nhi nhớ tới chàng, nửa xót xa nửa ngọt ngào. Thế nhân đều cho rằng chàng coi giữ thư viện lớn nhất trên đời, nhất định ngồi bên cửa sổ ôm sách, đầy bụng văn vẻ, ai biết chàng vốn không thích đọc sách. Giờ đây gặp biến cố chịu nhiều khổ sở, với tính tình chàng đương nhiên sẽ không tính chi li mấy việc nhỏ nhặt, là nàng luyến tiếc chàng chịu thiệt thòi vì mình, nên không thể giống như trước kia không câu nệ tiểu tiết.
Nàng thở dài, nụ cười cũng dần dần chìm vào đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Đã hơn hai tháng, tôi thật muốn chàng.”
Mấy ngày này ra khổ vào khó, Tung Ngôn không nghe nàng nhắc qua chuyện nàng. Có lẽ kiên cường lâu rồi, nàng sớm không quen thổ lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ biết mang theo thủ hạ xung phong liều chết, anh dũng đi tới mục tiêu. Cậu bỗng cảm thấy nàng thật đáng thương, là một người đứng trên cao không thể bộc lộ cảm xúc thật trong lòng, luôn luôn nhất hô bá ứng, rất mệt mỏi. Nàng rõ ràng biết mình muốn gì, mục tiêu càng rõ, càng đáng thương.
Cậu chỉ có thể an ủi nàng, “Lấy Long Hàm châu rồi là có thể đi cực địa, hãy kiên trì một chút.”
Nàng gật đầu, “Nhưng… Tôi phát giác Lệ Vô Cữu rất quái dị, nhìn lời nói cử chỉ của y, có chỗ rất giống chàng.”
Tung Ngôn chưa từng tiếp xúc Tử Phủ Quân, cũng không biết nàng nói giống chỗ nào, là cá nhân nàng cảm giác hay quả thật như thế. Cậu chỉ cảm thấy trên người Lệ Vô Cữu luôn có tà tính rất khó tả, như chén nước đen, người bình thường sẽ không rõ trong bát nước cuối cùng là trong hay là đục.
Dù sao làm việc cẩn thận sẽ không sai, họ tìm một khách điếm trọ lại, vào cửa liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón: “Là Ba Nguyệt Lâu Nhạc Lâu chủ ạ? Tiểu nhân đã chuẩn bị cho hai vị phòng rất tốt, xin đi theo tôi.”
Xem ra lại là Lệ Vô Cữu an bài, vào Thốn Hỏa Thành rồi, nhảy không ra khỏi bàn tay của y. Nhai Nhi cảm thấy may mắn không thôi, may cho bọn Tô Họa đi đường vòng, nếu nhiều người như vậy cùng vào thành, Ba Nguyệt Lâu thật sự xong rồi.
Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, bọn họ theo tiểu nhị lên lầu, trong cái nóng mùa hạ trong phòng mát mẻ thật sảng khoái. Tiểu nhị mở cửa sổ, ngoài cửa sổ là một gốc chuối tây cao lớn, gió lạnh đánh tới làm phiến lá lớn lắc lư. Xa khỏi gốc chuối nhìn thấy cách đó không xa một dòng sông nhỏ nước chảy nhẹ, tiểu nhị nói, sông này thông với sông lớn của Mộc Tượng Thành, là dòng nước chảy duy nhất trong Thốn Hỏa Thành.
Tiểu nhị thu xếp xong thì xuống lầu, Nhai Nhi đứng trước cửa sổ nhìn ra xa, nhẹ nói: “Lệ Vô Cữu này thật không gì không biết, trước mặt gã không thể có bí mật. Y biết tôi muốn Long Hàm châu, càng biết rõ tôi muốn dùng nó để làm gì. Tôi thật sự không nghĩ ra, sao y có được mấy tin tức này.”
“Không phải là yêu không phải là tiên, lại thần thông quảng đại.” Tung Ngôn có chút ảo não, “Đối với chúng ta y rõ như lòng bàn tay, ta hoàn toàn không biết gì về y cả. Sớm biết thế này, ta phải lên xem qua Đài Chúng Đế, ít nhất có thể biết rõ y là thần thánh phương nào.”
Nhai Nhi lại cười, “Có thể để người thám thính chi tiết thì y đã không là Lệ Vô Cữu. Đã tới bước này, tối nay trước tiên cứ đến Chúc Âm Các hãy nói.”
Tung Ngôn vẫn một câu kia: “Ta vào chung với cô.”
Nàng vẫn lắc đầu, “Y muốn Thần bích, tạm thời sẽ không làm gì tôi đâu. Nhưng nếu y cảm thấy cậu vướng bận có thể sẽ nghĩ cách loại trừ cậu. Lại nói nếu tôi không ra ngoài được, không ai báo tin cho bọn Tô Họa, cậu muốn Ba Nguyệt Lâu bị diệt toàn bộ à?”
Tung Ngôn không lay chuyển được nàng, cho đến trước lúc nhìn nàng vào trong Chúc Âm Các, vẫn một vẻ mặt không tình nguyện.
Nàng xoa tay cậu một chút, khuyên cậu vững vàng. Nhìn về phía tháp lâu, dưới màn trời đen thui có một dáng tháp to lớn đứng sừng sững. Trước Chúc Âm Các đốt lửa, ngọn lửa đỏ như hình phạt thời xưa phun ra nuốt vào, chiếu sáng lên đầu người đứng ở bậc thềm. Y một thân hắc bào đứng khoanh tay nhìn xuống, vẻ mặt lạnh như băng, đối lập với vẻ hiền hòa ban ngày.
Thế này mới đúng là Đài Chúng Đế Hữu Minh chủ chứ! Nhai Nhi định thần, nhắc bào cư bước lên bậc thang. Y nhìn nàng từng bước một đi tới, khi nàng sắp tới đỉnh, xoay người vào Chúc Âm Các.
Hai bên cửa Các có vệ sĩ chấp mâu, Hỏa Tông tông chủ đi cùng vẫn chưa theo vào, đưa đến trước cửa liền dừng chân. Vị Tông chủ này nhìn nàng rất không thân thiện, trên râu rậm lộn xộn là một đôi mắt như thợ săn chuyên nghiệp, lúc nhìn người trong ánh mắt có lưỡi lê, hận không thể lăng trì nàng để giải hận trong lòng.
Nhai Nhi không để ý gã, Hộ pháp của Đài Chúng Đế không hơn gì ai, giỏi không bằng người thì chỉ biết trừng người. Đến Thốn Hỏa Thành nếu không có Lệ Vô Cữu ra tay trước, giờ này Triều Nhan có khi nằm trên cổ gã, còn cơ hội mà đứng đó trừng sao?
Chúc Âm Các thật sự quá nóng, vừa vào cửa chính, sóng nhiệt liền táp tới. Lòng đất tích góp từng tí một hàng tỉ năm năng lượng, từ một cái lỗ nhỏ xíu mà dâng lên, cho nên vô cùng điên cuồng và mãnh liệt. Nóng nghịch lạnh, lửa nghịch băng, chỉ có lực lớn cỡ đó mới chống đỡ khắc nghiệt ở Bát Hàn cực địa.
Lệ Vô Cữu thẳng thớm đi trước, vạt bào cư uốn lượn trên đường đi hẹp dài bằng đá, lửa có thể làm sạch hết thảy, nên trong Chúc Âm Các không có nổi một hạt bụi.
Nhai Nhi nâng tay áo lau mồ hôi dưới hàm nhìn vị Minh chủ kia, loại liệt hỏa địa ngục này đối với y như không một chút ảnh hưởng. Y quay lại nhìn nàng, “Trong Chúc Âm Các có ẩn giấu cơ quan, để phá giải từ cửa vào đến miệng đài ít nhất cần nửa canh giờ. Độ nóng cao như vậy, người thường nhiều nhất một nén nhang sẽ bị mất mạng.” Y lạnh lùng đánh giá nàng, “Nhạc lâu chủ thì sao? Còn chịu đựng được không?”
Nàng bình tĩnh cười nói: “Còn ổn. Có điều ta rất hiếu kỳ, thứ Minh chủ gọi là cơ quan, có thể thật sự vây khốn ta nửa canh giờ hay không.”
Nàng khẩu khí không nhỏ, đương nhiên người có bản lĩnh không cần tự coi nhẹ mình. Y cũng từng đánh giá qua nàng, cơ quan trong Ba Nguyệt Lâu dù không kịp Thiên cơ môn nhưng trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Có khi chính nàng xông vào, một chén trà đã đủ.
Lan Chiến đối với việc huấn luyện sát thủ không ai theo kịp, nếu không phải chết vì háo sắc, sự nghiệp sẽ còn lớn hơn nữa. Sau khi gã chết Ba Nguyệt Các lọt vào tay nha đầu kia, cô dao sắc chặt đay rối, giết sạch mấy lão nhân được trọng dụng, liên hệ giữa Ba Nguyệt Các và Đài Chúng Đế cũng bị chặt đứt. Cũng tốt, cô ta lên làm chủ trái lại còn an toàn hơn Lan Chiến. Lan Chiến, một thanh đao không khống chế được, mất cũng không đáng tiếc.
Hai mươi hai năm, chờ được đủ lâu.
Y quay liếc nhìn nàng, trước kia thật lâu, có cô gái múa một bài trên Thông Thiên Tháp, mê đảo bao nhiêu anh hùng hào kiệt. Nét mặt của nàng rất giống người đó, nhưng rất nhu diễm lại hơn bảy phần anh khí. Nàng mặc một thân tế giáp phủ người, thần thái phô trương, càng thế này, càng khiến người ta muốn nhìn nàng trong màu váy dịu dàng, nhẹ nhàng bước sen. Bất đắc dĩ, nàng muốn đi Bát Hàn cực địa chịu chết, quá lãng phí cho 1 dung mạo đẹp đẽ.
Y thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu đi lên bậc tam cấp. Bao quanh bậc thềm là lan can ngọc thạch được gọt giũa thành hình bát quái, ở giữa có dấu âm dương, chính là nơi cất Long Hàm châu.
Địa hỏa ngày đêm thiêu đốt, nếu đốt sắt có thể cháy đỏ rực. Y đưa tay chuyển động một lan can chắn bên trong, đường cong như hình cá âm dương từ từ dạt về hai bên, lửa bên dưới khẩn trương bốc lên, phụt một tiếng, vọt phát lên cao năm sáu trượng. Sau đó dần dần hạ xuống, như đầu lưỡi cự thú đang tham lam liếm môi.
Không ai biết hố trời này bao sâu, thẳng đến lòng đất cũng có thể. Nhai Nhi tiến lên nhìn, hơi lửa tạt đến da mặt nóng bỏng. Chờ ngọn lửa cuối cùng thu lại khí thế, mới nhìn rõ trong lửa có hạt châu lớn như chén trà, sắc màu đỏ đậm, đỏ đến rung động lòng người.
“Đấy là Long Hàm châu à?” Nàng chần chờ nói, “Ta tưởng nó thật sự nằm trong miệng cự long chứ.”
Lông mày y nhẹ nhàng giương, “Từng đúng là vậy.”
Y vừa nói vừa đọc quyết, lôi hạt châu lửa chậm rãi bay ra lơ lửng. Long Hàm châu thoát khỏi địa hỏa sức nóng không giảm, một viên hỏa châu như thế đem ném vào sông biển, cũng đủ để sông biển sôi trào.
Nhai Nhi dù chăm chú nhìn Hỏa Châu, tầm chú ý lại đặt trên người Lệ Vô Cữu. Nàng đang tính toán cần mấy chiêu có thể đánh y rơi vào địa hỏa. Binh bất yếm trá ư, chỉ cần Long Hàm châu về tay, đến lúc đó nếu động tác lưu loát, đánh được thì đánh.
Nàng không có động tĩnh, người chuyên tâm lấy ra Long Hàm châu đương nhiên cũng không thể phát hiện thứ gì khác thường. Thật sự quái lạ, y chỉ là một người phàm sao có thể khống chế năng lượng của địa hỏa chứ? Sóng nhiệt từng đợt cuồn cuộn, dòng khí nóng đập vào mặt cuốn lấy tóc và tà áo y, nhìn qua như yêu nhân đang dùng cổ thuật.
Bàn tay dưới lớp tay áo âm thầm tích tụ nội lực, nàng đã chuẩn bị xong, trong chớp mắt y giao Long Hàm châu cho nàng, sẽ đánh ra một chưởng.