Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 78
Chương 78: Nhân duyên luôn rất tốt.
Bỏ công che dấu hành tung hoàn toàn vô dụng, sớm đã có người biết hết thảy.
Sau cơn mưa, phong cảnh như vẽ. Thời tiết giảm đi chút nóng, mây tản đi trên đầu. Đỉnh đầu xuất hiện một vệt đỏ bắc qua màn trời xanh bích, gió lạnh quét qua gò má phất động áo quần trên người, nếu không vì tình cảnh trước mắt cũng tính là thư giãn thể xác và tinh thần.
Nhai Nhi hí mắt nhìn phía người nọ, “Các hạ nhận ra ta sao?”
Người trong xe cười cười, “Ba Nguyệt Lâu chủ, trên giang hồ mấy ai không biết đại danh? Lâu chủ chắc chưa gặp ta, ta thì đã sớm hướng tâm trí về Lâu chủ.”
Cách dùng từ vô cùng đường đột, nhưng từ miệng y nói ra tuyệt không hề khó khăn.
Có một loại người rất biết cách ăn nói, bởi vì bề ngoài đẹp đẽ, liền cảm thấy khắp thiên hạ sẽ nhân nhượng hắn, người trong xe đại khái chính là vậy. Nhai Nhi nhìn kỹ y, tuy bộ dáng như trăng thanh gió mát nhưng sắc mặt có vẻ tái nhợt. Trong tiết trời nóng cẩm y có lớp lông cáo mỏng ăn mặc nghiêm chỉnh, như mới từ trong băng tuyết trở về.
E là không đủ sức đây!
Quả nhiên chính y cũng tán thành, “Thân thể ta không tốt nên ít đi lại. Lần này nghe nói Nhạc Lâu chủ vào Thốn Hỏa Thành, dù người có bệnh cũng muốn ra đón.” Vừa nói vừa vặn người.
Mã phu vội chuyển ghế sơn đỏ cho y đặt chân, y khom người bước xuống, một lọn tóc dài rớt xuống ngực, trên nền áo lông cáo như tuyết nổi bật sắc đen, có phong thái hậu duệ đế vương cao quý lừng lẫy. Đầu hắn rất cao, ước chừng không chênh lệch với Tiên quân lắm, một thân gấm trắng, nhìn ra được là người trọng thể diện. Nhai Nhi kinh ngạc nhìn mái tóc của y, dài đến thắt lưng rất ít gặp ở đàn ông, khiến nàng cảm thấy như từng quen biết.
Nàng chắp tay, “Chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ.”
Cẩm y công tử đáp lễ, “Đài Chúng Đế, Lệ Vô Cữu.”
Lời vừa thốt ra, Nhai Nhi và Tung Ngôn đều cả kinh. Dù là thời gian hay địa điểm đều không tính đến bước này. Lệ Vô Cữu dễ dàng như vậy hiện thân ư? Chẳng lẽ lại là ảo cảnh Thủy Tông? Nàng từng ở Tuyết vực từ xa xa thấy y, khi đó y mang mặt nạ nhìn không rõ diện mạo, nhưng xét thân hình có vẻ giống. Đã như vậy liền không có gì nói, nàng lập tức rút ra song kiếm, “Ta không chiếm tiện nghi người bệnh, các hạ ra chiêu đi.”
Nhưng đối phương yên tĩnh như một cái đầm nước, thấy bọn họ giương cung bạt kiếm không chút để ý, bó tay áo nói: “Ta không đến đánh nhau, Nhạc lâu chủ an tâm đừng nóng nảy. Ta chỉ không rõ, Thiên Ngoại Thiên của ta cùng với Ba Nguyệt Lâu của cô không oán không cừu, vì sao Lâu chủ liên tiếp phá của ta ba thành, khiến ta tổn thất ba viên mãnh tướng vậy?”
Mọi chuyện đã làm, nếu y thật sự là Lệ Vô Cữu thì phản ứng có phần rất yếu ớt, là Minh chủ xưng bá võ lâm lại như thư sinh bị ăn hiếp, tìm tới cửa chào hỏi với một kiểu cách rất hào hoa phong nhã.
Nhai Nhi không định ngồi nói chuyện phải trái với y, tay vẫn giơ cao kiếm, “Thù của ta với Lệ minh chủ, há nói hai ba câu là xong. Minh chủ mưu đồ Nhạc gia Thần bích, hại cả nhà Nhạc thị, lại ở Tuyết vực giết bạn thân ta, đoạt đi Ngư Lân đồ thư, chỉ dựa vào ba tòa thành trì không đủ xoá xổ. Ta chiếm Thiên Ngoại Thiên cũng chẳng qua là cách nói của Minh chủ. Nếu các hạ thật sự là Hữu minh chủ, hãy trả lại Ngư Lân đồ, chuyện còn lại lấy mạng ra tính sổ.”
Trên khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ nghiền ngẫm, “Nhạc Lâu chủ chắc chưa bao giờ gặp ta! Đã không biết mà tố cáo, cô lên án ta nhiều chuyện vậy căn cứ vào đâu? Cô liên tiếp giết ba vị Tông chủ của ta, giờ lại tiến đến thành thứ tư, Lâu chủ muốn gì, Lệ mỗ đã biết rõ ràng, cần gì mượn danh báo thù làm việc cường đạo.” Hắn dứt lời, hai ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, dời kiếm của nàng ra, thở dài, “Ta và mẹ cô cũng coi như chỗ quen biết cũ, đối với cô không thể không quan tâm. Lâu chủ không ngại hãy đi thẳng vào vấn đề, nếu có thể chúng ta còn có đường hợp tác.”
Nói hai ba câu bao hàm sắc bén. Chỉ trong một nháy mắt, Triều Nhan phát ra tiếng ong ong dài, từ kiếm thủ đến chuôi kiếm không một chấn động, chấn một phát nàng run lên. Nội lực mạnh như vậy, trên giang hồ trừ Hữu minh chủ, e không có người thứ hai. Lệ Vô Cữu có lẽ ít nhất đã qua bốn mươi, xem nét mặt người này chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám, cứng rắn nói là cùng một người, thật sự khó tin.
Tung Ngôn không nói không rằng, cũng quan sát người này một lượt. Đầu tiên có thể khẳng định y không phải là yêu. Phàm là yêu đều có yêu khí, dù cho tu vi sâu cạn, dù khống chế được, cũng sẽ vô tình lộ sơ hở. Cậu đến Vân Phù hai năm, nghe nói về Hữu minh chủ, biết tuổi tác và người không xứng. Lặng lẽ mở thiên nhãn muốn nhìn bản chất người trước mặt, lại gặp sương mù dày đặc hư hư bao phủ, không cách nào phân biệt rõ.
Đã tự thân ra mặt, dựa vào vũ lực là không thể giải quyết. Biết rõ nguyên bản của Tung Ngôn, y nửa điểm cũng không kiêng kị, trừ phi tuyệt đối nắm chắc thân thủ của mình, am hiểu sâu thiên đạo, biết được yêu ở Sinh Châu phải tuân thủ phép tắc.
Yêu không thể đả thương mạng người, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh xuống hóa thành tro tàn… Y thản nhiên nhìn Tung Ngôn, quay lại Nhai Nhi nói: “Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, chúng ta đi uống trà đi.” Chỉ về phía trước, “Ta biết có một chỗ, trà hoa nhài sao vô cùng ngon, thích hợp cho cô nương uống.”
Dứt lời mỉm cười, cũng không chờ họ trả lời, xoay người dẫn đường phía trước. Trên trời mây sớm tan, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, chiếu trên đỉnh tóc y, thâm trầm giống trong bóng đêm có một vầng sáng màu chàm.
Việc đã đến nước này không cần vòng vo. Nếu y có tâm bắt nàng, vào đêm Chúc Âm Các vây diệt là được. Nhai Nhi trong lòng biết, múa may đến cuối chẳng qua chỉ một trận chiến. Lệ Vô Cữu chắc chắn cũng sợ nàng tự hủy Thần bích. Không có Thần bích, Ngư Lân đồ cũng chỉ là tờ giấy bỏ.
Để ý từng chút, theo y vào ngõ nhỏ. Quán trà ở sâu trong ngõ nhỏ, ngang qua một bụi hoa xinh đẹp, xa xa là bức tường gỗ phong cách cổ xưa. Mỗi tòa thành đều có chỗ tiêu khiển, khác ở chỗ Vương Xá Châu chuộng ngói đỏ tường trắng lụa đỏ lục sa, đẹp mà không nhã, nơi này tiểu trai mái cỏ tranh, càng có vẻ hàn quý. Có điều tên gì không đặt, cố tình đặt Âm Dương, không giống tên quán trà mà như nơi xin xăm hỏi quẻ.
Dẫn đường là khách quen, người trong quán trà đều biết y. Thấy y vào quán, không ai biểu hiện ra sợ hãi, chủ tiệm quay ra nhìn, kéo tay áo chào Minh chủ, “Lưỡi tước thượng đẳng, chuẩn bị cho ngài ngay ạ.”
Khách quen đều có chỗ cố định, y so tay mời bọn họ ngồi, bảo tiểu nhị: “Cho cô nương này trà hồ hoa nhài.” Quay đầu hướng người đối diện mỉm cười, “Ta thường đến, nhân duyên nhất định là tốt.”
Tốt như vậy, trên người vị minh chủ lại rất mâu thuẫn. Không biết vì sao, người này đôi khi có vài động tác và ngữ khí hơi giống Tử Phủ Quân.
Nhai Nhi thất thần một chút, nhưng rất nhanh dứt bỏ tạp niệm nói không cần, “Ta không thích uống trà của cô nương, giống Minh chủ là được.”
Y a một tiếng, vẻ mặt hiểu rõ, “Nhạc lâu chủ sợ có độc à.”
Nhai Nhi cười cười, cũng không đáp. Nếu sợ, dĩ nhiên không uống gì là tốt nhất.
Người trong quán trà bắt đầu bận rộn, trà được sao được nghiền, hơi nước bốc lên cùng với hương trà, toả ra bốn phía phong đình. Ba người ngồi đối diện, ai cũng không yếu thế, cuối cùng y đưa tay mở áo khoác kêu một tiếng, khoá ngọc khảm vàng nới lỏng, tháo xuống áo lông cáo, y cười nói: “Lúc trời đổ mưa thấy lạnh, giờ lại nóng rồi.”
Tiểu nhị quán trà nghe thấy lời này, vội cầm quạt hương bồ lại, hướng bọn họ quạt, “Minh chủ nóng ạ, tiểu nhân giúp khách quý mát mẻ mát mẻ.”
Gió quạt bừa làm Minh chủ một đầu tóc bị thổi tung bay cao, che lên mặt. Y lung tung bắt xuống, khổ sở nói: “Được rồi, đa tạ đa tạ. Gặp chỗ mát mẻ thanh tĩnh, ta muốn mượn nơi nói chuyện, tiền trà của khách quán tính cho ta.”
Bọn họ làm xiếc rồi, Nhai Nhi nhíu mày nhìn cổ của y, muốn phát hiện có chỉ hồng như Lư Chiếu Dạ không, đáng tiếc không có. Lại nhìn tay y, đầu ngón tay bóp chén trà thon dài yếu đuối, không khác làn da mặt. Càng thêm cổ quái, y và cha mẹ nàng có thể tính là cùng thế hệ, duyên cớ nào mà y tránh được tuổi già tự nhiên chứ? Trừ phi y không phải người.
Giống như nhìn ra được hoài nghi của nàng, y nói thẳng, “Ta luyện một loại công, có thể giữ dung mạo vĩnh viễn ở ngày đạt thành, Lâu chủ không cần nghi hoặc, ta là người.” Y lại quay nhìn những mấy khách kia chậm rãi đi ra trà liêu, đám người vừa đi xong mới nói tiếp, “Ban nãy dưới ánh mặt trời chói chang nói chuyện hợp tác, bắt hai vị phải đợi. Giờ đã có gió phơ phất mát mẻ, trở lại chuyện chính đi.”
Nhai Nhi hiểu rõ mục đích của y, ra sức chu toàn: “Không biết ta với Minh chủ có đường hợp tác gì, mời nói rõ.”
Y đưa chén trà lên nhấp miệng, bột trà trên môi lưu lại một dải xanh bạc nhạt, rũ mắt nói: “Trước tiên nói chuyện Lâu chủ xâm nhập Thiên Ngoại Thiên làm gì đi, Lâu chủ vượt thành chém tướng không phải là muốn địa hỏa Long Hàm châu à, cô muốn Long Hàm châu, ta cho cô, nhưng trên đời này không có cơm miễn phí, mời Lâu chủ lấy Mưu Ni thần bích ra trao đổi.”
Nhai Nhi nghe xong cười rộ lên, “Minh chủ không phải thề thốt phủ nhận chuyện Ngư Lân đồ trong tay à, giờ lại muốn Thần bích? Trước sau không đồng nhất, thật tổn hại uy nghi Minh chủ!”
Y lơ đễnh, “Toàn bộ võ lâm đều cướp đoạt Thần bích, chả nhẽ Nhạc Lâu chủ không thấy đặt Thần bích ở Đài Chúng Đế mới là an toàn nhất sao? Ngu thúc vô tội, Hoài bích có tội. Cha mẹ cô chết thảm đúng là cũng vì vậy, trong thiên hạ chỉ có Đài Chúng Đế mới có thể áp chế trận gió tanh mưa máu này, ta lo lắng cũng là vì toàn giang hồ thôi.”
Vậy mà y cũng nói ra miệng được, Nhai Nhi cảm thấy y coi mình như kẻ ngốc. Nàng cười lạnh một tiếng: “Đa tạ ý tốt của Minh chủ, cái gì của ta, đặt trên người ta vẫn là an toàn nhất. Còn Ngư Lân đồ, Minh chủ giúp ta bảo quản đủ lâu rồi, mong Minh chủ để vật về chủ cũ, đừng mượn đại nghĩa thỏa mãn tư dục cá nhân ngài.”
Y yên lặng, phát hiện chủ tiệm nghe lóm bên cạnh, liền quay qua Tung Ngôn đối diện cười cười, “Uống trà.”
Tung Ngôn mặt không biểu cảm nhìn y, Minh chủ hậm hực hờn dỗi sờ mũi, “Nói vậy Lâu chủ định xâm nhập Chúc Âm Các, chính đại quang minh đoạt Long Hàm châu à? Bằng hữu cạnh cô chắc đã nhắc cô, Long Hàm châu giữ ở trong dung nham, thiêu đốt ba ngàn năm. Cô có nghĩ cách nào lấy nó ra chưa?”
Tung Ngôn vội chặn đứng lời y, “Việc này không nhọc Lệ minh chủ lo lắng, chúng ta tự lo liệu.”
Y mặt mũi hiền lành nhìn Tung Ngôn, nốt ruồi chu sa nơi mi tâm như mắt Bồ Tát thứ năm chỉ phật, “Muốn lấy châu, trước phải diệt địa hỏa. Khéo thật, dập tắt lửa cần một vạn gánh nước, vừa vặn là toàn bộ lượng trữ nước trong cơ thể một con Long vương kình. Ngươi sẽ không định phun hết bụng nước vô đó giúp Nhạc lâu chủ lấy châu chứ hả? Vật trong nước, một khi mất nước liền biến thành cá khô, ngươi tưởng làm như vậy đáng giá à?”
Nhai Nhi hoảng sợ nhìn cậu, “Tung Ngôn?”
Tung Ngôn im lặng không nói, quả thật đấy là phương pháp giải quyết duy nhất. Lúc nàng khổ sở tìm đường giải cứu Tử Phủ Quân, Hồ Bất Ngôn biết nửa vời, vô tình nói ra Long Hàm châu. Đó là ở Cửu Châu hắn nghe sư phụ mát xa chân bán thuốc nói, tin mấy phần thì hắn không biết, nếu là thật thì sao nên moi bụng moi ruột ra nói cho nàng. Một con hồ ly sao có thể hiểu được khó khăn lấy hạt dẻ trong lò lửa, Tung Ngôn từ Đại trì đến để giúp nàng hoàn thành lý tưởng. Nàng muốn Long Hàm châu, dù chỉ để cứu người trong lòng nàng, chỉ cần nàng vui, cậu hao hết lực cũng muốn giúp nàng hoàn thành, đơn giản như vậy.
Lệ Vô Cữu thở dài trở nên ý vị sâu xa, “Ta đã thấy qua một vài con yêu, so với con người rất thật tình, rất ngay thẳng, hy sinh bản thân cũng không tiếc. Nói nhẹ thì là trọng tình trọng nghĩa, nói nặng thì là ngốc, không biết đi đường vòng sẽ có hi vọng.” Tầm mắt lại chuyển qua Nhai Nhi, “Bạn của Lâu chủ dĩ nhiên một lòng vì Lâu chủ, nhưng ta nghĩ cô nhất định không muốn nhìn cậu ta biến thành con cá khô. Thôi thì suy nghĩ một chút về đề nghị của ta đi, nếu Lâu chủ nhất thời nghĩ không rõ, có thể đổi lại, coi như cầm cố Thần bích đổi lấy Long Hàm châu, dùng xong rồi trả lại Chúc Âm Các, lấy về Thần bích, thì trong lòng không còn trở ngại.”
Có thể lấy âm mưu nói đến êm tai, vị Minh chủ này đúng là một nhân tài. Nhai Nhi trong lòng dậy lửa càng đốt càng to, dứt khoát tìm cơ hội một hơi xử lý hắn. Bàn tay bên dưới nắm cứng thành quyền, nàng lạnh lùng nói: “Tài ăn nói của Minh chủ thật giỏi, không dùng để buôn bán thật đáng tiếc.”
Lệ Vô Cữu cười đến rất văn nhã, “Chả nhẽ Nhạc lâu chủ không phát hiện giang hồ này đã sớm thành thương trường của ta rồi sao. Bất quá ta không phải mua bán không không, cũng phải bỏ tiền vốn. Thí dụ như lần này, Thần bích đổi lấy Long Hàm châu, Lâu chủ cũng không thiệt. Lâu chủ cần Long Hàm châu dùng gấp, chỉ cần qua ải khó khăn trước mắt, vớ khả năng Lâu chủ, xoay chuyển càn khôn cũng không phải việc khó.”
Y miệng phun hoa sen, vĩnh viễn lấy ôn hòa mà đối đãi, vậy nên lời đồn trên giang hồ về hắn đều là chính diện. Danh tiếng này, đối người ngoài nghề là hữu hiệu nhất, khoét vào lòng người vẫn có thể ý cười trong suốt, quả nhiên Lệ minh chủ rất giỏi.
Nhai Nhi yên tĩnh cân nhắc, Long Hàm châu nàng đã hiểu tình thế nhất định, muốn hy sinh Tung Ngôn tuyệt đối không thể. Lệ Vô Cữu đã lấy nó ra làm trao đổi, chứng tỏ thật không có cách khác thuận lợi lấy nó ra từ trong địa hỏa. Làm sao đây? Phải đem Mưu Ni thần bích chắp tay nhường ra sao? Đó là thứ cha mẹ mình lấy tánh mạng ra bảo hộ mà!
Nàng im lặng thật lâu, Lệ Vô Cữu cũng không nóng nảy, ngược lại nói với người của quán trà, “Trà không tệ, bao lại một cân, ta mang về Tàng Lung phủ.”
Ông chủ quán trà đáp thật vang, sai tiểu nhị, “Có nghe thấy không? Đi sao đi, lúc sao bỏ sức, đổi củi tốt nhất.”
Nhai Nhi trong tiếng lá trà lật sao sàn sạt nâng mắt, đưa tình cười nói: “Lệ minh chủ xem, chúng ta có nên cùng lùi một bước, xem lại cho rõ?”
Lệ Vô Cữu tựa hồ bị nụ cười tươi kia ngây ngẩn ra, bình tĩnh nhìn nàng, “Cô và mẹ cô dáng người…”
Một người từng đã lấy da mặt mẫu thân nàng làm thù lao, còn dũng khí đến bàn chuyện với nàng ư? Nhai Nhi nén lửa giận, nứt ra lúm đồng tiền càng mềm mại, “Minh chủ muốn chẳng qua là kho tàng cô sơn, ta không phải người cố chấp, Ngư Lân đồ đã ở trên tay ngài, ta thu không lại, dứt khoát hai bên hợp tác. Có điều nên đổi một chút so với ban nãy, Minh chủ mang Long Hàm châu cho ta mượn dùng một chút, chờ ta quay lại cầm Thần bích, cùng ngài mở ra Giao cung, ngài thấy thế nào?”
Trên mặt y tươi cười càng rạng rỡ, mặt mày lanh lảnh không có góc cạnh ở quán trà sau buổi trưa như kẻ quân tử bình thản, “Nhạc lâu chủ định chỉ dựa vào một lời hứa, mượn địa hỏa Long Hàm à?”
“Ngư Lân đồ của ta ở nơi ngài, không phải là món cọc tốt nhất sao?”
Cô ngốc, còn một lòng nghĩ đến vào Bát Hàn cực địa, không sợ xúc phạm thiên luật. Đương nhiên để cô ta vào cực địa, đưa Tử Phủ Quân tới cũng rất tốt, sau bao nhiêu năm, Mưu Ni thần bích hay là hắn.
Sinh mệnh thật sự luân hồi, có đôi khi lơ đãng chạm mặt với quá khứ, người không có trí nhớ về kiếp trước, có lẽ chỉ thấy tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, kinh ngạc cho cuộc gặp gỡ giống như đã từng quen biết; người mang theo trí nhớ, lại cảm thấy mọi thứ quá nặng nề, lại không hề thắc thỏm, thật buồn cười.
Y nói được, “Ta tin nhân phẩm của Lâu chủ, tặng cô Long Hàm châu, tiễn cô một đoạn.” Y dừng một chút rồi cười, “Cô không hỏi xem, vì sao ta có Long Hàm châu à?” Cặp mắt kia trong vắt chăm chú nhìn y, bỗng nhiên y dừng lại, quay mặt, mất hứng nói quên đi, “Tối nay giờ Tý, theo ta vào Chúc Âm Các.”